Buổi tối .
Mạnh Ái sau khi gặp anh kí kết xong hợp đồng này thì về nhà ngay. Ban đầu hợp đồng này là DAK với Recent sẽ kí kết với nhau, nhưng phút cuối lại kí kết với Ngô Thị. Khỏi cần nói cô cũng biết, anh là ngang nhiên chiếm lấy bản hợp đồng này, còn lí do sao ? Chắc chắn là cô không biết rồi.
- Mama, người về rồi sao ? _ Bảo bảo từ trong nhà nghe thấy tiếng mở cửa liền biết đó là cô nên chạy ra ôm chầm lấy chân của Mạnh Ái.
- Bảo bảo, ở đây là quê hương của mình, con thử thay đổi cách gọi cho phù hợp đi. _ Cô ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu con trai mình rồi nói. Cô muốn bảo bảo dần làm quen với mọi thứ ở quê hương, kể cả cách xưng hô.
- Dạ được, mẹ ơiiii ~ _ Giọng nói non nớt của Hàn Khải làm cô buồn cười.
Sau đó Mạnh Ái nắm tay Hàn Khải vào nhà, ngồi ở ghế sofa, cô đặt bé ngồi ở trên đùi của mình, khuôn mặt hơi có chút khó xử, không biết mở lời làm sao để đúng nữa.
- Mẹ, có chuyện gì sao ? _ Dù mới 5-6 tuổi nhưng con trai của cô lại rất chững chạc hơn những người bạn cùng lứa tuổi với mình. Có lúc thì dễ thương như một cái bánh bao nhỏ, có lúc lại nghiêm túc như một người lớn thành thục vậy.
- Khải Nhi, con có thích chú Julian không ? _ Mạnh Ái nhìn cậu ôn nhu nói. Sau đó thì nhận được một cái gật đầu của con trai mình.
- Mẹ sẽ kết hôn với chú Julian, con có chấp nhận không ? _ Cô chậm rãi nói ra từng lời, sợ con trai mình rất khó chấp nhận việc này. Dù biết là Hàn Khải rất thích Julian, nhưng việc sau này cô kết hôn với Julian và hiển nhiên Julian sẽ thành ba của Hàn Khải lại là một chuyện khác nữa.
Bảo bảo nghe cô nói như vậy, nhất thời cứng đờ, chỉ im lặng không nói gì. Sau đó nhảy xuống khỏi người cô, lẳng lặng đi vào phòng. Cô thở dài một hơi, biết trước kết quả sẽ như vậy.
Hàn Khải thích hay không thích, yêu hay ghét sẽ rất thẳng thắn, điều đó đều được thể hiện qua khuôn mặt.
----------
Hôm nay là thứ bảy, cuối tuần.
Mạnh Ái như thường lệ sẽ đi làm vào thứ bảy, bảo bảo tuy còn nhỏ nhưng rất khôn lanh, mọi chuyện đều biết làm nên cô không lo lắng là mấy.
Cô ngỏ ý muốn mời một bảo mẫu về chăm sóc cho bé, nhưng lại bị cự tuyệt thẳng thừng. Khải Nhi bảo là không thích, có thể tự lo được mà !
Sau khi cô đi làm, Hàn Khải đeo balo lên, đi ra khỏi nhà và tới một nơi.
---------
- Ba ba, người mau đi giành lại mẹ đi chứ. _ Hàn Khải hùng hổ bước vào phòng chủ tịch ở tầng cao nhất của tập đoàn. Lần trước, ai cũng biết cậu bé này đối với chủ tịch của họ là không tầm thường, nên chẳng ai dám nói gì. Lúc Hàn Khải tới sảnh, còn có nhân viên tận tình chỉ dẫn lên đến tận đây nữa chứ.
Hàn Dương đang làm việc, nghe thấy tiếng nói vang vọng thì khó chịu ngước lên nhìn thì thấy Hàn Khải đứng ngây ra ở đó, vẻ mặt không vui cho lắm: Khải Nhi, con gọi ta là ba ba sao, có nhầm lẫn hay không ?
- Không nhầm, chú đích thị là ba ba của Hàn Khải. _ Rất tự nhiên, cậu bé đi lại chỗ anh ngồi, bình tĩnh leo lên ngồi vào lòng của anh như ba con.
