- Chỉ là ta hơi lo lắng cho Dao Dao, sợ nó bị người ta công kích
Tần Khinh Vũ nhìn về phía Tần Thủy Dao, khuôn mặt lộ ra vẻ rầu rĩ.
Miệng đời khó ngăn, dù bây giờ Tần Thủy Dao là hoa hậu giảng đường, được vô số người ngưỡng mộ nhưng mà khi tin này lộ ra thì chắc chắn không thiếu người thóa mạ.
Tần Khinh Vũ tin mình có thể thừa nhận miệng lưỡi thế gian, còn con gái nàng dù sao cũng mới chỉ có mười sáu tuổi, tâm lí sao chịu nổi.
- Mẹ không phải lo cho con đâu, cây ngay không sợ chết đứng mà.
Tần Thủy Dao vội vàng nói.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, có em ở đây, ai dám nói gì đồ ngốc chứ!
Đường Kim cũng nói.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu:
- Vậy thì tốt, vậy cứ xem như chúng ta chưa biết gì cả.
Đường Kim cũng không có ý kiến, tuy rằng không muốn có người chửi bới Tần Khinh Vũ, nhưng nếu Tần Khinh Vũ thấy đây là một cơ hội thì cứ tranh thủ để tìm kẻ đứng sau màn luôn.
Đối mặt với phong ba sắp đến, Tần Khinh Vũ giục mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Đường Kim cũng không vội rời đi mà về phòng mình, lấy điện thoại gọi cho Kiều An An.
- Chị đã về nhà nha!
Kiều An An nũng nịu nói, giọng nói đã thân thiết hơn rất nhiều:
- Chuyện kia giải quyết sao rồi?
- Chưa giải quyết sao cả.
Đường Kim trả lời:
- Nhưng mà đã có cách rồi.
- Vậy em cứ ở đó đi, các cô ấy chắc chắn cần cậu giúp một tay đó.
Kiều An An ôn nhu nói.
- Thất tiên nữ, chúng ta lãng phí đại tiệc quá!
Đường Kim tiếc hận nói, đúng là quá lãng phí mà, đến Hùng Bá ca siêu cấp dại gái còn thấy tiếc .
Bất quá, hắn cũng không định chén tiếp đại tiệc.
- Không nói nữa, chị đi ngủ sớm!
Kiều An An tự nhiên biết Đường Kim nói lãng phí là có ý gì, nhớ đến khi ở quán nàng lại thấy nóng mặt không dám nói tiếp nữa.
Khoanh chân ngồi ở trên giường, Đường Kim lẩm bẩm:
- Vẫn là luyện công đi, luyện võ công giỏi, mới có thể tán gái a!
**************
Ngày hôm sau, bảy giờ sáng.
Sau nửa tháng, bên ngoài biệt thự Tần gia lại một lần nữa vô cùng náo nhiệt, lần trước là do vô số người muốn phải bảo vệ Tần Khinh Vũ, nhưng lần này lại là vô số người muốn đạp thêm cho nàng một cước, đẩy nàng vào cảnh vạn kiếp bất phục a.
Hơn nữa, lần trước bảo vệ Tần Khinh Vũ là một đám cơ bắp, bây giờ lại là một đám phóng viên.
Hơn trăm người ngồi chồm hỗm, camera các thứ đầy đủ cùng đợi Tần Khinh Vũ xuất hiện.
Trong khi đó Tần Khinh Vũ đang bình thản ngồi trong phòng khách đọc báo.
- Thủ đoạn của ai mà bỉ ổi vậy?
Dù tối qua đã biết chuyện này nhưng khi đọc báo Liễu Nguyệt vẫn cực kì tức giận.
- Liễu Nguyệt, đừng tức giận, ảnh hưởng đến đứa bé!
Tần Khinh Vũ bình tĩnh nói, mọi chuyện đều trong dự liệu của nàng.
- Mẹ, khắp nơi trên mạng đều đăng tin nè!
Tần Thủy Dao từ trên lầu chạy xuống, mặt cũng đầy tức giận.
- Không sao, con và Đường Kim cứ đến trường đi, ở đây không cần lo đâu.
Tần Khinh Vũ vẫn không thèm để ý.
- Tần tỷ, bên ngoài nhiều phóng viên như vậy.
