Một câu nói uy nghiêm chợt thu hút ánh mắt tất cả mọi người, ai cũng nhìn về phía bậc cầu thang, nơi đó vừa xuất hiện một người đàn ông mặt đen.
- Cục trưởng Tạ, anh đến rồi à?Đồn trưởng Giang đưa mắt nhìn đã phát hiện người đến là cục trưởng Tạ Nam Quốc.
Đồn trưởng Giang biết rất rõ, Hoàng Tam và Tạ Nam Quốc có quan hệ không tính là đặc biệt tốt, cũng không tính là quá xấu, chẳng qua chỉ nể mặt nhau mà thôi.
Những vị lãnh đạo có cấp bậc trong quận đều biết Tạ Nam Quốc coi trọng Hầu Lão Thất cũng chỉ vì một nguyên nhân, đó chính là Hầu Lão Thất có quan hệ mập mờ với Lương Hồng Kỳ trước kia là cục trưởng cục công an, bây giờ là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp.
Hoàng Tam cũng không quá lên mặt với một vị dù cấp bậc không cao nhưng thực quyền rất nặng như Tạ Nam Quốc, hắn tiên lên bắt tay đối phương rồi nói:- Cục trưởng Tạ, anh đến rồi.
Vì bên này có chuyện xảy ra nên các thực khách trên lầu hai thấy không ổn và phần lớn đều đã bỏ đi, vì vậy bây giờ hiện trường căn bản rất trống trải.
Tạ Nam Quốc rất nhanh đã chú ý đến tên côn đồ đang đổ máu, thầm nghĩ Hoàng Tam này ra tay độc ác, dùng khổ nhục kế với thủ hạ của mình.
Nhớ rõ lần trước Hoàng Tam cũng tìm được một thương nhân nước ngoài đến đây làm ăn, cũng dùng khổ nhục kế mà kiếm được vài trăm ngàn.
- Chuyện gì xảy ra?Tạ Nam Quốc cau mày trầm giọng hỏi đồn trưởng Giang ở bên cạnh.
Tạ Nam Quốc tự mình ra mặt, tất nhiên đồn trưởng Giang sẽ không dám chậm trễ, hắn tranh thủ thời gian báo cáo:- Báo cáo cục trưởng Tạ, khi tôi đến thì chỗ này đã có người bị thương, hiện tại đang điều tra.
Hoàng Tam dùng ánh mắt bất mãn nhìn đồn trưởng Giang, hắn chỉ tay vào mặt Vương Học Bình rồi nói:- Cục trưởng Tạ, tên này cầm chai rượu đánh anh em của tôi, anh phải lấy lại công bằng cho chúng tôi.
Tạ Nam Quốc cảm thấy bực bội, hắn bị Hoàng Tam gọi đến chỉ vì một sự kiện nhỏ nhặt, thứ này có cần hắn phải ra mặt sao?
- Tiểu Giang, cậu làm đồn trưởng thế nào vậy?Tạ Nam Quốc tức giận quát lớn với đồn trưởng Giang.
Lãnh đạo trực tiếp ra lệnh, đồn trưởng Giang nào dám chậm trễ, hắn vung tay cho hai tên cảnh sát đi theo bên cạnh, bọn họ móc từ bên hông ra còng tay sáng bóng, lại vây quanh Vương Học Bình đằng đằng sát khí quát:- Đứng lên, đưa tay qua đây.
Vương Học Bình bình tĩnh đứng lên, hắn quay đầu nhìn bóng lưng của Tạ Nam Quốc, sau đó lạnh lùng cười, dùng giọng mỉa mai nói:- Tạ Nam Quốc, anh cũng thật sự rất oai phong.
Sau khi nhận chức thì Vương Học Bình đã cẩn thận nghiên cứu tình huống biên chế ở cục công an thành phố, Tạ Nam Quốc là một cục trưởng phân cục quan trọng của cục công an thành phố, tất nhiên Vương Học Bình nhớ rất kỹ tên họ của đối phương.
Tạ Nam Quốc cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc mà cũng có chút xa lạ, hắn quay đầu sang, sau đó trái tim chợt muốn phọt lên cổ, sau lưng lạnh buốt.
Tạ Nam Quốc vẫn không tin mình xui xẻo như vậy, hắn vô thức đưa tay lên dụi mắt, sau đó tập trung nhìn lại mà tâm tình rớt xuống đáy vực, trời ạ, xong đời, đúng là hắn.
