Sau khi từ trong phòng của Kim Hữu Công đi ra, Nghiêm Minh Cao khẽ nháy mắt với Vương Học Bình, vì vậy Vương Học Bình lại đi theo Nghiêm Minh Cao vào một gian phòng khác.
Sau khi vào phòng, Nghiêm Minh Cao đưa mắt nhìn Vương Học Bình rồi hỏi:
- Nơi đây nói chuyện thuận tiện sao?
Vương Học Bình cười nói:
- Tuyệt đối an toàn, chủ nhiệm chỗ này là người của cháu.
Nghiêm Minh Cao khẽ gật đầu, sau đó thở dài nói:
Học Bình, cậu ở Nam Vân còn chưa được quá lâu, cậu suy xét xem, đúng là rất đáng tiếc.
Vương Học Bình cười cười nói:
- Cháu là người của chú, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được.
Nghiêm Minh Cao nghe vậy thì chợt thương cảm, hắn thở dài:
- Cậu có nhận thức này, chứng tỏ cậu không bị thắng lợi làm cho đầu óc choáng váng.
- Ha ha, điều này có gì không dễ hiểu? Trước khi có thành tích thì kohnog ai chạy về chỗ trũng là huyện Nam Vân, bây giờ mọi thứ sắp trưởng thành mạnh mẽ, nếu không có ai chạy đến đoạt công thì thật sự có quỷ.
Vương Học Bình cũng không muốn che giấu trước mặt Nghiêm Minh Cao, trực tiếp nói ra vấn đề.
- Cậu là thư ký của tôi, lên làm chủ tịch huyện coi như được sự giúp đỡ của lãnh đạo, nhưng cậu lại không phải là người hạch tâm bên phía lãnh đạo. Mẹ kế dù sao cũng không thương yêu bằng con ruột.
Nghiêm Minh Cao lắc đầu, trong lòng có chút oán trách với Kim Hữu Công.
Vương Học Bình đốt một điếu thuốc rồi mỉm cười nói:
- Chú Nghiêm, chú đừng lo lắng cháu sẽ có tâm tình, cháu hiểu hai năm qua mình lên chức quá nhanh, lý lịch lại mỏng, căn bản là một tồn tại căn cơ không ổn và có nhiều bệnh tật. Bây giờ thế cục phức tạp, cháu tạm thời nên rời xa ổ Nam Vân, thật ra cũng không phải chuyện xấu.
Nghiêm Minh Cao cẩn thận suy xét mà không khỏi mỉm cười nói:
- Tiến độ giác ngộ chính trị của cậu còn cao hơn cả khi tôi làm lãnh đạo huyện Nam Vân, vừa rồi tôi đã nghĩ, bây giờ lùi một bước, như vậy sẽ bảo lưu ấn tượng tốt với lãnh đạo. Nếu so với tình huống cứng nhắc ôm lấy địa bàn, rõ ràng là được nhiều hơn mất.
Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao lại có chút khác biệt về ý nghĩ, dựa theo cách nói của Nghiêm Minh Cao, đó là muốn Vương Học Bình ở lại trận chiến của anh Kim. Nhưng Vương Học Bình lại có ý khác, đó là tương lai phải nhảy qua Kim Hữu Công, trực tiếp kéo quan hệ với Hà Thượng Thanh, thậm chí phải là tâm phúc của Hà Tam công tử.
Kim Hữu Công chẳng qua chỉ là ván bắc cầu cho Vương Học Bình đến bên Hà Thượng Thanh mà thôi, nhưng trong mục tiêu chiến thuật ngắn hạn của Vương Học Bình, chính trị là đầu cơ, thật ra hai năm trước hắn đã có liên hệ với Hà Thượng Thanh.
- Học Bình, tôi đây phát triển cũng không được như ý, bây giờ mới chỉ là thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ, cũng chỉ có thể sắp xếp cho cậu vài chỗ tốt mà thôi. Câu muốn đi đến đơn vị nào? Ngoài phòng tài chính và ủy ban kế hoạch, những ngành khác cậu hoàn toàn có thể chọn.
