Khi Vương Học Bình về đến khu thường trú, lúc này Diệp Bất Thì đang cùng Lưu Tử uống rượu và bàn luận về tình huống của Vận Thập.
Lưu Tử thấy Vương Học Bình đi vào thì muốn đứng lên, Vương Học Bình khoát tay, bảo hắn không nên cử động.
Diệp Bất Thì không chú ý là Vương Học Bình đã đến, lão dùng giọng say mèm nói:
- Nhớ năm xưa tôi đi theo giám đốc Mã Phượng Sơn cùng phát triển Vận Thập, trong lòng vẫn cảm thấy tự hào.
Sau đó Diệp Bất Thì có lẽ không thể nào chịu nổi, vì thế khẽ nghiêng người đặt đầu lên bàn, nhanh chóng ngủ mê mệt.
Lưu Tử sắp xếp nhân viên phục vụ đưa Diệp Bất Thì về phòng, sau đó cùng Vương Học Bình đi đến một gian phòng xép.
Vương Học Bình ném điếu thuố cho Lưu Tử, hắn cười nói:
- Anh Lưu, thu hoạch không nhỏ chứ?
Lưu Tử cười nói:
- Giám đốc Diệp này rất thật thà, coi như tôi là kẻ dối trá.
Vương Học Bình nghe vậy mà không khỏi buồn cười:
- Vì chú ấy là một người thành thật mới bị anh gạt.
- Hì hì, tôi thật ra cũng không nói gì, chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Lưu Tử cũng không chờ Vương Học Bình mở miệng hỏi, hắn bắt đầu nói ra những gì biết được từ miệng Diệp Bất Thì.
Cuối cùng Lưu Tử thở dài nói:
- Là một hạng mục nghiên cứu máy bay khá lớn, bỏ ra khá nhiều tiền của, bây giờ muốn bỏ qua thì bỏ qua, đúng là thói quan liên hại chết người.
Vương Học Bình thầm cười lạnh một tiếng, thể chế chính trị hiện hành cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu Hán gian.
- Tử Hòa, Tiết Văn sao còn chưa tới?
Vương Học Bình ngửa mặt hỏi Lưu Tử.
Lưu Tử đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó lại dùng ngón tay tính toán, lại quay đầu nhìn Vương Học Bình:
- Nếu máy bay đến đúng giờ, có lẽ bây giờ chủ nhiệm Tiết đã đến thủ đô rồi.
Lưu Tử còn chưa nói dứt lời thì đã nghe thấy tiếng cười cởi mở của Tiết Văn:
- Lãnh đạo, chủ nhiệm Lưu, Tiết Văn đến báo danh.
Vương Học Bình nghiêng đầu nhìn, quả nhiên là Tiết Văn đang xách theo hành lý, hắn đứng lên cười nói:
- Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, anh Tiết, hành động đã đủ nhanh rồi, trong nhà đã sắp xếp xong chưa?
Tiết Văn đặt hành lý xuống đất, hắn duỗi hai tay bắt chặt tay Vương Học Bình rồi cười nói:
- Trong nhà cũng có chút chuyện mà thôi, không cần quan tâm.
- Anh Tiết, anh đã dùng cơm chưa?
Lưu Tử cười bắt tay Tiết Văn, sau đó kéo đến bên cạnh.
Vì liên quan đến công tác, khi Lưu Tử còn đang là bí thư đảng ủy thị trấn huyện thành thì đã quen biết Tiết Văn, nhưng quan hệ giữa hai bên rất bình thường.
Khoảng thời gian gần đây vì Tiết Văn là phụ tá đắc lực cho Vương Học Bình, vì vậy cơ hội cho hai người tiếp xúc ngày càng nhiều, tất nhiên quan hệ giữa hai người càng thêm thân cận.
- Ha ha, vừa xuống máy bay thì đã ăn rồi.
Tiết Văn cũng chưa ngồi xuống, hắn vẫn nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình hiểu, Tiết Văn tôn trọng mình, vì vậy hắn cười khoát tay nói:
- Chỗ này không có người ngoài, không cần khách khí như vậy.
