Phạn Phạn xin nghỉ về quê với Cao Kỳ Khâm, một mình Lâm Thiển ở lại quản lý công ty. Chuyện gì cũng cần cô quyết định, làm thêm ngoài giờ là chuyện bình thường.
Cô đang bận rộn thì bên ngoài chợt ồn ào lên, trợ lý mở cửa vào, tay cầm theo một hộp mì ốc Liễu Châu, “Lâm tổng, có người gọi đồ ăn ngoài cho mọi người. Mì ốc Liễu Châu ở tiệm của Lão Tôn rất nổi tiếng, tôi không giữ lại cho cô thì mọi người ăn hết mất.” “Là ai mang đến?”
“Không biết ạ. Dù sao anh chàng giao đồ bảo rằng đưa tới Nam Bắc Event, không nhầm được. Đang còn nóng, cô ăn đi.”
“Được, cảm ơn.” Trợ lý đi ra ngoài, Lâm Thiển cầm đũa lên nếm thử. Mùi vị thật ngon, không hề kém cạnh mùi vị của nhà hàng ở phố ẩm thực lớn của thành phố B.
Làm sao người này lại biết cô thích ăn mì ốc Liễu Châu?
Không lẽ lại là... Cố Thành Kiêu?
Hừ, vô cớ quan tâm, không mưu hèn kế bẩn thì cũng là đổ trộm cắp! Lâm Thiển đặt đũa xuống, gạt hộp mì ốc sang một bên. Thế nhưng mùi thơm này, dư vị giữa răng môi, còn có vị cay vương lại trên đầu lưỡi, cuối cùng cô cũng không cưỡng được sức hấp dẫn của món mì, cầm đũa lên ăn thật nhanh. Đã nhiều năm rồi cô không ăn mì ốc Liễu Châu, ở nước ngoài không có món mì này. Sau khi về nước, cô lại không có thời gian rảnh rỗi đi tìm mì ốc để ăn. Bây giờ đang đói bụng lại có thể ăn được một bát mì ốc nóng hổi như vậy, thật sự rất thỏa mãn. Sau khi tan sở, cô đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Cô đang lục túi tìm chìa khóa thì cảm giác có người ở đằng sau. Bãi đỗ xe này vốn là tầng hầm, giờ lại đang là buổi tối, không tránh khỏi vắng vẻ. Tiếng bước chân vang lên có chút dọa người. Đã không làm thì thôi, làm thì phải làm đến cùng, Lâm Thiển lấy hết can đảm quay đầu lại. Nhìn thấy một người đi qua khe hở giữa hai chiếc xe, cô cất cao giọng cảnh cáo: “Ai đang đi theo tôi vậy hả?” Cô thầm chắc chắn đó là Cố Thành Kiêu, nên không kiêng dè mà mắng: “Người đàng hoàng không làm chuyện mờ ám. Chỉ có kẻ tiểu nhân bỉ ổi mới làm chuyện khuất tất sau lưng người khác. Ra đi, đừng để tôi coi thường anh!” Cô vừa nói xong thì người kia đàng hoàng bước ra. Lâm Thiển vốn đã chuẩn bị sẵn một tràng mắng chửi, nhưng vừa nhìn thấy người nọ thì cô méo cả mặt, tâm trạng đột nhiên không vui, “Triệu Húc Nghiêu, sao lại là anh?”
“Vậy em nghĩ là ai?” Triệu Húc Nghiêu nhìn cô cười cười bước đến.
Tâm trạng Lâm Thiển không vui, nhưng lại không thể nổi giận với Triệu Húc Nghiêu. Dù sao bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Chỉ có điều cô vẫn không vui nói: “Anh làm em giật cả mình.”
“Xin lỗi em. Anh chỉ đùa một chút, ai ngờ em nhát gan như vậy.” “Anh không thấy đây là đâu sao? Nghe tiếng động là đã sợ rồi, lại còn muộn thế này.” “Đúng vậy, muốn thể này phụ nữ đi đường không an toàn, nên để anh đưa em về.” “Này, đừng làm như em còn non nớt. Em có cảm giác anh đang có mưu đồ với em đấy.” “Ha ha ha ha, chuyện này cũng bị em nhìn ra.”
“Anh đến lúc nào vậy?”. “Lúc mang đồ ăn bên ngoài đến.” Cảm xúc Lâm Thiển lại tụt xuống, càng không vui, “Xem ra anh rảnh rỗi thật! Phạn Phạn nói anh là nhân tài tài chính kiệt xuất, một tiếng kiếm mấy triệu đồng. Vậy mà anh để phí hai tiếng đồng hồ, chẳng phải em hại anh mất mấy triệu rồi sao?” “Đó không phải tiến của anh, hơn nữa không phải như Phạn Phạn nói quá vậy đâu. Đi thôi, anh đưa em về.” “Không cần đâu.”
“Anh không đi xe đến.”
“...” Lâm Thiển nặng nề thở ra một hơi, “Xem như anh lợi hại.” Triệu Húc Nghiêu không cho cô lái xe, tranh ngồi bên ghế lái. Lâm Thiển quá mệt mỏi nên kệ anh, không tranh giành nữa.
Ban đêm ở thành phố B thật yên tĩnh. Mưa xuân tràn thấm vào lòng đất, bớt đi tiếng ồn ào, bớt đi sự nhộn nhịp, mang lại sự bình yên ngắn ngủi cho con người mệt mỏi ở thành phố lớn.
Triệu Húc Nghiêu mở cửa xe cho Lâm Thiển, đưa cô về biệt thự nhà họ Lâm. “Anh lái xe về nhà luôn đi.”
“Ý em là sáng mai anh đến đón em đi làm hả?” “Anh muốn tự đi về thì em cũng không phản đối đâu.”
“...” Triệu Húc Nghiêu nhìn quanh quất, muộn thế này cũng không tiện gọi xe. Lâm Thiển bật cười, chọn cách giải quyết, “Hôm nay anh cứ lái xe về đi, mai đem xe đến công ty của em. Em yên tâm, cũng tiện cho anh.” “Ồ, hóa ra em lo lắng cho anh?”
“... Anh được mặt rồi còn làm tới phải không? