- Anh Thiêm, đừng nói nhảm với mấy con rùa bọ này, cứ dắt con này về lột đồ ra là xong.Một tên côn đồ dùng ánh mắt say lờ đờ nhìn Mạnh Thu Lan, hắn mở miệng mà không kiêng nể gì, thậm chí còn móc dao gấp trong túi ra ném lên mặt bàn như chơi trò ảo thuật.
Nếu như tên tóc vàng kia chỉ thuận miệng nói giỡn, như vậy tên này là trắng trợn uy hiếp.
Nói thật lòng, hôm nay Mạnh Thu Lan đến tỉnh gặp mặt Vương Học Bình, tâm tình của nàng rất tốt, cũng không muốn làm xấu bầu không khí gặp mặt.
Vương Học Bình thân là cục trưởng cục công an nắm trong tay vài chục ngàn cảnh sát thành phố, hắn cũng khinh thường không thèm chấp đám du côn, vì như vậy truyền ra ngoài cũng mất mặt.
Nhưng Vương Học Bình không muốn gây chuyện, mà đám du côn kia lại cứ áp sát, chú có thể nhịn mà thím không thể nhẫn.
Vương Học Bình đưa tay vào trong bọc, nắm chặt lấy súng, khẽ lên đạn.
Sau khi làm xong công tác đề phòng, Vương Học Bình lại dùng tay phải lấy điện thoại ra gọi đến phòng trực ban cục công an thành phố.
Chỉ cần tên côn đồ kia dám dùng dao, Vương Học Bình sẽ dùng súng, tội danh có sẵn, tên kia cố ý ra tay với cảnh sát, muốn cướp súng.
Đáng cười, đường đường là cục trưởng cục công an thành phố mà muốn bóp chết một tên côn đồ, thật sự không khác gì bóp kiến.
Tên thanh niên tóc vàng thấy Vương Học Bình lấy điện thoại ra thì khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ:- Này, chú em muốn điện thoại cho phân cục công an, hay muốn tìm đồn công an khu vực trực thuộc? Ông thấy chú em có vài đồng tiền dơ bẩn thì thích làm gì thì làm, nhưng chú em nên tìm đúng số điện thoại, mà ông đây cũng muốn làm đến cùng, sẽ cho chú em số điện thoại của phân cục công an.
Vương Học Bình nghe tên tóc vàng nói rõ một số điện thoại của phân cục mà không khỏi ngây người, xem ra tên này cũng không phải cuồng vọng bình thường.
Dù chưa được chứng thực nhưng Vương Học Bình nhìn vẻ mặt đắc ý của đối phương mà có thể đưa ra kết luận, tên này không phải du côn bình thường.
Vương Học Bình ra vẻ như suy nghĩ, tên cầm dao gấp bên cạnh tên tóc vàng thì cho rằng Vương Học Bình đã hoảng sợ, vì thế hắn càng không coi ai ra gì:- Chú em cũng không hỏi thăm xem, trong thành phố Tiền Châu này, chỉ cần là anh em lăn lộn trên đường, ai mà không dám nghe lời của cha nuôi của Hoàng Tam ca là Hào Thất Gia.
Nếu như vừa rồi Vương Học Bình còn không quá quan tâm, bây giờ hắn lại chợt chú ý đến Hào Thất Gia, hắn thầm nghĩ, đột nhiên nhớ đến một sự kiện, kiếp trước có một nhóm xã hội đen rất lớn ở tỉnh thành Tiền Châu bị công an triệt phá.
Có phải đó là Hào Thất Gia trong miệng đám côn đồ này không? Vương Học Bình cẩn thận suy xét, theo báo chí kiếp trước đưa tin, tên đại ca hình như đứng thứ bảy trong nhà.
Thừa dịp Vương Học Bình không để ý, tên côn đồn ngồi bên cạnh đứng lên với lấy điện thoại, sau đó đưa đến trước mặt Hoàng Tam Ca.
Vương Học Bình biết rõ cá lớn ở trước mặt, hắn cũng không nóng nảy, chỉ khẽ vỗ lưng Mạnh Thu Lan, tỏ ý bảo nàng yên tâm. Tay hắn để trong cặp không nhúc nhích, ngón trỏ gài lên cò, chỉ ần rơi vào tình huống nguy cấp thì sẽ quyết đoán ra tay ngay.
