Nếu không vị dì Cố kia mở cửa, như vậy...Nhất định là người của khối cảnh vệ.
Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt cực kỳ căng thẳng nhìn Vương Học Bình, mà Vương Học Bình cũng khẽ lắc đầu, tỏ ý bảo nàng không cần phải sợ, sau đó đi đến bên cạnh bàn.
Cửa phòng bị người ta khẽ đẩy ra, đúng là dì Cố đã lâu không lộ diện kia. Lúc này Vương Học Bình đã đi đến bên cạnh bàn.
- Ôi dào, vất vả cho các người, còn chưa ăn cơm, tôi mang đến cho các người canh gà, còn có cháo thịt gà và trứng muối, nên ăn khi còn nóng.
Dì Cố mở cửa phòng, khi vừa thấy mặt Vương Học Bình thì vội vàng xin lỗi, cũng chẳng biết có thật sự cảm thấy xấu hổ hay không?
- Dì Cố, dì nói gì vậy? Chúng tôi ở đây, nếu không có gì quan tâm thì đã bị chết đói, như vậy cũng cực kỳ phiền toái, vì một nơi dung thân mà làm mệt dì.
Vương Học Bình phát hiện vị dì Cố này tay trái mang theo một hộp cơm, tay phải là một cái bình thủy, trong lòng thầm hiểu, bên trong nhất định là cái ăn.
Dì Cố cười tủm tỉm đặt hộp cơm lên bàn, lại mở ra. Vương Học Bình đưa mắt sang nhìn, phát hiện bên trong thứ gì cũng có, canh gà, cháo trứng thịt nạc, rau củ, cánh gà, có thể nói là muôn màu muôn vẻ.
Điều quan trọng nhất chính là ở tầng cuối cùng của hộp cơm có xếp đặt một một chiếc hộp chân không, dì Cố cũng không để cho Vương Học Bình phải hỏi, nàng cười giải thích:
- Tôi đưa đến cho các người chút lá trà, là Đại Hồng Bào ở Vũ Di Sơn, các người ở đây cũng khó khăn, thôi thì pha ly trà ngon, uống cho thấm giọng.
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan cùng đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ nhất định là Trương Vân Thiên đã bắt chuyện, nếu không dù dì Cố này có bận rộn thế nào cũng không để đến tận ba bốn giờ chiều mới đưa thức ăn đến.
Vô sự mà ân cần thì không phải quân gian xảo cũng là phường đạo chích, điều này cực kỳ đúng trên người dì Cố này.
Tất nhiên bây giờ đang ở dưới mái hiên, Vương Học Bình không có khả năng tỏ ra bất mãn.
Dì Cố chợt phát hiện Vương Học Bình lấy từ trong bóp ra một phong thư rất dày đưa về phía mình, vì vậy mà không khỏi ngây người. Nàng ngây ngốc nhìn hắn, cũng không rõ Vương Học Bình làm như vậy có ý gì?
Vương Học Bình cười tủm tỉm nói:
- Dì Cố, chúng tôi ở trong này chỉ làm dì thêm phiền toái. Dì cũng biết rồi đấy, chúng tôi thân ở trong sơn trang, dù có tiền cũng không mua được gì, chút tiền này coi như tiền ăn của chúng tôi.
Có thể công tác trong một sơn trang đỉnh cấp thế này, dù chỉ là một nhân viên phục vụ, có ai không phải là kẻ thành tinh thông minh tuyệt đỉnh?
- Sao tôi lại không biết xấu hổ mà nhận tiền của cậu?
Dì Cố lúc này coi như hiểu rõ, Vương Học Bình biểu đạt thái độ tôn trọng với thành quả lao động của mình, nhưng nàng còn e ngại chút mặt mũi, nên cũng có chút do dự.
Vương Học Bình không cần suy nghĩ nhiều, hắn thấy dì Cố do dự thì cười nhét phong thư vào trong hộp cơm, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Đến khi Vương Học Bình đi ra khỏi nhà vệ sinh, lúc này dì Cố đang cười hớn hở ngồi bên cạnh giường, đang nói chuyện qua lại với Mạnh Thu Lan.
Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, huống chi Vương Học Bình vừa ra tay là hai mươi ngàn đồng, hắn không sợ không thu hút được sự chú ý của dì Cố.
Phải biết rằng vào thời này, dù là cán bộ cấp tỉnh thì tiền lương thu vào cũng không nhiều, nhiều lắm chỉ là phần phúc lợi và đãi ngộ mà thôi.
