Hữu Hi nằm trên giường nhắm mắt lại, đúng vậy, Hoàng Bắc Thiên nói đúng, hắn thiếu chút nữa đã xem thấu lòng nàng. Nàng không mất trí nhớ, nàng nhớ tất cả, nhớ quá khứ ân ái, những những kỷ niệm những cực khổ họ cùng nhau trải qua.
Nam nhân nàng yêu đi lấy nữ nhân khác, nàng không chấp nhận được, không thể không đau lòng, Hoàng Bắc Thiên lưu lại bên cạnh nàng luôn tự trách bản thân.
Ngày đó nàng hôn mê nhưng vẫn nghe thấy được những điều Hoàng Bắc Thiên nói, hắn áy náy hắn tự trách, hắn đau khổ, hắn mâu thuẫn giữa cừu hận cùng nàng.
Vì thế nàng quyết định mất trí, làm một kẻ ngốc không còn biết gì, như thế có thể tự gạt mình, tự gạt Hoàng Bắc Thiên, giả vờ vui sướng, giả vờ không để tâm đến bất cứ gì, không quan tâm hắn lấy ai, hắn yêu ai, chỉ ở bên cạnh ủng hộ hắn.
Báo thù là đúng hay sai, nàng làm như vật là đúng hay sai cũng không quan trọng, nếu hắn xuống địa ngục nàng cũng sẽ đi theo.
Nàng không thể cứu vớt Hoàng Bắc Thiên khỏi hận thù bởi vì tình yêu của hai người đã gián tiếp liên lụy hại người nhà Hoàng Bắc Thiên. Nhà tan cửa nát cho dù không phải tự tay nàng nhưng cũng do hai người gây ra, làm sao có thể yên tâm thoải mái sống cuộc đời tiêu dao, nàng biết Hoàng Bắc Thiên làm không được, nàng cũng làm không được.
Trước kia lúc nàng cực khổ, hắn chăm sóc vì nàng nổ lực; bây giờ đổi lại là nàng chăm sóc hắn, dẹp bỏ đi sự kiêu ngạo, tự tôn một lòng ở bên cạnh hắn. VÌ hai người vẫn còn yêu nhau, họ không thể buông tay.
Nàng chờ Hoàng Bắc Thiên, chờ hắn thực hiện lời hứa, chờ đến ngày chuyện đó thành sự thật, hắn mang nàng đi ẩn cư, sống cuộc sống bình dị.
Chỉ là nguyện vọng này thật xa xôi, nếu đến ngày đó, Miêu Hồng sẽ tính sao, nàng cũng là thê tử Hoàng Bắc Thiên. Sự thật đó đang giày vò nàng, nàng tình nguyện làm kẻ mất đi trí nhớ, yên lặng ở bên hắn. Chỉ vì nguyện vọng tốt đẹp đó nàng không dám nghĩ tới, chỉ có thể lừa mình lừa người sống thỏa mãn.
Có lẽ vì thật sự mệt mỏi, Hữu Hi không biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi, hy vọng ngày mai tốt đẹp.
oOo
Thương thế Hoàng Bắc Thiên dần dần tốt lên, mùa đông cũng trôi qua, Hữu Hi theo họ ngược xui khắp nơi.
Vừa trằn trọc vừa nghĩ cách tới gần thành trì của hoàng đế, Hữu Hi biết thế lực Hoàng Bắc Thiên ngày một mở rộng, mọi thứ trong Vô Âu Môn đều nằm trong tay hắn, hơn nữa, hắn còn kín đáo chiêu binh mãi mã, nhờ thực lực cũng như tiền tài trong tay mà hắn đủ dùng để đi chiêu binh mãi mã.
Hữu Hi sau này mới biết, Hoàng Bắc Thiên dù đã bị xét nhà, nhưng trong nhà hắn vẫn chứa rất nhiều ngân lượng. Chỉ là lúc hắn bị nhốt, người nhà bị đi đày, bạc cũng trở nên mất giá trị.
Hôm nay Hoàng Bắc Thiên có được thân phận kim chủ này cũng nhờ Miêu Phách Thiên chọn lựa hắn, nguyên nhân quan trọng nhất chính là đó. Không tiếc cả việc uy bức lợi dụng, hạ độc, gả con gái chỉ vì mục đích Miêu Phách Thiên đã hao tâm tổn trí biết bao nhiêu.
Chủ là hắn đã giá thấp tình cảm của Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên, mặc dù là thành thân nhưng hắn cả đời cũng không chạm vào Miêu Hồng.
Còn Miêu Hồng là người con gái ra sao? Ôn nhu, thiện tâm.
Không, trải qua nhiều việc như vậy, Hữu Hi không hề tin tưởng quan niệm nhìn chỗ đã thấy đồ, nàng cũng nhớ tới câu chó lạ cắn người, có lẽ ví dụ ấy không thỏa đáng, nhưng nàng cũng không thể không đề phòng.
Hoàng Bắc Thiên đi ra ngoài để giải quyết một số chuyện, có vẻ như rất quan trọng, so với những chuyện trước kia thận trọng hơn mấy trăm lần, vừa vội vàng vàng kích động.
