Trước đây Trần Tuyền còn rầu rĩ vì chuyện làm sao để thỏa mãn tâm nguyện cho con trai. Nhưng giờ Lâm thị đã thất thế, bà ta không còn phải kiêng kỵ điều gì nữa. Chẳng phải bây giờ mọi chuyện đều
phụ thuộc vào một câu nói của nhà họ Tống sao? Cho nên lúc bà ta đề cập điều kiện thì nói thẳng luôn, không quanh co vòng vèo như lúc trước. “Là thế này, tình hình của Lâm Tiêu đã như vậy thì chắc bà cũng hiểu. Đình Uy là con một, không kể tới chuyện chưa chắc trị khỏi bệnh tình cho Lâm Tiêu, về sau nó cũng không thích hợp sinh con đẻ cái, lỡ như truyền bệnh cho đứa con thì tính sao?”
Chu Mạn Ngọc không nói được lời nào.
“Nhưng nhà họ Tống chúng tôi vẫn hi vọng kết thông gia với nhà họ Lâm. Nếu Lâm Tiêu đã không được, vậy thì chọn Lâm Du đi, bà thấy thế nào?”
“...” Chu Mạn Ngọc sửng sốt. “Không thể nào!” Lâm Du lớn tiếng cắt ngang. Cô bưng đĩa trái cây, đùng đùng nổi giận đi tới, nhìn hai vợ chồng nhà họ Tống mà nói một cách căm tức: “Tôi biết ngay các người chẳng tốt đẹp gì, đừng có mơ!”.
Lâm Du nên đĩa trái cây lên bàn trà, chìa tay kéo Chu Mạn Ngọc về phía sau, tay kia chỉ ra cửa lớn, quát: “Nhà chúng tôi không chào đón các người, mời ra khỏi đây!” Trần Tuyền khẽ cười, từ từ đứng dậy, cố ý nhìn về phía Chu Mạn Ngọc: “Đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hẳn bà biết phải làm gì rồi đấy.”
“Không bao giờ, các người đừng có mơ!” Lâm Du tức giận tôi muốn cắn người.
Trần Tuyền lại nhìn về phía Lâm Du, không biết Đình Uy nhìn trúng cái gì ở con nhóc điêu ngoa vô lý thế này. “Tiếu Du, nói thật thì tôi cũng không thích cô. Nhưng mà tôi chỉ có một đứa con trai là Đình Uy, ai bảo nó thích có chứ? Với tư cách là mẹ nó, tôi hi vọng con trai duy nhất của mình được hạnh phúc. Tôi bằng lòng đánh đổi tất cả, bao gồm cả chấp nhận người mà mình không thích.” Trần Tuyền nói xong còn cố ý liếc Chu Mạn Ngọc một cái. Bà ta cố ý nói những lời này cho Chu Mạn Ngọc nghe. “Tôi không đồng ý” Lâm Du lập tức tỏ rõ lập trường: “Trước khi các người làm ra những chuyện xấu xa thì cũng phải có sự đồng ý của đương sự chứ?” Trên mặt Trần Tuyền hiện ra nụ cười lạnh nhạt, có ba phần ngạo mạn, bảy phần khinh thường: “Tôi tin cô sẽ đồng ý.”
“Tuyệt đối không?”
Thấy hai người tranh chấp, Tống Đình Uy vội vàng tiến lên ngăn cản: “Mẹ, bàn bạc thì thái độ phải tốt, mẹ sao thế?” Trần Tuyền giận dữ, liếc mắt qua trừng con trai một cái, xoay người, đưa mắt nhìn chồng: “Vĩnh Niên, không phải ông định về công ty sao, nếu không đi thì sẽ không kịp đâu.” Giọng điệu bà ta quái gở: “Chúng ta coi trọng chuyện này nên mới tới đây một chuyến, không ngờ có người không cảm kích, vậy thì cứ ly hôn theo trình tự pháp luật đi. Trước khi kết hôn nhà họ Lâm giấu giếm bệnh tình của Lâm Tiêu, việc này có thể tính là lừa gạt.”
