Sau khi chạy đến cổng sơn trang và xuống xe đăng ký, Vương Học Bình thấy một vị mặc quân phục thiếu tướng, đang đứng phía trước với gương mặt không chút biểu cảm.
Có Hồng Quân tọa trấn, đám sĩ quan chỉ đơn giản kiểm tra rồi phất tay cho qua, vì vậy mà Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan rời khỏi Ngọc Tuyền sơn trang.
Sau khi xe chạy qua khu nhà trong sơn trang, Trương Vân Thiên nặng nề thở dài, hắn quay đầu nói với Vương Học Bình:
- Hôm nay nếu không đi thì các người chắc chắn sẽ bị vây ở chỗ này, vì ông lão nhà chúng tôi muôn ở lại đây một tháng.
Trương Vân Thiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Vũ, lúc này Tiểu Vũ vẫn nhìn chằm chằm lên con đường trước mặt, không có bất kỳ biểu hiện nào.
- Hơn nữa hai ngày sau thủ tướng Linh sẽ đến chỗ này thăm hỏi lão gia nhà tôi.
Trương Vân Thiên nói ra bí mật kinh người này, Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan không khỏi kinh hãi.
Với uy vọng cao vời của lão gia Trương gia trong quân giới, dù là thủ tướng Linh cũng phải ba phẫn giữ lễ, tự mình đến thăm chỉ là chuyện bình thường.
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy đối phương có chút sợ hãi. Vì thủ tướng Linh là nhà tổng thiết kế của cơ chế cải cách, là chúa tể ở trong thể chế chinh trị, nếu lãnh đạo vào trong sơn trang, chỉ sợ công tác bảo vệ an toàn sẽ là tiêu chuẩn cao nhất, đến lúc đó chỉ sợ là một mẫu xương gà cũng khó thể đưa ra khỏi sơn trang.
- Anh Trương, Tiểu Vũ, gây phiền cho các anh rồi.
Vương Học Bình chân thành nói lời cảm tạ với Trương Vân Thiên và Tiểu Vũ.
- Khụ, thật ra tôi và Tiểu Vũ đều không có quyền cho hai người ra ngoài.
Trương Vân Thiên do dự một chút, cuối cùng cũng nói lời thật lòng.
- Chẳng lẽ là... ....
Vương Học Bình lập tức ý thức được Trương Vân Thiên có hơn phân nửa là đi tìm lão gia Trương gia, nếu không, dựa theo điều lệ, dù Hồng Quân có là phó đoàn trưởng khối cảnh vệ cũng tuyệt đối không dám đâm đầu vào nguy hiểm, thả bọn họ ra khỏi khu nhà.
Trương Vân Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn đột nhiên cười nói:
- Lần này tôi bị mắng rất thảm, cũng may cuối cùng lão gia cũng gật đầu, để cho tôi đưa hai người ra ngoài, coi như vượt qua nguy hiểm.
Vương Học Bình dù biết Trương Vân Thiên sợ ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng viện an dưỡng, nhưng Vương Học Bình vẫn cảm kích thật lòng.
Không cần nói nhiều, lần này Trương Vân Thiên thật sự gặp phải nguy hiểm rất lớn, chỉ sợ cũng phải đấu tranh tư tưởng khá nhiều, điều này làm cho Vương Học Bình thật sự cảm kích.
Vì Trương Vân Thiên có tình cảnh xấu hổ ở Trương gia, Vương Học Bình có thể biết, nếu đối phương kiên trì đi tìm lão gia Trương gia để mở miệng cầu xin, sẽ có cảnh tượng thế nào.
- Anh Trương, thật sự không có nhiều lời để nói.
Vương Học Bình bình tĩnh vỗ lên cánh tay Trương Vân Thiên, không nhiều không ít, là ba cái.
Trương Vân Thiên cũng là hạng người thông minh tuyệt đỉnh, hắn nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Vương Học Bình thì hiểu ngay ý nghĩ của đối phương.
- Ha ha, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới, cậu không phải là huynh đệ của tôi sao?
Trương Vân Thiên nói như vậy nhưng thật ra trước khi lão gia chưa có ý thả người thì trong lòng hắn liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Sau khi quay về khu thường trú huyện Nam Vân, Trương Vân Thiên phải đi, Vương Học Bình kéo tay Trương Vân Thiên rồi oán giận nói:
- Dù là chuyện đại sự cũng phải ở lại dùng chén cơm đã chứ?
