Trong cơ quan, một lái xe được gọi đùa là "Ghế dưới đít lãnh đạo".
Tưởng Đại Minh sở dĩ đứng trước mặt mọi người gọi lái xe Tiểu Chu là cục trưởng, tất nhiên cũng có ý của mình.
Trong cơ quan có nhiều lái xe, bọn họ ít nhiều cũng có chút đạo hạnh, nhiều khi lãnh đạo có nhiều chuyện không dễ làm hoặc khó mà nói ra, đều để đám lái xe lén đi làm.
Tay trái của lãnh đạo là lái xe, tay phải là thư ký, dưới một vài tình huống, lái xe còn được sủng ái hơn cả thư ký.
Tưởng Đại Minh cùng Tiểu Chu và Vương Học Bình đi xuống bãi đậu xe, hắn chợt thấy nhóm người Mạnh Thu Lan vửa rồi biến mất chợt xuất hiện bên cạnh xe.
Sau khi cáo biệt Tưởng Đại Minh, lái xe Tiểu Chu chạy ra khỏi bộ giao thông, vì cố kỵ nên Mạnh Thu Lan lên phía trước ngồi, dù trong lòng rất lo lắng Vương Học Bình sẽ bị Chung Cường nhận ra, nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi.
Vương Học Bình quay đầu nhìn Mạnh Thu Lan, sau đó mỉm cười, lại khẽ nhéo tay nàng.
Gương mặt Mạnh Thu Lan không khỏi đỏ ửng, nàng nhanh chóng đưa mắt nhìn lái xe Tiểu Chu, sau đó uốn đầu sang một bên, ngôn ngữ cơ thể của Vương Học Bình đã nói rõ, hắn đã vượt qua cửa ải Chung Cường.
Sau khi tở lại khu thường trú, Vương Học Bình bắt tay lái xe Tiểu Chu cười cảm tạ:
- Anh CHu, cám ơn anh.
Tiểu Chu rạng rỡ bắt tay Vương Học Bình, hắn cũng cười:
- Chỉ là việc nhỏ mà thôi, không bõ dính răng.
Vương Học Bình cũng nhịn không được phải nở nụ cười, Tiểu Chu này thật sự nói rất hay, vì vậy xoay người dặn Tiết Văn lấy cho Tiểu Chu hai cây Trung Hoa.
Nếu Tiểu Chu đã thích khoe khoang, Vương Học Bình đơn giản thành toàn cho đối phương, để người này vừa đạt được thu hoạch ở phương diện vật chất và tinh thần.
Sau khi đuổi Tiểu Chu đi, Mạnh Thu Lan lấy cớ bàn bạc mà kéo Vương Học Bình vào phòng.
Khoảnh khắc khi đóng cửa phòng, Mạnh Thu Lan nhào người vào lòng Vương Học Bình, nàng rù rì nói:
- Hôm nay thật sự rất nguy hiểm, lúc đó em cũng có hơi luống cuống, nếu để Chung Cường phát hiện ra thì thật sự phiền toái lớn.
Vương Học Bình khẽ hôn lên môi Mạnh Thu Lan, hắn ngẩng đầu cười nói:
- Dù là nhận ra thì họ Chung kia cũng không có biện pháp bắt em.
Mạnh Thu Lan lắc đầu nói:
- Chung Cường không phải là phó chủ tịch tỉnh bình thường, vì hắn là người của bí thư Ngô, quan hệ giữa hai bên rất thân cận, dù bác trai của em là phó bí thư tỉnh ủy, cũng không thể nắm lấy hắn.
Vương Học Bình tất nhiên hiểu rõ đạo lý bên trong, vừa rồi hắn chỉ an ủi Mạnh Thu Lan mà thôi, dù là thế nào, nếu để một vị phó chủ tịch tỉnh bị mất mặt, đây là một việc chẳng tốt đẹp gì.
May mà hôm nay phát hiện kịp thời, Vương Học Bình phản ứng cũng rất nhanh, xem như hóa giải nguy cơ.
- Chồng, Chung Cường về thủ đô, chắc chắn cũng vì hạng mục cầu đường kia. Ngay cả hắn cũng muốn nhúng tay, chúng ta thật sự gặp khó khăn.
Mạnh Thu Lan nằm trong lòng Vương Học Bình, vẻ mặt có chút uể oải.