Hữu Hi cũng không hỏi, nàng ở căn cứ bí mật luyện quyền cước công phu, nhị đương gia cũng dạy này quyền pháp đơn giản dễ hiểu, nàng đã luyện tập rất nhiều chỉ là chưa có kinh nghiệm thực chiến.
Mỗi thứ Hoàng Bắc Thiên chỉ nàng đều là tinh hoa nhưng rất khó học, bù lại chiêu nào cũng hữu dụng. Đối với nàng, hắn chưa bao giờ keo kiệt, chỉ sợ nàng khổ, nhưng Hữu Hi lại cố chấp, cũng chấp nhận khổ, nàng muốn làm chuyện gì thì sẽ kiên trì đến cùng.
Ngoài ăn cơm và ngủ, Hữu Hi cũng chăm chỉ khổ luyện, thậm chí còn cùng thủ hạ trong Vô Âu môn đánh nhau, như thế nàng có thể tiến bộ hơn. Sau một ngày khổ luyện, đêm tối lại buông xuống, nàng tắm rửa xong thì ngồi đợi Hoàng Bắc Thiên quay về.
Cho đến khi bầu trời đầy sao, mới nghe tháy tiếng bước chân, nàng từ trong phòng đi ra, thấy bóng Hoàng Bắc Thiên, nàng vui vẻ đi ra ngoài đón..
Nàng còn chưa kịp nói chuyện, Hoàng Bắc Thiên đã ôm nàng vào lòng. Hoàng Bắc Thiên vỗ vỗ lưng Hữu Hi, buông Hữu Hi ra, Hữu Hi cũng vội vàng tránh khỏi ngực hắn.
Miêu Hồng khẽ gật đầu với nàng, Miêu Thanh lại khinh thường trừng mắt, Hữu Hi chú ý tới trên người Sơn Báo đang khiêng lấy dáng người nho nhỏ, tay chân bị trói, nhìn không thấy mặt, Hữu Hi trong lòng tò mò muốn biết người bị trói là ai.
Hữu Hi cũng không hỏi bởi vì nàng không can dự vào chuyện của Vô Âu Môn, Sơn Báo khiên người đó vào đại lao.
Mọi người giải tán đi nghỉ ngơi, Hoàng Bắc Thiên ôm lấy nàng đi về phòng, Miêu Hồng và Miêu Thanh nhìn theo bóng lưng của Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên, đứng ở đó rất lâu mà không rời đi
“Tỷ, tỷ để mặc hắn đối xử lạnh lùng thế sao?”- Miêu Thanh bực mình nói.
Miêu Hồng vô vị cười, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, có được thứ mình cần ai còn quan tâm đến mấy thứ này.
“Tỷ không ngại sao?”- Miêu Thanh cau mày hỏi.
“Tỷ chỉ nhớ đến trách nhiệm của chúng ta, chỉ cần chàng một lòng vì Vô Âu Môn thì những chuyện thế này tỷ không để tâm”
“Tỷ đã không để tâm, muội vội cái gì, xem ra như là muội nhiều chuyện, muội đi nghỉ đây”- Miêu Thanh tức giận xoay người bỏ đi.
Miêu Hồng vẫn cười rất dịu dàng nhưng trong mắt hiện lên chút ác độc.
Trở về phòng, Hữu Hi giúp Hoàng Bắc Thiên rửa mặt, rửa tay, thay quần áo sạch sẽ cho hắn, bảo người mang thức ăn tới cùng hắn dùng bữa. Sau khi ăn tối, Hoàng Bắc Thiên ôm lấy Hữu Hi, ôm nàng, mới có thể cảm giác được sự thanh thản, không còn sát khí.
Trong lúc vô tình, ánh mắt nhìn vào lỗ tai Hữu Hi, thấy trên lỗ tai nàng không biết từ khi nào lại nhiều lỗ như thế, đã vậy còn mang theo chiếc đinh nhỏ, tay khẽ chạm nhẹ vào.
“Sao nhiều nhiều lỗ bấm thế này?”
Hữu Hi khẽ giật mình, trong mắt hiện lên gì đó, sau đó cười nói: “Oh, chẳng qua là bấm chơi thôi!”
“Không đau sao?”- Hoàng Bắc Thiên cau mày. “Sau này, đừng bấm nữa”- Nghĩ tới có thứ gì xuyên qua da thịt Hữu Hi, hắn không kiềm được đau lòng.
Nghe Hoàng Bắc Thiên nói xong, Hữu Hi chỉ cúi đầu oh một tiếng, sau đó nhắc nhở: “Ngủ đi, ngươi mệt rồi”
“uh”- Hoàng Bắc Thiên đứng dậy, kéo tay Hữu Hi đi về giường. Hai người ôm nhau ngủ.