Đến nước này, Chu Mạn Ngọc chỉ có thể cắn răng chịu nhục. Bà ta rất rành các thủ đoạn của giới quyền quý. Bây giờ nhà họ Lâm chỉ có thể mặc cho người ta giày xéo. Trước đây nhà họ Lâm tính kế nhà họ Tống, bây giờ nhà họ Tống đáp trả lại gấp bội. Tống Vĩnh Niên và Trần Tuyền nghênh ngang rời khỏi, cứ như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Tổng Đình Uy cứ quay đầu lại nhìn Lâm Du. Anh ta đã sớm đoán được phản ứng của cô, nhưng khi nhìn thấy tận mắt thì trong lòng mới thật sự đau khổ. Tiểu Du, anh sẽ khiến em cam tâm tình nguyện gả cho anh.
Tiễn người nhà họ Tống ra cửa, sau khi công khép lại, Lâm Du đột nhiên quỳ gối trước mặt Chu Mạn Ngọc, cô sợ mình lại bị đuổi ra khỏi nhà lần nữa.
“Mẹ, mẹ phải tin con. Con và Tống Đình Uy không có quan hệ gì hết. Cho dù anh ta không phải anh rể con thì con cũng ghét anh ta như vậy, làm sao con có quan hệ với anh ta được?”
Chu Mạn Ngọc cười khẩy một tiếng: “Đứng lên đi, hai đứa có quan hệ hay không cũng chẳng sao.”
“...” Tim Lâm Du nguội lạnh đi một nửa. Mẹ hoàn toàn không tin cô. “Đứng lên đi.” Chu Mạn Ngọc đến kéo Lâm Du đứng dậy, “Nhà họ Tống đề nghị ly hôn là chuyện sớm muộn thôi, vốn dĩ Tống Đình Uy không thật lòng yêu thương Lâm Tiêu. Trước kia bọn họ đeo bám lấy nhà họ Lâm cũng chỉ vì muốn cứu Quốc tế Lam Thành. Bây giờ ngược lại, chúng ta có đồng ý hay không cũng vô dụng.”
“Mẹ, nhưng mà...”
“Con đừng bốc đồng mà tranh chấp chính diện với bọn họ. Chí ít thì bây giờ họ vẫn đồng ý cung cấp chi phí cho Tiêu Tiêu. Vì bệnh tình của Tiêu Tiêu, con đừng chọc giận bà ta. Bà ta mà cắt đứt tiền thuốc men thì phí sinh hoạt sau này của Tiểu Tiểu phải tính sao?”
“Mẹ, không phải chúng ta còn có chú Hai sao?” Chu Mạn Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Ông ta? Có thể ở lại đây đã là bố thí của ông ta rồi. Bây giờ chúng ta cầu xin nữa thì khéo ông ta cười rụng răng.” “Chú Hai không như vậy đâu. Lúc chúng ta phá sản, chú Hai lập tức trở về viện trợ chúng ta. Lần này cũng là do chú Hai chủ động muốn giúp đỡ.”
“Con xem, đó chính là điều ông ta muốn. Ông ta làm nhiều như vậy chẳng qua là muốn chúng ta cảm kích. Lòng dạ kẻ này ác độc, thấy chúng ta phá sản thì ông ta càng khoái chí. Làm người phải có tự trọng, Tiểu Du, con là con gái của Lâm Bồi, đừng có đứng về phe Lâm Húc, rõ chưa?”
Lâm Du mím chặt môi, miễn cưỡng nuốt hết những lời muốn nói xuống bụng.
“Còn về chuyện con và Tổng Đình Uy...”
“Không thể được!” Lâm Du ngắt lời: “Có chết con cũng không đồng ý!” Chu Mạn Ngọc gật đầu: “Được rồi, mẹ hiểu mà.”
Lúc ấy Lâm Du không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Chu Mạn Ngọc. Cô chỉ biết bây giờ nhà họ Lâm chẳng có gì hết. Ba bị giam, mẹ phải hầu tòa, chị bị bệnh, bây giờ chỉ có cô mới có thể gánh vác cái nhà này. Không tới vài ngày sau, nhà họ Tống phái luật sư đưa thỏa thuận ly hôn đến cho Chu Mạn Ngọc.
Lúc đó Lâm Du không có ở nhà.
