Mùa đông năm nay thật dài và lạnh.
Sau khi luật sư nói rõ ý tứ của nhà họ Tống thì đi ngay, chỉ cho Chu Mạn Ngọc ba ngày suy nghĩ. Thật ra, Chu Mạn Ngọc vốn không còn lựa chọn nào khác, ba ngày chỉ là thời gian để bà ta kéo dài hơi tàn mà thôi.
Trong phòng bệnh khoa tâm thần. Lúc Lâm Tiêu an tĩnh thì giống như đứa trẻ ba tuổi, ngoan ngoan ngồi ở mép giường. Giờ cô ta không còn bị trói suốt ngày trên giường nữa. Ban ngày y tá sẽ cởi trói cho cô ta một lúc, chỉ cần cô ta ổn định cảm xúc thì sẽ không bị trói.
Chu Mạn Ngọc khẽ bước đến gần, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiêu Tiêu?” Lâm Tiêu máy móc xoay đầu sang, thấy người mẹ thân thiết thì nhếch môi cười: “Hihihihi.”
Chu Mạn Ngọc ngồi xuống, kéo tay con gái. Nhìn con gái ngày một gầy đi, lòng bà ta đau như dao cắt: “Tiêu Tiêu, mấy ngày rồi mẹ không đến thăm con, con có nhớ mẹ không?”
Lâm Tiêu lắc đầu không nói, chỉ cười cười ngốc nghếch. “Con có nghe lời các chị y tá không? Con nghe lời là có kẹo ăn đấy.”
Lâm Tiêu cười vui vẻ: “Ăn kẹo, ăn kẹo.”
Chu Mạn Ngọc đau lòng rơi nước mắt, xoa xoa tay con gái, không biết nên mở lời thế nào: “Tiêu Tiêu, lâu lắm rồi Đình Uy không đến thăm con đúng không?” “Đình Uy?” Đôi mắt vô hồn của Lâm Tiêu giờ có thêm chút thần sắc.
Chu Mạn Ngọc thấy đôi mắt con gái hơi thay đổi thì trong lòng mừng khôn xiết, lên tiếng nói như đang kể khổ: “Tiêu Tiêu, gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, nên mẹ không đến thăm con được. Con xem con kia, không nhớ mẹ gì cả.”
“Đình Uy đầu? Đình Uy?”
“Con đừng mãi nhớ đến cái tên vô lương tâm đó. Nếu không có nó thì con sẽ không thành thế này!”
Thần sắc trong mắt Lâm Tiêu lập tức thay đổi, thay vào đó sự hấp tấp và nóng nảy: “Đình Uy đâu? Đình Uy đi đâu rồi? Có phải bà đã giấu anh ấy đi, không cho tôi gặp anh ấy đúng không?”
Chu Mạn Ngọc bị dọa nhảy dựng lên, luống cuống vội vàng dỗ dành cô ta: “Không có, không có, Đình Uy vẫn khỏe, dạo này cậu ta bận việc lắm.”
Nhưng cảm xúc của Lâm Tiêu đã bị kéo căng, đến mức không khống chế được nữa: “Ahhhh!!!” Cô ta hét lên chói tai: “Tại sao không cho Đình Uy đến? Bà là ác quỷ, tôi ghét bà! Những người chia cắt tôi với Đình Uy đều phải xuống địa ngục, đồ ác quỷ, ác quỷ!!!” Tiếng la hét của Lâm Tiêu dẫn bác sĩ và y tá vội tới. Cả đám người xông vào phòng bệnh, nhanh chóng thành thục kiềm chế cô ta.
Lâm Tiêu vẫn tiếp tục la hét: “Buông ra, buông ra, Đình Uy cứu em, Đình Uy...” Hai nam hộ sĩ và ba cô y tá hợp sức mới áp chế được cô ta lên giường. Vẻ mặt của họ lạnh như tiền, phối hợp hành động nhanh chóng trói Lâm Tiêu lại.
Chu Mạn Ngọc bị dọa lùi sang một bên. Bà ta chẳng hề bỡ ngỡ với hình ảnh này, nhưng dù có nhìn hình ảnh này trăm lần nghìn lần đi chăng nữa thì người làm mẹ vẫn sẽ đau thấu tâm can. Bác sĩ nhanh chóng tiêm thuốc an thần cho Lâm Tiêu.
