Hoàng Bắc Thiên mặt mày nhăn nhúm, nắm tay siết chặt, nhìn Hữu Hi cố chấp che chở Thái Hòa, hắn cuồi cùng cũng thỏa hiệp, tức giận quát: “Đủ rồi, đem đứa trẻ này giam lại, sau đó tái nghị”
“Môn chủ”- Mọi người không phục, đồng thanh hô to hy vọng hắn hạ lệnh giết Thái Hòa.
Nhưng sắc mặt Hoàng Bắc Thiên lạnh nghiêm đi vào trong sảnh, không muốn tiếp tục nghe những người bên dưới kêu gào, cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt bướng bỉnh của Hữu Hi che chở cho Thái Hòa.
Mọi người trong sảnh ai cũng tức giận nhìn Hữu Hi, nàng đúng là không thuận mắt, thật lạc loài, nàng không hề đặt lợi ích của họ lên trên đi che chở cho con gái của kẻ thù.
Thái Hòa từ trong người Hữu Hi bị lôi đi, một lần nữa bị giam vào lao, Hữu Hi chỉ có thể nhìn theo, nàng phải làm sao mới cứu được Thái Hòa.
Hoàng Bắc Thiên vẫn còn rất giận Hữu Hi, ban đêm hắn không quay về, Hữu Hi cũng không tìm hắn, nàng muốn tiến hành kế hoạch đã vạch ra. Từ trong phòng bếp một vài người đưa cơm đến người trông lao tù, Hữu Hi giả vờ không cẩn thận đụng trúng người đưa cơm, nàng nói trong làm rớt thì gì đó nhờ người đưa cơm tìm giúp nàng, sau đó nhanh chóng bỏ thuốc mê vào thức ăn, rồi nói đã tìm được đồ cáo lỗi bỏ đi.
Sau khi đã đưa cơm, Hữu Hi tránh mặt đoàn người đi tuần tra, dấu một cái thang sau bức tường, sau đó lẻn vào địa lao giữa đêm tối. Hai người đứng canh ngoài cửa tinh thần cũng không còn phấn chấn, Hữu Hi trốn ở nơi bí mật gần đó, chờ thuốc phát tác họ ngã xuống.
Không bao lâu, tay hai người gác cổng khẽ lắc lư không yên, Hữu Hi trong lòng mặc kệ, tay chạm vào chía khóa trên người họ rút ra. Hữu Hi đánh thượt một hơi, vội vàng đi vào trong lao, nhìn thấy Thái Hòa ngồi trên mặt đất nàng không khỏi có chút không đành lòng.
“Hoàng..”- Thái Hòa ngây ngốc tính gọi tên Hữu Hi.
NHưng Hữu Hi lại ra hiệu kêu nàng đừng lên tiếng, rồi dùng chìa khóa mở cửa, kéo tay Thái Hòa, hạ giọng: “Mau đi, ta mang ngươi ra khỏi đây”
“Hoàng thẩm thẩm cũng cùng Thái hòa đi sao?”- Thái Hoà nhỏ giọng hỏi.
“Không chỉ có mình ngươi đi”- Hữu Hi trả lời đơn giản, rồi mang Thái Hòa ra khỏi địa lao, trong bóng tối lẩn tranh, nàng đi tới chỗ đặt thang.
Vừa đi tới, hai người tuần tra liền xuất hiện, Hữu Hi trong lòng thầm kêu lên không tốt rồi, nếu như để hai người đó phát hiện bọn gác ngục đã ngất xỉu, thì nàng không thể đưa Thái Hòa chạy thoát.
Hữu Hi linh động đem Thái Hòa giấu sau bức tường, nàng nghênh ngang thong thả đi ra ngoài.
“Tuần đêm sao?”- Hữu Hi thuận miệng hỏi.
“Phải, phu nhân sao lại ở đây?”
“Ban ngày khiến môn chủ tức giận, ta… ta không dám gặp hắn, cho nên muốn đi dạo xung quanh”
Người tuần đêm cười nói: “Môn chủ sẽ không giận phu nhân đâu, đêm đã khuya, phu nhân cũng về phòng nghỉ ngơi đi”
Hữu Hi gật đầu: “Được, ta vè đây”
“Chúng tôi đi tuần đây”- Một người nói,
“Thật khổ cho mọi người”- Hữu Hi đang muốn nói phiá trước đều rất bình thường thì người gác đêm hỏi phía trước có gì bất thường không?
“Oh, ta đi suốt cả đoạn đường này không phát hiện gì cả, chỉ nghe tiếng của tiểu công chúa đang rên la, nếu các ngươi lo lắng có thể vào xem một chút”
“Nếu không có gì bất thường, chúng tôi cũng không cần đi, tuần qua nơi khác thôi”
“Phu nhân xin mời”- Hai người vừa nói vừa nhắm tới nơi khác mà đi, tay Hữu Hi siết chặt đã ướt đẫm mồ hôi.
