Sau khi dùng cơm, Vương Học Bình nắm bàn tay nhỏ của Mạnh Thu Lan, cả hai chậm rãi đi dạo.
Mạnh Thu Lan nhìn vào gương mặt Vương Học Bình, trong lòng thoải mái, toàn thân cũng thoải mái nói không nên lời.
Nhiều năm qua, Mạnh Thu Lan cảm thấy mình sống rất mệt mỏi, thân là phụ nữ, nàng cần tình cảm làm dịu, nhưng người trong quan trường cần phải đều phòng những đã kích ngấm ngầm hay không khai từ mọi hướng, không phải chỉ là hai chữ mệt mỏi.
Vương Học Bình thấy Mạnh Thu Lan ôm lấy tay phải của mình, hắn quay đầu cười hỏi:
- Mệt rồi sao?
- Không!
Mạnh Thu Lan ôm chặt lấy tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình khẽ vuốt má phấn của Mạnh Thu Lan rồi cười nói:
- Chúng ta về thôi, sắp đên giờ nghỉ trưa rồi.
Gương mặt Mạnh Thu Lan chợt hơi đỏ, nghỉ trưa, đây là một sự kiện làm nàng hoảng hốt, cũng có chút chờ mong.
Vương Học Bình trở lại biệt thự, hắn không quan tâm đến những lời cầu khẩn của Mạnh Thu Lan, hắn đơn giản lột trần nàng, sau đó ôm nàng vào nhà tắm, hai người cùng ngâm trong bồn nước lớn.
Vương Học Bình nằm chỏng vó trong bồn tắm, tay trái giữa lấy cổ của Mạnh Thu Lan, để nàng có thể nằm sấp trên người hắn, hai người dán lại với nhau.
Tay phải Vương Học Bình linh động vuốt ve, xoa nắn, cuối cùng còn thăm dò vào đóa hoa bên dưới của Mạnh Thu Lan.
Thân thể Mạnh Thu Lan cực kỳ mẫn cảm, vì vậy Vương Học Bình vừa sờ đã làm nàng cảm thấy ngứa ngáy, thân thể vốn cứng nhắc cũng mềm nhũn ra.
- Đừng, đừng đụng vào em.
Mạnh Thu Lan thở gấp, nàng xụi lơ trên người Vương Học Bình.
Vương Học Bình vuốt ve một lúc, Mạnh Thu Lan càng thêm trở nên mơ hồ, sau đó hắn dùng hai tay vịn hông của nàng, khẽ dùng lực.
Mạnh Thu Lan ngại ngùng nhắm chặt mắt, nàng đợi thế tấn công của Vương Học Bình, nhưng vài giây sau nàng chợt cảm thấy Vương Học Bình đưa tay xuống, tiếp tục dùng tay thăm dò.
Dưới những đòn tấn công nóng hừng hực vào điểm trí mạng của Vương Học Bình, Mạnh Thu Lan cảm thấy toàn thân nhũn ra, nàng vô lực nằm trong bồn, thân thể càng lúc càng mẫn cảm.
Vài phút sau Mạnh Thu Lan lại "á" lên một tiếng, toàn thân cứng đờ, mà Vương Học Bình cũng đổi tay, tiếp tục kích thích.
Đến khi Mạnh Thu Lan thật sự mềm như bún, Vương Học Bình lấy sữa tắm ra chà xát toàn thân Mạnh Thu Lan.
Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, Vương Học Bình ôm Mạnh Thu Lan vào phòng khách, thừa dịp nàng vẫn còn đang mơ hồ mà đặt nằm ngang xuống ghế sa lông.
Chỉ thấy cặp mông mượt mà của Mạnh Thu Lan nhếch lên đưa về phía sau, rõ ràng là một tư thế cực kỳ mê người.
Mạnh Thu Lan thầm mơ hồ, không biết Vương Học Bình rốt cuộc muốn làm gì, nhưng Vương Học Bình thì biết rất rõ.
