Mạnh Thu Lan có vẻ dồn nén khá lâu, nàng mở lời tuôn ra những uất ức chất chứa bấy lâu.
Vương Học Bình cũng yên tĩnh lắng nghe, ngẫu nhiên còn đưa tay sờ trán, giúp nàng đắp khăn lên trán.
Sắc trời đã sáng tỏ, nhưng Mạnh Thu Lan lại tựa người trong lòng Vương Học Bình, nàng thật sự ngủ.
Vương Học Bình khẽ đặt Mạnh Thu Lan xuống bên giường, hắn đi đến bên cửa sổ, đốt thuốc, thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài.
Chỉ thấy trên con đường phía xa có ba gã quân nhân xách súng đứng dàn hàng ngang, trong đó có một viên sĩ quan thiếu úy còn dắt theo một con chó đen rất lớn.
Vương Học Bình chỉ cần nhìn trận thế là biết lão gia Trương gia đã tiến vào nơi đây, tất cả khu vực đã ở vào trạng thái giới nghiêm.
Vương Học Bình hít vào một hơi, thầm nghĩ, cũng không biết đám Trương Vân Thiên có kịp thoát thân hay không?
Vương Học Bình quay lại suy xét mà trong lòng không khỏi trở nên bình tĩnh, hắn biết rõ khu nhà này nằm trong sự quản lý của khối cảnh vệ, có một lãnh đạo như Hồng Quân ở nơi đây, Trương Vân Thiên tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện.
Vương Học Bình quay đầu nhìn Mạnh Thu Lan, khóe miệng hắn khẽ vểnh lên, cơ bản đã xác định kế hoạch.
Mạnh Thu Lan là nhân vật số một huyện ủy, bây giờ nàng thả lỏng tâm tính, còn nói ra cả sự cố chồng nàng đi chơi gái bị bắt tại trận, vì vậy có thể thấy trong lòng nàng ngột ngạt và mâu thuẫn thế nào.
Vương Học Bình hút hết điếu thuốc rồi nhanh chóng kéo cửa sổ, hắn ngồi xuống đầu giường của Mạnh Thu Lan.
Tối qua dù ngủ được một chút nhưng dù sao cũng không được nghỉ ngơi cho tốt, lúc này Vương Học Bình nhắm mắt định dưỡng thần.
Đột nhiên Vương Học Bình chợt nghe thấy Mạnh Thu Lan nói:L
- Tại sao lại anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi hận anh đến chết.
Vương Học Bình giật mình, hắn tranh thủ nhìn xuống, thì ra Mạnh Thu Lan đang nói mớ.
Người ta thường nói mộng sinh ra theo tâm tư, Vương Học Bình dù là kẻ vô thần nhưng cũng hiểu được đạo lý, có thể thấy Mạnh Thu Lan hận người chồng trước đó như thế nào, rõ ràng là khắc cốt ghi tâm.
Vương Học Bình cảm nhận được điều này mà thầm may mắn, Mạnh Thu Lan không phải là là cô thôn nữ chưa hiểu sự đời, ngược lại nàng còn là một vị bí thư huyện ủy.
Làm quan thì dù là già hay trẻ cũng phải có chút lòng dạ, Vương Học Bình thầm hiểu, nếu không phải bị vây ở chỗ này, hơn nữa Mạnh Thu Lan còn có tâm bệnh, nàng sẽ tuyệt đối không mở rộng lòng mình nói ra những chuyện thầm kín kia.
Điều này thật sự là trúng xổ số, Vương Học Bình thầm cảm thán, có một số việc giống như trong tối tăm chợt lóe lên ánh sáng, không ngờ vẫn trùng hợp như vậy.
Có lẽ vì nguyên nhân an tâm nên Mạnh Thu Lan ngủ rất say, vì vậy Vương Học Bình lau cho nàng khá nhiều mồ hôi, nhưng nàng thật sự không giật mình tỉnh giấc.