Thái Hòa nhanh trí đi ra, kéo tay nàng trấn an, Hữu Hi ôm Thái Hòa, cẩn thận đi về phía trước. Sau khi đến được vị trí để thang, trái tim Hữu Hi mới nhẹ nhàng thả lỏng, cố gắng hết sức nâng cái thang lên, nói nhỏ với Thái Hòa: “Thái Hòa, có ra được không thì phải dựa vào bản thân biết không?”
“Hoàng thẩm thẩm, người không đi sao? Chúng ta cùng nhau bỏ trốn, đi tìm hoàng thúc”- Thái Hòa kéo tay nàng. “Hoàng thúc lần trước chọc giận phụ hoàng, nhưng lúc đó hắn bị thương thừa sống thiếu chết, nên phụ hoàng không thể trách phạt, nhưng sau này hoàng thúc không còn là Vương gia nữa, rất đáng thương a”
Hữu Hi ngẩn ra, trong lòng rối loạn, nàng lắc đầu xua đi nỗi phiền muộn, không muốn tiếp tục suy nghĩ nhiều, nhìn Thái Hòa nói: “Ta không phải Hoàng thẩm thẩm nên không thể cùng ngươi đi tìm Hoàng Thúc, công chúa đi nhanh đi, chậm nữa thì không kịp”
“Vậy còn người, để ta bỏ chạy, người không sao chứ?”
“Yên tâm, có môn chủ che chở ta sẽ không gặp chuyện gì cả, mau đi”
Thái Hòa không nói nữa, leo lên trên thang, đứng ở đầu thang nhìn thoáng qua Hữu Hi: “Cám ơn hoàng thẩm thẩm, Thái Hòa sẽ không quên người”
“Cẩn thận một chút, nhớ phải dựa vào bản thân, đừng để bị bắt lại”- Hữu Hi hạ giọng dặn dò.
“Ta nhớ, Hoàng thẩm thẩm người bảo trọng!”- Nói xong, Thái Hòa không chút do dự nhảy xuống từ đầu tường, bây giờ không phải là lúc để sợ hãi, hoàng Thẩm Thẩm đã bất chấp tất cả cứu nàng.
Hữu Hi nhìn bộ dạng dũng cảm của Thái Hòa, nàng cũng yên tâm hơn nhiều, cất đi cái thang rồi bỏ đi.
Hữu Hi vừa về phòng, chưa kịp khôi phục lại từ bất an và khẩn trương đã nghe âm thanh ồn ào từ bên ngoài. Nàng ngẩn ra, rõ ràng có người đã biết Thái Hòa không còn đó, như vậy chỉ mấy chốc nữa sẽ phát hiện, Thái Hòa không biết có chạy đi xa được không hay lại bị bắt về, Hữu Hi lo lắng bất an đi qua đi lại trong phòng.
Đang lo lắng thì một giọng nói tức giận vang lên phía sau Hữu Hi: “Có phải nàng giúp nó bỏ trốn không?”
Hữu Hi quay đầu lại nhìn thấy gương mặt tức giận của Hữu Hi, hắn thật sự giận, trước đây hắn chưa từng ở trước mặt nàng nổi giận.
“Ta… ta không thể nhìn nàng chết, ta không chấp nhận được”- Hữu Hi xin lỗi nhìn Hoàng Bắc Thiên, hắn tin tưởng nàng lại giúp Thái Hào bỏ trốn.
“Tại sao!”- Hoàng Bắc Thiên đi lên trước, túm lấy cánh tay Hữu Hi. “Tại sao lại cứu nó? Chẳng lẽ vì nó gọi nàng là Hoàng Thẩm Thẩm”
Hữu Hi sững sờ, nhìn Hoàng Bắc Thiên. “Ngươi nói thế là ý gì, ta không biết vì sao nàng lại kêu ta là Hoàng Thẩm Thẩm”- Nàng không mất trí nhớ, nàng biết hàm nghĩa trong câu hỏi của Hoàng Bắc Thiên, lòng nàng như bị kim đâm.
“Thật sao?”- Vẻ mặt Hoàng Bắc Thiên xanh mét. “Ra là nàng vì một người không quen chấp nhận trái ý ta, nàng vì sao lại như thế?”
“Ta chỉ là không muốn chàng lạm sát kẻ vô tội, nàng chỉ là một đứa trẻ, không biết gì cả, hận thù của chàng không nên trút lên người một đứa trẻ”
“Im miệng”- Hoàng Bắc Thiên nổi giận gầm lên. “Nàng có biết hậu quả nếu như nó trốn thoát không, lòng của nàng rốt cuộc có ta hay không?”
“Ta không biết, ta chỉ không muốn nàng chết. Tôn chỉ của Vô Âu môn là gì là để cho mọi người có cuộc sống tốt đẹp, mọi người đều bình đẳng, nhưng tất cả chẳng qua là để ngụy trang cho sự dối trá của các ngươi, các ngươi vì báo thù mà lừa gạt lợi dụng mọi người? Chính nghĩa nhân sĩ, các ngươi dùng cái gọi là chính nghĩa che dấu đi chuyện xấu xa mình làm? Ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
“Ba”
Một âm thanh giòn tan vang lên, cả phòng trở nên tĩnh lặng, trên mặt Hữu Hi ửng đỏ. Lời của Hữu Hi chọc giận Hoàng Bắc Thiên, cả ngày nay hắn đã bị các Vị trưởng lão lải nhải suốt, hắn không muốn Hữu Hi đau lòng nên kiên trì không giết Thái Hòa.
