Ngày ba tháng mười, dưới sự quan tâm của hàng vạn người, hôn lễ của Tống Đình Uy và Lâm Tiêu diễn ra hết sức ồn ào náo nhiệt.
Nhà họ Tống là danh môn thế gia, từ thế kỷ trước đã là danh gia vọng tộc của Thủ đô; nhà họ Lâm là nhân tài mới xuất hiện, đang nổi như cồn. Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc đều là người được công chúng chú ý. Trò ly hôn khôi hài của hai người ồn ào khắp chốn, hôn lễ của con gái quảng cáo khắp nơi, cho nên người nhà họ Lâm còn nổi danh hơn cả công ty của họ.
Mà hôn lễ này được chú ý là vì một nguyên nhân khác, đó là nghe đồn Lâm Tiêu thần kinh không ổn định, giống như bị bại não. Vì vậy hôm nay nguyên nhân chủ yếu bọn họ đến là để xem tin đồn thực hư như thế nào. Buổi sáng là tiệc đón dâu truyền thống, có đến vài máy quay phim ghi lại toàn bộ quá trình. Lâm Tiêu xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, trông rất bình thường. Tin đồn thần kinh cô ta có vấn đề không đánh mà tan.
“Ai nói Lâm Tiêu bị điện, không phải vẫn khỏe mạnh đứng đó hay sao?” “Đúng rồi, nhà họ Tống cũng đâu phải đồ ngốc. Nếu Lâm Tiêu điên thật thì sao gia đình họ dám rước về nhà?”
“Hình như lần trước nhà họ Tống từ hôn đã đả kích Lâm Tiêu không ít. Sau khi trầm uất một trận, bây giờ cô ta cũng khỏe lại rồi.”
“Vậy là bệnh trầm cảm hả? Bệnh này sẽ di truyền đấy. Nữ chủ nhân hiện tại của nhà họ Tống đã là một con ma ốm, bây giờ lại thêm con dâu bệnh trầm cảm, sau này sinh con cũng sẽ bị trầm cảm, vậy chẳng phải cả nhà sẽ có ba con ma ốm sao?”
“Các người không biết chứ Tống Đình Uy đã có con trai rồi.”
“À, tôi cũng có nghe chuyện này, hình như người phụ nữ đó còn vác bụng bầu đến tiệc đính hôn. Người ta đã sinh con trai cho Tổng Đình Uy rồi, hai mẹ con họ giờ đang ở Mỹ.” “Vậy mà Lâm Tiêu cũng nhịn nổi, chắc cô ta thật lòng với Tống Đình Uy đấy.”
Chạng vạng, màn chính của buổi tiệc đã bắt đầu.
Khách mời lần lượt tiến vào. Ngoại trừ bạn bè hai bên gia đình Tống- Lâm được mời, còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong thương giới, và cả quan chức cấp cao của Chính phủ.
Địa vị của nhà họ Tống ở Thủ đô hết sức quan trọng. Thuyền dù hỏng cũng còn ba ngàn cây đinh, huống chi bây giờ nhà họ Tống còn chưa hỏng thuyền, cho nên mọi người vẫn còn nể mặt. Bối cảnh nhà họ Lâm lại càng kinh người. Chưa kể người em của Lâm Bồi, chỉ cần sự tham dự của gia tộc thần bí như nhà họ Cố thôi cũng đã nâng cấp phẩm cách hôn lễ lên một bậc.
Hơn nữa, trong nhiều mối quan hệ của nhà họ Tống, có những đơn vị cá nhân lâu nay tương đối xa cách này đều tới tham dự chỉ vì muốn được nhìn thấy nhà họ Cố.
Phòng tiệc lớn nhất khách sạn được trang trí thành biển hoa. Bên dưới, khách quý đông đến choáng ngợp. Cố Thành Kiêu và Lâm Thiên được sắp xếp ngồi chỗ chủ tọa, mà Lâm Húc và Dung Tử Khâm thì phải ngồi chỗ khách mời.
Dung Tử Khâm nhìn thấy Lâm Thiển được ngồi ở vị trí chủ tọa thì càng bực tức: “Lâm Húc, anh trai của ông làm việc chẳng hợp lý gì cả. Nếu biết trước chúng ta bị xếp trong xó này thì còn lâu tôi mới tới. Ông nhìn xem. Trần phu nhân và Chu phu nhân chắc chắn đang ở đó chê cười tôi.”