Sau khi tiếp nhận điện thoại của Vương Học Bình, tên Hoàng Tam Ca cảm thấy hâm mộ, lập tức sinh ra tâm tư muốn thu dụng làm của riêng.
Hoàng Tam Ca cũng có một chiếc điện thoại, nhưng đó là loại cục gạch rất lớn, hầu như không bằng loại nhỏ gọn lung linh của Vương Học Bình.
- Chú em không phải muốn báo cảnh sát sao? Ngưu Chúc, chú giúp nó gọi điện thoại đi, nói là anh em của Hoàng Tam.Tiểu Hoàng Tam quay đầu phân phó.
Tên côn đồ chơi dao nhận điện thoại cục gạch của Hoàng Tam, sau đó tiện tay bấm một dãy số, sau khi nối thông thì đĩnh đạc nói:- Đồn trưởng Giang, tôi là Ngưu Chúc, khụ, cái gì là Ngưu ca, không dám. Có chuyện thế này, Hoàng Tam Ca đang ở quán Danh Nhân, đang gặp chút phiền toái, cho nên anh mang người đến đây dùm.
Vương Học Bình dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn đám côn đồ kia biểu diễn, đối phương nếu lôi ra ô dù càng lớn, hắn càng dễ hành động.
Vương Học Bình nhớ không lầm thì tên Hào Thất Ca kia tên là Hào Tử, xem ra thế lực của Hào Tử lúc này thật sự kinh người, ngay cả một tên côn đồ côn nuôi của đối phương cũng có thể sai khiến được lãnh đạo công an thành phố, Vương Học Bình không biết nên khóc hay cười.
Vương Học Bình thầm nghĩ, dân chúng đều nói cảnh sát và tội phạm kết thân với nhau, trước kia hắn chỉ nghe nói mà thôi, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy, xem ra không ra tay hung ác cũng không được.
Tên côn đồ đặt điện thoại xuống rồi dùng giọng hung hăng nói với Vương Học Bình:- Chờ đó, cảnh sát sẽ đến ngay.
Vương Học Bình cười nhạt nói:- Chỉ là một tên đồn trưởng, sợ rằng không đủ tư cách quản chuyện của tôi.
Vương Học Bình cố ý dẫn rắn rời hang.
Hoàng Tam nhíu mày tức giận, hắn cười lạnh với Vương Học Bình rồi dùng giọng giễu cợt nói:- Ơ, không ngờ chú em cũng hơi bị ngon đấy, ngay cả đồn trưởng cũng đếch quan tâm. Ok, ông chơi với chú em, để chú em mở mang tầm mắt, ghi nhớ bài học lần này.
Hoàng Tam dù sao cũng nghĩ rằng Vương Học Bình là một con dê béo, không thịt không được.
Hoàng Tam nâng điện thoại của mình gọi cho một số điện thoại:- Cục trưởng Tạ à? Tôi là Hoàng Tam, có một tên khốn dám phá địa bàn của tôi, nếu anh không có việc gì gấp, tranh thủ thời gian đến quán Danh Nhân. Tốt, không gặp không về.
Vương Học Bình nghe thấy giọng điệu của Hoàng Tam với người trong điện thoại rất khách khí, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng cảm thấy kỳ quái. Nếu Hoàng Tam gọi đối phương là cục trưởng Tạ, ít nhất cũng là một lãnh đạo phân cục công an, xem ra sự việc cũng không đơn giản.
Hoàng Tam quẳng điện thoại xuống và nâng ly nhấp một ngụm, sau đó lau khóe miệng dùng giọng hung hăng nói với Vương Học Bình:- Chú chờ đấy đi, lát nữa đừng dọa đái cả ra quần, ha ha.
Đám tiểu đệ bên cạnh Hoàng Tam cũng cười lên ha hả.