Vương Học Bình rất biết cách tận dụng thời cơ, thừa dịp này làm cho toàn thân nàng mở rộng, tương lai nếu có cơ hội tụ hội thì mình sẽ ít việc hơn lúc này, cũng dễ giải quyết nhiều vấn đề.
Theo những gì Vương Học Bình được biết, phụ nữ là động vật cảm tính, dù tình cảm sâu sắc thế nào, chỉ cần rời khỏi một thời gian ngắn, mọi chuyện sẽ ảm đạm đi khá nhiều, cuối cùng sẽ rơi vào tình cảnh chia tay.
Vương Học Bình hạ người xuống, hắn ôm lấy cặp mông khủng bố của nàng, tiến vào từ phía sau.
- Anh... ....
Mạnh Thu Lan kêu lên thành tiếng, nàng mắc cỡ đỏ bừng mặt, nàng nằm mơ cũng không ngờ, hoan ái nam nữ lại có thể được thực hiện ở tư thế mắc cỡ chết người này.
Vương Học Bình cũng không quan tâm đến Mạnh Thu Lan, những âm thanh ra vào chợt vang lên, tùy ý ức hiếp Mạnh Thu Lan.
Vài chục phút sau, Vương Học Bình ôm lấy Mạnh Thu Lan, sau đó gối đầu lên bộ ngực sữa của nàng, thích ý hút thuốc.
- Anh đúng là bại hoại.
Mạnh Thu Lan thấy Vương Học Bình bày ra bộ dạng lưu manh thì trong lòng thẹn quá hóa giận, nàng đưa tay véo mạnh lên ngực hắn.
Vương Học Bình cố gắng chịu đau, nàng vừa vuốt ve chân trắng của nàng vừa cười nói:
- Đàn ông không xấu thì phụ nữ không thương, vừa rồi là ai giữ chặt tay của anh không chịu buông?
- Anh...Không để ý đến anh nữa.
Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt oán hận nhìn Vương Học Bình, sau đó lật người đi không thèm quan tâm đến hắn.
- Hì hì, bảo bối, đến giờ em uống thuốc rồi.
Vương Học Bình lấy ra liều thuốc theo đơn của bệnh viện đưa đến trước mặt Mạnh Thu Lan.
- Không uống!
Mạnh Thu Lan cảm thấy rất uất ức, nàng dù sao cũng dâng hiến thân thể khuê nữ cho hắn, nhưng hắn lại cố ý ức hiếp nàng.
Dù tư thế vừa rồi thật sự đưa đến cho Mạnh Thu Lan những kích thích mới lạ chưa từng có, thể xác và tinh thần đều cực kỳ thoải mái, nhưng nàng cũng không phải hạng phụ nữ tùy tiện, sao có thể tùy ý khinh bạc?
- Không uống thuốc sao? Được rồi, anh mặc kệ, nếu sau này bụng vượt mặt thì đừng trách.
Vương Học Bình cố tình muốn chính phục hoàn toàn Mạnh Thu Lan, vì vậy vào thời điểm này hắn tuyệt đối không chịu nhượng bộ.
Mạnh Thu Lan cảm thấy toàn thân run lên, nước mắt chảy xuôi theo gò má, nàng nhận thuốc, uống xong mới nghẹn giọng nói:
- Anh...Anh ức hiếp em.
Vương Học Bình ôm nàng vào trong lòng rồi dịu dàng nói:
- Anh thương em còn chưa kịp, sao có thể ức hiếp em?
- Nhưng...Đúng là mắc cở chết người.
Mạnh Thu Lan suy yếu ghé vào trong lòng Vương Học Bình, nàng thật sự rất mâu thuẫn, biết hắn ức hiếp nàng, nhưng nàng thật sự không nỡ rời khỏi lòng ngực của hắn.
"Mình đúng là vô dụng!"
Mạnh Thu Lan thầm mắng chính mình.