NHưng các vị trưởng lão, Miêu Hồng, Miêu Thanh vẫn ép hắn; lúc này Hữu Hi còn mắng hắn, áp lực từ hai phía khiến hắn không thể chịu đựng được, Hữu Hi nói hắn dùng chính nghĩa để ngụy trang cho mọi thứ khiến hắn thẹn quá hóa giận.
Tay Hoàng Bắc Thiên run rẩy, hắn sững người, tay cứng lại giữa không trung, nhìn Hữu Hi lại nhìn về tay mình. Hắn vừa làm gì thế? Hắn đánh Hữu Hi, hắn đánh Hữu Hi, hắn nhìn ra trong mắt Hữu Hi chỉ còn sự tĩnh lặng.
“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên sợ hãi . “Ta, ta không biết tại sao mình làm thế, ta không phải cố ý, Hữu Hi, nàng đánh ta đi, nàng đánh ta đi”
Hoàng Bắc Thiên nắm lấy tay Hữu Hi đánh vào mặt hắn, nhưng Hữu Hi như kẻ mất hồn nhìn hắn không hề nói một lời, không khóc, không náo loạn.
Nhìn Hữu Hi như vậy, Hoàng Bắc Thiên thật sự rất sợ, hắn dùng tay ôm lấy Hữu Hi vào lòng, bối rối nói: “Xin lỗi Hữu Hi, ta mất khống chế, ta đáng chết, ta đáng chết”
Hữu Hi như khúc gỗ để mặc hắn ôm, gương mặt tĩnh lặng, lòng vấy máu, Bắc Thiên, chàng đã từng yêu nàng, sủng nàng, Hoàng Bắc Thiên nàng yêu bây giờ lại tát nàng.
Cái tát của hắn không khiến mặt nàng đau, nhưng lòng của nàng, sự đau đớn này khiến nàng không thể mở lời, ngay cả nước mắt ủy khuất cũng không thể rơi xuống.
Hoàng Bắc Thiên đã điên rồi, quyền lực đã là cho hắn thay đổi, lửa hận mong mỏi báo thù làm cho hắn không quan tâm gì cả, trái tim cao cao tại thượng coi trọng chúng sinh đã mất, hắn đang đánh mất chính mình, nhưng hắn không cho phép có bất cứ giọng nói nào phản bác hắn, đừng nói là mắng hắn.
Hắn thật sự đã trầm luân vào địa ngục sao, trái tim Hữu Hi lạnh băng, tùy ý để Hoàng Bắc Thiên ôm cùng với sự hối hận, nghe giọng nói bối rối cứ lặp lại lời xin lỗi.
Lòng nàng lặng khóc: “Bắc Thiên, chúng ta bây giờ là sao, tại sao lại biến thành thế này”
Vô Âu Môn dời đi suốt đêm, Thái Hòa cuối cùng cũng đào thoát, nàng thông minh trốn đi nên không ai tìm được.
Nhưng trái tim Hữu Hi lúc này đã bị tổn thương, Hoàng Bắc Thiên lại càng thêm hối hận ảo não, mặc cho hắn nói gì, Hữu Hi cũng không đáp. Hắn không dám nhìn mặt Hữu Hi, dấu tay của hắn trên mặt nàng khiến tim hắn đau nhói.
Hắn sợ hãi khi nhìn thấy Hữu Hi như thế, sợ sự tĩnh lặng trầm mặc đó, dù đánh hắn, mắng hắc, gào khóc, hắn vẫn còn cảm nhận được nàng yêu hắn, nhưng nàng ngay cả chút phản ứng cũng không có.
Dùng xong điểm tâm, Hữu Hi lại nhốt mình vào phòng, không gặp Hoàng Bắc Thiên. Nàng đối mặt với gương, nhìn dấu hồng trên mặt, nỗi đau lan ra khắp cơ thể, nàng nhớ, nàng rất nhớ Hoàng Bắc Thiên của trước kia, nhớ Hoàng Bắc Thiên trước đây không hề hận thù.
Bắc Thiên, Bắc Thiên nàng yêu đâu rồi, có ai trả lại cho nàng người con trai ôn nhu mà nàng yêu hay không, nàng không còn nhận Hoàng Bắc Thiên hiện giờ nữa.
Nhìn gương, nước mắt của Hữu Hi cũng không thể chảy xuống, lòng nàng rất đau, đau quá, nhớ đến Hoàng Bắc Thiên trước kia trái tim càng quặng đau.
