Để sống trong ngôi nhà này trong những ngày mọi thứ ở tầng một đều được mọi người dọn dẹp thành một nơi có thể ở được. Ngoài vũ khí và trang phục, Lats Hope còn phát cho mỗi người một chiếc balo đựng thức ăn và nước uống trong những ngày tới.
Mọi người mặc ai người nấy làm, họ tân trang vũ khí, kiểm tra lại kỹ năng để chuẩn bị tham gia trận chiến sinh tồn.
.
.
.
- Cô không làm gì sao? L ngồi xuống cạnh An hỏi.
- Làm gì cơ? An ngạc nhiên.
- Giống họ. L chỉ về phía những người kia.
- Tôi không biết làm những việc đó. Cô cười.
- Họ đang cố gắng để thích nghi. L ngừng lại một lúc. ... – Cô sẽ không chết chứ?
- Tôi không biết nữa. Tôi nghĩ họ mạnh hơn tôi. Nhưng không hiểu sao khi cầm thanh kiếm này trên tay tôi có cảm giác rất lạ. An vuốt ve thanh kiếm của mình nói. – Anh cũng không chuẩn bị gì sao?
- Tôi khác, khi cận chiến tôi dùng tay không.
......
- Cho cô ! L đưa cho An thanh kiếm của cậu.
- Anh thật sự không cần sao? An hỏi lại.
- Ừ. L gật đầu.
- Đúng rồi nhỉ? Anh đã giết người đó bằng tay không.
- Ừ, cơ thể tôi không còn là người bình thường nữa.
- Tại sao? An ngạc nhiên nhìn L
- Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy vậy. Hơn nữa tôi có thể nhớ về quá khứ của mình rất chi tiết.
- Anh có thể? An kinh ngạc
- Ừ. L tựa đầu vào tường, đôi mắt nhắm nghiền, giọng nói cậu nhỏ dần như đang hồi tưởng.
.
.
.
25 năm trước
Trên sàn nhà lạnh cóng, đứa bé trai thoi thóp thở từng nhịp, tê tái, co ro, ánh mắt đục ngầu nhìn về phía anh trai mình. Mùi máu tanh sốc lên mũi khiến cậu choáng váng, tiếng kêu gào của anh trai như muốn xe toác nới này khiến cậu sợ hãi.
- An...nh.....h..ai.... Tay cậu bé chơi vơi giữa không trung.
Trước mắt cậu là hình ảnh người anh trai duy nhất bị chính cha ruột của mình xích chặt chân tay, mặc cho anh kêu gào, vật vã, như chết đi sống lại, ông ta vẫn mặc mà đưa vào cơ thể anh nhưng thứ nhơn nhớt kinh khủng.
- Con trai ngoan, sẽ nhanh thôi, con sẽ thích thú với cơ thể mới của mình. Ông ta nhìn con trai mình với gương mặt khoái cảm của ác ma.
- Anh...hai Từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má L, mặn chát. Cậu chỉ mong có ai đó dừng người cha đó lại lúc này, cậu không muốn anh mình chịu đựng đau khổ thêm nữa.
- L, sẽ đến lượt con nhanh thôi. Ông ta quay lại nhìn cậu cười kinh tởm.
- Mẹ ơi.... cứu.....
.
.
.
.
5 năm sau
- Chúng tôi tới rồi. L đứng núp sau anh trai mình.
- Các con ngoan lắm lại đây. Người cha đó vui vẻ nhìn anh em cậu nở nụ cười giả tạo.
- Mẹ chúng tôi đâu? Anh trai cậu lên tiếng.
- Mẹ đi ngủ rồi, các con đừng làm phiền mẹ.
- Có phải mẹ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa? Có phải mẹ đã chết vì không chịu nổi việc làm vật thí nghiệm cho ông? Có phải vì bà ấy đã gánh lấy một phần những thí nghiệm ác độc đó để bảo vệ chúng tôi? Có phải ông đã GIẾT MẸ? Gương mặt cậu bé càng ngày càng tối sầm lại, giọng nói nghẹn đi, không cảm xúc.
- Taijutsu con đang nói gì vậy? Mẹ con bị bệnh và ta đã rất cố gắng để cứu bà ấy. Ông ta lộ rõ vẻ lúng túng.