Đồn trưởng Giang tất nhiên không dám chậm trễ với mệnh lệnh của Tạ Nam Quốc, khi thấy hai thủ hạ còn chưa khống chế được Vương Học Bình thì hắn cố ý khiển trách:- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt người.
Tạ Nam Quốc đã choáng váng, hắn nghe thấy tiếng hô của đồn trưởng Giang thì chợt run lên, ngay sau đó cũng thanh tỉnh trở lại.
Khi thấy hai tên cảnh sát thản nhiên áp sát Vương Học Bình thì Tạ Nam Quốc chợt hét lên:- Dừng tay, dừng tay.
Uy phong của cục trưởng phân cục tất nhiên có thể làm cho hai gã cảnh sát dừng tay, mà đồn trưởng Giang cũng quay đầu nhìn vẻ mặt đầy mồ hôi của cục trưởng Tạ Nam Quốc, hắn cho rằng cục trưởng vì quá béo, hôm nay lại quá nóng nên mới đổ mồ hôi như vậy. Hắn thầm nghĩ, hôm nay lãnh đạo Tạ làm trò gì đây?
Tạ Nam Quốc tiến đến, khép hai chân, tay đưa lên chào Vương Học Bình, sau đó lắp bắp nói:- Báo...Báo cáo cục trưởng Vương, cục trưởng Tiểu Tạ phân cục Tiền Đông xin ra mắt.
"Cục trưởng Vương, trời ạ!"Đồn trưởng Giang phản ứng rất nhanh, hắn phát hiện vấn đề thì vẻ mặt trắng bệch như xác chết vừa móc trong mộ ra.
Có thê làm cho cục trưởng Tạ phải gọi là cục trưởng, trong thành phố có mấy người? Liên tưởng đến vị lãnh đạo cục công an trẻ tuổi vừa đến nhận chức ở cục công an thành phố, đồn trưởng Giang cảm thấy trước mắt tối sầm, giống như nhảy vào hố sâu vạn trượng.
Hoàng Tam tuy là một tên côn đồ dám ra tay và liều mạng nhưng không có bao nhiêu kinh nghiệm quan trường, hắn không biết gì nên há miệng chen vào:- Cục trưởng Tạ, thằng này từ đâu chui ra vậy?
Khi thấy Vương Học Bình dùng ánh mắt như cười như không nhìn chằm chằm vào mình, Tạ Nam Quốc cảm thấy khó thở, thiếu chút nữa thì ngã chúi đầu xuống đất, hắn quay đầu nhìn Hoàng Tam rồi hét lớn:- Câm miệng cho ông, cút sang một bên.
Tạ Nam Quốc gần đây rất ôn hòa với Hoàng Tam nhưng bây giờ lại lật mặt, điều này làm Hoàng Tam chợt ý thức được tình huống không ổn, hắn tranh thủ thời gian ngậm miệng lại, sau đó quan sát từng hành động của anh Tạ.
Nếu không phải Mạnh Thu Lan có ở bên cạnh, Vương Học Bình nhất định sẽ trở mặt, nhưng như vậy hai người sẽ lộ hết bí mật.
Vương Học Bình nháy mắt với Mạnh Thu Lan, nàng hiểu ý đứng lên xách bóp đi ra ngoài.
Tạ Nam Quốc tâm tình loạn như ma cảm thấy không biết nên xử lý sao cho tốt, vì thế hắn cảm thấy nôn nóng đến mức ánh mắt xoay chuyển lòng vòng, thật sự hy vọng có thể tìm được phương án giải quyết.
Lúc này Vương Học Bình cũng đứng lên, hắn sửa sang lại quần áo, cũng không thèm nhìn Tạ Nam Quốc mà cất bước bỏ đi.
Tạ Nam Quốc cảm thấy căng thẳng, nếu nói ra thì một lão quan trường như hắn cũng không sợ, chỉ sợ lãnh đạo không lên tiếng, ghi hận trọng lòng.
