Vương Học Bình xuất hiện trước cửa phòng Diệp Bất Thì, sau đó hắn vui mừng phát hiện lúc này bộ dạng của đối phương đã khá hơn trước đó rất nhiều.
- Giám đốc Diệp, hai ngày qua tôi quá bề bộn, không rút được chút thời gian tâm sự với chú, đúng là xin lỗi.
Vương Học Bình cầm tay Diệp Bất Thì rồi dùng sức lắc.
Diệp Bất Thì lắc đầu nói:
- Một ngày hai bữa cơm đều là rượu Mao Đài, đãi ngộ tương đối khá.
- Lần này cháu đến thủ đô chủ yếu vì hạng mục cầu đường, vì thế chạy rất mệt.
Vương Học Bình phát giác cảm xúc của Diệp Bất Thì có hơi giảm sút, vì vậy mới móc gói Trung Hoa ra mời.
- Chủ tịch Vương, hai ngày qua tôi cũng đã cẩn thận suy xét, hạng mục máy bay của tôi cũng không phải nhỏ, cần quá nhiều tiền, những xí nghiệp bình thường hoàn toàn không chịu nổi.
Diệp Bất Thì nhìn chằm chằm vào hai mắt Vương Học Bình, đơn giản nói ra những nghi kỵ trong lòng.
Vương Học Bình đã sớm hiểu Diệp Bất Thì sẽ hỏi như vậy, vì thế hắn cười nói:
- Thật ra cháu cảm thấy chú nên giải quyết tốt bệnh tim của mình trước đã.
Diệp Bất Thì chợt ngẩng đầu lên thật mạnh, lão nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, một lúc lâu mới thở dài nói:
- Rất khó.
Diệp Bất Thì thân là tổng thiết kế của "Vân Thập", tất nhiên lão biết rất rõ, nếu nói thân máy bay và các thiết bị điện tử có thể xem như tự chủ nghiên cứu, như vậy động cơ mới thật sự là thứ phức tạp.
- Ha ha, trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần có tâm là được. Năm xưa dưới tình huống gian nan mà chú còn có thể cùng nhân viên nghiên cứu ra thành tích, theo cháu thấy, như vậy là rất tốt rồi.
Vương Học Bình thật sự cũng cảm thấy kiêu ngạo thay cho Diệp Bất Thì.
Khi hạng mục Vân Thập được khởi động thì tình hình rất ác liệt, tài chính khó khăn, có được thành tích không phải dễ.
Nếu Vương Học Bình không nhớ lầm thì vài năm sau sẽ có thành tích lớn.
Trong công tác nghiên cứu chế tạo, quan trọng nhất là áp dụng công nghệ mới, kỹ thuật mới, tài liệu mới, nếu có thể xây dựng công nghiệp phụ trợ, như vậy mới có được thành công lớn.
Nhưng sau này vì cục hàng không dân dụng kiên định cho rằng: Chế tạo không bằng đi mua, mua không bằng thuê, vì vậy mà công nghiệp hàng không bị ảnh hưởng rất lớn.
Công sức mười năm bị hủy hoại trong chốc lát.
- Giám đốc Diệp, nói thật, nếu đầu tư quá lớn và dàn trải, tài lực trong huyện chúng tôi thật sự có hạn, chỉ sợ khó thể thừa nhận được. Tôi thấy thế này, chúng ta bắt đầu vào từ phần động cơ, chú thấy thế nào?
Vương Học Bình khiêm tốn thỉnh giáo Diệp Bất Thì.
Diệp Bất Thì buồn bực hút thuốc, lão thở dài:
- Ý nghĩ không sai, nhưng đội ngũ nghiên cứu gồm ba nghìn người năm xưa đã phân tán, thậm chí ngay cả vị lãnh đạo năm xưa cổ động hạng mục cũng đã về hưu... ....
- Đúng là đáng tiếc, nhưng chúng ta bây giờ bắt đầu lại thì vẫn còn kịp.
Vương Học Bình hấp dẫn sự chú ý của Diệp Bất Thì, sau đó cười nói:
- Bây giờ nhiệm vụ không phải là nghiên cứu chế tạo, đó là sắp xếp tốt cho những nhân viên kỹ thuật kia.
Vương Học Bình nói đến đây giống như nói đúng tâm khảm của Diệp Bất Thì, lão kích động nhìn Vương Học Bình rồi run giọng hỏi:
- Chủ...Chủ tịch Vương, anh có ý nghĩ gì?