Đến khi Tiết Văn bị Vương Học Bình ép ngồi xuống, lúc này Lưu Tử mới ngồi xuống.
Vương Học Bình phun ra một luồng khói rồi cười hỏi Tiết Văn:
- Tình huống trong huyện thế nào rồi?
Tiết Văn đưa mắt nhìn Lưu Tử, hắn cau mày nói:
- Tiểu tử Dương Chính Hoa gần đây thường chạy lên chạy xuống, âm thầm xâu chuỗi nhiều cựu chiến binh bất mãn với cải cách, rất huyên náo.
Vương Học Bình lơ đễnh khoát tay nói:
- Không cần đề cập đến những vấn đề nhỏ nhặt đó, để tôi xem anh ta có thể tạo nên bao nhiêu con sóng?
Tiết Văn và Lưu Tử trước nay đều cho rằng Vương Học Bình có chút cố kỵ với Mạnh Thu Lan ở sau lưng Dương Chính Hoa, thật ra bọn họ đâu biết rằng lúc này nàng chính là bảo bối trong lòng hắn.
Vương Học Bình hoàn toàn không muốn cho bất kỳ kẻ nào biết tình hình mập mờ giữa mình và Mạnh Thu Lan, điểm chết người nhất trong trò chơi chính trị chính là để cho kẻ thù thấy được bài tẩy của mình.
Tư tình giữa Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan, nếu không đến tình huống bất đắc dĩ, tuyệt đối không được đưa ra ánh sáng.
Tiết Văn vì sự có mặt của Lưu Tử mà cũng không dám nói thoải mái, chỉ đơn giản báo cáo vài vấn đề, những chuyện phát sinh trong huyện thời gian qua.
Lưu Tử cũng là người biết chuyện, biết có mình đang ngồi đây thì Lưu Tử sẽ không thể nói thoải mái. Vì vậy thừa dịp Tiết Văn uống nước, Lưu Tử nói với Vương Học Bình:
- Tôi đến xem phòng của anh Tiết thu dọn thế nào rồi.
Lưu Tử đi, Vương Học Bình đưa Tiết Văn về phòng của mình, khi còn chưa ngồi vững thì Tiết Văn đã nói:
- Lãnh đạo, Dương Chính Hoa quá càn rỡ, dám thành lập một cái gọi là "liên minh phản Vương", khoảng thời gian này bọn họ hoạt động rất lợi hại.
Tiết Văn xem như là ông lão trong huyện Nam Vân, ít nhiều cũng có nhiều quan hệ người khác khó biết, vì vậy tin tức có thể nói là linh thông.
Vương Học Bình trầm ngâm trong giây lát rồi cười nói:
- Với phong cách làm việc của anh, chắc đã có danh sách những người kia rồi chứ?
- Tôi đã cẩn thận kiểm tra đối chiếu, những kẻ quan trọng đều có trong đây.
Tiết Văn cười hì hì, thuận tay lấy ra một tờ giấy đưa vào tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình tiếp nhận và nhìn qua, khi thấy tên một người trong số đó, hắn không khỏi cau mày.
Có tên của chủ tịch thị trấn Hồng Khẩu là Lưu Phong, xem ra tên này thật sự muốn phản Vương.
Vương Học Bình cũng có một phần danh sách của liên minh phản Vương, do Từ Dương cung cấp.
Hai phần danh sách có chút khác biệt nhưng cũng không quá lớn, những thành viên nòng cốt trong liên minh của Dương Chính Hoa đều xuất hiện đầy đủ.
Có thể thấy dưới sự cổ động của Dương Chính Hoa, đám cán bộ lãnh đạo và cựu chiến binh trong huyện bất mãn với Vương Học Bình đã tập kết lại cùng nhau, muốn kéo vị thay mặt chủ tịch như hắn xuống ngựa.
Vương Học Bình cười lạnh lùng, hắn quay đầu hỏi Tiết Văn:
- Anh Tiết, anh thấy thế nào?