Vương Học Bình thấy, với loại người như dì Cố này, thật ra không khác gì cung nữ thời cổ đại. Hễ là cung nữ già lão thì cũng được tiếp xúc với tầng lớp thượng tầng của xã hội, ánh mắt đã sớm thoáng đạt, tâm tư cũng linh hoạt.
Nhưng ở nơi đây, vì vung lá cờ phục vụ nhân dân, nên một người bình thường như dì Cố, chắc chắn sẽ không có quá nhiều lợi ích thực tế.
Cũng vì như thế mà Vương Học Bình vừa ra tay đã bằng số tiền lương hai ba năm của dì Cố, sao không động tâm cho được?
Mạnh Thu Lan ho khan vài tiếng, dì Cố hỏi thăm:
- Tối qua cảm lạnh à, đều do tôi không tốt, cô cứ nằm đây, tôi sẽ đi lấy chăn mền.
Dì Cố vừa nói dứt lời thì đứng lên đi ra khỏi phòng.
Lúc này Vương Học Bình chú ý đến một chi tiết, đó là dì Cố ra ngoài vẫn khóa trái phòng. Hắn không khỏi gật đầu, dù sao cũng là cung nữ trong sơn trang, dù đã nhận tiền nhưng tâm tính tự bảo vệ mình cũng vẫn rất cao.
Nhưng đợi một lúc lâu thì cũng không thấy dì Cố lộ diện, trong lòng Vương Học Bình thầm xuất hiện một khoảng tối.
Dựa theo Vương Học Bình dự đoán, có lẽ dì Cố nhất định bị kẻ nào đó kéo đi, ngoài việc lớn không thể nào thoát thân, nếu suy xét từ phương diện nào, dì Cố đáng lý ra cũng không thể lỡ hẹn mới đúng chứ?
Sự việc rơi xuống đầu, quan trọng là phải dựa vào mình, Vương Học Bình múc ra một phần cháo trứng thịt nạc, tranh thủ đưa vào trong tay Mạnh Thu Lan, hắn cười nói:
- Nếu cháo này để nguội sẽ rất khó ăn, tranh thủ thời gian ăn khi còn nóng.
Mạnh Thu Lan lặng lẽ gật đầu, nàng tiếp nhận bát đũa trong tay Vương Học Bình, bắt đầu ăn cháo.
Chưa nói gì khác, tay nghề của đầu bếp trong sơn trang thật sự không thấp, đến bây giờ Mạnh Thu Lan còn chưa được thử qua hương vị của cháo trứng muối thịt nạc, nàng nhanh chóng xử lý chén cháo.
Khi thấy Mạnh Thu Lan đưa mắt nhìn mình, Vương Học Bình hiểu, đây là muốn ăn thêm. Hắn mỉm cười khoát tay áo nói:
- Chị bị cảm còn chưa khỏe, lần đầu cũng không nên ăn nhiều.
- Lại một chén nữa được không? Chỉ một chén thôi, tôi thật sự rất đói.
Có lẽ ngay cả Mạnh Thu Lan cũng không ngờ trong lời nói của mình có hương vị làm nũng.
Vương Học Bình thầm vui sướng, Mạnh Thu Lan dần tạo nên tâm tính tín nhiệm và ỷ lại vào mình. Phụ nữ luôn là như vậy, chỉ cần chinh phục được lòng nàng, muốn hốt luôn cả thân thể của nàng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Căn cứ vào nguyên tắc phục vụ nhiệt tình, Vương Học Bình lại múc một chén cháo nhét vào trong tay Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan thật sự rất đói bụng, Vương Học Bình đưa chén cháo đến, chỉ sau vài phút đã không còn.
Vương Học Bình thu thập bát đũa, hắn phát hiện trên trán Mạnh Thu Lan vã ra rất nhiều mồ hôi, đang chảy tràn xuống bên dưới.
Người bị cảm mà xuất mồ hôi là rất tốt, nhưng Vương Học Bình biết Mạnh Thu Lan là người đẹp thích sạch sẽ, huống chi mồ hôi có thể làm ướt áo, dưới khốn cảnh vào lúc này, thay đổi quần áo là một hy vọng xa vời.
Vương Học Bình không nói nhiều, hắn móc khăn trong túi ra giúp Mạnh Thu Lan lau mồ hôi trán.