Lâm Húc: “Có gì đâu, ngồi chỗ nào chẳng phải là ngồi? Tiểu Thiển ngồi bàn chủ tọa theo Cố Thành Kiêu thôi.” Dung Tử Khâm: “Hừ, con rể của ông lớn thật đấy.” Lâm Húc: “Con rể của tôi cũng là con rể của bà.” Dung Tử Khâm: “Đừng đừng đừng, tôi chỉ có một cô con gái là Lâm Duy Nhất thôi.” Lâm Húc chẳng biết nói sao, lắc đầu im lặng.
Hôn lễ bắt đầu, khúc nhạc tân hôn lãng mạn vang lên. Lâm Tiêu đẹp như tiên, khoác tay Lâm Bồi, chậm rãi đi về phía Tống Đình Uy. Toàn bộ ánh đèn và ánh mắt đều đổ dồn lên người cô dâu, nhưng tầm mắt của Tống Đình Uy lại dừng trên người phù dâu đứng phía sau. Anh ta mong mỏi biết bao cô dâu hôm nay là Lâm Du. Nếu anh ta tỉnh ngộ và nhận ra tình cảm trong lòng mình sớm hơn, thì lúc ba mẹ chọn lựa người kết hôn, anh ta đã có thể chọn Lâm Du.
Lâm Bồi đặt tay Lâm Tiêu vào tay Tổng Đình Uy, dặn dò đôi lời.
Những lúc này đây thường khiến người ta cảm động rơi nước mắt.
Trên sân khấu, mọi người đều đang chăm chú nhìn vào đôi cô dâu chú rể. Màn hình lớn bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, mọi người đều nghĩ chắc là niềm vui kinh ngạc nào đó. Nhưng trong lúc tất cả mọi người chờ mong nhìn sang, màn hình lại hiện lên một đôi nam nữ đứng ở đầu ngõ ôm ôm ấp ấp, giằng co với nhau. Ý nghĩ đầu tiên của mọi người chính là bọn họ đang làm chuyện lén lút.
Tất cả khách mời đều xôn xao. Đèn đại sảnh đều tắt, chỉ còn ánh đèn trên sân khấu, cho nên hình ảnh trên màn hình vô cùng rõ nét, giống như đang xem phim trong rạp vậy.
Khách mời bàn tán xôn xao, không phải là bởi vì hình ảnh hiện lên không đúng như tưởng tượng, mà là vì hình ảnh của đôi nam nữ đó giống hệt như chú rể và phù dâu trên sân khấu.
Chú rể và phù dâu.
Tống Đình Uy và Lâm Du. Lâm Thiển trợn tròn mắt, khó tin nhìn lên màn hình, cảm giác như mỗi tế bào trong cơ thể đều phát run. Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy kéo Cố Thành Kiêu, khẩn trương hỏi: “Đây không phải sự thật đúng không? Mau nói cho em biết người đó không phải Lâm Du đi!”
Cố Thành Kiêu không trả lời. Anh đã từng thấy nhiều thủ đoạn cố làm ra vẻ huyền bí, mắt thấy tai nghe chưa chắc là thật, nhưng lần này liên quan đến Lâm Du, khiến anh hơi lo âu.
Tiếng bàn tán của khách mời ngày càng lớn, hoàn toàn không kiêng kỵ gì nữa. “Cũng đâu phải quay chính diện, có phải nhầm lẫn không, Lâm Du à? Không thể nào!” “Mau nhìn đi, trên mạng cũng có này. Hình ảnh rõ nét hơn nữa, đây đúng là Lâm Du rồi!” “Trời ạ, Tống Đình Uy và Lâm Du hả? Tôi không lạ gì Tống Đình Uy, nhưng Lâm Du này, sao có thể quyến rũ luôn cả anh rể mình thế nhỉ?”
“Nhà họ Lâm đúng là không khiến tôi thất vọng, đạo đức thoái hóa, đời sau còn loạn hơn cả đời trước!”
Hiện trường có chút rối loạn, đương sự trên sân khấu vẫn còn đang trong trạng thái đờ đẫn. Chu Mạn Ngọc đang ngồi chỗ bàn chủ tọa đột nhiên bước lên sân khấu, đánh một bạt tai lên mặt Lâm Du.
Lâm Du không hề né tránh, bị một cái bạt tai liền ngã xuống đất. “Mày đối xử với chị mày vậy sao? Mày đã làm ra chuyện gì rồi!” Chu Mạn Ngọc tóm lấy cổ áo Lâm Du, giơ tay lên đánh tiếp, “Đồ vong ân bội nghĩa! Tao chưa từng bạc đãi mày, tao xem mày như con ruột tao, vậy mà mày đối xử với chị mày như vậy, đối xử với nhà họ Lâm như vậy là sao? Hả?”
