Hà Thượng Thanh thấy bầu không khí nhiệt liệt ở hiện trường thì hào hứng cũng tăng lên, hắn cười tủm tỉm nói:
- Lúc này tôi đại biểu cho đảng ủy chính quyền tỉnh Trung Hạ, cảm tạ những cống hiến của tập đoàn Thịnh Long đối với vấn đề phát triển giáo dục và kinh tế trong tỉnh, chúng tôi rất hoan nghênh lãnh đạo của quý tập đoàn, nếu có thời gian thì sang Trung Quốc khảo sát một phen... ....
Vương Học Bình khoanh hai tay trước ngực, hắn nghe xong câu nói của Hà Thượng Thanh thì có chút buồn cười, thầm nghĩ nếu Hà tam công tử phát hiện vị lãnh đạo đó chính là mình, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Khi Paolo lên đài thì ôm quyền hướng về phía đám phóng viên, sau đó dùng giọng phổ thông lưu loát cười nói:
- Cảm tạ sự quan tâm của chính quyền đối với tập đoàn Thịnh Long chúng tôi... ....
Paolo bắt đầu thao thao bất tuyệt, ba hoa chích chòe, các phóng viên bên dưới bị lừa đến mức váng đầu hoa mắt, hoàn toàn không thể nào nhìn nhận rõ vấn đề.
Vương Học Bình khẽ cười, Paolo rất giỏi trong quan hệ xã hội, hơn nữa người nước Pháp lại rất lãng mạn.
Hán Tư với hai mắt xanh bước lên đài, vẻ mặt giống như mọi người ở đây đang thiếu hắn vài triệu, hắn nghiêm trang tuyên bố:
- Lúc này tôi xin nói rõ một điều, số tiền mỗi năm ba chục triệu cũng không phải trực tiếp đưa vào cơ cấu giáo dục hành chính, mà trực tiếp chuyển xuống các vùng nông thôn... ....
- Ồ!
Phóng viên bên dưới đều cảm thấy mới lạ, có người mẫn cảm còn cảm nhận được vấn đề.
Năm xưa xí nghiệp hoặc cá nhân hiến tiền cho giáo dục phần lớn đều qua tay cơ quan hành chính từ tỉnh đến thành phố, sau đó mới đến huyện xã thị trấn, đi qua từng tầng, cuối cùng lãnh đạo xã thị trấn mới căn cứ vào tình hình thực tế để làm nên những kế hoạch cụ thể.
Vương Hòa Bình mỉm cười, Hán Tư chẳng qua chỉ chấp hành lệnh của hắn, nhưng lời này từ miệng một người nước ngoài nói ra, tất nhiên có tính châm chọc rất lớn.
Căn cứ vào kinh nghiệm của Vương Hòa Bình, tiền của người trong nước hoặc nước ngoài hiến tượng phần lớn đều không được chứng thực đúng chỗ.
Tất cả mọi nơi đều như nhau, tiền được đưa qua từng tầng sẽ có ý nghĩa là bị lột da, cuối cùng số tiền được sử dụng đúng mục đích không quá ba mươi phần trăm.
Trong tất cả địa phương lấy tiền quyên góp coi như thịt Đường Tăng, có thể nói lãnh đạo từ cao đến thấp đều nhận tiền, nếu không cũng dùng nó để xây biệt thự cho lãnh đạo, hiện tượng này rất quen mắt, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng.
Vương Hòa Bình tuyệt đối không hy vọng tiền của mình bị đám người kia lấy đi tiêu xài phóng túng như đổi xe, nuôi vợ bé, vì vậy hắn đã đưa ra kế hoạch sơ lược, xác nhận phương châm.
- ...Mỗi một ngôi trường, mỗi năm đều được nhận năm mươi ngàn tiền xây dựng trường và năm mươi ngàn kinh phí giáo dục, chúng tôi sẽ sắp xếp chuyên gia phụ trách xem xét, hàng năm sẽ căn cứ vào tình huống chấp hành mà đưa ra ước định, sau đó sẽ căn cứ vào tình huống cụ thể mà định kỳ quyên góp giúp đỡ. Vấn đề chấp hành cụ thể sẽ được chúng tôi nói sau, sẽ được cung cấp cho các báo và tạp chí lớn, mời mọi người giám sát... .....
Hán Tư thể hiện rất tốt, hắn hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt khác thường ở trên đài và dưới đài, hắn giải thích từng phần theo kế hoạch, giọng điệu không chút biến đổi.