- Chỉ là đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, nhưng dù là đám ô hợp thì chúng ta cũng không nên phớt lờ, có thể coi rẻ chiến thuật nhưng chiến lược tuyệt đối không thể qua loa.
Tiết Văn suy đi nghĩ lại, cảm thấy nên nhắc nhở Vương Học Bình.
Nhìn vào kinh nghiệm lịch sử, nhiều khi các đại nhân vật ngã xuống cũng vì sự trả thù của đám tiểu nhân.
Hơn nữa một kẻ tiểu nhân như Dương Chính Hoa chính là thư ký của bí thư huyện ủy Mạnh Thu Lan, hắn sở dĩ có thể giật da hổ làm cờ cũng vì lợi dụng quyền uy của Mạnh Thu Lan.
Dương Chính Hoa đang thầm tụ tập lực lượng, hơn nữa còn rải ra chút lời nói bất mãn của Mạnh Thu Lan với Vương Học Bình, nếu không thì sao trong huyện có người dám đứng ra cản tay Vương Học Bình?
- À, anh Tiết, anh nói rấ có lý, tôi rất hiểu.
Vương Học Bình cười đáp lại lời nhắc nhở của Tiết Văn.
Tiết Văn đã thấy Vương Học Bình rất coi trọng vấn đề này, tất nhiên hắn cũng sẽ yên tâm hơn. Dựa theo tính cách của Vương Học Bình, chỉ cần có thể làm hắn coi trọng, như vậy nhất định sẽ có biện pháp tốt.
- Anh Tiết, lần này điều anh từ trong huyện về thủ đô, tôi cũng thật sự không còn biện pháp nào khác.
Vương Học Bình hít vào một hơi thật sâu, cán bộ thành viên của Vương phái cũng không nhiều, những nhân tài có thể chèo chống được cũng không nhiều.
Tiết Văn cười nói:
- Lãnh đạo, trên đường đến đây tôi cũng đã suy xét qua, cũng cực kỳ bội phục ánh mắt nhìn xa trông rộng của anh.
Tiết Văn dừng lại một chút, khi thấy Vương Học Bình vẫn cười tủm tỉm nhìn mình không nói lời nào, hắn hít vào một hơi thuốc rồi tiếp tục:
- Dù là quân cờ gì cũng phải chú ý đến nước đi, tuy cấp bậc của khu thường trú ở thủ đô là không cao nhưng tầm quan trọng là rất lớn. Lãnh đạo, tôi cực kỳ cảm tạ sự coi trọng của anh.
Khi thấy Tiết Văn nhìn chằm chằm vào mình, Vương Học Bình khẽ gật đầu nói:
- Anh Tiết, anh có nhận thức như vậy, tôi cũng rất vui mừng.
Vương Học Bình ngửa mặt nhìn lên trần nhà rồi thở dài:
- Chỉ cần khống chế nơi này, đi đến tầng trên sẽ là xu thế tất yếu.
- Chúng ta chưa có nhiều tư chất, chúng ta nên có xếp đặt, sớm tạo ra cơ sở kiên cố.
Tiết Văn nhíu mày, hắn dùng giọng có chút bận tâm nói:
- Lãnh đạo, tôi tin có thể mở ra cục diện công tác, nhưng dựa vào sức của tôi thì cũng lắm chỉ có thể liên lạc với vài cán bộ cấp chính sảnh mà thôi, chỉ sợ đến lúc đó lại phụ lòng kỳ vọng của anh.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Anh Tiết, anh trước nay luôn ở trong huyện, cũng chưa hiểu rõ những ảo diệu ở thủ đô. Thế này, dù anh có hậu trường lớn trong tỉnh, khi đến vấn đề cụ thể thì anh cũng phải ra mặt giải quyết ở thủ đô. Chúng ta đều xem như là lãnh đạo tuyến cơ sở, những hoạt động chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, anh chắc chắn cũng hiểu rõ.
Tiết Văn lúc này mới nở nụ cười:
- Anh nói không sai, đây chẳng phải cũng ứng với câu nói, diêm vương đã ra quyết định nhưng tiểu quỷ lại khó bảo sao?
