Trong hai ngày qua, L nói với An rằng hãy chú ý đến nhất cử nhất động của những người còn lại vì đó rất có thể là manh mối về quá khứ cũng như tính cách của họ. An tán thành với suy nghĩ của L, đúng vậy, cô hoàn toàn có thể biết thêm về họ qua những hành động và thái độ trong những lúc thế này. Mặc dù L đã nói với cô rằng không nên quá lo lắng cho cậu nhưng cô không thể. Cô không ngừng suy nghĩ về quá khứ của cậu, vì việc đó nên đôi khi tâm trí cô ngẩn ngơ, lơ đãng khiến L phải nhắc nhở vài lần.
- Cô không thể sống nếu như tâm trí luôn để trên mây như thế? Cô đừng quên bản thân đang ở đâu, phải làm gì? L nhiu mày nhìn An không hài lòng. Lại một lần nữa cô gái này để tâm hồn treo ngược cành cây, điều này thật nguy hiểm, cậu lo lắng nếu cô cứ như thế này thì những người khác sẽ nghĩ cô là một kẻ yếu đuối và săn đuổi cô khi trò chơi bắt đầu. Mặc dù khi nhìn vào thân hình mảnh mai của cô cậu cũng đủ biết là cô yếu thật, nhưng chí ít cũng không nên lơ đãng như vậy.
- Tôi xin lỗi. An giật mình khi L đi đến bên cạnh. Cô bỗng ngồi thụp xuống, cúi gằm mặt, đôi bàn tay mãi miết mân mê những vụn gỗ còn rơi vãi dưới sàn nhà.
- Cô tốt nhất hãy ngừng suy nghĩ về việc của tôi đi. Tôi ổn. L nói, giọng nói lạnh lùng xen lẫn sự khó chịu.
- Tôi... An ấp úng không nói nên lời, ánh mắt cô vẫn dán vào những vụn gỗ dưới sàn, tâm tư cô vẫn rối bời, chất đầy những suy nghĩ ngổn ngang.
- Nói cho tôi biết cô đã quan sát được những gì? L bất lực ngồi xuống cạnh cô, cậu dựa người vào tường đầy mệt mỏi.
- Cô gái tên Sam rất mạnh, khí chất của cô ấy không hề tầm thường, bình tĩnh và rất tự tin, khả năng kiếm thuật cũng thông thạo bất ngờ, tôi nghĩ cô ấy đã từng là một chiến binh giỏi. An đưa mắt nhìn về cô gái có gương mặt lạnh lùng, cùng đôi mắt một mí sắc lạnh. Cô gái ấy khoác lên mình bộ trang phục màu đen với mái tóc đỏ lửa càng khiến cô thêm lạnh lùng, tàn nhẫn.
- Cô ta là người đến trước cô một ngày. Tôi khá bất ngờ vì khi tỉnh dậy mặc dù được phát hiện ở tầng hai nhưng phong thái của cô ta rất ổn định. Có lẽ trước đây cô ta đã từng trải qua những khung cảnh tương tự không ít lần. L gật gù đồng tình với những gì An nhận xét về cô gái đó.
- Hai cô gái đi cùng anh hôm trước cũng không có gì quá nổi bật. An tiếp tục. - Châu thì khá rụt rè và thận trọng. Tora thì hoạt bát, khá ngông cuồng, cô ấy thuộc loại người khó đoán, thật sự tôi rất khó để nhận biết cô ấy là loại người như thế nào. An nhìn về phía hai cô gái đang nói chuyện rất thân thiện cạnh nhà bếp. Châu khá xinh xắn, mong manh với mái tóc ngắn cùng bộ quần áo thể dục màu trắng xanh. Còn Tora thì lại nổi bật bởi mái tóc hung đỏ, đôi mắt thâm quầng và bộ đồng phục được cắt ngắn nhiều phần.
- Cô gái có mái tóc tém, mặc trang phục cảnh sát là Haruno. Cô ấy đã từng là người tra tấn trong nhà tù khá lớn ở Nhật. Tính cách hung hăng, ngang tàn, cô chấp, tôi không thích cô cô gái này. Người đàn ông khép nép, gương mặt hốc hác, ốm nhom đứng bên phải Haruno là YooWook, ông ta là nhân viên văn phòng, tâm lý ông ta khá yếu, thậm chí là nhát gan. Còn người đàn ông có mái tóc vàng, mặc bộ đồ lao động bình thường ngồi cạnh cửa ra vào là Tommy, ông ta trước đây đã từng làm nghề cai ngục nên tính cách rất nỏng nảy, bạo lực không kém gì cô gái tên Haruno kia. An di chuyển tầm mắt đến từng người, bọn họ đều là nạn nhân của trò chơi này giống như cô, bọn họ đều là con người nhưng ngay lúc này đây chính bản thân của cô cũng không thể tin tưởng được chính đồng loại của minh. Cô bổng cảm thấy chua xót vô cùng.