- Này, có ai quy định giữa hai người yêu nhau phải chọn phương pháp nào để hoan ái?
Vương Học Bình vuốt ve mái tóc đẹp của Mạnh Thu Lan, sau đó khẽ hỏi.
- Điều này.
Mạnh Thu Lan cảm thấy Vương Học Bình nói không đúng, nhưng nàng thật sự không có lý do gì để phản bác.
- Em chỉ cần biết, chúng ta yêu nhau, như vậy là đủ.
Vương Học Bình lại lật ngửa Mạnh Thu Lan lên, sau đó tiến vào cánh hoa ướt át bên dưới.
Sau một đợt hoạt động, Mạnh Thu Lan thật sự nhắm chặt hai mắt, nếu như nói vừa rồi chỉ là sự thể nghiệm ban đầu của nàng, như vậy lúc này nàng mẫn cảm phát hiện những tư thế sau này càng làm mình thêm kích thích và thỏa mãn.
"Hừ, chỉ cần hắn yêu nàng thì tốt rồi!"
Mạnh Thu Lan cũng không muốn phản kháng, nàng mang theo dư âm hoan ái mà nặng nề tiến vào giấc mộng.
Vương Học Bình thở hổn hển vài câu, hắn đưa mắt nhìn Mạnh Thu Lan, thầm nghĩ đối phó với nàng thật sự còn khổ sở hơn Lâm Lạc Thi trăm lần.
Cũng may đã qua cánh cửa khó khăn, kinh nghiệm nói cho Vương Học Bình biết, càng là phụ nữ cao ngạo khó chinh phục thì càng phải liên tục đả kích tự tôn của nàng, làm nàng hoàn toàn ỷ lại vào hắn.
Sau khi nghỉ trưa, Vương Học Bình vẫn nhớ đến vấn đề sắp xếp cho Diệp Bất Thì, vi vậy hắn mặc quần áo, chạy chiếc BMW chở Mạnh Thu Lan quay về.
Khi gần đến khu thường trú, Vương Học Bình xuống xe đi vào một khách sạn Shangri-La năm sao, Lâm Mãnh đã chờ sẵn ở đại sảnh, hắn nhận chìa khóa trong tay Lâm Mãnh.
Vương Học Bình đưa Mạnh Thu Lan vào phòng, sau đó cười nói:
- Em ở đây xem tivi, một giờ sau anh sẽ quay lại.
Mạnh Thu Lan nâng mũi chân hôn lên môi Vương Học Bình, nàng chợt phụng phịu:
- Sau này nếu làm chuyện xấu, trước tiên phải thương lượng với em một chút, được chứ?
Vương Học Bình thầm buồn cười, vịt chết mà còn cứng miệng, rõ ràng đã đầu hàng mà còn giả vờ là thục nữ, khó trách có người nói "thục nữ khó chịu".
- Ra ngoài thì em là bí thư, anh phải nghe lời em, về nhà thì anh là chồng, em phải phục tùng anh vô điều kiện.
Vương Học Bình đáp lại lời thỉnh cầu của Mạnh Thu Lan.
Vương Học Bình vốn tưởng rằng Mạnh Thu Lan sẽ tiếp tục già mồm, không ngờ nàng lại gật đầu nói:
- Được rồi, một lời đã định.
Mạnh Thu Lan lại vươn ngón út muốn ngoéo với Vương Học Bình, điều này thiếu chút nữa làm Vương Học Bình cười thành tiếng, đây là chơi trò con nít sao? Hay là bịt tai trộm chuông?
Vương Học Bình cũng không muốn xóa đi tất cả hào hứng của Mạnh Thu Lan, hắn cũng vươn ngón út ngoéo ngón tay của nàng, đồng thời vừa dùng sức lắc vừa nói:
- Ngoéo ngón út, một trăm năm không cho phép đi ngược lại.