Nước mắt chảy vào trong, nàng lặng lẽ mở bao quần áo, là hoa hồng nàng tự làm, sau khi giả vờ mất trí nhớ, nàng lặng lẽ làm hoa hồng, mỗi một ngày làm một cành hoa lặng lẽ nói thầm: “Bắc Thiên, ta yêu chàng”
NHưng cái tát của hắn đã đánh nát lòng nàng. Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, nàng không thể gắng gượng nổi nữa, tay nàng bóp nát đóa hồng đỏ tươi, phá nát đi loài hoa tượng trưng cho từng yêu, giống như đang bóp nát tình yêu của nàng, lòng của nàng. Nàng thẫn thờ ngồi đó, vươn tay, nhìn chiếc nhẫn Hoàng Bắc Thiên trao cho nàng, nàng tháo nhẫn xuống, đặt trên bàn.
Trong đầu nhớ lại từng đoạn kỉ niệm ngắn của cả hai, nàng muốn giữ lấy Hoàng Bắc Thiên ôn nhu lương thiện xưa kia, ôm vào lòng, không để hắn đi. Hữu Hi muốn khóc, đau lòng, nhưng không biết từ khi nào cả cơ thể gục trước bàn trang điểm, mất đi tri giác.
Trong phòng tối đen, có bóng người đi tới gần nàng
oOo
Trời đã sáng, cả cơ thể của nàng giống như vừa bị xe nghiền nát, cảm giác đau nhức lan tỏa tàn thân. Nàng cố gắng mở hai mắt, nhìn chiếc giường trắng, đầu óc mê muội. Nàng đang ở đâu đây?
Nàng nhớ mình ngồi trước gương đồng, sau lại xuất hiện ở đây, Hữu Hi không khỏi quay đầu lại, nhưng nhìn thấy một nam nhân trần trụi ngồi bên giường, tấm lưng rộng dài, thắt lưng gầy, da thịt trắng nõn bóng loáng, có vài vết sẹo, bóng người quen thuộc đó, quen thuộc đến mức làm nàng kinh hãi
Hữu Hi sững sờ, bối rối ngồi dậy, chăn mền trên người tuộc xuống, lộ ra cả cơ thể không còn quần áo, náng hét lên, vội vàng kéo lấy mền bao lấy cơ thể mình, đôi mắt nhìn nam nhân trước mặt.
Trái tim vừa sợ vừa bất an.
Nam nhân từ từ quay đầu lại, gương mặt lạnh lùng đập vào mắt Hữu Hi, lòng nàng như bị dao xượt qua, sắc nhọn nhưng đau đớn, gương mặt trắng bệch. Nghi hoặc, kinh ngạc chiếm cứ lòng nàng, Hữu Hi nhìn chằm chằm gương mặt đó, nàng đau khổ không dám tin liền quát lên: “Ngươi sao lại ở đây?”
“Nơi này là chỗ của ta”- Gương mặt lạnh như tiền không chút cảm xúc, đôi mắt đen âm trầm thâm sâu, giống như lòng sông không đáy
“Không!”- Hữu Hi lắc đầu, nàng sao lại cùng hắn chứ. “Ta nhất định đang nằm mơ, nằm mơ”- Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, không dám tin vào mắt mình, sao nàng lại nằm trên giường Lăng Khiếu Dương, rõ ràng nàng ở chỗ của Vô Âu Môn, sao lại ở đây cùng Lăng Khiếu Dương, không có khả năng, không thể!
“Đừng tự lừa mình nữa, đây là thật, nàng đang ở trên giường của ta, không phải mơ”- Lăng Khiếu Dương vô tình ép nàng đối mặt với sự thật.
Hữu Hi không thể tin được nhìn Lăng Khiếu Dương, giọng nói run rẩy, thì thầm: “Tại sao, tại sao ta lại ở đây”
Hắn chỉ lạng lùng nhìn nàng, phản ứng của nàng khiến tim hắn rất đau, nhưng không quan trọng, không còn quan trọng nữa.
“Chúng ta… ngươi đã làm gì ta?”- Hữu Hi nghiến răng nói, đôi mắt chỉ có nỗi đau.
Làm gì sao? Lăng Khiếu Dương đứng dậy, thân thể cao lớn, lồng ngực rắn chắt đập vào mắt Hữu Hi, vẻ mặt hắn lạnh lùng, chế giễu nói: “Vậy ta để nàng xem, một người phụ nữ nằm trên giường một nam nhân còn có thể làm gì, cũng không phải chưa làm qua, cần gì phải tỏ vẻ mặt đó’
Không, tại sao, tại sao lại như thế? Trong đầu Hữu Hi hỗn loạn, ánh mắt cuồng loạn, nàng không thể nhớ lại đêm qua xảy ra chuyện gì? Nàng nhớ Hoàng Bắc Thiên tát nàng, đánh mạnh vào lòng nàng, khiến nàng muốn buông xuôi tất cả.
Sau đó nàng không nhớ gì cả, lúc tỉnh lại là đã ở trên giường Lăng Khiếu Dương, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Hữu Hi gào lên: “Tại sao, tại sao ngươi lại làm thế.”
Hai cánh tay tráng kiện của Lăng Khiếu Dương đan chéo trước ngực, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hữu Hi, mang theo sự chế giễu: “Tại sao ư, đơn giản thôi, ta muốn nàng, đáp án này có khiến nàng hài lòng không”
“Môn chủ”- Mọi người không phục, đồng thanh hô to hy vọng hắn hạ lệnh giết Thái Hòa.