Mạnh Thu Lan hoàn toàn không có đề phòng, Vương Học Bình đột nhiên có hành động thân mật, nàng muốn từ chối nhưng lại do dự.
Đến khi Mạnh Thu Lan thấy ánh mắt trong sáng không có chút tà niệm của Vương Học Bình, nàng càng không thể mở miệng từ chối ý tốt của hắn.
Khi thấy Mạnh Thu Lan không phản đối sự phục vụ của mình, trong mắt Vương Học Bình lộ ra ánh mắt ôn hòa và thương tiếc.
Thân là nữ tính, dù mang bệnh nhưng Mạnh Thu Lan vẫn bảo trì mức độ thanh tĩnh và mẫn cảm nhất định. Ngay sau đó nàng chợt phát hiện ánh mắt dịu dàng của Vương Học Bình, vì thế trong mắt không khỏi có chút chua xót, cũng may nàng nhịn được, nếu không sẽ thất thố.
Vương Học Bình tất nhiên thấy rõ những biến hóa của Mạnh Thu Lan, nhưng hắn lại tỏ ra không biết gì, hắn khẽ hỏi:
- Thấy thoải mái chút nào chưa?
Mạnh Thu Lan lắc đầu, đồng thời nàng lại chú ý đến một vấn đề, đó là Vương Học Bình vẫn chỉ mặc một chiếc áo lót, vì vậy tâm tình không khỏi kích động.
Nhiều năm qua bác trai tuy xem Mạnh Thu Lan như con, bác trai cũng truyền thụ cho nàng nhiều triết học sinh tồn trên quan trường, đồng thời còn có nhiều đạo lý làm người, nhưng lại chẳng quan tâm đến phương diện tình cảm cá nhân.
Sau khi bị đả kích trong hôn nhân với người đàn ông kia, Mạnh Thu Lan hầu như bị thương rất nặng, hầu như tuyệt vọng với tất cả đàn ông trên thế gian, hoàn toàn giam cầm nội tâm chính mình, không cho bất kỳ kẻ khác phái nào đi vào.
- Ôi, nếu như hắn chưa kết hôn thì tốt.
Mạnh Thu Lan tựa người trên mép giường, sau khi miêm man suy nghĩ, chính nàng cũng không ngờ mình lại động chạm vào một vấn đề mẫn cảm như vậy. Lúc này gương mặt tái nhợt và cực kỳ xinh đẹp không khỏi xuất hiện những rặng mây hồng.
Vô tình ý nghĩ này giống như một quả bom nguyên tử bùng nổ trên mặt hồ tĩnh lặng của Mạnh Thu Lan.
Vương Học Bình dù sao cũng không phải là thần tiên, hắn phát hiện vẻ mặt Mạnh Thu Lan không đúng, vì vậy tranh thủ hỏi:
- Sao vậy? Có gì khó chịu à?
- Đầu óc có chút choáng váng, có lẽ nằm nghỉ một lúc sẽ khá hơn.
Mạnh Thu Lan trong lúc cuống quýt vội tìm cho được một lý do thích hợp.
Vương Học Bình cũng không nghĩ nhiều, hắn đỡ lưng Mạnh Thu Lan, giúp nàng nằm ngửa trên giường.
Mạnh Thu Lan nằm trên giường, chóp mũi bùng lên mùi hương đàn ông trên áo sơ mi của Vương Học Bình, tâm tình càng khó thể chịu nổi.
- Mình nên làm gì? Mình nên làm gì bây giờ?
Mạnh Thu Lan khép chặt hai mắt, quá trình quen biết Vương Học Bình giống như một thước phim hiện trong đáy lòng nàng.
Mạnh Thu Lan chợt kinh hãi phát hiện lời nói dáng điệu và nụ cười của Vương Học Bình không ngờ thân thiết như vậy, ngay cả động tác hút thuốc của hắn cũng rất tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng.
Không biết trải qua bao lâu, Mạnh Thu Lan từ trong cơn mơ tỉnh lại, nàng giương mắt thấy Vương Học Bình đang dùng một tay kê đầu đang nằm ngủ ngay bên cạnh.
Tâm tình lại kích động, tâm tư của phụ nữ thường nhẵn nhụi, Mạnh Thu Lan biết rất rõ, ban đêm trên núi rất lạnh, nàng đắt mềm mỏng còn không chịu được, huốn chi Vương Học Bình ăn mặc phong phanh như vậy.
Mạnh Thu Lan khẽ đắp chiếc áo sơ mi trắng lên người Vương Học Bình.
Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt cực kỳ căng thẳng nhìn Vương Học Bình, mà Vương Học Bình cũng khẽ lắc đầu, tỏ ý bảo nàng không cần phải sợ, sau đó đi đến bên cạnh bàn.
Cửa phòng bị người ta khẽ đẩy ra, đúng là dì Cố đã lâu không lộ diện kia. Lúc này Vương Học Bình đã đi đến bên cạnh bàn.
- Ôi dào, vất vả cho các người, còn chưa ăn cơm, tôi mang đến cho các người canh gà, còn có cháo thịt gà và trứng muối, nên ăn khi còn nóng.
Dì Cố mở cửa phòng, khi vừa thấy mặt Vương Học Bình thì vội vàng xin lỗi, cũng chẳng biết có thật sự cảm thấy xấu hổ hay không?
- Dì Cố, dì nói gì vậy? Chúng tôi ở đây, nếu không có gì quan tâm thì đã bị chết đói, như vậy cũng cực kỳ phiền toái, vì một nơi dung thân mà làm mệt dì.
Vương Học Bình phát hiện vị dì Cố này tay trái mang theo một hộp cơm, tay phải là một cái bình thủy, trong lòng thầm hiểu, bên trong nhất định là cái ăn.
Dì Cố cười tủm tỉm đặt hộp cơm lên bàn, lại mở ra. Vương Học Bình đưa mắt sang nhìn, phát hiện bên trong thứ gì cũng có, canh gà, cháo trứng thịt nạc, rau củ, cánh gà, có thể nói là muôn màu muôn vẻ.
Điều quan trọng nhất chính là ở tầng cuối cùng của hộp cơm có xếp đặt một một chiếc hộp chân không, dì Cố cũng không để cho Vương Học Bình phải hỏi, nàng cười giải thích:
- Tôi đưa đến cho các người chút lá trà, là Đại Hồng Bào ở Vũ Di Sơn, các người ở đây cũng khó khăn, thôi thì pha ly trà ngon, uống cho thấm giọng.
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan cùng đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ nhất định là Trương Vân Thiên đã bắt chuyện, nếu không dù dì Cố này có bận rộn thế nào cũng không để đến tận ba bốn giờ chiều mới đưa thức ăn đến.
Vô sự mà ân cần thì không phải quân gian xảo cũng là phường đạo chích, điều này cực kỳ đúng trên người dì Cố này.
Tất nhiên bây giờ đang ở dưới mái hiên, Vương Học Bình không có khả năng tỏ ra bất mãn.
Dì Cố chợt phát hiện Vương Học Bình lấy từ trong bóp ra một phong thư rất dày đưa về phía mình, vì vậy mà không khỏi ngây người. Nàng ngây ngốc nhìn hắn, cũng không rõ Vương Học Bình làm như vậy có ý gì?
Vương Học Bình cười tủm tỉm nói:
- Dì Cố, chúng tôi ở trong này chỉ làm dì thêm phiền toái. Dì cũng biết rồi đấy, chúng tôi thân ở trong sơn trang, dù có tiền cũng không mua được gì, chút tiền này coi như tiền ăn của chúng tôi.
Có thể công tác trong một sơn trang đỉnh cấp thế này, dù chỉ là một nhân viên phục vụ, có ai không phải là kẻ thành tinh thông minh tuyệt đỉnh?
- Sao tôi lại không biết xấu hổ mà nhận tiền của cậu?
Dì Cố lúc này coi như hiểu rõ, Vương Học Bình biểu đạt thái độ tôn trọng với thành quả lao động của mình, nhưng nàng còn e ngại chút mặt mũi, nên cũng có chút do dự.
Vương Học Bình không cần suy nghĩ nhiều, hắn thấy dì Cố do dự thì cười nhét phong thư vào trong hộp cơm, sau đó xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Đến khi Vương Học Bình đi ra khỏi nhà vệ sinh, lúc này dì Cố đang cười hớn hở ngồi bên cạnh giường, đang nói chuyện qua lại với Mạnh Thu Lan.
Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, huống chi Vương Học Bình vừa ra tay là hai mươi ngàn đồng, hắn không sợ không thu hút được sự chú ý của dì Cố.
Phải biết rằng vào thời này, dù là cán bộ cấp tỉnh thì tiền lương thu vào cũng không nhiều, nhiều lắm chỉ là phần phúc lợi và đãi ngộ mà thôi.