Khi Vương Học Bình ra khỏi cửa, Mạnh Thu Lan chợt nhào đến dùng giọng rù rì nói:
- Thật sự rất muốn ở lại chỗ này, em không còn là bí thư, anh cũng đừng làm chủ tịch huyện.
Vương Học Bình chợt sinh ra cảm giác xấu hổ, đây là điềm tốt, hắn mỉm cười nói:
- Em cam lòng bỏ qua tương lai?
Mạnh Thu Lan có chút do dự, nàng thở dài nói:
- Phấn đấu vài chục năm mới có cục diện hôm nay, muốn nói vứt bỏ cũng thật sự không nỡ, nhưng chỉ cần có anh có em, em cũng không ngại.
Vương Học Bình cũng không phải người mới bước chân vào tình trường, hắn thấy Mạnh Thu Lan thật sự có chân tình với mình, vì vậy mà trong lòng có chút cảm giác hỗ thẹn, hắn khẽ vỗ vai nàng nói:
- Em là của anh, dù ông trời cũng không thể cướp đi.
Ngôn ngữ thân mật giữa tình nhân là cực kỳ lợi hại, Vương Học Bình thấy hai mắt Mạnh Thu Lan bùng lên sương mù, hít thở cũng dần dồn dập.
Vương Học Bình lúc này phải đi sắp xếp cho Diệp Bất Thì, dù hắn không muốn nhưng cũng phải đẩy Mạnh Thu Lan ra, cũng không dám xoay người mà bước ra khỏi phòng.
Mạnh Thu Lan dùng hai tay ôm gối, nàng ngồi trên ghế sa lông, hai mắt nhìn tivi, trong lòng lại nghĩ về Vương Học Bình.
Mạnh Thu Lan phát hiện mình ở bên hắn thì cực kỳ vui sướng, không có buồn phiền và lo lắng, nhưng nàng cũng hiểu, cuối cùng nàng cũng phải quay về nhân gian.
Mạnh Thu Lan biết rõ Vương Học Bình đã có vợ, chẳng lẽ nàng cứ là tình nhân cho hắn? Nàng thật sự không cam lòng.
Mạnh Thu Lan nhìn vào gương mặt Vương Học Bình, trong lòng thoải mái, toàn thân cũng thoải mái nói không nên lời.
Nhiều năm qua, Mạnh Thu Lan cảm thấy mình sống rất mệt mỏi, thân là phụ nữ, nàng cần tình cảm làm dịu, nhưng người trong quan trường cần phải đều phòng những đã kích ngấm ngầm hay không khai từ mọi hướng, không phải chỉ là hai chữ mệt mỏi.
Vương Học Bình thấy Mạnh Thu Lan ôm lấy tay phải của mình, hắn quay đầu cười hỏi:
- Mệt rồi sao?
- Không!
Mạnh Thu Lan ôm chặt lấy tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình khẽ vuốt má phấn của Mạnh Thu Lan rồi cười nói:
- Chúng ta về thôi, sắp đên giờ nghỉ trưa rồi.
Gương mặt Mạnh Thu Lan chợt hơi đỏ, nghỉ trưa, đây là một sự kiện làm nàng hoảng hốt, cũng có chút chờ mong.
Vương Học Bình trở lại biệt thự, hắn không quan tâm đến những lời cầu khẩn của Mạnh Thu Lan, hắn đơn giản lột trần nàng, sau đó ôm nàng vào nhà tắm, hai người cùng ngâm trong bồn nước lớn.
Vương Học Bình nằm chỏng vó trong bồn tắm, tay trái giữa lấy cổ của Mạnh Thu Lan, để nàng có thể nằm sấp trên người hắn, hai người dán lại với nhau.
Tay phải Vương Học Bình linh động vuốt ve, xoa nắn, cuối cùng còn thăm dò vào đóa hoa bên dưới của Mạnh Thu Lan.
Thân thể Mạnh Thu Lan cực kỳ mẫn cảm, vì vậy Vương Học Bình vừa sờ đã làm nàng cảm thấy ngứa ngáy, thân thể vốn cứng nhắc cũng mềm nhũn ra.
