Tốc độ xe rất nhanh, mà xe của Phương Tiểu Hi không thể so với xe thể thao hạng sang của Cố Nam Hách được. Liên tục chạy với tốc độ quá cao, động cơ xe đột nhiên phát ra âm thanh bất thường.
Phương Tiểu Hi nghe thấy thì càng hoảng sợ hơn. Cô vẫn còn trẻ, sự nghiệp vừa mới khởi sắc, trong nhà vẫn còn mẹ già bệnh nặng phải chăm sóc. Bộ phim điện ảnh đầu tiên cô đóng vai chính mới quay được một nửa, cô không thể chết.
Sau khi nghe tài xế bày tỏ nỗi phẫn nộ căm hờn xong, phản ứng đầu tiên của Cố Nam Hách là: “Oan có đầu nợ có chủ, cậu đi tìm tên lừa gạt bạn gái cậu nói chuyện đi. Hơn nữa, nếu bạn gái cậu không phản bội cậu thì sẽ có kết cục này sao?”
“Anh câm miệng! Cô ấy chết rồi mà anh còn trách cô ấy hả? Nếu tên đó không lừa cô ấy thì cô ấy sẽ phản bội tôi chắc? Cô ấy rất lương thiện đơn thuần!”
“Anh hai à, anh bình tĩnh lại đi!” Phương Tiểu Hi sợ hãi giọng run run, “Anh xem như anh ta đang đánh rắm đi.”
Cổ Nam Hách quay đầu lại, không vui nói: “Này, cô đúng là đảo lộn trắng đen! Người như cô chính là đồ ba phải!” Phương Tiểu Hi đấm một cú vào mũi anh, “Anh câm mồm đi!”
Đôi mắt lanh lợi của cô nháy nháy liên tục như muốn nói- Đừng chọc giận anh ta nữa, đồ ngốc! Cố Nam Hách bị đau, hai lần cô đánh đều trúng một chỗ, mà lần này thật sự rất đau.
Anh cảm giác như có chất lỏng chảy ra khoang mũi, giơ tay sờ sờ, là máu. “...” Phương Tiểu Hi sợ hãi trừng to mắt, mấp máy mới nói: “Xin lỗi...” Đúng lúc này, phía trước là khúc cua lớn, tài xế vội vàng xoay vô lăng, nhưng đầu xe vẫn đụng vào rào chắn.
“A!!!” Phương Tiểu Hi ôm đầu hét to.
Đầu xe cọ vào rào chắn bê tông, xẹt tia lửa trong màn đêm, “két” một tiếng thật dài. Xe lắc lư liên tục, tốc xe giảm dần dưới lực ma sát cực lớn.
Tài xế cũng hoảng loạn trước tình cảnh này. Trước mặt tử thần, ai mà chẳng sợ hãi.
Phương Tiểu Hi bị dọa phát khóc, “Anh hai à, mau phanh xe lại đi, xin anh đấy, xin anh đấy...”. Cố Nam Hách một tay kéo tay vịn, một tay che mũi, xoay đầu ra sau, nhìn cô chằm chằm khinh bỉ, “Chỉ có bấy nhiêu năng lực thôi à?” Phương Tiểu Hi to tiếng quát, “Đồ đần, đừng chọc anh ta nữa được không!”.
Ôi, xong đời, lỡ miệng nói ra điều trong lòng rồi! Haizz, lần này cô không chết thì cũng mất việc thôi.
Nói thì chậm mà sự việc xảy ra rất nhanh. Xe bị ma sát mạnh, âm thanh động cơ bất thường ngày càng lớn, thân xe càng lắc lư, lúc nhanh lúc chậm, rồi từ từ dừng lại, cuối cùng tắt máy.