Trương Vân Thiên cười khổ nói:
- Tiểu Vũ sẽ đưa tôi đến sân bay quân dụng, trong tỉnh có chuyện gấp, tôi phải lập tức quay về.
Vương Học Bình lập tức ý thức được vấn đề, Trương Vân Thiên nhất định bị mình liên lụy mà như vậy, kết quả là chọc giận lão gia Trương gia, bị đuổi về ổ.
Vương Học Bình nắm chặt tay Trương Vân Thiên rồi gật đầu nói:
- Nếu là như vậy, tôi cũng không giữ anh ở lại, đợi đến khi quay về tỉnh sẽ tìm anh.
Trương Vân Thiên nghe và hiểu ám hiệu của Vương Học Bình, hắn cười ha hả nói:
- Tốt, tốt, đến lúc đó không say không về.
Tiểu Vũ ngồi ở ghế tài xế không không khỏi ho khan một tiếng, nụ cười trên mặt Trương Vân Thiên chợt cứng đờ, hắn nhìn Vương Học Bình rồi khoát tay nói:
- Thời gian quá gấp, chúng ta cũng không nên nói nhiều, dù sao thì quay về cũng sẽ có nhiều thời gian.
Trương Vân Thiên vội vàng leo lên xe, Vương Học Bình quay đầu nói với Mạnh Thu Lan:
- Chị Lan, chúng ta vào chứ?
Gương mặt Mạnh Thu Lan có hơi đỏ, nàng trừng mắt với hắn rồi dùng giọng oán giận nói:
- Nơi này là khu thường trú, sao anh không chú ý tình huống?
Mạnh Thu Lan mở miệng lại thầm hối hận, nàng nói lời này thậm chí còn có ý liếc mắt đưa tình.
Vương Học Bình cười nói:
- Lát nữa chúng ta phải uống vài ly ăn mừng lành lặn quay về.
Mạnh Thu Lan nhớ đến tình cảnh bị giam cầm trong khu nhà trong sơn trang mà không khỏi cảm khái, nàng thở dài:
- Nếu bị nhốt lại ở đó mười ngày nửa tháng, sợ rằng tương lai chính trị của chúng ta cũng xong đời.
Vương Học Bình phản ứng rất nhanh, hắn cười giải thích:
- Tôi đưa cho dì Cố hai mươi ngàn, lúc đó chị còn cảm thấy kỳ quái, bây giờ đã hiểu thông rồi chứ?
- Ừ, thật sự đã sớm nghĩ thông, không phải là phí dán kín miệng sao?
Mạnh Thu Lan nghĩ đến sự việc này mà không khỏi bội phục Vương Học Bình.
Dưới hoàn cảnh khi đó, Vương Học Bình lại có thể đưa ra phòng ngừa chu đáo, dán kín miệng dì Cổ, không cho phép nói lung tung.
Trương Vận Cao và Lưu Tử nhận được tin cũng nhanh chóng chạy từ trong nhà khách ra ngoài, bọn họ cũng hoan toàn không hỏi xem Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan đã trải qua chuyện gì.
Mạnh Thu Lan đưa mắt nhìn Vương Học Bình, thấy hắn có hơi gật đầu, vì vậy nàng cười:
- Trưởng phòng Trương phân khu tỉnh mời chúng tôi đi thăm hỏi một vị thủ trưởng, lãnh đạo rất nhiệt tình, cố gắng giữ chúng tôi ở lại hai ngày. Chủ nhiệm Lưu, không có gì xảy ra đấy chứ?
Lưu Tử cười nói:
- Huyện Nam Vân đang ở trong giai đoạn phát triển mạnh, dưới sự lãnh đạo của ban ngành huyện ủy, các hạng mục công tác đều triển khai đâu vào đấy, tất cả đều bình thường, mưa thuận gió hòa, bình an vô sự.
Mạnh Thu Lan mở lời, Vương Học Bình cũng nói theo:
- Có sự hỗ trợ của vị lãnh đạo kia, việc chạy hạng mục lần này của chúng ta nhất định sẽ lập công lớn.