- Cháu tạm thời không hiểu rõ tình huống khó khăn của mọi người, nhưng trước tiên cũng có ý kiến sơ bộ, trước tiên giải quyết vấn đề khó khăn trong cuộc sống của các nhân viên tương quan, kể cả phí sinh hoạt, nhà cửa, thuốc men, đi lại... ....
Vương Học Bình nói ra tất cả những vấn đề mà trước nay Diệp Bất Thì luôn cảm thấy đau đầu.
Diệp Bất Thì dùng giọng không chút tự tin hỏi:
- Chủ tịch Vương, đám nhân viên kỹ thuật chúng tôi phần lớn đều bị bệnh nặng, hơn nữa phần lớn đều ở trong ống đồng thời gian, anh biết cần bao nhiêu tài chính không?
Vương Học Bình đưa hai đầu ngón tay lên cười nói:
- Tôi định đặt trung tâm nghiên cứu ở thành phố Hỗ Đông, tài chính tạm thời là một trăm triệu.
- Một trăm triệu?
Diệp Bất Thì trừng mắt, lão hoàn toàn không tin một vị chủ tịch huyện nho nhỏ lại có thể ném ra được một trăm triệu.
- À, đúng vậy, là một trăm triệu. Chú không cần quan tâm đến vấn đề tiền bạc, chỉ cần làm tốt động cơ má bay là được. À, chúng ta cần những thủ tục gì?
Vương Học Bình thầm nghĩ, tài chính thật sự không phải vấn đề gì lớn, cũng không phải ném vào cả tỷ, nếu là vài trăm triệu thì hắn hoàn toàn có thể ném ra.
Diệp Bất Thì tập trung tinh thần suy nghĩ một lúc lâu rồi thở dài:
- Nếu như lấy danh nghĩa công ty động cơ đi làm thủ tục, tôi dám chắc, tuyệt đối không có khả năng được phê chuẩn.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, xem ra Diệp Bất Thì cũng sợ đám quan liêu ở cục hàng không dân dụng.
Diệp Bất Thì hít vào một hơi thuốc nói:
- Nếu anh thật sự muốn làm động cơ, tạm thời chỉ có thể thành lập công ty linh kiện hàng không, như vậy là được.
Vương Học Bình thầm cười lạnh, mấy tên qua liêu cầm quyền ở cục hàng không, thật sự khó thể làm cho con cháu bay lên được.
- Giám đốc Diệp, cháu có một ý kiến, chúng ta ngay từ đầu không cần dùng danh nghĩa hàng không để mở rộng công tác.
Vương Học Bình cười đưa ra quan điểm của mình:
- Thật ra vì không muốn người khác chú ý, chúng ta có thể lấy danh nghĩa nghiên cứu động cơ máy cày, ha ha!
Diệp Bất Thì suy xét một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu lời Vương Học Bình. Lão cảm thấy ý kiến của Vương Học Bình tuy khôi hài, nhưng xem như là phương án tốt.
Diệp Bất Thì là dân kỹ thuật tham dự rất sâu vào dự án Vận Thập, lão hiểu rõ, dù dùng danh nghĩa công ty linh kiện hàng không để báo danh, như vậy nhất định phải được cục hàng không phê chuẩn.
Với thái độ của cục hàng không vào lúc này, có thể thấy muốn thành lập công ty phải mất vài năm, hơn nữa cũng không biết bị ép chết từ khi nào.
- Ha ha, làm động cơ máy cày thì trong huyện chúng tôi có quyền phê chuẩn, vì vậy mà rất nhiều chuyện có thể nhanh chóng triển khai mở rộng. Ví dụ như vấn đề tiền thuốc men, nhà ở... ....
Vương Học Bình nhận ra sự do dự của Diệp Bất Thì, hắn cố ý đưa ra đòn sát thủ.
Có hàng trăm hàng ngàn nhân viên kỹ thuật tạo ra cống hiến lớn lao, bây giờ phần lớn đều nghèo khó bệnh tật, sinh bệnh không ai quan tâm, nhà cửa không ai quan tâm, con cái học hành thế nào, cũng không ai quan tâm.
Nếu không làm tốt công tác hậu cần, sao đám nhân viên kỹ thuật kia có thể an tâm công tác?