Tài xế rút chìa khóa ra rồi cắm vào khởi động lại, động cơ không chịu nổ máy, âm thanh là lạ, ngắc ngứ, tiếng vang không đều. Tài xế thấy tình hình thế này dường như đã tỉnh táo lạ, xuống xe bỏ chạy. “Này, này!” Phương Tiểu Hi xuống xe đuổi theo, “Này anh, anh bình tĩnh lại đi!” Tài xế ngừng bước, sải chân vượt qua tầng hàng rào, cả người lắt lẻo ở lớp hàng rào ngoài cùng, giống như muốn nhảy xuống.
Phương Tiểu Hi hoảng loạn vội chạy theo: “Này anh, anh làm ơn đừng nghĩ quẩn! Anh hai à, hãy nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến người thân của mình... Với lại, với lại ba mẹ bạn gái anh mất con gái đã đau khổ lắm rồi, giờ lại sắp mất đi con rể tốt như anh, ấy chẳng phải càng thêm đau khổ hơn sao? Anh nghĩ thử xem, bạn gái anh nỡ lòng nào lại tăng thêm đau khổ cho ba mẹ cô ấy ư?”
Nửa người tài xế đã nhoài ra phía ngoài, cậu ta gào to xuống đường lộ mênh mông, “Ông trời ơi, tại sao ông lại bất công đến thế, người tốt thì không được báo đáp, kẻ xấu thì lại sống lâu, tại sao? Tại sao?” Cổ Nam Hách vo khăn giấy thành một cục nhét vào lỗ mũi đang chảy máu, sau đó âm thầm gọi điện báo cảnh sát.
Lúc nãy anh không nghe lời Phương Tiểu Hi khuyên tên tài xế đó là vì anh phát hiện xe sắp hết xăng, chạy với tốc độ cao vượt vận tốc cho phép kiểu này thì chẳng mấy chốc xe sẽ dừng lại thôi. Cố Nam Hách mở cửa bước xuống, đá mạnh vào cửa xe, “Xe cùi bắp, được bổn thiếu gia ngồi là vinh hạnh lớn nhất của mày đấy.”
Phương Tiểu Hi thính tai, lại đứng thuận chiều gió nên cô nghe rõ lời của Cổ Nam Hách. Lần này đã lỡ đắc tội với anh ta rồi, cô còn nhìn cái gì nữa chứ?! “Này, tên đần kia, đi cứu người mau!”
Cố Nam Hách đột ngột quay đầu lại, giận dữ quát to: “Cô thử mắng thêm một câu nữa xem?!”
“Tôi phát hiện anh chẳng những tự cao tự đại, còn nhỏ nhen! Anh đá xe tôi làm gì hả?! Có bệnh à?!”
Cố Nam Hách cố ý đá thêm hai cái, vẻ mặt vô lại, “Tôi đá này, đá này, cô sẽ đánh tôi hả?”
Phương Tiểu Hi dứt khoát làm đến cùng, đá văng giày cao gót về phía Cố Nam Hách: “Đánh anh cần có lý do sao?”
Cổ Nam Hách tóm được một chiếc giày cao gót, Phương Tiểu Hi tháo chiếc còn lại ra ném mạnh về phía anh ta.
“Binh” Giày cao gót nện vào đầu anh.
Cổ Nam Hách tức anh ách. Đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Cổ Nghiệp, nhân tài kiệt xuất trong giới tài chính, là lãnh đạo trẻ có tiếng trong và ngoài nước mà anh lại bị phụ nữ đánh vào lúc nửa đêm. Đây đúng là chuyện quá nhục nhã! Ngay lúc đó, Phương Tiểu Hi thấy tài xế đã thò một chân ra ngoài lan can: “Này này này, anh kia, anh anh anh... anh mà nhảy xuống là toi đời ngay, chỗ này cao lắm đấy.” Tài xế nhìn về phía trước nói: “Chỉ cần nhảy xuống là tôi được gặp cô ấy rồi.”
“... Không phải đâu anh trai à! Không phải anh nói bạn gái anh nhảy lầu sao? Chỗ này không phải lầu gác đâu, đây là cầu vượt đấy, anh mà nhảy xuống thì chẳng ăn nhập gì với nhau cả! Cho dù có lên thiên đường thì hai người cũng không gặp nhau đâu.”