Nhưng sắc mặt Hoàng Bắc Thiên lạnh nghiêm đi vào trong sảnh, không muốn tiếp tục nghe những người bên dưới kêu gào, cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt bướng bỉnh của Hữu Hi che chở cho Thái Hòa.
Mọi người trong sảnh ai cũng tức giận nhìn Hữu Hi, nàng đúng là không thuận mắt, thật lạc loài, nàng không hề đặt lợi ích của họ lên trên đi che chở cho con gái của kẻ thù.
Thái Hòa từ trong người Hữu Hi bị lôi đi, một lần nữa bị giam vào lao, Hữu Hi chỉ có thể nhìn theo, nàng phải làm sao mới cứu được Thái Hòa.
Hoàng Bắc Thiên vẫn còn rất giận Hữu Hi, ban đêm hắn không quay về, Hữu Hi cũng không tìm hắn, nàng muốn tiến hành kế hoạch đã vạch ra. Từ trong phòng bếp một vài người đưa cơm đến người trông lao tù, Hữu Hi giả vờ không cẩn thận đụng trúng người đưa cơm, nàng nói trong làm rớt thì gì đó nhờ người đưa cơm tìm giúp nàng, sau đó nhanh chóng bỏ thuốc mê vào thức ăn, rồi nói đã tìm được đồ cáo lỗi bỏ đi.
Sau khi đã đưa cơm, Hữu Hi tránh mặt đoàn người đi tuần tra, dấu một cái thang sau bức tường, sau đó lẻn vào địa lao giữa đêm tối. Hai người đứng canh ngoài cửa tinh thần cũng không còn phấn chấn, Hữu Hi trốn ở nơi bí mật gần đó, chờ thuốc phát tác họ ngã xuống.
Không bao lâu, tay hai người gác cổng khẽ lắc lư không yên, Hữu Hi trong lòng mặc kệ, tay chạm vào chía khóa trên người họ rút ra. Hữu Hi đánh thượt một hơi, vội vàng đi vào trong lao, nhìn thấy Thái Hòa ngồi trên mặt đất nàng không khỏi có chút không đành lòng.
“Hoàng..”- Thái Hòa ngây ngốc tính gọi tên Hữu Hi.
NHưng Hữu Hi lại ra hiệu kêu nàng đừng lên tiếng, rồi dùng chìa khóa mở cửa, kéo tay Thái Hòa, hạ giọng: “Mau đi, ta mang ngươi ra khỏi đây”
“Hoàng thẩm thẩm cũng cùng Thái hòa đi sao?”- Thái Hoà nhỏ giọng hỏi.
“Không chỉ có mình ngươi đi”- Hữu Hi trả lời đơn giản, rồi mang Thái Hòa ra khỏi địa lao, trong bóng tối lẩn tranh, nàng đi tới chỗ đặt thang.
Vừa đi tới, hai người tuần tra liền xuất hiện, Hữu Hi trong lòng thầm kêu lên không tốt rồi, nếu như để hai người đó phát hiện bọn gác ngục đã ngất xỉu, thì nàng không thể đưa Thái Hòa chạy thoát.
Hữu Hi linh động đem Thái Hòa giấu sau bức tường, nàng nghênh ngang thong thả đi ra ngoài.
“Tuần đêm sao?”- Hữu Hi thuận miệng hỏi.
“Phải, phu nhân sao lại ở đây?”
“Ban ngày khiến môn chủ tức giận, ta… ta không dám gặp hắn, cho nên muốn đi dạo xung quanh”
Người tuần đêm cười nói: “Môn chủ sẽ không giận phu nhân đâu, đêm đã khuya, phu nhân cũng về phòng nghỉ ngơi đi”
Hữu Hi gật đầu: “Được, ta vè đây”
“Chúng tôi đi tuần đây”- Một người nói,
“Thật khổ cho mọi người”- Hữu Hi đang muốn nói phiá trước đều rất bình thường thì người gác đêm hỏi phía trước có gì bất thường không?
“Oh, ta đi suốt cả đoạn đường này không phát hiện gì cả, chỉ nghe tiếng của tiểu công chúa đang rên la, nếu các ngươi lo lắng có thể vào xem một chút”
“Nếu không có gì bất thường, chúng tôi cũng không cần đi, tuần qua nơi khác thôi”
“Phu nhân xin mời”- Hai người vừa nói vừa nhắm tới nơi khác mà đi, tay Hữu Hi siết chặt đã ướt đẫm mồ hôi.
Thái Hòa nhanh trí đi ra, kéo tay nàng trấn an, Hữu Hi ôm Thái Hòa, cẩn thận đi về phía trước. Sau khi đến được vị trí để thang, trái tim Hữu Hi mới nhẹ nhàng thả lỏng, cố gắng hết sức nâng cái thang lên, nói nhỏ với Thái Hòa: “Thái Hòa, có ra được không thì phải dựa vào bản thân biết không?”