Vương Học Bình đưa tay nhìn đồng hồ, đã là hai giờ chiều, tối qua hắn uống không ít rượu, hơn nữa lại trải qua một đêm lạnh lẽo, tiêu hao khá nhiều thể lực.
Bây giờ đã sớm qua giờ cơm, Vương Học Bình cảm thấy bụng lên tiếng réo gọi.
Vương Học Bình uống ly nước thứ ba mới miễn cưỡng áp chế cơn đói, hắn thầm nghĩ, dì Cố kia muốn giở trò gì, sao đến bây giờ còn chưa đưa cơm tới.
Nếu là chỗ khác, dù là khu tỉnh ủy, Vương Học Bình cũng có biện pháp, nhưng nơi đây lại cực kỳ khác biệt. Hắn biết rất rõ, với một người xa lạ như mình, nếu lộ mặt ở sơn trang này, hậu quả tuyệt đối là khó tưởng tượng.
Trước tiên cứ ở đây trước rồi nói sau, lòng hiếu kỳ hại chết người, Vương Học Bình thầm nuốt nước miếng, hắn lơ đãng cúi đầu, lại đụng ngay ánh mắt của Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan cũng không tránh ánh mắt của Vương Học Bình, trên gương mặt trắng như tuyết chợt có chút đỏ ửng.
- Cảm thấy thế nào?
Vương Học Bình dùng giọng dịu dàng hỏi, Mạnh Thu Lan khẽ gật đầu nói:
- Đã khá hơn rất nhiều.
Vương Học Bình rất tự nhiên vung tay, sau đó hắn nhíu mày nói:
- Có thể là tay của tôi hơi nóng, không còn đo được nhiệt độ rõ ràng.
Vương Học Bình cũng không đợi Mạnh Thu Lan có phản ứng, hắn đặt tay lên trán nàng.
Mạnh Thu Lan rất xấu hổ, nhưng trong cơn hoảng loạn nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt, hai má nóng bỏng đến mức kinh người.
Bàn tay Vương Học Bình đặt trên trán Mạnh Thu Lan, nàng giống như bị người ta điểm huyệt, không dám cử động.
Tiếng thở gấp kèm theo hơi thở bị kiềm nén, hai bên đan xen vào nhau tạo thành một khúc quân hành cực kỳ hương diễm.
Trong đầu Mạnh Thu Lan chợt bùng lên một ý nghĩ làm nàng kinh hoàng:
"Nếu bây giờ hắn nhào lên người mình, phải làm gì đây?"
Nhưng Vương Học Bình cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào khác, hắn chỉ ngâng đầu cười an ủi:
- Tình huống rất khá, nhiệt độ cũng giảm xuống.
Cảm giác căng thẳng của Mạnh Thu Lan cũng chậm rãi hạ xuống, hắn chỉ muốn dùng tay đo nhiệt độ trán của nàng mà thôi, cũng không có ý gì xấu.
Mạnh Thu Lan biết mình thật sự không tệ, bây giờ lại là lúc không có sức lực, nói thật, nếu Vương Học Bình có ý xấu, nàng cũng không thể nào thoát được.
Vương Học Bình có những hành động rất "trong sáng", điều này làm Mạnh Thu Lan cảm kích.
- Ủa, bây giờ là mấy giờ rồi?
Mạnh Thu Lan chợt nhớ, nàng hỏi.
- Ba giờ rưỡi!
Vương Học Bình đưa tay nhìn đồng hồ rồi cười trả lời.
Mạnh Thu Lan cũng không thấy trên bàn có bát đũa và thức ăn, vì thế không khỏi chau mày, nàng khẽ hỏi:
- Anh còn chưa ăn cơm sao?
Vương Học Bình cười khổ một tiếng nói:
- Dì Cố khóa trái cửa, dì ấy không đến đưa cơm, chẳng lẽ tôi phải phá cửa?
Tâm tư Mạnh Thu Lan chợt chấn động, nàng cũng không ngờ, Vương Học Bình chưa ăn bữa sáng và bữa trưa nhưng vẫn ngồi đây chăm sóc cho mình.