Ngày thứ hai trời chưa sáng, Hữu Hi đã dậy sớm đi luyện công, một bên luyện tập quyền pháp một bên hít thở không khí trong lành. Sau đó Hoàng Bắc Thiên thụ giáo kiếm pháp của nàng, xem ra tập luyện tương đối thuần phục, cũng không biết có thể đánh được ai. Hữu Hi chuyên tâm luyện cho đến giờ ăn sáng, muốn xem Hoàng Bắc Thiên đã rời giường chưa, đã thấy tiểu tráng phụ trách thứ ăn đang cau mày mắng mắng đi tới nơi nào đó.
Hắn nhìn thấy Hữu Hi, vội hỏi: “Phu nhân, chào buổi sáng, người lại luyện công hả!”
“Phải!”- Hữu Hi nhìn tay đang bưng đồ ăn của hắn. “Tay ngươi làm sao vậy?”
Tiểu tráng cau mày, không khỏi nói: “Ngày hôm qua bắt được một tiểu nha đầu, ta tốt bụng đưa cơm, nàng ta chẳng những ném thức ăn đi còn cắn ta, không nghĩ tới thân phận của mình lúc này sao, cứ như dã thú ấy”
Hữu Hi nhớ lại dáng người nhỏ xíu tối qua, chỉ là một đứa trẻ, họ bắt nó làm gì?
Hữu Hi không nhịn được hỏi: “Đứa trẻ bị bắt hôm qua là ai?”
Tiểu tráng hồi đáp: “Là một vị công chúa, nghe nói hoàng đế rất sủng ái Thái Hòa công chúa”
Thái Hòa? Trái tim Hữu Hi đập mạnh, là tiểu công chúa quỷ quái. Hữu Hi nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Thái Hòa lúc nào cũng đầy quỷ kế, khiến người khác rất thích, nàng ở bên tai nàng nói: “Thẩm thẩm, là Hoàng Thúc cùng ta diễn trò, cho người có cơ hội gặp Hoàng Bắc Thiên”
Bọn họ lại bắt Thái Hòa công chúa, một đứa trẻ, họ muốn làm gì chứ, Hữu Hi không nhịn được cau mày, suy nghĩ lung tung.
Trở lại phòng, Hoàng Bắc Thiên cũng đã rời giường thấy Hữu Hi đi vào liền giữ lấy nàng, trao cho nàng nụ hôn rất sâu, nhưng mãi không thấy nàng đáp lại.
“Sao vậy, có tâm sự?”- Hắn hỏi.
Hữu Hi cúi đầu hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại bắt một đứa trẻ. Ngươi định xử lí đứa trẻ đó thế nào?”
Hoàng Bắc Thiên buông Hữu Hi ra, đôi mắt đen nhìn mặt Hữu Hi: “Hoàng đế đối xử với ta ra sao, ta sẽ trả lại gấp bội.”
Trái tim Hữu Hi phát lạnh: “Nhưng, đứa trẻ là vô tội, thả đứa trẻ đó đi, mục tiêu của chúng ta là hoàng đế, không phải là đứa trẻ không biết gì”
“Vô tội?”- Hoàng Bắc Thiên hừ lạnh một tiếng. “Không đâu, mẫu thân của ta, muội muội của ta không vô tội sao, nàng có biết không, Bắc Song đã mang thai nhưng vì chịu khổ mà mất đi đứa trẻ, còn có cả những nô tỳ thân cận họ không vô tội sao? Mẫu thân ta chết đi, bà ấy có tội gì chứ?”
“Không?”- Hữu Hi ôm lấy Hoàng Bắc Thiên. “Đừng nghĩ như vậy, Hoàng đế gây tội chúng ta cũng không thể phạm sai lầm như hắn, có đúng không?”
“Trong lòng ta tự có chừng mực”
“Bắc Thiên, buông tha đứa trẻ đi, đừng sai lại càng thêm sai”- nếu không sẽ không thể quay đầu lại được nữa.
“Sai”- Hoàng Bắc Thiên cau mày đẩy Hữu Hi. “Ta không sai, Hữu Hi, nàng chỉ cần ở bên ta thôi”
Hoàng Bắc Thiên dứt lời cũng không muốn nói nhiều xoay người bỏ đi. Mặc kệ Thái Hòa bị bắt vì mục đích gì, kết quả chỉ có chết.
Hữu Hi đi dọc theo lao, nàng không lại gần chỉ ở xa nhìn Thái Hòa, nàng trưởng thành đã có chút thanh nhã, thêm chút kiều mực, nhưng nàng cũng bất lực, cố gắng trấn tĩnh nhưng ánh mắt lại sợ hãi.
Ánh mắt đó với nàng rất quen thuộc, nàng cũng từng trải qua, trước kia nàng cũng như thế, bị nhốt ở nơi xa lạ, bất lực và sợ hãi. Thái Hòa chỉ là một đứa trẻ, trai tim Hữu Hi nhói đau, run sợ khi nghĩ tới cảnh Thái Hòa đầy máu.
Từ trong lao trở ra, trái tim Hữu Hi không thể bình tĩnh được, nàng không thể nhìn Thái Hòa chết, không thể, nàng phải nghĩ cách cứu Thái Hòa, nhưng nàng đã thử mấy lần đầu thất bại.