Dù là thằng ngốc cũng biết, nếu để cho lãnh đạo trực tiếp căm hận, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Tạ Nam Quốc nôn nóng đến mức thiếu chút nữa muốn giậm chân, cũng may hắn không phải kẻ ngốc, dưới tình thế cấp bách hắn chạy đến bên cạnh Vương Học Bình rồi khẽ cầu xin:- Cục trưởng Vương, cục trưởng Vương, Tiểu Tạ hôm nay uống quá nhiều, mạo phạm anh, anh đại nhân đại lượng không chấp nhất tiểu nhân, cho tôi một cơ hội lập công chuộc tội. Sau này anh nói thế nào tôi tuyệt đối không dám không nghe lời.
Vương Học Bình giống như không nghe thấy điều gì, hắn đi xuống bậc cầu thang. Tạ Nam Quốc thầm nghĩ, xấu, đúng là quá xấu, phải làm sao cho tốt đây?
Một vị cục trưởng cục công an còn quá trẻ, với kinh nghệm quan trường của Tạ Nam Quốc, sao không biết sau lưng người này có đại nhân vật?
Tuy nói Tạ Nam Quốc là do một tay Lương Hồng Kỳ đề bạt, nhưng Tạ Nam Quốc lại đưa sang đô la, tình nhân, tiền mặt, châu báu, ngày lễ tết cũng hiếu kính thường xuyên.
Quan huyện không bằng quan đang cai quản, ai cũng hiểu, Tạ Nam Quốc là một viên quan dựa vào tiền để thăng chức, căn bản rất sợ hãi và tôn kính Lương Hồng Kỳ.
Hoàng Tam thở dài nói với đồn trưởng Giang:- Hôm nay đúng là xui xẻo, chọc vào phiền toái, coi như tôi xui. Đồn trưởng Giang, tôi cũng không để cho anh gặp phiền toái, tôi sẽ đi nhờ Thất gia ra mặt.
Đồn trưởng Giang cũng là kẻ khôn khéo, vừa rồi thấy bộ dạng như muốn chết đi của Tạ Nam Quốc, trong lòng cũng biết sự kiện hôm nay căn bản khó thể bỏ qua. Hắn chỉ là một vị đồn trưởng trong phân cục, nhưng lại ra mặt giúp Hoàng Tam, đắc tội với cục trưởng cục công an thành phố.
Đồn trưởng Giang cảm thấy chóng mặt, nếu bây giờ cho Hoàng Tam bỏ chạy, coi như trời sập xuống đầu mình.
- Hoàng Tam, bây giờ đừng nói gì cả, theo tôi về đồn.Đồn trưởng Giang hạ quyết tâm, sau đó vung tay lên với hai tên cảnh sát nhân dân bên cạnh.
Đồn trưởng Giang bây giờ tuyệt đối không nên đi sai hướng, cục trưởng Vương nếu chỉ cần vung tay thì một vị đồn trưởng như hắn sẽ tan thành mây khói.
Hoàng Tam trừng mắt cả giận nói:- Anh Giang, anh muốn gì?
Đồn trưởng Giang rút súng ngắn bên hông, hai tên cảnh sát nhân dân nhận được tín hiệu chuẩn xác, vì vậy không hẹn mà cùng xách súng lao đến.
Tạ Nam Quốc đổ mồ hôi đầm đìa đi theo Vương Học Bình đến bên cạnh xe, lúc này Mạnh Thu Lan đã bắt xe đến ổ hạnh phúc ở vùng ngoại ô. Tạ Nam Quốc trơ mắt nhìn Vương Học Bình lên xe, hắn vì bảo vệ vị trí cục trưởng cho chính mình mà cắn nát môi cầu khẩn- Cục trưởng Vương, hôm nay tôi không hiểu chuyện, sau khi trở về nhất định sẽ giải quyết cho anh thỏa mãn.
Tạ Nam Quốc thấy bốn phía không có người, vì vậy hắn quyết định đặt cược, đưa ra một quyết định kinh người:- Trong tay tôi có chứng cứ vô cùng xác thực về hành vi buôn lậu của Lương Hồng Kỳ.
Vương Học Bình đã bước chân trái vào xe, hắn nghiêng người lạnh mặt nhìn Tạ Nam Quốc, không rên một tiếng.
Tạ Nam Quốc biết rõ nước giội ra ngoài không thể thu lại.
Sau khi Vương Học Bình lên làm cục trưởng cục công an thì Lương Hồng Kỳ cũng không được đề bạt làm phó bí thư quản lý tư pháp, tuy Lương Hồng Kỳ vẫn là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp nhưng lại mất đi chức vụ quan trọng là cục trưởng cục công an.
