- Chị à, đến giờ đi ngủ rồi.
PHẬP
- A....A....A...
Máu...Máu...Máu từ người An tuôn ra không ngớt. Đau quá. Đau quá. Con dao đó nó... nó chỉ mới đâm xoẹt qua hông cô thôi nhưng đã khiến cô đau quặn người.
- Tuyệt thật, TIẾNG HÉT TUYỆT QUÁ....HA....H..A....HA.....Em sẽ cho chị ngủ từ từ, từ từ thôi, em sẽ khiến chị phải hét lên cái thứ tiếng tuyệt vời đó. Con quỷ cái đó cười điên dại. Ánh mắt nó phấn kích tột cùng. Nó đưa tay vuốt nhẹ lên vết thương của An ....LIẾM....
- OẸ.... OẸ.....KHỤ....KHỤ..... An nôn khan. KINH TỞM. Con điên đó kinh tởm đến mức phát ói.
- CON KHỐN, CÚT ĐI.
BỐP
An cầm lấy thanh gỗ của bậc thang bị gãy đập mạnh vào đầu nó.
......
- HẢ? Đầu cô ta phụt máu. Máu chảy dần xuống mắt. Đôi mắt đờ đẫn, đầy khoái cảm đó được thứ chất lỏng màu đỏ, tanh rình ấy tô điểm càng trở nên hoang dại.
– Đau đấy chị, nhưng em không giận chị đâu...HA...H...A...HA... Vì chị sẽ phải ngủ ngay bây giờ thôi....
Nói rồi cô ta cầm lấy con dao, chơi vơi giữa không trung, tay kia siết chặt cổ An khiến cô nghẹt thở.
- Kh...Ô..Ng..... An vật vả kháng cự yếu ớt.
......
XOẸT
- Cái gì...?
BỘP
Cả người con sát nhân bị chẻ ra làm đôi, đổ xuống, máu bắn tung toé lên mặt, lên người cô.
BẤT ĐỘNG.
- Gì thế nay??? An kinh ngạc nhìn lên.
LÀ L.
Cậu ấy đã giết cô gái đó, không là cắt đôi người cô gái đó.... bằng TAY KHÔNG....
- L.!
- Cô ổn chứ? L nhìn cô hỏi. Vẫn giọng nói lạnh lùng đó nhưng lần này cô đã không còn tức giận khi nghe thấy nó nữa, cô chỉ cảm thấy hạnh phúc, rất hạnh phúc.
- L. An bất ngờ bật dậy ôm lấy cổ L khiến cậu giật mình. – OA...OA....OA.... Cô khóc lớn.
- Cậu đến rồi, cậu đến rồi...
- À,..Ừ...Tôi đến rồi. L bối rối đưa tay vỗ nhẹ vào lưng An.
- L đau. An nhăn mặt. L vô tình đụng phải vết đâm của cô.
- GÌ ĐÂY? MÁU CHẢY NHIỀU QUÁ. CÔ BỊ ĐÂM À? L kinh ngạc, cậu đưa mắt nhìn cô giận dữ. – CÔ BỊ ĐIÊN SAO? SAO KHÔNG NÓI? CÔ CÓ THỂ CHẾT VÌ MẤT MÁU ĐẤY.
- Tôi ..ổ..n.... Nói rồi An ngất lịm, nhưng thoang thoảng bên tai cô vẫn là tiếng nói của L, nhỏ dần, nhỏ dần,.. cô mĩm cười...
.
.
.
An tỉnh dậy trên chiếc ghế dài ngoài phòng khách, nơi xác Phalin đã được ai đó dọn sạch sẽ, mùi hôi thôi lúc đầu cũng giảm đi phần nhiều. Cô nhăn mặt khi vô tình quên mất việc bản thân bị thương mà cữ động mạnh. An ôm lấy vết thương, cô ngạc nhiên khi nó đã được băng bó khá chu đáo, máu cũng đã được cầm rất kỹ càng. An nhẹ nhàng bước xuống chiếc ghế dài, bàn chân cô đặt lên sàn nhà bằng gỗ nhưng lại lạnh ngắt đến kinh người.
- Đừng cữ động nhiều. Chất giọng đều đều của L vang lên khiến cô giật mình.
L từ phòng bếp bước ra, sắc mặt cậu ấy có chút gì đó khó chịu. Đằng sau cậu ấy là một vài người khác, cô không thể biết chính xác là mấy người, nhưng cô nghĩ rằng họ không quá đông.
- Họ là... Cô ngạc nhiên nhìn những người lạ mặt bước ra từ phòng bếp, sau lưng L.
- Người mới. L trả lời ngắn gọn sau đó bước đến ngồi xuống cạnh cô. - Cô đừng quan tâm quá nhiều đến họ, có một chuyện quan trọng hơn tôi muốn hỏi cô. L nhìn cô nghiêm trọng.
- Chuyện gì? Cô bổng cảm thấy hơi lo lắng, thái độ của L làm cô sợ.
- Cô có nhớ vì sao bản thân lại ở đây? L hạ giọng khi thấy mặt An hơi tái lại, cậu nghĩ vết thương của cô vẫn còn đau, không nên làm cô kích động nhiều.
- Tôi đang đi dạo trên phố, bổng một chiếc xe mất thắng lao đến,.... tôi không nhớ việc gì xảy ra sau đó nhưng khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình ở đây. An cố hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra lúc đó nhưng không thể, giọng cô trở nên rụt rè hơn so với lúc trước.
- Vậy còn trước đó? L tiếp tục hỏi.
- Tôi không biết! Tôi nhớ rằng đã có một người lúc đó ở cùng tôi nhưng tôi không thể nhớ ra được là ai. An ôm lấy đầu mình, đầu cô bổng đau như búa bổ, cô thu mình vào góc của chiếc ghế dài, nhăn mặt chịu đựng cơn đau. - Tôi không thể nhớ ra được bất cứ ai, tôi chỉ nhớ sự việc xãy ra lúc ấy, tôi không nhớ gì về những điều trước đó, thậm chí tôi không thể nào hình dung ra được gương mặt của người thân mình.