“Đình Uy, Đình Uy... Mấy người tránh ra, là mấy người không cho Đình Uy đến gặp tôi đúng không? Mấy người là kẻ xấu, đều là ác quỷ!” “Thả tôi ra, để tôi đi tìm Đình Uy... Anh ấy không thấy tôi chắc chắn sẽ đi tìm tôi, chắc chắn anh ấy rất lo lắng...”
“Đình Uy, Đình Uy...” Dần dần giọng Lâm Tiêu càng nhỏ đi, ý thức càng mơ hồ. Thuốc an thần làm cho cô ta trầm tĩnh lại trong cơn điên loạn, chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngoài phòng bệnh, bác sĩ dạy dỗ Chu Mạn Ngọc một tràng: “Lâm phu nhân, mấy hôm nay tinh thần của bệnh nhân vốn đã ổn định rồi, bà vừa đến thì làm trạng thái tinh thần của cô ấy trở xấu. Những nỗ lực mà các bác sĩ chúng tôi đã làm trong thời gian qua hoàn toàn vô ích.”
“Chúng tôi biết hiện tại trong nhà bà xảy ra chuyện nhưng bà phải biết rằng cô ấy là bệnh nhân, bà không thể nói với cô ấy bất cứ chuyện không hay nào. Bà làm như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quá trình trị liệu tinh thần của bệnh nhân.”
“Lâm phu nhân, tôi thấy bệnh nhân thấy bà thì phản ứng rất kịch liệt, cho nên tôi đề nghị bà nên hạn chế xuất hiện trước mặt bệnh nhân để tránh ảnh hưởng đến quá trình trị liệu.” “Ở đây có đội ngũ chăm sóc bệnh nhân chuyên nghiệp, xin bà hãy an tâm. Nếu tình trạng của bệnh nhân có chuyển biến tốt, bệnh viện chúng tôi sẽ thông báo với người nhà.”
Dù thái độ của bác sĩ không thân thiện, nhưng Chu Mạn Ngọc cũng không phản bác câu nào, thành thật lắng nghe bác sĩ phê bình, thành tâm gật đầu xin lỗi.
Lúc rời khỏi bệnh viện, tuyết nhẹ nhàng rơi, Chu Mạn Ngọc chầm chậm lại cô đơn đi trong trời tuyết. Người chồng luôn làm chỗ dựa cho bà ta nay đã vào tù, đứa con gái bà ta yêu thương cưng chiều như châu báu nay đã thành kẻ điên, quên mất bà ta là ai. Bà ta không biết mình còn đợi được đến ngày gia đình đoàn tụ hay không.
Đột nhiên một chiếc xe dừng lại bên đường, có người bước xuống: “Bác gái, sao bác lại đi một mình trên đường thế này?” Là Lâm Thiển, giọng nói quen thuộc khiến bà ta vừa nghe đã thấy chán ghét.
“Bác gái, tuyết rơi rồi, bác đi đầu, chúng cháu đưa bác đi.”
Chu Mạn Ngọc nhìn theo tầm mắt Lâm Thiển thì thấy Cố Thành Kiêu đang ngồi trong chiếc Land Rover. Cố Thành Kiêu, Cố Thành Kiêu, chính là cậu đã hủy hoại tập đoàn Lâm thị, chính cậu đã đưa Lâm Bồi vào tù, chính cậu làm cho nhà họ Lâm mất hết tất cả.
Bà ta trừng mắt độc ác nhìn anh, rồi bỗng nhiên đây Lâm Thiển ra, cúi người nhặt đá trên đường ném mạnh vào Cố Thành Kiêu.
“cạch cạch cạch!” Bà ta ném đá từ cửa ghế phụ đang mở, nhưng phần lớn đều đập vào sườn xe, không trúng Cố Thành Kiêu. Song hành động này cũng đã đủ chứng minh Chu Mạn Ngọc rất căm hận anh. Lâm Thiển bị trượt chân ngã xuống đất: “Bác gái, bác làm gì thế hả?” Cố Thành Kiêu thấy Lâm Thiển bị ngã thì vội vàng xuống xe. Chu Mạn Ngọc vẫn chưa từ bỏ, bà ta vội vàng tìm kiếm, thấy bên đường có miếng gạch ngói lớn bằng bàn tay thì cầm lấy ném thẳng vào Cố Thành Kiêu.