- Khả năng quan sát của cô cũng không đến nỗi tệ. L nhìn An cười nhẹ. - Vậy còn anh ta thì sao?
An nhìn theo ánh mắt của L. Người con trai mặc đồ đen từ từ bước xuống từ tầng hai rồi tiến lại gần chỗ họ.
- Hai người sao lại ngồi ngay chân cầu thang vậy? Muốn lên nhưng sợ à? Seido nhìn họ tươi cười.
- Anh lên đó mà không sợ sao? An hỏi lại. Cô bất ngờ khi Seido có thể lên tầng 2 một mình, trong khi trước đó anh ta cũng đã từng bất ngờ, phẫn nộ khi bị lạc vào trò chơi này.
- Tôi chỉ muốn điều tra về căn nhà này một chút. Anh ta ngồi xuống cạnh An. - Tôi có phát hiện rất hay. Anh ta nói rồi đưa cho An và L một mảnh giấy ghi vẽ những hình thù kỳ dị.
- Đây là? An ngạc nhiên hỏi lại.
- Vòng chơi? L nhìn chằm chằm vào mảnh giấy đã ố vàng, cũ nát.
- Đúng vậy, thật sự là có cả một quyển sổ nhưng nó đã mục rữa gần hết, chỉ còn lại mảnh giấy này có thể nhìn được nên tôi mới cất lại. Seido bỗng rùng mình khi nhớ lại những cảnh tượng cậu thấy trên tầng 2. - Trên đó thật buồn nôn!
- Nhưng vòng chơi là gì? An hỏi lại. Cô bỗng có một dự cảm không lành về việc đang diễn ra.
- Theo như hình vẽ, tôi chỉ có thể thấy hình ảnh của một con thú khổng lồ và một con tàu ở hai ô hoàn toàn riêng biệt. Hai cái này hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, hơn nữa ở bên góc trái của hình vẽ con thú còn có chữ WIN được ghi khá nguệch ngoạc nên tôi nghĩ người viết quyển sổ này muốn ám chỉ đến sự chiến thắng với con thú dữ. Không chỉ vậy, hình vẽ con tàu này cũng rất bất thường, nhưng vì nó bị xé mất phần đuôi nên tôi không chắc chắn nhưng .... khoang lái không hề có người, trong khi khoang thứ hai lại rất chen chúc. Không phải rất lạ sao? Seido giải thích, những ngón tay thon dài của cậu lướt đầy thoăn thoắt trên mảnh giấy, trông cậu lúc này rất giống như một người thầy giáo đang giảng bài cho học trò của mình. - Nói tóm lại, tôi chỉ có thể nghĩ ra nơi này hoạt động theo vòng chơi, và những xác người chúng ta nhìn thấy đều là của những người chơi quá cố.
An giật mình khi nghe câu cuối của Seido. Xác người ở nơi này nhiều không kể xiết, vậy hoá ra trò chơi mà cô bị ép buộc phải tham gia đã hoạt động từ rất lâu, và đương nhiên số người chết cũng đếm không xuể. An bỗng nhiên có một suy nghĩ rất lạ, không hiểu sao cô muốn dừng trò chơi ma quỷ này lại, cô muốn chấm dứt nó.
KING COONG....KING COONG....
Tiếng đồng hồ quả lắc vang lên ngắt đứt dòng suy nghĩ của An và thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Tất cả họ đều di chuyển thật nhanh đến phòng khách.
Đúng như dự đoán, cánh cửa của ngôi nhà mặc dù đã bị khoá chặt suốt hai ngày qua bỗng mở toang, từ đằng xa một người đàn ông mặc vest đen tiến vào.
- Xin chào tất cả các bạn! Các bạn còn nhớ đến tôi chứ? Người đàn ông mặc vest đen nhìn họ nở nụ cười sảng khoái.
- Ông lại đến rồi? Sam lên tiếng rồi bước lên phía trước, cô đưa thanh kiếm lên ngang cổ người đàn ông khiêu khích. - Muốn chết rồi sao?
- Sam, cô lại kích động rồi. Hơn nữa hiện tại tôi cũng chỉ là một linh hồn, muốn chết cũng đã chết rồi. Ông ta nói rồi lùi lại phía sau ba bước.
Sam cười nhạt, bỏ kiếm vào bao và lạnh lùng quay bước.
- Vậy trò chơi bắt đầu rồi sao? Châu ấp úng, giọng nói cô run run sợ sệt.
