Người lên tiếng là nhi tử của An Bình Vương, tức là biểu đệ của Phượng Lâm - tiểu quận vương Phượng Bân. Hắn vận một thân hoa bào, tóc búi lại đeo trang sức lấp lánh, khuôn mặt không sai biệt cũng là mỹ nam hiếm thấy.
Tư Nguyệt chỉ hơi nhướn này, bình thản nhấp rượu.
Phượng Lâm ngược lại cao hứng, cười đến đuôi mắt cong cong nói : " Phượng Bân nói đúng, A Thiên nhà ta không thể cưới phu thị vô năng."
Được rồi, Tư Nguyệt khi nào đã trở thành nhà nàng ta a ?
Mà bên này, Mạc Thương xưa này lạnh lùng, dĩ nhiên không để ý đến khiêu khích của Phượng Bân. Hạ Trác chỉ xoa cằm, hắn dù sao cũng không phải người thuộc thời không này, không thể tùy tiện. Tử Giai Âu Thần nở nụ cười, đứng dậy nói : " Trước tiên nói xem tiểu quận vương muốn so tài cái gì ?"
Phượng Bân nghiêng người, tình tứ liếc Tư Nguyệt một cái nói : " Ta nói ra nếu gặp thứ người không biết lại bảo ta ma cũ bắt nạt ma mới, vẫn là để vương gia định đoạt đi."
Tiếng vương gia kia kêu cũng thật thân mật, nụ cười của Tử Giai Âu Thần càng đậm, chớp mắt hỏi Tư Nguyệt : " Vương gia, ngươi nói xem chúng ta nên so tài cái gì đây ?"
Tư Nguyệt không thèm để ý nụ cười bất thiện của hắn, gõ lên bàn mấy nhịp, tùy tiện đáp : " So tài vẫn là cái kia...cầm kì thi họa gì đó đi."
Phượng Lâm chỉ sợ thiên hạ không loạn, cao hứng tiếp : " Đúng đúng, các ngươi hai bên chọn ra người so cầm kì thi họa đi !"
Tử Giai Âu Thần cười mỉm : " Hảo, bất quá hoàng thượng người xem, so tài tất nhiên phải có đặt cược mới thú vị..." Thanh âm có phần mập mờ, uyển chuyển.
Không chờ Phượng Lâm lên tiếng, Phượng Bân đã cao giọng nói : " Ngươi muốn đặt cược cái gì ?"
" Tố Tâm Trai !" Tử Giai Âu Thần cười nói.
Toàn bộ quyền quý như hớp phải ngụm khí lạnh, Tố Tâm Trai...là Tô Tâm Trai ngân hàng trải rộng khắp ngũ quốc, kho bạc còn lớn hơn nước sông Kinh Hà đó ! Phượng Bân trợn mắt, duỗi lan hoa chỉ ấp úng nói : " Ngươi...ngươi là ai ?"
" Thiên hạ thủ phủ, Trang chủ Tử Giai Sơn Trang." Long Thành Cơ mở miệng, ánh mắt dường như đang nghiền ngẫm gì đó.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Tử Giai Âu Thần vẫn đang cười đến vô hại, đáy lòng giật mạnh. Phượng Bân mặc dù kinh ngạc vẫn cứng miệng : " Được, ta lấy thành Long Tuyền cược với ngươi."
Thành Long Tuyền là đất phong của An Bình Vương, mà bà ta chỉ có một nhi tử là Phượng Bân nên hết sức cưng chiều hắn, thành Long Tuyền nằm trong tay hắn cũng không có gì lạ. Thành Long Tuyền lại là thương thành mấu chốt giao thương với Tần quốc, so sánh giá trị với Tố Tâm Trai quả không sai biệt.
Tử Giai Âu Thần nhếch môi cười hướng Phượng Lâm : " Có hoàng thượng làm chứng."
Phượng Lâm gật gật đầu : " Có trẫm làm chứng, kẻ nào không tuân theo đặt cược trẫm sẽ...sẽ...lăng trì." Dứt lời thấy ánh mắt mọi người trố ra, nàng ta mới vội sửa : " Ách, ngươi yên tâm trẫm sẽ làm chủ, kẻ nào dám bội tín trẫm sẽ không tha."
Vì thế, Tử Giai Âu Thần đạt được mục đích, mời ra ba vị Tư Nguyệt, Phượng Lâm cùng với Lâm Thừa Tướng làm chủ khảo. Vòng đầu tiên là thi họa, bên phía mấy vị công tử người ra thi đấu chính là một trong tứ đại tài tử Thanh Loan quốc Thượng Quan Ẩn. Mà bên phía Tử Giai Âu Thần, hắn nhìn Mạc Thương lại nhìn Hạ Trác, ba người thương lượng một hồi Tử Giai Âu Thần đánh phải đích thân ứng chiến.