- Đừng, đừng đụng vào em.
Mạnh Thu Lan thở gấp, nàng xụi lơ trên người Vương Học Bình.
Vương Học Bình vuốt ve một lúc, Mạnh Thu Lan càng thêm trở nên mơ hồ, sau đó hắn dùng hai tay vịn hông của nàng, khẽ dùng lực.
Mạnh Thu Lan ngại ngùng nhắm chặt mắt, nàng đợi thế tấn công của Vương Học Bình, nhưng vài giây sau nàng chợt cảm thấy Vương Học Bình đưa tay xuống, tiếp tục dùng tay thăm dò.
Dưới những đòn tấn công nóng hừng hực vào điểm trí mạng của Vương Học Bình, Mạnh Thu Lan cảm thấy toàn thân nhũn ra, nàng vô lực nằm trong bồn, thân thể càng lúc càng mẫn cảm.
Vài phút sau Mạnh Thu Lan lại "á" lên một tiếng, toàn thân cứng đờ, mà Vương Học Bình cũng đổi tay, tiếp tục kích thích.
Đến khi Mạnh Thu Lan thật sự mềm như bún, Vương Học Bình lấy sữa tắm ra chà xát toàn thân Mạnh Thu Lan.
Sau khi hai người tắm rửa sạch sẽ, Vương Học Bình ôm Mạnh Thu Lan vào phòng khách, thừa dịp nàng vẫn còn đang mơ hồ mà đặt nằm ngang xuống ghế sa lông.
Chỉ thấy cặp mông mượt mà của Mạnh Thu Lan nhếch lên đưa về phía sau, rõ ràng là một tư thế cực kỳ mê người.
Mạnh Thu Lan thầm mơ hồ, không biết Vương Học Bình rốt cuộc muốn làm gì, nhưng Vương Học Bình thì biết rất rõ.
Vương Học Bình rất biết cách tận dụng thời cơ, thừa dịp này làm cho toàn thân nàng mở rộng, tương lai nếu có cơ hội tụ hội thì mình sẽ ít việc hơn lúc này, cũng dễ giải quyết nhiều vấn đề.
Theo những gì Vương Học Bình được biết, phụ nữ là động vật cảm tính, dù tình cảm sâu sắc thế nào, chỉ cần rời khỏi một thời gian ngắn, mọi chuyện sẽ ảm đạm đi khá nhiều, cuối cùng sẽ rơi vào tình cảnh chia tay.
Vương Học Bình hạ người xuống, hắn ôm lấy cặp mông khủng bố của nàng, tiến vào từ phía sau.
- Anh... ....
Mạnh Thu Lan kêu lên thành tiếng, nàng mắc cỡ đỏ bừng mặt, nàng nằm mơ cũng không ngờ, hoan ái nam nữ lại có thể được thực hiện ở tư thế mắc cỡ chết người này.
Vương Học Bình cũng không quan tâm đến Mạnh Thu Lan, những âm thanh ra vào chợt vang lên, tùy ý ức hiếp Mạnh Thu Lan.
Vài chục phút sau, Vương Học Bình ôm lấy Mạnh Thu Lan, sau đó gối đầu lên bộ ngực sữa của nàng, thích ý hút thuốc.
- Anh đúng là bại hoại.
Mạnh Thu Lan thấy Vương Học Bình bày ra bộ dạng lưu manh thì trong lòng thẹn quá hóa giận, nàng đưa tay véo mạnh lên ngực hắn.
Vương Học Bình cố gắng chịu đau, nàng vừa vuốt ve chân trắng của nàng vừa cười nói:
- Đàn ông không xấu thì phụ nữ không thương, vừa rồi là ai giữ chặt tay của anh không chịu buông?
- Anh...Không để ý đến anh nữa.
Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt oán hận nhìn Vương Học Bình, sau đó lật người đi không thèm quan tâm đến hắn.