“Hoàng thẩm thẩm, người không đi sao? Chúng ta cùng nhau bỏ trốn, đi tìm hoàng thúc”- Thái Hòa kéo tay nàng. “Hoàng thúc lần trước chọc giận phụ hoàng, nhưng lúc đó hắn bị thương thừa sống thiếu chết, nên phụ hoàng không thể trách phạt, nhưng sau này hoàng thúc không còn là Vương gia nữa, rất đáng thương a”
Hữu Hi ngẩn ra, trong lòng rối loạn, nàng lắc đầu xua đi nỗi phiền muộn, không muốn tiếp tục suy nghĩ nhiều, nhìn Thái Hòa nói: “Ta không phải Hoàng thẩm thẩm nên không thể cùng ngươi đi tìm Hoàng Thúc, công chúa đi nhanh đi, chậm nữa thì không kịp”
“Vậy còn người, để ta bỏ chạy, người không sao chứ?”
“Yên tâm, có môn chủ che chở ta sẽ không gặp chuyện gì cả, mau đi”
Thái Hòa không nói nữa, leo lên trên thang, đứng ở đầu thang nhìn thoáng qua Hữu Hi: “Cám ơn hoàng thẩm thẩm, Thái Hòa sẽ không quên người”
“Cẩn thận một chút, nhớ phải dựa vào bản thân, đừng để bị bắt lại”- Hữu Hi hạ giọng dặn dò.
“Ta nhớ, Hoàng thẩm thẩm người bảo trọng!”- Nói xong, Thái Hòa không chút do dự nhảy xuống từ đầu tường, bây giờ không phải là lúc để sợ hãi, hoàng Thẩm Thẩm đã bất chấp tất cả cứu nàng.
Hữu Hi nhìn bộ dạng dũng cảm của Thái Hòa, nàng cũng yên tâm hơn nhiều, cất đi cái thang rồi bỏ đi.
Hữu Hi vừa về phòng, chưa kịp khôi phục lại từ bất an và khẩn trương đã nghe âm thanh ồn ào từ bên ngoài. Nàng ngẩn ra, rõ ràng có người đã biết Thái Hòa không còn đó, như vậy chỉ mấy chốc nữa sẽ phát hiện, Thái Hòa không biết có chạy đi xa được không hay lại bị bắt về, Hữu Hi lo lắng bất an đi qua đi lại trong phòng.
Đang lo lắng thì một giọng nói tức giận vang lên phía sau Hữu Hi: “Có phải nàng giúp nó bỏ trốn không?”
Hữu Hi quay đầu lại nhìn thấy gương mặt tức giận của Hữu Hi, hắn thật sự giận, trước đây hắn chưa từng ở trước mặt nàng nổi giận.
“Ta… ta không thể nhìn nàng chết, ta không chấp nhận được”- Hữu Hi xin lỗi nhìn Hoàng Bắc Thiên, hắn tin tưởng nàng lại giúp Thái Hào bỏ trốn.
“Tại sao!”- Hoàng Bắc Thiên đi lên trước, túm lấy cánh tay Hữu Hi. “Tại sao lại cứu nó? Chẳng lẽ vì nó gọi nàng là Hoàng Thẩm Thẩm”
Hữu Hi sững sờ, nhìn Hoàng Bắc Thiên. “Ngươi nói thế là ý gì, ta không biết vì sao nàng lại kêu ta là Hoàng Thẩm Thẩm”- Nàng không mất trí nhớ, nàng biết hàm nghĩa trong câu hỏi của Hoàng Bắc Thiên, lòng nàng như bị kim đâm.
“Thật sao?”- Vẻ mặt Hoàng Bắc Thiên xanh mét. “Ra là nàng vì một người không quen chấp nhận trái ý ta, nàng vì sao lại như thế?”
“Ta chỉ là không muốn chàng lạm sát kẻ vô tội, nàng chỉ là một đứa trẻ, không biết gì cả, hận thù của chàng không nên trút lên người một đứa trẻ”
“Im miệng”- Hoàng Bắc Thiên nổi giận gầm lên. “Nàng có biết hậu quả nếu như nó trốn thoát không, lòng của nàng rốt cuộc có ta hay không?”
“Ta không biết, ta chỉ không muốn nàng chết. Tôn chỉ của Vô Âu môn là gì là để cho mọi người có cuộc sống tốt đẹp, mọi người đều bình đẳng, nhưng tất cả chẳng qua là để ngụy trang cho sự dối trá của các ngươi, các ngươi vì báo thù mà lừa gạt lợi dụng mọi người? Chính nghĩa nhân sĩ, các ngươi dùng cái gọi là chính nghĩa che dấu đi chuyện xấu xa mình làm? Ngay cả một đứa trẻ cũng không buông tha, ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”
“Ba”
Một âm thanh giòn tan vang lên, cả phòng trở nên tĩnh lặng, trên mặt Hữu Hi ửng đỏ. Lời của Hữu Hi chọc giận Hoàng Bắc Thiên, cả ngày nay hắn đã bị các Vị trưởng lão lải nhải suốt, hắn không muốn Hữu Hi đau lòng nên kiên trì không giết Thái Hòa.