Lâm Du ngây ngốc cả người, mặt đau, lòng càng đau hơn. Tổng Đình Uy thấy thế liền xông tới cản trước mặt Lâm Du, quát Chu Mạn Ngọc: “Mẹ đừng đánh cô ấy! Ai dám đánh cô ấy, tôi liều mạng với người đó!” Khách mời ngồi ở dưới đồng loạt thở ra, xem như đã chứng thực gian tình rồi nhé! Lâm Tiêu gần như sụp đổ. Cô ta đã chờ mong hôn lễ này bấy lâu nay, cuối cùng cũng gả cho Tổng Đình Uy, cuối cùng cũng trở thành Tống phu nhân, nhưng đây là cái gì? Hôn lễ của cô ta bị phá hỏng, ngay cả tiệc cưới cũng tiêu đời, cô ta trở thành kẻ đáng buồn cười nhất thế gian.
“Á!” Lâm Tiêu hét lên thất thanh, bó hoa trong tay rớt xuống, rơi rụng tứ phía. Hai tay cô ta ôm đầu, không ngừng run rẩy giống như kẻ điên, miệng liên tục la hét chói tai.
Rõ ràng trạng thái của cô ta không được bình thường.
Chu Mạn Ngọc hận không thể đánh chết Lâm Du. Nhưng dù có hận đi chăng nữa, bà ta cũng phải chăm sóc Lâm Tiêu trước. Vì vậy bà ta xoay người lại ôm lấy Lâm Tiêu, dỗ dành: “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đừng sợ, mẹ ở đây! Mẹ tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt con! Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu?”
“Con không muốn làm chị của nó, con không muốn làm người thân của nó, con không muốn...”
“Được, con nói đúng, là mẹ hồ đồ! Sau này nó không còn quan hệ gì với chúng ta nữa.” Chu Mạn Ngọc ôm Lâm Tiêu, quay đầu trùng Lâm Du một cách hung ác: “Lâm Du, mày đã làm ra chuyện thế này thì đừng trách tạo nhẫn tâm. Gia đình tạo không có loại con gái vô lương tâm như mày!”
Nhà họ Tống là danh môn thế gia, từ thế kỷ trước đã là danh gia vọng tộc của Thủ đô; nhà họ Lâm là nhân tài mới xuất hiện, đang nổi như cồn. Lâm Bồi và Chu Mạn Ngọc đều là người được công chúng chú ý. Trò ly hôn khôi hài của hai người ồn ào khắp chốn, hôn lễ của con gái quảng cáo khắp nơi, cho nên người nhà họ Lâm còn nổi danh hơn cả công ty của họ.
Mà hôn lễ này được chú ý là vì một nguyên nhân khác, đó là nghe đồn Lâm Tiêu thần kinh không ổn định, giống như bị bại não. Vì vậy hôm nay nguyên nhân chủ yếu bọn họ đến là để xem tin đồn thực hư như thế nào. Buổi sáng là tiệc đón dâu truyền thống, có đến vài máy quay phim ghi lại toàn bộ quá trình. Lâm Tiêu xinh đẹp xuất hiện trước mặt mọi người, trông rất bình thường. Tin đồn thần kinh cô ta có vấn đề không đánh mà tan.
“Ai nói Lâm Tiêu bị điện, không phải vẫn khỏe mạnh đứng đó hay sao?” “Đúng rồi, nhà họ Tống cũng đâu phải đồ ngốc. Nếu Lâm Tiêu điên thật thì sao gia đình họ dám rước về nhà?”
“Hình như lần trước nhà họ Tống từ hôn đã đả kích Lâm Tiêu không ít. Sau khi trầm uất một trận, bây giờ cô ta cũng khỏe lại rồi.”
“Vậy là bệnh trầm cảm hả? Bệnh này sẽ di truyền đấy. Nữ chủ nhân hiện tại của nhà họ Tống đã là một con ma ốm, bây giờ lại thêm con dâu bệnh trầm cảm, sau này sinh con cũng sẽ bị trầm cảm, vậy chẳng phải cả nhà sẽ có ba con ma ốm sao?”
“Các người không biết chứ Tống Đình Uy đã có con trai rồi.”