Luật sư đeo kính đen, mặc âu phục đen, cung kính lễ phép nói: “Lâm phu nhân, ý của Tống phu nhân là như vậy. Bọn họ có thể bồi thường thật nhiều cho cô Lâm Tiêu theo thỏa thuận ly hôn. Nếu làm theo đường lối pháp luật, bọn họ sẽ thu hồi lại 10% cổ phần đã tặng cho cô Lâm Tiêu lúc kết hôn. Chuyện này đối với các người sẽ là tổn thất rất lớn, bà thấy sao?”
Chu Mạn Ngọc nhìn chằm chằm thỏa thuận ly hôn, điều khoản trên đó không hề ghi sẽ rút lại cổ phần công ty của Lâm Tiêu, nhưng tuyệt đối bà ta không tin nhà họ Tống tốt bụng như vậy.
“Nói đi, điều kiện của bà ta là gì?”
Luật sư vẫn hết sức cung kính, chỉ là có phần nghiêm túc nhiều hơn chuyên nghiệp: “Tống phu nhân chỉ truyền đạt một câu, điều kiện của bà ấy chưa hề thay đổi, chỉ đợi Lâm phu nhân gật đầu thôi.”
Chu Mạn Ngọc nghiến chặt răng, bởi vì nghiến quá chặt mà hai má phồng lên. Bà ta chỉ có thể nén giận trước hành vi đục nước béo cò của nhà họ Tống. Tiêu Tiêu à, con thật kém cỏi, bị đối cẩu nam nữ này hại đến lên bờ xuống ruộng. “Lâm phu nhân, Tống phu nhân nói chỉ cần bà đồng ý, cô Lâm Tiêu sẽ vĩnh viễn nắm giữ 10% cổ phần của Quốc tế Lam Thành. Hàng năm sẽ có hơn cả trăm ngàn tiền hoa hồng, cô ấy sẽ không cần phải lo lắng về phí điều trị hay sinh hoạt. Hơn nữa, Lâm phu nhân còn phải hầu tòa, lỡ như tội danh thành lập, vậy chẳng phải chỉ còn một mình cô Lâm Tiêu ở lại bệnh viện thôi sao?”
Chu Mạn Ngọc cảm giác bị người ta bắt được nhược điểm chí mạng, tựa như mỗi hơi thở của bà ta cũng phải được bọn họ cho phép.
phụ thuộc vào một câu nói của nhà họ Tống sao? Cho nên lúc bà ta đề cập điều kiện thì nói thẳng luôn, không quanh co vòng vèo như lúc trước. “Là thế này, tình hình của Lâm Tiêu đã như vậy thì chắc bà cũng hiểu. Đình Uy là con một, không kể tới chuyện chưa chắc trị khỏi bệnh tình cho Lâm Tiêu, về sau nó cũng không thích hợp sinh con đẻ cái, lỡ như truyền bệnh cho đứa con thì tính sao?”
Chu Mạn Ngọc không nói được lời nào.
“Nhưng nhà họ Tống chúng tôi vẫn hi vọng kết thông gia với nhà họ Lâm. Nếu Lâm Tiêu đã không được, vậy thì chọn Lâm Du đi, bà thấy thế nào?”
“...” Chu Mạn Ngọc sửng sốt. “Không thể nào!” Lâm Du lớn tiếng cắt ngang. Cô bưng đĩa trái cây, đùng đùng nổi giận đi tới, nhìn hai vợ chồng nhà họ Tống mà nói một cách căm tức: “Tôi biết ngay các người chẳng tốt đẹp gì, đừng có mơ!”.
Lâm Du nên đĩa trái cây lên bàn trà, chìa tay kéo Chu Mạn Ngọc về phía sau, tay kia chỉ ra cửa lớn, quát: “Nhà chúng tôi không chào đón các người, mời ra khỏi đây!” Trần Tuyền khẽ cười, từ từ đứng dậy, cố ý nhìn về phía Chu Mạn Ngọc: “Đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhưng hẳn bà biết phải làm gì rồi đấy.”
“Không bao giờ, các người đừng có mơ!” Lâm Du tức giận tôi muốn cắn người.