Liễu Nguyệt có chút lo lắng:
- Dao Dao đi ra ngoài, nhất định sẽ bị bọn họ ngăn lại.
- Đơn giản thôi.
Tần Khinh Vũ tỏ vẻ đã tính trước:
- Đường Kim, cậu cứ đánh bọn kí giả một trận, à đừng đánh mạnh tay quá, để họ còn viết bài chứ.
- Híc, Tần tỷ, sao lại vậy chứ?
Liễu Nguyệt ngẩn ngơ:
- Như vậy không phải đắc tội hết bọn họ sao? Khi đó chắc chắn họ sẽ dựng chuyện nói xấu chị mà?
- Chị hy vọng họ sẽ làm thế!
Tần Khinh Vũ ảm đạm cười:
- Tuy rằng chị không biết ai đối phó mình, nhưng đến khi chị rơi vào bước đường cùng chắc chắn hắn sẽ lộ diện.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, em cùng đồ ngốc đi trước.
Đường Kim rất phối hợp với Tần Khinh Vũ.
Mấy phút sau, Đường Kim liền cùng Tần Thủy Dao rời khỏi cửa, đám phóng viên chầu chực sẵn được thể ùa lên.
Tách tách tách...
Tiếng chụp hình không ngừng vang lên.
- Xin hỏi Tần Khinh Vũ có ở bên trong không?
- Vị tiểu thư này, xin hỏi cô là con gái Tần Khinh Vũ a?
- Xin hỏi, cô có ý kiến gì về chuyện của mẹ mình không?
- Xin hỏi vị tiên sinh này, ngài có quan hệ gì với Tần Khinh Vũ?
...
- Chó ngoan không cản đường, đừng cản ta!
Đường Kim không nhịn được mắng một câu, sau đó liền ra tay.
- A...
- Ây...
- Đau quá...
- Sao lại đánh người vậy?
Trong nháy mắt, tất cả trở nên hỗn loạn. Chỉ lát sau, cả đám phóng viên đã bị đánh nằm lăn ra.
- Ghét nhất đám phóng viên!
Đường Kim bước qua người một tên rồi nói.
Tần Khinh Vũ nhìn về phía Tần Thủy Dao, khuôn mặt lộ ra vẻ rầu rĩ.
Miệng đời khó ngăn, dù bây giờ Tần Thủy Dao là hoa hậu giảng đường, được vô số người ngưỡng mộ nhưng mà khi tin này lộ ra thì chắc chắn không thiếu người thóa mạ.
Tần Khinh Vũ tin mình có thể thừa nhận miệng lưỡi thế gian, còn con gái nàng dù sao cũng mới chỉ có mười sáu tuổi, tâm lí sao chịu nổi.
- Mẹ không phải lo cho con đâu, cây ngay không sợ chết đứng mà.
Tần Thủy Dao vội vàng nói.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, có em ở đây, ai dám nói gì đồ ngốc chứ!
Đường Kim cũng nói.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu:
- Vậy thì tốt, vậy cứ xem như chúng ta chưa biết gì cả.
Đường Kim cũng không có ý kiến, tuy rằng không muốn có người chửi bới Tần Khinh Vũ, nhưng nếu Tần Khinh Vũ thấy đây là một cơ hội thì cứ tranh thủ để tìm kẻ đứng sau màn luôn.
Đối mặt với phong ba sắp đến, Tần Khinh Vũ giục mọi người về phòng nghỉ ngơi.
Đường Kim cũng không vội rời đi mà về phòng mình, lấy điện thoại gọi cho Kiều An An.
- Chị đã về nhà nha!
Kiều An An nũng nịu nói, giọng nói đã thân thiết hơn rất nhiều:
- Chuyện kia giải quyết sao rồi?
- Chưa giải quyết sao cả.
Đường Kim trả lời:
- Nhưng mà đã có cách rồi.
- Vậy em cứ ở đó đi, các cô ấy chắc chắn cần cậu giúp một tay đó.
Kiều An An ôn nhu nói.
- Thất tiên nữ, chúng ta lãng phí đại tiệc quá!
Đường Kim tiếc hận nói, đúng là quá lãng phí mà, đến Hùng Bá ca siêu cấp dại gái còn thấy tiếc .