Tạ Nam Quốc là người hiểu chuyện, thế đạo này vua nào triều nấy, Vương Học Bình đã đến làm lãnh đạo, tất nhiên tình cảnh của anh Lương trở nên vô cùng xấu hổ, càng ngày càng sa sút. Tạ Nam Quốc có thể nói là tín đồ tâm phúc của Lương Hồng Kỳ, hơn phân nữa sẽ trở thành pháo hôi.
Theo trí tuệ của Tạ Nam Quốc, lúc này biến chuyện xuấu thành chuyện tốt mới thật sự là lựa chọn tốt.
Đầu óc Tạ Nam Quốc xoay chuyển rất nhanh, hắn tính toán rất rõ ràng, hôm nay coi như đắc tội Vương Học Bình, với sự thật lồ lộ, mình không cần có người nhấc lên cũng sẽ lộ ra trên mặt nước.
Nói cách khác, nếu Tạ Nam Quốc để quá lâu mà không dựa vào Vương Học Bình, sợ rằng đừng hòng có thể tiếp tục ngồi lên vị trí cục trưởng phân cục.
Mặt khác Lương Hồng Kỳ cũng nắm chắc lấy Tạ Nam Quốc, nhiều sự việc anh Lương ăn thịt thì hắn đi ăn canh, hai người là tôm cua, một người bị bắt thì cả hai xong đời.
Nếu vạch trần tấm màn đen thì coi như giúp nhau hủy diệt, trừ khi Lương Hồng Kỳ bị điên, nếu không sẽ tuyệt đối không dùng hạ sách ép chết Tạ Nam Quốc.
Nếu nói từ góc độ khác, Tạ Nam Quốc cảm thấy nói rõ mình không có liên hệ với Lương Hồng Kỳ, như vậy chẳng khác nào quăng danh trạng với Vương Học Bình, lễ vật chính là chơi xấu vị thường ủy thị ủy Lương Hồng Kỳ.
Tạ Nam Quốc chủ động đưa chuôi dao vào trong tay lãnh đạo, còn sợ lãnh đạo không trọng dụng sao? Chưa nói là công thần thì cũng là cẩu thần.
- Cục trưởng Tạ, anh đến rồi à?Đồn trưởng Giang đưa mắt nhìn đã phát hiện người đến là cục trưởng Tạ Nam Quốc.
Đồn trưởng Giang biết rất rõ, Hoàng Tam và Tạ Nam Quốc có quan hệ không tính là đặc biệt tốt, cũng không tính là quá xấu, chẳng qua chỉ nể mặt nhau mà thôi.
Những vị lãnh đạo có cấp bậc trong quận đều biết Tạ Nam Quốc coi trọng Hầu Lão Thất cũng chỉ vì một nguyên nhân, đó chính là Hầu Lão Thất có quan hệ mập mờ với Lương Hồng Kỳ trước kia là cục trưởng cục công an, bây giờ là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp.
Hoàng Tam cũng không quá lên mặt với một vị dù cấp bậc không cao nhưng thực quyền rất nặng như Tạ Nam Quốc, hắn tiên lên bắt tay đối phương rồi nói:- Cục trưởng Tạ, anh đến rồi.
Vì bên này có chuyện xảy ra nên các thực khách trên lầu hai thấy không ổn và phần lớn đều đã bỏ đi, vì vậy bây giờ hiện trường căn bản rất trống trải.
Tạ Nam Quốc rất nhanh đã chú ý đến tên côn đồ đang đổ máu, thầm nghĩ Hoàng Tam này ra tay độc ác, dùng khổ nhục kế với thủ hạ của mình.
Nhớ rõ lần trước Hoàng Tam cũng tìm được một thương nhân nước ngoài đến đây làm ăn, cũng dùng khổ nhục kế mà kiếm được vài trăm ngàn.
- Chuyện gì xảy ra?Tạ Nam Quốc cau mày trầm giọng hỏi đồn trưởng Giang ở bên cạnh.
Tạ Nam Quốc tự mình ra mặt, tất nhiên đồn trưởng Giang sẽ không dám chậm trễ, hắn tranh thủ thời gian báo cáo:- Báo cáo cục trưởng Tạ, khi tôi đến thì chỗ này đã có người bị thương, hiện tại đang điều tra.