- À, chính là như vậy, hôm nay tôi chuẩn bị cho anh ba mươi triệu kinh phí hoạt động, nói cách khác là ném cho anh toàn quyền ở khu thường trú. Anh đấy, đừng cố gắng giữ tiền, vì chỉ cần xài tiên thì đã lập công lớn rồi. Không đủ tiền thì cứ tìm tôi, muốn bao nhiêu cũng có.
Vương Học Bình nói đến đây thì nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lại nói:
- Chịu khó uống, chịu khó hút, anh nhất định phải làm cho tốt, nhưng tuyệt đối không nên tặng tiền mặt, tránh người ta nắm được chuôi dao.
Tiết Văn cảm thấy trong lòng ấm áp, nếu Vương Học Bình chỉ cho hắn được phép chắp nối, thì sẽ không nói lời này, và chỉ sợ là hắn sẽ cực kỳ bất an.
- Có những thứ không được đưa lên mặt bàn nhưng lại là quy tắc ngầm, nếu có người dám nắm vào những hoạt động kia để nói này nọ, sau này có thể tiếp tục hoạt động ở thủ đô sao?
Vương Học Bình dùng lời lẽ nội dung sâu sắc và dễ hiểu nói với Tiết Văn.
Tiết Văn tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, hắn vừa nghe đến kinh phí Vương Học Bình sắp xếp thì trong lòng đã biết rõ, đây là biện pháp tốt nhất để bảo vệ chính mình và phát triển công tác.
- Ha ha, anh Tiết, tôi không mong hoàn thành nhanh chóng, anh hoàn toàn không cần nóng lòng cầu toàn, chỉ cần làm tốt công tác ổn định, như vậy sẽ dần có bước đột phá. Bây giờ có lẽ cũng chưa có được hiệu quả, nhưng chờ thêm vài ba năm nữa, chúng ta sẽ làm tốt công tác.
Vương Học Bình dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Tiết Văn.
Tiết Văn chấn động toàn thân và dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vương Học Bình, hắn cảm thấy mình giống như tiến vào cảnh giới mới.
Lưu Tử thấy Vương Học Bình đi vào thì muốn đứng lên, Vương Học Bình khoát tay, bảo hắn không nên cử động.
Diệp Bất Thì không chú ý là Vương Học Bình đã đến, lão dùng giọng say mèm nói:
- Nhớ năm xưa tôi đi theo giám đốc Mã Phượng Sơn cùng phát triển Vận Thập, trong lòng vẫn cảm thấy tự hào.
Sau đó Diệp Bất Thì có lẽ không thể nào chịu nổi, vì thế khẽ nghiêng người đặt đầu lên bàn, nhanh chóng ngủ mê mệt.
Lưu Tử sắp xếp nhân viên phục vụ đưa Diệp Bất Thì về phòng, sau đó cùng Vương Học Bình đi đến một gian phòng xép.
Vương Học Bình ném điếu thuố cho Lưu Tử, hắn cười nói:
- Anh Lưu, thu hoạch không nhỏ chứ?
Lưu Tử cười nói:
- Giám đốc Diệp này rất thật thà, coi như tôi là kẻ dối trá.
Vương Học Bình nghe vậy mà không khỏi buồn cười:
- Vì chú ấy là một người thành thật mới bị anh gạt.
- Hì hì, tôi thật ra cũng không nói gì, chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Lưu Tử cũng không chờ Vương Học Bình mở miệng hỏi, hắn bắt đầu nói ra những gì biết được từ miệng Diệp Bất Thì.
Cuối cùng Lưu Tử thở dài nói:
- Là một hạng mục nghiên cứu máy bay khá lớn, bỏ ra khá nhiều tiền của, bây giờ muốn bỏ qua thì bỏ qua, đúng là thói quan liên hại chết người.
Vương Học Bình thầm cười lạnh một tiếng, thể chế chính trị hiện hành cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu Hán gian.
- Tử Hòa, Tiết Văn sao còn chưa tới?
Vương Học Bình ngửa mặt hỏi Lưu Tử.