- Đúng là như vậy, trò chơi đã được quyết định xong, và tôi đến đây để phổ biến luật chơi cho mọi người. Ông ta cười ha hả. - Chào mừng đến với trò chơi sinh tồn thứ nhất mang tên : Bữa tiệc muôn loài.
- Cô không thể sống nếu như tâm trí luôn để trên mây như thế? Cô đừng quên bản thân đang ở đâu, phải làm gì? L nhiu mày nhìn An không hài lòng. Lại một lần nữa cô gái này để tâm hồn treo ngược cành cây, điều này thật nguy hiểm, cậu lo lắng nếu cô cứ như thế này thì những người khác sẽ nghĩ cô là một kẻ yếu đuối và săn đuổi cô khi trò chơi bắt đầu. Mặc dù khi nhìn vào thân hình mảnh mai của cô cậu cũng đủ biết là cô yếu thật, nhưng chí ít cũng không nên lơ đãng như vậy.
- Tôi xin lỗi. An giật mình khi L đi đến bên cạnh. Cô bỗng ngồi thụp xuống, cúi gằm mặt, đôi bàn tay mãi miết mân mê những vụn gỗ còn rơi vãi dưới sàn nhà.
- Cô tốt nhất hãy ngừng suy nghĩ về việc của tôi đi. Tôi ổn. L nói, giọng nói lạnh lùng xen lẫn sự khó chịu.
- Tôi... An ấp úng không nói nên lời, ánh mắt cô vẫn dán vào những vụn gỗ dưới sàn, tâm tư cô vẫn rối bời, chất đầy những suy nghĩ ngổn ngang.
- Nói cho tôi biết cô đã quan sát được những gì? L bất lực ngồi xuống cạnh cô, cậu dựa người vào tường đầy mệt mỏi.
- Cô gái tên Sam rất mạnh, khí chất của cô ấy không hề tầm thường, bình tĩnh và rất tự tin, khả năng kiếm thuật cũng thông thạo bất ngờ, tôi nghĩ cô ấy đã từng là một chiến binh giỏi. An đưa mắt nhìn về cô gái có gương mặt lạnh lùng, cùng đôi mắt một mí sắc lạnh. Cô gái ấy khoác lên mình bộ trang phục màu đen với mái tóc đỏ lửa càng khiến cô thêm lạnh lùng, tàn nhẫn.
- Cô ta là người đến trước cô một ngày. Tôi khá bất ngờ vì khi tỉnh dậy mặc dù được phát hiện ở tầng hai nhưng phong thái của cô ta rất ổn định. Có lẽ trước đây cô ta đã từng trải qua những khung cảnh tương tự không ít lần. L gật gù đồng tình với những gì An nhận xét về cô gái đó.
- Hai cô gái đi cùng anh hôm trước cũng không có gì quá nổi bật. An tiếp tục. - Châu thì khá rụt rè và thận trọng. Tora thì hoạt bát, khá ngông cuồng, cô ấy thuộc loại người khó đoán, thật sự tôi rất khó để nhận biết cô ấy là loại người như thế nào. An nhìn về phía hai cô gái đang nói chuyện rất thân thiện cạnh nhà bếp. Châu khá xinh xắn, mong manh với mái tóc ngắn cùng bộ quần áo thể dục màu trắng xanh. Còn Tora thì lại nổi bật bởi mái tóc hung đỏ, đôi mắt thâm quầng và bộ đồng phục được cắt ngắn nhiều phần.
- Cô gái có mái tóc tém, mặc trang phục cảnh sát là Haruno. Cô ấy đã từng là người tra tấn trong nhà tù khá lớn ở Nhật. Tính cách hung hăng, ngang tàn, cô chấp, tôi không thích cô cô gái này. Người đàn ông khép nép, gương mặt hốc hác, ốm nhom đứng bên phải Haruno là YooWook, ông ta là nhân viên văn phòng, tâm lý ông ta khá yếu, thậm chí là nhát gan. Còn người đàn ông có mái tóc vàng, mặc bộ đồ lao động bình thường ngồi cạnh cửa ra vào là Tommy, ông ta trước đây đã từng làm nghề cai ngục nên tính cách rất nỏng nảy, bạo lực không kém gì cô gái tên Haruno kia. An di chuyển tầm mắt đến từng người, bọn họ đều là nạn nhân của trò chơi này giống như cô, bọn họ đều là con người nhưng ngay lúc này đây chính bản thân của cô cũng không thể tin tưởng được chính đồng loại của minh. Cô bổng cảm thấy chua xót vô cùng.
