Phượng Lâm cho người đặt một cái bàn gỗ thấp ở chính giữa, hai bên trải đệm cho Hạ Trác và Tiêu Dực ngồi. Còn lại ba vị chủ khảo là nàng ta, Tư Nguyệt và Lâm Thừa Tướng thì ngồi xung quanh. Phượng Lâm cũng không keo kiệt, lấy ra một bộ cờ vây bằng nõn ngọc cực kỳ tinh xảo, còn nói ai thắng sẽ tặng bộ cờ này cho kẻ đó khiến không ít người đỏ mắt.
Bốc cờ, Hạ Trác quân trắng, Tiêu Dực quân đen, Tiêu Dực đi trước.
Ban đầu khuôn mặt nộn nộn, trắng nõn của Tiêu Dực còn ửng hồng sau khi hạ vài quân cờ liền trở nên bình ổn, nghiêm túc, ánh mắt sắc bén không ít. Lối chơi cờ của Tiêu Dực là dựa theo lối đánh cổ đại, chậm mà chắc, từng nước cờ đều suy tính rõ ràng, không nóng vội mà rất ổn trọng. Quả thật ở độ tuổi như hắn có thể luyện được kỳ nghệ như vậy, đúng là rất có bản lãnh.
Mà Hạ Trác, thời điểm ở hiện đại xem như sánh ngang với kỳ thủ chuyên nghiệp song ngoại trừ lúc đánh với Tư Nguyệt bị nàng sát phạt, hấu hết những người khác đều không dám đối đầu với hắn nên lần này hắn rất hưng phấn. Tính tình Hạ Trác giảo hoạt, nước cờ cũng uyển chuyển, biết tiến biết lùi, như một bao bông cho dù dùng hết sức công chiếm cũng không đạt được nửa phần lợi ích.
Gần một canh giờ trôi qua, nét mặt cả hai đều ngưng trọng, môi Tiêu Dực hơi mím lại hạ quân cờ cuối cùng. Đây quả thực là trận đấu đầy cam go.
Nhìn cả hai sau một hồi sát phạt đến cả mồ hôi trên trán cũng tuôn ra, Tư Nguyệt chầm chậm lâu mồ hôi trên trán Hạ Trác, nhàn nhạt nói : " Uống trà đi."
Tiêu Dực thấy vậy cũng rất hâm mộ, liếc Tư Nguyệt một cái rồi cúi đầu đợi Phượng Lâm cho người đếm đất ( ô vuông trên bàn cờ ).
Tư Nguyệt thấy Tiêu Dực như vậy, thuận miệng nói : " Tiêu Dực, ngươi cũng uống đi. Ván cờ này rất xuất sắc."
Tiêu Dực được nàng khen, đáy lòng liền nở hoa vội vội vàng vàng uống trà, gò má nổi lên mấy rặng mây hồng.
Theo như cách tính ở hiện đại, bởi vì quân đen đi trước được lợi thế nên sẽ cộng thêm 2,5 đất cho quân trắng nhưng ở cổ đại vẫn giữ nguyên, Tư Nguyệt cũng không tiện thay đổi nên đành chấp nhận.
" Hạ công tử, 23,5 đất. Tiêu công tử 24 đất. Tiêu công tử nhiều hơn nửa đất, Tiêu công tử thắng !" Lâm Thừa Tướng sau khi đếm xong liền công bố kết quả khiến ai nấy đều kinh ngạc liên tục khen ngợi Tiêu Dực đồng thời còn quay sang Tiêu đại nhân nói mấy lời hay ho.
Mà rất lâu rồi Hạ Trác mới được đánh một trận thống khoái như vậy, dĩ nhiên không để ý đến kết quả, nói : " Tiêu công tử, thỉnh giáo ! Đã lâu rồi ta mới được đánh đến sảng khoái như thế này."
Tiêu Dực cung kính, nở nụ cười : " Thỉnh giáo ! Nếu Hạ công tử không chê ngày sau Tiêu Dực sẽ bồi."
Vòng thi làm thơ, loay hoay một hồi liền đưa Mạc Thương ra ứng chiến. Bên kia không ai khác chính là Phượng Bân. Nhìn nam tử vận hắc y, nét mặt tràn đầy lãnh khí Phượng Bân không khỏi lạnh người, chậm chạp bước lên đứng cạnh Mạc Thương.
Mạc Thương xưa này không hiểu phong tình, bắt hắn làm thơ chi bằng kêu hắn giết người nhưng thư pháp của hắn lại rất tốt, hắn mỗi ngày đều bỏ qua hơn một canh giờ luyện thư pháp nên Hạ Trác mới đẩy hắn ra thi đấu, còn dặn nếu không biết làm thơ cứ tùy tiện chọn mấy bài thơ của cổ nhân Trung Quốc đạo lại là được.