Cổ Nam Hách đứng đằng xa, anh không tin cậu ta sẽ nhảy xuống. Do vừa rồi lúc cậu ta lái xe với tốc độ cao, cậu ta cứ siết chặt vô lăng, dù tốc độ rất nhanh nhưng luôn nằm trong tầm kiểm soát, cho nên anh thấy tài xế này là người sợ chết. Người sợ chết sẽ nhảy cầu ư?
Anh không tin.
“Phương Tiểu Hi, cô đừng nói nữa, để cậu ta nhảy xuống đi.”
Phương Tiểu Hi quay lại quát to, “Anh câm miệng được không hả?” “...” Cố Nam Hách nén giận, nhẫn nại giải thích, “Cô càng khuyên cậu ta càng làm tới. Cô lại đây ngồi đi, chúng ta xem cậu ta nhảy xuống thế nào.”
Chậc, mình giải thích với cô nàng xấu xí này làm gì?!
Phương Tiểu Hi không dám xem mạng người thành trò đùa, cô mặc kệ Cổ Nam Hách, tiếp tục khuyên: “Này, anh à, anh xuống đi, chỗ này cao lắm, lỡ như trượt chân ngã xuống thì sao? Mau xuống đi, anh có khó khăn gì thì nói hết ra, tôi có thể giúp được gì thì nhất định sẽ giúp, được không?”
Cổ Nam Hách khinh thường, cô nàng xấu xí này đúng là ngốc quá, chẳng có bản lĩnh nhìn người gì cả. Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát loáng thoáng truyền tới. Phương Tiểu Hi nhìn về phía phát ra âm thanh, trong bóng đêm, đèn xe cảnh sát lấp ló xanh đỏ chạy về phía này. Tài xế cũng nghe thấy tiếng hú, càng kích động hơn, kéo luôn cái chân còn lại ra ngoài, cả người đã đứng ngoài hàng rào.
Phương Tiểu Hi nghe thấy thì càng hoảng sợ hơn. Cô vẫn còn trẻ, sự nghiệp vừa mới khởi sắc, trong nhà vẫn còn mẹ già bệnh nặng phải chăm sóc. Bộ phim điện ảnh đầu tiên cô đóng vai chính mới quay được một nửa, cô không thể chết.
Sau khi nghe tài xế bày tỏ nỗi phẫn nộ căm hờn xong, phản ứng đầu tiên của Cố Nam Hách là: “Oan có đầu nợ có chủ, cậu đi tìm tên lừa gạt bạn gái cậu nói chuyện đi. Hơn nữa, nếu bạn gái cậu không phản bội cậu thì sẽ có kết cục này sao?”
“Anh câm miệng! Cô ấy chết rồi mà anh còn trách cô ấy hả? Nếu tên đó không lừa cô ấy thì cô ấy sẽ phản bội tôi chắc? Cô ấy rất lương thiện đơn thuần!”
“Anh hai à, anh bình tĩnh lại đi!” Phương Tiểu Hi sợ hãi giọng run run, “Anh xem như anh ta đang đánh rắm đi.”
Cổ Nam Hách quay đầu lại, không vui nói: “Này, cô đúng là đảo lộn trắng đen! Người như cô chính là đồ ba phải!” Phương Tiểu Hi đấm một cú vào mũi anh, “Anh câm mồm đi!”
Đôi mắt lanh lợi của cô nháy nháy liên tục như muốn nói- Đừng chọc giận anh ta nữa, đồ ngốc! Cố Nam Hách bị đau, hai lần cô đánh đều trúng một chỗ, mà lần này thật sự rất đau.
