Dưới ngọn đèn đường, Tống Đình Uy nhìn thấy đôi mắt trừng lớn đầy hoảng sợ của Lâm Du. Anh ta không muốn làm thế, nhưng anh ta bắt buộc phải làm vậy.
Anh ta che kín miệng cô, không để cô phát ra tiếng kêu cứu.
Mắt anh ta đỏ lên, nói như trút hết tâm sự: “Lâm Du, anh xin em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó! Anh sẽ không làm gì em cả, anh chỉ muốn nói cho em biết rằng anh yêu em mà thôi. Xin em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó! Nó làm lòng anh rất khó chịu.”
Lâm Du sửng sốt, Tống Đình Uy tiếp tục nói: “Anh biết em sẽ không yêu anh. Anh biết anh thua xa Cố Đông Quân, nhưng anh yêu em! Anh chỉ muốn nói cho em biết thế mà thôi. Em đừng giãy giụa, anh không muốn tổn thương em. Tin anh một lần đi, chỉ lần này thôi, được không?”
Lâm Du không phản kháng nữa, gật đầu.
Tổng Đình Uy chậm rãi buông cô ra. Nhìn thấy vành miệng cô đỏ lên, hai má có vết móng tay cào, anh ta vừa áy náy lại vừa đau lòng: “Xin lỗi, đã làm em bị thương rồi! Anh cũng không muốn...”
“Vậy anh buông tôi ra được không?” Lâm Du nhỏ giọng nói, sợ lại chọc giận anh ta. Tống Đình Uy không muốn nhưng cũng biết thế này là không ổn. Anh ta nghe lời cô, buông ra, lùi về phía sau, dựa lên vách tường đối diện. Đầu ngõ, ánh đèn vừa vặn chiếu vào, có gió, cũng có ánh sáng. Lâm Du thở hổn hển, lần đầu tiên cô gặp tình huống thế này, càng không nghĩ tới Tổng Đình Uy lại có tình cảm với mình. Cô ghét cay ghét đắng tên đàn ông này, rõ ràng cô chẳng làm gì nhưng tự nhiên trong lòng lại sinh ra áy náy với chị mình.
“Anh có bệnh hả? Bệnh cũng không nhẹ đâu.” “Anh biết anh có bệnh, làm sao đây? Em cho anh thuốc sao?” “Dừng ngay cái ý nghĩ xấu xa của anh đi! Ngày mai anh phải kết hôn với chị của tôi rồi.”
“Chị của em?”
“...” Câu hỏi của Tổng Đình Uy làm Lâm Du nhói đau, không che giấu được vẻ sững sờ, “Cho dù không phải chị ruột, thì anh cũng không thể làm như thế được. Tống Đình Uy, sao anh có thể vô trách nhiệm với chuyện tình cảm như vậy?”
“Ngay từ đầu đã do ba mẹ anh chọn, em nghĩ anh có quyền chọn lựa sao?”
“Anh không có quyền chọn lựa, nhưng chẳng phải anh luôn có quyền từ chối sao? Anh vẫn có thể không gây họa cho chị tôi mà.” Lâm Du căm tức nói: “Anh gây họa cho chị tôi rồi, giờ còn định liên lụy tôi? Ngày mai anh kết hôn, thế mà hôm nay chạy tới nói mấy lời vô nghĩa này, anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Anh khiến tôi cảm thấy mình đã có lỗi với chị ấy, anh có hiểu không?”
Tống Đình Uy nghẹn lời, bứt rứt nhìn dáng vẻ khó chịu và tức giận của cô. Anh ta ấp úng bắt đầu nhận lỗi: “Phải... Thật xin lỗi...”
Cô gái này chính là người duy nhất khiến anh ta cam tâm nhận lỗi.
Đáng tiếc, Lâm Du không hề cảm kích: “Anh phải nói ba chữ này với chị tôi mới đúng.”