Phần thi này Phượng Lâm ban đầu muốn đùn đẩy cho Tư Nguyệt ra đề song Tư Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ khiến nàng ta phải khổ sở suy nghĩ. Phượng Lâm nghĩ nát óc cuối cùng hưng phấn đọc : "Thiên nhai dữ địa mạt.
Hữu sơn vạn trượng cao"
Vẫn là trải giấy như phần thi họa, Mạc Thương ái ngại nhìn Tư Nguyệt rồi lạnh mặt nhìn Hạc Trác một chốc mới nâng tay chấp bút. Bình thường nếu không có việc gì Tư Nguyệt liền ngồi thưởng thức Mạc Thương luyện thư pháp, rãnh rỗi còn mài mực cho hắn nên Tư Nguyệt nhìn hắn rất chăm chú.
Phượng Trầm nửa nhấp rượu nửa hé mắt sang chỗ Tư Nguyệt, đáy lòng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, còn có đau đớn, cốc rượu trong tay cũng rung lên.
" Hoàng huynh, huynh không sao chứ ? Trẫm đi gọi Thái y." Phượng Lâm nghiêng người hỏi Phượng Trầm, nàng với hoàng huynh đã thỏa thuận ở trên triều và trước mặt bá quan nàng sẽ xưng là trẫm để không đánh mất lễ nghi.
Phượng Trầm cắn môi, lắc đầu : " Ta không sao."
Phượng Lâm lo lắng nhìn Phượng Trầm một hồi, cũng không ép buộc hắn.
Nén nhang vừa tàng, vẫn là tám thái giám bước ra nâng giấy. Phượng Bân giành ngâm trước.
"Ngũ giá tam gian tân thảo đường,
Thạch giai quế trụ trúc biên tường.
Nam thiềm nạp nhật đông thiên noãn,
Bắc hộ nghinh phong hạ nguyệt lương.
Sái thế phi tuyền tài hữu điểm,
Phất song tà trúc bất thành hàng.
Lai xuân cánh tập đông sương ốc,
Chỉ các lô liêm trước mạnh quang."
" Hay, hay !"
" Tiểu quận vương quả không hổ là một trong tứ đại tài tử !"
Một số kẻ chưa biết hay dở thế nào đã giở công phu vuốt mông ngựa, Phượng Bân đắc ý liếc Mạc Thương : " Mạc công tử, tới phiên ngươi."
"Hoàng hoa tùng bạn lục tôn tiền,
Do hữu ta ta cựu quản huyền.
Ngẫu ngộ nhuận thu trùng cửu nhật,
Đông ly độc chước nhất đào nhiên.
Tự tòng cửu nguyệt trì trai giới,
Bất túy trùng dương thập ngũ niên."
Bình thường Mạc Thương rất ít nói, thời điểm nói cũng không nhiều không ngờ giọng ngâm của hắn lại rất tốt, thanh âm lành lạnh, trầm trầm như gảy vào lòng.
Cho tới khi Lâm Thừa Tướng và Phượng Lâm nhìn thấy thư pháp của Mạc Thương mới ngạc nhiên : " Mạc công tử thế nào lại viết chữ cuồng thảo."
Nguyên lai ở Thanh Loan quốc, nam nhân chỉ được viết chữ hoa mai, nữ nhân mới được viết chữ cuồng thảo. Quay sang nhìn chữ hoa mai thanh tú nhỏ nhắn của Phượng Bân, Tư Nguyệt khẽ cười : " Vương phi của ta không phải người nơi này, ta thật sự cũng không biết nên không thể nhắc nhở hắn."
Mà câu này nói ra trọng tâm mọi người đều dồn vào hai chữ " Vương phi", kia không phải là thiên hạ thủ phủ Trang chủ Tử Giai Sơn Trang sao ? Không ngờ lại chấp nhận là thị phu, vô số nữ nhân ở đây lập tức biểu hiện thái độ ngưỡng mộ đối với Tư Nguyệt. Phải nói, Tử Giai Âu Thần việc làm ăn trải rộng ngũ quốc, hắn có thể như nam nhân ở các nước nam tôn tam thê tứ thiếp nay lại chấp nhận làm phu thị của một cái Vương gia, nghiễm nhiên Tiêu Dao Vương rất có bản lãnh.
Lâm Thừa Tướng cũng kinh ngạc, nhìn nét chữ cuồng thảo của Mạc Thương, cười nói : " Vương phi rất có anh khí, nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát so với nét chữ hoa mai của Tiểu quận vương quả thật nhỉnh hơn một chút. Lại nói thơ của Vương phi như hoa trong gương, trăng trong nước, xưa này Lâm Khinh ta còn chưa nghe qua bài thơ hay đến thế."