Nghiêm Minh Cao dùng giọng tự tin hỏi thăm tính toán của Vương Học Bình.
- Chú Nghiêm, bây giờ cháu là cán bộ cấp chính huyện, dù là đến ban ngành nào cũng là cướp bát cơm của người khác, rất dễ để chú phải đắc tội với người.
Vương Học Bình thấy Nghiêm Minh Cao còn đinh lên tiếng thì tranh thủ cướp lời:
- Chú Nghiêm, cháu đến thủ đô tránh đầu gió vậy.
- Thủ đô?
Nghiêm Minh Cao suy xét lại, lão lập tức hiểu rõ tâm tư của Vương Học Bình, đồng thời lắc đầu nói:
- Chủ nhiệm khu thường trú thành phố Vân Châu nằm dưới sự quản lý của khối chính quyền thành phố, cấp bậc rất thấp, chỉ là phó ban mà thôi. Cậu là công thần, là một chủ tịch huyện nổi tiếng, không đề bạt thì thôi, sao có thể giáng chức? Không được, tuyệt đối không được.
Nghiêm Minh Cao nghĩ đến sực bạc tình bạc nghĩa của Kim Hữu Công, Nghiêm Minh Cao dần bốc hỏa, lão nói:
- Dù gì tôi cũng là phó chủ tịch, cũng ra sức giúp cậu có được một vị trí tốt, cậu cảm thấy trưởng phòng giao thông thành phố thế nào?
Vương Học Bình cảm thấy trong lòng ấm áp, dưới điều kiện hiện hành thì phòng giao thông không phải ban ngành bình thường, rất có thực quyền.
Thực tế thì Vân Châu là thành phố cấp tỉnh, tài chính được rót xuống cũng không thua kém so với số tiền trong phòng tài chính.
Nghiêm Minh Cao có ý tốt, Vương Học Bình tất nhiên sẽ nhận, nhưng hắn cũng biết trưởng phòng giao thông thành phố vào lúc này là tâm phúc của Kim Hữu Công. Nếu Nghiêm Minh Cao thật sự chạy đến tìm anh Kim vì vị trí này, Kim Hữu Công dù khó bỏ nhưng còn phải suy xét đến sự thật ở Nam Vân, cuối cùng cũng sẽ miễn cưỡng đồng ý.
Vì vậy mà Vương Học Bình coi như là một phần tử bất hảo của phái Kim Hữu Công, tương lai nhất định sẽ vô cùng u ám, phương án lấy hạt dẻ trong lò lửa này thật sự không nên làm.
- Chú Nghiêm, cháu thật sự muốn đến từng trải ở thủ đô, nói thật lòng, nếu chú là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, cháu... ....
Vương Học Bình cố ý nói nửa lời, để lại không gian tưởng tượng cho Nghiêm Minh Cao.
Vẻ mặt Nghiêm Minh Cao chợt biến đổi, hắn đột nhiên đứng lên đi lòng vòng một lúc lâu. Một lúc lâu sau lão mới thở dài buồn bã nói:
- Cậu nắm bắt rất đúng bản chất, Học Bình, nếu cậu đã muốn đến thủ đô, vì tương lai của cậu, tôi cũng không muốn giữ cậu lại ở bên cạnh. Nhưng cậu yên tâm, thân phận phó chủ nhiệm thường vụ văn phòng thành phố sẽ nhất định nằm trong tay cậu.
Vương Học Bình cũng thầm thở dài, ngày nay quan trường còn một lãnh đạo giông như Nghiêm Minh Cao, thật sự là quá ít. Dựa theo lệ cũ ở thành phố Vân Châu, chủ nhiệm văn phòng thành phố là cấp chính xứ, phó chủ nhiệm thường vụ văn phòng thành phố cũng là cấp chính xứ, cấp bậc giữa hai người là tương đối nhưng thực quyền lại khác biệt.
Nghiêm Minh Cao đi đến trước mặt Vương Học Bình rồi đưa tay vỗ lên vai hắn, lão dùng giọng thấm thía nói:
- Nếu có cơ hội tôi sẽ giúp cậu tranh thủ vị trí phó thư ký trưởng văn phòng thành phố, nhưng điều này thật sự khó nắm chắc, chỉ có thể xem vào kỳ ngộ mà thôi.