- Cô không cần phải nhớ nữa, tôi hiểu rồi! L khẻ lấy tay xoa đầu cô như muốn an ủi. - Xin lỗi vì đã làm cô đau.
Cậu ấy dịu dàng nói, giọng nói rất nhẹ khiến cơn đau của cô như dịu lại. Cô đưa mắt nhìn cậu ấy, nhưng cậu ấy đã quay mặt về phía những người bạn mới và nói chuyện gì đó cô không thể nghe được. Bổng một chàng trai trong số họ tiến đến gần cô, anh ta nhìn cô tươi cười.
- Tôi là Seido, chào cô. Đừng sợ hãi, mọi người ở đây đều không thể nhớ lại mà. Seido đưa tay về phía cô. Cô quan sát anh ta từng chút một. Đó là một chàng trai có mái tóc đen và vẽ ngoài thư sinh, cách cư xử của anh ta rất nhẹ nhàng, lịch thiệp không hề có chút thiếu thiện chí nào.
- Tôi là An. Cô thủ thỉ, nhưng không bắt tay anh ta, cô nắm nhẹ gấu áo, cảm giác trong cô lúc này rất khó để diễn tả. Cô đã bắt đầu có thể nắm bắt được tình hình, có tổng cộng 3 người nữa đến trong lúc cô bất tỉnh. Bọn họ nhìn không có vẽ gì đang sợ, hay ít nhất là họ không hề khiến cô phải sợ như khi cô gặp L.
- Cô vẫn còn sốc vì việc vừa nãy nhỉ? Seido nhìn cô lo lắng. - Xin lỗi vì lúc đó không thể giúp được gì.
- Anh biết chuyện gì xảy ra? An nhìn anh ta kinh ngạc.
- Không hẳn. Tôi bị ngất trong phòng tắm khi đến đây, tiếng hét của cô khi ấy đã khiến tôi tỉnh dậy. Nhưng thật sự lúc đó vì quá bàng hoàng với nơi này nên tôi đã không thể cử động một lúc lâu. Đến khi tôi có thể nhận thức được mọi việc thì đã thấy anh ta đứng đó với bàn tay đẫm máu. Seido liếc mắt về phía L. Anh ta cố hạ giọng để hai người mới còn lại không nghe được cuộc trò chuyện của hai người. - Cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xãy ra không? Anh ta nhất quyết không chịu nói cho tôi.
An im lặng đưa mắt nhìn về phía L. Khi ấy chính mắt cô đã nhìn thấy anh ấy dùng ta không giết chết ả sát nhân ấy. Nhưng cô biết bản thân mình không thể nói ra, nếu để mọi người ở đây biết về khả năng của L thì có lẽ họ sẽ nghĩ xấu về L mất. Mặc dù cô không thể hình dung được L là người như thế nào nhưng ít nhất lúc ấy cậu ấy đã liều mình để cứu cô đến 2 lần.
- Tôi không nhớ được... An nói. Seido nhìn cô nghi hoặc nhưng cũng bất lực thở dài. Có vẽ vì trí tò mò của anh đã không được cô đáp trả như mong muốn nên trên gương mặt thư sinh tràn trề vẽ thất vọng.
Cô chuyển ánh mắt về phía hai người mới còn lại. Họ đều là con gái nhưng khí chất của họ khác nhau hoàn toàn. Nếu một người tỏ rõ vẽ sợ sệt, lo lắng giống cô lúc đầu thì người kia lại bình thãn đến lạ, giống như L.
- Cô gái rụt rè kia là Châu, còn cô gái với mái tóc ngắn trông rất gan dạ là Tora. Seido dường như đã để ý đến ánh mắt tò mò của cô khi nhìn họ nên đã lên tiếng giới thiệu.
Hai người họ quay lại nhìn cô khi nghe thấy tên mình. Cô mĩm cười chào họ, họ không nói gì cũng chỉ gật đầu chào lại. Cô không quá bất ngờ vì hành động thiếu thiện chí ấy. Tại nơi kinh khủng này, làm gì có ai còn tâm trạng để chào hỏi nhau, đơn giản vì cô và họ đều chuẩn bị tham gia một trò chơi kỳ lạ, mang tên Sinh Tồn.
.
.
.
11h50p
Nhóm có thêm bốn người mới. Thật kỳ lạ vì những người mới đều có thể giữ lại một phần ký ức của mình. Có ba người đàn ông, một người làm võ sư, một người làm viên chức và người còn lại làm cai ngục tại nhà tù khá nổi tiếng ở Mỹ. Cuối cùng là cô gái với thân hình nhỏ nhắn, trông còn rất trẻ nhưng lại không hề tầm thường khi cô tự nhận bản thân đã từng là một người tra tấn phạm nhân. Trong số những người mới mặc dù đã có một vài người quen với việc nhìn thấy xác chết như cô gái làm nghề tra tấn hay người đàn ông cai ngục nhưng họ vẫn không thể nào thích nghi nổi với nơi này. Họ giống như An, cô nhìn thấy mình trong họ, đặc biệt là hai người đàn ông làm cai ngục và võ sư. Họ không chấp nhận rằng họ đã chết, những người đó liên tục xô xát đánh nhau, và đòi ra khỏi đây. Còn 10 phút, cô muốn thời gian này trôi qua thật nhanh, cô đã khuyên ngăn nhưng mọi người bắt đầu trở nên rối loạn hơn khi đèn trong nhà bỗng tắt Vụt. Những vụ ẩu đả diễn ra quyết liệt hơn, họ tức giận đập phá khắp nơi, bản chất ích kỷ của con người dần được bộc lộ. Bọn dơi quỷ từ trên cầu thang bay xuống, tiếng cười khanh khách của trẻ con, cộng với tiếng kêu ÉC.... ÉC..... đáng sợ khiến An rùng mình, chúng bay chập chờn khắp nơi, thi thoảng có con lại đáp xuống cái xác của con sát nhân mà gắp lấy từng tấc thịt bay đi. Cô sợ hãi núp sau lưng L, cậu ấy xoa đầu cô trấn an....... Chỉ còn 10 phút nhưng cô cảm giác như địa ngục bắt đầu vậy.