Mạnh Thu Lan lúc đầu có chút sợ hãi, nàng rất muốn để Vương Học Bình tranh thủ bỏ đi. Sau này nàng nghĩ đến chức vụ hiện tại của Vương Học Bình, tâm tình cũng dần trầm tỉnh lại, không khỏi cảm thấy lo lắng cho đám du thủ du thực trước mặt.
Một lát sau, một tên đàn ông dẫn theo hai cảnh sát trẻ tuổi xuất hiện ở lầu hai.
Khi đám người kia đang nhìn xung quanh thì Ngưu Chúc đứng lên hưng phấn vẫy tay rồi lớn tiếng nói:- Đồn trưởng Giang, ở bên này.
Người cảnh sát trung niên ngông nghênh đi đến, Hoàng Tam đứng lên chỉ vào Vương Học Bình rồi lạnh mặt nói:- Đồn trưởng Giang, tiểu tử này đám cầm chai bia đập vào anh em của tôi, anh xem nên làm gì bây giờ?
Hoàng Tam còn chưa nói dứt lời thì cầm một chai bia đập mạnh lên vai Ngưu Chúc, vì vậy mà mảnh thủy tinh văng khắp nơi, máu tươi tung bay.
Ngưu Chúc không ngờ Hoàng Tam lại ra tay với mình, vì quá nhanh nên hắn ngã ngồi ngay xuống đất không kịp phản ứng, đầu váng mắt hoa.
Hoàng Tam tiện tay ném chai bia vỡ xuống đất, sau đó lộ ra nụ cười tàn nhẫn với Vương Học Bình, trong mắt hắn đều là thị uy và khiêu khích, xen lẫn chút đắc ý, có chút hương vị mèo vờn chuột.
Tiểu tử này ra tay tàn độc, vì thực hiện mục đích của mình mà khong buông tha cho thủ hạ, tự ra tay với người của mình, nhưng cũng không thèm chớp mắt. Vương Học Bình thầm hạ quyết tâm, nhất quyết không bỏ qua cho loại người tàn nhẫn này.
Vị đồn trưởng Giang kia cau mày, giống như không cho là đúng, có lẽ cho rằng Hoàng Tam quá khoa trương. Khóe môi hắn hơi co giật, hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nghêng đầu trầm giọng hỏi Vương Học Bình:- Xin hỏi ông chủ này công tác ở đâu?
Vương Học Bình khẽ cười nhạt:- Làm ăn nhỏ mà thôi.
Đồn trưởng Giang cũng là người có kiến thức rộng, sau khi kinh ngạc phát hiện ra trò diễn xuất khôi hài của Hoàng Tam thì người đàn ông trẻ tuổi này lại như không nhìn thấy, giống như chưa từng có thứ gì phát sinh.
- Có mang theo giấy chứng minh không? Lấy ra xem.Đồn trưởng Giang dù sao cũng là kẻ cáo già trong những hoạt động vơ vét tài sản, hắn dựa theo đường cũ, trước tiên tìm hiểu về dê béo, sau đó tính sau.
Vương Học Bình chậm rãi lắc đầu, hắn mỉm cười nói:- Quên mang theo.
- Thẻ căn cước?Đồn trưởng Giang khẽ đảo mắt, mục tiêu là Mạnh Thu Lan đang rất kinh hoàng.
Mạnh Thu Lan nhìn Vương Học Bình, nàng hiểu ám hiệu của hắn, vì vậy cố ý lắc đầu nói:- Tôi cũng quên mang theo.
- À, ra vậy.
- Nếu có một bên đổ máu, như vậy cùng theo tôi về đồn điều tra.Đồn trưởng Giang dù sao cũng là cảnh sát nhiều năm, trước khi chưa thăm dò rõ ràng bối cảnh của cặp nam nữ này, hắn không muốn ra tay lung tung.
Tay phải của Vương Học Bình vẫn không rời khỏi khẩu súng, gương mặt càng vui vẻ, hắn khẽ hỏi đồn trưởng Giang:- Anh là đồn trưởng của phân cục nào?
Đồn trưởng Giang cảm thấy chấn động, sau đó hắn đánh giá Vương Học Bình, trong lòng sinh ra dự cảm bất thường.