" Mời hoàng thượng ra đề !"
Phượng Lâm quay sang Tư Nguyệt nói : " A Thiên, ngươi ra đề đi !"
Tư Nguyệt không khách khí, mỉm cười : " Vậy thì vẽ một bức thanh minh thượng hà đồ đi." Bức tranh này nàng từng thấy bản gốc ở thư phòng của Tề Duyệt Phong, tuy nói thời không này có chút hạn chế song văn hóa, nghệ thuật vẫn phát triển tốt.
Nghe được họa đề, Tử Giai Âu Thần và Thượng Quan Ẩn liền nhấc bút. Nét giấy trắng tinh, Tử Giai Âu Thần khẽ vuốt một cái, thu lại nụ cười khiến khuôn mặt hắn bất giác trở nên nghiêm túc, mang theo mấy phần thần thái làm người ta chú ý. Tư Nguyệt vừa nhấp rượu vừa nhìn theo nét vẽ của Tử Giai Âu Thần, thoáng nở nụ cười.
Nửa canh giờ trôi qua, bốn nén nhang liên tục tàn, Tư Giai Âu Thần đặt bút lại vị trí cũ, mỉm cười nói : " Ta đã xong, mời thưởng."
Thượng Quan Ẩn có chút gấp gáp, đợi hắn hoàn thành xong đã cháy đến nén nhang cuối cùng. Tám cung nô theo lệnh chạy tới, nâng hai bức tranh đến trước mặt Tư Nguyệt và Phượng Lâm.
Tầm mắt đặt trên bức của Thượng Quan Ẩn, đường nét mặc dù tinh tế, tỉ mỉ, song vì quá chau chuốt khiến bức tranh hà đồ trở nên cứng ngắc, giả tạo. Cho dù nhìn kĩ cũng chỉ thấy cái xác không hồn càng không thể sánh với thanh minh thượng hà đồ thật sự.
Lại liếc nhìn bức của Tử Giai Âu Thần, Tư Nguyệt kinh ngạc rồi chợt mỉm cười. Nét vẽ uốn lượn, phóng khoáng, tự nhiên. Vừa nhìn đã thấy sự khác biệt rõ rệt, so với tranh thật chỉ hơn không kém.
Đánh giá xong Tư Nguyệt phất tay để tám cung nô xoay tranh cho mọi người cùng xem. Quả nhiên là một mảnh ồn ào.
" Đây thật sự là vẽ lại sao ? Khẳng định cùng thanh minh thượng hà đồ thật không khác biệt !"
Có người còn khoa trương : " Nếu không biết bức kia còn đang ở trong tay hoàng đế Tề quốc, ta còn khẳng định đây là tranh thật."
Thượng Quan Ẩn mặt xanh rồi hồng, đứng dậy nói : " Hoàng thượng, tiểu nhân xin chịu thua !"
Tuy không muốn Tử Giai Âu Thần chiếm được lợi thế song không thể bác bỏ tài nghệ của Tử Giai Âu Thần, Phượng Lâm đành tuyên bố : " Thi họa, Tử Giai Âu Thần thắng !"
Kỳ nghệ, dĩ nhiên là Hạ Trác trổ tài. Phía Phượng Bân không dám khinh suất liền bàn bạc thật kỹ cuối cùng vẫn không ai dám bước ra thi đấu. Mãi một lúc sau, tận cuối hàng mới có một người ấp úng mở miệng : " Hay là...để ta thi đấu."
Hắn là Tiêu Dực, nhi tử của một quan viên tứ phẩm, khuôn mặt trắng hồng, trên dưới mười sáu nhưng vẫn có chút nộn nộn, một đôi mắt sáng, hữu thần khiến người ta muốn che chở.
Mặc dù không tin tưởng Tiêu Dực song Phượng Bân không có cách nào khác đành phải để Tiêu Dực bước ra ứng chiến Hạ Trác. Tiêu Dực vẫn giữ bộ dáng tiểu hài tử, thỉnh thoảng còn liếc Tư Nguyệt, gó má ửng đỏ.
Tư Nguyệt nhíu mày nhìn Tiêu Dực, ra chiều suy nghĩ, cảm thấy đã gặp hắn ở đâu đó.
Nguyên lai hai ngày trước Tư Nguyệt ra ngoài đi dạo, gặp được Tiêu Dực bị ức hiếp, đúng lúc hắn đụng trúng nàng nên đành ra tay giúp đỡ một chút, tiểu Tiêu Dực tính tình đơn thuần liền để trong lòng, hôm nay đi cùng nương mới biết Tư Nguyệt chính là vị Tiêu Dao Vương đỉnh đỉnh đại danh, lại càng thêm hâm mộ. Xưa này hắn luôn giấu kỹ tài nghệ nay lấy hết can đảm muốn biểu diễn trước mặt nàng khiến cả nương hắn cũng phải sợ hãi.
Tư Nguyệt chỉ hơi nhướn này, bình thản nhấp rượu.
Phượng Lâm ngược lại cao hứng, cười đến đuôi mắt cong cong nói : " Phượng Bân nói đúng, A Thiên nhà ta không thể cưới phu thị vô năng."
Được rồi, Tư Nguyệt khi nào đã trở thành nhà nàng ta a ?
Mà bên này, Mạc Thương xưa này lạnh lùng, dĩ nhiên không để ý đến khiêu khích của Phượng Bân. Hạ Trác chỉ xoa cằm, hắn dù sao cũng không phải người thuộc thời không này, không thể tùy tiện. Tử Giai Âu Thần nở nụ cười, đứng dậy nói : " Trước tiên nói xem tiểu quận vương muốn so tài cái gì ?"
Phượng Bân nghiêng người, tình tứ liếc Tư Nguyệt một cái nói : " Ta nói ra nếu gặp thứ người không biết lại bảo ta ma cũ bắt nạt ma mới, vẫn là để vương gia định đoạt đi."
Tiếng vương gia kia kêu cũng thật thân mật, nụ cười của Tử Giai Âu Thần càng đậm, chớp mắt hỏi Tư Nguyệt : " Vương gia, ngươi nói xem chúng ta nên so tài cái gì đây ?"
Tư Nguyệt không thèm để ý nụ cười bất thiện của hắn, gõ lên bàn mấy nhịp, tùy tiện đáp : " So tài vẫn là cái kia...cầm kì thi họa gì đó đi."
Phượng Lâm chỉ sợ thiên hạ không loạn, cao hứng tiếp : " Đúng đúng, các ngươi hai bên chọn ra người so cầm kì thi họa đi !"
Tử Giai Âu Thần cười mỉm : " Hảo, bất quá hoàng thượng người xem, so tài tất nhiên phải có đặt cược mới thú vị..." Thanh âm có phần mập mờ, uyển chuyển.
Không chờ Phượng Lâm lên tiếng, Phượng Bân đã cao giọng nói : " Ngươi muốn đặt cược cái gì ?"
" Tố Tâm Trai !" Tử Giai Âu Thần cười nói.
Toàn bộ quyền quý như hớp phải ngụm khí lạnh, Tố Tâm Trai...là Tô Tâm Trai ngân hàng trải rộng khắp ngũ quốc, kho bạc còn lớn hơn nước sông Kinh Hà đó ! Phượng Bân trợn mắt, duỗi lan hoa chỉ ấp úng nói : " Ngươi...ngươi là ai ?"
" Thiên hạ thủ phủ, Trang chủ Tử Giai Sơn Trang." Long Thành Cơ mở miệng, ánh mắt dường như đang nghiền ngẫm gì đó.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Tử Giai Âu Thần vẫn đang cười đến vô hại, đáy lòng giật mạnh. Phượng Bân mặc dù kinh ngạc vẫn cứng miệng : " Được, ta lấy thành Long Tuyền cược với ngươi."
Thành Long Tuyền là đất phong của An Bình Vương, mà bà ta chỉ có một nhi tử là Phượng Bân nên hết sức cưng chiều hắn, thành Long Tuyền nằm trong tay hắn cũng không có gì lạ. Thành Long Tuyền lại là thương thành mấu chốt giao thương với Tần quốc, so sánh giá trị với Tố Tâm Trai quả không sai biệt.
Tử Giai Âu Thần nhếch môi cười hướng Phượng Lâm : " Có hoàng thượng làm chứng."
Phượng Lâm gật gật đầu : " Có trẫm làm chứng, kẻ nào không tuân theo đặt cược trẫm sẽ...sẽ...lăng trì." Dứt lời thấy ánh mắt mọi người trố ra, nàng ta mới vội sửa : " Ách, ngươi yên tâm trẫm sẽ làm chủ, kẻ nào dám bội tín trẫm sẽ không tha."
Vì thế, Tử Giai Âu Thần đạt được mục đích, mời ra ba vị Tư Nguyệt, Phượng Lâm cùng với Lâm Thừa Tướng làm chủ khảo. Vòng đầu tiên là thi họa, bên phía mấy vị công tử người ra thi đấu chính là một trong tứ đại tài tử Thanh Loan quốc Thượng Quan Ẩn. Mà bên phía Tử Giai Âu Thần, hắn nhìn Mạc Thương lại nhìn Hạ Trác, ba người thương lượng một hồi Tử Giai Âu Thần đánh phải đích thân ứng chiến.
" Mời hoàng thượng ra đề !"
Phượng Lâm quay sang Tư Nguyệt nói : " A Thiên, ngươi ra đề đi !"