Vương Học Bình khẽ vuốt ve lưng thơm của Mạnh Thu Lan, hắn cười nói:
- Việc do người làm, anh tin xe đến sẽ có đường.
- Anh có biện pháp rồi à?
Mạnh Thu Lan nghe lời nói của Vương Học Bình thì ngẩng đầu nhìn bằng ánh mắt chờ mong.
- À, trước mắt chỉ có vài ý nghĩ, tạm thời giữ bí mật.
Không đợi Mạnh Thu Lan tiếp tục hỏi, Vương Học Bình há miệng hôn lên môi nàng.
Một lúc lâu sau, mãi đến khi Mạnh Thu Lan đến biên giới động tình thì Vương Học Bình mới buông ra, thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng, hắn phải chú ý trường hợp, tránh lộ thiên cơ.
Tư tình với Mạnh Thu Lan chính là chiêu bài phản kích của Vương Học Bình, căn bản không thể để lộ ra ngoài.
Vương Học Bình kéo tay Mạnh Thu Lan ngồi xuống ghế sa lông, để nàng ngồi lên đùi mình. Lúc này nàng vẫn còn rất quan tâm đến hạng mục cầu đường, nàng tò mò hỏi Vương Học Bình:
- Chồng, anh còn giữ bí mật với em sao?
- Ha ha, việc này khá phức tạp, lúc này anh cũng phải suy xét cẩn thận.
Vương Học Bình vuốt ve mái tóc đen nhanh của Mạnh Thu Lan, tuy nói như vậy nhưng cũng không quá chắc chắn.
Một vị lãnh đạo còn tại vị và khi về hưu là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, dù có sở thích cũng chỉ là trò tiêu khiển ngoài công vụ mà thôi.
Lúc này Vương Học Bình dù cầm một quyển sách hay đi gặp vị phó phòng kia, cũng thật sự rất khó trở thành anh em kết nghĩa như kiếp trước.
Khi còn là lãnh đạo, đặc biệt là lãnh đạo lớn, nhìn đâu cũng ra vấn đề, thấy chỗ nào cũng là hoài nghi, vì trong tay có thực quyền quá lớn, người muốn dựa vào là quá nhiều, mà ai cũng có mục đích.
Nếu đổi lại là Vương Học Bình, chỉ cần có người áp sát, hắn sẽ nghi ngờ đối phương có mục đích.
- Hừ, nếu không nói, đến tối đừng đụng vào em.
Mạnh Thu Lan tức giận, ngược lại có chút phong vị.
Vương Học Bình thầm cười, trên mặt cũng không có chút khác thường:
- Này, anh thật sự còn chưa thể rõ ràng được.
- Chồng, anh biết rõ em hiếu kỳ, nếu anh nói ra, biết đâu em còn có thể tham mưu cho anh?
Mạnh Thu Lan lắc mông lên đùi Vương Học Bình, rõ ràng khá kích thích.
Nhưng bây giờ không phải là lúc ăn Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình sửa sang lại ý nghĩ, ngắt đầu bỏ đuôi sự việc vị phó phòng kia thích sách, đại khái nói ra với nàng.
- Sách sao? Chồng, không ngờ nha, anh còn biết viết sách?
Mạnh Thu Lan trừng mắt nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình biết rõ những gì Mạnh Thu Lan đang nghĩ, hắn đưa bản thảo cho nàng.
Mạnh Thu Lan xem qua rồi hỏi:
- Chẳng lẽ vị phó phòng kia thích văn học?
Vương Học Bình nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mỹ của Mạnh Thu Lan, sau đó hôn một cái rồi nói:
- Bảo bối của anh rất thông minh.
- À, đây là một biện pháp tốt, nhưng đối phương là ai?
Mạnh Thu Lan nhìn về phía Vương Học Bình, nàng chớp chớp mắt.
Vương Học Bình biết rõ, sẽ để cho nàng tự đoán, vì thế hắn cười:
- Anh đã nói rõ rồi, em còn đoán không ra thì sẽ bị đánh mông.
Vương Học Bình vừa nói dứt lời thì muốn đánh mông Mạnh Thu Lan, đúng lúc nàng làm mặt quỷ rồi đắc ý nói:
- Anh cam lòng đánh em?
- Hừ, đêm nay sẽ nuốt sống em.
Vương Học Bình cười tà dị, ánh mắt chuyển lên bộ ngực sữa khủng bố của Mạnh Thu Lan.