Bất quá, hắn cũng không định chén tiếp đại tiệc.
- Không nói nữa, chị đi ngủ sớm!
Kiều An An tự nhiên biết Đường Kim nói lãng phí là có ý gì, nhớ đến khi ở quán nàng lại thấy nóng mặt không dám nói tiếp nữa.
Khoanh chân ngồi ở trên giường, Đường Kim lẩm bẩm:
- Vẫn là luyện công đi, luyện võ công giỏi, mới có thể tán gái a!
**************
Ngày hôm sau, bảy giờ sáng.
Sau nửa tháng, bên ngoài biệt thự Tần gia lại một lần nữa vô cùng náo nhiệt, lần trước là do vô số người muốn phải bảo vệ Tần Khinh Vũ, nhưng lần này lại là vô số người muốn đạp thêm cho nàng một cước, đẩy nàng vào cảnh vạn kiếp bất phục a.
Hơn nữa, lần trước bảo vệ Tần Khinh Vũ là một đám cơ bắp, bây giờ lại là một đám phóng viên.
Hơn trăm người ngồi chồm hỗm, camera các thứ đầy đủ cùng đợi Tần Khinh Vũ xuất hiện.
Trong khi đó Tần Khinh Vũ đang bình thản ngồi trong phòng khách đọc báo.
- Thủ đoạn của ai mà bỉ ổi vậy?
Dù tối qua đã biết chuyện này nhưng khi đọc báo Liễu Nguyệt vẫn cực kì tức giận.
- Liễu Nguyệt, đừng tức giận, ảnh hưởng đến đứa bé!
Tần Khinh Vũ bình tĩnh nói, mọi chuyện đều trong dự liệu của nàng.
- Mẹ, khắp nơi trên mạng đều đăng tin nè!
Tần Thủy Dao từ trên lầu chạy xuống, mặt cũng đầy tức giận.
- Không sao, con và Đường Kim cứ đến trường đi, ở đây không cần lo đâu.
Tần Khinh Vũ vẫn không thèm để ý.
- Tần tỷ, bên ngoài nhiều phóng viên như vậy.
Liễu Nguyệt có chút lo lắng:
- Dao Dao đi ra ngoài, nhất định sẽ bị bọn họ ngăn lại.
- Đơn giản thôi.
Tần Khinh Vũ tỏ vẻ đã tính trước:
- Đường Kim, cậu cứ đánh bọn kí giả một trận, à đừng đánh mạnh tay quá, để họ còn viết bài chứ.
- Híc, Tần tỷ, sao lại vậy chứ?
Liễu Nguyệt ngẩn ngơ:
- Như vậy không phải đắc tội hết bọn họ sao? Khi đó chắc chắn họ sẽ dựng chuyện nói xấu chị mà?
- Chị hy vọng họ sẽ làm thế!
Tần Khinh Vũ ảm đạm cười:
- Tuy rằng chị không biết ai đối phó mình, nhưng đến khi chị rơi vào bước đường cùng chắc chắn hắn sẽ lộ diện.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, em cùng đồ ngốc đi trước.
Đường Kim rất phối hợp với Tần Khinh Vũ.
Mấy phút sau, Đường Kim liền cùng Tần Thủy Dao rời khỏi cửa, đám phóng viên chầu chực sẵn được thể ùa lên.
Tách tách tách...
Tiếng chụp hình không ngừng vang lên.
- Xin hỏi Tần Khinh Vũ có ở bên trong không?
- Vị tiểu thư này, xin hỏi cô là con gái Tần Khinh Vũ a?
- Xin hỏi, cô có ý kiến gì về chuyện của mẹ mình không?
- Xin hỏi vị tiên sinh này, ngài có quan hệ gì với Tần Khinh Vũ?
...
- Chó ngoan không cản đường, đừng cản ta!
Đường Kim không nhịn được mắng một câu, sau đó liền ra tay.
- A...
- Ây...
- Đau quá...
- Sao lại đánh người vậy?
Trong nháy mắt, tất cả trở nên hỗn loạn. Chỉ lát sau, cả đám phóng viên đã bị đánh nằm lăn ra.
- Ghét nhất đám phóng viên!
Đường Kim bước qua người một tên rồi nói.
/482
|