Tài xế càng nghe càng hưng phấn, tay lái không ổn định, xe lắc qua lắc lại. Cố Nam Hách không thích tính toán so đo, dù chết cũng phải giữ mặt mũi, đặc biệt là trước mặt người ngoài.
Phương Tiểu Hi oán trách anh, anh lại cảm thấy vừa lạ vừa buồn cười: “Haizz, cô thật hiểu chuyện, biết chọn cách khác người ta để thu hút sự chú ý của tôi.” Phương Tiểu Hi: “...” Não tên này có vấn đề hả, sao năng lực hiểu chuyện kém thế nhỉ?
“Không, Cố tổng, đây chỉ là ý nghĩ của mình anh. Trước đây tôi vốn không quen biết anh, sao có thể nghĩ cách thu hút sự chú ý của anh được? Bao nhiêu cô gái nghĩ cách tiếp cận anh cũng không liên quan đến tôi, tôi lại không có ý làm quen với anh.”
Cố Nam Hách nghe cô nhắc đi nhắc lại “tôi không quen biết anh” nhiều lần thì cơn tức từ đáy lòng xông lên, quay phắt đầu lại, không ngờ đụng phải nóc xe, đau điếng!
Phương Tiểu Hi lén cười, nhưng không dám phát ra tiếng.
Cổ Nam Hách thoáng thấy vai tài xế run bần bật vì cười, tai thì nghe tiếng cười thẩm của cô gái ngồi phía sau. Đau đến mức trời đất quay cuồng, nhưng anh không dám hé môi rên.
“Lái xe đàng hoàng đi, cậu không lái thẳng được hả?” Cố Nam Hách tức giận chĩa súng sang tài xế lái xe thay. Tài xế cũng là người có cá tính, trời tối thế này cậu chịu nhận lại thay đã là may lắm rồi. Giờ phải chịu ấm ức kiểu này, cậu không làm, “Này anh, xin anh chú ý thái độ của mình.”
Cổ Nam Hách càng nổi khùng hơn, ngay cả tên tài xế lái xe thay cũng dám lên mặt với mình, không thể nhịn được nữa, “Thái độ cậu là gì hả? Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghe lén.”
Tài xế: “Nếu được tôi chỉ mong mình có thể bịt tai mình lại.”
“Cậu...” Cố Nam Hách thẹn quá hóa giận, to tiếng quát: “Chạy xuống cầu vượt ngay, dừng xe lập tức!”
Tài xế quay sang, mắt tóe lửa nhìn anh. Cậu ta gặp loại công tử nhà giàu hống hách như tên này đã nhiều, tưởng có chút tiền thì mọi người xem mình là đại gia. Chẳng phải anh ta cũng phải ngồi xe của phụ nữ sao?
Đột nhiên tài xế thay đổi sắc mặt, nhấn ga, vận tốc xe vọt đến mức cao nhất.
“A...” Phương Tiểu Hi bật người ngả ra ghế sau theo quán tính.
Cố Nam Hách cũng thế, nhưng anh bị kìm trong ghế phụ không có khe hở nên đỡ hơn nhiều. “Tôi bảo dừng xe có nghe không?”
“Anh đang làm gì thế?”
“Này, tôi tố cáo anh đấy!”
Tốc độ xe càng nhanh, Cố Nam Hách hết câu này tới cầu khác cảnh cáo cậu ta: “Tôi gọi cho quán bar tố cáo cậu!” Tài xế quay đầu nhìn Cố Nam Hách bằng ánh mắt độc ác, tiếp tục phóng xe như bay. Nửa đêm, cầu vượt gần như không có xe nào, nhưng khác ngoặt rất nhiều, với tốc độ này nếu không kịp thời sẽ ngoặt thì sẽ đụng phải rào chắn, cả xe sẽ bay ra. Đến lúc đó hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Xe chạy tốc độ cao, còn do người khác lái, Cổ Nam Hách hơi hoảng.
Có câu, thà đắc tội với quân tử chứ đừng đắc tội với tiểu nhân, anh đụng phải ác quỷ rồi. Cổ Nam Hách ngồi nghiêm chỉnh lại: “Người anh em, có gì thì từ từ nói, cẩn thận dưới chân.”