Tư Nguyệt không khách khí, mỉm cười : " Vậy thì vẽ một bức thanh minh thượng hà đồ đi." Bức tranh này nàng từng thấy bản gốc ở thư phòng của Tề Duyệt Phong, tuy nói thời không này có chút hạn chế song văn hóa, nghệ thuật vẫn phát triển tốt.
Nghe được họa đề, Tử Giai Âu Thần và Thượng Quan Ẩn liền nhấc bút. Nét giấy trắng tinh, Tử Giai Âu Thần khẽ vuốt một cái, thu lại nụ cười khiến khuôn mặt hắn bất giác trở nên nghiêm túc, mang theo mấy phần thần thái làm người ta chú ý. Tư Nguyệt vừa nhấp rượu vừa nhìn theo nét vẽ của Tử Giai Âu Thần, thoáng nở nụ cười.
Nửa canh giờ trôi qua, bốn nén nhang liên tục tàn, Tư Giai Âu Thần đặt bút lại vị trí cũ, mỉm cười nói : " Ta đã xong, mời thưởng."
Thượng Quan Ẩn có chút gấp gáp, đợi hắn hoàn thành xong đã cháy đến nén nhang cuối cùng. Tám cung nô theo lệnh chạy tới, nâng hai bức tranh đến trước mặt Tư Nguyệt và Phượng Lâm.
Tầm mắt đặt trên bức của Thượng Quan Ẩn, đường nét mặc dù tinh tế, tỉ mỉ, song vì quá chau chuốt khiến bức tranh hà đồ trở nên cứng ngắc, giả tạo. Cho dù nhìn kĩ cũng chỉ thấy cái xác không hồn càng không thể sánh với thanh minh thượng hà đồ thật sự.
Lại liếc nhìn bức của Tử Giai Âu Thần, Tư Nguyệt kinh ngạc rồi chợt mỉm cười. Nét vẽ uốn lượn, phóng khoáng, tự nhiên. Vừa nhìn đã thấy sự khác biệt rõ rệt, so với tranh thật chỉ hơn không kém.
Đánh giá xong Tư Nguyệt phất tay để tám cung nô xoay tranh cho mọi người cùng xem. Quả nhiên là một mảnh ồn ào.
" Đây thật sự là vẽ lại sao ? Khẳng định cùng thanh minh thượng hà đồ thật không khác biệt !"
Có người còn khoa trương : " Nếu không biết bức kia còn đang ở trong tay hoàng đế Tề quốc, ta còn khẳng định đây là tranh thật."
Thượng Quan Ẩn mặt xanh rồi hồng, đứng dậy nói : " Hoàng thượng, tiểu nhân xin chịu thua !"
Tuy không muốn Tử Giai Âu Thần chiếm được lợi thế song không thể bác bỏ tài nghệ của Tử Giai Âu Thần, Phượng Lâm đành tuyên bố : " Thi họa, Tử Giai Âu Thần thắng !"
Kỳ nghệ, dĩ nhiên là Hạ Trác trổ tài. Phía Phượng Bân không dám khinh suất liền bàn bạc thật kỹ cuối cùng vẫn không ai dám bước ra thi đấu. Mãi một lúc sau, tận cuối hàng mới có một người ấp úng mở miệng : " Hay là...để ta thi đấu."
Hắn là Tiêu Dực, nhi tử của một quan viên tứ phẩm, khuôn mặt trắng hồng, trên dưới mười sáu nhưng vẫn có chút nộn nộn, một đôi mắt sáng, hữu thần khiến người ta muốn che chở.
Mặc dù không tin tưởng Tiêu Dực song Phượng Bân không có cách nào khác đành phải để Tiêu Dực bước ra ứng chiến Hạ Trác. Tiêu Dực vẫn giữ bộ dáng tiểu hài tử, thỉnh thoảng còn liếc Tư Nguyệt, gó má ửng đỏ.
Tư Nguyệt nhíu mày nhìn Tiêu Dực, ra chiều suy nghĩ, cảm thấy đã gặp hắn ở đâu đó.
Nguyên lai hai ngày trước Tư Nguyệt ra ngoài đi dạo, gặp được Tiêu Dực bị ức hiếp, đúng lúc hắn đụng trúng nàng nên đành ra tay giúp đỡ một chút, tiểu Tiêu Dực tính tình đơn thuần liền để trong lòng, hôm nay đi cùng nương mới biết Tư Nguyệt chính là vị Tiêu Dao Vương đỉnh đỉnh đại danh, lại càng thêm hâm mộ. Xưa này hắn luôn giấu kỹ tài nghệ nay lấy hết can đảm muốn biểu diễn trước mặt nàng khiến cả nương hắn cũng phải sợ hãi.
/142
|