Hoàng Tam dùng ánh mắt bất mãn nhìn đồn trưởng Giang, hắn chỉ tay vào mặt Vương Học Bình rồi nói:- Cục trưởng Tạ, tên này cầm chai rượu đánh anh em của tôi, anh phải lấy lại công bằng cho chúng tôi.
Tạ Nam Quốc cảm thấy bực bội, hắn bị Hoàng Tam gọi đến chỉ vì một sự kiện nhỏ nhặt, thứ này có cần hắn phải ra mặt sao?
- Tiểu Giang, cậu làm đồn trưởng thế nào vậy?Tạ Nam Quốc tức giận quát lớn với đồn trưởng Giang.
Lãnh đạo trực tiếp ra lệnh, đồn trưởng Giang nào dám chậm trễ, hắn vung tay cho hai tên cảnh sát đi theo bên cạnh, bọn họ móc từ bên hông ra còng tay sáng bóng, lại vây quanh Vương Học Bình đằng đằng sát khí quát:- Đứng lên, đưa tay qua đây.
Vương Học Bình bình tĩnh đứng lên, hắn quay đầu nhìn bóng lưng của Tạ Nam Quốc, sau đó lạnh lùng cười, dùng giọng mỉa mai nói:- Tạ Nam Quốc, anh cũng thật sự rất oai phong.
Sau khi nhận chức thì Vương Học Bình đã cẩn thận nghiên cứu tình huống biên chế ở cục công an thành phố, Tạ Nam Quốc là một cục trưởng phân cục quan trọng của cục công an thành phố, tất nhiên Vương Học Bình nhớ rất kỹ tên họ của đối phương.
Tạ Nam Quốc cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc mà cũng có chút xa lạ, hắn quay đầu sang, sau đó trái tim chợt muốn phọt lên cổ, sau lưng lạnh buốt.
Tạ Nam Quốc vẫn không tin mình xui xẻo như vậy, hắn vô thức đưa tay lên dụi mắt, sau đó tập trung nhìn lại mà tâm tình rớt xuống đáy vực, trời ạ, xong đời, đúng là hắn.
Đồn trưởng Giang tất nhiên không dám chậm trễ với mệnh lệnh của Tạ Nam Quốc, khi thấy hai thủ hạ còn chưa khống chế được Vương Học Bình thì hắn cố ý khiển trách:- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt người.
Tạ Nam Quốc đã choáng váng, hắn nghe thấy tiếng hô của đồn trưởng Giang thì chợt run lên, ngay sau đó cũng thanh tỉnh trở lại.
Khi thấy hai tên cảnh sát thản nhiên áp sát Vương Học Bình thì Tạ Nam Quốc chợt hét lên:- Dừng tay, dừng tay.
Uy phong của cục trưởng phân cục tất nhiên có thể làm cho hai gã cảnh sát dừng tay, mà đồn trưởng Giang cũng quay đầu nhìn vẻ mặt đầy mồ hôi của cục trưởng Tạ Nam Quốc, hắn cho rằng cục trưởng vì quá béo, hôm nay lại quá nóng nên mới đổ mồ hôi như vậy. Hắn thầm nghĩ, hôm nay lãnh đạo Tạ làm trò gì đây?
Tạ Nam Quốc tiến đến, khép hai chân, tay đưa lên chào Vương Học Bình, sau đó lắp bắp nói:- Báo...Báo cáo cục trưởng Vương, cục trưởng Tiểu Tạ phân cục Tiền Đông xin ra mắt.
"Cục trưởng Vương, trời ạ!"Đồn trưởng Giang phản ứng rất nhanh, hắn phát hiện vấn đề thì vẻ mặt trắng bệch như xác chết vừa móc trong mộ ra.
Có thê làm cho cục trưởng Tạ phải gọi là cục trưởng, trong thành phố có mấy người? Liên tưởng đến vị lãnh đạo cục công an trẻ tuổi vừa đến nhận chức ở cục công an thành phố, đồn trưởng Giang cảm thấy trước mắt tối sầm, giống như nhảy vào hố sâu vạn trượng.
Hoàng Tam tuy là một tên côn đồ dám ra tay và liều mạng nhưng không có bao nhiêu kinh nghiệm quan trường, hắn không biết gì nên há miệng chen vào:- Cục trưởng Tạ, thằng này từ đâu chui ra vậy?
