- Chủ tịch, hợp đồng của DAK với Recent chúng ta đã giành được. _ Hàn Lục đi vào cung kính nói, nhiệm vụ này chủ tịch đã giao cỡ hơn 1 tuần, bây giờ Hàn Lục mới làm xong, sợ sẽ bị quở trách. Hàn Đại cùng Hàn Lục cũng không ngờ, hợp đồng kí kết với DAK lại khó tranh giành đến vậy.
- Ngày mai hẹn gặp phu nhân kí kết hợp đồng ở XX. _ Hàn Dương rất nhanh đưa ra câu trả lời, anh biết chắc khi cô biết anh là người kí kết hợp đồng lần này, cô sẽ không đích thân đi mà sẽ để cấp dưới đi dùm, nên anh mới đích thân nói rõ ra bốn chữ hẹn gặp phu nhân để Lục và Đại tìm mọi cách cho hai người gặp mặt.
Nhà hàng XX là nơi đầu tiên cô và anh gặp nhau lúc nói chuyện về việc đám cưới, anh muốn kí kết hợp đồng ở nơi này, phần nào có thể giúp cô lẫn anh ôn lại kỉ niệm xưa kia.
- Đã rõ thưa chủ tịch. _ Hàn Lục cúi đầu sau đó đi ra ngoài, đến bản thân cậu ta cũng phải nể phục anh, đã không còn gì sau chủ tịch vẫn gọi cô là phu nhân ngọt sớt như thế, quả thật là chủ tịch thật thật sự là gã si tình.
----------
Nhà hàng XX .
Đúng như lời nói, người đại diện bên Ngô Thị là Hàn Lục và Hàn Đại luôn làm sức ép để chính thân cô đi kí kết buổi hợp đồng này với anh. Vốn dĩ cô một giây hay một phút cũng không có can đảm nhìn anh, nhưng vì hai người họ năn nỉ ỉ oi thật dữ dội, nên cô mới đành lòng chấp nhận tới đây.
Mạnh Ái mặc một chiếc đầm màu đen trễ vai lộ ra xương quai xanh quyến rũ của mình. Phía dưới chiếc đầm dài hơn đầu gối một chút nhưng chủ yếu chất liệu của nó là ren, nên có thể nhìn thấy đôi chân của cô nõn nà như thế nào. Cô chỉ lựa đại một chiếc đầm để đi tới đây thôi, bây giờ cô đã mở miệng nói kết hôn với Julian, nên càng không có ý định quyến rũ lại cái tên chết bầm tên Hàn Dương kia, cho dù anh là người cô yêu nhất.
Đi theo sau là trợ lí đắc lực Trần Huy, nhìn từ xa cứ như hai chị em nếu họ không biết cô là con gái út của Lục Thị chỉ có hai người anh ngầu ơi là ngầu là Chấn Hào và Gia Thiên kia.
Cô tao nhã sang trọng bước vào trong với ánh nhìn hâm mộ của mọi người. Cô căn bản là không để ý tới họ nói sao về mình, tiến tới thang máy đi thẳng lên phòng VIP đã được đặt sẵn để bàn bạc công việc cho thuận lợi.
Mạnh Ái không quan trọng ai nói gì về mình, chê cũng được mà khen cũng được, cuộc đời này là của mình, thì chính mình là người quyết định. Đừng bao giờ để những lời dè bỉu không hay kia làm gián đoạn cuộc sống của mình. Bản thân mình có hay không có cái này cái kia là do mình tự thân làm, có làm thì có ăn có mặc, không như kiểu phim cẩu huyết ở không ngồi rồi tự nhiên có cọc tiền rơi xuống để bản thân an hưởng tự tại tới già.
- Ái Nhi, em tới rồi. _ Cô vừa mở cửa vào phòng VIP thì đã thấy anh ngồi sẵn ở đó, một thân vest đen lịch lãm.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu một cái, khuôn mặt hiện rõ sự lạnh lùng. Kéo ghế ngồi xuống, cô trực tiếp lấy ra một tệp hồ sơ, chuẩn bị bàn bạc với anh.
- Khoan đã, chúng ta ăn trước, được không ? _ Hàn Dương ngăn cô lại, anh thật rất muốn ăn một bữa cơm với cô, dù gì cũng đã năm năm rồi.
- Nếu anh vòng vo như vậy thì tôi về. _ Mạnh Ái đứng dậy định đi về thì bị anh nắm tay lại không cho đi.
- Được rồi, bỏ qua đi. _ Hàn Dương thật sự rất nhân nhượng lại còn ôn nhu với cô gấp bội lần so với năm năm về trước nữa, không cáu gắt hay cọc cằn dù một chút gì hết.
Cả hai ngồi bàn bạc một tí với nhau, nhưng chỉ toàn Mạnh Ái nói, Hàn Dương chỉ nhìn chăm chăm vào cô mà không nói gì hết, cô rất đẹp ! Tuy chỉ là mặc một chiếc đầm, trang điểm nhạt nhưng sắc đẹp của cô vẫn không bị chìm xuống một chút nào.
- Anh thấy sao ? Có thể kí rồi chứ ? _ Cô đưa anh coi bản hợp đồng sau khi đã nói chuyện xong, Hàn Dương không cần coi qua gì hết, lập tức cầm bút kí vào bản hợp đồng làm cô có hơi bất ngờ với người đàn ông này.
- Anh không xem qua sao ? _ Mạnh Ái lên tiếng nói về cách làm của anh.
- Chỉ cần là em làm, anh đều yên tâm. _ Anh nhìn cô ôn nhu rồi nói.