- ÔNG NÓI DỐI, ÔNG ĐÃ GIẾT MẸ. L khóc thét lên.
- Không..không phải đâu L ngoan. Ông ta luống cuống giải thích.
- Và bây giờ ông gọi chúng tôi đến để thay thế mẹ? Taijutsu trừng mắt nhìn ông ta. – Cầm Thú.
- Không như con nghĩ đâu Taijutsu. Ông ta hốt hoảng nói.
- Súc sinh, chúng tôi là con ruột của ông, L thậm chí chỉ mới 8 tuổi. Sao ông lại tàn ác đến vậy? Taijutsu nhìn ông ta đầy oán hận.
BỐP
Một cái bạt tai trời giáng lên mặt Taijutsu
- ANH HAI. L ôm chầm lấy anh trai mình sợ hãi.
- Ai dạy chúng mày ăn nói với tao như vậy? Chúng mày, và cả mẹ chúng mày đều là vật thí nghiệm của tao. Khi tao được họ tin tưởng, tao sẽ có nhiều vật thí nghiệm hơn nữa, nhiều hơn nữa và khi đó chúng mày sẽ biết ơn tao vì đã khiến cơ thể chúng mày trở nên tuyệt vời đến thế nào. Ông ta nhìn bọn nhóc cười ngây dại.
– ÁC QUỶ. L hét lên.
- Lại đây. Ông ta túm lấy L xách đi mặc cho sự vùng vẫy của cậu.
- Ông làm gì vậy? Thả L ra ! Taijutsu lao đến cắn lấy chân ông ta.
BỐP
Cậu bị đá văng không thương tiếc, lưng cậu đập mạnh vào tường, máu từ miệng cậu chảy ra, đau nhói.
- Sẽ đến lượt mày sớm thôi ranh con. Ông ta trừng mắt nhìn cậu.
- Anh hai cứu em.... L ra sức vùng vẫy, nhìn Taijutsu cầu cứu.
- L!
.
.
.
.
8 năm sau
Phập
Phập
Phập
.....
Rầm
- Anh hai. L đẩy cửa bước vào căn phòng bê bết máu, đưa mắt nhìn anh trai của mình.
- L.... Taijutsu nhìn em trai cười ngây dại.
- Anh....anh đã làm gì?
- Ông ta không chịu nổi dù chỉ là một chút. Những gì ông ta làm với chúng ta và mẹ, ông ta không thể chịu nổi nó dù chỉ là một chút. Taijutsu đạp lên cái xác dưới chân mình cười khinh bỉ. – Anh đã nghĩ sẽ vui đùa với ông ta một chút nhưng anh đã giải thoát ông ta sớm thế này. Anh đã rất tốt bụng.
KEENG .......
Taijutsu thả con dao dính đầy máu xuống, con dao va vào nền nhà lạnh buốt, vang lên tiếng kêu lạnh lẽo đến ghê người.
- Anh..... anh điên rồi, không có ông ta làm sao chúng ta có thể ..... sống. L nhìn anh mình tuyệt vọng.
- Anh đã biết được nó, anh sẽ không để em chết đâu L. Taijutsu đặt tay lên vai L mĩm cười.
- Anh.... biến chất rồi
- L, từ giờ em là của anh, báu vật của riêng anh. Anh sẽ khiến em trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa bằng cách của riêng anh...
.
.
.
.
– Sau đó anh ấy dùng tôi để thực hiện những thí nghiệm tiến hoá, cấy ghép tế bào..... L nhìn vào bàn tay mình với ánh mắt chua xót. – Taijutsu thậm chí còn ác độc hơn cha. Cha chỉ dùng chúng tôi và mẹ nhưng anh ấy lại chấp nhận làm việc cho thế giới ngầm. Số lượng vật thí nghiệm lên đến hàng ngàn người. Taijutsu coi tôi là niềm tự hào vì có lẽ tôi chưa bao giờ chết vì bất cứ thí nghiệm nào của cả ba và anh ấy. Nên anh ấy đã lấy tên và danh nghĩa của tôi để trở thành một nhà khoa học điên tài giỏi nhất thế giới lúc này.
- Anh đã phải sống như thế nào vậy hả? L? An nhìn L thương xót, nước mắt cô đột nhiên chảy dài, không thể kiểm soát.