- Muốn chết.
Mạnh Thu Lan véo tay Vương Học Bình, hắn đau đến mức trợn mắt:
- Trời, nhẹ tay thôi.
Mạnh Thu Lan cười đắc ý:
- Xem anh còn dám vậy không?
- Không...Không dám.
Vương Học Bình nói, sau đó đặt bàn tay lên bộ ngực sữa của nàng, khẽ xoa bóp.
- Đừng lộn xộn, thương lượng chuyện đứng đắn quan trọng hơn.
Mạnh Thu Lan vung tay cản ma trảo của Vương Học Bình.
Vương Học Bình đưa tay ôm eo Mạnh Thu Lan, hắn cười nói:
- Anh nghe nói vị phó phòng Lưu Bình này thích văn học, định viết vài thứ cho đối phương xem, bây giờ sau khi vào thủ đô anh lại thấy không ổn.
Mạnh Thu Lan suy nghĩ rồi thở dài nói:
- Anh nói không sai, bây giờ người ta là lãnh đạo, đặc biệt là lãnh đạo lớn, ai không chú trọng một chữ "lợi"? Mà ngay cả vị phó chủ nhiệm Dương từng chung hoạn nạn với bác trai của em, không phải bây giờ cũng thế sao?
Vương Học Bình khẽ gật đầu rồi nói:
- Vì vậy anh cảm thấy nên tìm biện pháp khác.
Mạnh Thu Lan tựa vào ngực Vương Học Bình, nàng nghiêm mặt nói:
- Chồng, chuyện xây dựng cầu đường không chỉ là thành tích cho chúng ta, còn là một chuyện vui tạo phúc muôn dân, thật sự rất có lợi cho vấn đề phát triển kinh tế huyện Nam Vân, anh nhất định phải giúp em.
Vương Học Bình vuốt ve gò má của Mạnh Thu Lan, hắn cười nói:
- Anh không ủng hộ em, thì ủng hộ ai?
Mạnh Thu Lan vui mừng ôm lấy cổ Vương Học Bình, nàng yêu kiều nói:
- Chồng, em yêu anh.
Vương Học Bình thầm cảm thấy có chút thành tựu, bây giờ một vị bí thư huyện ủy vốn ngông nghênh đã trở thành vợ ngoan của mình.
Đàn ông đều là động vật háo sắc, đặc biệt là ở phượng diện thân phận, càng là mỹ nữ có thân phận thì càng thích ý, tuyệt đối là thoải mái khó nói nên lời.
Vương Học Bình thấy Mạnh Thu Lan có chút dấu hiệu động tình, hắn chợt nhớ mình chưa sắp xếp cho Diệp Bất Thì, vì thế không dám tiếp tục ở lại.
Vương Học Bình đặt Mạnh Thu Lan lên ghế sa lông, hắn cười nói:
- Anh còn có chút chuyện, phải xử lý ngay.
Mạnh Thu Lan dựa vào lòng Vương Học Bình rất hưởng thụ, nhưng nàng cũng nhanh chóng biết rõ, lúc này hai bên đang vui vẻ, Vương Học Bình nhất quyết phải đi, chắc chắn có việc cần làm.
Dù sao Mạnh Thu Lan cũng không phải hạng phụ nữ thông thường, nàng nhanh chóng vuốt mái tóc đen rồi cố ý kéo dài âm điệu:
- Tối nay ăn cơm ở đâu?
Vương Học Bình vỗ ngực nói:
- Đến thủ đô mà không ăn vịt quay, không phải uất ức cho Lan Lan nhà ta sao?
- À, xem như anh thức thời, mau cút đi.
Mạnh Thu Lan liếc mắt nhìn:
- Đi sớm về sớm.
- Tuân lệnh.
Trước khi Vương Học Bình ra khỏi cửa thì không quên tặng thưởng cho Mạnh Thu Lan một nụ hôn dài, sau đó mới mỹ mãn bỏ đi.
Trước khi Vương Học Bình đi ra ngoài, hắn cũng không quên vào phòng vệ sinh, cẩn thận sửa sang y phục.
Vương Học Bình không muốn có bất kỳ dấu hiệu nào cho kẻ khác lần ra mối quan hệ giữa mình và Mạnh Thu Lan.
Càng lớn gan càng phải thận trọng.