Trước đó Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan có mâu thuẫn, tuy không quá sắc nhọn, nhưng quan hệ giữa hai người tuyệt đối không thể nói là khăng khít.
Vì vậy dù hai người mất tích hai ngày thì Trương Vận Cao và Lưu Tử cũng không hoàn toàn có ý nghĩ rằng hai vị lãnh đạo có tư tình, tất nhiên bọn họ sẽ tin những lời vừa rồi của Mạnh Thu Lan.
Mọi người về phòng, tắm rửa nghỉ ngơi một phen, lúc này Mạnh Thu Lan đã hoàn toàn sinh bệnh, nàng căn bản không muốn xuống nhà hàng dùng cơm.
Sau này Vương Học Bình uyển chuyển khuyên bảo, Mạnh Thu Lan mới miễn cưỡng xuống nhà hàng ngồi dùng cơm.
Mọi người cùng không có hào hứng uống rượu, bốn người ngồi quanh một bàn, nhanh chóng dùng cơm.
Mạnh Thu Lan nhanh chóng quay lại phòng mình, nàng đang định tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc.
Lúc này điện thoại chợt đổ chuông, Mạnh Thu Lan nhận điện thoại, sau đó phát hiện người điện thoại đến là Vương Học Bình:
- Đã nghỉ ngơi chưa? Có vài món đồ muốn đưa cho chị.
Mạnh Thu Lan cũng không suy nghĩ nhiều, nàng nói:
- Tôi còn chưa đi ngủ, anh đến đây đi.
Mạnh Thu Lan hạ điện thoại xuống, nàng chợt có một ý nghĩ, nếu lỡ may Vương Học Bình đến đây và... .....
Mạnh Thu Lan thật sự không dám nghĩ tiếp, vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ, tâm tình rất căng thẳng, trái tim nhảy lên ầm ầm khó thể ức chế.
Ngay sau đó Mạnh Thu Lan lại chối bỏ ý nghĩ mắc cở chết người này, với tính cách ổn định của Vương Học Bình, sao có thể làm chuyện như vậy trong nhà khách hỗn tạp thế này.
Vương Học Bình gõ cửa phòng, Mạnh Thu Lan nhanh chóng đi ra mở cửa, cũng cười mời hắn vào bên trong.
Đợi đến khi Vương Học Bình ngồi xuống song song nơi ghế sa lông, Mạnh Thu Lan muốn đi pha trà, hắn cười khoát tay áo nói:
- Tôi đến đưa thuốc hạ sốt, cũng không muốn uống trà.
Mạnh Thu Lan ngây cả người, ngay sau đó tâm tư chợt bùng lên những con sóng dao động, trong lòng cũng có hơi ngọt.
Vương Học Bình đứng lên cười nói:
- Tốt lắm, tôi cũng không quấy rầy chị nghỉ ngơi, cũng nên về phòng ngủ một giấc.
Mạnh Thu Lan chợt sinh ra chút cảm giác không muốn, nàng chần chừ một chút rồi hỏi:
- Đã đến đây thì ngồi chơi một lúc, tôi còn chưa cảm ơn anh.
Vương Học Bình đã nhận ra sự biến hòa trong tâm tình của Mạnh Thu Lan, hắn thầm nghĩ, càng vao thời điểm này thì càng nên kiên quyết, không thể do dự.
- Ha ha, tôi là đàn ông, quan tâm chăm sóc người bệnh là bổn phận, cần gì phải cảm tạ.
Vương Học Bình không chờ Mạnh Thu Lan tiếp tục mở miệng, hắn đã cất bước đi ra khỏi phòng.
Mạnh Thu Lan giương chiếc miệng đỏ hồng nhỏ nhắn, cuối cùng nàng thầm thở dài, cố nén không lên tiếng, vì lòng tự trọng không cho phép nàng có thêm cử động.
Vương Học Bình trở lại phòng của mình, hắn ngâm mình trong bồn tắm, thầm nghĩ, nếu muốn hoàn toàn chinh phục Mạnh Thu Lan thì còn cần khá nhiều công phu và tâm cơ.
Nói thật, nếu tối qua Vương Học Bình thật sự động tâm tư, thật ra có thể nuốt Mạnh Thu Lan vào bụng.