Người đang mắc bệnh, đặc biệt là phụ nữ mắc bệnh, không những sức khỏe rất yếu, quan trọng là tâm tình rất dễ bị kích thích.
Mạnh Thu Lan khẽ chớp mắt rồi thở hắt ra:
- Học Bình, trước đó tôi có rất nhiều hiểu lầm với anh, anh...Anh ngàn vạn lần đừng trách.
Vương Học Bình cười tiêu sái;
- Chị đấy, bây giờ cũng đừng nên suy nghĩ gì cả, cố gắng bồi dưỡng sức khỏe, đây mới là chuyện quan trọng nhất. Lát nữa dì Cố đến, tôi sẽ nghĩ biện pháp để lấy cho chị chút cháo thịt, kiếm chút dưa muối, bánh bao, thuốc cảm.
- À, ngủ hơi lâu nên thấy có chút chóng mặt, tôi muốn ngồi dậy.
Mạnh Thu Lan khẽ nói, trong lòng không khỏi có chút cảm giác ngòn ngọt, gương mặt cũng có hơi đỏ. Nàng thầm nghĩ, thật sự không ngờ người này lại cẩn thận như vậy.
Vương Học Bình thầm cảm thấy vui sướng, trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện nào, hắn đỡ Mạnh Thu Lan ngồi lên, sau đó rút gối kê sau lưng nàng.
Mạnh Thu Lan lại cảm thấy trong lòng ngòn ngọt, nàng dịu dàng nhìn Vương Học Bình, thầm nghĩ hoạn nạn gặp chân tình, hỗn loạn biết trung thần, câu này thật sự không giả.
Vương Học Bình thấy Mạnh Thu Lan lè lưỡi liếm môi dưới, xem ra nàng khá nước.
Vương Học Bình đứng lên đi đến bên cạnh bàn, lấy bình thủy. Hắn mở nắp bình thủy và phát hiện hơi nóng bùng lên, thầm nghĩ cái bình thủy này không có chút thu hút nhưng lại giữ ấm rất tốt, đúng là không ngờ.
Vương Học Bình cũng không nghĩ nhiều, hắn cầm lấy ly đi vào nhà vệ sinh lau rửa sạch sẽ, sau đó rót nước ấm vào.
Mạnh Thu Lan ngồi bên mép giường, cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, hắn đang dùng hai ly nước đổ qua đổ lại để làm lạnh.
Mạnh Thu Lan nhìn mà giật mình, khóe mắt lại có hơi ẩm ướt, nàng vội vàng lau đi cho sạch. Nàng thầm nghĩ, cũng may Vương Học Bình nãy giờ chỉ chăm chú rót nước, không chú ý đến nàng, nếu không nàng thật sự mắc cở chết người.
Vương Học Bình thật ra cũng dùng dư quang khóe mắt mà chú ý đến từng hành động của Mạnh Thu Lan, dù vừa rồi nàng che giấu rất khá, nhưng hắn vẫn có thể phát hiện ra.
Nước được Vương Học Bình đổ qua đổi lại vài lần, nhiệt độ có hơi giảm xuống. Sau đó Vương Học Bình bưng ly nước đến bên giường, lại đưa vào trong tay Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan nhận ly nước, nàng cảm kích nói:
- Học Bình, rất cảm ơn anh... ....
Mạnh Thu Lan nói đến đây mà trước mắt bùng sương.
- Khách khí làm gì? Sau này cứ gọi tôi là Học Bình, như vậy là được.
Vương Học Bình cảm thấy Mạnh Thu Lan vẫn khó thể mở miệng, vì vậy hắn đơn giản nói giúp nàng.
- Học Bình sao? Tôi gọi vậy có vẻ không phù hợp, nếu để cho Lý Tiểu Linh nhà anh nghe được, nhất định sẽ sinh ra hiểu lầm.
Mạnh Thu Lan biểu hiện có vẻ điềm nhiên như không, nhưng bàn tay nàng nắm chiếc ly thủy tình lại nổi gân xanh, nhìn có vẻ trắng bệch.