Mặt anh ngơ ngẩn hẳn ra, không hiểu nỗi cái tình huống quái quỷ gì đây diễn ra nữa. Sau đó, Hàn Khải ngồi kể lại câu chuyện cho anh nghe, tất tần tật về mọi thứ. Hóa ra, Hàn Khải vốn là một đứa trẻ siêu cấp thông minh, lại rất giỏi về việc tìm hiểu mọi chuyện, nên rất nhanh đã tìm được lý lịch của anh. Xâu kết mọi chuyện lại, Hàn Dương chính là ba ba của mình.
- Con không hận ta sao ? _ Hàn Dương mặt nghệt ra hẳn hoi, không tin được. Năm năm trước cô rời đi, trong mình lại mang giọt máu của anh.
Nhưng càng nghĩ anh lại càng trách mình nhiều hơn. Thảo nào lúc đó anh đẩy cô ngã xuống, khuôn mặt cô lại đau đớn như thế, anh đã xém chút làm mất đi kết tinh giữa tình yêu của Mạnh Ái và anh rồi.
- Không hận nữa. Ban đầu thì có, nhưng bây giờ thì lại khác. Ba à, người mau đi giành lại mẹ đi chứ ! _ Giọng nói của Hàn Khải bây giờ tự dưng lạnh lùng hơn hẳn. Cậu biết hết chuyện quá khứ không vui vẻ trước đây từ hai người, ban đầu cậu hận chính ba của mình nữa cơ.
- Con trai, quả thật rất thông minh. _ Anh ôm con trai mình vào lòng, năm năm qua, ấy vậy mà anh lại có một đứa con khôn ranh thế này, ông trời quả không phụ lòng anh rồi.
Sau một hồi, hai ba con cùng nhau ngồi lại tán gẫu với nhau, kể nhau nghe mọi chuyện, sau lại tính kế với nhau chuyện gì đó .....
Hàn Đại và Hàn Lục nãy giờ chứng kiến tất cả cũng không thể ngờ được, lão đại có con rồi, là tiểu thiếu gia, còn lại rất thông minh nữa đấy.
Mạnh Ái sau khi gặp anh kí kết xong hợp đồng này thì về nhà ngay. Ban đầu hợp đồng này là DAK với Recent sẽ kí kết với nhau, nhưng phút cuối lại kí kết với Ngô Thị. Khỏi cần nói cô cũng biết, anh là ngang nhiên chiếm lấy bản hợp đồng này, còn lí do sao ? Chắc chắn là cô không biết rồi.
- Mama, người về rồi sao ? _ Bảo bảo từ trong nhà nghe thấy tiếng mở cửa liền biết đó là cô nên chạy ra ôm chầm lấy chân của Mạnh Ái.
- Bảo bảo, ở đây là quê hương của mình, con thử thay đổi cách gọi cho phù hợp đi. _ Cô ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu con trai mình rồi nói. Cô muốn bảo bảo dần làm quen với mọi thứ ở quê hương, kể cả cách xưng hô.
- Dạ được, mẹ ơiiii ~ _ Giọng nói non nớt của Hàn Khải làm cô buồn cười.
Sau đó Mạnh Ái nắm tay Hàn Khải vào nhà, ngồi ở ghế sofa, cô đặt bé ngồi ở trên đùi của mình, khuôn mặt hơi có chút khó xử, không biết mở lời làm sao để đúng nữa.
- Mẹ, có chuyện gì sao ? _ Dù mới 5-6 tuổi nhưng con trai của cô lại rất chững chạc hơn những người bạn cùng lứa tuổi với mình. Có lúc thì dễ thương như một cái bánh bao nhỏ, có lúc lại nghiêm túc như một người lớn thành thục vậy.
- Khải Nhi, con có thích chú Julian không ? _ Mạnh Ái nhìn cậu ôn nhu nói. Sau đó thì nhận được một cái gật đầu của con trai mình.
- Mẹ sẽ kết hôn với chú Julian, con có chấp nhận không ? _ Cô chậm rãi nói ra từng lời, sợ con trai mình rất khó chấp nhận việc này. Dù biết là Hàn Khải rất thích Julian, nhưng việc sau này cô kết hôn với Julian và hiển nhiên Julian sẽ thành ba của Hàn Khải lại là một chuyện khác nữa.