Nhưng làm vậy sẽ để lại hậu hoạn rất lớn, phụ nữ một khi toàn tâm thuộc về một người đàn ông, sợ rằng sau này sẽ sũy xét đến chốn đi về.
Tối qua khi nằm ngủ, Vương Học Bình đã luôn suy xét một vấn đề hạch tâm:
- Nếu Mạnh Thu Lan dù chết cũng phải gả cho mình, vậy nên làm gì?
Đầu óc Vương Học Bình rất tỉnh táo, trước khi chưa nắm được quyền lực lớn, hắn khó thể chống đỡ được áp lực trầm trọng của Mạnh Chiêu Hùng bên kia.
Nếu nhanh chóng dính vào cơ thể của Mạnh Thu Lan, đối với Vương Học Bình thì đó là quá trình đánh mất đi Lý Tiểu Linh.
Vương Học Bình tự nhận mình không phải là người tốt, càng không phải là thánh nhân chó má gì cả, vì lợi ích chính trị, hắn thật sự có thể không từ thủ đoạn.
Nhưng trong lòng Vương Học Bình cũng có điểm mấu chốt, cả đời này hắn sẽ tuyệt đối không vứt bỏ Lý Tiểu Linh.
Trạng thái hoàn mỹ nhất chính là Mạnh Thu Lan tình nguyện là tình nhân của Vương Học Bình, như vậy có gì không làm được?
Nếu hoàn toàn chinh phục được Mạnh Thu Lan, như vậy sẽ là chỗ tốt tuyệt đối cho Vương Học Bình, bỏ qua tầng cơ sở của Mạnh Chiêu Hùng, điều Vương Học Bình quan tâm chính là, Mạnh Thu Lan là lãnh đạo nữ tính.
Vương Học Bình biết rất rõ, chưa đến hai năm sau, từ trung ương đến địa phương sẽ cường điệu một vấn đề, đó chính là các cấp đảng ủy chính quyền đều phải có cán bộ lãnh đạo nữ.
Vương Học Bình từng thông qua báo chí mà biết được một sự thật, đó là một vị nữ cán bộ chỉ mất năm năm từ cấp phó ban leo lên phó tỉnh.
Có Hồng Quân tọa trấn, đám sĩ quan chỉ đơn giản kiểm tra rồi phất tay cho qua, vì vậy mà Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan rời khỏi Ngọc Tuyền sơn trang.
Sau khi xe chạy qua khu nhà trong sơn trang, Trương Vân Thiên nặng nề thở dài, hắn quay đầu nói với Vương Học Bình:
- Hôm nay nếu không đi thì các người chắc chắn sẽ bị vây ở chỗ này, vì ông lão nhà chúng tôi muôn ở lại đây một tháng.
Trương Vân Thiên ngẩng đầu nhìn Tiểu Vũ, lúc này Tiểu Vũ vẫn nhìn chằm chằm lên con đường trước mặt, không có bất kỳ biểu hiện nào.
- Hơn nữa hai ngày sau thủ tướng Linh sẽ đến chỗ này thăm hỏi lão gia nhà tôi.
Trương Vân Thiên nói ra bí mật kinh người này, Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan không khỏi kinh hãi.
Với uy vọng cao vời của lão gia Trương gia trong quân giới, dù là thủ tướng Linh cũng phải ba phẫn giữ lễ, tự mình đến thăm chỉ là chuyện bình thường.
Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy đối phương có chút sợ hãi. Vì thủ tướng Linh là nhà tổng thiết kế của cơ chế cải cách, là chúa tể ở trong thể chế chinh trị, nếu lãnh đạo vào trong sơn trang, chỉ sợ công tác bảo vệ an toàn sẽ là tiêu chuẩn cao nhất, đến lúc đó chỉ sợ là một mẫu xương gà cũng khó thể đưa ra khỏi sơn trang.
- Anh Trương, Tiểu Vũ, gây phiền cho các anh rồi.
Vương Học Bình chân thành nói lời cảm tạ với Trương Vân Thiên và Tiểu Vũ.
- Khụ, thật ra tôi và Tiểu Vũ đều không có quyền cho hai người ra ngoài.
Trương Vân Thiên do dự một chút, cuối cùng cũng nói lời thật lòng.
- Chẳng lẽ là... ....