Vương Học Bình thấy rõ tâm tình của Mạnh Thu Lan khá căng thẳng, hắn mỉm cười nói:
- Chị gái tôi cũng gọi tôi là Học Bình, có gì đáng ngạc nhiên? Hai chúng ta thật ra cũng có độ tuổi gần tương đương, chị lớn hơn một chút, nếu không thì thế này, sau này tôi gọi chị là Thu Lan.
- Thu Lan? Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, phải là chị Thu Lan chứ?
Mạnh Thu Lan ma xui quỷ khiến thế nào lại uốn nắn sơ hở trong lời nói của Vương Học Bình, nhưng nàng hoàn toàn không chú ý, lời nói của mình có vấn đề.
Vương Học Bình đã sớm đợi ba chữ chị Thu Lan, bây giờ Mạnh Thu Lan chủ động nói ra, tất nhiên sẽ đồng ý ngay.
Chị Thu Lan, xưng hô thế này nhìn có vẻ bình thường, thật ra trong mắt Vương Học Bình, quan hệ giữa hắn và Mạnh Thu Lan đã có một sự tăng vọt về chất.
Vương Học Bình tin, chỉ cần một thời gian nữa, chị Thu Lan nhất định sẽ biến thành Thu Lan, cuối cùng chỉ còn một chữ Lan thân mật mà thôi.
Mạnh Thu Lan uống từng ngụm nhỏ đến hết ly nước, khoảnh khắc này nàng chợt cảm thấy thứ nước nóng mà mình khó nuốt vào có hơi ngọt.
Vương Học Bình phát hiện bàn tay của nàng lộ ra ngoài ga giường, vì thế hắn lại cầm lấy đưa vào bên trong, cũng thuận tiện che chắn không còn ke hở.
Mạnh Thu Lan cố gắng khắc chế tình cảm, nàng oán giận nói:
- Dì Cố sao còn chưa tới? Anh cũng chưa ăn uống gì gần cả ngày rồi.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Vương Học Bình đang định trấn an Mạnh Thu Lan, đúng lúc nghe thấy tiếng mở khóa.
Vương Học Bình cũng yên tĩnh lắng nghe, ngẫu nhiên còn đưa tay sờ trán, giúp nàng đắp khăn lên trán.
Sắc trời đã sáng tỏ, nhưng Mạnh Thu Lan lại tựa người trong lòng Vương Học Bình, nàng thật sự ngủ.
Vương Học Bình khẽ đặt Mạnh Thu Lan xuống bên giường, hắn đi đến bên cửa sổ, đốt thuốc, thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài.
Chỉ thấy trên con đường phía xa có ba gã quân nhân xách súng đứng dàn hàng ngang, trong đó có một viên sĩ quan thiếu úy còn dắt theo một con chó đen rất lớn.
Vương Học Bình chỉ cần nhìn trận thế là biết lão gia Trương gia đã tiến vào nơi đây, tất cả khu vực đã ở vào trạng thái giới nghiêm.
Vương Học Bình hít vào một hơi, thầm nghĩ, cũng không biết đám Trương Vân Thiên có kịp thoát thân hay không?
Vương Học Bình quay lại suy xét mà trong lòng không khỏi trở nên bình tĩnh, hắn biết rõ khu nhà này nằm trong sự quản lý của khối cảnh vệ, có một lãnh đạo như Hồng Quân ở nơi đây, Trương Vân Thiên tất nhiên sẽ không xảy ra chuyện.
Vương Học Bình quay đầu nhìn Mạnh Thu Lan, khóe miệng hắn khẽ vểnh lên, cơ bản đã xác định kế hoạch.
Mạnh Thu Lan là nhân vật số một huyện ủy, bây giờ nàng thả lỏng tâm tính, còn nói ra cả sự cố chồng nàng đi chơi gái bị bắt tại trận, vì vậy có thể thấy trong lòng nàng ngột ngạt và mâu thuẫn thế nào.
Vương Học Bình hút hết điếu thuốc rồi nhanh chóng kéo cửa sổ, hắn ngồi xuống đầu giường của Mạnh Thu Lan.