.
.
.
King Coong................ King Coong .....................
Tiếng chuông đồng hồ vang lên khiến mọi người giật mình quay lại. Đèn vụt sáng, cuộc ẩu đã dừng lại, mọi người chạy đến phòng khách nơi có chiếc đồng hồ.
........
An nhìn lên chiếc đồng hồ, nó đã đứng từ lâu nhưng vừa nãy lại kêu lên từng hồi chuông ghê sợ.
- 12h rồi. L lên tiếng. – Hắn đang đến.
- Hắn là ai? Chàng viên chức hỏi.
- Người hướng dẫn cho chúng ta trong trò chơi này. L trả lời.
Không khí bỗng trở nên im lặng đáng sợ. An rùng mình nuốt nước bọt. Cảm giác nặng nề, hồi hộp đè nặng lên tim cô. Cô giữ chặt lấy áo L. Dù cậu ấy có là người như thế nào thì cậu ấy cũng đã từng cứu cô và là người duy nhất cô có thể tin tưởng lúc này.
.....
1s....2s.....3s.....
- Chào tất cả mọi người.
Bỗng từ đâu ra người đàn ông mặc Vest đen đứng đó nở nụ cười mê mị, giọng nói ông ta phá vỡ bầu không khí im ắng nặng nề.
- Mày là người đưa tao đến đây. Fu**. MANG TAO TRỞ VỀ NHANH. Anh chàng viên chức không giữ được bình tĩnh tức giận lao đến chỗ người đàn ông.........
RẦM.
Anh ta ngã lăn ra đất. An không nhìn nhầm, cậu ấy vừa đi xuyên qua ông ta.
- Fu** MÀY VỪA LÀM TRÒ GÌ VẬY. Chàng võ sư rống lên, tiếp tục lao đến chỗ ông ta nhưng bị L ngăn lại. Cậu ấy ra hiệu cho mọi người giữ bình tĩnh.
- Ông đến rồi. Nào giờ thì phổ biến luật chơi và bắt đầu đi, đủ người ông cần rồi chứ? L nhìn ông ta với ánh mắt không hài lòng.
- Chà, cậu nóng vội quá đấy L. Còn một người nữa, cô ấy sẽ.....
Xoẹt
Một đường kiếm chặt ngang người ông ta, tôi giật mình.
- Sam, cô biết đấy, tôi là linh hồn cô không thể giết tôi được đâu. Người đàn ông nhìn cô gái đến từ phía sau cười trừ.
- Hứ. Cô gái kia đút kiếm vào, khó chịu quay đi. An nhìn theo bóng cô gái đó. Cô ấy là người mới sao? Không, không phải, cô ấy trông có vẻ rất thân thuộc với nơi này, hơn nữa người đàn ông mặc vest đen kia cũng biết tên cô ấy. Vậy cô ấy là ai? Hay cô ấy cũng giống như L đã đến đây từ ba ngày trước?
- Vậy ra ông là linh hồn sao? Vậy ra nơi này là thật. Tora tuyệt vọng. – Ta đã nghĩ đây chỉ là một trò đùa.
An ngạc nhiên nhìn Tora, không phải lúc trước cô ấy còn rất bình tĩnh sao? Cô ấy giống như không ngạc nhiên khi biết mình đã chết và đây là thế giới thứ 3 nhưng bây giờ cô ấy lại tuyệt vọng đến vậy. Cả Châu cũng tròn mắt như không thể tin rằng một linh hồn đang đứng trước mặt mình.
- 13 Người đã được đưa đến đây, 3 người chết, còn lại 10 người. Không nhiều mấy nhỉ? Ông ta thất vọng. – L, cậu khiến ta mất nhiều người quá.
- THẰNG CHÓ, MÀY TÍNH GIẾT HẾT CHÚNG TAO HẢ? Tên cai ngục túm lấy cổ áo L tức giận. An sợ hãi chạy đến chắn trước mặt L.
- Không phải, cậu ấy giết cô ta vì ả đã làm cậu ấy bị thương và có ý muốn giết tôi.
- Bỏ tay ra. L giựt tay anh ta ra, cậu phủ lại cổ áo. – Nên im lặng và lắng nghe đi, ông ta sẽ nói cho các người LUẬT ở đây, và cách có thể đưa các người RA KHỎI ĐÂY. Ông ta sẽ biến mất vào lúc 1h sáng. Nên các người phải biết tận dụng khoảng thời gian đó mà lắng nghe đi.
IM LẶNG. Không khí lại một lần nữa rơi vào trạng thái này, mọi người bắt đầu bình tĩnh lại.
- Tiếp tục đi ông già. Sam lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề đó.
- Khụ..... Khụ..... Mọi người bình tĩnh cả rồi chứ? Ông ta nhìn chúng tôi một lượt.
- Tốt, vậy CHÚC MỪNG CÁC CÔ CẬU ĐẾN VỚI LAST HOPE – TRÒ CHƠI DÀNH LẠI SỰ SỐNG SAU CÁI CHẾT CỦA MỌI NGƯỜI.
.......
- Trò chơi dành lại sự sống? Châu rụt rè hỏi.
- Đúng vậy, các người đã chết, hẳn một số người ở đây vẫn có ý niệm về cái chết của mình. Các người có thể coi đây là thế giới thứ 3. Thế giới tồn tại giữa sự sống và cái chết. Nơi này giống như một trò chơi, một cho chơi sinh tồn mà các người phải chiến đấu để tồn tại. Ông ta giải thích.