Tưởng Đại Minh sở dĩ đứng trước mặt mọi người gọi lái xe Tiểu Chu là cục trưởng, tất nhiên cũng có ý của mình.
Trong cơ quan có nhiều lái xe, bọn họ ít nhiều cũng có chút đạo hạnh, nhiều khi lãnh đạo có nhiều chuyện không dễ làm hoặc khó mà nói ra, đều để đám lái xe lén đi làm.
Tay trái của lãnh đạo là lái xe, tay phải là thư ký, dưới một vài tình huống, lái xe còn được sủng ái hơn cả thư ký.
Tưởng Đại Minh cùng Tiểu Chu và Vương Học Bình đi xuống bãi đậu xe, hắn chợt thấy nhóm người Mạnh Thu Lan vửa rồi biến mất chợt xuất hiện bên cạnh xe.
Sau khi cáo biệt Tưởng Đại Minh, lái xe Tiểu Chu chạy ra khỏi bộ giao thông, vì cố kỵ nên Mạnh Thu Lan lên phía trước ngồi, dù trong lòng rất lo lắng Vương Học Bình sẽ bị Chung Cường nhận ra, nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi.
Vương Học Bình quay đầu nhìn Mạnh Thu Lan, sau đó mỉm cười, lại khẽ nhéo tay nàng.
Gương mặt Mạnh Thu Lan không khỏi đỏ ửng, nàng nhanh chóng đưa mắt nhìn lái xe Tiểu Chu, sau đó uốn đầu sang một bên, ngôn ngữ cơ thể của Vương Học Bình đã nói rõ, hắn đã vượt qua cửa ải Chung Cường.
Sau khi tở lại khu thường trú, Vương Học Bình bắt tay lái xe Tiểu Chu cười cảm tạ:
- Anh CHu, cám ơn anh.
Tiểu Chu rạng rỡ bắt tay Vương Học Bình, hắn cũng cười:
- Chỉ là việc nhỏ mà thôi, không bõ dính răng.
Vương Học Bình cũng nhịn không được phải nở nụ cười, Tiểu Chu này thật sự nói rất hay, vì vậy xoay người dặn Tiết Văn lấy cho Tiểu Chu hai cây Trung Hoa.
Nếu Tiểu Chu đã thích khoe khoang, Vương Học Bình đơn giản thành toàn cho đối phương, để người này vừa đạt được thu hoạch ở phương diện vật chất và tinh thần.
Sau khi đuổi Tiểu Chu đi, Mạnh Thu Lan lấy cớ bàn bạc mà kéo Vương Học Bình vào phòng.
Khoảnh khắc khi đóng cửa phòng, Mạnh Thu Lan nhào người vào lòng Vương Học Bình, nàng rù rì nói:
- Hôm nay thật sự rất nguy hiểm, lúc đó em cũng có hơi luống cuống, nếu để Chung Cường phát hiện ra thì thật sự phiền toái lớn.
Vương Học Bình khẽ hôn lên môi Mạnh Thu Lan, hắn ngẩng đầu cười nói:
- Dù là nhận ra thì họ Chung kia cũng không có biện pháp bắt em.
Mạnh Thu Lan lắc đầu nói:
- Chung Cường không phải là phó chủ tịch tỉnh bình thường, vì hắn là người của bí thư Ngô, quan hệ giữa hai bên rất thân cận, dù bác trai của em là phó bí thư tỉnh ủy, cũng không thể nắm lấy hắn.
Vương Học Bình tất nhiên hiểu rõ đạo lý bên trong, vừa rồi hắn chỉ an ủi Mạnh Thu Lan mà thôi, dù là thế nào, nếu để một vị phó chủ tịch tỉnh bị mất mặt, đây là một việc chẳng tốt đẹp gì.
May mà hôm nay phát hiện kịp thời, Vương Học Bình phản ứng cũng rất nhanh, xem như hóa giải nguy cơ.
- Chồng, Chung Cường về thủ đô, chắc chắn cũng vì hạng mục cầu đường kia. Ngay cả hắn cũng muốn nhúng tay, chúng ta thật sự gặp khó khăn.
Mạnh Thu Lan nằm trong lòng Vương Học Bình, vẻ mặt có chút uể oải.
Vương Học Bình khẽ vuốt ve lưng thơm của Mạnh Thu Lan, hắn cười nói:
- Việc do người làm, anh tin xe đến sẽ có đường.