Tối qua dù ngủ được một chút nhưng dù sao cũng không được nghỉ ngơi cho tốt, lúc này Vương Học Bình nhắm mắt định dưỡng thần.
Đột nhiên Vương Học Bình chợt nghe thấy Mạnh Thu Lan nói:L
- Tại sao lại anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi hận anh đến chết.
Vương Học Bình giật mình, hắn tranh thủ nhìn xuống, thì ra Mạnh Thu Lan đang nói mớ.
Người ta thường nói mộng sinh ra theo tâm tư, Vương Học Bình dù là kẻ vô thần nhưng cũng hiểu được đạo lý, có thể thấy Mạnh Thu Lan hận người chồng trước đó như thế nào, rõ ràng là khắc cốt ghi tâm.
Vương Học Bình cảm nhận được điều này mà thầm may mắn, Mạnh Thu Lan không phải là là cô thôn nữ chưa hiểu sự đời, ngược lại nàng còn là một vị bí thư huyện ủy.
Làm quan thì dù là già hay trẻ cũng phải có chút lòng dạ, Vương Học Bình thầm hiểu, nếu không phải bị vây ở chỗ này, hơn nữa Mạnh Thu Lan còn có tâm bệnh, nàng sẽ tuyệt đối không mở rộng lòng mình nói ra những chuyện thầm kín kia.
Điều này thật sự là trúng xổ số, Vương Học Bình thầm cảm thán, có một số việc giống như trong tối tăm chợt lóe lên ánh sáng, không ngờ vẫn trùng hợp như vậy.
Có lẽ vì nguyên nhân an tâm nên Mạnh Thu Lan ngủ rất say, vì vậy Vương Học Bình lau cho nàng khá nhiều mồ hôi, nhưng nàng thật sự không giật mình tỉnh giấc.
Vương Học Bình đưa tay nhìn đồng hồ, đã là hai giờ chiều, tối qua hắn uống không ít rượu, hơn nữa lại trải qua một đêm lạnh lẽo, tiêu hao khá nhiều thể lực.
Bây giờ đã sớm qua giờ cơm, Vương Học Bình cảm thấy bụng lên tiếng réo gọi.
Vương Học Bình uống ly nước thứ ba mới miễn cưỡng áp chế cơn đói, hắn thầm nghĩ, dì Cố kia muốn giở trò gì, sao đến bây giờ còn chưa đưa cơm tới.
Nếu là chỗ khác, dù là khu tỉnh ủy, Vương Học Bình cũng có biện pháp, nhưng nơi đây lại cực kỳ khác biệt. Hắn biết rất rõ, với một người xa lạ như mình, nếu lộ mặt ở sơn trang này, hậu quả tuyệt đối là khó tưởng tượng.
Trước tiên cứ ở đây trước rồi nói sau, lòng hiếu kỳ hại chết người, Vương Học Bình thầm nuốt nước miếng, hắn lơ đãng cúi đầu, lại đụng ngay ánh mắt của Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan cũng không tránh ánh mắt của Vương Học Bình, trên gương mặt trắng như tuyết chợt có chút đỏ ửng.
- Cảm thấy thế nào?
Vương Học Bình dùng giọng dịu dàng hỏi, Mạnh Thu Lan khẽ gật đầu nói:
- Đã khá hơn rất nhiều.
Vương Học Bình rất tự nhiên vung tay, sau đó hắn nhíu mày nói:
- Có thể là tay của tôi hơi nóng, không còn đo được nhiệt độ rõ ràng.
Vương Học Bình cũng không đợi Mạnh Thu Lan có phản ứng, hắn đặt tay lên trán nàng.
Mạnh Thu Lan rất xấu hổ, nhưng trong cơn hoảng loạn nàng cũng chỉ có thể nhắm mắt, hai má nóng bỏng đến mức kinh người.
Bàn tay Vương Học Bình đặt trên trán Mạnh Thu Lan, nàng giống như bị người ta điểm huyệt, không dám cử động.