- Vậy là chúng tôi đang sống lại một lần nữa ở thế giới này, và chúng tôi sẽ phải chiến đấu để dành lấy sự sống của mình ở thế giới thực? Cô gái làm nghề tra tấn kia hỏi lại.
- Đúng vậy, Last Hope cho các ngươi một cơ hội sống vì các ngươi là NHỮNG CON NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN. Ông ta nhấn mạnh. – Cái chết của các ngươi vốn dĩ đã bất thường, đáng sợ và tàn khốc hơn ai hết, thân thể các ngươi sau khi chết vốn dĩ đã không còn vẹn nguyên, cái chết của các ngươi oan uổng, bị giết một cách bất ngờ nhưng lại đau đớn đến mức như bị phanh thây, cắt xén từng tấc thịt.
- Gì cơ? An bất giác lên tiếng, giọng cô nhỏ, chỉ đủ để L người đứng cạnh cô nghe thấy. Cô đang rất sợ hãi, bỗng một luồng ký ức, những thước phim ngắn đứt đoạn hiện lên trong đầu cô khiến cô bất giác rùng mình rơi nước mắt.
- ĐỦ RỒI, MAU NÓI CHO BỌN TA CÁCH RA KHỎI ĐÂY. Tên võ sư quát lớn.
- Các ngươi có 2 sự lựa chọn :
+ 1. Là sống và chiến đấu với Last Hope.
+ 2. Từ bỏ và tận hưởng cái chết đau đớn, khủng khiếp, man rợ của mình ngay khi bắt đầu.
- CÂM MỒM, NGƯƠI NGHĨ TA TIN NHỮNG GÌ NGƯƠI NÓI SAO? CHIẾN ĐẤU CÁI QUÁI GÌ, TA CHƯA CHẾT, ĐƯA TA RA KHỎI ĐÂY MAU. Tên võ sư tức giận lao đến chỗ người đàn ông.
Rầm
Tên đó nhận được cú té đau tiếng giống Seido.Jiyeon nghĩ hắn thật sự ngu ngốc.
- Vậy ngươi chọn điều 2. Ông nhìn tên võ sư nói.
- PHẢI, MAU ĐƯA TA RA KHỎI ĐÂ.......
BÙM
PHỤT
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tên võ sư bất ngờ nổ banh xác trước mặt mọi người, đầu hắn lăn lông lốc dưới đất, máu me, nội tạng, thịt sống văng tung toé khắp nơi. An hét lên. Cô vùi mình vào sau lưng L khóc nấc.
.......
- Hắn ta đã chết trong một vụ đánh đánh Boom khủng bố. Và đây chính là cái chết của hắn. Vậy bây giờ ai trong số các người muốn ra khỏi đây nữa không? Ông ta quay lại nhìn bọn cô nói.
Mọi người đều lắc đầu im lặng, quá bất ngờ, quá sửng sốt khiến không một ai dám thốt nên lời. Họ biết hậu quả của mình, im lặng tham gia Last Hope là cơ hội duy nhất để họ được sống.
- Tốt lắm. Nhưng các ngươi nên nhớ chọn chiến đấu không hẳn là các ngươi được sống. Như đã nói, đây là một trò chơi sinh tồn, một trò chơi chơi để chết, nó KHÔNG DỄ DÀNG. Các ngươi sẽ phải chiến đấu với những thứ vượt xa trí tưởng tượng của con người.Khát vọng chiến thắng, khát vọng sống, nỗi sợ hãi, ám ảnh, sự tàn bạo của Last Hope khiến nhân cách các ngươi tha hoá, các ngươi phải dẫm đạp lên nhau mà sống, phải giết những người mình từng cho là bạn chỉ để sinh tồn. Các ngươi sẽ biến những con quỷ dữ uống máu người tồn tại. Last Hope, một địa ngục trần gian, một nơi không có lối thoát, khiến một con người bình thường trở nên tàn bạo, mất nhân tính, sẵn sàng làm mọi thứ để tồn tại trong thế giới đó. Con đường ra khỏi đây chỉ có một : CÁC NGƯƠI PHẢI THẮNG.
- Phải làm thế nào để thắng? Sam nhìn ông ta hỏi.
- Các ngươi phải tham gia những cuộc chơi do chính chúng ta đề ra, nếu các ngươi vượt qua được những trò chơi đó thì các ngươi sẽ thắng.
- Những trò chơi. L nhíu mày.
- Không nhiều đâu, để đổi lấy sự sống của các ngươi thì nó không hề nhiều chút nào.
- Chúng tôi phải làm thế nào? Tora lên tiếng.
- Các ngươi chỉ cần nghe chỉ thị và chiến thắng. Ở mỗi trò chơi, các ngươi sẽ được phát mỗi món đồ khác nhau và phải dùng nó để vượt qua chúng.
- Ra thế. L cười nhạt. – Tôi bắt đầu thấy thú vị rồi đấy.
- Được rồi, đã đến lúc ta phải đi, không lâu nữa trò chơi sẽ chính thức bắt đầu, chúng ta sẽ cung cấp cho các ngươi lương thực để sống trong khoảng thời gian đó. Ta khuyên các ngươi nên chuẩn bị kỹ càng. Khi ta quay lại chính là lúc trò chơi bắt đầu. Và lời cuối cùng ta muốn nói :
CHÀO MỪNG CÁC NGƯƠI ĐẾN VỚI LAST HOPE. HÃY CỐ GẮNG SỐNG SÓT VÀ TẠM BIỆT.
......
KING COONG..... KING COONG...... KING COONG
Tiếng chuông đồng hồ một lần nữa vang lên, thân thể ông ta mờ dần rồi biến mất hẳn. Ngay lúc này đây, An đã ý thức được thực tại của mình, cô cười. Vậy là nó cũng sắp bắt đầu rồi nhỉ.