Anh cảm giác như có chất lỏng chảy ra khoang mũi, giơ tay sờ sờ, là máu. “...” Phương Tiểu Hi sợ hãi trừng to mắt, mấp máy mới nói: “Xin lỗi...” Đúng lúc này, phía trước là khúc cua lớn, tài xế vội vàng xoay vô lăng, nhưng đầu xe vẫn đụng vào rào chắn.
“A!!!” Phương Tiểu Hi ôm đầu hét to.
Đầu xe cọ vào rào chắn bê tông, xẹt tia lửa trong màn đêm, “két” một tiếng thật dài. Xe lắc lư liên tục, tốc xe giảm dần dưới lực ma sát cực lớn.
Tài xế cũng hoảng loạn trước tình cảnh này. Trước mặt tử thần, ai mà chẳng sợ hãi.
Phương Tiểu Hi bị dọa phát khóc, “Anh hai à, mau phanh xe lại đi, xin anh đấy, xin anh đấy...”. Cố Nam Hách một tay kéo tay vịn, một tay che mũi, xoay đầu ra sau, nhìn cô chằm chằm khinh bỉ, “Chỉ có bấy nhiêu năng lực thôi à?” Phương Tiểu Hi to tiếng quát, “Đồ đần, đừng chọc anh ta nữa được không!”.
Ôi, xong đời, lỡ miệng nói ra điều trong lòng rồi! Haizz, lần này cô không chết thì cũng mất việc thôi.
Nói thì chậm mà sự việc xảy ra rất nhanh. Xe bị ma sát mạnh, âm thanh động cơ bất thường ngày càng lớn, thân xe càng lắc lư, lúc nhanh lúc chậm, rồi từ từ dừng lại, cuối cùng tắt máy.
Tài xế rút chìa khóa ra rồi cắm vào khởi động lại, động cơ không chịu nổ máy, âm thanh là lạ, ngắc ngứ, tiếng vang không đều. Tài xế thấy tình hình thế này dường như đã tỉnh táo lạ, xuống xe bỏ chạy. “Này, này!” Phương Tiểu Hi xuống xe đuổi theo, “Này anh, anh bình tĩnh lại đi!” Tài xế ngừng bước, sải chân vượt qua tầng hàng rào, cả người lắt lẻo ở lớp hàng rào ngoài cùng, giống như muốn nhảy xuống.
Phương Tiểu Hi hoảng loạn vội chạy theo: “Này anh, anh làm ơn đừng nghĩ quẩn! Anh hai à, hãy nghĩ đến ba mẹ, nghĩ đến người thân của mình... Với lại, với lại ba mẹ bạn gái anh mất con gái đã đau khổ lắm rồi, giờ lại sắp mất đi con rể tốt như anh, ấy chẳng phải càng thêm đau khổ hơn sao? Anh nghĩ thử xem, bạn gái anh nỡ lòng nào lại tăng thêm đau khổ cho ba mẹ cô ấy ư?”
Nửa người tài xế đã nhoài ra phía ngoài, cậu ta gào to xuống đường lộ mênh mông, “Ông trời ơi, tại sao ông lại bất công đến thế, người tốt thì không được báo đáp, kẻ xấu thì lại sống lâu, tại sao? Tại sao?” Cổ Nam Hách vo khăn giấy thành một cục nhét vào lỗ mũi đang chảy máu, sau đó âm thầm gọi điện báo cảnh sát.
Lúc nãy anh không nghe lời Phương Tiểu Hi khuyên tên tài xế đó là vì anh phát hiện xe sắp hết xăng, chạy với tốc độ cao vượt vận tốc cho phép kiểu này thì chẳng mấy chốc xe sẽ dừng lại thôi. Cố Nam Hách mở cửa bước xuống, đá mạnh vào cửa xe, “Xe cùi bắp, được bổn thiếu gia ngồi là vinh hạnh lớn nhất của mày đấy.”
Phương Tiểu Hi thính tai, lại đứng thuận chiều gió nên cô nghe rõ lời của Cổ Nam Hách. Lần này đã lỡ đắc tội với anh ta rồi, cô còn nhìn cái gì nữa chứ?! “Này, tên đần kia, đi cứu người mau!”