Tiếng thở gấp kèm theo hơi thở bị kiềm nén, hai bên đan xen vào nhau tạo thành một khúc quân hành cực kỳ hương diễm.
Trong đầu Mạnh Thu Lan chợt bùng lên một ý nghĩ làm nàng kinh hoàng:
"Nếu bây giờ hắn nhào lên người mình, phải làm gì đây?"
Nhưng Vương Học Bình cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào khác, hắn chỉ ngâng đầu cười an ủi:
- Tình huống rất khá, nhiệt độ cũng giảm xuống.
Cảm giác căng thẳng của Mạnh Thu Lan cũng chậm rãi hạ xuống, hắn chỉ muốn dùng tay đo nhiệt độ trán của nàng mà thôi, cũng không có ý gì xấu.
Mạnh Thu Lan biết mình thật sự không tệ, bây giờ lại là lúc không có sức lực, nói thật, nếu Vương Học Bình có ý xấu, nàng cũng không thể nào thoát được.
Vương Học Bình có những hành động rất "trong sáng", điều này làm Mạnh Thu Lan cảm kích.
- Ủa, bây giờ là mấy giờ rồi?
Mạnh Thu Lan chợt nhớ, nàng hỏi.
- Ba giờ rưỡi!
Vương Học Bình đưa tay nhìn đồng hồ rồi cười trả lời.
Mạnh Thu Lan cũng không thấy trên bàn có bát đũa và thức ăn, vì thế không khỏi chau mày, nàng khẽ hỏi:
- Anh còn chưa ăn cơm sao?
Vương Học Bình cười khổ một tiếng nói:
- Dì Cố khóa trái cửa, dì ấy không đến đưa cơm, chẳng lẽ tôi phải phá cửa?
Tâm tư Mạnh Thu Lan chợt chấn động, nàng cũng không ngờ, Vương Học Bình chưa ăn bữa sáng và bữa trưa nhưng vẫn ngồi đây chăm sóc cho mình.
Người đang mắc bệnh, đặc biệt là phụ nữ mắc bệnh, không những sức khỏe rất yếu, quan trọng là tâm tình rất dễ bị kích thích.
Mạnh Thu Lan khẽ chớp mắt rồi thở hắt ra:
- Học Bình, trước đó tôi có rất nhiều hiểu lầm với anh, anh...Anh ngàn vạn lần đừng trách.
Vương Học Bình cười tiêu sái;
- Chị đấy, bây giờ cũng đừng nên suy nghĩ gì cả, cố gắng bồi dưỡng sức khỏe, đây mới là chuyện quan trọng nhất. Lát nữa dì Cố đến, tôi sẽ nghĩ biện pháp để lấy cho chị chút cháo thịt, kiếm chút dưa muối, bánh bao, thuốc cảm.
- À, ngủ hơi lâu nên thấy có chút chóng mặt, tôi muốn ngồi dậy.
Mạnh Thu Lan khẽ nói, trong lòng không khỏi có chút cảm giác ngòn ngọt, gương mặt cũng có hơi đỏ. Nàng thầm nghĩ, thật sự không ngờ người này lại cẩn thận như vậy.
Vương Học Bình thầm cảm thấy vui sướng, trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện nào, hắn đỡ Mạnh Thu Lan ngồi lên, sau đó rút gối kê sau lưng nàng.
Mạnh Thu Lan lại cảm thấy trong lòng ngòn ngọt, nàng dịu dàng nhìn Vương Học Bình, thầm nghĩ hoạn nạn gặp chân tình, hỗn loạn biết trung thần, câu này thật sự không giả.
Vương Học Bình thấy Mạnh Thu Lan lè lưỡi liếm môi dưới, xem ra nàng khá nước.
Vương Học Bình đứng lên đi đến bên cạnh bàn, lấy bình thủy. Hắn mở nắp bình thủy và phát hiện hơi nóng bùng lên, thầm nghĩ cái bình thủy này không có chút thu hút nhưng lại giữ ấm rất tốt, đúng là không ngờ.
