Cao Hiểu Lâm biết rõ Vương Học Bình cố ý lùi lại thời gian khánh thành viện an dưỡng của phân khu tỉnh thì trong lòng thầm cảm thấy đáng tiếc và áp chế cảm giác bức bối. Hắn vẫn tỏ ra rất rạng rỡ để người ta không thấy chút sơ hở nào, điều này làm cho người biết chuyện cảm thấy bội phục Cao công tử tâm cơ quá sâu.
Vài ngày xuống thị sát Cao Hiểu Lâm cũng không đề xuất đến thăm viện an dưỡng như dự đoán của Kim Hữu Công, vì thế mà Kim Hữu Công và Vương Học Bình cũng giả vờ hồ đồ, từng bước nghênh đón lãnh đạo. Dù trong lòng nghĩ thế nào thì Kim Hữu Công và Vương Học Bình vẫn biểu hiện cấp bậc lễ nghĩa rất đúng chỗ, căn bản khó thể làm cho Cao Hiểu Lâm bắt được lỗi.
Đến khi tiễn chân Cao Hiểu Lâm, Mạnh Thu Lan mới thầm thở ra một hơi, cuối cùng cũng đẩy ôn thần đi ra mà không sinh bệnh tật gì cả.
Kim Hữu Công lần này xuống theo cũng chỉ vì muốn nhìn Cao Hiểu Lâm, không cho đối phương nói lung tung. Bây giờ tên họ Cao đã rời khỏi huyện Nam Vân, Kim Hữu Công cũng không có hứng thú ở lại lâu, vì thế quyết định lên xe đưa đám người Nghiêm Minh Cao về thành phố.
Mạnh Thu Lan có rất nhiều lời cần thương lượng với Vương Học Bình, vừa vặn có quá nhiều người vây quanh, căn bản không biết nói gì hơn, vì vậy chỉ còn có thể chạy xe về huyện thành.
Sau khi ngồi vào phòng làm việc thì Mạnh Thu Lan thật sự không nhịn được mà điện thoại cho Vương Học Bình, hai người hẹn thời gian gặp mặt, lúc này tâm tình phiền muộn của nàng mới có chút thư thái.
Mạnh Thu Lan nghĩ đến tình cảnh buổi tối gặp mặt ngọt ngào mà nhanh chóng phê duyệt văn kiện, thậm chí còn chưa đến giờ tan sở thì nàng đã sớm rời khỏi phòng làm việc, đi ra xe.
Lúc chạng vạng tối, Mạnh Thu Lan đến biệt thự, cuối cùng cũng gặp Vương Học Bình.
Vương Học Bình ôm lấy Mạnh Thu Lan, hắn lẩm bẩm:
- Lan, anh nhớ em chết mất.
Vương Học Bình cũng không cho Mạnh Thu Lan cơ hội nói chuyện, hắn ôm nàng vào phòng ngủ, ném lên giường rộng, sau đó bắt đầu một tình cảnh triền miên không ngớt.
Sau khi mây gió qua đi, Mạnh Thu Lan nằm trần như nhông trong lòng Vương Học Bình, nàng khẽ lau mồ hôi trên ngực hắn rồi hỏi:
- Anh tính thế nào?
Vương Học Bình dùng tay xoa bóp cặp thỏ trắng trước ngực Mạnh Thu Lan, hắn dùng sức chà xát vài cái, làm cho nàng liên tục than khẽ, sau đó mới mỹ mãn nói:
- Anh Kim không tín nhiệm anh, sợ anh sẽ dựa về phía Cao Hiểu Lâm, sẽ ném địa phương quan trọng này vào tay Cao gia, vì thế anh nhất định sẽ bị điều ra khỏi huyện.
Vẻ mặt Mạnh Thu Lan chợt buồn bã, nàng khẽ nói:
- Em không nỡ xa anh, không muốn xa anh.
Vương Học Bình vuốt ve cặp mông lớn của Mạnh Thu Lan, hắn khẽ thở dài:
- Anh cũng không nỡ, nhưng anh Kim muốn cho người của mình xuống nắm địa bàn, anh còn biện pháp nào sao?
- Chồng, biết đâu em có biện pháp giúp anh?
Mạnh Thu Lan chợt ngồi dậy, nàng có quyết định.