Lần này Cố Thành Kiêu đã bị ném trúng, gạch ngói sắc bén vượt qua trán, máu chảy ròng ròng. Cố Thành Kiêu một tay che vết thương trên trán, một tay thì đỡ Lâm Thiển: “Em không sao chứ?”
“Bác gái, bọn cháu có lòng đến hỏi han bác, nhưng sao bác lại đánh người?” Lâm Thiên quay lại chỉ trích. Chu Mạn Ngọc cười lạnh: “Ồ, có lòng? Lâm Thiển, mày đúng là đồ ăn cháo đá bát mà nhà họ Lâm đã nuôi. Tao không cầu mày biết trả ơn nhưng cũng đừng lấy ơn báo oán!”
Trước đây bà ta còn hơi kiêng kỵ, nhưng khi biết Cố Thành Kiêu cho phép Lâm Bồi và Lâm Du gặp nhau trong hai phút ngắn ngủi thì bà ta đã hoàn toàn lạnh lòng, cần gì phải khách sáo với bọn họ nữa.
Dù sao thì vò cũng đã mẻ rồi, chuyện đã đến mức này thì bà ta cho nó nứt luôn.
“Cố Thành Kiêu, mày âm mưu gài bẫy Lâm Bồi, muốn hại chết ông ấy, muốn nhà họ Lâm chúng tao phải chết. Tốt xấu gì nhà chúng tao cũng đã nuôi lớn Lâm Thiển, thế mà mày lại đối xử với chúng tao như thế?”
“Còn mày nữa, mày là thứ để tiện, còn muốn tạo cảm ơn bọn mày? Dẹp cái lòng tốt dối trá của mày đi, tao khinh! Mày giống ông bố mày lắm, đều là thứ ăn cháo đá bát!”. Tuyết chỉ mới vừa rơi, ngoài đường vẫn có người đang vội vã bước đi. Nhìn thấy tình cảnh này, người đi đường nhao nhao bước chậm hoặc dừng hẳn lại.
Máu trên trán Cố Thành Kiêu càng ngày càng nhiều, từng giọt từng giọt rơi xuống nền tuyết trắng, đỏ rực chói cả mắt.
Sau khi luật sư nói rõ ý tứ của nhà họ Tống thì đi ngay, chỉ cho Chu Mạn Ngọc ba ngày suy nghĩ. Thật ra, Chu Mạn Ngọc vốn không còn lựa chọn nào khác, ba ngày chỉ là thời gian để bà ta kéo dài hơi tàn mà thôi.
Trong phòng bệnh khoa tâm thần. Lúc Lâm Tiêu an tĩnh thì giống như đứa trẻ ba tuổi, ngoan ngoan ngồi ở mép giường. Giờ cô ta không còn bị trói suốt ngày trên giường nữa. Ban ngày y tá sẽ cởi trói cho cô ta một lúc, chỉ cần cô ta ổn định cảm xúc thì sẽ không bị trói.
Chu Mạn Ngọc khẽ bước đến gần, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiêu Tiêu?” Lâm Tiêu máy móc xoay đầu sang, thấy người mẹ thân thiết thì nhếch môi cười: “Hihihihi.”
Chu Mạn Ngọc ngồi xuống, kéo tay con gái. Nhìn con gái ngày một gầy đi, lòng bà ta đau như dao cắt: “Tiêu Tiêu, mấy ngày rồi mẹ không đến thăm con, con có nhớ mẹ không?”
Lâm Tiêu lắc đầu không nói, chỉ cười cười ngốc nghếch. “Con có nghe lời các chị y tá không? Con nghe lời là có kẹo ăn đấy.”
Lâm Tiêu cười vui vẻ: “Ăn kẹo, ăn kẹo.”
Chu Mạn Ngọc đau lòng rơi nước mắt, xoa xoa tay con gái, không biết nên mở lời thế nào: “Tiêu Tiêu, lâu lắm rồi Đình Uy không đến thăm con đúng không?” “Đình Uy?” Đôi mắt vô hồn của Lâm Tiêu giờ có thêm chút thần sắc.
Chu Mạn Ngọc thấy đôi mắt con gái hơi thay đổi thì trong lòng mừng khôn xiết, lên tiếng nói như đang kể khổ: “Tiêu Tiêu, gần đây trong nhà xảy ra nhiều chuyện, nên mẹ không đến thăm con được. Con xem con kia, không nhớ mẹ gì cả.”