Khi thấy Vương Học Bình dùng ánh mắt như cười như không nhìn chằm chằm vào mình, Tạ Nam Quốc cảm thấy khó thở, thiếu chút nữa thì ngã chúi đầu xuống đất, hắn quay đầu nhìn Hoàng Tam rồi hét lớn:- Câm miệng cho ông, cút sang một bên.
Tạ Nam Quốc gần đây rất ôn hòa với Hoàng Tam nhưng bây giờ lại lật mặt, điều này làm Hoàng Tam chợt ý thức được tình huống không ổn, hắn tranh thủ thời gian ngậm miệng lại, sau đó quan sát từng hành động của anh Tạ.
Nếu không phải Mạnh Thu Lan có ở bên cạnh, Vương Học Bình nhất định sẽ trở mặt, nhưng như vậy hai người sẽ lộ hết bí mật.
Vương Học Bình nháy mắt với Mạnh Thu Lan, nàng hiểu ý đứng lên xách bóp đi ra ngoài.
Tạ Nam Quốc tâm tình loạn như ma cảm thấy không biết nên xử lý sao cho tốt, vì thế hắn cảm thấy nôn nóng đến mức ánh mắt xoay chuyển lòng vòng, thật sự hy vọng có thể tìm được phương án giải quyết.
Lúc này Vương Học Bình cũng đứng lên, hắn sửa sang lại quần áo, cũng không thèm nhìn Tạ Nam Quốc mà cất bước bỏ đi.
Tạ Nam Quốc cảm thấy căng thẳng, nếu nói ra thì một lão quan trường như hắn cũng không sợ, chỉ sợ lãnh đạo không lên tiếng, ghi hận trọng lòng.
Dù là thằng ngốc cũng biết, nếu để cho lãnh đạo trực tiếp căm hận, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.
Tạ Nam Quốc nôn nóng đến mức thiếu chút nữa muốn giậm chân, cũng may hắn không phải kẻ ngốc, dưới tình thế cấp bách hắn chạy đến bên cạnh Vương Học Bình rồi khẽ cầu xin:- Cục trưởng Vương, cục trưởng Vương, Tiểu Tạ hôm nay uống quá nhiều, mạo phạm anh, anh đại nhân đại lượng không chấp nhất tiểu nhân, cho tôi một cơ hội lập công chuộc tội. Sau này anh nói thế nào tôi tuyệt đối không dám không nghe lời.
Vương Học Bình giống như không nghe thấy điều gì, hắn đi xuống bậc cầu thang. Tạ Nam Quốc thầm nghĩ, xấu, đúng là quá xấu, phải làm sao cho tốt đây?
Một vị cục trưởng cục công an còn quá trẻ, với kinh nghệm quan trường của Tạ Nam Quốc, sao không biết sau lưng người này có đại nhân vật?
Tuy nói Tạ Nam Quốc là do một tay Lương Hồng Kỳ đề bạt, nhưng Tạ Nam Quốc lại đưa sang đô la, tình nhân, tiền mặt, châu báu, ngày lễ tết cũng hiếu kính thường xuyên.
Quan huyện không bằng quan đang cai quản, ai cũng hiểu, Tạ Nam Quốc là một viên quan dựa vào tiền để thăng chức, căn bản rất sợ hãi và tôn kính Lương Hồng Kỳ.
Hoàng Tam thở dài nói với đồn trưởng Giang:- Hôm nay đúng là xui xẻo, chọc vào phiền toái, coi như tôi xui. Đồn trưởng Giang, tôi cũng không để cho anh gặp phiền toái, tôi sẽ đi nhờ Thất gia ra mặt.
Đồn trưởng Giang cũng là kẻ khôn khéo, vừa rồi thấy bộ dạng như muốn chết đi của Tạ Nam Quốc, trong lòng cũng biết sự kiện hôm nay căn bản khó thể bỏ qua. Hắn chỉ là một vị đồn trưởng trong phân cục, nhưng lại ra mặt giúp Hoàng Tam, đắc tội với cục trưởng cục công an thành phố.
Đồn trưởng Giang cảm thấy chóng mặt, nếu bây giờ cho Hoàng Tam bỏ chạy, coi như trời sập xuống đầu mình.