Hoàng Tam có chút không vừa ý với sự cẩn thận của đồn trưởng Giang, hắn hừ hừ nói:- Đồn trưởng Giang, tiểu tử này đánh anh em của tôi, anh tận mắt nhìn thấy chứ?
Đồn trưởng Giang thầm nghĩ, đúng là lưu manh, tố chất không cao, người này căn bản không thể nuôi cho mập được.
Nhưng Hoàng Tam là con nuôi của Hào Thất Gia, đồn trưởng Giang chỉ là một vị quan nho nhỏ, căn bản khó trêu vào, vì vậy hắn chỉ nói qua loa với Hoàng Tam:- Có chuyện gì về cục rồi nói sau.
Hoàng Tam nghe ra âm thanh của đồn trưởng Giang, hắn khẽ nói:- Cục trưởng Tạ đang đến, chờ anh ấy đến rồi nói nên xử lý thế nào, anh xem thế nào?
Đồn trưởng Giang nghe nói lãnh đạo trực tiếp đã bị kinh động, hơn nữa còn đang chạy đến, điều này làm vẻ mặt hắn biến đổi.
Đồn trưởng Giang biết rõ, Hoàng Tam ỷ vào thế của Hào Thất Gia mà trắng trợn uy hiếp mình.
Phải biết rằng đồn trưởng Giang sở dĩ khách khí với Hoàng Tam cũng vì một nguyên nhân, đó là Hào Thất Gia có quan hệ vô cùng thân thiết với vị cục trưởng cục công an thành phố, hai bên là huynh đệ.
Lãnh đạo trực tiếp của đồn trưởng Giang chính là cục trưởng Tạ, là bộ hạ cũ của vị cục trưởng cục công an thành phố kia. Vì thế mà tiểu tử Hoàng Tam này căn bản không coi đồn trưởng Giang ra gì.
Tuy đồn trưởng Giang tìm được vài chỗ tốt trên tay Hoàng Tam, nhưng sự việc hôm nay quá khác thường.
Quan trọng là Vương Học Bình luôn biểu hiện bình tĩnh, điều này làm cho đồn trưởng Giang hoàn toàn mất đi khí thế hằng ngày.
- Thằng mù nào dám gây rối trên địa bàn của ông?Đúng lúc này nơi phía cầu thang vang lên một âm thanh uy nghiêm.
Nếu như tên tóc vàng kia chỉ thuận miệng nói giỡn, như vậy tên này là trắng trợn uy hiếp.
Nói thật lòng, hôm nay Mạnh Thu Lan đến tỉnh gặp mặt Vương Học Bình, tâm tình của nàng rất tốt, cũng không muốn làm xấu bầu không khí gặp mặt.
Vương Học Bình thân là cục trưởng cục công an nắm trong tay vài chục ngàn cảnh sát thành phố, hắn cũng khinh thường không thèm chấp đám du côn, vì như vậy truyền ra ngoài cũng mất mặt.
Nhưng Vương Học Bình không muốn gây chuyện, mà đám du côn kia lại cứ áp sát, chú có thể nhịn mà thím không thể nhẫn.
Vương Học Bình đưa tay vào trong bọc, nắm chặt lấy súng, khẽ lên đạn.
Sau khi làm xong công tác đề phòng, Vương Học Bình lại dùng tay phải lấy điện thoại ra gọi đến phòng trực ban cục công an thành phố.
Chỉ cần tên côn đồ kia dám dùng dao, Vương Học Bình sẽ dùng súng, tội danh có sẵn, tên kia cố ý ra tay với cảnh sát, muốn cướp súng.
Đáng cười, đường đường là cục trưởng cục công an thành phố mà muốn bóp chết một tên côn đồ, thật sự không khác gì bóp kiến.
Tên thanh niên tóc vàng thấy Vương Học Bình lấy điện thoại ra thì khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ:- Này, chú em muốn điện thoại cho phân cục công an, hay muốn tìm đồn công an khu vực trực thuộc? Ông thấy chú em có vài đồng tiền dơ bẩn thì thích làm gì thì làm, nhưng chú em nên tìm đúng số điện thoại, mà ông đây cũng muốn làm đến cùng, sẽ cho chú em số điện thoại của phân cục công an.