Quả nhiên điều Hữu Hi lo lắng là đúng, Vô Âu Môn muốn dùng Thái Hòa đòi điều kiện với hoàng đế, hoàng đế không chấp nhận.
Thái Hòa bị đem vào đại sảnh, dáng người nhỏ nhắn bộc lộ sự quật cường, trong mắt chỉ có sợ và sợ.
Hữu Hi biết Thái Hòa bị mang ra khỏi lao, để giết, nàng không chút nghĩ ngợi chạy về đại sảnh.
Miêu Hồng đứng bên cạnh Thái Hòa, an ủi đầu nàng, ôn nhu nói: “Con ếch nhỏ, không phải bọn ta tàn nhẫn, là phụ hoàng ngươi không cần ngươi nữa, nên có chết cũng đừng oán trách”
“Không”- Lòng Hữu Hi cứng lại, vọt tới, ôm lấy Thái Hòa. “Các ngươi đừng giết nàng, nàng chỉ là một đứa trẻ không biết gì cả, làm như thế là rất tàn nhẫn”
“Hoàng thẩm thẩm”- Thái Hòa kinh ngạc nhìn Hữu Hi, nhận ra người quen nàng có chút hy vọng
“Người đâu đem phu nhân vào trong nghỉ ngơi”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng ra lệnh, không muốn Hữu Hi can thiệp vào việc này.
“không, môm chủ đừng giết nàng.”- Hữu Hi ôm chặt Thái Hòa. “Mọi người đều là chính sĩ, tạu sao lại nhẫn tâm xuống tay với một đứa trẻ vô tội như thế?”
“Vô tội”- Miêu Hồng ôn nhu cười. “Lúc hoàng đế hạ lệnh trảm cả nha ta, có nghĩ tới ai vô tội, giết nó trả hận, có gì sai”
“Nhưng các người đang lạm sát kẻ vô tội, như thế khác gì hoàng đế, chúng ta không thể mắc sai lầm như vậy đúng không?”
Miêu Thanh tàn nhẫn nói: “Đây là báo ứng của hoàng đế, xem nữ nhi mình yêu nhất đầu rơi máu chảy hắn sẽ biết hắn đã khiến cho bao nhiêu người đau khổ”
Hữu Hi cảm giác những người trước mắt thật xa lạ, Miêu Thanh, Miêu Hồng, các vị trưởng lão, cả nam nhân nàng yêu Hoàng Bắc Thiên, thật sự đều tàn nhẫn thế sao. Lòng nàng đau quá, Hữu Hi nói: “Các người tàn nhẫn như thế có khác gì cường bạc, vì dân chúng vì chính nghĩa sao? Tất cả là giả? Tất cả đều chỉ dùng nó để ngụy trang cho hành vi trả thù đúng không?”
Miêu Thanh bực mình nói: “Ngươi biết cái gì, chuyện của Vô Âu Môn không cần quan tâm chỉ cần làm tốt bổn phận tiểu nữ nhân là đủ rồi”
“Im miệng”- Hoàng Bắc Thiên trừng mắt lạnh lùng quát to. Hắn không cho phép người khác nói chuyện với Hữu Hi như thế, nhưng Thái Hòa phải chết đứa trẻ đó biết quá nhiều.
“Môn chủ, ngươi tha cho nàng đi, nàng vô tội mà”- Hữu Hi cầu xin Hoàng Bắc Thiên.
“Môn chủ nha đầu này không thể lưu lại”
“Đúng vậy, môn chủ, thả nàng ta thì hành tung chúng ta sẽ bị tiết lộ”
“Giết nàng xem như có thể rửa đi chút hận”
“Môn chủ hạ lệnh đi”
Lời kêu giết chết Thái Hòa càng lúc càng nhiều, bọn họ vì đều hận mà tới với nhau. Người thân của họ đều bị phụ hoàng của Thái Hòa, hay gia gia của Thái Hòa giết. Nay chỉ giết một người để trả thù, hô không cho điều đó là sai.
Hoàng Bắc Thiên kéo tay Hữu Hi, muốn Hữu Hi đứng lên, nhưng Hữu Hi ôm chặt Thái Hòa, không chịu buông tay, làm cho Hoàng Bắc Thiên rất tức giận.
Gương mặt nhỏ nhắn của Thái Hòa bộc lộ sự quật cường nhưng dù sợ hãi nàng cũng biết mọi người ở đây đối với phụ hoàng có cừu hận rất sâu, muốn giết nàng báo thù, nàng nìn Hữu Hi, ngây thơ hét to: “Hoàng thẩm thẩm không cần cầu xin họ, Thái Hòa không sợ chết, bọn họ chẳng qua là đám phản loạn, phụ hoàng sẽ trả thù thay ta”
Hữu Hi đau lòng nhìn Hoàng Bắc Thiên, hy vọng Hoàng Bắc Thiên thay đổi nhưng nàng nhận Hoàng Bắc Thiên không hề xoay chuyển động lòng, nàng thất vọng kích động hét lên: “Nếu như muốn giết nàng vậy giết ta trước đi”
Nam nhân nàng yêu đi lấy nữ nhân khác, nàng không chấp nhận được, không thể không đau lòng, Hoàng Bắc Thiên lưu lại bên cạnh nàng luôn tự trách bản thân.