PHẬP
- A....A....A...
Máu...Máu...Máu từ người An tuôn ra không ngớt. Đau quá. Đau quá. Con dao đó nó... nó chỉ mới đâm xoẹt qua hông cô thôi nhưng đã khiến cô đau quặn người.
- Tuyệt thật, TIẾNG HÉT TUYỆT QUÁ....HA....H..A....HA.....Em sẽ cho chị ngủ từ từ, từ từ thôi, em sẽ khiến chị phải hét lên cái thứ tiếng tuyệt vời đó. Con quỷ cái đó cười điên dại. Ánh mắt nó phấn kích tột cùng. Nó đưa tay vuốt nhẹ lên vết thương của An ....LIẾM....
- OẸ.... OẸ.....KHỤ....KHỤ..... An nôn khan. KINH TỞM. Con điên đó kinh tởm đến mức phát ói.
- CON KHỐN, CÚT ĐI.
BỐP
An cầm lấy thanh gỗ của bậc thang bị gãy đập mạnh vào đầu nó.
......
- HẢ? Đầu cô ta phụt máu. Máu chảy dần xuống mắt. Đôi mắt đờ đẫn, đầy khoái cảm đó được thứ chất lỏng màu đỏ, tanh rình ấy tô điểm càng trở nên hoang dại.
– Đau đấy chị, nhưng em không giận chị đâu...HA...H...A...HA... Vì chị sẽ phải ngủ ngay bây giờ thôi....
Nói rồi cô ta cầm lấy con dao, chơi vơi giữa không trung, tay kia siết chặt cổ An khiến cô nghẹt thở.
- Kh...Ô..Ng..... An vật vả kháng cự yếu ớt.
......
XOẸT
- Cái gì...?
BỘP
Cả người con sát nhân bị chẻ ra làm đôi, đổ xuống, máu bắn tung toé lên mặt, lên người cô.
BẤT ĐỘNG.
- Gì thế nay??? An kinh ngạc nhìn lên.
LÀ L.
Cậu ấy đã giết cô gái đó, không là cắt đôi người cô gái đó.... bằng TAY KHÔNG....
- L.!
- Cô ổn chứ? L nhìn cô hỏi. Vẫn giọng nói lạnh lùng đó nhưng lần này cô đã không còn tức giận khi nghe thấy nó nữa, cô chỉ cảm thấy hạnh phúc, rất hạnh phúc.
- L. An bất ngờ bật dậy ôm lấy cổ L khiến cậu giật mình. – OA...OA....OA.... Cô khóc lớn.
- Cậu đến rồi, cậu đến rồi...
- À,..Ừ...Tôi đến rồi. L bối rối đưa tay vỗ nhẹ vào lưng An.
- L đau. An nhăn mặt. L vô tình đụng phải vết đâm của cô.
- GÌ ĐÂY? MÁU CHẢY NHIỀU QUÁ. CÔ BỊ ĐÂM À? L kinh ngạc, cậu đưa mắt nhìn cô giận dữ. – CÔ BỊ ĐIÊN SAO? SAO KHÔNG NÓI? CÔ CÓ THỂ CHẾT VÌ MẤT MÁU ĐẤY.
- Tôi ..ổ..n.... Nói rồi An ngất lịm, nhưng thoang thoảng bên tai cô vẫn là tiếng nói của L, nhỏ dần, nhỏ dần,.. cô mĩm cười...
.
.
.
An tỉnh dậy trên chiếc ghế dài ngoài phòng khách, nơi xác Phalin đã được ai đó dọn sạch sẽ, mùi hôi thôi lúc đầu cũng giảm đi phần nhiều. Cô nhăn mặt khi vô tình quên mất việc bản thân bị thương mà cữ động mạnh. An ôm lấy vết thương, cô ngạc nhiên khi nó đã được băng bó khá chu đáo, máu cũng đã được cầm rất kỹ càng. An nhẹ nhàng bước xuống chiếc ghế dài, bàn chân cô đặt lên sàn nhà bằng gỗ nhưng lại lạnh ngắt đến kinh người.
- Đừng cữ động nhiều. Chất giọng đều đều của L vang lên khiến cô giật mình.
L từ phòng bếp bước ra, sắc mặt cậu ấy có chút gì đó khó chịu. Đằng sau cậu ấy là một vài người khác, cô không thể biết chính xác là mấy người, nhưng cô nghĩ rằng họ không quá đông.
- Họ là... Cô ngạc nhiên nhìn những người lạ mặt bước ra từ phòng bếp, sau lưng L.
- Người mới. L trả lời ngắn gọn sau đó bước đến ngồi xuống cạnh cô. - Cô đừng quan tâm quá nhiều đến họ, có một chuyện quan trọng hơn tôi muốn hỏi cô. L nhìn cô nghiêm trọng.
- Chuyện gì? Cô bổng cảm thấy hơi lo lắng, thái độ của L làm cô sợ.
- Cô có nhớ vì sao bản thân lại ở đây? L hạ giọng khi thấy mặt An hơi tái lại, cậu nghĩ vết thương của cô vẫn còn đau, không nên làm cô kích động nhiều.
- Tôi đang đi dạo trên phố, bổng một chiếc xe mất thắng lao đến,.... tôi không nhớ việc gì xảy ra sau đó nhưng khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình ở đây. An cố hồi tưởng lại tất cả những gì xảy ra lúc đó nhưng không thể, giọng cô trở nên rụt rè hơn so với lúc trước.
- Vậy còn trước đó? L tiếp tục hỏi.
- Tôi không biết! Tôi nhớ rằng đã có một người lúc đó ở cùng tôi nhưng tôi không thể nhớ ra được là ai. An ôm lấy đầu mình, đầu cô bổng đau như búa bổ, cô thu mình vào góc của chiếc ghế dài, nhăn mặt chịu đựng cơn đau. - Tôi không thể nhớ ra được bất cứ ai, tôi chỉ nhớ sự việc xãy ra lúc ấy, tôi không nhớ gì về những điều trước đó, thậm chí tôi không thể nào hình dung ra được gương mặt của người thân mình.