Tổng Đình Uy lẳng lặng nhìn cô không nói nên lời. Anh ta sợ rằng về sau sẽ không có cơ hội này nữa.
Lâm Du càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, “Anh vốn không thật lòng muốn cưới chị tôi, chỉ vì lợi ích công ty mà lừa gạt chị và ba mẹ tôi. Các người thật âm hiểm, tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào tổn thương người nhà mình đâu!”
“Vậy em muốn anh phải làm gì?” “Không được kết hôn với chị tôi!” “Không kết hôn?” Tổng Đình Uy nở nụ cười tự giễu: “Vậy em kết hôn với anh?”
Lâm Du buột miệng: “Nằm mơ đi!”
“Ha... Cho nên, em định nói với người nhà mình rằng, bởi vì anh yêu em nên không thể kết hôn với Lâm Tiêu?”
“... Anh thật là một tên khốn kiếp!”
“Đã không thể chọn lựa người anh yêu, vậy anh chỉ có thể lấy người phụ nữ ba mẹ anh vừa lòng nhất, ít ra còn có thể giúp đỡ công ty vượt qua khó khăn. Lâm Du, rất nhiều chuyện anh không thể làm chủ được, hi vọng em có thể hiểu.”
Bày tỏ xong rồi, tâm trạng Tống Đình Uy cũng bình tĩnh lại. Anh ta nâng tay lên nhìn đồng hồ: “Bạn trai em sẽ tới ngay thôi. Anh đi đây, kẻo anh ta hiểu lầm.” “...” Lâm Du phát bực, nhưng lại chẳng làm được gì. Ba mẹ không nghe lời cô khuyên, hôn lễ đã gần kề, không thể ngăn cản được nữa. “Ngày mai, hi vọng có thể nhìn thấy em vợ xinh đẹp. Hẹn gặp lại, ngủ ngon.” Lâm Du tức trào máu. Nhìn theo Tổng Đình Uy đi vào bóng đêm, cô giơ nắm đấm về phía anh ta. Lúc này, ven đường vang lên tiếng còi ô tô, rốt cuộc Cổ Đông Quân cũng tới: “Tiểu Du, đang làm gì đấy? Lên xe nhanh lên.”
Lên xe rồi mà Lâm Du vẫn chưa hết phẫn nộ. Cố Đông Quân lái xe, nhanh chóng phát hiện ra vết thương trên mặt cô: “Sao thế? Sao mặt bị thương rồi?”
Lúc này Lâm Du mới hoàn hồn, vội vã che gò má lại: “Em không cẩn thận bị nhánh cây quẹt xước.” Cô cũng không muốn nói dối, nhưng nhất thời chẳng biết phải nói thế nào với anh. Cô nghĩ, bất luận người đàn ông nào biết được bạn gái mình bị một người đàn ông khác để ý, cho dù người đàn ông đó là anh rể, ngoại trừ ghen tuông và bức bối thì có thể làm gì? Cô cũng sẽ không vì lời tỏ tình của người khác mà dao động. Cho nên, cô không muốn anh bực bội vì loại chuyện không đâu này.
“Chảy máu thì phải xử lý ngay, ngày mai còn phải làm phù dâu nữa.” Lâm Du rõ ràng không tập trung: “Không cần, chuyện nhỏ thôi.” “Em sao vậy? Cứ kỳ lạ... Không phải là Sở Dương nói xấu gì anh chứ?”
“Làm gì có, chị họ cứ khen anh mãi.” Cổ Đông Quân nở nụ cười, trêu chọc nói: “Vậy à, sao em gọi chị họ? Sao em không gọi em họ giống anh?”
“Em gọi theo Lâm Thiên, không liên quan tới anh.”
“Ha, tùy em. Sau này con bé cũng phải gọi em một tiếng chị dâu.”
Dù bị trêu chọc nhưng tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều. Cô nói lảng sang chuyện khác: “Này, sao anh lái chậm vậy? Em chờ anh biết bao lâu.”