- Hoàng Tam, bây giờ đừng nói gì cả, theo tôi về đồn.Đồn trưởng Giang hạ quyết tâm, sau đó vung tay lên với hai tên cảnh sát nhân dân bên cạnh.
Đồn trưởng Giang bây giờ tuyệt đối không nên đi sai hướng, cục trưởng Vương nếu chỉ cần vung tay thì một vị đồn trưởng như hắn sẽ tan thành mây khói.
Hoàng Tam trừng mắt cả giận nói:- Anh Giang, anh muốn gì?
Đồn trưởng Giang rút súng ngắn bên hông, hai tên cảnh sát nhân dân nhận được tín hiệu chuẩn xác, vì vậy không hẹn mà cùng xách súng lao đến.
Tạ Nam Quốc đổ mồ hôi đầm đìa đi theo Vương Học Bình đến bên cạnh xe, lúc này Mạnh Thu Lan đã bắt xe đến ổ hạnh phúc ở vùng ngoại ô. Tạ Nam Quốc trơ mắt nhìn Vương Học Bình lên xe, hắn vì bảo vệ vị trí cục trưởng cho chính mình mà cắn nát môi cầu khẩn- Cục trưởng Vương, hôm nay tôi không hiểu chuyện, sau khi trở về nhất định sẽ giải quyết cho anh thỏa mãn.
Tạ Nam Quốc thấy bốn phía không có người, vì vậy hắn quyết định đặt cược, đưa ra một quyết định kinh người:- Trong tay tôi có chứng cứ vô cùng xác thực về hành vi buôn lậu của Lương Hồng Kỳ.
Vương Học Bình đã bước chân trái vào xe, hắn nghiêng người lạnh mặt nhìn Tạ Nam Quốc, không rên một tiếng.
Tạ Nam Quốc biết rõ nước giội ra ngoài không thể thu lại.
Sau khi Vương Học Bình lên làm cục trưởng cục công an thì Lương Hồng Kỳ cũng không được đề bạt làm phó bí thư quản lý tư pháp, tuy Lương Hồng Kỳ vẫn là thường ủy thị ủy, bí thư ủy ban tư pháp nhưng lại mất đi chức vụ quan trọng là cục trưởng cục công an.
Tạ Nam Quốc là người hiểu chuyện, thế đạo này vua nào triều nấy, Vương Học Bình đã đến làm lãnh đạo, tất nhiên tình cảnh của anh Lương trở nên vô cùng xấu hổ, càng ngày càng sa sút. Tạ Nam Quốc có thể nói là tín đồ tâm phúc của Lương Hồng Kỳ, hơn phân nữa sẽ trở thành pháo hôi.
Theo trí tuệ của Tạ Nam Quốc, lúc này biến chuyện xuấu thành chuyện tốt mới thật sự là lựa chọn tốt.
Đầu óc Tạ Nam Quốc xoay chuyển rất nhanh, hắn tính toán rất rõ ràng, hôm nay coi như đắc tội Vương Học Bình, với sự thật lồ lộ, mình không cần có người nhấc lên cũng sẽ lộ ra trên mặt nước.
Nói cách khác, nếu Tạ Nam Quốc để quá lâu mà không dựa vào Vương Học Bình, sợ rằng đừng hòng có thể tiếp tục ngồi lên vị trí cục trưởng phân cục.
Mặt khác Lương Hồng Kỳ cũng nắm chắc lấy Tạ Nam Quốc, nhiều sự việc anh Lương ăn thịt thì hắn đi ăn canh, hai người là tôm cua, một người bị bắt thì cả hai xong đời.
Nếu vạch trần tấm màn đen thì coi như giúp nhau hủy diệt, trừ khi Lương Hồng Kỳ bị điên, nếu không sẽ tuyệt đối không dùng hạ sách ép chết Tạ Nam Quốc.
Nếu nói từ góc độ khác, Tạ Nam Quốc cảm thấy nói rõ mình không có liên hệ với Lương Hồng Kỳ, như vậy chẳng khác nào quăng danh trạng với Vương Học Bình, lễ vật chính là chơi xấu vị thường ủy thị ủy Lương Hồng Kỳ.
Tạ Nam Quốc chủ động đưa chuôi dao vào trong tay lãnh đạo, còn sợ lãnh đạo không trọng dụng sao? Chưa nói là công thần thì cũng là cẩu thần.
/435
|