- Cô không cần phải nhớ nữa, tôi hiểu rồi! L khẻ lấy tay xoa đầu cô như muốn an ủi. - Xin lỗi vì đã làm cô đau.
Cậu ấy dịu dàng nói, giọng nói rất nhẹ khiến cơn đau của cô như dịu lại. Cô đưa mắt nhìn cậu ấy, nhưng cậu ấy đã quay mặt về phía những người bạn mới và nói chuyện gì đó cô không thể nghe được. Bổng một chàng trai trong số họ tiến đến gần cô, anh ta nhìn cô tươi cười.
- Tôi là Seido, chào cô. Đừng sợ hãi, mọi người ở đây đều không thể nhớ lại mà. Seido đưa tay về phía cô. Cô quan sát anh ta từng chút một. Đó là một chàng trai có mái tóc đen và vẽ ngoài thư sinh, cách cư xử của anh ta rất nhẹ nhàng, lịch thiệp không hề có chút thiếu thiện chí nào.
- Tôi là An. Cô thủ thỉ, nhưng không bắt tay anh ta, cô nắm nhẹ gấu áo, cảm giác trong cô lúc này rất khó để diễn tả. Cô đã bắt đầu có thể nắm bắt được tình hình, có tổng cộng 3 người nữa đến trong lúc cô bất tỉnh. Bọn họ nhìn không có vẽ gì đang sợ, hay ít nhất là họ không hề khiến cô phải sợ như khi cô gặp L.
- Cô vẫn còn sốc vì việc vừa nãy nhỉ? Seido nhìn cô lo lắng. - Xin lỗi vì lúc đó không thể giúp được gì.
- Anh biết chuyện gì xảy ra? An nhìn anh ta kinh ngạc.
- Không hẳn. Tôi bị ngất trong phòng tắm khi đến đây, tiếng hét của cô khi ấy đã khiến tôi tỉnh dậy. Nhưng thật sự lúc đó vì quá bàng hoàng với nơi này nên tôi đã không thể cử động một lúc lâu. Đến khi tôi có thể nhận thức được mọi việc thì đã thấy anh ta đứng đó với bàn tay đẫm máu. Seido liếc mắt về phía L. Anh ta cố hạ giọng để hai người mới còn lại không nghe được cuộc trò chuyện của hai người. - Cô có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xãy ra không? Anh ta nhất quyết không chịu nói cho tôi.
An im lặng đưa mắt nhìn về phía L. Khi ấy chính mắt cô đã nhìn thấy anh ấy dùng ta không giết chết ả sát nhân ấy. Nhưng cô biết bản thân mình không thể nói ra, nếu để mọi người ở đây biết về khả năng của L thì có lẽ họ sẽ nghĩ xấu về L mất. Mặc dù cô không thể hình dung được L là người như thế nào nhưng ít nhất lúc ấy cậu ấy đã liều mình để cứu cô đến 2 lần.
- Tôi không nhớ được... An nói. Seido nhìn cô nghi hoặc nhưng cũng bất lực thở dài. Có vẽ vì trí tò mò của anh đã không được cô đáp trả như mong muốn nên trên gương mặt thư sinh tràn trề vẽ thất vọng.
Cô chuyển ánh mắt về phía hai người mới còn lại. Họ đều là con gái nhưng khí chất của họ khác nhau hoàn toàn. Nếu một người tỏ rõ vẽ sợ sệt, lo lắng giống cô lúc đầu thì người kia lại bình thãn đến lạ, giống như L.
- Cô gái rụt rè kia là Châu, còn cô gái với mái tóc ngắn trông rất gan dạ là Tora. Seido dường như đã để ý đến ánh mắt tò mò của cô khi nhìn họ nên đã lên tiếng giới thiệu.
Hai người họ quay lại nhìn cô khi nghe thấy tên mình. Cô mĩm cười chào họ, họ không nói gì cũng chỉ gật đầu chào lại. Cô không quá bất ngờ vì hành động thiếu thiện chí ấy. Tại nơi kinh khủng này, làm gì có ai còn tâm trạng để chào hỏi nhau, đơn giản vì cô và họ đều chuẩn bị tham gia một trò chơi kỳ lạ, mang tên Sinh Tồn.
.
.
.
11h50p
Nhóm có thêm bốn người mới. Thật kỳ lạ vì những người mới đều có thể giữ lại một phần ký ức của mình. Có ba người đàn ông, một người làm võ sư, một người làm viên chức và người còn lại làm cai ngục tại nhà tù khá nổi tiếng ở Mỹ. Cuối cùng là cô gái với thân hình nhỏ nhắn, trông còn rất trẻ nhưng lại không hề tầm thường khi cô tự nhận bản thân đã từng là một người tra tấn phạm nhân. Trong số những người mới mặc dù đã có một vài người quen với việc nhìn thấy xác chết như cô gái làm nghề tra tấn hay người đàn ông cai ngục nhưng họ vẫn không thể nào thích nghi nổi với nơi này. Họ giống như An, cô nhìn thấy mình trong họ, đặc biệt là hai người đàn ông làm cai ngục và võ sư. Họ không chấp nhận rằng họ đã chết, những người đó liên tục xô xát đánh nhau, và đòi ra khỏi đây. Còn 10 phút, cô muốn thời gian này trôi qua thật nhanh, cô đã khuyên ngăn nhưng mọi người bắt đầu trở nên rối loạn hơn khi đèn trong nhà bỗng tắt Vụt. Những vụ ẩu đả diễn ra quyết liệt hơn, họ tức giận đập phá khắp nơi, bản chất ích kỷ của con người dần được bộc lộ. Bọn dơi quỷ từ trên cầu thang bay xuống, tiếng cười khanh khách của trẻ con, cộng với tiếng kêu ÉC.... ÉC..... đáng sợ khiến An rùng mình, chúng bay chập chờn khắp nơi, thi thoảng có con lại đáp xuống cái xác của con sát nhân mà gắp lấy từng tấc thịt bay đi. Cô sợ hãi núp sau lưng L, cậu ấy xoa đầu cô trấn an....... Chỉ còn 10 phút nhưng cô cảm giác như địa ngục bắt đầu vậy.