Hà Thượng Thanh đưa mắt nhìn vị giám đốc sở giáo dục ở bên cạnh, hắn thầm nghĩ, nếu muốn nói đến công tác hiện thực thì hoàn toàn ngoài chức năng của vị đồng chí này rồi.
Chỉ cần công bố rõ ràng thì chẳng khác nào bố cáo thiên hạ, nếu tập đoàn Thịnh Long mà dối trá thì sẽ nhanh chóng bị vạch trần, làm vậy chẳng khác nào tự làm mất đường lui của mình.
Hà Thượng Thanh có lý do để tin tập đoàn Thịnh Long sẽ thực hiện lời hứa của mình, nếu không thì chẳng ai dùng đá đập chân mình, biến hay thành dở.
Sau đó lại đến lượt Paolo lên tiếng, hắn có chút phong thái ngoại giao, có vẻ trả lời rất tốt các câu hỏi xảo trá của phóng viên.
Sau khi có những biểu hiện đặc sắc thì đám phóng viên đều vỗ tay nhiệt liệt, bầu không khí hiện trường càng sôi động.
Trước khi buổi họp báo chấm dứt thì Vương Học Bình dứt khoát rời khỏi hiện trường, bây giờ hắn cần an phận và không nên xuất hiện trước mặt mọi người, cần biết an phận, không kiêu ngạo, không gây họa.
Hán Tư và Paolo tạm thời ở lại trong phòng tổng thống của khách sạn Kim Châu, Vương Học Bình lấy giấy chứng minh của Hác Cương để thuê một gian phòng nhỏ trong khách sạn.
Vương Hòa Bình ngâm mình trong bồn tắm lớn, coi như làm chính mình trở nên thư thái.
Vương Hòa Bình ăn bữa tối đơn giản của khách sạn, hắn choàng quần áo ngủ, dựa người lên ghế sa lông xem tivi.
Dần dần Vương Hòa Bình cảm thấy buồn ngủ, mí mắp không mở lên, hắn tựa lên ghế sa long, ngủ gật.
Cũng không biết bao lâu Vương Hòa Bình bị tiếng chuông đánh thức, hắn chậm rãi ngồi dậy.
Một lúc sau cửa phòng bị Hác Cương đẩy ra, hắn khẽ đi đến bên cạnh Vương Hòa Bình rồi khẽ báo cáo:
- Chủ nhiệm, bên ngoài có hai vị khách quốc tế nói rằng muốn đến gặp anh.
- À, cho bọn họ vào.
Vương Hòa Bình duỗi lưng, hắn châm một điếu thuốc Trung Hoa, bắt đầu nhả khói nuốt sương.
Dưới sự dẫn dắt của Hác Cương, Paolo và Hán Tư đến đứng trước mặt Vương Học Bình. Lúc này Vương Hòa Bình quét mắt nhìn Hác Cương, Hác Cương lập tức đi ra khỏi phòng.
- Rất hân hạnh được gặp anh, ông chủ!
Paolo khẽ cúi người với Vương Hòa Bình, hai bên bắt tay nhau.
Paolo dùng giọng tràn đầy xin lỗi nói:
- Ở nước Pháp chúng tôi thì gặp khách quý phải hôn mặt, nơi này là Trung Quốc, xin thứ lỗi cho tôi nhập gia tùy tục.
Vương Học Bình khẽ cười, hắn khẽ lắc tay rồi rụt tay về. Paolo đứng nghiêm, ưỡn ngực hóp bụng, vẻ mặt nghiêm túc.
Hán Tư tiến lên một bước, hắn dùng giọng hùng hồn như quân nhân nói:
- Hán Tư xin chào ông chủ.
Vương Hòa Bình khẽ cười, tổ tiên của Hán Tư có lẽ cũng là quý tộc nước Đức.
- Mọi người cứ tùy tiện ngồi xuống, trong tủ rượu có Louie XIII.
Vương Hòa Bình khẽ phất tay, tỏ ý cho hai thủ hạ cứ tùy ý.
Hán Tư khá ngay thẳng, nghe phân phó thì đến tủ rượu lấy ra một chai Louie XIII.
Paolo vẫn đứng nghiêm, hắn không dám thở mạnh, vì hắn thấy Vương Hòa Bình có chút quen mắt, chỉ là không dám xác nhận.
- Đứng đó làm gì? Cứ tùy tiện.
Vương Hòa Bình hiểu nổi lo lắng của Paolo, nhưng hắn không nói ra, chỉ phân phó một câu rồi ngồi xuống đối diện.
- Lúc này tôi đại biểu cho đảng ủy chính quyền tỉnh Trung Hạ, cảm tạ những cống hiến của tập đoàn Thịnh Long đối với vấn đề phát triển giáo dục và kinh tế trong tỉnh, chúng tôi rất hoan nghênh lãnh đạo của quý tập đoàn, nếu có thời gian thì sang Trung Quốc khảo sát một phen... ....
Vương Học Bình khoanh hai tay trước ngực, hắn nghe xong câu nói của Hà Thượng Thanh thì có chút buồn cười, thầm nghĩ nếu Hà tam công tử phát hiện vị lãnh đạo đó chính là mình, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
Khi Paolo lên đài thì ôm quyền hướng về phía đám phóng viên, sau đó dùng giọng phổ thông lưu loát cười nói:
- Cảm tạ sự quan tâm của chính quyền đối với tập đoàn Thịnh Long chúng tôi... ....
Paolo bắt đầu thao thao bất tuyệt, ba hoa chích chòe, các phóng viên bên dưới bị lừa đến mức váng đầu hoa mắt, hoàn toàn không thể nào nhìn nhận rõ vấn đề.
Vương Học Bình khẽ cười, Paolo rất giỏi trong quan hệ xã hội, hơn nữa người nước Pháp lại rất lãng mạn.
Hán Tư với hai mắt xanh bước lên đài, vẻ mặt giống như mọi người ở đây đang thiếu hắn vài triệu, hắn nghiêm trang tuyên bố:
- Lúc này tôi xin nói rõ một điều, số tiền mỗi năm ba chục triệu cũng không phải trực tiếp đưa vào cơ cấu giáo dục hành chính, mà trực tiếp chuyển xuống các vùng nông thôn... ....
- Ồ!
Phóng viên bên dưới đều cảm thấy mới lạ, có người mẫn cảm còn cảm nhận được vấn đề.
Năm xưa xí nghiệp hoặc cá nhân hiến tiền cho giáo dục phần lớn đều qua tay cơ quan hành chính từ tỉnh đến thành phố, sau đó mới đến huyện xã thị trấn, đi qua từng tầng, cuối cùng lãnh đạo xã thị trấn mới căn cứ vào tình hình thực tế để làm nên những kế hoạch cụ thể.
Vương Hòa Bình mỉm cười, Hán Tư chẳng qua chỉ chấp hành lệnh của hắn, nhưng lời này từ miệng một người nước ngoài nói ra, tất nhiên có tính châm chọc rất lớn.
Căn cứ vào kinh nghiệm của Vương Hòa Bình, tiền của người trong nước hoặc nước ngoài hiến tượng phần lớn đều không được chứng thực đúng chỗ.
Tất cả mọi nơi đều như nhau, tiền được đưa qua từng tầng sẽ có ý nghĩa là bị lột da, cuối cùng số tiền được sử dụng đúng mục đích không quá ba mươi phần trăm.
Trong tất cả địa phương lấy tiền quyên góp coi như thịt Đường Tăng, có thể nói lãnh đạo từ cao đến thấp đều nhận tiền, nếu không cũng dùng nó để xây biệt thự cho lãnh đạo, hiện tượng này rất quen mắt, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng.
Vương Hòa Bình tuyệt đối không hy vọng tiền của mình bị đám người kia lấy đi tiêu xài phóng túng như đổi xe, nuôi vợ bé, vì vậy hắn đã đưa ra kế hoạch sơ lược, xác nhận phương châm.
- ...Mỗi một ngôi trường, mỗi năm đều được nhận năm mươi ngàn tiền xây dựng trường và năm mươi ngàn kinh phí giáo dục, chúng tôi sẽ sắp xếp chuyên gia phụ trách xem xét, hàng năm sẽ căn cứ vào tình huống chấp hành mà đưa ra ước định, sau đó sẽ căn cứ vào tình huống cụ thể mà định kỳ quyên góp giúp đỡ. Vấn đề chấp hành cụ thể sẽ được chúng tôi nói sau, sẽ được cung cấp cho các báo và tạp chí lớn, mời mọi người giám sát... .....
Hán Tư thể hiện rất tốt, hắn hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt khác thường ở trên đài và dưới đài, hắn giải thích từng phần theo kế hoạch, giọng điệu không chút biến đổi.