“Đình Uy đầu? Đình Uy?”
“Con đừng mãi nhớ đến cái tên vô lương tâm đó. Nếu không có nó thì con sẽ không thành thế này!”
Thần sắc trong mắt Lâm Tiêu lập tức thay đổi, thay vào đó sự hấp tấp và nóng nảy: “Đình Uy đâu? Đình Uy đi đâu rồi? Có phải bà đã giấu anh ấy đi, không cho tôi gặp anh ấy đúng không?”
Chu Mạn Ngọc bị dọa nhảy dựng lên, luống cuống vội vàng dỗ dành cô ta: “Không có, không có, Đình Uy vẫn khỏe, dạo này cậu ta bận việc lắm.”
Nhưng cảm xúc của Lâm Tiêu đã bị kéo căng, đến mức không khống chế được nữa: “Ahhhh!!!” Cô ta hét lên chói tai: “Tại sao không cho Đình Uy đến? Bà là ác quỷ, tôi ghét bà! Những người chia cắt tôi với Đình Uy đều phải xuống địa ngục, đồ ác quỷ, ác quỷ!!!” Tiếng la hét của Lâm Tiêu dẫn bác sĩ và y tá vội tới. Cả đám người xông vào phòng bệnh, nhanh chóng thành thục kiềm chế cô ta.
Lâm Tiêu vẫn tiếp tục la hét: “Buông ra, buông ra, Đình Uy cứu em, Đình Uy...” Hai nam hộ sĩ và ba cô y tá hợp sức mới áp chế được cô ta lên giường. Vẻ mặt của họ lạnh như tiền, phối hợp hành động nhanh chóng trói Lâm Tiêu lại.
Chu Mạn Ngọc bị dọa lùi sang một bên. Bà ta chẳng hề bỡ ngỡ với hình ảnh này, nhưng dù có nhìn hình ảnh này trăm lần nghìn lần đi chăng nữa thì người làm mẹ vẫn sẽ đau thấu tâm can. Bác sĩ nhanh chóng tiêm thuốc an thần cho Lâm Tiêu.
“Đình Uy, Đình Uy... Mấy người tránh ra, là mấy người không cho Đình Uy đến gặp tôi đúng không? Mấy người là kẻ xấu, đều là ác quỷ!” “Thả tôi ra, để tôi đi tìm Đình Uy... Anh ấy không thấy tôi chắc chắn sẽ đi tìm tôi, chắc chắn anh ấy rất lo lắng...”
“Đình Uy, Đình Uy...” Dần dần giọng Lâm Tiêu càng nhỏ đi, ý thức càng mơ hồ. Thuốc an thần làm cho cô ta trầm tĩnh lại trong cơn điên loạn, chìm sâu vào giấc ngủ.
Ngoài phòng bệnh, bác sĩ dạy dỗ Chu Mạn Ngọc một tràng: “Lâm phu nhân, mấy hôm nay tinh thần của bệnh nhân vốn đã ổn định rồi, bà vừa đến thì làm trạng thái tinh thần của cô ấy trở xấu. Những nỗ lực mà các bác sĩ chúng tôi đã làm trong thời gian qua hoàn toàn vô ích.”
“Chúng tôi biết hiện tại trong nhà bà xảy ra chuyện nhưng bà phải biết rằng cô ấy là bệnh nhân, bà không thể nói với cô ấy bất cứ chuyện không hay nào. Bà làm như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quá trình trị liệu tinh thần của bệnh nhân.”
“Lâm phu nhân, tôi thấy bệnh nhân thấy bà thì phản ứng rất kịch liệt, cho nên tôi đề nghị bà nên hạn chế xuất hiện trước mặt bệnh nhân để tránh ảnh hưởng đến quá trình trị liệu.” “Ở đây có đội ngũ chăm sóc bệnh nhân chuyên nghiệp, xin bà hãy an tâm. Nếu tình trạng của bệnh nhân có chuyển biến tốt, bệnh viện chúng tôi sẽ thông báo với người nhà.”
Dù thái độ của bác sĩ không thân thiện, nhưng Chu Mạn Ngọc cũng không phản bác câu nào, thành thật lắng nghe bác sĩ phê bình, thành tâm gật đầu xin lỗi.