NHưng các vị trưởng lão, Miêu Hồng, Miêu Thanh vẫn ép hắn; lúc này Hữu Hi còn mắng hắn, áp lực từ hai phía khiến hắn không thể chịu đựng được, Hữu Hi nói hắn dùng chính nghĩa để ngụy trang cho mọi thứ khiến hắn thẹn quá hóa giận.
Tay Hoàng Bắc Thiên run rẩy, hắn sững người, tay cứng lại giữa không trung, nhìn Hữu Hi lại nhìn về tay mình. Hắn vừa làm gì thế? Hắn đánh Hữu Hi, hắn đánh Hữu Hi, hắn nhìn ra trong mắt Hữu Hi chỉ còn sự tĩnh lặng.
“Hữu Hi”- Hoàng Bắc Thiên sợ hãi . “Ta, ta không biết tại sao mình làm thế, ta không phải cố ý, Hữu Hi, nàng đánh ta đi, nàng đánh ta đi”
Hoàng Bắc Thiên nắm lấy tay Hữu Hi đánh vào mặt hắn, nhưng Hữu Hi như kẻ mất hồn nhìn hắn không hề nói một lời, không khóc, không náo loạn.
Nhìn Hữu Hi như vậy, Hoàng Bắc Thiên thật sự rất sợ, hắn dùng tay ôm lấy Hữu Hi vào lòng, bối rối nói: “Xin lỗi Hữu Hi, ta mất khống chế, ta đáng chết, ta đáng chết”
Hữu Hi như khúc gỗ để mặc hắn ôm, gương mặt tĩnh lặng, lòng vấy máu, Bắc Thiên, chàng đã từng yêu nàng, sủng nàng, Hoàng Bắc Thiên nàng yêu bây giờ lại tát nàng.
Cái tát của hắn không khiến mặt nàng đau, nhưng lòng của nàng, sự đau đớn này khiến nàng không thể mở lời, ngay cả nước mắt ủy khuất cũng không thể rơi xuống.
Hoàng Bắc Thiên đã điên rồi, quyền lực đã là cho hắn thay đổi, lửa hận mong mỏi báo thù làm cho hắn không quan tâm gì cả, trái tim cao cao tại thượng coi trọng chúng sinh đã mất, hắn đang đánh mất chính mình, nhưng hắn không cho phép có bất cứ giọng nói nào phản bác hắn, đừng nói là mắng hắn.
Hắn thật sự đã trầm luân vào địa ngục sao, trái tim Hữu Hi lạnh băng, tùy ý để Hoàng Bắc Thiên ôm cùng với sự hối hận, nghe giọng nói bối rối cứ lặp lại lời xin lỗi.
Lòng nàng lặng khóc: “Bắc Thiên, chúng ta bây giờ là sao, tại sao lại biến thành thế này”
Vô Âu Môn dời đi suốt đêm, Thái Hòa cuối cùng cũng đào thoát, nàng thông minh trốn đi nên không ai tìm được.
Nhưng trái tim Hữu Hi lúc này đã bị tổn thương, Hoàng Bắc Thiên lại càng thêm hối hận ảo não, mặc cho hắn nói gì, Hữu Hi cũng không đáp. Hắn không dám nhìn mặt Hữu Hi, dấu tay của hắn trên mặt nàng khiến tim hắn đau nhói.
Hắn sợ hãi khi nhìn thấy Hữu Hi như thế, sợ sự tĩnh lặng trầm mặc đó, dù đánh hắn, mắng hắc, gào khóc, hắn vẫn còn cảm nhận được nàng yêu hắn, nhưng nàng ngay cả chút phản ứng cũng không có.
Dùng xong điểm tâm, Hữu Hi lại nhốt mình vào phòng, không gặp Hoàng Bắc Thiên. Nàng đối mặt với gương, nhìn dấu hồng trên mặt, nỗi đau lan ra khắp cơ thể, nàng nhớ, nàng rất nhớ Hoàng Bắc Thiên của trước kia, nhớ Hoàng Bắc Thiên trước đây không hề hận thù.
Bắc Thiên, Bắc Thiên nàng yêu đâu rồi, có ai trả lại cho nàng người con trai ôn nhu mà nàng yêu hay không, nàng không còn nhận Hoàng Bắc Thiên hiện giờ nữa.
Nhìn gương, nước mắt của Hữu Hi cũng không thể chảy xuống, lòng nàng rất đau, đau quá, nhớ đến Hoàng Bắc Thiên trước kia trái tim càng quặng đau.
Nước mắt chảy vào trong, nàng lặng lẽ mở bao quần áo, là hoa hồng nàng tự làm, sau khi giả vờ mất trí nhớ, nàng lặng lẽ làm hoa hồng, mỗi một ngày làm một cành hoa lặng lẽ nói thầm: “Bắc Thiên, ta yêu chàng”
NHưng cái tát của hắn đã đánh nát lòng nàng. Mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, nàng không thể gắng gượng nổi nữa, tay nàng bóp nát đóa hồng đỏ tươi, phá nát đi loài hoa tượng trưng cho từng yêu, giống như đang bóp nát tình yêu của nàng, lòng của nàng. Nàng thẫn thờ ngồi đó, vươn tay, nhìn chiếc nhẫn Hoàng Bắc Thiên trao cho nàng, nàng tháo nhẫn xuống, đặt trên bàn.