Tài xế không thuận theo, còn quay sang liếc nhìn Cổ Nam Hách. Phương Tiểu Hi bị dọa sợ liên tục thét chói tai: “Ahhhhh, đại ca à, anh nhìn đằng trước đi, đừng nhìn anh ta!”
Tài xế khinh thường nói: “Chẳng phải có vài đồng tiền à, có tiền là giỏi lắm hả? Có tiền là có thể chơi gái, muốn làm gì thì làm hả?” Tốc độ xe càng ngày càng nhanh, đèn đường vun vút lùi lại phía sau. Dưới tốc độ xe như thế, giọng nói của tài xế lộ ra sự u ám cực hạn. “Bao nhiêu cô gái đơn thuần vô tội đã chết trong tay mấy người rồi? Biết bao nhiêu gia đình tan nát vì thứ người như bọn anh? Tưởng có tiền là có thể giải quyết được tất cả hả? Anh có thể công bằng như Diêm vương chắc?”
Cổ Nam Hách nín thở, sau khi căng thẳng qua đi, anh đã lấy lại bình tĩnh.
Nhưng Phương Tiểu Hi ngồi phía sau thì không bình tĩnh được. Cô hoảng loạn, thậm chí còn làm chị gái thấu tình hiểu lý chỉ dẫn tài xế: “Anh à, có phải anh gặp phải chuyện khó khăn gì không? Hay là anh kể ra đi, chúng tôi có thể giúp anh.”
“Giúp? Ha, người chết rồi còn giúp cái chó gì!”
Phương Tiểu Hi mặt mày đưa đám, cầu xin: “Nhưng tôi không muốn chết đâu! Ngày mai... ngày mai tôi còn phải đi làm, cả nhóm đang đợi tôi, tôi không thể làm vướng chân vướng tay họ được đúng không?” Tài xế nói: “Cô đừng bị loại mặt người dạ thú này lừa. Loại phú nhị đại đi nhờ xe như anh ta thật ra là tên nghèo rớt mồng tơi, giả vờ giàu có. Loại người như anh ta mắt cao hơn đầu, nói câu nào cũng chỉ nói suông thôi, thật ra chẳng được tích sự gì cả.”
Phương Tiểu Hi gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng, tôi biết mà, tôi sẽ không bị anh ta lừa đâu! Anh không nghe chúng tôi đang cãi nhau sao? Anh ta là con rùa ích kỷ, là tên khốn thối tha.”
“Đúng! Cô nói đúng lắm!”
Phương Tiểu Hi thấy có chuyển biến thì thuận tiện nói thêm: “Anh à, vậy đi, anh có tác cái gì thì nhằm vào anh ta, anh dừng xe được không? Xuống xe anh đập anh ta một trận là được, chắc chắn anh ta sẽ để cho anh đánh.”
Cổ Nam Hách quay đầu lại trừng mắt: “Dựa vào cái gì?!” Phương Tiểu Hi đánh một phát vào mũi Cổ Nam Hách: “Vì anh đang bị đánh! Ha ha ha, anh tài xế à, anh dừng xe được không?”
Tài xế vẫn đạp chân ga, thình lình hỏi: “Nhà anh ta có bao nhiêu tài sản?”
Phương Tiểu Hi: “...”
Cổ Nam Hách: “...”
“Có phải có hai ba căn nhà, bốn năm cửa hàng?”
Cổ Nam Hách: “...”
Phương Tiểu Hi: “...”
“Anh à, nhà anh ta chẳng có gì cả.” Phương Tiểu Hi lanh lợi đáp, “Anh nói đúng lắm, anh ta ham mặt mũi, giả vờ ngầu, chứ thật ra là tên bất tài, còn khinh thường phụ nữ nữa. Ích kỷ, tự cao tự đại, vô lễ, chính là tên để tiện thú đội lốt người.” Cố Nam Hách: “...” Này, cô chửi thật đã miệng quá đấy! Tài xế nghe rất sướng tai, quả nhiên, cậu ta đã giảm chân ga, tốc độ xe từ từ chậm lại.
Phương Tiểu Hi thừa dịp van nài: “Anh hai à, anh bình tĩnh chút được không? Nghĩ đến chuyện vui vẻ, nghĩ đến cha mẹ. À, anh hai à, anh có bạn gái chưa?”