Lời Lâm Thừa Tướng dĩ nhiên là thật, không nói đến thư pháp, thơ của Phượng Bân làm sao so với Thi Tiên - Bạch Cư Dị.
Mặc dù có vòng vèo, có tranh luận nhưng kết quả chung quy vẫn là Mạc Thương thắng.
Bốc cờ, Hạ Trác quân trắng, Tiêu Dực quân đen, Tiêu Dực đi trước.
Ban đầu khuôn mặt nộn nộn, trắng nõn của Tiêu Dực còn ửng hồng sau khi hạ vài quân cờ liền trở nên bình ổn, nghiêm túc, ánh mắt sắc bén không ít. Lối chơi cờ của Tiêu Dực là dựa theo lối đánh cổ đại, chậm mà chắc, từng nước cờ đều suy tính rõ ràng, không nóng vội mà rất ổn trọng. Quả thật ở độ tuổi như hắn có thể luyện được kỳ nghệ như vậy, đúng là rất có bản lãnh.
Mà Hạ Trác, thời điểm ở hiện đại xem như sánh ngang với kỳ thủ chuyên nghiệp song ngoại trừ lúc đánh với Tư Nguyệt bị nàng sát phạt, hấu hết những người khác đều không dám đối đầu với hắn nên lần này hắn rất hưng phấn. Tính tình Hạ Trác giảo hoạt, nước cờ cũng uyển chuyển, biết tiến biết lùi, như một bao bông cho dù dùng hết sức công chiếm cũng không đạt được nửa phần lợi ích.
Gần một canh giờ trôi qua, nét mặt cả hai đều ngưng trọng, môi Tiêu Dực hơi mím lại hạ quân cờ cuối cùng. Đây quả thực là trận đấu đầy cam go.
Nhìn cả hai sau một hồi sát phạt đến cả mồ hôi trên trán cũng tuôn ra, Tư Nguyệt chầm chậm lâu mồ hôi trên trán Hạ Trác, nhàn nhạt nói : " Uống trà đi."
Tiêu Dực thấy vậy cũng rất hâm mộ, liếc Tư Nguyệt một cái rồi cúi đầu đợi Phượng Lâm cho người đếm đất ( ô vuông trên bàn cờ ).
Tư Nguyệt thấy Tiêu Dực như vậy, thuận miệng nói : " Tiêu Dực, ngươi cũng uống đi. Ván cờ này rất xuất sắc."
Tiêu Dực được nàng khen, đáy lòng liền nở hoa vội vội vàng vàng uống trà, gò má nổi lên mấy rặng mây hồng.
Theo như cách tính ở hiện đại, bởi vì quân đen đi trước được lợi thế nên sẽ cộng thêm 2,5 đất cho quân trắng nhưng ở cổ đại vẫn giữ nguyên, Tư Nguyệt cũng không tiện thay đổi nên đành chấp nhận.
" Hạ công tử, 23,5 đất. Tiêu công tử 24 đất. Tiêu công tử nhiều hơn nửa đất, Tiêu công tử thắng !" Lâm Thừa Tướng sau khi đếm xong liền công bố kết quả khiến ai nấy đều kinh ngạc liên tục khen ngợi Tiêu Dực đồng thời còn quay sang Tiêu đại nhân nói mấy lời hay ho.
Mà rất lâu rồi Hạ Trác mới được đánh một trận thống khoái như vậy, dĩ nhiên không để ý đến kết quả, nói : " Tiêu công tử, thỉnh giáo ! Đã lâu rồi ta mới được đánh đến sảng khoái như thế này."
Tiêu Dực cung kính, nở nụ cười : " Thỉnh giáo ! Nếu Hạ công tử không chê ngày sau Tiêu Dực sẽ bồi."
Vòng thi làm thơ, loay hoay một hồi liền đưa Mạc Thương ra ứng chiến. Bên kia không ai khác chính là Phượng Bân. Nhìn nam tử vận hắc y, nét mặt tràn đầy lãnh khí Phượng Bân không khỏi lạnh người, chậm chạp bước lên đứng cạnh Mạc Thương.
Mạc Thương xưa này không hiểu phong tình, bắt hắn làm thơ chi bằng kêu hắn giết người nhưng thư pháp của hắn lại rất tốt, hắn mỗi ngày đều bỏ qua hơn một canh giờ luyện thư pháp nên Hạ Trác mới đẩy hắn ra thi đấu, còn dặn nếu không biết làm thơ cứ tùy tiện chọn mấy bài thơ của cổ nhân Trung Quốc đạo lại là được.
Phần thi này Phượng Lâm ban đầu muốn đùn đẩy cho Tư Nguyệt ra đề song Tư Nguyệt ngoảnh mặt làm ngơ khiến nàng ta phải khổ sở suy nghĩ. Phượng Lâm nghĩ nát óc cuối cùng hưng phấn đọc : "Thiên nhai dữ địa mạt.