Vương Học Bình nghe tên tóc vàng nói rõ một số điện thoại của phân cục mà không khỏi ngây người, xem ra tên này cũng không phải cuồng vọng bình thường.
Dù chưa được chứng thực nhưng Vương Học Bình nhìn vẻ mặt đắc ý của đối phương mà có thể đưa ra kết luận, tên này không phải du côn bình thường.
Vương Học Bình ra vẻ như suy nghĩ, tên cầm dao gấp bên cạnh tên tóc vàng thì cho rằng Vương Học Bình đã hoảng sợ, vì thế hắn càng không coi ai ra gì:- Chú em cũng không hỏi thăm xem, trong thành phố Tiền Châu này, chỉ cần là anh em lăn lộn trên đường, ai mà không dám nghe lời của cha nuôi của Hoàng Tam ca là Hào Thất Gia.
Nếu như vừa rồi Vương Học Bình còn không quá quan tâm, bây giờ hắn lại chợt chú ý đến Hào Thất Gia, hắn thầm nghĩ, đột nhiên nhớ đến một sự kiện, kiếp trước có một nhóm xã hội đen rất lớn ở tỉnh thành Tiền Châu bị công an triệt phá.
Có phải đó là Hào Thất Gia trong miệng đám côn đồ này không? Vương Học Bình cẩn thận suy xét, theo báo chí kiếp trước đưa tin, tên đại ca hình như đứng thứ bảy trong nhà.
Thừa dịp Vương Học Bình không để ý, tên côn đồn ngồi bên cạnh đứng lên với lấy điện thoại, sau đó đưa đến trước mặt Hoàng Tam Ca.
Vương Học Bình biết rõ cá lớn ở trước mặt, hắn cũng không nóng nảy, chỉ khẽ vỗ lưng Mạnh Thu Lan, tỏ ý bảo nàng yên tâm. Tay hắn để trong cặp không nhúc nhích, ngón trỏ gài lên cò, chỉ ần rơi vào tình huống nguy cấp thì sẽ quyết đoán ra tay ngay.
Sau khi tiếp nhận điện thoại của Vương Học Bình, tên Hoàng Tam Ca cảm thấy hâm mộ, lập tức sinh ra tâm tư muốn thu dụng làm của riêng.
Hoàng Tam Ca cũng có một chiếc điện thoại, nhưng đó là loại cục gạch rất lớn, hầu như không bằng loại nhỏ gọn lung linh của Vương Học Bình.
- Chú em không phải muốn báo cảnh sát sao? Ngưu Chúc, chú giúp nó gọi điện thoại đi, nói là anh em của Hoàng Tam.Tiểu Hoàng Tam quay đầu phân phó.
Tên côn đồ chơi dao nhận điện thoại cục gạch của Hoàng Tam, sau đó tiện tay bấm một dãy số, sau khi nối thông thì đĩnh đạc nói:- Đồn trưởng Giang, tôi là Ngưu Chúc, khụ, cái gì là Ngưu ca, không dám. Có chuyện thế này, Hoàng Tam Ca đang ở quán Danh Nhân, đang gặp chút phiền toái, cho nên anh mang người đến đây dùm.
Vương Học Bình dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn đám côn đồ kia biểu diễn, đối phương nếu lôi ra ô dù càng lớn, hắn càng dễ hành động.
Vương Học Bình nhớ không lầm thì tên Hào Thất Ca kia tên là Hào Tử, xem ra thế lực của Hào Tử lúc này thật sự kinh người, ngay cả một tên côn đồ côn nuôi của đối phương cũng có thể sai khiến được lãnh đạo công an thành phố, Vương Học Bình không biết nên khóc hay cười.
Vương Học Bình thầm nghĩ, dân chúng đều nói cảnh sát và tội phạm kết thân với nhau, trước kia hắn chỉ nghe nói mà thôi, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy, xem ra không ra tay hung ác cũng không được.
Tên côn đồ đặt điện thoại xuống rồi dùng giọng hung hăng nói với Vương Học Bình:- Chờ đó, cảnh sát sẽ đến ngay.