- Anh có biện pháp rồi à?
Mạnh Thu Lan nghe lời nói của Vương Học Bình thì ngẩng đầu nhìn bằng ánh mắt chờ mong.
- À, trước mắt chỉ có vài ý nghĩ, tạm thời giữ bí mật.
Không đợi Mạnh Thu Lan tiếp tục hỏi, Vương Học Bình há miệng hôn lên môi nàng.
Một lúc lâu sau, mãi đến khi Mạnh Thu Lan đến biên giới động tình thì Vương Học Bình mới buông ra, thời gian không đúng, địa điểm cũng không đúng, hắn phải chú ý trường hợp, tránh lộ thiên cơ.
Tư tình với Mạnh Thu Lan chính là chiêu bài phản kích của Vương Học Bình, căn bản không thể để lộ ra ngoài.
Vương Học Bình kéo tay Mạnh Thu Lan ngồi xuống ghế sa lông, để nàng ngồi lên đùi mình. Lúc này nàng vẫn còn rất quan tâm đến hạng mục cầu đường, nàng tò mò hỏi Vương Học Bình:
- Chồng, anh còn giữ bí mật với em sao?
- Ha ha, việc này khá phức tạp, lúc này anh cũng phải suy xét cẩn thận.
Vương Học Bình vuốt ve mái tóc đen nhanh của Mạnh Thu Lan, tuy nói như vậy nhưng cũng không quá chắc chắn.
Một vị lãnh đạo còn tại vị và khi về hưu là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, dù có sở thích cũng chỉ là trò tiêu khiển ngoài công vụ mà thôi.
Lúc này Vương Học Bình dù cầm một quyển sách hay đi gặp vị phó phòng kia, cũng thật sự rất khó trở thành anh em kết nghĩa như kiếp trước.
Khi còn là lãnh đạo, đặc biệt là lãnh đạo lớn, nhìn đâu cũng ra vấn đề, thấy chỗ nào cũng là hoài nghi, vì trong tay có thực quyền quá lớn, người muốn dựa vào là quá nhiều, mà ai cũng có mục đích.
Nếu đổi lại là Vương Học Bình, chỉ cần có người áp sát, hắn sẽ nghi ngờ đối phương có mục đích.
- Hừ, nếu không nói, đến tối đừng đụng vào em.
Mạnh Thu Lan tức giận, ngược lại có chút phong vị.
Vương Học Bình thầm cười, trên mặt cũng không có chút khác thường:
- Này, anh thật sự còn chưa thể rõ ràng được.
- Chồng, anh biết rõ em hiếu kỳ, nếu anh nói ra, biết đâu em còn có thể tham mưu cho anh?
Mạnh Thu Lan lắc mông lên đùi Vương Học Bình, rõ ràng khá kích thích.
Nhưng bây giờ không phải là lúc ăn Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình sửa sang lại ý nghĩ, ngắt đầu bỏ đuôi sự việc vị phó phòng kia thích sách, đại khái nói ra với nàng.
- Sách sao? Chồng, không ngờ nha, anh còn biết viết sách?
Mạnh Thu Lan trừng mắt nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình biết rõ những gì Mạnh Thu Lan đang nghĩ, hắn đưa bản thảo cho nàng.
Mạnh Thu Lan xem qua rồi hỏi:
- Chẳng lẽ vị phó phòng kia thích văn học?
Vương Học Bình nhìn chằm chằm vào gương mặt tuyệt mỹ của Mạnh Thu Lan, sau đó hôn một cái rồi nói:
- Bảo bối của anh rất thông minh.
- À, đây là một biện pháp tốt, nhưng đối phương là ai?
Mạnh Thu Lan nhìn về phía Vương Học Bình, nàng chớp chớp mắt.
Vương Học Bình biết rõ, sẽ để cho nàng tự đoán, vì thế hắn cười:
- Anh đã nói rõ rồi, em còn đoán không ra thì sẽ bị đánh mông.
Vương Học Bình vừa nói dứt lời thì muốn đánh mông Mạnh Thu Lan, đúng lúc nàng làm mặt quỷ rồi đắc ý nói:
- Anh cam lòng đánh em?
- Hừ, đêm nay sẽ nuốt sống em.
Vương Học Bình cười tà dị, ánh mắt chuyển lên bộ ngực sữa khủng bố của Mạnh Thu Lan.