Dựa theo đanh sách quan trường hiện hành, phó thư ký trưởng văn phòng thành phố cũng là cấp chính xứ như chủ nhiệm văn phòng thành phố, tuy cấp bậc tương đương nhưng quyền lực và tình cảnh lại cực kỳ khác biệt.
Nếu Vương Học Bình chỉ là phó chủ nhiệm thường vụ văn phòng thành phố, như vậy lãnh đạo trực tiếp của hắn chính là chủ nhiệm văn phòng thành phố có cùng cấp bậc hành chính.
Mà lãnh đạo trực tiếp của phó thư ký trưởng chính là phó chủ tịch được phân công quản lý, Nghiêm Minh Cao vừa vặn là phó chủ tịch thường vụ trông coi công tác văn phòng thành phố, Vương Học Bình là kiêm nhiệm cả vị trí chủ nhiệm khu thường trú ở thủ đô, trên đầu bớt đi vài vị mẹ chồng, không gian thi triển sẽ lớn hơn rất nhiều.
- Chú Nghiêm, chú yên tâm, dù là ở trên cương vị gì, cháu nhất định sẽ cố gắng làm ra sự nghiệp.
Vương Học Bình tỏ thái độ tin tưởng mười phần với Nghiêm Minh Cao.
Nghiêm Minh Cao khẽ cười:
- Tôi còn chưa rõ ý nghĩ của tiểu tử cậu sao? Trong thủ đô có nhiều cựu chiến binh có quyền lực lớn của bộ và ủy ban trung ương, với năng lực của cậu thì nhất định sẽ phát triển rất tốt. Nhưng cũng có vấn đề, nơi đó nước quá sâu, nếu không cân thận sẽ bị nuốt chửng.
- Cậu nhất định phải cẩn thận.
- Chú Nghiêm, cháu còn trẻ, chỉ cần không đứng sai đội ngũ, dù gặp phải ngăn cản thì tương lai cũng có thể đứng lên.
Vương Học Bình tất nhiên rất cảm động với những lời quan tâm chăm sóc của Nghiêm Minh Cao.
- À, đàn ông có thể co có thể duỗi, không cần phải quá chú trọng được mất, tôi tin thế nào cũng có vầng hào quang. Học Bình, cậu đừng nên ủ rũ chán nản, tôi sẽ giúp đỡ cậu.
Nghiêm Minh Cao vỗ cánh tay của Vương Học Bình, tuy cố gắng che giấu nhưng vẻ mặt vẫn mệt mỏi.
Vương Học Bình tranh thủ thời gian cáo từ, khi đến bên cửa thì Nghiêm Minh Cao chợt gọi giật lại:
- Học Bình, thành phố Vân Châu chúng ta thật sự có một vị lãnh đạo đang công tác ở phòng tổ chức trung ương, là lãnh đạo điều phối nhân sự cho các cục, cũng chính là cục cán bộ, là một cục quan trọng của phòng tổ chức trung ương. Năm xưa tôi và anh ấy có chút giao tình, cậu đến thủ đô có thể dùng danh nghĩa của tôi để liên lạc với anh ấy. Nhưng vị lãnh đạo kia rời khỏi thành phố Vân Châu chúng ta nhiều năm, không biết còn nhớ đến tình cảm cố hương hay không?
Vương Học Bình chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh, đây chẳg phải buồn ngủ có người kê gối sao? Hắn vội vàng hỏi:
- Chú Nghiêm, chú và vị lãnh đạo kia quen biết thế nào?
Nghiêm Minh Cao giải thích kỹ càng, Vương Học Bình xem như hiểu rõ tình huống về vị lãnh đạo kia.