- Hì hì, bảo bối, đến giờ em uống thuốc rồi.
Vương Học Bình lấy ra liều thuốc theo đơn của bệnh viện đưa đến trước mặt Mạnh Thu Lan.
- Không uống!
Mạnh Thu Lan cảm thấy rất uất ức, nàng dù sao cũng dâng hiến thân thể khuê nữ cho hắn, nhưng hắn lại cố ý ức hiếp nàng.
Dù tư thế vừa rồi thật sự đưa đến cho Mạnh Thu Lan những kích thích mới lạ chưa từng có, thể xác và tinh thần đều cực kỳ thoải mái, nhưng nàng cũng không phải hạng phụ nữ tùy tiện, sao có thể tùy ý khinh bạc?
- Không uống thuốc sao? Được rồi, anh mặc kệ, nếu sau này bụng vượt mặt thì đừng trách.
Vương Học Bình cố tình muốn chính phục hoàn toàn Mạnh Thu Lan, vì vậy vào thời điểm này hắn tuyệt đối không chịu nhượng bộ.
Mạnh Thu Lan cảm thấy toàn thân run lên, nước mắt chảy xuôi theo gò má, nàng nhận thuốc, uống xong mới nghẹn giọng nói:
- Anh...Anh ức hiếp em.
Vương Học Bình ôm nàng vào trong lòng rồi dịu dàng nói:
- Anh thương em còn chưa kịp, sao có thể ức hiếp em?
- Nhưng...Đúng là mắc cở chết người.
Mạnh Thu Lan suy yếu ghé vào trong lòng Vương Học Bình, nàng thật sự rất mâu thuẫn, biết hắn ức hiếp nàng, nhưng nàng thật sự không nỡ rời khỏi lòng ngực của hắn.
"Mình đúng là vô dụng!"
Mạnh Thu Lan thầm mắng chính mình.
- Này, có ai quy định giữa hai người yêu nhau phải chọn phương pháp nào để hoan ái?
Vương Học Bình vuốt ve mái tóc đẹp của Mạnh Thu Lan, sau đó khẽ hỏi.
- Điều này.
Mạnh Thu Lan cảm thấy Vương Học Bình nói không đúng, nhưng nàng thật sự không có lý do gì để phản bác.
- Em chỉ cần biết, chúng ta yêu nhau, như vậy là đủ.
Vương Học Bình lại lật ngửa Mạnh Thu Lan lên, sau đó tiến vào cánh hoa ướt át bên dưới.
Sau một đợt hoạt động, Mạnh Thu Lan thật sự nhắm chặt hai mắt, nếu như nói vừa rồi chỉ là sự thể nghiệm ban đầu của nàng, như vậy lúc này nàng mẫn cảm phát hiện những tư thế sau này càng làm mình thêm kích thích và thỏa mãn.
"Hừ, chỉ cần hắn yêu nàng thì tốt rồi!"
Mạnh Thu Lan cũng không muốn phản kháng, nàng mang theo dư âm hoan ái mà nặng nề tiến vào giấc mộng.
Vương Học Bình thở hổn hển vài câu, hắn đưa mắt nhìn Mạnh Thu Lan, thầm nghĩ đối phó với nàng thật sự còn khổ sở hơn Lâm Lạc Thi trăm lần.
Cũng may đã qua cánh cửa khó khăn, kinh nghiệm nói cho Vương Học Bình biết, càng là phụ nữ cao ngạo khó chinh phục thì càng phải liên tục đả kích tự tôn của nàng, làm nàng hoàn toàn ỷ lại vào hắn.
Sau khi nghỉ trưa, Vương Học Bình vẫn nhớ đến vấn đề sắp xếp cho Diệp Bất Thì, vi vậy hắn mặc quần áo, chạy chiếc BMW chở Mạnh Thu Lan quay về.