- Khả năng quan sát của cô cũng không đến nỗi tệ. L nhìn An cười nhẹ. - Vậy còn anh ta thì sao?
An nhìn theo ánh mắt của L. Người con trai mặc đồ đen từ từ bước xuống từ tầng hai rồi tiến lại gần chỗ họ.
- Hai người sao lại ngồi ngay chân cầu thang vậy? Muốn lên nhưng sợ à? Seido nhìn họ tươi cười.
- Anh lên đó mà không sợ sao? An hỏi lại. Cô bất ngờ khi Seido có thể lên tầng 2 một mình, trong khi trước đó anh ta cũng đã từng bất ngờ, phẫn nộ khi bị lạc vào trò chơi này.
- Tôi chỉ muốn điều tra về căn nhà này một chút. Anh ta ngồi xuống cạnh An. - Tôi có phát hiện rất hay. Anh ta nói rồi đưa cho An và L một mảnh giấy ghi vẽ những hình thù kỳ dị.
- Đây là? An ngạc nhiên hỏi lại.
- Vòng chơi? L nhìn chằm chằm vào mảnh giấy đã ố vàng, cũ nát.
- Đúng vậy, thật sự là có cả một quyển sổ nhưng nó đã mục rữa gần hết, chỉ còn lại mảnh giấy này có thể nhìn được nên tôi mới cất lại. Seido bỗng rùng mình khi nhớ lại những cảnh tượng cậu thấy trên tầng 2. - Trên đó thật buồn nôn!
- Nhưng vòng chơi là gì? An hỏi lại. Cô bỗng có một dự cảm không lành về việc đang diễn ra.
- Theo như hình vẽ, tôi chỉ có thể thấy hình ảnh của một con thú khổng lồ và một con tàu ở hai ô hoàn toàn riêng biệt. Hai cái này hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, hơn nữa ở bên góc trái của hình vẽ con thú còn có chữ WIN được ghi khá nguệch ngoạc nên tôi nghĩ người viết quyển sổ này muốn ám chỉ đến sự chiến thắng với con thú dữ. Không chỉ vậy, hình vẽ con tàu này cũng rất bất thường, nhưng vì nó bị xé mất phần đuôi nên tôi không chắc chắn nhưng .... khoang lái không hề có người, trong khi khoang thứ hai lại rất chen chúc. Không phải rất lạ sao? Seido giải thích, những ngón tay thon dài của cậu lướt đầy thoăn thoắt trên mảnh giấy, trông cậu lúc này rất giống như một người thầy giáo đang giảng bài cho học trò của mình. - Nói tóm lại, tôi chỉ có thể nghĩ ra nơi này hoạt động theo vòng chơi, và những xác người chúng ta nhìn thấy đều là của những người chơi quá cố.
An giật mình khi nghe câu cuối của Seido. Xác người ở nơi này nhiều không kể xiết, vậy hoá ra trò chơi mà cô bị ép buộc phải tham gia đã hoạt động từ rất lâu, và đương nhiên số người chết cũng đếm không xuể. An bỗng nhiên có một suy nghĩ rất lạ, không hiểu sao cô muốn dừng trò chơi ma quỷ này lại, cô muốn chấm dứt nó.
KING COONG....KING COONG....
Tiếng đồng hồ quả lắc vang lên ngắt đứt dòng suy nghĩ của An và thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Tất cả họ đều di chuyển thật nhanh đến phòng khách.
Đúng như dự đoán, cánh cửa của ngôi nhà mặc dù đã bị khoá chặt suốt hai ngày qua bỗng mở toang, từ đằng xa một người đàn ông mặc vest đen tiến vào.
- Xin chào tất cả các bạn! Các bạn còn nhớ đến tôi chứ? Người đàn ông mặc vest đen nhìn họ nở nụ cười sảng khoái.
- Ông lại đến rồi? Sam lên tiếng rồi bước lên phía trước, cô đưa thanh kiếm lên ngang cổ người đàn ông khiêu khích. - Muốn chết rồi sao?
- Sam, cô lại kích động rồi. Hơn nữa hiện tại tôi cũng chỉ là một linh hồn, muốn chết cũng đã chết rồi. Ông ta nói rồi lùi lại phía sau ba bước.
Sam cười nhạt, bỏ kiếm vào bao và lạnh lùng quay bước.
- Vậy trò chơi bắt đầu rồi sao? Châu ấp úng, giọng nói cô run run sợ sệt.
- Đúng là như vậy, trò chơi đã được quyết định xong, và tôi đến đây để phổ biến luật chơi cho mọi người. Ông ta cười ha hả. - Chào mừng đến với trò chơi sinh tồn thứ nhất mang tên : Bữa tiệc muôn loài.
/7
|