- Muốn chết.
Mạnh Thu Lan véo tay Vương Học Bình, hắn đau đến mức trợn mắt:
- Trời, nhẹ tay thôi.
Mạnh Thu Lan cười đắc ý:
- Xem anh còn dám vậy không?
- Không...Không dám.
Vương Học Bình nói, sau đó đặt bàn tay lên bộ ngực sữa của nàng, khẽ xoa bóp.
- Đừng lộn xộn, thương lượng chuyện đứng đắn quan trọng hơn.
Mạnh Thu Lan vung tay cản ma trảo của Vương Học Bình.
Vương Học Bình đưa tay ôm eo Mạnh Thu Lan, hắn cười nói:
- Anh nghe nói vị phó phòng Lưu Bình này thích văn học, định viết vài thứ cho đối phương xem, bây giờ sau khi vào thủ đô anh lại thấy không ổn.
Mạnh Thu Lan suy nghĩ rồi thở dài nói:
- Anh nói không sai, bây giờ người ta là lãnh đạo, đặc biệt là lãnh đạo lớn, ai không chú trọng một chữ "lợi"? Mà ngay cả vị phó chủ nhiệm Dương từng chung hoạn nạn với bác trai của em, không phải bây giờ cũng thế sao?
Vương Học Bình khẽ gật đầu rồi nói:
- Vì vậy anh cảm thấy nên tìm biện pháp khác.
Mạnh Thu Lan tựa vào ngực Vương Học Bình, nàng nghiêm mặt nói:
- Chồng, chuyện xây dựng cầu đường không chỉ là thành tích cho chúng ta, còn là một chuyện vui tạo phúc muôn dân, thật sự rất có lợi cho vấn đề phát triển kinh tế huyện Nam Vân, anh nhất định phải giúp em.
Vương Học Bình vuốt ve gò má của Mạnh Thu Lan, hắn cười nói:
- Anh không ủng hộ em, thì ủng hộ ai?
Mạnh Thu Lan vui mừng ôm lấy cổ Vương Học Bình, nàng yêu kiều nói:
- Chồng, em yêu anh.
Vương Học Bình thầm cảm thấy có chút thành tựu, bây giờ một vị bí thư huyện ủy vốn ngông nghênh đã trở thành vợ ngoan của mình.
Đàn ông đều là động vật háo sắc, đặc biệt là ở phượng diện thân phận, càng là mỹ nữ có thân phận thì càng thích ý, tuyệt đối là thoải mái khó nói nên lời.
Vương Học Bình thấy Mạnh Thu Lan có chút dấu hiệu động tình, hắn chợt nhớ mình chưa sắp xếp cho Diệp Bất Thì, vì thế không dám tiếp tục ở lại.
Vương Học Bình đặt Mạnh Thu Lan lên ghế sa lông, hắn cười nói:
- Anh còn có chút chuyện, phải xử lý ngay.
Mạnh Thu Lan dựa vào lòng Vương Học Bình rất hưởng thụ, nhưng nàng cũng nhanh chóng biết rõ, lúc này hai bên đang vui vẻ, Vương Học Bình nhất quyết phải đi, chắc chắn có việc cần làm.
Dù sao Mạnh Thu Lan cũng không phải hạng phụ nữ thông thường, nàng nhanh chóng vuốt mái tóc đen rồi cố ý kéo dài âm điệu:
- Tối nay ăn cơm ở đâu?
Vương Học Bình vỗ ngực nói:
- Đến thủ đô mà không ăn vịt quay, không phải uất ức cho Lan Lan nhà ta sao?
- À, xem như anh thức thời, mau cút đi.
Mạnh Thu Lan liếc mắt nhìn:
- Đi sớm về sớm.
- Tuân lệnh.
Trước khi Vương Học Bình ra khỏi cửa thì không quên tặng thưởng cho Mạnh Thu Lan một nụ hôn dài, sau đó mới mỹ mãn bỏ đi.
Trước khi Vương Học Bình đi ra ngoài, hắn cũng không quên vào phòng vệ sinh, cẩn thận sửa sang y phục.
Vương Học Bình không muốn có bất kỳ dấu hiệu nào cho kẻ khác lần ra mối quan hệ giữa mình và Mạnh Thu Lan.
Càng lớn gan càng phải thận trọng.
/435
|