- Cũng không thể trách Taijutsu được, sống trong môi trường đó bị tha hoá cũng không có gì lạ. Hơn nữa anh ấy là người bảo vệ tôi khỏi bóng tối của cha, có lẽ anh ấy đã bị chính những bóng tối đó nuốt chửng cũng nên.
- Sao hai người không chạy trốn.
- Chúng tôi không thể. Trong cơ thể sống của chúng tôi tồn tại một loại ký sinh trùng, nếu không có thuốc của cha thì nó sẽ ăn mòn cơ thể tôi. Và bây giờ tuy cả 2 chúng tôi đều có thể chế tạo ra loại thuốc đó nhưng tôi không thể ác độc như vậy được.
- Ký sinh trùng?
- Đúng vậy, đó là một loại ký sinh trùng ăn não người, đổi lại nó sẽ cho cô sức mạnh không tưởng. Để sống đến tận bây giờ chúng tôi phải uống thứ thuốc thành phần là máu tươi của tim trẻ nhỏ, một tháng 1 lần.
- Gì cơ? An tròn mắt kinh ngạc. – Sao...có...thể.....?
- Là thật, vậy nên tôi không thể tự tay làm điều đó được. Tuy nhiên cả 2 chúng tôi đều phải sống nhờ thứ thuốc đó. Tôi đã thấy nạn nhân của Taijutsu sau này khi không có thuốc, anh ta đau đớn quằn quại đến chết, nhưng khoảng vài ngày sau lại sống dậy và hoạt động như 1 xác chết không hồn, hắn ăn thịt sống và có thể tồn tại như vậy trong vòng 1 tuần nếu chúng ta không đánh vào đầu hắn. L ngừng lại. ...... – Thế nên đầu hết nạn nhân của Taijutsu sau khi không còn giá trị tôi đều phải tự tay giết chết họ, tôi không muốn họ phải sống khổ sở và bị ném xuống căn hầm toàn bọn ký sinh trùng đó.
- Vậy..... anh sẽ không chết chứ? Ở đây làm sao có được thứ thuốc đó đây? An nhìn L lo lắng.
- Sẽ không sao. L mỉm cười. – An cảm ơn những giọt nước mắt này của cô. L đưa đặt tay lên má An lau nhẹ đi hàng nước mắt đã chảy từ bao giờ.
.
.
.
.
Mọi người mặc ai người nấy làm, họ tân trang vũ khí, kiểm tra lại kỹ năng để chuẩn bị tham gia trận chiến sinh tồn.
.
.
.
- Cô không làm gì sao? L ngồi xuống cạnh An hỏi.
- Làm gì cơ? An ngạc nhiên.
- Giống họ. L chỉ về phía những người kia.
- Tôi không biết làm những việc đó. Cô cười.
- Họ đang cố gắng để thích nghi. L ngừng lại một lúc. ... – Cô sẽ không chết chứ?
- Tôi không biết nữa. Tôi nghĩ họ mạnh hơn tôi. Nhưng không hiểu sao khi cầm thanh kiếm này trên tay tôi có cảm giác rất lạ. An vuốt ve thanh kiếm của mình nói. – Anh cũng không chuẩn bị gì sao?
- Tôi khác, khi cận chiến tôi dùng tay không.
......
- Cho cô ! L đưa cho An thanh kiếm của cậu.
- Anh thật sự không cần sao? An hỏi lại.
- Ừ. L gật đầu.
- Đúng rồi nhỉ? Anh đã giết người đó bằng tay không.
- Ừ, cơ thể tôi không còn là người bình thường nữa.
- Tại sao? An ngạc nhiên nhìn L
- Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy vậy. Hơn nữa tôi có thể nhớ về quá khứ của mình rất chi tiết.
- Anh có thể? An kinh ngạc
- Ừ. L tựa đầu vào tường, đôi mắt nhắm nghiền, giọng nói cậu nhỏ dần như đang hồi tưởng.
.
.
.
25 năm trước
Trên sàn nhà lạnh cóng, đứa bé trai thoi thóp thở từng nhịp, tê tái, co ro, ánh mắt đục ngầu nhìn về phía anh trai mình. Mùi máu tanh sốc lên mũi khiến cậu choáng váng, tiếng kêu gào của anh trai như muốn xe toác nới này khiến cậu sợ hãi.
- An...nh.....h..ai.... Tay cậu bé chơi vơi giữa không trung.