Ngày đó nàng hôn mê nhưng vẫn nghe thấy được những điều Hoàng Bắc Thiên nói, hắn áy náy hắn tự trách, hắn đau khổ, hắn mâu thuẫn giữa cừu hận cùng nàng.
Vì thế nàng quyết định mất trí, làm một kẻ ngốc không còn biết gì, như thế có thể tự gạt mình, tự gạt Hoàng Bắc Thiên, giả vờ vui sướng, giả vờ không để tâm đến bất cứ gì, không quan tâm hắn lấy ai, hắn yêu ai, chỉ ở bên cạnh ủng hộ hắn.
Báo thù là đúng hay sai, nàng làm như vật là đúng hay sai cũng không quan trọng, nếu hắn xuống địa ngục nàng cũng sẽ đi theo.
Nàng không thể cứu vớt Hoàng Bắc Thiên khỏi hận thù bởi vì tình yêu của hai người đã gián tiếp liên lụy hại người nhà Hoàng Bắc Thiên. Nhà tan cửa nát cho dù không phải tự tay nàng nhưng cũng do hai người gây ra, làm sao có thể yên tâm thoải mái sống cuộc đời tiêu dao, nàng biết Hoàng Bắc Thiên làm không được, nàng cũng làm không được.
Trước kia lúc nàng cực khổ, hắn chăm sóc vì nàng nổ lực; bây giờ đổi lại là nàng chăm sóc hắn, dẹp bỏ đi sự kiêu ngạo, tự tôn một lòng ở bên cạnh hắn. VÌ hai người vẫn còn yêu nhau, họ không thể buông tay.
Nàng chờ Hoàng Bắc Thiên, chờ hắn thực hiện lời hứa, chờ đến ngày chuyện đó thành sự thật, hắn mang nàng đi ẩn cư, sống cuộc sống bình dị.
Chỉ là nguyện vọng này thật xa xôi, nếu đến ngày đó, Miêu Hồng sẽ tính sao, nàng cũng là thê tử Hoàng Bắc Thiên. Sự thật đó đang giày vò nàng, nàng tình nguyện làm kẻ mất đi trí nhớ, yên lặng ở bên hắn. Chỉ vì nguyện vọng tốt đẹp đó nàng không dám nghĩ tới, chỉ có thể lừa mình lừa người sống thỏa mãn.
Có lẽ vì thật sự mệt mỏi, Hữu Hi không biết từ khi nào đã ngủ thiếp đi, hy vọng ngày mai tốt đẹp.
oOo
Thương thế Hoàng Bắc Thiên dần dần tốt lên, mùa đông cũng trôi qua, Hữu Hi theo họ ngược xui khắp nơi.
Vừa trằn trọc vừa nghĩ cách tới gần thành trì của hoàng đế, Hữu Hi biết thế lực Hoàng Bắc Thiên ngày một mở rộng, mọi thứ trong Vô Âu Môn đều nằm trong tay hắn, hơn nữa, hắn còn kín đáo chiêu binh mãi mã, nhờ thực lực cũng như tiền tài trong tay mà hắn đủ dùng để đi chiêu binh mãi mã.
Hữu Hi sau này mới biết, Hoàng Bắc Thiên dù đã bị xét nhà, nhưng trong nhà hắn vẫn chứa rất nhiều ngân lượng. Chỉ là lúc hắn bị nhốt, người nhà bị đi đày, bạc cũng trở nên mất giá trị.
Hôm nay Hoàng Bắc Thiên có được thân phận kim chủ này cũng nhờ Miêu Phách Thiên chọn lựa hắn, nguyên nhân quan trọng nhất chính là đó. Không tiếc cả việc uy bức lợi dụng, hạ độc, gả con gái chỉ vì mục đích Miêu Phách Thiên đã hao tâm tổn trí biết bao nhiêu.
Chủ là hắn đã giá thấp tình cảm của Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên, mặc dù là thành thân nhưng hắn cả đời cũng không chạm vào Miêu Hồng.
Còn Miêu Hồng là người con gái ra sao? Ôn nhu, thiện tâm.
Không, trải qua nhiều việc như vậy, Hữu Hi không hề tin tưởng quan niệm nhìn chỗ đã thấy đồ, nàng cũng nhớ tới câu chó lạ cắn người, có lẽ ví dụ ấy không thỏa đáng, nhưng nàng cũng không thể không đề phòng.
Hoàng Bắc Thiên đi ra ngoài để giải quyết một số chuyện, có vẻ như rất quan trọng, so với những chuyện trước kia thận trọng hơn mấy trăm lần, vừa vội vàng vàng kích động.