Phan Tể Dân, là nam, năm nay hơn năm mươi, nhà ở quận Vân Bắc thành phố Vân Châu, từng là phó chủ nhiệm, chủ nhiệm văn phòng quận ủy Vân Bắc, sau đó là phó bí thư quận Vân Bắc, trưởng phòng tổ chức thành phố Tiền Châu, bây giờ là ủy viên kiêm cục trưởng cục điều phối cán bộ cho các đơn vị trung ương. Hễ là người lăn lộn trên quan trường đều biết, đây là ban ngành hiểm, được phân công quản lý cán bộ lãnh đạo trong nước, kể cả cán bộ cấp tỉnh.
Vương Học Bình thầm nghĩ, nếu có thể liên hệ được với vị lãnh đạo này và trở thành tri kỷ, sợ rằng đi về thủ đô cũng không uổng công.
Trong xã hội này tầm quan trọng của một vị cán bộ ở phòng tổ chức trung ương thật sự quá nặng.
Khi thấy Vương Học Bình hiểu ý của mình, Nghiêm Minh Cao cười nói:
- Cậu đừng đi vội, tôi viết cho cậu một phong thư, chỉ mong có tác dụng.
Vương Học Bình có chút cảm động, Nghiêm Minh Cao có thể vì hắn mà làm bước này, có thể thấy coi trọng mình thế nào.
Một giờ sau Vương Học Bình giữ chặt phong thư mà Nghiêm Minh Cao phí hết tâm huyết ghi ra, hắn rời khỏi phòng với tâm tình vui sướng.
Vương Học Bình ngồi vào trong xe mà cẩn thận suy xét tình cảnh của mình vào lúc này, bây giờ hắn lấy lui làm tiến, một bước này chẳng những không đi nhầm, ngược lại còn có thể tạo nên cơ sở của hắn ở thủ đô trong tương lai.
Người nào cũng biết nước ở thủ đô là rất sâu, nhưng kinh doanh tốt sẽ càng dễ nổi bật.
Thật ra không ai hiểu rõ thế cục tương lai hơn Vương Học Bình, chỉ cần hắn lợi dụng chức quyền để kết mối quan hệ rộng, tương lai được đề bạt trọng dụng chỉ là vấn đề thời gian.
Vương Học Bình sau khi suy xét kỹ thì nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy trước mắt thông suốt, tương lai bừng sáng.
Thiên hạ này có được tất có mất.
Sau khi vào phòng, Nghiêm Minh Cao đưa mắt nhìn Vương Học Bình rồi hỏi:
- Nơi đây nói chuyện thuận tiện sao?
Vương Học Bình cười nói:
- Tuyệt đối an toàn, chủ nhiệm chỗ này là người của cháu.
Nghiêm Minh Cao khẽ gật đầu, sau đó thở dài nói:
Học Bình, cậu ở Nam Vân còn chưa được quá lâu, cậu suy xét xem, đúng là rất đáng tiếc.
Vương Học Bình cười cười nói:
- Cháu là người của chú, đây là sự thật không ai có thể thay đổi được.
Nghiêm Minh Cao nghe vậy thì chợt thương cảm, hắn thở dài:
- Cậu có nhận thức này, chứng tỏ cậu không bị thắng lợi làm cho đầu óc choáng váng.
- Ha ha, điều này có gì không dễ hiểu? Trước khi có thành tích thì kohnog ai chạy về chỗ trũng là huyện Nam Vân, bây giờ mọi thứ sắp trưởng thành mạnh mẽ, nếu không có ai chạy đến đoạt công thì thật sự có quỷ.
Vương Học Bình cũng không muốn che giấu trước mặt Nghiêm Minh Cao, trực tiếp nói ra vấn đề.
- Cậu là thư ký của tôi, lên làm chủ tịch huyện coi như được sự giúp đỡ của lãnh đạo, nhưng cậu lại không phải là người hạch tâm bên phía lãnh đạo. Mẹ kế dù sao cũng không thương yêu bằng con ruột.
Nghiêm Minh Cao lắc đầu, trong lòng có chút oán trách với Kim Hữu Công.
Vương Học Bình đốt một điếu thuốc rồi mỉm cười nói:
- Chú Nghiêm, chú đừng lo lắng cháu sẽ có tâm tình, cháu hiểu hai năm qua mình lên chức quá nhanh, lý lịch lại mỏng, căn bản là một tồn tại căn cơ không ổn và có nhiều bệnh tật. Bây giờ thế cục phức tạp, cháu tạm thời nên rời xa ổ Nam Vân, thật ra cũng không phải chuyện xấu.