Trần Tuyền lại nhìn về phía Lâm Du, không biết Đình Uy nhìn trúng cái gì ở con nhóc điêu ngoa vô lý thế này. “Tiếu Du, nói thật thì tôi cũng không thích cô. Nhưng mà tôi chỉ có một đứa con trai là Đình Uy, ai bảo nó thích có chứ? Với tư cách là mẹ nó, tôi hi vọng con trai duy nhất của mình được hạnh phúc. Tôi bằng lòng đánh đổi tất cả, bao gồm cả chấp nhận người mà mình không thích.” Trần Tuyền nói xong còn cố ý liếc Chu Mạn Ngọc một cái. Bà ta cố ý nói những lời này cho Chu Mạn Ngọc nghe. “Tôi không đồng ý” Lâm Du lập tức tỏ rõ lập trường: “Trước khi các người làm ra những chuyện xấu xa thì cũng phải có sự đồng ý của đương sự chứ?” Trên mặt Trần Tuyền hiện ra nụ cười lạnh nhạt, có ba phần ngạo mạn, bảy phần khinh thường: “Tôi tin cô sẽ đồng ý.”
“Tuyệt đối không?”
Thấy hai người tranh chấp, Tống Đình Uy vội vàng tiến lên ngăn cản: “Mẹ, bàn bạc thì thái độ phải tốt, mẹ sao thế?” Trần Tuyền giận dữ, liếc mắt qua trừng con trai một cái, xoay người, đưa mắt nhìn chồng: “Vĩnh Niên, không phải ông định về công ty sao, nếu không đi thì sẽ không kịp đâu.” Giọng điệu bà ta quái gở: “Chúng ta coi trọng chuyện này nên mới tới đây một chuyến, không ngờ có người không cảm kích, vậy thì cứ ly hôn theo trình tự pháp luật đi. Trước khi kết hôn nhà họ Lâm giấu giếm bệnh tình của Lâm Tiêu, việc này có thể tính là lừa gạt.”
Đến nước này, Chu Mạn Ngọc chỉ có thể cắn răng chịu nhục. Bà ta rất rành các thủ đoạn của giới quyền quý. Bây giờ nhà họ Lâm chỉ có thể mặc cho người ta giày xéo. Trước đây nhà họ Lâm tính kế nhà họ Tống, bây giờ nhà họ Tống đáp trả lại gấp bội. Tống Vĩnh Niên và Trần Tuyền nghênh ngang rời khỏi, cứ như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Tổng Đình Uy cứ quay đầu lại nhìn Lâm Du. Anh ta đã sớm đoán được phản ứng của cô, nhưng khi nhìn thấy tận mắt thì trong lòng mới thật sự đau khổ. Tiểu Du, anh sẽ khiến em cam tâm tình nguyện gả cho anh.
Tiễn người nhà họ Tống ra cửa, sau khi công khép lại, Lâm Du đột nhiên quỳ gối trước mặt Chu Mạn Ngọc, cô sợ mình lại bị đuổi ra khỏi nhà lần nữa.
“Mẹ, mẹ phải tin con. Con và Tống Đình Uy không có quan hệ gì hết. Cho dù anh ta không phải anh rể con thì con cũng ghét anh ta như vậy, làm sao con có quan hệ với anh ta được?”
Chu Mạn Ngọc cười khẩy một tiếng: “Đứng lên đi, hai đứa có quan hệ hay không cũng chẳng sao.”
“...” Tim Lâm Du nguội lạnh đi một nửa. Mẹ hoàn toàn không tin cô. “Đứng lên đi.” Chu Mạn Ngọc đến kéo Lâm Du đứng dậy, “Nhà họ Tống đề nghị ly hôn là chuyện sớm muộn thôi, vốn dĩ Tống Đình Uy không thật lòng yêu thương Lâm Tiêu. Trước kia bọn họ đeo bám lấy nhà họ Lâm cũng chỉ vì muốn cứu Quốc tế Lam Thành. Bây giờ ngược lại, chúng ta có đồng ý hay không cũng vô dụng.”
“Mẹ, nhưng mà...”
“Con đừng bốc đồng mà tranh chấp chính diện với bọn họ. Chí ít thì bây giờ họ vẫn đồng ý cung cấp chi phí cho Tiêu Tiêu. Vì bệnh tình của Tiêu Tiêu, con đừng chọc giận bà ta. Bà ta mà cắt đứt tiền thuốc men thì phí sinh hoạt sau này của Tiểu Tiểu phải tính sao?”