Vương Học Bình thật sự cảm động, Mạnh Thu Lan chẳng qua chỉ là một bí thư huyện ủy, nào có thể quyết định hướng đi của hắn? Nàng nhất định muốn tìm bác trai Mạnh Chiêu Hùng để nói chuyện.
Mạnh Chiêu Hùng không phải là một cán bộ tầm thường, lão là phó bí thư tỉnh ủy cầm quyền cao vời, chỉ cần lão nói một lời, dù Kim Hữu Công không sợ cũng phải nể tình.
Nhưng khốn nổi vì vậy thì gian tình giữa Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan có thể bại lộ, trước mặt một kẻ cáo già như Mạnh Chiêu Hùng, hậu quả là khó tưởng.
- Lan Lan, em chỉ cần mở miệng với bí thư Mạnh, em cảm thấy quan hệ giữa chúng ta có thể giấu được bao lâu?
Vương Học Bình chủ động đưa tay xuống bãi cỏ bên dưới, lại khẽ đi vào khe núi lửa nóng ẩm phập phồng.
Mạnh Thu Lan một lúc lâu sau không nói gì, nàng chỉ dùng giọng sâu kín nói:
- Nếu như anh không phải là chủ tịch huyện, em có bảy tám phần gạt được bác trai.
- Như vậy chẳng phải tự kết liễu sao? Lan Lan, trước khi chúng ta tuyệt đối nắm chắc, nếu không thì quan hệ của chúng ta đừng để lộ ra cho bác trai của em, hiểu không?
Vương Học Bình khua khoắng ngón tay ẩm ướt bên dưới.
- Muón chết, không biết xấu hổ.
Mạnh Thu Lan xấu hổ véo lên tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười ha hả, hắn đứng xuống giường, hai tay kéo Mạnh Thu Lan ra bên mép giường, ép hai chân nàng lên vai, sau đó bắt đầu thế tấn công mãnh liệt.
Vô tình trong phòng xuân tình vô hạn, ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ cũng cảm thấy xấu hổ.
Một lúc lâu sau Mạnh Thu Lan mới tỉnh lại, toàn thân mềm như bún, cũng không còn chút sức để nhấc chân, nàng rù rì nói:
- Đúng là, không biết làm nhẹ một chút, người ta cũng bị anh vò nát đến nơi rồi.
Vương Học Bình nở nụ cười tà dị, đầu ngón tay xẹt qua môi thơm của Mạnh Thu Lan, hắn khẽ nói:
- Thế nào, em không thích sao?
Mạnh Thu Lan lười biếng nằm trong lòng Vương Học Bình, nàng trừng mắt quyến rũ:
- Chua từng thấy ai không biết xấu hổ và bại hoại như anh, được tiện nghi còn khoe mẽ.
Vương Học Bình cười thoải mái vài tiếng, hắn cố ý trêu Mạnh Thu Lan:
- Anh là lưu manh, vậy em là gì?
- Đi chết đi, không nói thì cũng không ai nói anh câm.
Mạnh Thu Lan nằm trong lòng Vương Học Bình mà cảm thấy rất mỹ mãn.
Vương Học Bình thầm cười theo, khi số lần hoan ái tăng lên, Mạnh Thu Lan cũng dần điên cuồng trên giường, nếu hắn mà không làm tốt thì sợ rằng lại chỉ có được một người phụ nữ ngượng ngùng e thẹn.
- À, đúng rồi, anh còn chưa nói những suy tính của mình.
Cảm thấy Vương Học Bình giống như sắp rục rịch, nàng không dám trêu chọc vị trí nào đó trên người hắn mà cuống quít nói sang chuyện khác.
- Anh nghĩ khi sắp xếp xong sự vụ trong huyện, anh muốn đến thủ đô một thời gian, tổng kết lại.
Vương Học Bình chợt nghĩ đến bộ mặt bạc tình bạc nghĩa của Kim Hữu Công, trong lòng không chút thoải mái.
- Anh và chủ tịch Nghiêm đã thương lượng tốt rồi chứ?
Vương Học Bình ở trong phòng của Nghiêm Minh Cao khá lâu, người khác không biết, nhưng Mạnh Thu Lan thân là bí thư huyện ủy, không thể nào không rõ.