Vương Học Bình cười nhạt nói:- Chỉ là một tên đồn trưởng, sợ rằng không đủ tư cách quản chuyện của tôi.
Vương Học Bình cố ý dẫn rắn rời hang.
Hoàng Tam nhíu mày tức giận, hắn cười lạnh với Vương Học Bình rồi dùng giọng giễu cợt nói:- Ơ, không ngờ chú em cũng hơi bị ngon đấy, ngay cả đồn trưởng cũng đếch quan tâm. Ok, ông chơi với chú em, để chú em mở mang tầm mắt, ghi nhớ bài học lần này.
Hoàng Tam dù sao cũng nghĩ rằng Vương Học Bình là một con dê béo, không thịt không được.
Hoàng Tam nâng điện thoại của mình gọi cho một số điện thoại:- Cục trưởng Tạ à? Tôi là Hoàng Tam, có một tên khốn dám phá địa bàn của tôi, nếu anh không có việc gì gấp, tranh thủ thời gian đến quán Danh Nhân. Tốt, không gặp không về.
Vương Học Bình nghe thấy giọng điệu của Hoàng Tam với người trong điện thoại rất khách khí, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng cảm thấy kỳ quái. Nếu Hoàng Tam gọi đối phương là cục trưởng Tạ, ít nhất cũng là một lãnh đạo phân cục công an, xem ra sự việc cũng không đơn giản.
Hoàng Tam quẳng điện thoại xuống và nâng ly nhấp một ngụm, sau đó lau khóe miệng dùng giọng hung hăng nói với Vương Học Bình:- Chú chờ đấy đi, lát nữa đừng dọa đái cả ra quần, ha ha.
Đám tiểu đệ bên cạnh Hoàng Tam cũng cười lên ha hả.
Mạnh Thu Lan lúc đầu có chút sợ hãi, nàng rất muốn để Vương Học Bình tranh thủ bỏ đi. Sau này nàng nghĩ đến chức vụ hiện tại của Vương Học Bình, tâm tình cũng dần trầm tỉnh lại, không khỏi cảm thấy lo lắng cho đám du thủ du thực trước mặt.
Một lát sau, một tên đàn ông dẫn theo hai cảnh sát trẻ tuổi xuất hiện ở lầu hai.
Khi đám người kia đang nhìn xung quanh thì Ngưu Chúc đứng lên hưng phấn vẫy tay rồi lớn tiếng nói:- Đồn trưởng Giang, ở bên này.
Người cảnh sát trung niên ngông nghênh đi đến, Hoàng Tam đứng lên chỉ vào Vương Học Bình rồi lạnh mặt nói:- Đồn trưởng Giang, tiểu tử này đám cầm chai bia đập vào anh em của tôi, anh xem nên làm gì bây giờ?
Hoàng Tam còn chưa nói dứt lời thì cầm một chai bia đập mạnh lên vai Ngưu Chúc, vì vậy mà mảnh thủy tinh văng khắp nơi, máu tươi tung bay.
Ngưu Chúc không ngờ Hoàng Tam lại ra tay với mình, vì quá nhanh nên hắn ngã ngồi ngay xuống đất không kịp phản ứng, đầu váng mắt hoa.
Hoàng Tam tiện tay ném chai bia vỡ xuống đất, sau đó lộ ra nụ cười tàn nhẫn với Vương Học Bình, trong mắt hắn đều là thị uy và khiêu khích, xen lẫn chút đắc ý, có chút hương vị mèo vờn chuột.
Tiểu tử này ra tay tàn độc, vì thực hiện mục đích của mình mà khong buông tha cho thủ hạ, tự ra tay với người của mình, nhưng cũng không thèm chớp mắt. Vương Học Bình thầm hạ quyết tâm, nhất quyết không bỏ qua cho loại người tàn nhẫn này.
Vị đồn trưởng Giang kia cau mày, giống như không cho là đúng, có lẽ cho rằng Hoàng Tam quá khoa trương. Khóe môi hắn hơi co giật, hắn muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại nghêng đầu trầm giọng hỏi Vương Học Bình:- Xin hỏi ông chủ này công tác ở đâu?
Vương Học Bình khẽ cười nhạt:- Làm ăn nhỏ mà thôi.