Lưu Tử đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó lại dùng ngón tay tính toán, lại quay đầu nhìn Vương Học Bình:
- Nếu máy bay đến đúng giờ, có lẽ bây giờ chủ nhiệm Tiết đã đến thủ đô rồi.
Lưu Tử còn chưa nói dứt lời thì đã nghe thấy tiếng cười cởi mở của Tiết Văn:
- Lãnh đạo, chủ nhiệm Lưu, Tiết Văn đến báo danh.
Vương Học Bình nghiêng đầu nhìn, quả nhiên là Tiết Văn đang xách theo hành lý, hắn đứng lên cười nói:
- Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, anh Tiết, hành động đã đủ nhanh rồi, trong nhà đã sắp xếp xong chưa?
Tiết Văn đặt hành lý xuống đất, hắn duỗi hai tay bắt chặt tay Vương Học Bình rồi cười nói:
- Trong nhà cũng có chút chuyện mà thôi, không cần quan tâm.
- Anh Tiết, anh đã dùng cơm chưa?
Lưu Tử cười bắt tay Tiết Văn, sau đó kéo đến bên cạnh.
Vì liên quan đến công tác, khi Lưu Tử còn đang là bí thư đảng ủy thị trấn huyện thành thì đã quen biết Tiết Văn, nhưng quan hệ giữa hai bên rất bình thường.
Khoảng thời gian gần đây vì Tiết Văn là phụ tá đắc lực cho Vương Học Bình, vì vậy cơ hội cho hai người tiếp xúc ngày càng nhiều, tất nhiên quan hệ giữa hai người càng thêm thân cận.
- Ha ha, vừa xuống máy bay thì đã ăn rồi.
Tiết Văn cũng chưa ngồi xuống, hắn vẫn nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình hiểu, Tiết Văn tôn trọng mình, vì vậy hắn cười khoát tay nói:
- Chỗ này không có người ngoài, không cần khách khí như vậy.
Đến khi Tiết Văn bị Vương Học Bình ép ngồi xuống, lúc này Lưu Tử mới ngồi xuống.
Vương Học Bình phun ra một luồng khói rồi cười hỏi Tiết Văn:
- Tình huống trong huyện thế nào rồi?
Tiết Văn đưa mắt nhìn Lưu Tử, hắn cau mày nói:
- Tiểu tử Dương Chính Hoa gần đây thường chạy lên chạy xuống, âm thầm xâu chuỗi nhiều cựu chiến binh bất mãn với cải cách, rất huyên náo.
Vương Học Bình lơ đễnh khoát tay nói:
- Không cần đề cập đến những vấn đề nhỏ nhặt đó, để tôi xem anh ta có thể tạo nên bao nhiêu con sóng?
Tiết Văn và Lưu Tử trước nay đều cho rằng Vương Học Bình có chút cố kỵ với Mạnh Thu Lan ở sau lưng Dương Chính Hoa, thật ra bọn họ đâu biết rằng lúc này nàng chính là bảo bối trong lòng hắn.
Vương Học Bình hoàn toàn không muốn cho bất kỳ kẻ nào biết tình hình mập mờ giữa mình và Mạnh Thu Lan, điểm chết người nhất trong trò chơi chính trị chính là để cho kẻ thù thấy được bài tẩy của mình.
Tư tình giữa Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan, nếu không đến tình huống bất đắc dĩ, tuyệt đối không được đưa ra ánh sáng.
Tiết Văn vì sự có mặt của Lưu Tử mà cũng không dám nói thoải mái, chỉ đơn giản báo cáo vài vấn đề, những chuyện phát sinh trong huyện thời gian qua.
Lưu Tử cũng là người biết chuyện, biết có mình đang ngồi đây thì Lưu Tử sẽ không thể nói thoải mái. Vì vậy thừa dịp Tiết Văn uống nước, Lưu Tử nói với Vương Học Bình:
- Tôi đến xem phòng của anh Tiết thu dọn thế nào rồi.