“Mẹ, không phải chúng ta còn có chú Hai sao?” Chu Mạn Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Ông ta? Có thể ở lại đây đã là bố thí của ông ta rồi. Bây giờ chúng ta cầu xin nữa thì khéo ông ta cười rụng răng.” “Chú Hai không như vậy đâu. Lúc chúng ta phá sản, chú Hai lập tức trở về viện trợ chúng ta. Lần này cũng là do chú Hai chủ động muốn giúp đỡ.”
“Con xem, đó chính là điều ông ta muốn. Ông ta làm nhiều như vậy chẳng qua là muốn chúng ta cảm kích. Lòng dạ kẻ này ác độc, thấy chúng ta phá sản thì ông ta càng khoái chí. Làm người phải có tự trọng, Tiểu Du, con là con gái của Lâm Bồi, đừng có đứng về phe Lâm Húc, rõ chưa?”
Lâm Du mím chặt môi, miễn cưỡng nuốt hết những lời muốn nói xuống bụng.
“Còn về chuyện con và Tổng Đình Uy...”
“Không thể được!” Lâm Du ngắt lời: “Có chết con cũng không đồng ý!” Chu Mạn Ngọc gật đầu: “Được rồi, mẹ hiểu mà.”
Lúc ấy Lâm Du không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Chu Mạn Ngọc. Cô chỉ biết bây giờ nhà họ Lâm chẳng có gì hết. Ba bị giam, mẹ phải hầu tòa, chị bị bệnh, bây giờ chỉ có cô mới có thể gánh vác cái nhà này. Không tới vài ngày sau, nhà họ Tống phái luật sư đưa thỏa thuận ly hôn đến cho Chu Mạn Ngọc.
Lúc đó Lâm Du không có ở nhà.
Luật sư đeo kính đen, mặc âu phục đen, cung kính lễ phép nói: “Lâm phu nhân, ý của Tống phu nhân là như vậy. Bọn họ có thể bồi thường thật nhiều cho cô Lâm Tiêu theo thỏa thuận ly hôn. Nếu làm theo đường lối pháp luật, bọn họ sẽ thu hồi lại 10% cổ phần đã tặng cho cô Lâm Tiêu lúc kết hôn. Chuyện này đối với các người sẽ là tổn thất rất lớn, bà thấy sao?”
Chu Mạn Ngọc nhìn chằm chằm thỏa thuận ly hôn, điều khoản trên đó không hề ghi sẽ rút lại cổ phần công ty của Lâm Tiêu, nhưng tuyệt đối bà ta không tin nhà họ Tống tốt bụng như vậy.
“Nói đi, điều kiện của bà ta là gì?”
Luật sư vẫn hết sức cung kính, chỉ là có phần nghiêm túc nhiều hơn chuyên nghiệp: “Tống phu nhân chỉ truyền đạt một câu, điều kiện của bà ấy chưa hề thay đổi, chỉ đợi Lâm phu nhân gật đầu thôi.”
Chu Mạn Ngọc nghiến chặt răng, bởi vì nghiến quá chặt mà hai má phồng lên. Bà ta chỉ có thể nén giận trước hành vi đục nước béo cò của nhà họ Tống. Tiêu Tiêu à, con thật kém cỏi, bị đối cẩu nam nữ này hại đến lên bờ xuống ruộng. “Lâm phu nhân, Tống phu nhân nói chỉ cần bà đồng ý, cô Lâm Tiêu sẽ vĩnh viễn nắm giữ 10% cổ phần của Quốc tế Lam Thành. Hàng năm sẽ có hơn cả trăm ngàn tiền hoa hồng, cô ấy sẽ không cần phải lo lắng về phí điều trị hay sinh hoạt. Hơn nữa, Lâm phu nhân còn phải hầu tòa, lỡ như tội danh thành lập, vậy chẳng phải chỉ còn một mình cô Lâm Tiêu ở lại bệnh viện thôi sao?”
Chu Mạn Ngọc cảm giác bị người ta bắt được nhược điểm chí mạng, tựa như mỗi hơi thở của bà ta cũng phải được bọn họ cho phép.
/1000
|