Vừa nhắc tới bạn gái, tài xế lại giẫm mạnh chân ga, sắc mặt rất đáng sợ, còn mất kiểm soát liên tục đập vào vô lăng, vừa đập vừa chửi: “Bạn gái tôi bị mấy tên như anh ta hại chết!” Cổ Nam Hách: “...” Đúng là đàn bà ngốc tự mình đa tình! Phương Tiểu Hi: “...” Nhìn đi nhìn đi, mấy người các anh gây hại xã hội mà!
Tài xế hoàn toàn rơi vào trạng thái kích động, nói: “Tôi cùng bạn gái từ quê lên đây làm thuê, định kiếm chút tiền thì kết hôn. Nhưng, chính là mấy tên như anh ta, chen chân vào tình cảm của bọn tôi, lừa bạn gái tôi đi theo nó.” “Ban đầu tôi cũng chấp nhận cô ấy đi theo tên có tiền đó. Ít ra tên đó có thể cho cô ấy cuộc sống mà tôi không thể cho. Tôi chịu, nhưng tôi không ngờ, cái tên chết tiệt đó lừa người, chiếm được thân thể cô ấy thì thôi đi, còn lừa cả tiền nữa.”
“Mới ba tháng thôi, ba tháng ngắn ngủi, bạn gái tôi bị tên đó hành hạ chẳng ra hình người, cuối cùng tuyệt vọng nhảy lầu. Đến giờ tôi cũng không quên hình ảnh cô ấy chết không nhắm mắt. Cô ấy chết rồi mà cái tên đó cũng chẳng dám xuất đầu lộ diện. Nó cuỗm đi số tiền dành dụm của tôi và bạn gái tôi rồi chuyển nhà. Tên khốn kiếp, cái thứ này chẳng xứng làm người!”
Lúc tài xế giận dữ kể lể, xe chạy xiên xiên vẹo vẹo, có thể đụng vào rào chắn bất cứ lúc nào.
Phương Tiểu Hi ôm chặt ghế trước, len lén chọt thắt lưng Cố Nam Hách, anh là đàn ông thì phải nghĩ cách đi chứ!
Phương Tiểu Hi oán trách anh, anh lại cảm thấy vừa lạ vừa buồn cười: “Haizz, cô thật hiểu chuyện, biết chọn cách khác người ta để thu hút sự chú ý của tôi.” Phương Tiểu Hi: “...” Não tên này có vấn đề hả, sao năng lực hiểu chuyện kém thế nhỉ?
“Không, Cố tổng, đây chỉ là ý nghĩ của mình anh. Trước đây tôi vốn không quen biết anh, sao có thể nghĩ cách thu hút sự chú ý của anh được? Bao nhiêu cô gái nghĩ cách tiếp cận anh cũng không liên quan đến tôi, tôi lại không có ý làm quen với anh.”
Cố Nam Hách nghe cô nhắc đi nhắc lại “tôi không quen biết anh” nhiều lần thì cơn tức từ đáy lòng xông lên, quay phắt đầu lại, không ngờ đụng phải nóc xe, đau điếng!
Phương Tiểu Hi lén cười, nhưng không dám phát ra tiếng.
Cổ Nam Hách thoáng thấy vai tài xế run bần bật vì cười, tai thì nghe tiếng cười thẩm của cô gái ngồi phía sau. Đau đến mức trời đất quay cuồng, nhưng anh không dám hé môi rên.
“Lái xe đàng hoàng đi, cậu không lái thẳng được hả?” Cố Nam Hách tức giận chĩa súng sang tài xế lái xe thay. Tài xế cũng là người có cá tính, trời tối thế này cậu chịu nhận lại thay đã là may lắm rồi. Giờ phải chịu ấm ức kiểu này, cậu không làm, “Này anh, xin anh chú ý thái độ của mình.”
Cổ Nam Hách càng nổi khùng hơn, ngay cả tên tài xế lái xe thay cũng dám lên mặt với mình, không thể nhịn được nữa, “Thái độ cậu là gì hả? Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghe lén.”
Tài xế: “Nếu được tôi chỉ mong mình có thể bịt tai mình lại.”