Lúc rời khỏi bệnh viện, tuyết nhẹ nhàng rơi, Chu Mạn Ngọc chầm chậm lại cô đơn đi trong trời tuyết. Người chồng luôn làm chỗ dựa cho bà ta nay đã vào tù, đứa con gái bà ta yêu thương cưng chiều như châu báu nay đã thành kẻ điên, quên mất bà ta là ai. Bà ta không biết mình còn đợi được đến ngày gia đình đoàn tụ hay không.
Đột nhiên một chiếc xe dừng lại bên đường, có người bước xuống: “Bác gái, sao bác lại đi một mình trên đường thế này?” Là Lâm Thiển, giọng nói quen thuộc khiến bà ta vừa nghe đã thấy chán ghét.
“Bác gái, tuyết rơi rồi, bác đi đầu, chúng cháu đưa bác đi.”
Chu Mạn Ngọc nhìn theo tầm mắt Lâm Thiển thì thấy Cố Thành Kiêu đang ngồi trong chiếc Land Rover. Cố Thành Kiêu, Cố Thành Kiêu, chính là cậu đã hủy hoại tập đoàn Lâm thị, chính cậu đã đưa Lâm Bồi vào tù, chính cậu làm cho nhà họ Lâm mất hết tất cả.
Bà ta trừng mắt độc ác nhìn anh, rồi bỗng nhiên đây Lâm Thiển ra, cúi người nhặt đá trên đường ném mạnh vào Cố Thành Kiêu.
“cạch cạch cạch!” Bà ta ném đá từ cửa ghế phụ đang mở, nhưng phần lớn đều đập vào sườn xe, không trúng Cố Thành Kiêu. Song hành động này cũng đã đủ chứng minh Chu Mạn Ngọc rất căm hận anh. Lâm Thiển bị trượt chân ngã xuống đất: “Bác gái, bác làm gì thế hả?” Cố Thành Kiêu thấy Lâm Thiển bị ngã thì vội vàng xuống xe. Chu Mạn Ngọc vẫn chưa từ bỏ, bà ta vội vàng tìm kiếm, thấy bên đường có miếng gạch ngói lớn bằng bàn tay thì cầm lấy ném thẳng vào Cố Thành Kiêu.
Lần này Cố Thành Kiêu đã bị ném trúng, gạch ngói sắc bén vượt qua trán, máu chảy ròng ròng. Cố Thành Kiêu một tay che vết thương trên trán, một tay thì đỡ Lâm Thiển: “Em không sao chứ?”
“Bác gái, bọn cháu có lòng đến hỏi han bác, nhưng sao bác lại đánh người?” Lâm Thiên quay lại chỉ trích. Chu Mạn Ngọc cười lạnh: “Ồ, có lòng? Lâm Thiển, mày đúng là đồ ăn cháo đá bát mà nhà họ Lâm đã nuôi. Tao không cầu mày biết trả ơn nhưng cũng đừng lấy ơn báo oán!”
Trước đây bà ta còn hơi kiêng kỵ, nhưng khi biết Cố Thành Kiêu cho phép Lâm Bồi và Lâm Du gặp nhau trong hai phút ngắn ngủi thì bà ta đã hoàn toàn lạnh lòng, cần gì phải khách sáo với bọn họ nữa.
Dù sao thì vò cũng đã mẻ rồi, chuyện đã đến mức này thì bà ta cho nó nứt luôn.
“Cố Thành Kiêu, mày âm mưu gài bẫy Lâm Bồi, muốn hại chết ông ấy, muốn nhà họ Lâm chúng tao phải chết. Tốt xấu gì nhà chúng tao cũng đã nuôi lớn Lâm Thiển, thế mà mày lại đối xử với chúng tao như thế?”
“Còn mày nữa, mày là thứ để tiện, còn muốn tạo cảm ơn bọn mày? Dẹp cái lòng tốt dối trá của mày đi, tao khinh! Mày giống ông bố mày lắm, đều là thứ ăn cháo đá bát!”. Tuyết chỉ mới vừa rơi, ngoài đường vẫn có người đang vội vã bước đi. Nhìn thấy tình cảnh này, người đi đường nhao nhao bước chậm hoặc dừng hẳn lại.
Máu trên trán Cố Thành Kiêu càng ngày càng nhiều, từng giọt từng giọt rơi xuống nền tuyết trắng, đỏ rực chói cả mắt.
/1000
|