Cố Đông Quân chỉ chỉ con đường giao thông tấp nập. “Tắc đường mà, chưa qua giờ cao điểm buổi chiều nữa. Chân anh vẫn còn đau nhức đây này.” Quá trình điều trị phục hồi của anh đã chấm dứt, lái xe được hai ngày rồi. Khi tắc đường thì lúc chạy lúc dừng hơi lâu, đương nhiên sẽ bị mỏi.
Lâm Du lập tức hóa thân thành cô hầu nhỏ, đấm đấm nhẹ lên đùi anh, giả bộ đáng yêu: “Được rồi, được rồi, cảm ơn anh. Anh ăn gì chưa?”
“Chưa, vừa mới tan làm, nào có rảnh rỗi ăn ăn uống uống giống bọn em.” Lâm Thiên nghe xong lại đau lòng tự trách: Thật đáng thương, về nhà em nấu cho anh ăn được không?”
“Được.”
“Anh ở đơn vị mới đã quen chưa?”
“Đều là người quen cả, có cái gì mà không quen” Nói xong, Cố Đông Quân trở tay cầm lấy bàn tay nhỏ đang lộn xộn của cô, nghiêm trang mà nói bóng nói gió: “Em còn lộn xộn, anh lái vào đường hẻm chơi rung xe bây giờ.” “...” Lâm Du lập tức rụt tay về, ngoan ngoãn ngồi yên.
Cố Đông Quân nhìn thấy cô thẹn thùng, cười cười, kéo tay cô qua, đặt lên môi hôn nhẹ: “Đùa em thôi! Lần đầu tiên của chúng ta nhất định phải chọn một nơi thật tốt, sao có thể qua loa được.” “Đừng nói nữa, lái xe của anh đi!”
“Được được được, không nói. Tiểu Du nhà chúng ta thẹn thùng thật đáng yêu!”
“Anh tập trung lái xe cho em!”
Anh ta che kín miệng cô, không để cô phát ra tiếng kêu cứu.
Mắt anh ta đỏ lên, nói như trút hết tâm sự: “Lâm Du, anh xin em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó! Anh sẽ không làm gì em cả, anh chỉ muốn nói cho em biết rằng anh yêu em mà thôi. Xin em đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó! Nó làm lòng anh rất khó chịu.”
Lâm Du sửng sốt, Tống Đình Uy tiếp tục nói: “Anh biết em sẽ không yêu anh. Anh biết anh thua xa Cố Đông Quân, nhưng anh yêu em! Anh chỉ muốn nói cho em biết thế mà thôi. Em đừng giãy giụa, anh không muốn tổn thương em. Tin anh một lần đi, chỉ lần này thôi, được không?”
Lâm Du không phản kháng nữa, gật đầu.
Tổng Đình Uy chậm rãi buông cô ra. Nhìn thấy vành miệng cô đỏ lên, hai má có vết móng tay cào, anh ta vừa áy náy lại vừa đau lòng: “Xin lỗi, đã làm em bị thương rồi! Anh cũng không muốn...”
“Vậy anh buông tôi ra được không?” Lâm Du nhỏ giọng nói, sợ lại chọc giận anh ta. Tống Đình Uy không muốn nhưng cũng biết thế này là không ổn. Anh ta nghe lời cô, buông ra, lùi về phía sau, dựa lên vách tường đối diện. Đầu ngõ, ánh đèn vừa vặn chiếu vào, có gió, cũng có ánh sáng. Lâm Du thở hổn hển, lần đầu tiên cô gặp tình huống thế này, càng không nghĩ tới Tổng Đình Uy lại có tình cảm với mình. Cô ghét cay ghét đắng tên đàn ông này, rõ ràng cô chẳng làm gì nhưng tự nhiên trong lòng lại sinh ra áy náy với chị mình.