Hà Thượng Thanh đưa mắt nhìn vị giám đốc sở giáo dục ở bên cạnh, hắn thầm nghĩ, nếu muốn nói đến công tác hiện thực thì hoàn toàn ngoài chức năng của vị đồng chí này rồi.
Chỉ cần công bố rõ ràng thì chẳng khác nào bố cáo thiên hạ, nếu tập đoàn Thịnh Long mà dối trá thì sẽ nhanh chóng bị vạch trần, làm vậy chẳng khác nào tự làm mất đường lui của mình.
Hà Thượng Thanh có lý do để tin tập đoàn Thịnh Long sẽ thực hiện lời hứa của mình, nếu không thì chẳng ai dùng đá đập chân mình, biến hay thành dở.
Sau đó lại đến lượt Paolo lên tiếng, hắn có chút phong thái ngoại giao, có vẻ trả lời rất tốt các câu hỏi xảo trá của phóng viên.
Sau khi có những biểu hiện đặc sắc thì đám phóng viên đều vỗ tay nhiệt liệt, bầu không khí hiện trường càng sôi động.
Trước khi buổi họp báo chấm dứt thì Vương Học Bình dứt khoát rời khỏi hiện trường, bây giờ hắn cần an phận và không nên xuất hiện trước mặt mọi người, cần biết an phận, không kiêu ngạo, không gây họa.
Hán Tư và Paolo tạm thời ở lại trong phòng tổng thống của khách sạn Kim Châu, Vương Học Bình lấy giấy chứng minh của Hác Cương để thuê một gian phòng nhỏ trong khách sạn.
Vương Hòa Bình ngâm mình trong bồn tắm lớn, coi như làm chính mình trở nên thư thái.
Vương Hòa Bình ăn bữa tối đơn giản của khách sạn, hắn choàng quần áo ngủ, dựa người lên ghế sa lông xem tivi.
Dần dần Vương Hòa Bình cảm thấy buồn ngủ, mí mắp không mở lên, hắn tựa lên ghế sa long, ngủ gật.
Cũng không biết bao lâu Vương Hòa Bình bị tiếng chuông đánh thức, hắn chậm rãi ngồi dậy.
Một lúc sau cửa phòng bị Hác Cương đẩy ra, hắn khẽ đi đến bên cạnh Vương Hòa Bình rồi khẽ báo cáo:
- Chủ nhiệm, bên ngoài có hai vị khách quốc tế nói rằng muốn đến gặp anh.
- À, cho bọn họ vào.
Vương Hòa Bình duỗi lưng, hắn châm một điếu thuốc Trung Hoa, bắt đầu nhả khói nuốt sương.
Dưới sự dẫn dắt của Hác Cương, Paolo và Hán Tư đến đứng trước mặt Vương Học Bình. Lúc này Vương Hòa Bình quét mắt nhìn Hác Cương, Hác Cương lập tức đi ra khỏi phòng.
- Rất hân hạnh được gặp anh, ông chủ!
Paolo khẽ cúi người với Vương Hòa Bình, hai bên bắt tay nhau.
Paolo dùng giọng tràn đầy xin lỗi nói:
- Ở nước Pháp chúng tôi thì gặp khách quý phải hôn mặt, nơi này là Trung Quốc, xin thứ lỗi cho tôi nhập gia tùy tục.
Vương Học Bình khẽ cười, hắn khẽ lắc tay rồi rụt tay về. Paolo đứng nghiêm, ưỡn ngực hóp bụng, vẻ mặt nghiêm túc.
Hán Tư tiến lên một bước, hắn dùng giọng hùng hồn như quân nhân nói:
- Hán Tư xin chào ông chủ.
Vương Hòa Bình khẽ cười, tổ tiên của Hán Tư có lẽ cũng là quý tộc nước Đức.
- Mọi người cứ tùy tiện ngồi xuống, trong tủ rượu có Louie XIII.
Vương Hòa Bình khẽ phất tay, tỏ ý cho hai thủ hạ cứ tùy ý.
Hán Tư khá ngay thẳng, nghe phân phó thì đến tủ rượu lấy ra một chai Louie XIII.
Paolo vẫn đứng nghiêm, hắn không dám thở mạnh, vì hắn thấy Vương Hòa Bình có chút quen mắt, chỉ là không dám xác nhận.
- Đứng đó làm gì? Cứ tùy tiện.
Vương Hòa Bình hiểu nổi lo lắng của Paolo, nhưng hắn không nói ra, chỉ phân phó một câu rồi ngồi xuống đối diện.
/435
|