- À, chú Nghiêm cũng đồng ý cho anh đến thủ đô một lần, tùy tiện chắp nối với các cán bộ trong bộ và ủy ban trung ương.
Vương Học Bình giới thiệu kết quả thương lượng với Nghiêm Minh Cao cho Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan trầm ngâm một lúc lâu, không khỏi thở dài hỏi:
-Em làm sao bây giờ?
- Ha ha, có Tiết Văn ở thủ đô hỗ trợ, anh chỉ cần tập trung tinh lực chạy quan hệ vài nhà mấu chốt là được, sự vụ không tính là đặc biệt bận rộn, bất cứ lúc nào cũng có thể đoàn tụ với em ở những thành phố khác.
Vương Học Bình suy nghĩ rồi bổ sung:
- Chúng ta có thể dùng danh nghĩa người khác để mua vài căn biệt thự ở Trịnh Châu, Nam Kinh, dù là nơi nào cũng có thể là ổ gặp gỡ của chúng ta.
Mạnh Thu Lan thầm hiểu, ngay cả Nghiêm Minh Cao cũng ủng hộ Vương Học Bình lui binh, vì vậy người đàn ông của mình không rời khỏi huyện Nam Vân là không được.
Mạnh Thu Lan vốn lo lắng hai người cách xa thì cảm tình sẽ có biến hóa, bây giờ nghe xong sắp xếp của Vương Học Bình, tâm hồn thiếu nữ của nàng không khỏi cảm thấy ngòn ngọt. Nàng là lãnh đạo huyện ủy, chỉ cần không phải tham gia hội nghị nào đó quan trọng trên thành phố, nàng có thể hoàn toàn tự chủ được thời gian cá nhân của mình. Dù là vào giờ làm việc thì ai có thể chấm công cho nàng? Trừ khi không muốn tiếp tục phát triển trong huyện.
- Chuyện khác em không quan tâm, nhưng mặc kệ anh bận rộn thế nào, mỗi tuần chúng ta phải gặp mặt một lần, nếu không đồng ý thì em sẽ không cho anh đi.
Mạnh Thu Lan rất nghiêm chỉnh, nàng kiên quyết cho ra thái độ của mình.
Khi thấy Mtl tỏ ra không muốn xa rời mình như vậy, Vương Học Bình thầm cảm thấy vui sướng, hắn cười hỏi:
- Em chỉ muốn mỗi tuần gặp mặt một lần?
Mạnh Thu Lan đã có chút khí lực, nàng duỗi tay ôm lấy cổ Vương Học Bình, sau đó khẽ cắn lên vành tai hắn, dùng giọng nửa đe dọa nửa làm nũng nói:
- Không quản sắc tâm của anh, không cho phép anh trêu chọc những phụ nữ khác, nếu không bà cô đây sẽ chẳng muốn thương lượng.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Mạnh Thu Lan dù sao cũng là cán bộ lãnh đạo, kiến thức rộng rãi, biết rõ mọi việc, suy xét vấn đề thường đứng trên phương diện muốn giải quyết tốt hậu quả.
Nhưng cũng vì như vậy mà Vương Học Bình cảm nhận được tình cảm của Mạnh Thu Lan.
Hai người hâu như cả đêm không ngủ, Mạnh Thu Lan liều mạng dâng hiến, Vương Học Bình cố gắng ra sức, liều chết triền miên mãi cho đến sáng.
Cao Hiểu Lâm đi rồi, Vương Học Bình về tỉnh thành tìm được Trương Vân Thiên, hai người thương lượng với nhau, chọn một ngày đẹp, bắt đầu cử hành điển lễ khánh thành viện an dưỡng.
Dựa theo kế hoạch, Trương Vân Thiên mời các vị lãnh đạo quân đội, mà Vương Học Bình thì mời các vị lãnh đạo tỉnh thành phố, trong đó có bí thư Chu Văn Quảng.
Vì có thể kéo Hà Thượng Thanh đến huyện Nam Vân, Vương Học Bình chủ động tìm Kim Hữu Công báo cáo phương án tương quan.