Thể chế chính trị lúc này chú trọng tinh thần dâng hiến, nhưng chỉ cần là người thì có thất tình lục dục, ai mà chẳng muốn mặc áo? Ăn cơm? Lực lượng tinh thần thật ra cũng chỉ có hạn.
Diệp Bất Thì cười khổ một tiếng, lão nói:
- Đúng vậy, lần này tôi tự bỏ tiền về thủ đô là muốn phản ánh với lãnh đạo, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi thật sự quá khổ sở.
- Đúng vậy, vì thế cháu nghĩ, trước tiên nên giải quyết vấn đề về nhà ở cho mọi người.
Vương Học Bình nói ra phương pháp an trí:
- Về vấn đề thuốc men, sẽ chi trả toàn diện, chỉ cần có bệnh án, có đơn thuốc, dù hao tốn bao nhiêu tiền thì cũng sẽ được trả bấy nhiêu.
- Tiếp theo, hễ là những đồng chí tình nguyện gia nhập công ty máy cày của chúng ta, mỗi người sẽ được thưởng một căn nhà ba gian, địa điểm không giới hạn. Nhưng sẽ ưu tiên giải quyết nhà ở trong thành phố Hỗ Đông.
Vương Học Bình thấy Diệp Bất Thì dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, vì vậy không khỏi nở nụ cười.
Vào thời này muốn có nhà ở thành phố Hỗ Đông cũng không dễ.
Đội ngũ nhân viên nghiên cứu phần lớn lấy từ thành phố Hỗ Đông, Vương Học Bình muốn thu mua nhân tâm, sao không suy xét đến ý nghĩ chân thật của bọn họ?
- Mà tôi cũng chỉ có vài điều kiện mà thôi, đó chính là các đồng chí công tác trong công ty máy cày mười năm, như vậy mới được nắm tất cả giấy tờ nhà đất.
Vương Học Bình cũng không còn cách nào khác, chỉ biết dùng nhà đất để dụ đám người kia tụ tập lại.
Chỉ cần thực hiện lời hứa hẹn về nhà ở, Vương Học Bình không tin đám cán bộ kỹ thuật ở Hỗ Đông không động tâm.
Theo Vương Học Bình biết, ở thành phố Hỗ Đông, dù là bây giờ hay tương lai, luôn thịnh hành một câu nói:
- Chỉ cần có nhà, tùy ý chọn vợ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Diệp Bất Thì chợt đứng lên nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, sau đó cảm kích nói:
- Mặc kệ là mười năm hay hai mươi năm, chỉ cần anh sắp xếp nhà ở, tôi sẽ bán mạng cho anh.
Vương Học Bình tranh thủ thời gian đứng lên, hắn lui sang một bên rồi nói:
- Không dám nhận, không dám nhận.
Vương Học Bình đã bắt đúng mạch máu mà đám nhân viên kỹ thuật quan tâm, chuyện sau này càng dễ bàn.
Vương Học Bình và Diệp Bất Thì thương nghị mà quyết định tạm thời đặt trung tâm nghiên cứu ở thành phố Hỗ Đông, sau khi giải quyết xong vấn đề về hậu cần, sẽ xem xét lại và chuyển sang Macao.
Sở dĩ chọn Macao mà không phải là Hongkong, vì Vương Học Bình có bí mật.
Vì bên Hongkong và Macao không rối như đại lục, trao đổi đối ngoại cũng nhiều, vì thế tương đối giữ bí mật.
Vương Học Bình còn có một trình tự sâu xa cần suy xét, chỉ cần ném công ty ở ngoài đại lục, như vậy vấn đề xin độc quyền sẽ được đảm bảo. Lúc đó hắn hoàn toàn nắm hạch tâm kỹ thuật trên tay, tiến thối tự nhiên, không còn ai có thể kiềm chế.
Vương Học Bình cũng không muốn bỏ ra nhiều công sức và phí hết tâm huyết đẻ độc quyền kỹ thuật, vì nếu làm ra cũng sẽ bị đám chính trị trong nước hớt tay trên, không có lời.
Quan trọng hơn, đến khi đám quân đội nhận thức được tầm quan trọng, Vương Học Bình có thể dựa vào những gì mình nắm trong tay để hợp tác hay lấy lòng đều được, hoàn toàn thích làm gì thì làm.
Kỹ thuật chế tạo động cơ máy bay, dù bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được, Vương Học Bình hiểu điều này rất rõ.