Vương Học Bình lập tức ý thức được Trương Vân Thiên có hơn phân nửa là đi tìm lão gia Trương gia, nếu không, dựa theo điều lệ, dù Hồng Quân có là phó đoàn trưởng khối cảnh vệ cũng tuyệt đối không dám đâm đầu vào nguy hiểm, thả bọn họ ra khỏi khu nhà.
Trương Vân Thiên khẽ gật đầu, sau đó hắn đột nhiên cười nói:
- Lần này tôi bị mắng rất thảm, cũng may cuối cùng lão gia cũng gật đầu, để cho tôi đưa hai người ra ngoài, coi như vượt qua nguy hiểm.
Vương Học Bình dù biết Trương Vân Thiên sợ ảnh hưởng đến tiến độ xây dựng viện an dưỡng, nhưng Vương Học Bình vẫn cảm kích thật lòng.
Không cần nói nhiều, lần này Trương Vân Thiên thật sự gặp phải nguy hiểm rất lớn, chỉ sợ cũng phải đấu tranh tư tưởng khá nhiều, điều này làm cho Vương Học Bình thật sự cảm kích.
Vì Trương Vân Thiên có tình cảnh xấu hổ ở Trương gia, Vương Học Bình có thể biết, nếu đối phương kiên trì đi tìm lão gia Trương gia để mở miệng cầu xin, sẽ có cảnh tượng thế nào.
- Anh Trương, thật sự không có nhiều lời để nói.
Vương Học Bình bình tĩnh vỗ lên cánh tay Trương Vân Thiên, không nhiều không ít, là ba cái.
Trương Vân Thiên cũng là hạng người thông minh tuyệt đỉnh, hắn nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết của Vương Học Bình thì hiểu ngay ý nghĩ của đối phương.
- Ha ha, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới, cậu không phải là huynh đệ của tôi sao?
Trương Vân Thiên nói như vậy nhưng thật ra trước khi lão gia chưa có ý thả người thì trong lòng hắn liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Sau khi quay về khu thường trú huyện Nam Vân, Trương Vân Thiên phải đi, Vương Học Bình kéo tay Trương Vân Thiên rồi oán giận nói:
- Dù là chuyện đại sự cũng phải ở lại dùng chén cơm đã chứ?
Trương Vân Thiên cười khổ nói:
- Tiểu Vũ sẽ đưa tôi đến sân bay quân dụng, trong tỉnh có chuyện gấp, tôi phải lập tức quay về.
Vương Học Bình lập tức ý thức được vấn đề, Trương Vân Thiên nhất định bị mình liên lụy mà như vậy, kết quả là chọc giận lão gia Trương gia, bị đuổi về ổ.
Vương Học Bình nắm chặt tay Trương Vân Thiên rồi gật đầu nói:
- Nếu là như vậy, tôi cũng không giữ anh ở lại, đợi đến khi quay về tỉnh sẽ tìm anh.
Trương Vân Thiên nghe và hiểu ám hiệu của Vương Học Bình, hắn cười ha hả nói:
- Tốt, tốt, đến lúc đó không say không về.
Tiểu Vũ ngồi ở ghế tài xế không không khỏi ho khan một tiếng, nụ cười trên mặt Trương Vân Thiên chợt cứng đờ, hắn nhìn Vương Học Bình rồi khoát tay nói:
- Thời gian quá gấp, chúng ta cũng không nên nói nhiều, dù sao thì quay về cũng sẽ có nhiều thời gian.
Trương Vân Thiên vội vàng leo lên xe, Vương Học Bình quay đầu nói với Mạnh Thu Lan:
- Chị Lan, chúng ta vào chứ?
Gương mặt Mạnh Thu Lan có hơi đỏ, nàng trừng mắt với hắn rồi dùng giọng oán giận nói:
- Nơi này là khu thường trú, sao anh không chú ý tình huống?
Mạnh Thu Lan mở miệng lại thầm hối hận, nàng nói lời này thậm chí còn có ý liếc mắt đưa tình.
Vương Học Bình cười nói:
- Lát nữa chúng ta phải uống vài ly ăn mừng lành lặn quay về.
Mạnh Thu Lan nhớ đến tình cảnh bị giam cầm trong khu nhà trong sơn trang mà không khỏi cảm khái, nàng thở dài:
- Nếu bị nhốt lại ở đó mười ngày nửa tháng, sợ rằng tương lai chính trị của chúng ta cũng xong đời.