Kim Hữu Công vừa nghe rõ ý kiến của Vương Học Bình thì cười nói:
- Chuyện lớn thế này thì lãnh đạo tỉnh sẽ xuống, nếu không thì các vị lãnh đạo quân đội cũng sẽ có ý kiến.
Vương Học Bình thầm biết có chuyện gì xảy ra nhưng cố ý không nói, Kim Hữu Công nhất định sẽ đi tìm Hà Thượng Thanh tham gia lễ khánh thành, còn Cao Hiểu Lâm chắc chắn sẽ bị đẩy sang một bên.
Vương Học Bình bận rộn đến mức chân không chạm đất, mà trong phòng Mạnh Thu Lan cũng có khách.
Dương Chính Hoa đã có được thông báo về học tập ở trường đảng đang ngồi đối diện với Mạnh Thu Lan với vẻ mặt cầu xin, hắn khóc lóc nói mình gặp phải đãi ngộ không công chính. Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt phức tạp nhìn thư ký trước kia của mình, nói thật lòng, nàng cũng không chuẩn bị tâm lý với tình huống Dương Chính Hoa bị điều về học tập ở trường đảng.
Nhưng văn kiện từ thành phố đã nói rất rõ ràng, đây là tăng cường lực lượng cho đám cán bộ trường đảng thị ủy, nhấn mạnh tầm quan trọng của vấn đề cường hóa cán bộ cơ sở.
Lý do đường hoàng, quang minh chính đại, hơn nữa đã có văn kiện, ván đã đóng thuyền, Mạnh Thu Lan không thể nói thêm điều gì.
Mạnh Thu Lan định tìm cơ hội vật đổi sao dời sẽ giúp Dương Chính Hoa đến một đơn vị tốt, nhưng tối qua bí thư ủy ban kỷ luật huyện ủy Trương Hoa Thiên đã báo cáo một tình huống mới, điều này chính thức chọc giận Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan nhìn gương mặt đầy nước mắt của Dương Chính Hoa, nàng chợt hỏi:
- Anh lấy hơn một triệu đồng của khu kinh tế mới, tiền đó dùng làm gì rồi?
Dương Chính Hoa định giả vờ đau thương để chiếm lấy cảm tình của Mạnh Thu Lan, nhưng không ngờ Mạnh Thu Lan mở miệng lại nói ra số tiền hắn nuốt vào bụng, vì thế mà trợn mắt há mồm hồn bay phách tán.
Vài ngày xuống thị sát Cao Hiểu Lâm cũng không đề xuất đến thăm viện an dưỡng như dự đoán của Kim Hữu Công, vì thế mà Kim Hữu Công và Vương Học Bình cũng giả vờ hồ đồ, từng bước nghênh đón lãnh đạo. Dù trong lòng nghĩ thế nào thì Kim Hữu Công và Vương Học Bình vẫn biểu hiện cấp bậc lễ nghĩa rất đúng chỗ, căn bản khó thể làm cho Cao Hiểu Lâm bắt được lỗi.
Đến khi tiễn chân Cao Hiểu Lâm, Mạnh Thu Lan mới thầm thở ra một hơi, cuối cùng cũng đẩy ôn thần đi ra mà không sinh bệnh tật gì cả.
Kim Hữu Công lần này xuống theo cũng chỉ vì muốn nhìn Cao Hiểu Lâm, không cho đối phương nói lung tung. Bây giờ tên họ Cao đã rời khỏi huyện Nam Vân, Kim Hữu Công cũng không có hứng thú ở lại lâu, vì thế quyết định lên xe đưa đám người Nghiêm Minh Cao về thành phố.
Mạnh Thu Lan có rất nhiều lời cần thương lượng với Vương Học Bình, vừa vặn có quá nhiều người vây quanh, căn bản không biết nói gì hơn, vì vậy chỉ còn có thể chạy xe về huyện thành.
Sau khi ngồi vào phòng làm việc thì Mạnh Thu Lan thật sự không nhịn được mà điện thoại cho Vương Học Bình, hai người hẹn thời gian gặp mặt, lúc này tâm tình phiền muộn của nàng mới có chút thư thái.
Mạnh Thu Lan nghĩ đến tình cảnh buổi tối gặp mặt ngọt ngào mà nhanh chóng phê duyệt văn kiện, thậm chí còn chưa đến giờ tan sở thì nàng đã sớm rời khỏi phòng làm việc, đi ra xe.