Hữu Hi cũng không hỏi, nàng ở căn cứ bí mật luyện quyền cước công phu, nhị đương gia cũng dạy này quyền pháp đơn giản dễ hiểu, nàng đã luyện tập rất nhiều chỉ là chưa có kinh nghiệm thực chiến.
Mỗi thứ Hoàng Bắc Thiên chỉ nàng đều là tinh hoa nhưng rất khó học, bù lại chiêu nào cũng hữu dụng. Đối với nàng, hắn chưa bao giờ keo kiệt, chỉ sợ nàng khổ, nhưng Hữu Hi lại cố chấp, cũng chấp nhận khổ, nàng muốn làm chuyện gì thì sẽ kiên trì đến cùng.
Ngoài ăn cơm và ngủ, Hữu Hi cũng chăm chỉ khổ luyện, thậm chí còn cùng thủ hạ trong Vô Âu môn đánh nhau, như thế nàng có thể tiến bộ hơn. Sau một ngày khổ luyện, đêm tối lại buông xuống, nàng tắm rửa xong thì ngồi đợi Hoàng Bắc Thiên quay về.
Cho đến khi bầu trời đầy sao, mới nghe tháy tiếng bước chân, nàng từ trong phòng đi ra, thấy bóng Hoàng Bắc Thiên, nàng vui vẻ đi ra ngoài đón..
Nàng còn chưa kịp nói chuyện, Hoàng Bắc Thiên đã ôm nàng vào lòng. Hoàng Bắc Thiên vỗ vỗ lưng Hữu Hi, buông Hữu Hi ra, Hữu Hi cũng vội vàng tránh khỏi ngực hắn.
Miêu Hồng khẽ gật đầu với nàng, Miêu Thanh lại khinh thường trừng mắt, Hữu Hi chú ý tới trên người Sơn Báo đang khiêng lấy dáng người nho nhỏ, tay chân bị trói, nhìn không thấy mặt, Hữu Hi trong lòng tò mò muốn biết người bị trói là ai.
Hữu Hi cũng không hỏi bởi vì nàng không can dự vào chuyện của Vô Âu Môn, Sơn Báo khiên người đó vào đại lao.
Mọi người giải tán đi nghỉ ngơi, Hoàng Bắc Thiên ôm lấy nàng đi về phòng, Miêu Hồng và Miêu Thanh nhìn theo bóng lưng của Hữu Hi và Hoàng Bắc Thiên, đứng ở đó rất lâu mà không rời đi
“Tỷ, tỷ để mặc hắn đối xử lạnh lùng thế sao?”- Miêu Thanh bực mình nói.
Miêu Hồng vô vị cười, chẳng qua chỉ là một cuộc giao dịch, có được thứ mình cần ai còn quan tâm đến mấy thứ này.
“Tỷ không ngại sao?”- Miêu Thanh cau mày hỏi.
“Tỷ chỉ nhớ đến trách nhiệm của chúng ta, chỉ cần chàng một lòng vì Vô Âu Môn thì những chuyện thế này tỷ không để tâm”
“Tỷ đã không để tâm, muội vội cái gì, xem ra như là muội nhiều chuyện, muội đi nghỉ đây”- Miêu Thanh tức giận xoay người bỏ đi.
Miêu Hồng vẫn cười rất dịu dàng nhưng trong mắt hiện lên chút ác độc.
Trở về phòng, Hữu Hi giúp Hoàng Bắc Thiên rửa mặt, rửa tay, thay quần áo sạch sẽ cho hắn, bảo người mang thức ăn tới cùng hắn dùng bữa. Sau khi ăn tối, Hoàng Bắc Thiên ôm lấy Hữu Hi, ôm nàng, mới có thể cảm giác được sự thanh thản, không còn sát khí.
Trong lúc vô tình, ánh mắt nhìn vào lỗ tai Hữu Hi, thấy trên lỗ tai nàng không biết từ khi nào lại nhiều lỗ như thế, đã vậy còn mang theo chiếc đinh nhỏ, tay khẽ chạm nhẹ vào.
“Sao nhiều nhiều lỗ bấm thế này?”
Hữu Hi khẽ giật mình, trong mắt hiện lên gì đó, sau đó cười nói: “Oh, chẳng qua là bấm chơi thôi!”
“Không đau sao?”- Hoàng Bắc Thiên cau mày. “Sau này, đừng bấm nữa”- Nghĩ tới có thứ gì xuyên qua da thịt Hữu Hi, hắn không kiềm được đau lòng.
Nghe Hoàng Bắc Thiên nói xong, Hữu Hi chỉ cúi đầu oh một tiếng, sau đó nhắc nhở: “Ngủ đi, ngươi mệt rồi”
“uh”- Hoàng Bắc Thiên đứng dậy, kéo tay Hữu Hi đi về giường. Hai người ôm nhau ngủ.
Ngày thứ hai trời chưa sáng, Hữu Hi đã dậy sớm đi luyện công, một bên luyện tập quyền pháp một bên hít thở không khí trong lành. Sau đó Hoàng Bắc Thiên thụ giáo kiếm pháp của nàng, xem ra tập luyện tương đối thuần phục, cũng không biết có thể đánh được ai. Hữu Hi chuyên tâm luyện cho đến giờ ăn sáng, muốn xem Hoàng Bắc Thiên đã rời giường chưa, đã thấy tiểu tráng phụ trách thứ ăn đang cau mày mắng mắng đi tới nơi nào đó.