Vương Học Bình thấy, với loại người như dì Cố này, thật ra không khác gì cung nữ thời cổ đại. Hễ là cung nữ già lão thì cũng được tiếp xúc với tầng lớp thượng tầng của xã hội, ánh mắt đã sớm thoáng đạt, tâm tư cũng linh hoạt.
Nhưng ở nơi đây, vì vung lá cờ phục vụ nhân dân, nên một người bình thường như dì Cố, chắc chắn sẽ không có quá nhiều lợi ích thực tế.
Cũng vì như thế mà Vương Học Bình vừa ra tay đã bằng số tiền lương hai ba năm của dì Cố, sao không động tâm cho được?
Mạnh Thu Lan ho khan vài tiếng, dì Cố hỏi thăm:
- Tối qua cảm lạnh à, đều do tôi không tốt, cô cứ nằm đây, tôi sẽ đi lấy chăn mền.
Dì Cố vừa nói dứt lời thì đứng lên đi ra khỏi phòng.
Lúc này Vương Học Bình chú ý đến một chi tiết, đó là dì Cố ra ngoài vẫn khóa trái phòng. Hắn không khỏi gật đầu, dù sao cũng là cung nữ trong sơn trang, dù đã nhận tiền nhưng tâm tính tự bảo vệ mình cũng vẫn rất cao.
Nhưng đợi một lúc lâu thì cũng không thấy dì Cố lộ diện, trong lòng Vương Học Bình thầm xuất hiện một khoảng tối.
Dựa theo Vương Học Bình dự đoán, có lẽ dì Cố nhất định bị kẻ nào đó kéo đi, ngoài việc lớn không thể nào thoát thân, nếu suy xét từ phương diện nào, dì Cố đáng lý ra cũng không thể lỡ hẹn mới đúng chứ?
Sự việc rơi xuống đầu, quan trọng là phải dựa vào mình, Vương Học Bình múc ra một phần cháo trứng thịt nạc, tranh thủ đưa vào trong tay Mạnh Thu Lan, hắn cười nói:
- Nếu cháo này để nguội sẽ rất khó ăn, tranh thủ thời gian ăn khi còn nóng.
Mạnh Thu Lan lặng lẽ gật đầu, nàng tiếp nhận bát đũa trong tay Vương Học Bình, bắt đầu ăn cháo.
Chưa nói gì khác, tay nghề của đầu bếp trong sơn trang thật sự không thấp, đến bây giờ Mạnh Thu Lan còn chưa được thử qua hương vị của cháo trứng muối thịt nạc, nàng nhanh chóng xử lý chén cháo.
Khi thấy Mạnh Thu Lan đưa mắt nhìn mình, Vương Học Bình hiểu, đây là muốn ăn thêm. Hắn mỉm cười khoát tay áo nói:
- Chị bị cảm còn chưa khỏe, lần đầu cũng không nên ăn nhiều.
- Lại một chén nữa được không? Chỉ một chén thôi, tôi thật sự rất đói.
Có lẽ ngay cả Mạnh Thu Lan cũng không ngờ trong lời nói của mình có hương vị làm nũng.
Vương Học Bình thầm vui sướng, Mạnh Thu Lan dần tạo nên tâm tính tín nhiệm và ỷ lại vào mình. Phụ nữ luôn là như vậy, chỉ cần chinh phục được lòng nàng, muốn hốt luôn cả thân thể của nàng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Căn cứ vào nguyên tắc phục vụ nhiệt tình, Vương Học Bình lại múc một chén cháo nhét vào trong tay Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan thật sự rất đói bụng, Vương Học Bình đưa chén cháo đến, chỉ sau vài phút đã không còn.
Vương Học Bình thu thập bát đũa, hắn phát hiện trên trán Mạnh Thu Lan vã ra rất nhiều mồ hôi, đang chảy tràn xuống bên dưới.
Người bị cảm mà xuất mồ hôi là rất tốt, nhưng Vương Học Bình biết Mạnh Thu Lan là người đẹp thích sạch sẽ, huống chi mồ hôi có thể làm ướt áo, dưới khốn cảnh vào lúc này, thay đổi quần áo là một hy vọng xa vời.
Vương Học Bình không nói nhiều, hắn móc khăn trong túi ra giúp Mạnh Thu Lan lau mồ hôi trán.
Mạnh Thu Lan hoàn toàn không có đề phòng, Vương Học Bình đột nhiên có hành động thân mật, nàng muốn từ chối nhưng lại do dự.