Lúc chạng vạng tối, Mạnh Thu Lan đến biệt thự, cuối cùng cũng gặp Vương Học Bình.
Vương Học Bình ôm lấy Mạnh Thu Lan, hắn lẩm bẩm:
- Lan, anh nhớ em chết mất.
Vương Học Bình cũng không cho Mạnh Thu Lan cơ hội nói chuyện, hắn ôm nàng vào phòng ngủ, ném lên giường rộng, sau đó bắt đầu một tình cảnh triền miên không ngớt.
Sau khi mây gió qua đi, Mạnh Thu Lan nằm trần như nhông trong lòng Vương Học Bình, nàng khẽ lau mồ hôi trên ngực hắn rồi hỏi:
- Anh tính thế nào?
Vương Học Bình dùng tay xoa bóp cặp thỏ trắng trước ngực Mạnh Thu Lan, hắn dùng sức chà xát vài cái, làm cho nàng liên tục than khẽ, sau đó mới mỹ mãn nói:
- Anh Kim không tín nhiệm anh, sợ anh sẽ dựa về phía Cao Hiểu Lâm, sẽ ném địa phương quan trọng này vào tay Cao gia, vì thế anh nhất định sẽ bị điều ra khỏi huyện.
Vẻ mặt Mạnh Thu Lan chợt buồn bã, nàng khẽ nói:
- Em không nỡ xa anh, không muốn xa anh.
Vương Học Bình vuốt ve cặp mông lớn của Mạnh Thu Lan, hắn khẽ thở dài:
- Anh cũng không nỡ, nhưng anh Kim muốn cho người của mình xuống nắm địa bàn, anh còn biện pháp nào sao?
- Chồng, biết đâu em có biện pháp giúp anh?
Mạnh Thu Lan chợt ngồi dậy, nàng có quyết định.
Vương Học Bình thật sự cảm động, Mạnh Thu Lan chẳng qua chỉ là một bí thư huyện ủy, nào có thể quyết định hướng đi của hắn? Nàng nhất định muốn tìm bác trai Mạnh Chiêu Hùng để nói chuyện.
Mạnh Chiêu Hùng không phải là một cán bộ tầm thường, lão là phó bí thư tỉnh ủy cầm quyền cao vời, chỉ cần lão nói một lời, dù Kim Hữu Công không sợ cũng phải nể tình.
Nhưng khốn nổi vì vậy thì gian tình giữa Vương Học Bình và Mạnh Thu Lan có thể bại lộ, trước mặt một kẻ cáo già như Mạnh Chiêu Hùng, hậu quả là khó tưởng.
- Lan Lan, em chỉ cần mở miệng với bí thư Mạnh, em cảm thấy quan hệ giữa chúng ta có thể giấu được bao lâu?
Vương Học Bình chủ động đưa tay xuống bãi cỏ bên dưới, lại khẽ đi vào khe núi lửa nóng ẩm phập phồng.
Mạnh Thu Lan một lúc lâu sau không nói gì, nàng chỉ dùng giọng sâu kín nói:
- Nếu như anh không phải là chủ tịch huyện, em có bảy tám phần gạt được bác trai.
- Như vậy chẳng phải tự kết liễu sao? Lan Lan, trước khi chúng ta tuyệt đối nắm chắc, nếu không thì quan hệ của chúng ta đừng để lộ ra cho bác trai của em, hiểu không?
Vương Học Bình khua khoắng ngón tay ẩm ướt bên dưới.
- Muón chết, không biết xấu hổ.
Mạnh Thu Lan xấu hổ véo lên tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười ha hả, hắn đứng xuống giường, hai tay kéo Mạnh Thu Lan ra bên mép giường, ép hai chân nàng lên vai, sau đó bắt đầu thế tấn công mãnh liệt.
Vô tình trong phòng xuân tình vô hạn, ngay cả ánh trăng ngoài cửa sổ cũng cảm thấy xấu hổ.
Một lúc lâu sau Mạnh Thu Lan mới tỉnh lại, toàn thân mềm như bún, cũng không còn chút sức để nhấc chân, nàng rù rì nói:
- Đúng là, không biết làm nhẹ một chút, người ta cũng bị anh vò nát đến nơi rồi.