Bảo bảo nghe cô nói như vậy, nhất thời cứng đờ, chỉ im lặng không nói gì. Sau đó nhảy xuống khỏi người cô, lẳng lặng đi vào phòng. Cô thở dài một hơi, biết trước kết quả sẽ như vậy.
Hàn Khải thích hay không thích, yêu hay ghét sẽ rất thẳng thắn, điều đó đều được thể hiện qua khuôn mặt.
----------
Hôm nay là thứ bảy, cuối tuần.
Mạnh Ái như thường lệ sẽ đi làm vào thứ bảy, bảo bảo tuy còn nhỏ nhưng rất khôn lanh, mọi chuyện đều biết làm nên cô không lo lắng là mấy.
Cô ngỏ ý muốn mời một bảo mẫu về chăm sóc cho bé, nhưng lại bị cự tuyệt thẳng thừng. Khải Nhi bảo là không thích, có thể tự lo được mà !
Sau khi cô đi làm, Hàn Khải đeo balo lên, đi ra khỏi nhà và tới một nơi.
---------
- Ba ba, người mau đi giành lại mẹ đi chứ. _ Hàn Khải hùng hổ bước vào phòng chủ tịch ở tầng cao nhất của tập đoàn. Lần trước, ai cũng biết cậu bé này đối với chủ tịch của họ là không tầm thường, nên chẳng ai dám nói gì. Lúc Hàn Khải tới sảnh, còn có nhân viên tận tình chỉ dẫn lên đến tận đây nữa chứ.
Hàn Dương đang làm việc, nghe thấy tiếng nói vang vọng thì khó chịu ngước lên nhìn thì thấy Hàn Khải đứng ngây ra ở đó, vẻ mặt không vui cho lắm: Khải Nhi, con gọi ta là ba ba sao, có nhầm lẫn hay không ?
- Không nhầm, chú đích thị là ba ba của Hàn Khải. _ Rất tự nhiên, cậu bé đi lại chỗ anh ngồi, bình tĩnh leo lên ngồi vào lòng của anh như ba con.
Mặt anh ngơ ngẩn hẳn ra, không hiểu nỗi cái tình huống quái quỷ gì đây diễn ra nữa. Sau đó, Hàn Khải ngồi kể lại câu chuyện cho anh nghe, tất tần tật về mọi thứ. Hóa ra, Hàn Khải vốn là một đứa trẻ siêu cấp thông minh, lại rất giỏi về việc tìm hiểu mọi chuyện, nên rất nhanh đã tìm được lý lịch của anh. Xâu kết mọi chuyện lại, Hàn Dương chính là ba ba của mình.
- Con không hận ta sao ? _ Hàn Dương mặt nghệt ra hẳn hoi, không tin được. Năm năm trước cô rời đi, trong mình lại mang giọt máu của anh.
Nhưng càng nghĩ anh lại càng trách mình nhiều hơn. Thảo nào lúc đó anh đẩy cô ngã xuống, khuôn mặt cô lại đau đớn như thế, anh đã xém chút làm mất đi kết tinh giữa tình yêu của Mạnh Ái và anh rồi.
- Không hận nữa. Ban đầu thì có, nhưng bây giờ thì lại khác. Ba à, người mau đi giành lại mẹ đi chứ ! _ Giọng nói của Hàn Khải bây giờ tự dưng lạnh lùng hơn hẳn. Cậu biết hết chuyện quá khứ không vui vẻ trước đây từ hai người, ban đầu cậu hận chính ba của mình nữa cơ.
- Con trai, quả thật rất thông minh. _ Anh ôm con trai mình vào lòng, năm năm qua, ấy vậy mà anh lại có một đứa con khôn ranh thế này, ông trời quả không phụ lòng anh rồi.
Sau một hồi, hai ba con cùng nhau ngồi lại tán gẫu với nhau, kể nhau nghe mọi chuyện, sau lại tính kế với nhau chuyện gì đó .....
Hàn Đại và Hàn Lục nãy giờ chứng kiến tất cả cũng không thể ngờ được, lão đại có con rồi, là tiểu thiếu gia, còn lại rất thông minh nữa đấy.
/102
|