Nghe Hàn Dương nói vậy, tim cô đập hơi nhanh hơn bình thường, chỉ mím môi không nói gì hết. Sau đó cả hai cùng ra về, nhìn cô bước ra xe mà lòng anh chạnh lại, nếu như bây giờ cả hai còn như lúc trước, anh chắc chắn sẽ không cho cô đi làm, ở nhà cung phụng cô như bà hoàng.
- Ngày mai hẹn gặp phu nhân kí kết hợp đồng ở XX. _ Hàn Dương rất nhanh đưa ra câu trả lời, anh biết chắc khi cô biết anh là người kí kết hợp đồng lần này, cô sẽ không đích thân đi mà sẽ để cấp dưới đi dùm, nên anh mới đích thân nói rõ ra bốn chữ hẹn gặp phu nhân để Lục và Đại tìm mọi cách cho hai người gặp mặt.
Nhà hàng XX là nơi đầu tiên cô và anh gặp nhau lúc nói chuyện về việc đám cưới, anh muốn kí kết hợp đồng ở nơi này, phần nào có thể giúp cô lẫn anh ôn lại kỉ niệm xưa kia.
- Đã rõ thưa chủ tịch. _ Hàn Lục cúi đầu sau đó đi ra ngoài, đến bản thân cậu ta cũng phải nể phục anh, đã không còn gì sau chủ tịch vẫn gọi cô là phu nhân ngọt sớt như thế, quả thật là chủ tịch thật thật sự là gã si tình.
----------
Nhà hàng XX .
Đúng như lời nói, người đại diện bên Ngô Thị là Hàn Lục và Hàn Đại luôn làm sức ép để chính thân cô đi kí kết buổi hợp đồng này với anh. Vốn dĩ cô một giây hay một phút cũng không có can đảm nhìn anh, nhưng vì hai người họ năn nỉ ỉ oi thật dữ dội, nên cô mới đành lòng chấp nhận tới đây.
Mạnh Ái mặc một chiếc đầm màu đen trễ vai lộ ra xương quai xanh quyến rũ của mình. Phía dưới chiếc đầm dài hơn đầu gối một chút nhưng chủ yếu chất liệu của nó là ren, nên có thể nhìn thấy đôi chân của cô nõn nà như thế nào. Cô chỉ lựa đại một chiếc đầm để đi tới đây thôi, bây giờ cô đã mở miệng nói kết hôn với Julian, nên càng không có ý định quyến rũ lại cái tên chết bầm tên Hàn Dương kia, cho dù anh là người cô yêu nhất.
Đi theo sau là trợ lí đắc lực Trần Huy, nhìn từ xa cứ như hai chị em nếu họ không biết cô là con gái út của Lục Thị chỉ có hai người anh ngầu ơi là ngầu là Chấn Hào và Gia Thiên kia.
Cô tao nhã sang trọng bước vào trong với ánh nhìn hâm mộ của mọi người. Cô căn bản là không để ý tới họ nói sao về mình, tiến tới thang máy đi thẳng lên phòng VIP đã được đặt sẵn để bàn bạc công việc cho thuận lợi.
Mạnh Ái không quan trọng ai nói gì về mình, chê cũng được mà khen cũng được, cuộc đời này là của mình, thì chính mình là người quyết định. Đừng bao giờ để những lời dè bỉu không hay kia làm gián đoạn cuộc sống của mình. Bản thân mình có hay không có cái này cái kia là do mình tự thân làm, có làm thì có ăn có mặc, không như kiểu phim cẩu huyết ở không ngồi rồi tự nhiên có cọc tiền rơi xuống để bản thân an hưởng tự tại tới già.
- Ái Nhi, em tới rồi. _ Cô vừa mở cửa vào phòng VIP thì đã thấy anh ngồi sẵn ở đó, một thân vest đen lịch lãm.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu một cái, khuôn mặt hiện rõ sự lạnh lùng. Kéo ghế ngồi xuống, cô trực tiếp lấy ra một tệp hồ sơ, chuẩn bị bàn bạc với anh.
- Khoan đã, chúng ta ăn trước, được không ? _ Hàn Dương ngăn cô lại, anh thật rất muốn ăn một bữa cơm với cô, dù gì cũng đã năm năm rồi.
- Nếu anh vòng vo như vậy thì tôi về. _ Mạnh Ái đứng dậy định đi về thì bị anh nắm tay lại không cho đi.
- Được rồi, bỏ qua đi. _ Hàn Dương thật sự rất nhân nhượng lại còn ôn nhu với cô gấp bội lần so với năm năm về trước nữa, không cáu gắt hay cọc cằn dù một chút gì hết.
Cả hai ngồi bàn bạc một tí với nhau, nhưng chỉ toàn Mạnh Ái nói, Hàn Dương chỉ nhìn chăm chăm vào cô mà không nói gì hết, cô rất đẹp ! Tuy chỉ là mặc một chiếc đầm, trang điểm nhạt nhưng sắc đẹp của cô vẫn không bị chìm xuống một chút nào.
- Anh thấy sao ? Có thể kí rồi chứ ? _ Cô đưa anh coi bản hợp đồng sau khi đã nói chuyện xong, Hàn Dương không cần coi qua gì hết, lập tức cầm bút kí vào bản hợp đồng làm cô có hơi bất ngờ với người đàn ông này.
- Anh không xem qua sao ? _ Mạnh Ái lên tiếng nói về cách làm của anh.
- Chỉ cần là em làm, anh đều yên tâm. _ Anh nhìn cô ôn nhu rồi nói.
Nghe Hàn Dương nói vậy, tim cô đập hơi nhanh hơn bình thường, chỉ mím môi không nói gì hết. Sau đó cả hai cùng ra về, nhìn cô bước ra xe mà lòng anh chạnh lại, nếu như bây giờ cả hai còn như lúc trước, anh chắc chắn sẽ không cho cô đi làm, ở nhà cung phụng cô như bà hoàng.
/102
|