Vương Học Bình nở nụ cười tà dị, đầu ngón tay xẹt qua môi thơm của Mạnh Thu Lan, hắn khẽ nói:
- Thế nào, em không thích sao?
Mạnh Thu Lan lười biếng nằm trong lòng Vương Học Bình, nàng trừng mắt quyến rũ:
- Chua từng thấy ai không biết xấu hổ và bại hoại như anh, được tiện nghi còn khoe mẽ.
Vương Học Bình cười thoải mái vài tiếng, hắn cố ý trêu Mạnh Thu Lan:
- Anh là lưu manh, vậy em là gì?
- Đi chết đi, không nói thì cũng không ai nói anh câm.
Mạnh Thu Lan nằm trong lòng Vương Học Bình mà cảm thấy rất mỹ mãn.
Vương Học Bình thầm cười theo, khi số lần hoan ái tăng lên, Mạnh Thu Lan cũng dần điên cuồng trên giường, nếu hắn mà không làm tốt thì sợ rằng lại chỉ có được một người phụ nữ ngượng ngùng e thẹn.
- À, đúng rồi, anh còn chưa nói những suy tính của mình.
Cảm thấy Vương Học Bình giống như sắp rục rịch, nàng không dám trêu chọc vị trí nào đó trên người hắn mà cuống quít nói sang chuyện khác.
- Anh nghĩ khi sắp xếp xong sự vụ trong huyện, anh muốn đến thủ đô một thời gian, tổng kết lại.
Vương Học Bình chợt nghĩ đến bộ mặt bạc tình bạc nghĩa của Kim Hữu Công, trong lòng không chút thoải mái.
- Anh và chủ tịch Nghiêm đã thương lượng tốt rồi chứ?
Vương Học Bình ở trong phòng của Nghiêm Minh Cao khá lâu, người khác không biết, nhưng Mạnh Thu Lan thân là bí thư huyện ủy, không thể nào không rõ.
- À, chú Nghiêm cũng đồng ý cho anh đến thủ đô một lần, tùy tiện chắp nối với các cán bộ trong bộ và ủy ban trung ương.
Vương Học Bình giới thiệu kết quả thương lượng với Nghiêm Minh Cao cho Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan trầm ngâm một lúc lâu, không khỏi thở dài hỏi:
-Em làm sao bây giờ?
- Ha ha, có Tiết Văn ở thủ đô hỗ trợ, anh chỉ cần tập trung tinh lực chạy quan hệ vài nhà mấu chốt là được, sự vụ không tính là đặc biệt bận rộn, bất cứ lúc nào cũng có thể đoàn tụ với em ở những thành phố khác.
Vương Học Bình suy nghĩ rồi bổ sung:
- Chúng ta có thể dùng danh nghĩa người khác để mua vài căn biệt thự ở Trịnh Châu, Nam Kinh, dù là nơi nào cũng có thể là ổ gặp gỡ của chúng ta.
Mạnh Thu Lan thầm hiểu, ngay cả Nghiêm Minh Cao cũng ủng hộ Vương Học Bình lui binh, vì vậy người đàn ông của mình không rời khỏi huyện Nam Vân là không được.
Mạnh Thu Lan vốn lo lắng hai người cách xa thì cảm tình sẽ có biến hóa, bây giờ nghe xong sắp xếp của Vương Học Bình, tâm hồn thiếu nữ của nàng không khỏi cảm thấy ngòn ngọt. Nàng là lãnh đạo huyện ủy, chỉ cần không phải tham gia hội nghị nào đó quan trọng trên thành phố, nàng có thể hoàn toàn tự chủ được thời gian cá nhân của mình. Dù là vào giờ làm việc thì ai có thể chấm công cho nàng? Trừ khi không muốn tiếp tục phát triển trong huyện.
- Chuyện khác em không quan tâm, nhưng mặc kệ anh bận rộn thế nào, mỗi tuần chúng ta phải gặp mặt một lần, nếu không đồng ý thì em sẽ không cho anh đi.
Mạnh Thu Lan rất nghiêm chỉnh, nàng kiên quyết cho ra thái độ của mình.