Nghiêm Minh Cao cẩn thận suy xét mà không khỏi mỉm cười nói:
- Tiến độ giác ngộ chính trị của cậu còn cao hơn cả khi tôi làm lãnh đạo huyện Nam Vân, vừa rồi tôi đã nghĩ, bây giờ lùi một bước, như vậy sẽ bảo lưu ấn tượng tốt với lãnh đạo. Nếu so với tình huống cứng nhắc ôm lấy địa bàn, rõ ràng là được nhiều hơn mất.
Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao lại có chút khác biệt về ý nghĩ, dựa theo cách nói của Nghiêm Minh Cao, đó là muốn Vương Học Bình ở lại trận chiến của anh Kim. Nhưng Vương Học Bình lại có ý khác, đó là tương lai phải nhảy qua Kim Hữu Công, trực tiếp kéo quan hệ với Hà Thượng Thanh, thậm chí phải là tâm phúc của Hà Tam công tử.
Kim Hữu Công chẳng qua chỉ là ván bắc cầu cho Vương Học Bình đến bên Hà Thượng Thanh mà thôi, nhưng trong mục tiêu chiến thuật ngắn hạn của Vương Học Bình, chính trị là đầu cơ, thật ra hai năm trước hắn đã có liên hệ với Hà Thượng Thanh.
- Học Bình, tôi đây phát triển cũng không được như ý, bây giờ mới chỉ là thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ, cũng chỉ có thể sắp xếp cho cậu vài chỗ tốt mà thôi. Câu muốn đi đến đơn vị nào? Ngoài phòng tài chính và ủy ban kế hoạch, những ngành khác cậu hoàn toàn có thể chọn.
Nghiêm Minh Cao dùng giọng tự tin hỏi thăm tính toán của Vương Học Bình.
- Chú Nghiêm, bây giờ cháu là cán bộ cấp chính huyện, dù là đến ban ngành nào cũng là cướp bát cơm của người khác, rất dễ để chú phải đắc tội với người.
Vương Học Bình thấy Nghiêm Minh Cao còn đinh lên tiếng thì tranh thủ cướp lời:
- Chú Nghiêm, cháu đến thủ đô tránh đầu gió vậy.
- Thủ đô?
Nghiêm Minh Cao suy xét lại, lão lập tức hiểu rõ tâm tư của Vương Học Bình, đồng thời lắc đầu nói:
- Chủ nhiệm khu thường trú thành phố Vân Châu nằm dưới sự quản lý của khối chính quyền thành phố, cấp bậc rất thấp, chỉ là phó ban mà thôi. Cậu là công thần, là một chủ tịch huyện nổi tiếng, không đề bạt thì thôi, sao có thể giáng chức? Không được, tuyệt đối không được.
Nghiêm Minh Cao nghĩ đến sực bạc tình bạc nghĩa của Kim Hữu Công, Nghiêm Minh Cao dần bốc hỏa, lão nói:
- Dù gì tôi cũng là phó chủ tịch, cũng ra sức giúp cậu có được một vị trí tốt, cậu cảm thấy trưởng phòng giao thông thành phố thế nào?
Vương Học Bình cảm thấy trong lòng ấm áp, dưới điều kiện hiện hành thì phòng giao thông không phải ban ngành bình thường, rất có thực quyền.
Thực tế thì Vân Châu là thành phố cấp tỉnh, tài chính được rót xuống cũng không thua kém so với số tiền trong phòng tài chính.
Nghiêm Minh Cao có ý tốt, Vương Học Bình tất nhiên sẽ nhận, nhưng hắn cũng biết trưởng phòng giao thông thành phố vào lúc này là tâm phúc của Kim Hữu Công. Nếu Nghiêm Minh Cao thật sự chạy đến tìm anh Kim vì vị trí này, Kim Hữu Công dù khó bỏ nhưng còn phải suy xét đến sự thật ở Nam Vân, cuối cùng cũng sẽ miễn cưỡng đồng ý.