Đến khi Mạnh Thu Lan thấy ánh mắt trong sáng không có chút tà niệm của Vương Học Bình, nàng càng không thể mở miệng từ chối ý tốt của hắn.
Khi thấy Mạnh Thu Lan không phản đối sự phục vụ của mình, trong mắt Vương Học Bình lộ ra ánh mắt ôn hòa và thương tiếc.
Thân là nữ tính, dù mang bệnh nhưng Mạnh Thu Lan vẫn bảo trì mức độ thanh tĩnh và mẫn cảm nhất định. Ngay sau đó nàng chợt phát hiện ánh mắt dịu dàng của Vương Học Bình, vì thế trong mắt không khỏi có chút chua xót, cũng may nàng nhịn được, nếu không sẽ thất thố.
Vương Học Bình tất nhiên thấy rõ những biến hóa của Mạnh Thu Lan, nhưng hắn lại tỏ ra không biết gì, hắn khẽ hỏi:
- Thấy thoải mái chút nào chưa?
Mạnh Thu Lan lắc đầu, đồng thời nàng lại chú ý đến một vấn đề, đó là Vương Học Bình vẫn chỉ mặc một chiếc áo lót, vì vậy tâm tình không khỏi kích động.
Nhiều năm qua bác trai tuy xem Mạnh Thu Lan như con, bác trai cũng truyền thụ cho nàng nhiều triết học sinh tồn trên quan trường, đồng thời còn có nhiều đạo lý làm người, nhưng lại chẳng quan tâm đến phương diện tình cảm cá nhân.
Sau khi bị đả kích trong hôn nhân với người đàn ông kia, Mạnh Thu Lan hầu như bị thương rất nặng, hầu như tuyệt vọng với tất cả đàn ông trên thế gian, hoàn toàn giam cầm nội tâm chính mình, không cho bất kỳ kẻ khác phái nào đi vào.
- Ôi, nếu như hắn chưa kết hôn thì tốt.
Mạnh Thu Lan tựa người trên mép giường, sau khi miêm man suy nghĩ, chính nàng cũng không ngờ mình lại động chạm vào một vấn đề mẫn cảm như vậy. Lúc này gương mặt tái nhợt và cực kỳ xinh đẹp không khỏi xuất hiện những rặng mây hồng.
Vô tình ý nghĩ này giống như một quả bom nguyên tử bùng nổ trên mặt hồ tĩnh lặng của Mạnh Thu Lan.
Vương Học Bình dù sao cũng không phải là thần tiên, hắn phát hiện vẻ mặt Mạnh Thu Lan không đúng, vì vậy tranh thủ hỏi:
- Sao vậy? Có gì khó chịu à?
- Đầu óc có chút choáng váng, có lẽ nằm nghỉ một lúc sẽ khá hơn.
Mạnh Thu Lan trong lúc cuống quýt vội tìm cho được một lý do thích hợp.
Vương Học Bình cũng không nghĩ nhiều, hắn đỡ lưng Mạnh Thu Lan, giúp nàng nằm ngửa trên giường.
Mạnh Thu Lan nằm trên giường, chóp mũi bùng lên mùi hương đàn ông trên áo sơ mi của Vương Học Bình, tâm tình càng khó thể chịu nổi.
- Mình nên làm gì? Mình nên làm gì bây giờ?
Mạnh Thu Lan khép chặt hai mắt, quá trình quen biết Vương Học Bình giống như một thước phim hiện trong đáy lòng nàng.
Mạnh Thu Lan chợt kinh hãi phát hiện lời nói dáng điệu và nụ cười của Vương Học Bình không ngờ thân thiết như vậy, ngay cả động tác hút thuốc của hắn cũng rất tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng.
Không biết trải qua bao lâu, Mạnh Thu Lan từ trong cơn mơ tỉnh lại, nàng giương mắt thấy Vương Học Bình đang dùng một tay kê đầu đang nằm ngủ ngay bên cạnh.
Tâm tình lại kích động, tâm tư của phụ nữ thường nhẵn nhụi, Mạnh Thu Lan biết rất rõ, ban đêm trên núi rất lạnh, nàng đắt mềm mỏng còn không chịu được, huốn chi Vương Học Bình ăn mặc phong phanh như vậy.
Mạnh Thu Lan khẽ đắp chiếc áo sơ mi trắng lên người Vương Học Bình.
/435
|