Khi gần đến khu thường trú, Vương Học Bình xuống xe đi vào một khách sạn Shangri-La năm sao, Lâm Mãnh đã chờ sẵn ở đại sảnh, hắn nhận chìa khóa trong tay Lâm Mãnh.
Vương Học Bình đưa Mạnh Thu Lan vào phòng, sau đó cười nói:
- Em ở đây xem tivi, một giờ sau anh sẽ quay lại.
Mạnh Thu Lan nâng mũi chân hôn lên môi Vương Học Bình, nàng chợt phụng phịu:
- Sau này nếu làm chuyện xấu, trước tiên phải thương lượng với em một chút, được chứ?
Vương Học Bình thầm buồn cười, vịt chết mà còn cứng miệng, rõ ràng đã đầu hàng mà còn giả vờ là thục nữ, khó trách có người nói "thục nữ khó chịu".
- Ra ngoài thì em là bí thư, anh phải nghe lời em, về nhà thì anh là chồng, em phải phục tùng anh vô điều kiện.
Vương Học Bình đáp lại lời thỉnh cầu của Mạnh Thu Lan.
Vương Học Bình vốn tưởng rằng Mạnh Thu Lan sẽ tiếp tục già mồm, không ngờ nàng lại gật đầu nói:
- Được rồi, một lời đã định.
Mạnh Thu Lan lại vươn ngón út muốn ngoéo với Vương Học Bình, điều này thiếu chút nữa làm Vương Học Bình cười thành tiếng, đây là chơi trò con nít sao? Hay là bịt tai trộm chuông?
Vương Học Bình cũng không muốn xóa đi tất cả hào hứng của Mạnh Thu Lan, hắn cũng vươn ngón út ngoéo ngón tay của nàng, đồng thời vừa dùng sức lắc vừa nói:
- Ngoéo ngón út, một trăm năm không cho phép đi ngược lại.
Khi Vương Học Bình ra khỏi cửa, Mạnh Thu Lan chợt nhào đến dùng giọng rù rì nói:
- Thật sự rất muốn ở lại chỗ này, em không còn là bí thư, anh cũng đừng làm chủ tịch huyện.
Vương Học Bình chợt sinh ra cảm giác xấu hổ, đây là điềm tốt, hắn mỉm cười nói:
- Em cam lòng bỏ qua tương lai?
Mạnh Thu Lan có chút do dự, nàng thở dài nói:
- Phấn đấu vài chục năm mới có cục diện hôm nay, muốn nói vứt bỏ cũng thật sự không nỡ, nhưng chỉ cần có anh có em, em cũng không ngại.
Vương Học Bình cũng không phải người mới bước chân vào tình trường, hắn thấy Mạnh Thu Lan thật sự có chân tình với mình, vì vậy mà trong lòng có chút cảm giác hỗ thẹn, hắn khẽ vỗ vai nàng nói:
- Em là của anh, dù ông trời cũng không thể cướp đi.
Ngôn ngữ thân mật giữa tình nhân là cực kỳ lợi hại, Vương Học Bình thấy hai mắt Mạnh Thu Lan bùng lên sương mù, hít thở cũng dần dồn dập.
Vương Học Bình lúc này phải đi sắp xếp cho Diệp Bất Thì, dù hắn không muốn nhưng cũng phải đẩy Mạnh Thu Lan ra, cũng không dám xoay người mà bước ra khỏi phòng.
Mạnh Thu Lan dùng hai tay ôm gối, nàng ngồi trên ghế sa lông, hai mắt nhìn tivi, trong lòng lại nghĩ về Vương Học Bình.
Mạnh Thu Lan phát hiện mình ở bên hắn thì cực kỳ vui sướng, không có buồn phiền và lo lắng, nhưng nàng cũng hiểu, cuối cùng nàng cũng phải quay về nhân gian.
Mạnh Thu Lan biết rõ Vương Học Bình đã có vợ, chẳng lẽ nàng cứ là tình nhân cho hắn? Nàng thật sự không cam lòng.
/435
|