Đồn trưởng Giang cũng là người có kiến thức rộng, sau khi kinh ngạc phát hiện ra trò diễn xuất khôi hài của Hoàng Tam thì người đàn ông trẻ tuổi này lại như không nhìn thấy, giống như chưa từng có thứ gì phát sinh.
- Có mang theo giấy chứng minh không? Lấy ra xem.Đồn trưởng Giang dù sao cũng là kẻ cáo già trong những hoạt động vơ vét tài sản, hắn dựa theo đường cũ, trước tiên tìm hiểu về dê béo, sau đó tính sau.
Vương Học Bình chậm rãi lắc đầu, hắn mỉm cười nói:- Quên mang theo.
- Thẻ căn cước?Đồn trưởng Giang khẽ đảo mắt, mục tiêu là Mạnh Thu Lan đang rất kinh hoàng.
Mạnh Thu Lan nhìn Vương Học Bình, nàng hiểu ám hiệu của hắn, vì vậy cố ý lắc đầu nói:- Tôi cũng quên mang theo.
- À, ra vậy.
- Nếu có một bên đổ máu, như vậy cùng theo tôi về đồn điều tra.Đồn trưởng Giang dù sao cũng là cảnh sát nhiều năm, trước khi chưa thăm dò rõ ràng bối cảnh của cặp nam nữ này, hắn không muốn ra tay lung tung.
Tay phải của Vương Học Bình vẫn không rời khỏi khẩu súng, gương mặt càng vui vẻ, hắn khẽ hỏi đồn trưởng Giang:- Anh là đồn trưởng của phân cục nào?
Đồn trưởng Giang cảm thấy chấn động, sau đó hắn đánh giá Vương Học Bình, trong lòng sinh ra dự cảm bất thường.
Hoàng Tam có chút không vừa ý với sự cẩn thận của đồn trưởng Giang, hắn hừ hừ nói:- Đồn trưởng Giang, tiểu tử này đánh anh em của tôi, anh tận mắt nhìn thấy chứ?
Đồn trưởng Giang thầm nghĩ, đúng là lưu manh, tố chất không cao, người này căn bản không thể nuôi cho mập được.
Nhưng Hoàng Tam là con nuôi của Hào Thất Gia, đồn trưởng Giang chỉ là một vị quan nho nhỏ, căn bản khó trêu vào, vì vậy hắn chỉ nói qua loa với Hoàng Tam:- Có chuyện gì về cục rồi nói sau.
Hoàng Tam nghe ra âm thanh của đồn trưởng Giang, hắn khẽ nói:- Cục trưởng Tạ đang đến, chờ anh ấy đến rồi nói nên xử lý thế nào, anh xem thế nào?
Đồn trưởng Giang nghe nói lãnh đạo trực tiếp đã bị kinh động, hơn nữa còn đang chạy đến, điều này làm vẻ mặt hắn biến đổi.
Đồn trưởng Giang biết rõ, Hoàng Tam ỷ vào thế của Hào Thất Gia mà trắng trợn uy hiếp mình.
Phải biết rằng đồn trưởng Giang sở dĩ khách khí với Hoàng Tam cũng vì một nguyên nhân, đó là Hào Thất Gia có quan hệ vô cùng thân thiết với vị cục trưởng cục công an thành phố, hai bên là huynh đệ.
Lãnh đạo trực tiếp của đồn trưởng Giang chính là cục trưởng Tạ, là bộ hạ cũ của vị cục trưởng cục công an thành phố kia. Vì thế mà tiểu tử Hoàng Tam này căn bản không coi đồn trưởng Giang ra gì.
Tuy đồn trưởng Giang tìm được vài chỗ tốt trên tay Hoàng Tam, nhưng sự việc hôm nay quá khác thường.
Quan trọng là Vương Học Bình luôn biểu hiện bình tĩnh, điều này làm cho đồn trưởng Giang hoàn toàn mất đi khí thế hằng ngày.
- Thằng mù nào dám gây rối trên địa bàn của ông?Đúng lúc này nơi phía cầu thang vang lên một âm thanh uy nghiêm.
/435
|