“À, tôi cũng có nghe chuyện này, hình như người phụ nữ đó còn vác bụng bầu đến tiệc đính hôn. Người ta đã sinh con trai cho Tổng Đình Uy rồi, hai mẹ con họ giờ đang ở Mỹ.” “Vậy mà Lâm Tiêu cũng nhịn nổi, chắc cô ta thật lòng với Tống Đình Uy đấy.”
Chạng vạng, màn chính của buổi tiệc đã bắt đầu.
Khách mời lần lượt tiến vào. Ngoại trừ bạn bè hai bên gia đình Tống- Lâm được mời, còn có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong thương giới, và cả quan chức cấp cao của Chính phủ.
Địa vị của nhà họ Tống ở Thủ đô hết sức quan trọng. Thuyền dù hỏng cũng còn ba ngàn cây đinh, huống chi bây giờ nhà họ Tống còn chưa hỏng thuyền, cho nên mọi người vẫn còn nể mặt. Bối cảnh nhà họ Lâm lại càng kinh người. Chưa kể người em của Lâm Bồi, chỉ cần sự tham dự của gia tộc thần bí như nhà họ Cố thôi cũng đã nâng cấp phẩm cách hôn lễ lên một bậc.
Hơn nữa, trong nhiều mối quan hệ của nhà họ Tống, có những đơn vị cá nhân lâu nay tương đối xa cách này đều tới tham dự chỉ vì muốn được nhìn thấy nhà họ Cố.
Phòng tiệc lớn nhất khách sạn được trang trí thành biển hoa. Bên dưới, khách quý đông đến choáng ngợp. Cố Thành Kiêu và Lâm Thiên được sắp xếp ngồi chỗ chủ tọa, mà Lâm Húc và Dung Tử Khâm thì phải ngồi chỗ khách mời.
Dung Tử Khâm nhìn thấy Lâm Thiển được ngồi ở vị trí chủ tọa thì càng bực tức: “Lâm Húc, anh trai của ông làm việc chẳng hợp lý gì cả. Nếu biết trước chúng ta bị xếp trong xó này thì còn lâu tôi mới tới. Ông nhìn xem. Trần phu nhân và Chu phu nhân chắc chắn đang ở đó chê cười tôi.”
Lâm Húc: “Có gì đâu, ngồi chỗ nào chẳng phải là ngồi? Tiểu Thiển ngồi bàn chủ tọa theo Cố Thành Kiêu thôi.” Dung Tử Khâm: “Hừ, con rể của ông lớn thật đấy.” Lâm Húc: “Con rể của tôi cũng là con rể của bà.” Dung Tử Khâm: “Đừng đừng đừng, tôi chỉ có một cô con gái là Lâm Duy Nhất thôi.” Lâm Húc chẳng biết nói sao, lắc đầu im lặng.
Hôn lễ bắt đầu, khúc nhạc tân hôn lãng mạn vang lên. Lâm Tiêu đẹp như tiên, khoác tay Lâm Bồi, chậm rãi đi về phía Tống Đình Uy. Toàn bộ ánh đèn và ánh mắt đều đổ dồn lên người cô dâu, nhưng tầm mắt của Tống Đình Uy lại dừng trên người phù dâu đứng phía sau. Anh ta mong mỏi biết bao cô dâu hôm nay là Lâm Du. Nếu anh ta tỉnh ngộ và nhận ra tình cảm trong lòng mình sớm hơn, thì lúc ba mẹ chọn lựa người kết hôn, anh ta đã có thể chọn Lâm Du.
Lâm Bồi đặt tay Lâm Tiêu vào tay Tổng Đình Uy, dặn dò đôi lời.
Những lúc này đây thường khiến người ta cảm động rơi nước mắt.
Trên sân khấu, mọi người đều đang chăm chú nhìn vào đôi cô dâu chú rể. Màn hình lớn bên cạnh bỗng nhiên sáng lên, mọi người đều nghĩ chắc là niềm vui kinh ngạc nào đó. Nhưng trong lúc tất cả mọi người chờ mong nhìn sang, màn hình lại hiện lên một đôi nam nữ đứng ở đầu ngõ ôm ôm ấp ấp, giằng co với nhau. Ý nghĩ đầu tiên của mọi người chính là bọn họ đang làm chuyện lén lút.
Tất cả khách mời đều xôn xao. Đèn đại sảnh đều tắt, chỉ còn ánh đèn trên sân khấu, cho nên hình ảnh trên màn hình vô cùng rõ nét, giống như đang xem phim trong rạp vậy.
Khách mời bàn tán xôn xao, không phải là bởi vì hình ảnh hiện lên không đúng như tưởng tượng, mà là vì hình ảnh của đôi nam nữ đó giống hệt như chú rể và phù dâu trên sân khấu.