Khi thấy Mtl tỏ ra không muốn xa rời mình như vậy, Vương Học Bình thầm cảm thấy vui sướng, hắn cười hỏi:
- Em chỉ muốn mỗi tuần gặp mặt một lần?
Mạnh Thu Lan đã có chút khí lực, nàng duỗi tay ôm lấy cổ Vương Học Bình, sau đó khẽ cắn lên vành tai hắn, dùng giọng nửa đe dọa nửa làm nũng nói:
- Không quản sắc tâm của anh, không cho phép anh trêu chọc những phụ nữ khác, nếu không bà cô đây sẽ chẳng muốn thương lượng.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Mạnh Thu Lan dù sao cũng là cán bộ lãnh đạo, kiến thức rộng rãi, biết rõ mọi việc, suy xét vấn đề thường đứng trên phương diện muốn giải quyết tốt hậu quả.
Nhưng cũng vì như vậy mà Vương Học Bình cảm nhận được tình cảm của Mạnh Thu Lan.
Hai người hâu như cả đêm không ngủ, Mạnh Thu Lan liều mạng dâng hiến, Vương Học Bình cố gắng ra sức, liều chết triền miên mãi cho đến sáng.
Cao Hiểu Lâm đi rồi, Vương Học Bình về tỉnh thành tìm được Trương Vân Thiên, hai người thương lượng với nhau, chọn một ngày đẹp, bắt đầu cử hành điển lễ khánh thành viện an dưỡng.
Dựa theo kế hoạch, Trương Vân Thiên mời các vị lãnh đạo quân đội, mà Vương Học Bình thì mời các vị lãnh đạo tỉnh thành phố, trong đó có bí thư Chu Văn Quảng.
Vì có thể kéo Hà Thượng Thanh đến huyện Nam Vân, Vương Học Bình chủ động tìm Kim Hữu Công báo cáo phương án tương quan.
Kim Hữu Công vừa nghe rõ ý kiến của Vương Học Bình thì cười nói:
- Chuyện lớn thế này thì lãnh đạo tỉnh sẽ xuống, nếu không thì các vị lãnh đạo quân đội cũng sẽ có ý kiến.
Vương Học Bình thầm biết có chuyện gì xảy ra nhưng cố ý không nói, Kim Hữu Công nhất định sẽ đi tìm Hà Thượng Thanh tham gia lễ khánh thành, còn Cao Hiểu Lâm chắc chắn sẽ bị đẩy sang một bên.
Vương Học Bình bận rộn đến mức chân không chạm đất, mà trong phòng Mạnh Thu Lan cũng có khách.
Dương Chính Hoa đã có được thông báo về học tập ở trường đảng đang ngồi đối diện với Mạnh Thu Lan với vẻ mặt cầu xin, hắn khóc lóc nói mình gặp phải đãi ngộ không công chính. Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt phức tạp nhìn thư ký trước kia của mình, nói thật lòng, nàng cũng không chuẩn bị tâm lý với tình huống Dương Chính Hoa bị điều về học tập ở trường đảng.
Nhưng văn kiện từ thành phố đã nói rất rõ ràng, đây là tăng cường lực lượng cho đám cán bộ trường đảng thị ủy, nhấn mạnh tầm quan trọng của vấn đề cường hóa cán bộ cơ sở.
Lý do đường hoàng, quang minh chính đại, hơn nữa đã có văn kiện, ván đã đóng thuyền, Mạnh Thu Lan không thể nói thêm điều gì.
Mạnh Thu Lan định tìm cơ hội vật đổi sao dời sẽ giúp Dương Chính Hoa đến một đơn vị tốt, nhưng tối qua bí thư ủy ban kỷ luật huyện ủy Trương Hoa Thiên đã báo cáo một tình huống mới, điều này chính thức chọc giận Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan nhìn gương mặt đầy nước mắt của Dương Chính Hoa, nàng chợt hỏi:
- Anh lấy hơn một triệu đồng của khu kinh tế mới, tiền đó dùng làm gì rồi?
Dương Chính Hoa định giả vờ đau thương để chiếm lấy cảm tình của Mạnh Thu Lan, nhưng không ngờ Mạnh Thu Lan mở miệng lại nói ra số tiền hắn nuốt vào bụng, vì thế mà trợn mắt há mồm hồn bay phách tán.
/435
|