Vương Học Bình phản ứng rất nhanh, hắn cười giải thích:
- Tôi đưa cho dì Cố hai mươi ngàn, lúc đó chị còn cảm thấy kỳ quái, bây giờ đã hiểu thông rồi chứ?
- Ừ, thật sự đã sớm nghĩ thông, không phải là phí dán kín miệng sao?
Mạnh Thu Lan nghĩ đến sự việc này mà không khỏi bội phục Vương Học Bình.
Dưới hoàn cảnh khi đó, Vương Học Bình lại có thể đưa ra phòng ngừa chu đáo, dán kín miệng dì Cổ, không cho phép nói lung tung.
Trương Vận Cao và Lưu Tử nhận được tin cũng nhanh chóng chạy từ trong nhà khách ra ngoài, bọn họ cũng hoan toàn không hỏi xem Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan đã trải qua chuyện gì.
Mạnh Thu Lan đưa mắt nhìn Vương Học Bình, thấy hắn có hơi gật đầu, vì vậy nàng cười:
- Trưởng phòng Trương phân khu tỉnh mời chúng tôi đi thăm hỏi một vị thủ trưởng, lãnh đạo rất nhiệt tình, cố gắng giữ chúng tôi ở lại hai ngày. Chủ nhiệm Lưu, không có gì xảy ra đấy chứ?
Lưu Tử cười nói:
- Huyện Nam Vân đang ở trong giai đoạn phát triển mạnh, dưới sự lãnh đạo của ban ngành huyện ủy, các hạng mục công tác đều triển khai đâu vào đấy, tất cả đều bình thường, mưa thuận gió hòa, bình an vô sự.
Mạnh Thu Lan mở lời, Vương Học Bình cũng nói theo:
- Có sự hỗ trợ của vị lãnh đạo kia, việc chạy hạng mục lần này của chúng ta nhất định sẽ lập công lớn.
Trước đó Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan có mâu thuẫn, tuy không quá sắc nhọn, nhưng quan hệ giữa hai người tuyệt đối không thể nói là khăng khít.
Vì vậy dù hai người mất tích hai ngày thì Trương Vận Cao và Lưu Tử cũng không hoàn toàn có ý nghĩ rằng hai vị lãnh đạo có tư tình, tất nhiên bọn họ sẽ tin những lời vừa rồi của Mạnh Thu Lan.
Mọi người về phòng, tắm rửa nghỉ ngơi một phen, lúc này Mạnh Thu Lan đã hoàn toàn sinh bệnh, nàng căn bản không muốn xuống nhà hàng dùng cơm.
Sau này Vương Học Bình uyển chuyển khuyên bảo, Mạnh Thu Lan mới miễn cưỡng xuống nhà hàng ngồi dùng cơm.
Mọi người cùng không có hào hứng uống rượu, bốn người ngồi quanh một bàn, nhanh chóng dùng cơm.
Mạnh Thu Lan nhanh chóng quay lại phòng mình, nàng đang định tắm nước nóng, sau đó ngủ một giấc.
Lúc này điện thoại chợt đổ chuông, Mạnh Thu Lan nhận điện thoại, sau đó phát hiện người điện thoại đến là Vương Học Bình:
- Đã nghỉ ngơi chưa? Có vài món đồ muốn đưa cho chị.
Mạnh Thu Lan cũng không suy nghĩ nhiều, nàng nói:
- Tôi còn chưa đi ngủ, anh đến đây đi.
Mạnh Thu Lan hạ điện thoại xuống, nàng chợt có một ý nghĩ, nếu lỡ may Vương Học Bình đến đây và... .....
Mạnh Thu Lan thật sự không dám nghĩ tiếp, vẻ mặt đỏ bừng xấu hổ, tâm tình rất căng thẳng, trái tim nhảy lên ầm ầm khó thể ức chế.
Ngay sau đó Mạnh Thu Lan lại chối bỏ ý nghĩ mắc cở chết người này, với tính cách ổn định của Vương Học Bình, sao có thể làm chuyện như vậy trong nhà khách hỗn tạp thế này.