Lưu Tử đi, Vương Học Bình đưa Tiết Văn về phòng của mình, khi còn chưa ngồi vững thì Tiết Văn đã nói:
- Lãnh đạo, Dương Chính Hoa quá càn rỡ, dám thành lập một cái gọi là "liên minh phản Vương", khoảng thời gian này bọn họ hoạt động rất lợi hại.
Tiết Văn xem như là ông lão trong huyện Nam Vân, ít nhiều cũng có nhiều quan hệ người khác khó biết, vì vậy tin tức có thể nói là linh thông.
Vương Học Bình trầm ngâm trong giây lát rồi cười nói:
- Với phong cách làm việc của anh, chắc đã có danh sách những người kia rồi chứ?
- Tôi đã cẩn thận kiểm tra đối chiếu, những kẻ quan trọng đều có trong đây.
Tiết Văn cười hì hì, thuận tay lấy ra một tờ giấy đưa vào tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình tiếp nhận và nhìn qua, khi thấy tên một người trong số đó, hắn không khỏi cau mày.
Có tên của chủ tịch thị trấn Hồng Khẩu là Lưu Phong, xem ra tên này thật sự muốn phản Vương.
Vương Học Bình cũng có một phần danh sách của liên minh phản Vương, do Từ Dương cung cấp.
Hai phần danh sách có chút khác biệt nhưng cũng không quá lớn, những thành viên nòng cốt trong liên minh của Dương Chính Hoa đều xuất hiện đầy đủ.
Có thể thấy dưới sự cổ động của Dương Chính Hoa, đám cán bộ lãnh đạo và cựu chiến binh trong huyện bất mãn với Vương Học Bình đã tập kết lại cùng nhau, muốn kéo vị thay mặt chủ tịch như hắn xuống ngựa.
Vương Học Bình cười lạnh lùng, hắn quay đầu hỏi Tiết Văn:
- Anh Tiết, anh thấy thế nào?
- Chỉ là đám tôm tép nhãi nhép mà thôi, nhưng dù là đám ô hợp thì chúng ta cũng không nên phớt lờ, có thể coi rẻ chiến thuật nhưng chiến lược tuyệt đối không thể qua loa.
Tiết Văn suy đi nghĩ lại, cảm thấy nên nhắc nhở Vương Học Bình.
Nhìn vào kinh nghiệm lịch sử, nhiều khi các đại nhân vật ngã xuống cũng vì sự trả thù của đám tiểu nhân.
Hơn nữa một kẻ tiểu nhân như Dương Chính Hoa chính là thư ký của bí thư huyện ủy Mạnh Thu Lan, hắn sở dĩ có thể giật da hổ làm cờ cũng vì lợi dụng quyền uy của Mạnh Thu Lan.
Dương Chính Hoa đang thầm tụ tập lực lượng, hơn nữa còn rải ra chút lời nói bất mãn của Mạnh Thu Lan với Vương Học Bình, nếu không thì sao trong huyện có người dám đứng ra cản tay Vương Học Bình?
- À, anh Tiết, anh nói rấ có lý, tôi rất hiểu.
Vương Học Bình cười đáp lại lời nhắc nhở của Tiết Văn.
Tiết Văn đã thấy Vương Học Bình rất coi trọng vấn đề này, tất nhiên hắn cũng sẽ yên tâm hơn. Dựa theo tính cách của Vương Học Bình, chỉ cần có thể làm hắn coi trọng, như vậy nhất định sẽ có biện pháp tốt.
- Anh Tiết, lần này điều anh từ trong huyện về thủ đô, tôi cũng thật sự không còn biện pháp nào khác.
Vương Học Bình hít vào một hơi thật sâu, cán bộ thành viên của Vương phái cũng không nhiều, những nhân tài có thể chèo chống được cũng không nhiều.
Tiết Văn cười nói:
- Lãnh đạo, trên đường đến đây tôi cũng đã suy xét qua, cũng cực kỳ bội phục ánh mắt nhìn xa trông rộng của anh.