“Anh có bệnh hả? Bệnh cũng không nhẹ đâu.” “Anh biết anh có bệnh, làm sao đây? Em cho anh thuốc sao?” “Dừng ngay cái ý nghĩ xấu xa của anh đi! Ngày mai anh phải kết hôn với chị của tôi rồi.”
“Chị của em?”
“...” Câu hỏi của Tổng Đình Uy làm Lâm Du nhói đau, không che giấu được vẻ sững sờ, “Cho dù không phải chị ruột, thì anh cũng không thể làm như thế được. Tống Đình Uy, sao anh có thể vô trách nhiệm với chuyện tình cảm như vậy?”
“Ngay từ đầu đã do ba mẹ anh chọn, em nghĩ anh có quyền chọn lựa sao?”
“Anh không có quyền chọn lựa, nhưng chẳng phải anh luôn có quyền từ chối sao? Anh vẫn có thể không gây họa cho chị tôi mà.” Lâm Du căm tức nói: “Anh gây họa cho chị tôi rồi, giờ còn định liên lụy tôi? Ngày mai anh kết hôn, thế mà hôm nay chạy tới nói mấy lời vô nghĩa này, anh có nghĩ tới cảm nhận của tôi không? Anh khiến tôi cảm thấy mình đã có lỗi với chị ấy, anh có hiểu không?”
Tống Đình Uy nghẹn lời, bứt rứt nhìn dáng vẻ khó chịu và tức giận của cô. Anh ta ấp úng bắt đầu nhận lỗi: “Phải... Thật xin lỗi...”
Cô gái này chính là người duy nhất khiến anh ta cam tâm nhận lỗi.
Đáng tiếc, Lâm Du không hề cảm kích: “Anh phải nói ba chữ này với chị tôi mới đúng.”
Tổng Đình Uy lẳng lặng nhìn cô không nói nên lời. Anh ta sợ rằng về sau sẽ không có cơ hội này nữa.
Lâm Du càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thấy đáng sợ, “Anh vốn không thật lòng muốn cưới chị tôi, chỉ vì lợi ích công ty mà lừa gạt chị và ba mẹ tôi. Các người thật âm hiểm, tôi nói cho anh biết, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép kẻ nào tổn thương người nhà mình đâu!”
“Vậy em muốn anh phải làm gì?” “Không được kết hôn với chị tôi!” “Không kết hôn?” Tổng Đình Uy nở nụ cười tự giễu: “Vậy em kết hôn với anh?”
Lâm Du buột miệng: “Nằm mơ đi!”
“Ha... Cho nên, em định nói với người nhà mình rằng, bởi vì anh yêu em nên không thể kết hôn với Lâm Tiêu?”
“... Anh thật là một tên khốn kiếp!”
“Đã không thể chọn lựa người anh yêu, vậy anh chỉ có thể lấy người phụ nữ ba mẹ anh vừa lòng nhất, ít ra còn có thể giúp đỡ công ty vượt qua khó khăn. Lâm Du, rất nhiều chuyện anh không thể làm chủ được, hi vọng em có thể hiểu.”
Bày tỏ xong rồi, tâm trạng Tống Đình Uy cũng bình tĩnh lại. Anh ta nâng tay lên nhìn đồng hồ: “Bạn trai em sẽ tới ngay thôi. Anh đi đây, kẻo anh ta hiểu lầm.” “...” Lâm Du phát bực, nhưng lại chẳng làm được gì. Ba mẹ không nghe lời cô khuyên, hôn lễ đã gần kề, không thể ngăn cản được nữa. “Ngày mai, hi vọng có thể nhìn thấy em vợ xinh đẹp. Hẹn gặp lại, ngủ ngon.” Lâm Du tức trào máu. Nhìn theo Tổng Đình Uy đi vào bóng đêm, cô giơ nắm đấm về phía anh ta. Lúc này, ven đường vang lên tiếng còi ô tô, rốt cuộc Cổ Đông Quân cũng tới: “Tiểu Du, đang làm gì đấy? Lên xe nhanh lên.”