Trước mắt cậu là hình ảnh người anh trai duy nhất bị chính cha ruột của mình xích chặt chân tay, mặc cho anh kêu gào, vật vã, như chết đi sống lại, ông ta vẫn mặc mà đưa vào cơ thể anh nhưng thứ nhơn nhớt kinh khủng.
- Con trai ngoan, sẽ nhanh thôi, con sẽ thích thú với cơ thể mới của mình. Ông ta nhìn con trai mình với gương mặt khoái cảm của ác ma.
- Anh...hai Từng giọt nước mắt lăn dài trên đôi má L, mặn chát. Cậu chỉ mong có ai đó dừng người cha đó lại lúc này, cậu không muốn anh mình chịu đựng đau khổ thêm nữa.
- L, sẽ đến lượt con nhanh thôi. Ông ta quay lại nhìn cậu cười kinh tởm.
- Mẹ ơi.... cứu.....
.
.
.
.
5 năm sau
- Chúng tôi tới rồi. L đứng núp sau anh trai mình.
- Các con ngoan lắm lại đây. Người cha đó vui vẻ nhìn anh em cậu nở nụ cười giả tạo.
- Mẹ chúng tôi đâu? Anh trai cậu lên tiếng.
- Mẹ đi ngủ rồi, các con đừng làm phiền mẹ.
- Có phải mẹ sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa? Có phải mẹ đã chết vì không chịu nổi việc làm vật thí nghiệm cho ông? Có phải vì bà ấy đã gánh lấy một phần những thí nghiệm ác độc đó để bảo vệ chúng tôi? Có phải ông đã GIẾT MẸ? Gương mặt cậu bé càng ngày càng tối sầm lại, giọng nói nghẹn đi, không cảm xúc.
- Taijutsu con đang nói gì vậy? Mẹ con bị bệnh và ta đã rất cố gắng để cứu bà ấy. Ông ta lộ rõ vẻ lúng túng.
- ÔNG NÓI DỐI, ÔNG ĐÃ GIẾT MẸ. L khóc thét lên.
- Không..không phải đâu L ngoan. Ông ta luống cuống giải thích.
- Và bây giờ ông gọi chúng tôi đến để thay thế mẹ? Taijutsu trừng mắt nhìn ông ta. – Cầm Thú.
- Không như con nghĩ đâu Taijutsu. Ông ta hốt hoảng nói.
- Súc sinh, chúng tôi là con ruột của ông, L thậm chí chỉ mới 8 tuổi. Sao ông lại tàn ác đến vậy? Taijutsu nhìn ông ta đầy oán hận.
BỐP
Một cái bạt tai trời giáng lên mặt Taijutsu
- ANH HAI. L ôm chầm lấy anh trai mình sợ hãi.
- Ai dạy chúng mày ăn nói với tao như vậy? Chúng mày, và cả mẹ chúng mày đều là vật thí nghiệm của tao. Khi tao được họ tin tưởng, tao sẽ có nhiều vật thí nghiệm hơn nữa, nhiều hơn nữa và khi đó chúng mày sẽ biết ơn tao vì đã khiến cơ thể chúng mày trở nên tuyệt vời đến thế nào. Ông ta nhìn bọn nhóc cười ngây dại.
– ÁC QUỶ. L hét lên.
- Lại đây. Ông ta túm lấy L xách đi mặc cho sự vùng vẫy của cậu.
- Ông làm gì vậy? Thả L ra ! Taijutsu lao đến cắn lấy chân ông ta.
BỐP
Cậu bị đá văng không thương tiếc, lưng cậu đập mạnh vào tường, máu từ miệng cậu chảy ra, đau nhói.
- Sẽ đến lượt mày sớm thôi ranh con. Ông ta trừng mắt nhìn cậu.
- Anh hai cứu em.... L ra sức vùng vẫy, nhìn Taijutsu cầu cứu.
- L!
.
.
.
.
8 năm sau
Phập
Phập
Phập
.....
Rầm
- Anh hai. L đẩy cửa bước vào căn phòng bê bết máu, đưa mắt nhìn anh trai của mình.
- L.... Taijutsu nhìn em trai cười ngây dại.
- Anh....anh đã làm gì?