Hữu sơn vạn trượng cao"
Vẫn là trải giấy như phần thi họa, Mạc Thương ái ngại nhìn Tư Nguyệt rồi lạnh mặt nhìn Hạc Trác một chốc mới nâng tay chấp bút. Bình thường nếu không có việc gì Tư Nguyệt liền ngồi thưởng thức Mạc Thương luyện thư pháp, rãnh rỗi còn mài mực cho hắn nên Tư Nguyệt nhìn hắn rất chăm chú.
Phượng Trầm nửa nhấp rượu nửa hé mắt sang chỗ Tư Nguyệt, đáy lòng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, còn có đau đớn, cốc rượu trong tay cũng rung lên.
" Hoàng huynh, huynh không sao chứ ? Trẫm đi gọi Thái y." Phượng Lâm nghiêng người hỏi Phượng Trầm, nàng với hoàng huynh đã thỏa thuận ở trên triều và trước mặt bá quan nàng sẽ xưng là trẫm để không đánh mất lễ nghi.
Phượng Trầm cắn môi, lắc đầu : " Ta không sao."
Phượng Lâm lo lắng nhìn Phượng Trầm một hồi, cũng không ép buộc hắn.
Nén nhang vừa tàng, vẫn là tám thái giám bước ra nâng giấy. Phượng Bân giành ngâm trước.
"Ngũ giá tam gian tân thảo đường,
Thạch giai quế trụ trúc biên tường.
Nam thiềm nạp nhật đông thiên noãn,
Bắc hộ nghinh phong hạ nguyệt lương.
Sái thế phi tuyền tài hữu điểm,
Phất song tà trúc bất thành hàng.
Lai xuân cánh tập đông sương ốc,
Chỉ các lô liêm trước mạnh quang."
" Hay, hay !"
" Tiểu quận vương quả không hổ là một trong tứ đại tài tử !"
Một số kẻ chưa biết hay dở thế nào đã giở công phu vuốt mông ngựa, Phượng Bân đắc ý liếc Mạc Thương : " Mạc công tử, tới phiên ngươi."
"Hoàng hoa tùng bạn lục tôn tiền,
Do hữu ta ta cựu quản huyền.
Ngẫu ngộ nhuận thu trùng cửu nhật,
Đông ly độc chước nhất đào nhiên.
Tự tòng cửu nguyệt trì trai giới,
Bất túy trùng dương thập ngũ niên."
Bình thường Mạc Thương rất ít nói, thời điểm nói cũng không nhiều không ngờ giọng ngâm của hắn lại rất tốt, thanh âm lành lạnh, trầm trầm như gảy vào lòng.
Cho tới khi Lâm Thừa Tướng và Phượng Lâm nhìn thấy thư pháp của Mạc Thương mới ngạc nhiên : " Mạc công tử thế nào lại viết chữ cuồng thảo."
Nguyên lai ở Thanh Loan quốc, nam nhân chỉ được viết chữ hoa mai, nữ nhân mới được viết chữ cuồng thảo. Quay sang nhìn chữ hoa mai thanh tú nhỏ nhắn của Phượng Bân, Tư Nguyệt khẽ cười : " Vương phi của ta không phải người nơi này, ta thật sự cũng không biết nên không thể nhắc nhở hắn."
Mà câu này nói ra trọng tâm mọi người đều dồn vào hai chữ " Vương phi", kia không phải là thiên hạ thủ phủ Trang chủ Tử Giai Sơn Trang sao ? Không ngờ lại chấp nhận là thị phu, vô số nữ nhân ở đây lập tức biểu hiện thái độ ngưỡng mộ đối với Tư Nguyệt. Phải nói, Tử Giai Âu Thần việc làm ăn trải rộng ngũ quốc, hắn có thể như nam nhân ở các nước nam tôn tam thê tứ thiếp nay lại chấp nhận làm phu thị của một cái Vương gia, nghiễm nhiên Tiêu Dao Vương rất có bản lãnh.
Lâm Thừa Tướng cũng kinh ngạc, nhìn nét chữ cuồng thảo của Mạc Thương, cười nói : " Vương phi rất có anh khí, nét chữ mạnh mẽ, dứt khoát so với nét chữ hoa mai của Tiểu quận vương quả thật nhỉnh hơn một chút. Lại nói thơ của Vương phi như hoa trong gương, trăng trong nước, xưa này Lâm Khinh ta còn chưa nghe qua bài thơ hay đến thế."
Lời Lâm Thừa Tướng dĩ nhiên là thật, không nói đến thư pháp, thơ của Phượng Bân làm sao so với Thi Tiên - Bạch Cư Dị.
Mặc dù có vòng vèo, có tranh luận nhưng kết quả chung quy vẫn là Mạc Thương thắng.
/142
|