Lên xe rồi mà Lâm Du vẫn chưa hết phẫn nộ. Cố Đông Quân lái xe, nhanh chóng phát hiện ra vết thương trên mặt cô: “Sao thế? Sao mặt bị thương rồi?”
Lúc này Lâm Du mới hoàn hồn, vội vã che gò má lại: “Em không cẩn thận bị nhánh cây quẹt xước.” Cô cũng không muốn nói dối, nhưng nhất thời chẳng biết phải nói thế nào với anh. Cô nghĩ, bất luận người đàn ông nào biết được bạn gái mình bị một người đàn ông khác để ý, cho dù người đàn ông đó là anh rể, ngoại trừ ghen tuông và bức bối thì có thể làm gì? Cô cũng sẽ không vì lời tỏ tình của người khác mà dao động. Cho nên, cô không muốn anh bực bội vì loại chuyện không đâu này.
“Chảy máu thì phải xử lý ngay, ngày mai còn phải làm phù dâu nữa.” Lâm Du rõ ràng không tập trung: “Không cần, chuyện nhỏ thôi.” “Em sao vậy? Cứ kỳ lạ... Không phải là Sở Dương nói xấu gì anh chứ?”
“Làm gì có, chị họ cứ khen anh mãi.” Cổ Đông Quân nở nụ cười, trêu chọc nói: “Vậy à, sao em gọi chị họ? Sao em không gọi em họ giống anh?”
“Em gọi theo Lâm Thiên, không liên quan tới anh.”
“Ha, tùy em. Sau này con bé cũng phải gọi em một tiếng chị dâu.”
Dù bị trêu chọc nhưng tâm trạng của cô đã tốt lên rất nhiều. Cô nói lảng sang chuyện khác: “Này, sao anh lái chậm vậy? Em chờ anh biết bao lâu.”
Cố Đông Quân chỉ chỉ con đường giao thông tấp nập. “Tắc đường mà, chưa qua giờ cao điểm buổi chiều nữa. Chân anh vẫn còn đau nhức đây này.” Quá trình điều trị phục hồi của anh đã chấm dứt, lái xe được hai ngày rồi. Khi tắc đường thì lúc chạy lúc dừng hơi lâu, đương nhiên sẽ bị mỏi.
Lâm Du lập tức hóa thân thành cô hầu nhỏ, đấm đấm nhẹ lên đùi anh, giả bộ đáng yêu: “Được rồi, được rồi, cảm ơn anh. Anh ăn gì chưa?”
“Chưa, vừa mới tan làm, nào có rảnh rỗi ăn ăn uống uống giống bọn em.” Lâm Thiên nghe xong lại đau lòng tự trách: Thật đáng thương, về nhà em nấu cho anh ăn được không?”
“Được.”
“Anh ở đơn vị mới đã quen chưa?”
“Đều là người quen cả, có cái gì mà không quen” Nói xong, Cố Đông Quân trở tay cầm lấy bàn tay nhỏ đang lộn xộn của cô, nghiêm trang mà nói bóng nói gió: “Em còn lộn xộn, anh lái vào đường hẻm chơi rung xe bây giờ.” “...” Lâm Du lập tức rụt tay về, ngoan ngoãn ngồi yên.
Cố Đông Quân nhìn thấy cô thẹn thùng, cười cười, kéo tay cô qua, đặt lên môi hôn nhẹ: “Đùa em thôi! Lần đầu tiên của chúng ta nhất định phải chọn một nơi thật tốt, sao có thể qua loa được.” “Đừng nói nữa, lái xe của anh đi!”
“Được được được, không nói. Tiểu Du nhà chúng ta thẹn thùng thật đáng yêu!”
“Anh tập trung lái xe cho em!”
/1000
|