Hắn nhìn thấy Hữu Hi, vội hỏi: “Phu nhân, chào buổi sáng, người lại luyện công hả!”
“Phải!”- Hữu Hi nhìn tay đang bưng đồ ăn của hắn. “Tay ngươi làm sao vậy?”
Tiểu tráng cau mày, không khỏi nói: “Ngày hôm qua bắt được một tiểu nha đầu, ta tốt bụng đưa cơm, nàng ta chẳng những ném thức ăn đi còn cắn ta, không nghĩ tới thân phận của mình lúc này sao, cứ như dã thú ấy”
Hữu Hi nhớ lại dáng người nhỏ xíu tối qua, chỉ là một đứa trẻ, họ bắt nó làm gì?
Hữu Hi không nhịn được hỏi: “Đứa trẻ bị bắt hôm qua là ai?”
Tiểu tráng hồi đáp: “Là một vị công chúa, nghe nói hoàng đế rất sủng ái Thái Hòa công chúa”
Thái Hòa? Trái tim Hữu Hi đập mạnh, là tiểu công chúa quỷ quái. Hữu Hi nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Thái Hòa lúc nào cũng đầy quỷ kế, khiến người khác rất thích, nàng ở bên tai nàng nói: “Thẩm thẩm, là Hoàng Thúc cùng ta diễn trò, cho người có cơ hội gặp Hoàng Bắc Thiên”
Bọn họ lại bắt Thái Hòa công chúa, một đứa trẻ, họ muốn làm gì chứ, Hữu Hi không nhịn được cau mày, suy nghĩ lung tung.
Trở lại phòng, Hoàng Bắc Thiên cũng đã rời giường thấy Hữu Hi đi vào liền giữ lấy nàng, trao cho nàng nụ hôn rất sâu, nhưng mãi không thấy nàng đáp lại.
“Sao vậy, có tâm sự?”- Hắn hỏi.
Hữu Hi cúi đầu hỏi: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi lại bắt một đứa trẻ. Ngươi định xử lí đứa trẻ đó thế nào?”
Hoàng Bắc Thiên buông Hữu Hi ra, đôi mắt đen nhìn mặt Hữu Hi: “Hoàng đế đối xử với ta ra sao, ta sẽ trả lại gấp bội.”
Trái tim Hữu Hi phát lạnh: “Nhưng, đứa trẻ là vô tội, thả đứa trẻ đó đi, mục tiêu của chúng ta là hoàng đế, không phải là đứa trẻ không biết gì”
“Vô tội?”- Hoàng Bắc Thiên hừ lạnh một tiếng. “Không đâu, mẫu thân của ta, muội muội của ta không vô tội sao, nàng có biết không, Bắc Song đã mang thai nhưng vì chịu khổ mà mất đi đứa trẻ, còn có cả những nô tỳ thân cận họ không vô tội sao? Mẫu thân ta chết đi, bà ấy có tội gì chứ?”
“Không?”- Hữu Hi ôm lấy Hoàng Bắc Thiên. “Đừng nghĩ như vậy, Hoàng đế gây tội chúng ta cũng không thể phạm sai lầm như hắn, có đúng không?”
“Trong lòng ta tự có chừng mực”
“Bắc Thiên, buông tha đứa trẻ đi, đừng sai lại càng thêm sai”- nếu không sẽ không thể quay đầu lại được nữa.
“Sai”- Hoàng Bắc Thiên cau mày đẩy Hữu Hi. “Ta không sai, Hữu Hi, nàng chỉ cần ở bên ta thôi”
Hoàng Bắc Thiên dứt lời cũng không muốn nói nhiều xoay người bỏ đi. Mặc kệ Thái Hòa bị bắt vì mục đích gì, kết quả chỉ có chết.
Hữu Hi đi dọc theo lao, nàng không lại gần chỉ ở xa nhìn Thái Hòa, nàng trưởng thành đã có chút thanh nhã, thêm chút kiều mực, nhưng nàng cũng bất lực, cố gắng trấn tĩnh nhưng ánh mắt lại sợ hãi.
Ánh mắt đó với nàng rất quen thuộc, nàng cũng từng trải qua, trước kia nàng cũng như thế, bị nhốt ở nơi xa lạ, bất lực và sợ hãi. Thái Hòa chỉ là một đứa trẻ, trai tim Hữu Hi nhói đau, run sợ khi nghĩ tới cảnh Thái Hòa đầy máu.
Từ trong lao trở ra, trái tim Hữu Hi không thể bình tĩnh được, nàng không thể nhìn Thái Hòa chết, không thể, nàng phải nghĩ cách cứu Thái Hòa, nhưng nàng đã thử mấy lần đầu thất bại.