Vương Học Bình gõ cửa phòng, Mạnh Thu Lan nhanh chóng đi ra mở cửa, cũng cười mời hắn vào bên trong.
Đợi đến khi Vương Học Bình ngồi xuống song song nơi ghế sa lông, Mạnh Thu Lan muốn đi pha trà, hắn cười khoát tay áo nói:
- Tôi đến đưa thuốc hạ sốt, cũng không muốn uống trà.
Mạnh Thu Lan ngây cả người, ngay sau đó tâm tư chợt bùng lên những con sóng dao động, trong lòng cũng có hơi ngọt.
Vương Học Bình đứng lên cười nói:
- Tốt lắm, tôi cũng không quấy rầy chị nghỉ ngơi, cũng nên về phòng ngủ một giấc.
Mạnh Thu Lan chợt sinh ra chút cảm giác không muốn, nàng chần chừ một chút rồi hỏi:
- Đã đến đây thì ngồi chơi một lúc, tôi còn chưa cảm ơn anh.
Vương Học Bình đã nhận ra sự biến hòa trong tâm tình của Mạnh Thu Lan, hắn thầm nghĩ, càng vao thời điểm này thì càng nên kiên quyết, không thể do dự.
- Ha ha, tôi là đàn ông, quan tâm chăm sóc người bệnh là bổn phận, cần gì phải cảm tạ.
Vương Học Bình không chờ Mạnh Thu Lan tiếp tục mở miệng, hắn đã cất bước đi ra khỏi phòng.
Mạnh Thu Lan giương chiếc miệng đỏ hồng nhỏ nhắn, cuối cùng nàng thầm thở dài, cố nén không lên tiếng, vì lòng tự trọng không cho phép nàng có thêm cử động.
Vương Học Bình trở lại phòng của mình, hắn ngâm mình trong bồn tắm, thầm nghĩ, nếu muốn hoàn toàn chinh phục Mạnh Thu Lan thì còn cần khá nhiều công phu và tâm cơ.
Nói thật, nếu tối qua Vương Học Bình thật sự động tâm tư, thật ra có thể nuốt Mạnh Thu Lan vào bụng.
Nhưng làm vậy sẽ để lại hậu hoạn rất lớn, phụ nữ một khi toàn tâm thuộc về một người đàn ông, sợ rằng sau này sẽ sũy xét đến chốn đi về.
Tối qua khi nằm ngủ, Vương Học Bình đã luôn suy xét một vấn đề hạch tâm:
- Nếu Mạnh Thu Lan dù chết cũng phải gả cho mình, vậy nên làm gì?
Đầu óc Vương Học Bình rất tỉnh táo, trước khi chưa nắm được quyền lực lớn, hắn khó thể chống đỡ được áp lực trầm trọng của Mạnh Chiêu Hùng bên kia.
Nếu nhanh chóng dính vào cơ thể của Mạnh Thu Lan, đối với Vương Học Bình thì đó là quá trình đánh mất đi Lý Tiểu Linh.
Vương Học Bình tự nhận mình không phải là người tốt, càng không phải là thánh nhân chó má gì cả, vì lợi ích chính trị, hắn thật sự có thể không từ thủ đoạn.
Nhưng trong lòng Vương Học Bình cũng có điểm mấu chốt, cả đời này hắn sẽ tuyệt đối không vứt bỏ Lý Tiểu Linh.
Trạng thái hoàn mỹ nhất chính là Mạnh Thu Lan tình nguyện là tình nhân của Vương Học Bình, như vậy có gì không làm được?
Nếu hoàn toàn chinh phục được Mạnh Thu Lan, như vậy sẽ là chỗ tốt tuyệt đối cho Vương Học Bình, bỏ qua tầng cơ sở của Mạnh Chiêu Hùng, điều Vương Học Bình quan tâm chính là, Mạnh Thu Lan là lãnh đạo nữ tính.
Vương Học Bình biết rất rõ, chưa đến hai năm sau, từ trung ương đến địa phương sẽ cường điệu một vấn đề, đó chính là các cấp đảng ủy chính quyền đều phải có cán bộ lãnh đạo nữ.
Vương Học Bình từng thông qua báo chí mà biết được một sự thật, đó là một vị nữ cán bộ chỉ mất năm năm từ cấp phó ban leo lên phó tỉnh.
/435
|