Vương Học Bình cũng không nghĩ nhiều, hắn cầm lấy ly đi vào nhà vệ sinh lau rửa sạch sẽ, sau đó rót nước ấm vào.
Mạnh Thu Lan ngồi bên mép giường, cặp mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, hắn đang dùng hai ly nước đổ qua đổ lại để làm lạnh.
Mạnh Thu Lan nhìn mà giật mình, khóe mắt lại có hơi ẩm ướt, nàng vội vàng lau đi cho sạch. Nàng thầm nghĩ, cũng may Vương Học Bình nãy giờ chỉ chăm chú rót nước, không chú ý đến nàng, nếu không nàng thật sự mắc cở chết người.
Vương Học Bình thật ra cũng dùng dư quang khóe mắt mà chú ý đến từng hành động của Mạnh Thu Lan, dù vừa rồi nàng che giấu rất khá, nhưng hắn vẫn có thể phát hiện ra.
Nước được Vương Học Bình đổ qua đổi lại vài lần, nhiệt độ có hơi giảm xuống. Sau đó Vương Học Bình bưng ly nước đến bên giường, lại đưa vào trong tay Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan nhận ly nước, nàng cảm kích nói:
- Học Bình, rất cảm ơn anh... ....
Mạnh Thu Lan nói đến đây mà trước mắt bùng sương.
- Khách khí làm gì? Sau này cứ gọi tôi là Học Bình, như vậy là được.
Vương Học Bình cảm thấy Mạnh Thu Lan vẫn khó thể mở miệng, vì vậy hắn đơn giản nói giúp nàng.
- Học Bình sao? Tôi gọi vậy có vẻ không phù hợp, nếu để cho Lý Tiểu Linh nhà anh nghe được, nhất định sẽ sinh ra hiểu lầm.
Mạnh Thu Lan biểu hiện có vẻ điềm nhiên như không, nhưng bàn tay nàng nắm chiếc ly thủy tình lại nổi gân xanh, nhìn có vẻ trắng bệch.
Vương Học Bình thấy rõ tâm tình của Mạnh Thu Lan khá căng thẳng, hắn mỉm cười nói:
- Chị gái tôi cũng gọi tôi là Học Bình, có gì đáng ngạc nhiên? Hai chúng ta thật ra cũng có độ tuổi gần tương đương, chị lớn hơn một chút, nếu không thì thế này, sau này tôi gọi chị là Thu Lan.
- Thu Lan? Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, phải là chị Thu Lan chứ?
Mạnh Thu Lan ma xui quỷ khiến thế nào lại uốn nắn sơ hở trong lời nói của Vương Học Bình, nhưng nàng hoàn toàn không chú ý, lời nói của mình có vấn đề.
Vương Học Bình đã sớm đợi ba chữ chị Thu Lan, bây giờ Mạnh Thu Lan chủ động nói ra, tất nhiên sẽ đồng ý ngay.
Chị Thu Lan, xưng hô thế này nhìn có vẻ bình thường, thật ra trong mắt Vương Học Bình, quan hệ giữa hắn và Mạnh Thu Lan đã có một sự tăng vọt về chất.
Vương Học Bình tin, chỉ cần một thời gian nữa, chị Thu Lan nhất định sẽ biến thành Thu Lan, cuối cùng chỉ còn một chữ Lan thân mật mà thôi.
Mạnh Thu Lan uống từng ngụm nhỏ đến hết ly nước, khoảnh khắc này nàng chợt cảm thấy thứ nước nóng mà mình khó nuốt vào có hơi ngọt.
Vương Học Bình phát hiện bàn tay của nàng lộ ra ngoài ga giường, vì thế hắn lại cầm lấy đưa vào bên trong, cũng thuận tiện che chắn không còn ke hở.
Mạnh Thu Lan cố gắng khắc chế tình cảm, nàng oán giận nói:
- Dì Cố sao còn chưa tới? Anh cũng chưa ăn uống gì gần cả ngày rồi.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Vương Học Bình đang định trấn an Mạnh Thu Lan, đúng lúc nghe thấy tiếng mở khóa.
/435
|