.
.
.
King Coong................ King Coong .....................
Tiếng chuông đồng hồ vang lên khiến mọi người giật mình quay lại. Đèn vụt sáng, cuộc ẩu đã dừng lại, mọi người chạy đến phòng khách nơi có chiếc đồng hồ.
........
An nhìn lên chiếc đồng hồ, nó đã đứng từ lâu nhưng vừa nãy lại kêu lên từng hồi chuông ghê sợ.
- 12h rồi. L lên tiếng. – Hắn đang đến.
- Hắn là ai? Chàng viên chức hỏi.
- Người hướng dẫn cho chúng ta trong trò chơi này. L trả lời.
Không khí bỗng trở nên im lặng đáng sợ. An rùng mình nuốt nước bọt. Cảm giác nặng nề, hồi hộp đè nặng lên tim cô. Cô giữ chặt lấy áo L. Dù cậu ấy có là người như thế nào thì cậu ấy cũng đã từng cứu cô và là người duy nhất cô có thể tin tưởng lúc này.
.....
1s....2s.....3s.....
- Chào tất cả mọi người.
Bỗng từ đâu ra người đàn ông mặc Vest đen đứng đó nở nụ cười mê mị, giọng nói ông ta phá vỡ bầu không khí im ắng nặng nề.
- Mày là người đưa tao đến đây. Fu**. MANG TAO TRỞ VỀ NHANH. Anh chàng viên chức không giữ được bình tĩnh tức giận lao đến chỗ người đàn ông.........
RẦM.
Anh ta ngã lăn ra đất. An không nhìn nhầm, cậu ấy vừa đi xuyên qua ông ta.
- Fu** MÀY VỪA LÀM TRÒ GÌ VẬY. Chàng võ sư rống lên, tiếp tục lao đến chỗ ông ta nhưng bị L ngăn lại. Cậu ấy ra hiệu cho mọi người giữ bình tĩnh.
- Ông đến rồi. Nào giờ thì phổ biến luật chơi và bắt đầu đi, đủ người ông cần rồi chứ? L nhìn ông ta với ánh mắt không hài lòng.
- Chà, cậu nóng vội quá đấy L. Còn một người nữa, cô ấy sẽ.....
Xoẹt
Một đường kiếm chặt ngang người ông ta, tôi giật mình.
- Sam, cô biết đấy, tôi là linh hồn cô không thể giết tôi được đâu. Người đàn ông nhìn cô gái đến từ phía sau cười trừ.
- Hứ. Cô gái kia đút kiếm vào, khó chịu quay đi. An nhìn theo bóng cô gái đó. Cô ấy là người mới sao? Không, không phải, cô ấy trông có vẻ rất thân thuộc với nơi này, hơn nữa người đàn ông mặc vest đen kia cũng biết tên cô ấy. Vậy cô ấy là ai? Hay cô ấy cũng giống như L đã đến đây từ ba ngày trước?
- Vậy ra ông là linh hồn sao? Vậy ra nơi này là thật. Tora tuyệt vọng. – Ta đã nghĩ đây chỉ là một trò đùa.
An ngạc nhiên nhìn Tora, không phải lúc trước cô ấy còn rất bình tĩnh sao? Cô ấy giống như không ngạc nhiên khi biết mình đã chết và đây là thế giới thứ 3 nhưng bây giờ cô ấy lại tuyệt vọng đến vậy. Cả Châu cũng tròn mắt như không thể tin rằng một linh hồn đang đứng trước mặt mình.
- 13 Người đã được đưa đến đây, 3 người chết, còn lại 10 người. Không nhiều mấy nhỉ? Ông ta thất vọng. – L, cậu khiến ta mất nhiều người quá.
- THẰNG CHÓ, MÀY TÍNH GIẾT HẾT CHÚNG TAO HẢ? Tên cai ngục túm lấy cổ áo L tức giận. An sợ hãi chạy đến chắn trước mặt L.
- Không phải, cậu ấy giết cô ta vì ả đã làm cậu ấy bị thương và có ý muốn giết tôi.
- Bỏ tay ra. L giựt tay anh ta ra, cậu phủ lại cổ áo. – Nên im lặng và lắng nghe đi, ông ta sẽ nói cho các người LUẬT ở đây, và cách có thể đưa các người RA KHỎI ĐÂY. Ông ta sẽ biến mất vào lúc 1h sáng. Nên các người phải biết tận dụng khoảng thời gian đó mà lắng nghe đi.
IM LẶNG. Không khí lại một lần nữa rơi vào trạng thái này, mọi người bắt đầu bình tĩnh lại.
- Tiếp tục đi ông già. Sam lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề đó.
- Khụ..... Khụ..... Mọi người bình tĩnh cả rồi chứ? Ông ta nhìn chúng tôi một lượt.
- Tốt, vậy CHÚC MỪNG CÁC CÔ CẬU ĐẾN VỚI LAST HOPE – TRÒ CHƠI DÀNH LẠI SỰ SỐNG SAU CÁI CHẾT CỦA MỌI NGƯỜI.
.......
- Trò chơi dành lại sự sống? Châu rụt rè hỏi.
- Đúng vậy, các người đã chết, hẳn một số người ở đây vẫn có ý niệm về cái chết của mình. Các người có thể coi đây là thế giới thứ 3. Thế giới tồn tại giữa sự sống và cái chết. Nơi này giống như một trò chơi, một cho chơi sinh tồn mà các người phải chiến đấu để tồn tại. Ông ta giải thích.