Chú rể và phù dâu.
Tống Đình Uy và Lâm Du. Lâm Thiển trợn tròn mắt, khó tin nhìn lên màn hình, cảm giác như mỗi tế bào trong cơ thể đều phát run. Bàn tay nhỏ nhắn run rẩy kéo Cố Thành Kiêu, khẩn trương hỏi: “Đây không phải sự thật đúng không? Mau nói cho em biết người đó không phải Lâm Du đi!”
Cố Thành Kiêu không trả lời. Anh đã từng thấy nhiều thủ đoạn cố làm ra vẻ huyền bí, mắt thấy tai nghe chưa chắc là thật, nhưng lần này liên quan đến Lâm Du, khiến anh hơi lo âu.
Tiếng bàn tán của khách mời ngày càng lớn, hoàn toàn không kiêng kỵ gì nữa. “Cũng đâu phải quay chính diện, có phải nhầm lẫn không, Lâm Du à? Không thể nào!” “Mau nhìn đi, trên mạng cũng có này. Hình ảnh rõ nét hơn nữa, đây đúng là Lâm Du rồi!” “Trời ạ, Tống Đình Uy và Lâm Du hả? Tôi không lạ gì Tống Đình Uy, nhưng Lâm Du này, sao có thể quyến rũ luôn cả anh rể mình thế nhỉ?”
“Nhà họ Lâm đúng là không khiến tôi thất vọng, đạo đức thoái hóa, đời sau còn loạn hơn cả đời trước!”
Hiện trường có chút rối loạn, đương sự trên sân khấu vẫn còn đang trong trạng thái đờ đẫn. Chu Mạn Ngọc đang ngồi chỗ bàn chủ tọa đột nhiên bước lên sân khấu, đánh một bạt tai lên mặt Lâm Du.
Lâm Du không hề né tránh, bị một cái bạt tai liền ngã xuống đất. “Mày đối xử với chị mày vậy sao? Mày đã làm ra chuyện gì rồi!” Chu Mạn Ngọc tóm lấy cổ áo Lâm Du, giơ tay lên đánh tiếp, “Đồ vong ân bội nghĩa! Tao chưa từng bạc đãi mày, tao xem mày như con ruột tao, vậy mà mày đối xử với chị mày như vậy, đối xử với nhà họ Lâm như vậy là sao? Hả?”
Lâm Du ngây ngốc cả người, mặt đau, lòng càng đau hơn. Tổng Đình Uy thấy thế liền xông tới cản trước mặt Lâm Du, quát Chu Mạn Ngọc: “Mẹ đừng đánh cô ấy! Ai dám đánh cô ấy, tôi liều mạng với người đó!” Khách mời ngồi ở dưới đồng loạt thở ra, xem như đã chứng thực gian tình rồi nhé! Lâm Tiêu gần như sụp đổ. Cô ta đã chờ mong hôn lễ này bấy lâu nay, cuối cùng cũng gả cho Tổng Đình Uy, cuối cùng cũng trở thành Tống phu nhân, nhưng đây là cái gì? Hôn lễ của cô ta bị phá hỏng, ngay cả tiệc cưới cũng tiêu đời, cô ta trở thành kẻ đáng buồn cười nhất thế gian.
“Á!” Lâm Tiêu hét lên thất thanh, bó hoa trong tay rớt xuống, rơi rụng tứ phía. Hai tay cô ta ôm đầu, không ngừng run rẩy giống như kẻ điên, miệng liên tục la hét chói tai.
Rõ ràng trạng thái của cô ta không được bình thường.
Chu Mạn Ngọc hận không thể đánh chết Lâm Du. Nhưng dù có hận đi chăng nữa, bà ta cũng phải chăm sóc Lâm Tiêu trước. Vì vậy bà ta xoay người lại ôm lấy Lâm Tiêu, dỗ dành: “Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu đừng sợ, mẹ ở đây! Mẹ tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt con! Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu?”
“Con không muốn làm chị của nó, con không muốn làm người thân của nó, con không muốn...”
“Được, con nói đúng, là mẹ hồ đồ! Sau này nó không còn quan hệ gì với chúng ta nữa.” Chu Mạn Ngọc ôm Lâm Tiêu, quay đầu trùng Lâm Du một cách hung ác: “Lâm Du, mày đã làm ra chuyện thế này thì đừng trách tạo nhẫn tâm. Gia đình tạo không có loại con gái vô lương tâm như mày!”
/1000
|