Trong đầu nhớ lại từng đoạn kỉ niệm ngắn của cả hai, nàng muốn giữ lấy Hoàng Bắc Thiên ôn nhu lương thiện xưa kia, ôm vào lòng, không để hắn đi. Hữu Hi muốn khóc, đau lòng, nhưng không biết từ khi nào cả cơ thể gục trước bàn trang điểm, mất đi tri giác.
Trong phòng tối đen, có bóng người đi tới gần nàng
oOo
Trời đã sáng, cả cơ thể của nàng giống như vừa bị xe nghiền nát, cảm giác đau nhức lan tỏa tàn thân. Nàng cố gắng mở hai mắt, nhìn chiếc giường trắng, đầu óc mê muội. Nàng đang ở đâu đây?
Nàng nhớ mình ngồi trước gương đồng, sau lại xuất hiện ở đây, Hữu Hi không khỏi quay đầu lại, nhưng nhìn thấy một nam nhân trần trụi ngồi bên giường, tấm lưng rộng dài, thắt lưng gầy, da thịt trắng nõn bóng loáng, có vài vết sẹo, bóng người quen thuộc đó, quen thuộc đến mức làm nàng kinh hãi
Hữu Hi sững sờ, bối rối ngồi dậy, chăn mền trên người tuộc xuống, lộ ra cả cơ thể không còn quần áo, náng hét lên, vội vàng kéo lấy mền bao lấy cơ thể mình, đôi mắt nhìn nam nhân trước mặt.
Trái tim vừa sợ vừa bất an.
Nam nhân từ từ quay đầu lại, gương mặt lạnh lùng đập vào mắt Hữu Hi, lòng nàng như bị dao xượt qua, sắc nhọn nhưng đau đớn, gương mặt trắng bệch. Nghi hoặc, kinh ngạc chiếm cứ lòng nàng, Hữu Hi nhìn chằm chằm gương mặt đó, nàng đau khổ không dám tin liền quát lên: “Ngươi sao lại ở đây?”
“Nơi này là chỗ của ta”- Gương mặt lạnh như tiền không chút cảm xúc, đôi mắt đen âm trầm thâm sâu, giống như lòng sông không đáy
“Không!”- Hữu Hi lắc đầu, nàng sao lại cùng hắn chứ. “Ta nhất định đang nằm mơ, nằm mơ”- Nàng từ từ nhắm hai mắt lại, không dám tin vào mắt mình, sao nàng lại nằm trên giường Lăng Khiếu Dương, rõ ràng nàng ở chỗ của Vô Âu Môn, sao lại ở đây cùng Lăng Khiếu Dương, không có khả năng, không thể!
“Đừng tự lừa mình nữa, đây là thật, nàng đang ở trên giường của ta, không phải mơ”- Lăng Khiếu Dương vô tình ép nàng đối mặt với sự thật.
Hữu Hi không thể tin được nhìn Lăng Khiếu Dương, giọng nói run rẩy, thì thầm: “Tại sao, tại sao ta lại ở đây”
Hắn chỉ lạng lùng nhìn nàng, phản ứng của nàng khiến tim hắn rất đau, nhưng không quan trọng, không còn quan trọng nữa.
“Chúng ta… ngươi đã làm gì ta?”- Hữu Hi nghiến răng nói, đôi mắt chỉ có nỗi đau.
Làm gì sao? Lăng Khiếu Dương đứng dậy, thân thể cao lớn, lồng ngực rắn chắt đập vào mắt Hữu Hi, vẻ mặt hắn lạnh lùng, chế giễu nói: “Vậy ta để nàng xem, một người phụ nữ nằm trên giường một nam nhân còn có thể làm gì, cũng không phải chưa làm qua, cần gì phải tỏ vẻ mặt đó’
Không, tại sao, tại sao lại như thế? Trong đầu Hữu Hi hỗn loạn, ánh mắt cuồng loạn, nàng không thể nhớ lại đêm qua xảy ra chuyện gì? Nàng nhớ Hoàng Bắc Thiên tát nàng, đánh mạnh vào lòng nàng, khiến nàng muốn buông xuôi tất cả.
Sau đó nàng không nhớ gì cả, lúc tỉnh lại là đã ở trên giường Lăng Khiếu Dương, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, Hữu Hi gào lên: “Tại sao, tại sao ngươi lại làm thế.”
Hai cánh tay tráng kiện của Lăng Khiếu Dương đan chéo trước ngực, đôi mắt lạnh lùng nhìn Hữu Hi, mang theo sự chế giễu: “Tại sao ư, đơn giản thôi, ta muốn nàng, đáp án này có khiến nàng hài lòng không”
/160
|