- Giám đốc Diệp, hai ngày qua tôi quá bề bộn, không rút được chút thời gian tâm sự với chú, đúng là xin lỗi.
Vương Học Bình cầm tay Diệp Bất Thì rồi dùng sức lắc.
Diệp Bất Thì lắc đầu nói:
- Một ngày hai bữa cơm đều là rượu Mao Đài, đãi ngộ tương đối khá.
- Lần này cháu đến thủ đô chủ yếu vì hạng mục cầu đường, vì thế chạy rất mệt.
Vương Học Bình phát giác cảm xúc của Diệp Bất Thì có hơi giảm sút, vì vậy mới móc gói Trung Hoa ra mời.
- Chủ tịch Vương, hai ngày qua tôi cũng đã cẩn thận suy xét, hạng mục máy bay của tôi cũng không phải nhỏ, cần quá nhiều tiền, những xí nghiệp bình thường hoàn toàn không chịu nổi.
Diệp Bất Thì nhìn chằm chằm vào hai mắt Vương Học Bình, đơn giản nói ra những nghi kỵ trong lòng.
Vương Học Bình đã sớm hiểu Diệp Bất Thì sẽ hỏi như vậy, vì thế hắn cười nói:
- Thật ra cháu cảm thấy chú nên giải quyết tốt bệnh tim của mình trước đã.
Diệp Bất Thì chợt ngẩng đầu lên thật mạnh, lão nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, một lúc lâu mới thở dài nói:
- Rất khó.
Diệp Bất Thì thân là tổng thiết kế của "Vân Thập", tất nhiên lão biết rất rõ, nếu nói thân máy bay và các thiết bị điện tử có thể xem như tự chủ nghiên cứu, như vậy động cơ mới thật sự là thứ phức tạp.
- Ha ha, trên đời này không có việc gì khó, chỉ cần có tâm là được. Năm xưa dưới tình huống gian nan mà chú còn có thể cùng nhân viên nghiên cứu ra thành tích, theo cháu thấy, như vậy là rất tốt rồi.
Vương Học Bình thật sự cũng cảm thấy kiêu ngạo thay cho Diệp Bất Thì.
Khi hạng mục Vân Thập được khởi động thì tình hình rất ác liệt, tài chính khó khăn, có được thành tích không phải dễ.
Nếu Vương Học Bình không nhớ lầm thì vài năm sau sẽ có thành tích lớn.
Trong công tác nghiên cứu chế tạo, quan trọng nhất là áp dụng công nghệ mới, kỹ thuật mới, tài liệu mới, nếu có thể xây dựng công nghiệp phụ trợ, như vậy mới có được thành công lớn.
Nhưng sau này vì cục hàng không dân dụng kiên định cho rằng: Chế tạo không bằng đi mua, mua không bằng thuê, vì vậy mà công nghiệp hàng không bị ảnh hưởng rất lớn.
Công sức mười năm bị hủy hoại trong chốc lát.
- Giám đốc Diệp, nói thật, nếu đầu tư quá lớn và dàn trải, tài lực trong huyện chúng tôi thật sự có hạn, chỉ sợ khó thể thừa nhận được. Tôi thấy thế này, chúng ta bắt đầu vào từ phần động cơ, chú thấy thế nào?
Vương Học Bình khiêm tốn thỉnh giáo Diệp Bất Thì.
Diệp Bất Thì buồn bực hút thuốc, lão thở dài:
- Ý nghĩ không sai, nhưng đội ngũ nghiên cứu gồm ba nghìn người năm xưa đã phân tán, thậm chí ngay cả vị lãnh đạo năm xưa cổ động hạng mục cũng đã về hưu... ....
- Đúng là đáng tiếc, nhưng chúng ta bây giờ bắt đầu lại thì vẫn còn kịp.
Vương Học Bình hấp dẫn sự chú ý của Diệp Bất Thì, sau đó cười nói:
- Bây giờ nhiệm vụ không phải là nghiên cứu chế tạo, đó là sắp xếp tốt cho những nhân viên kỹ thuật kia.
Vương Học Bình nói đến đây giống như nói đúng tâm khảm của Diệp Bất Thì, lão kích động nhìn Vương Học Bình rồi run giọng hỏi:
- Chủ...Chủ tịch Vương, anh có ý nghĩ gì?