Quả nhiên điều Hữu Hi lo lắng là đúng, Vô Âu Môn muốn dùng Thái Hòa đòi điều kiện với hoàng đế, hoàng đế không chấp nhận.
Thái Hòa bị đem vào đại sảnh, dáng người nhỏ nhắn bộc lộ sự quật cường, trong mắt chỉ có sợ và sợ.
Hữu Hi biết Thái Hòa bị mang ra khỏi lao, để giết, nàng không chút nghĩ ngợi chạy về đại sảnh.
Miêu Hồng đứng bên cạnh Thái Hòa, an ủi đầu nàng, ôn nhu nói: “Con ếch nhỏ, không phải bọn ta tàn nhẫn, là phụ hoàng ngươi không cần ngươi nữa, nên có chết cũng đừng oán trách”
“Không”- Lòng Hữu Hi cứng lại, vọt tới, ôm lấy Thái Hòa. “Các ngươi đừng giết nàng, nàng chỉ là một đứa trẻ không biết gì cả, làm như thế là rất tàn nhẫn”
“Hoàng thẩm thẩm”- Thái Hòa kinh ngạc nhìn Hữu Hi, nhận ra người quen nàng có chút hy vọng
“Người đâu đem phu nhân vào trong nghỉ ngơi”- Hoàng Bắc Thiên lạnh lùng ra lệnh, không muốn Hữu Hi can thiệp vào việc này.
“không, môm chủ đừng giết nàng.”- Hữu Hi ôm chặt Thái Hòa. “Mọi người đều là chính sĩ, tạu sao lại nhẫn tâm xuống tay với một đứa trẻ vô tội như thế?”
“Vô tội”- Miêu Hồng ôn nhu cười. “Lúc hoàng đế hạ lệnh trảm cả nha ta, có nghĩ tới ai vô tội, giết nó trả hận, có gì sai”
“Nhưng các người đang lạm sát kẻ vô tội, như thế khác gì hoàng đế, chúng ta không thể mắc sai lầm như vậy đúng không?”
Miêu Thanh tàn nhẫn nói: “Đây là báo ứng của hoàng đế, xem nữ nhi mình yêu nhất đầu rơi máu chảy hắn sẽ biết hắn đã khiến cho bao nhiêu người đau khổ”
Hữu Hi cảm giác những người trước mắt thật xa lạ, Miêu Thanh, Miêu Hồng, các vị trưởng lão, cả nam nhân nàng yêu Hoàng Bắc Thiên, thật sự đều tàn nhẫn thế sao. Lòng nàng đau quá, Hữu Hi nói: “Các người tàn nhẫn như thế có khác gì cường bạc, vì dân chúng vì chính nghĩa sao? Tất cả là giả? Tất cả đều chỉ dùng nó để ngụy trang cho hành vi trả thù đúng không?”
Miêu Thanh bực mình nói: “Ngươi biết cái gì, chuyện của Vô Âu Môn không cần quan tâm chỉ cần làm tốt bổn phận tiểu nữ nhân là đủ rồi”
“Im miệng”- Hoàng Bắc Thiên trừng mắt lạnh lùng quát to. Hắn không cho phép người khác nói chuyện với Hữu Hi như thế, nhưng Thái Hòa phải chết đứa trẻ đó biết quá nhiều.
“Môn chủ, ngươi tha cho nàng đi, nàng vô tội mà”- Hữu Hi cầu xin Hoàng Bắc Thiên.
“Môn chủ nha đầu này không thể lưu lại”
“Đúng vậy, môn chủ, thả nàng ta thì hành tung chúng ta sẽ bị tiết lộ”
“Giết nàng xem như có thể rửa đi chút hận”
“Môn chủ hạ lệnh đi”
Lời kêu giết chết Thái Hòa càng lúc càng nhiều, bọn họ vì đều hận mà tới với nhau. Người thân của họ đều bị phụ hoàng của Thái Hòa, hay gia gia của Thái Hòa giết. Nay chỉ giết một người để trả thù, hô không cho điều đó là sai.
Hoàng Bắc Thiên kéo tay Hữu Hi, muốn Hữu Hi đứng lên, nhưng Hữu Hi ôm chặt Thái Hòa, không chịu buông tay, làm cho Hoàng Bắc Thiên rất tức giận.
Gương mặt nhỏ nhắn của Thái Hòa bộc lộ sự quật cường nhưng dù sợ hãi nàng cũng biết mọi người ở đây đối với phụ hoàng có cừu hận rất sâu, muốn giết nàng báo thù, nàng nìn Hữu Hi, ngây thơ hét to: “Hoàng thẩm thẩm không cần cầu xin họ, Thái Hòa không sợ chết, bọn họ chẳng qua là đám phản loạn, phụ hoàng sẽ trả thù thay ta”
Hữu Hi đau lòng nhìn Hoàng Bắc Thiên, hy vọng Hoàng Bắc Thiên thay đổi nhưng nàng nhận Hoàng Bắc Thiên không hề xoay chuyển động lòng, nàng thất vọng kích động hét lên: “Nếu như muốn giết nàng vậy giết ta trước đi”
/160
|