“Cậu...” Cố Nam Hách thẹn quá hóa giận, to tiếng quát: “Chạy xuống cầu vượt ngay, dừng xe lập tức!”
Tài xế quay sang, mắt tóe lửa nhìn anh. Cậu ta gặp loại công tử nhà giàu hống hách như tên này đã nhiều, tưởng có chút tiền thì mọi người xem mình là đại gia. Chẳng phải anh ta cũng phải ngồi xe của phụ nữ sao?
Đột nhiên tài xế thay đổi sắc mặt, nhấn ga, vận tốc xe vọt đến mức cao nhất.
“A...” Phương Tiểu Hi bật người ngả ra ghế sau theo quán tính.
Cố Nam Hách cũng thế, nhưng anh bị kìm trong ghế phụ không có khe hở nên đỡ hơn nhiều. “Tôi bảo dừng xe có nghe không?”
“Anh đang làm gì thế?”
“Này, tôi tố cáo anh đấy!”
Tốc độ xe càng nhanh, Cố Nam Hách hết câu này tới cầu khác cảnh cáo cậu ta: “Tôi gọi cho quán bar tố cáo cậu!” Tài xế quay đầu nhìn Cố Nam Hách bằng ánh mắt độc ác, tiếp tục phóng xe như bay. Nửa đêm, cầu vượt gần như không có xe nào, nhưng khác ngoặt rất nhiều, với tốc độ này nếu không kịp thời sẽ ngoặt thì sẽ đụng phải rào chắn, cả xe sẽ bay ra. Đến lúc đó hậu quả thật sự không dám tưởng tượng.
Xe chạy tốc độ cao, còn do người khác lái, Cổ Nam Hách hơi hoảng.
Có câu, thà đắc tội với quân tử chứ đừng đắc tội với tiểu nhân, anh đụng phải ác quỷ rồi. Cổ Nam Hách ngồi nghiêm chỉnh lại: “Người anh em, có gì thì từ từ nói, cẩn thận dưới chân.”
Tài xế không thuận theo, còn quay sang liếc nhìn Cổ Nam Hách. Phương Tiểu Hi bị dọa sợ liên tục thét chói tai: “Ahhhhh, đại ca à, anh nhìn đằng trước đi, đừng nhìn anh ta!”
Tài xế khinh thường nói: “Chẳng phải có vài đồng tiền à, có tiền là giỏi lắm hả? Có tiền là có thể chơi gái, muốn làm gì thì làm hả?” Tốc độ xe càng ngày càng nhanh, đèn đường vun vút lùi lại phía sau. Dưới tốc độ xe như thế, giọng nói của tài xế lộ ra sự u ám cực hạn. “Bao nhiêu cô gái đơn thuần vô tội đã chết trong tay mấy người rồi? Biết bao nhiêu gia đình tan nát vì thứ người như bọn anh? Tưởng có tiền là có thể giải quyết được tất cả hả? Anh có thể công bằng như Diêm vương chắc?”
Cổ Nam Hách nín thở, sau khi căng thẳng qua đi, anh đã lấy lại bình tĩnh.
Nhưng Phương Tiểu Hi ngồi phía sau thì không bình tĩnh được. Cô hoảng loạn, thậm chí còn làm chị gái thấu tình hiểu lý chỉ dẫn tài xế: “Anh à, có phải anh gặp phải chuyện khó khăn gì không? Hay là anh kể ra đi, chúng tôi có thể giúp anh.”
“Giúp? Ha, người chết rồi còn giúp cái chó gì!”
Phương Tiểu Hi mặt mày đưa đám, cầu xin: “Nhưng tôi không muốn chết đâu! Ngày mai... ngày mai tôi còn phải đi làm, cả nhóm đang đợi tôi, tôi không thể làm vướng chân vướng tay họ được đúng không?” Tài xế nói: “Cô đừng bị loại mặt người dạ thú này lừa. Loại phú nhị đại đi nhờ xe như anh ta thật ra là tên nghèo rớt mồng tơi, giả vờ giàu có. Loại người như anh ta mắt cao hơn đầu, nói câu nào cũng chỉ nói suông thôi, thật ra chẳng được tích sự gì cả.”