- Cháu tạm thời không hiểu rõ tình huống khó khăn của mọi người, nhưng trước tiên cũng có ý kiến sơ bộ, trước tiên giải quyết vấn đề khó khăn trong cuộc sống của các nhân viên tương quan, kể cả phí sinh hoạt, nhà cửa, thuốc men, đi lại... ....
Vương Học Bình nói ra tất cả những vấn đề mà trước nay Diệp Bất Thì luôn cảm thấy đau đầu.
Diệp Bất Thì dùng giọng không chút tự tin hỏi:
- Chủ tịch Vương, đám nhân viên kỹ thuật chúng tôi phần lớn đều bị bệnh nặng, hơn nữa phần lớn đều ở trong ống đồng thời gian, anh biết cần bao nhiêu tài chính không?
Vương Học Bình đưa hai đầu ngón tay lên cười nói:
- Tôi định đặt trung tâm nghiên cứu ở thành phố Hỗ Đông, tài chính tạm thời là một trăm triệu.
- Một trăm triệu?
Diệp Bất Thì trừng mắt, lão hoàn toàn không tin một vị chủ tịch huyện nho nhỏ lại có thể ném ra được một trăm triệu.
- À, đúng vậy, là một trăm triệu. Chú không cần quan tâm đến vấn đề tiền bạc, chỉ cần làm tốt động cơ má bay là được. À, chúng ta cần những thủ tục gì?
Vương Học Bình thầm nghĩ, tài chính thật sự không phải vấn đề gì lớn, cũng không phải ném vào cả tỷ, nếu là vài trăm triệu thì hắn hoàn toàn có thể ném ra.
Diệp Bất Thì tập trung tinh thần suy nghĩ một lúc lâu rồi thở dài:
- Nếu như lấy danh nghĩa công ty động cơ đi làm thủ tục, tôi dám chắc, tuyệt đối không có khả năng được phê chuẩn.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, xem ra Diệp Bất Thì cũng sợ đám quan liêu ở cục hàng không dân dụng.
Diệp Bất Thì hít vào một hơi thuốc nói:
- Nếu anh thật sự muốn làm động cơ, tạm thời chỉ có thể thành lập công ty linh kiện hàng không, như vậy là được.
Vương Học Bình thầm cười lạnh, mấy tên qua liêu cầm quyền ở cục hàng không, thật sự khó thể làm cho con cháu bay lên được.
- Giám đốc Diệp, cháu có một ý kiến, chúng ta ngay từ đầu không cần dùng danh nghĩa hàng không để mở rộng công tác.
Vương Học Bình cười đưa ra quan điểm của mình:
- Thật ra vì không muốn người khác chú ý, chúng ta có thể lấy danh nghĩa nghiên cứu động cơ máy cày, ha ha!
Diệp Bất Thì suy xét một lúc lâu, cuối cùng cũng hiểu lời Vương Học Bình. Lão cảm thấy ý kiến của Vương Học Bình tuy khôi hài, nhưng xem như là phương án tốt.
Diệp Bất Thì là dân kỹ thuật tham dự rất sâu vào dự án Vận Thập, lão hiểu rõ, dù dùng danh nghĩa công ty linh kiện hàng không để báo danh, như vậy nhất định phải được cục hàng không phê chuẩn.
Với thái độ của cục hàng không vào lúc này, có thể thấy muốn thành lập công ty phải mất vài năm, hơn nữa cũng không biết bị ép chết từ khi nào.
- Ha ha, làm động cơ máy cày thì trong huyện chúng tôi có quyền phê chuẩn, vì vậy mà rất nhiều chuyện có thể nhanh chóng triển khai mở rộng. Ví dụ như vấn đề tiền thuốc men, nhà ở... ....
Vương Học Bình nhận ra sự do dự của Diệp Bất Thì, hắn cố ý đưa ra đòn sát thủ.
Có hàng trăm hàng ngàn nhân viên kỹ thuật tạo ra cống hiến lớn lao, bây giờ phần lớn đều nghèo khó bệnh tật, sinh bệnh không ai quan tâm, nhà cửa không ai quan tâm, con cái học hành thế nào, cũng không ai quan tâm.
Nếu không làm tốt công tác hậu cần, sao đám nhân viên kỹ thuật kia có thể an tâm công tác?
Thể chế chính trị lúc này chú trọng tinh thần dâng hiến, nhưng chỉ cần là người thì có thất tình lục dục, ai mà chẳng muốn mặc áo? Ăn cơm? Lực lượng tinh thần thật ra cũng chỉ có hạn.
Diệp Bất Thì cười khổ một tiếng, lão nói:
- Đúng vậy, lần này tôi tự bỏ tiền về thủ đô là muốn phản ánh với lãnh đạo, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi thật sự quá khổ sở.
- Đúng vậy, vì thế cháu nghĩ, trước tiên nên giải quyết vấn đề về nhà ở cho mọi người.
Vương Học Bình nói ra phương pháp an trí:
- Về vấn đề thuốc men, sẽ chi trả toàn diện, chỉ cần có bệnh án, có đơn thuốc, dù hao tốn bao nhiêu tiền thì cũng sẽ được trả bấy nhiêu.
- Tiếp theo, hễ là những đồng chí tình nguyện gia nhập công ty máy cày của chúng ta, mỗi người sẽ được thưởng một căn nhà ba gian, địa điểm không giới hạn. Nhưng sẽ ưu tiên giải quyết nhà ở trong thành phố Hỗ Đông.
Vương Học Bình thấy Diệp Bất Thì dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mình, vì vậy không khỏi nở nụ cười.
Vào thời này muốn có nhà ở thành phố Hỗ Đông cũng không dễ.
Đội ngũ nhân viên nghiên cứu phần lớn lấy từ thành phố Hỗ Đông, Vương Học Bình muốn thu mua nhân tâm, sao không suy xét đến ý nghĩ chân thật của bọn họ?
- Mà tôi cũng chỉ có vài điều kiện mà thôi, đó chính là các đồng chí công tác trong công ty máy cày mười năm, như vậy mới được nắm tất cả giấy tờ nhà đất.
Vương Học Bình cũng không còn cách nào khác, chỉ biết dùng nhà đất để dụ đám người kia tụ tập lại.
Chỉ cần thực hiện lời hứa hẹn về nhà ở, Vương Học Bình không tin đám cán bộ kỹ thuật ở Hỗ Đông không động tâm.
Theo Vương Học Bình biết, ở thành phố Hỗ Đông, dù là bây giờ hay tương lai, luôn thịnh hành một câu nói:
- Chỉ cần có nhà, tùy ý chọn vợ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Diệp Bất Thì chợt đứng lên nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, sau đó cảm kích nói:
- Mặc kệ là mười năm hay hai mươi năm, chỉ cần anh sắp xếp nhà ở, tôi sẽ bán mạng cho anh.
Vương Học Bình tranh thủ thời gian đứng lên, hắn lui sang một bên rồi nói:
- Không dám nhận, không dám nhận.
Vương Học Bình đã bắt đúng mạch máu mà đám nhân viên kỹ thuật quan tâm, chuyện sau này càng dễ bàn.
Vương Học Bình và Diệp Bất Thì thương nghị mà quyết định tạm thời đặt trung tâm nghiên cứu ở thành phố Hỗ Đông, sau khi giải quyết xong vấn đề về hậu cần, sẽ xem xét lại và chuyển sang Macao.
Sở dĩ chọn Macao mà không phải là Hongkong, vì Vương Học Bình có bí mật.
Vì bên Hongkong và Macao không rối như đại lục, trao đổi đối ngoại cũng nhiều, vì thế tương đối giữ bí mật.
Vương Học Bình còn có một trình tự sâu xa cần suy xét, chỉ cần ném công ty ở ngoài đại lục, như vậy vấn đề xin độc quyền sẽ được đảm bảo. Lúc đó hắn hoàn toàn nắm hạch tâm kỹ thuật trên tay, tiến thối tự nhiên, không còn ai có thể kiềm chế.
Vương Học Bình cũng không muốn bỏ ra nhiều công sức và phí hết tâm huyết đẻ độc quyền kỹ thuật, vì nếu làm ra cũng sẽ bị đám chính trị trong nước hớt tay trên, không có lời.
Quan trọng hơn, đến khi đám quân đội nhận thức được tầm quan trọng, Vương Học Bình có thể dựa vào những gì mình nắm trong tay để hợp tác hay lấy lòng đều được, hoàn toàn thích làm gì thì làm.
Kỹ thuật chế tạo động cơ máy bay, dù bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không mua được, Vương Học Bình hiểu điều này rất rõ.
/435
|