Vì vậy mà Vương Học Bình coi như là một phần tử bất hảo của phái Kim Hữu Công, tương lai nhất định sẽ vô cùng u ám, phương án lấy hạt dẻ trong lò lửa này thật sự không nên làm.
- Chú Nghiêm, cháu thật sự muốn đến từng trải ở thủ đô, nói thật lòng, nếu chú là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, cháu... ....
Vương Học Bình cố ý nói nửa lời, để lại không gian tưởng tượng cho Nghiêm Minh Cao.
Vẻ mặt Nghiêm Minh Cao chợt biến đổi, hắn đột nhiên đứng lên đi lòng vòng một lúc lâu. Một lúc lâu sau lão mới thở dài buồn bã nói:
- Cậu nắm bắt rất đúng bản chất, Học Bình, nếu cậu đã muốn đến thủ đô, vì tương lai của cậu, tôi cũng không muốn giữ cậu lại ở bên cạnh. Nhưng cậu yên tâm, thân phận phó chủ nhiệm thường vụ văn phòng thành phố sẽ nhất định nằm trong tay cậu.
Vương Học Bình cũng thầm thở dài, ngày nay quan trường còn một lãnh đạo giông như Nghiêm Minh Cao, thật sự là quá ít. Dựa theo lệ cũ ở thành phố Vân Châu, chủ nhiệm văn phòng thành phố là cấp chính xứ, phó chủ nhiệm thường vụ văn phòng thành phố cũng là cấp chính xứ, cấp bậc giữa hai người là tương đối nhưng thực quyền lại khác biệt.
Nghiêm Minh Cao đi đến trước mặt Vương Học Bình rồi đưa tay vỗ lên vai hắn, lão dùng giọng thấm thía nói:
- Nếu có cơ hội tôi sẽ giúp cậu tranh thủ vị trí phó thư ký trưởng văn phòng thành phố, nhưng điều này thật sự khó nắm chắc, chỉ có thể xem vào kỳ ngộ mà thôi.
Dựa theo đanh sách quan trường hiện hành, phó thư ký trưởng văn phòng thành phố cũng là cấp chính xứ như chủ nhiệm văn phòng thành phố, tuy cấp bậc tương đương nhưng quyền lực và tình cảnh lại cực kỳ khác biệt.
Nếu Vương Học Bình chỉ là phó chủ nhiệm thường vụ văn phòng thành phố, như vậy lãnh đạo trực tiếp của hắn chính là chủ nhiệm văn phòng thành phố có cùng cấp bậc hành chính.
Mà lãnh đạo trực tiếp của phó thư ký trưởng chính là phó chủ tịch được phân công quản lý, Nghiêm Minh Cao vừa vặn là phó chủ tịch thường vụ trông coi công tác văn phòng thành phố, Vương Học Bình là kiêm nhiệm cả vị trí chủ nhiệm khu thường trú ở thủ đô, trên đầu bớt đi vài vị mẹ chồng, không gian thi triển sẽ lớn hơn rất nhiều.
- Chú Nghiêm, chú yên tâm, dù là ở trên cương vị gì, cháu nhất định sẽ cố gắng làm ra sự nghiệp.
Vương Học Bình tỏ thái độ tin tưởng mười phần với Nghiêm Minh Cao.
Nghiêm Minh Cao khẽ cười:
- Tôi còn chưa rõ ý nghĩ của tiểu tử cậu sao? Trong thủ đô có nhiều cựu chiến binh có quyền lực lớn của bộ và ủy ban trung ương, với năng lực của cậu thì nhất định sẽ phát triển rất tốt. Nhưng cũng có vấn đề, nơi đó nước quá sâu, nếu không cân thận sẽ bị nuốt chửng.
- Cậu nhất định phải cẩn thận.
- Chú Nghiêm, cháu còn trẻ, chỉ cần không đứng sai đội ngũ, dù gặp phải ngăn cản thì tương lai cũng có thể đứng lên.