- Ông ta không chịu nổi dù chỉ là một chút. Những gì ông ta làm với chúng ta và mẹ, ông ta không thể chịu nổi nó dù chỉ là một chút. Taijutsu đạp lên cái xác dưới chân mình cười khinh bỉ. – Anh đã nghĩ sẽ vui đùa với ông ta một chút nhưng anh đã giải thoát ông ta sớm thế này. Anh đã rất tốt bụng.
KEENG .......
Taijutsu thả con dao dính đầy máu xuống, con dao va vào nền nhà lạnh buốt, vang lên tiếng kêu lạnh lẽo đến ghê người.
- Anh..... anh điên rồi, không có ông ta làm sao chúng ta có thể ..... sống. L nhìn anh mình tuyệt vọng.
- Anh đã biết được nó, anh sẽ không để em chết đâu L. Taijutsu đặt tay lên vai L mĩm cười.
- Anh.... biến chất rồi
- L, từ giờ em là của anh, báu vật của riêng anh. Anh sẽ khiến em trở nên mạnh hơn, mạnh hơn nữa bằng cách của riêng anh...
.
.
.
.
– Sau đó anh ấy dùng tôi để thực hiện những thí nghiệm tiến hoá, cấy ghép tế bào..... L nhìn vào bàn tay mình với ánh mắt chua xót. – Taijutsu thậm chí còn ác độc hơn cha. Cha chỉ dùng chúng tôi và mẹ nhưng anh ấy lại chấp nhận làm việc cho thế giới ngầm. Số lượng vật thí nghiệm lên đến hàng ngàn người. Taijutsu coi tôi là niềm tự hào vì có lẽ tôi chưa bao giờ chết vì bất cứ thí nghiệm nào của cả ba và anh ấy. Nên anh ấy đã lấy tên và danh nghĩa của tôi để trở thành một nhà khoa học điên tài giỏi nhất thế giới lúc này.
- Anh đã phải sống như thế nào vậy hả? L? An nhìn L thương xót, nước mắt cô đột nhiên chảy dài, không thể kiểm soát.
- Cũng không thể trách Taijutsu được, sống trong môi trường đó bị tha hoá cũng không có gì lạ. Hơn nữa anh ấy là người bảo vệ tôi khỏi bóng tối của cha, có lẽ anh ấy đã bị chính những bóng tối đó nuốt chửng cũng nên.
- Sao hai người không chạy trốn.
- Chúng tôi không thể. Trong cơ thể sống của chúng tôi tồn tại một loại ký sinh trùng, nếu không có thuốc của cha thì nó sẽ ăn mòn cơ thể tôi. Và bây giờ tuy cả 2 chúng tôi đều có thể chế tạo ra loại thuốc đó nhưng tôi không thể ác độc như vậy được.
- Ký sinh trùng?
- Đúng vậy, đó là một loại ký sinh trùng ăn não người, đổi lại nó sẽ cho cô sức mạnh không tưởng. Để sống đến tận bây giờ chúng tôi phải uống thứ thuốc thành phần là máu tươi của tim trẻ nhỏ, một tháng 1 lần.
- Gì cơ? An tròn mắt kinh ngạc. – Sao...có...thể.....?
- Là thật, vậy nên tôi không thể tự tay làm điều đó được. Tuy nhiên cả 2 chúng tôi đều phải sống nhờ thứ thuốc đó. Tôi đã thấy nạn nhân của Taijutsu sau này khi không có thuốc, anh ta đau đớn quằn quại đến chết, nhưng khoảng vài ngày sau lại sống dậy và hoạt động như 1 xác chết không hồn, hắn ăn thịt sống và có thể tồn tại như vậy trong vòng 1 tuần nếu chúng ta không đánh vào đầu hắn. L ngừng lại. ...... – Thế nên đầu hết nạn nhân của Taijutsu sau khi không còn giá trị tôi đều phải tự tay giết chết họ, tôi không muốn họ phải sống khổ sở và bị ném xuống căn hầm toàn bọn ký sinh trùng đó.
- Vậy..... anh sẽ không chết chứ? Ở đây làm sao có được thứ thuốc đó đây? An nhìn L lo lắng.
- Sẽ không sao. L mỉm cười. – An cảm ơn những giọt nước mắt này của cô. L đưa đặt tay lên má An lau nhẹ đi hàng nước mắt đã chảy từ bao giờ.
.
.
.
.
/7
|