Phương Tiểu Hi gật đầu như giã tỏi: “Đúng đúng đúng, tôi biết mà, tôi sẽ không bị anh ta lừa đâu! Anh không nghe chúng tôi đang cãi nhau sao? Anh ta là con rùa ích kỷ, là tên khốn thối tha.”
“Đúng! Cô nói đúng lắm!”
Phương Tiểu Hi thấy có chuyển biến thì thuận tiện nói thêm: “Anh à, vậy đi, anh có tác cái gì thì nhằm vào anh ta, anh dừng xe được không? Xuống xe anh đập anh ta một trận là được, chắc chắn anh ta sẽ để cho anh đánh.”
Cổ Nam Hách quay đầu lại trừng mắt: “Dựa vào cái gì?!” Phương Tiểu Hi đánh một phát vào mũi Cổ Nam Hách: “Vì anh đang bị đánh! Ha ha ha, anh tài xế à, anh dừng xe được không?”
Tài xế vẫn đạp chân ga, thình lình hỏi: “Nhà anh ta có bao nhiêu tài sản?”
Phương Tiểu Hi: “...”
Cổ Nam Hách: “...”
“Có phải có hai ba căn nhà, bốn năm cửa hàng?”
Cổ Nam Hách: “...”
Phương Tiểu Hi: “...”
“Anh à, nhà anh ta chẳng có gì cả.” Phương Tiểu Hi lanh lợi đáp, “Anh nói đúng lắm, anh ta ham mặt mũi, giả vờ ngầu, chứ thật ra là tên bất tài, còn khinh thường phụ nữ nữa. Ích kỷ, tự cao tự đại, vô lễ, chính là tên để tiện thú đội lốt người.” Cố Nam Hách: “...” Này, cô chửi thật đã miệng quá đấy! Tài xế nghe rất sướng tai, quả nhiên, cậu ta đã giảm chân ga, tốc độ xe từ từ chậm lại.
Phương Tiểu Hi thừa dịp van nài: “Anh hai à, anh bình tĩnh chút được không? Nghĩ đến chuyện vui vẻ, nghĩ đến cha mẹ. À, anh hai à, anh có bạn gái chưa?”
Vừa nhắc tới bạn gái, tài xế lại giẫm mạnh chân ga, sắc mặt rất đáng sợ, còn mất kiểm soát liên tục đập vào vô lăng, vừa đập vừa chửi: “Bạn gái tôi bị mấy tên như anh ta hại chết!” Cổ Nam Hách: “...” Đúng là đàn bà ngốc tự mình đa tình! Phương Tiểu Hi: “...” Nhìn đi nhìn đi, mấy người các anh gây hại xã hội mà!
Tài xế hoàn toàn rơi vào trạng thái kích động, nói: “Tôi cùng bạn gái từ quê lên đây làm thuê, định kiếm chút tiền thì kết hôn. Nhưng, chính là mấy tên như anh ta, chen chân vào tình cảm của bọn tôi, lừa bạn gái tôi đi theo nó.” “Ban đầu tôi cũng chấp nhận cô ấy đi theo tên có tiền đó. Ít ra tên đó có thể cho cô ấy cuộc sống mà tôi không thể cho. Tôi chịu, nhưng tôi không ngờ, cái tên chết tiệt đó lừa người, chiếm được thân thể cô ấy thì thôi đi, còn lừa cả tiền nữa.”
“Mới ba tháng thôi, ba tháng ngắn ngủi, bạn gái tôi bị tên đó hành hạ chẳng ra hình người, cuối cùng tuyệt vọng nhảy lầu. Đến giờ tôi cũng không quên hình ảnh cô ấy chết không nhắm mắt. Cô ấy chết rồi mà cái tên đó cũng chẳng dám xuất đầu lộ diện. Nó cuỗm đi số tiền dành dụm của tôi và bạn gái tôi rồi chuyển nhà. Tên khốn kiếp, cái thứ này chẳng xứng làm người!”
Lúc tài xế giận dữ kể lể, xe chạy xiên xiên vẹo vẹo, có thể đụng vào rào chắn bất cứ lúc nào.
Phương Tiểu Hi ôm chặt ghế trước, len lén chọt thắt lưng Cố Nam Hách, anh là đàn ông thì phải nghĩ cách đi chứ!
/1000
|