- Vậy là chúng tôi đang sống lại một lần nữa ở thế giới này, và chúng tôi sẽ phải chiến đấu để dành lấy sự sống của mình ở thế giới thực? Cô gái làm nghề tra tấn kia hỏi lại.
- Đúng vậy, Last Hope cho các ngươi một cơ hội sống vì các ngươi là NHỮNG CON NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN. Ông ta nhấn mạnh. – Cái chết của các ngươi vốn dĩ đã bất thường, đáng sợ và tàn khốc hơn ai hết, thân thể các ngươi sau khi chết vốn dĩ đã không còn vẹn nguyên, cái chết của các ngươi oan uổng, bị giết một cách bất ngờ nhưng lại đau đớn đến mức như bị phanh thây, cắt xén từng tấc thịt.
- Gì cơ? An bất giác lên tiếng, giọng cô nhỏ, chỉ đủ để L người đứng cạnh cô nghe thấy. Cô đang rất sợ hãi, bỗng một luồng ký ức, những thước phim ngắn đứt đoạn hiện lên trong đầu cô khiến cô bất giác rùng mình rơi nước mắt.
- ĐỦ RỒI, MAU NÓI CHO BỌN TA CÁCH RA KHỎI ĐÂY. Tên võ sư quát lớn.
- Các ngươi có 2 sự lựa chọn :
+ 1. Là sống và chiến đấu với Last Hope.
+ 2. Từ bỏ và tận hưởng cái chết đau đớn, khủng khiếp, man rợ của mình ngay khi bắt đầu.
- CÂM MỒM, NGƯƠI NGHĨ TA TIN NHỮNG GÌ NGƯƠI NÓI SAO? CHIẾN ĐẤU CÁI QUÁI GÌ, TA CHƯA CHẾT, ĐƯA TA RA KHỎI ĐÂY MAU. Tên võ sư tức giận lao đến chỗ người đàn ông.
Rầm
Tên đó nhận được cú té đau tiếng giống Seido.Jiyeon nghĩ hắn thật sự ngu ngốc.
- Vậy ngươi chọn điều 2. Ông nhìn tên võ sư nói.
- PHẢI, MAU ĐƯA TA RA KHỎI ĐÂ.......
BÙM
PHỤT
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA
Tên võ sư bất ngờ nổ banh xác trước mặt mọi người, đầu hắn lăn lông lốc dưới đất, máu me, nội tạng, thịt sống văng tung toé khắp nơi. An hét lên. Cô vùi mình vào sau lưng L khóc nấc.
.......
- Hắn ta đã chết trong một vụ đánh đánh Boom khủng bố. Và đây chính là cái chết của hắn. Vậy bây giờ ai trong số các người muốn ra khỏi đây nữa không? Ông ta quay lại nhìn bọn cô nói.
Mọi người đều lắc đầu im lặng, quá bất ngờ, quá sửng sốt khiến không một ai dám thốt nên lời. Họ biết hậu quả của mình, im lặng tham gia Last Hope là cơ hội duy nhất để họ được sống.
- Tốt lắm. Nhưng các ngươi nên nhớ chọn chiến đấu không hẳn là các ngươi được sống. Như đã nói, đây là một trò chơi sinh tồn, một trò chơi chơi để chết, nó KHÔNG DỄ DÀNG. Các ngươi sẽ phải chiến đấu với những thứ vượt xa trí tưởng tượng của con người.Khát vọng chiến thắng, khát vọng sống, nỗi sợ hãi, ám ảnh, sự tàn bạo của Last Hope khiến nhân cách các ngươi tha hoá, các ngươi phải dẫm đạp lên nhau mà sống, phải giết những người mình từng cho là bạn chỉ để sinh tồn. Các ngươi sẽ biến những con quỷ dữ uống máu người tồn tại. Last Hope, một địa ngục trần gian, một nơi không có lối thoát, khiến một con người bình thường trở nên tàn bạo, mất nhân tính, sẵn sàng làm mọi thứ để tồn tại trong thế giới đó. Con đường ra khỏi đây chỉ có một : CÁC NGƯƠI PHẢI THẮNG.
- Phải làm thế nào để thắng? Sam nhìn ông ta hỏi.
- Các ngươi phải tham gia những cuộc chơi do chính chúng ta đề ra, nếu các ngươi vượt qua được những trò chơi đó thì các ngươi sẽ thắng.
- Những trò chơi. L nhíu mày.
- Không nhiều đâu, để đổi lấy sự sống của các ngươi thì nó không hề nhiều chút nào.
- Chúng tôi phải làm thế nào? Tora lên tiếng.
- Các ngươi chỉ cần nghe chỉ thị và chiến thắng. Ở mỗi trò chơi, các ngươi sẽ được phát mỗi món đồ khác nhau và phải dùng nó để vượt qua chúng.
- Ra thế. L cười nhạt. – Tôi bắt đầu thấy thú vị rồi đấy.
- Được rồi, đã đến lúc ta phải đi, không lâu nữa trò chơi sẽ chính thức bắt đầu, chúng ta sẽ cung cấp cho các ngươi lương thực để sống trong khoảng thời gian đó. Ta khuyên các ngươi nên chuẩn bị kỹ càng. Khi ta quay lại chính là lúc trò chơi bắt đầu. Và lời cuối cùng ta muốn nói :
CHÀO MỪNG CÁC NGƯƠI ĐẾN VỚI LAST HOPE. HÃY CỐ GẮNG SỐNG SÓT VÀ TẠM BIỆT.
......
KING COONG..... KING COONG...... KING COONG
Tiếng chuông đồng hồ một lần nữa vang lên, thân thể ông ta mờ dần rồi biến mất hẳn. Ngay lúc này đây, An đã ý thức được thực tại của mình, cô cười. Vậy là nó cũng sắp bắt đầu rồi nhỉ.
/7
|