Tiết Văn dừng lại một chút, khi thấy Vương Học Bình vẫn cười tủm tỉm nhìn mình không nói lời nào, hắn hít vào một hơi thuốc rồi tiếp tục:
- Dù là quân cờ gì cũng phải chú ý đến nước đi, tuy cấp bậc của khu thường trú ở thủ đô là không cao nhưng tầm quan trọng là rất lớn. Lãnh đạo, tôi cực kỳ cảm tạ sự coi trọng của anh.
Khi thấy Tiết Văn nhìn chằm chằm vào mình, Vương Học Bình khẽ gật đầu nói:
- Anh Tiết, anh có nhận thức như vậy, tôi cũng rất vui mừng.
Vương Học Bình ngửa mặt nhìn lên trần nhà rồi thở dài:
- Chỉ cần khống chế nơi này, đi đến tầng trên sẽ là xu thế tất yếu.
- Chúng ta chưa có nhiều tư chất, chúng ta nên có xếp đặt, sớm tạo ra cơ sở kiên cố.
Tiết Văn nhíu mày, hắn dùng giọng có chút bận tâm nói:
- Lãnh đạo, tôi tin có thể mở ra cục diện công tác, nhưng dựa vào sức của tôi thì cũng lắm chỉ có thể liên lạc với vài cán bộ cấp chính sảnh mà thôi, chỉ sợ đến lúc đó lại phụ lòng kỳ vọng của anh.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Anh Tiết, anh trước nay luôn ở trong huyện, cũng chưa hiểu rõ những ảo diệu ở thủ đô. Thế này, dù anh có hậu trường lớn trong tỉnh, khi đến vấn đề cụ thể thì anh cũng phải ra mặt giải quyết ở thủ đô. Chúng ta đều xem như là lãnh đạo tuyến cơ sở, những hoạt động chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, anh chắc chắn cũng hiểu rõ.
Tiết Văn lúc này mới nở nụ cười:
- Anh nói không sai, đây chẳng phải cũng ứng với câu nói, diêm vương đã ra quyết định nhưng tiểu quỷ lại khó bảo sao?
- À, chính là như vậy, hôm nay tôi chuẩn bị cho anh ba mươi triệu kinh phí hoạt động, nói cách khác là ném cho anh toàn quyền ở khu thường trú. Anh đấy, đừng cố gắng giữ tiền, vì chỉ cần xài tiên thì đã lập công lớn rồi. Không đủ tiền thì cứ tìm tôi, muốn bao nhiêu cũng có.
Vương Học Bình nói đến đây thì nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lại nói:
- Chịu khó uống, chịu khó hút, anh nhất định phải làm cho tốt, nhưng tuyệt đối không nên tặng tiền mặt, tránh người ta nắm được chuôi dao.
Tiết Văn cảm thấy trong lòng ấm áp, nếu Vương Học Bình chỉ cho hắn được phép chắp nối, thì sẽ không nói lời này, và chỉ sợ là hắn sẽ cực kỳ bất an.
- Có những thứ không được đưa lên mặt bàn nhưng lại là quy tắc ngầm, nếu có người dám nắm vào những hoạt động kia để nói này nọ, sau này có thể tiếp tục hoạt động ở thủ đô sao?
Vương Học Bình dùng lời lẽ nội dung sâu sắc và dễ hiểu nói với Tiết Văn.
Tiết Văn tuyệt đối không phải là kẻ ngốc, hắn vừa nghe đến kinh phí Vương Học Bình sắp xếp thì trong lòng đã biết rõ, đây là biện pháp tốt nhất để bảo vệ chính mình và phát triển công tác.
- Ha ha, anh Tiết, tôi không mong hoàn thành nhanh chóng, anh hoàn toàn không cần nóng lòng cầu toàn, chỉ cần làm tốt công tác ổn định, như vậy sẽ dần có bước đột phá. Bây giờ có lẽ cũng chưa có được hiệu quả, nhưng chờ thêm vài ba năm nữa, chúng ta sẽ làm tốt công tác.
Vương Học Bình dùng ánh mắt sâu sắc nhìn Tiết Văn.
Tiết Văn chấn động toàn thân và dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vương Học Bình, hắn cảm thấy mình giống như tiến vào cảnh giới mới.
/435
|