Vương Học Bình tất nhiên rất cảm động với những lời quan tâm chăm sóc của Nghiêm Minh Cao.
- À, đàn ông có thể co có thể duỗi, không cần phải quá chú trọng được mất, tôi tin thế nào cũng có vầng hào quang. Học Bình, cậu đừng nên ủ rũ chán nản, tôi sẽ giúp đỡ cậu.
Nghiêm Minh Cao vỗ cánh tay của Vương Học Bình, tuy cố gắng che giấu nhưng vẻ mặt vẫn mệt mỏi.
Vương Học Bình tranh thủ thời gian cáo từ, khi đến bên cửa thì Nghiêm Minh Cao chợt gọi giật lại:
- Học Bình, thành phố Vân Châu chúng ta thật sự có một vị lãnh đạo đang công tác ở phòng tổ chức trung ương, là lãnh đạo điều phối nhân sự cho các cục, cũng chính là cục cán bộ, là một cục quan trọng của phòng tổ chức trung ương. Năm xưa tôi và anh ấy có chút giao tình, cậu đến thủ đô có thể dùng danh nghĩa của tôi để liên lạc với anh ấy. Nhưng vị lãnh đạo kia rời khỏi thành phố Vân Châu chúng ta nhiều năm, không biết còn nhớ đến tình cảm cố hương hay không?
Vương Học Bình chỉ cảm thấy trái tim đập mạnh, đây chẳg phải buồn ngủ có người kê gối sao? Hắn vội vàng hỏi:
- Chú Nghiêm, chú và vị lãnh đạo kia quen biết thế nào?
Nghiêm Minh Cao giải thích kỹ càng, Vương Học Bình xem như hiểu rõ tình huống về vị lãnh đạo kia.
Phan Tể Dân, là nam, năm nay hơn năm mươi, nhà ở quận Vân Bắc thành phố Vân Châu, từng là phó chủ nhiệm, chủ nhiệm văn phòng quận ủy Vân Bắc, sau đó là phó bí thư quận Vân Bắc, trưởng phòng tổ chức thành phố Tiền Châu, bây giờ là ủy viên kiêm cục trưởng cục điều phối cán bộ cho các đơn vị trung ương. Hễ là người lăn lộn trên quan trường đều biết, đây là ban ngành hiểm, được phân công quản lý cán bộ lãnh đạo trong nước, kể cả cán bộ cấp tỉnh.
Vương Học Bình thầm nghĩ, nếu có thể liên hệ được với vị lãnh đạo này và trở thành tri kỷ, sợ rằng đi về thủ đô cũng không uổng công.
Trong xã hội này tầm quan trọng của một vị cán bộ ở phòng tổ chức trung ương thật sự quá nặng.
Khi thấy Vương Học Bình hiểu ý của mình, Nghiêm Minh Cao cười nói:
- Cậu đừng đi vội, tôi viết cho cậu một phong thư, chỉ mong có tác dụng.
Vương Học Bình có chút cảm động, Nghiêm Minh Cao có thể vì hắn mà làm bước này, có thể thấy coi trọng mình thế nào.
Một giờ sau Vương Học Bình giữ chặt phong thư mà Nghiêm Minh Cao phí hết tâm huyết ghi ra, hắn rời khỏi phòng với tâm tình vui sướng.
Vương Học Bình ngồi vào trong xe mà cẩn thận suy xét tình cảnh của mình vào lúc này, bây giờ hắn lấy lui làm tiến, một bước này chẳng những không đi nhầm, ngược lại còn có thể tạo nên cơ sở của hắn ở thủ đô trong tương lai.
Người nào cũng biết nước ở thủ đô là rất sâu, nhưng kinh doanh tốt sẽ càng dễ nổi bật.
Thật ra không ai hiểu rõ thế cục tương lai hơn Vương Học Bình, chỉ cần hắn lợi dụng chức quyền để kết mối quan hệ rộng, tương lai được đề bạt trọng dụng chỉ là vấn đề thời gian.
Vương Học Bình sau khi suy xét kỹ thì nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy trước mắt thông suốt, tương lai bừng sáng.
Thiên hạ này có được tất có mất.
/435
|