Cố Nam Hách đột ngột quay đầu lại, giận dữ quát to: “Cô thử mắng thêm một câu nữa xem?!”
“Tôi phát hiện anh chẳng những tự cao tự đại, còn nhỏ nhen! Anh đá xe tôi làm gì hả?! Có bệnh à?!”
Cố Nam Hách cố ý đá thêm hai cái, vẻ mặt vô lại, “Tôi đá này, đá này, cô sẽ đánh tôi hả?”
Phương Tiểu Hi dứt khoát làm đến cùng, đá văng giày cao gót về phía Cố Nam Hách: “Đánh anh cần có lý do sao?”
Cổ Nam Hách tóm được một chiếc giày cao gót, Phương Tiểu Hi tháo chiếc còn lại ra ném mạnh về phía anh ta.
“Binh” Giày cao gót nện vào đầu anh.
Cổ Nam Hách tức anh ách. Đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Cổ Nghiệp, nhân tài kiệt xuất trong giới tài chính, là lãnh đạo trẻ có tiếng trong và ngoài nước mà anh lại bị phụ nữ đánh vào lúc nửa đêm. Đây đúng là chuyện quá nhục nhã! Ngay lúc đó, Phương Tiểu Hi thấy tài xế đã thò một chân ra ngoài lan can: “Này này này, anh kia, anh anh anh... anh mà nhảy xuống là toi đời ngay, chỗ này cao lắm đấy.” Tài xế nhìn về phía trước nói: “Chỉ cần nhảy xuống là tôi được gặp cô ấy rồi.”
“... Không phải đâu anh trai à! Không phải anh nói bạn gái anh nhảy lầu sao? Chỗ này không phải lầu gác đâu, đây là cầu vượt đấy, anh mà nhảy xuống thì chẳng ăn nhập gì với nhau cả! Cho dù có lên thiên đường thì hai người cũng không gặp nhau đâu.”
Cổ Nam Hách đứng đằng xa, anh không tin cậu ta sẽ nhảy xuống. Do vừa rồi lúc cậu ta lái xe với tốc độ cao, cậu ta cứ siết chặt vô lăng, dù tốc độ rất nhanh nhưng luôn nằm trong tầm kiểm soát, cho nên anh thấy tài xế này là người sợ chết. Người sợ chết sẽ nhảy cầu ư?
Anh không tin.
“Phương Tiểu Hi, cô đừng nói nữa, để cậu ta nhảy xuống đi.”
Phương Tiểu Hi quay lại quát to, “Anh câm miệng được không hả?” “...” Cố Nam Hách nén giận, nhẫn nại giải thích, “Cô càng khuyên cậu ta càng làm tới. Cô lại đây ngồi đi, chúng ta xem cậu ta nhảy xuống thế nào.”
Chậc, mình giải thích với cô nàng xấu xí này làm gì?!
Phương Tiểu Hi không dám xem mạng người thành trò đùa, cô mặc kệ Cổ Nam Hách, tiếp tục khuyên: “Này, anh à, anh xuống đi, chỗ này cao lắm, lỡ như trượt chân ngã xuống thì sao? Mau xuống đi, anh có khó khăn gì thì nói hết ra, tôi có thể giúp được gì thì nhất định sẽ giúp, được không?”
Cổ Nam Hách khinh thường, cô nàng xấu xí này đúng là ngốc quá, chẳng có bản lĩnh nhìn người gì cả. Đúng lúc này, tiếng còi cảnh sát loáng thoáng truyền tới. Phương Tiểu Hi nhìn về phía phát ra âm thanh, trong bóng đêm, đèn xe cảnh sát lấp ló xanh đỏ chạy về phía này. Tài xế cũng nghe thấy tiếng hú, càng kích động hơn, kéo luôn cái chân còn lại ra ngoài, cả người đã đứng ngoài hàng rào.
/1000
|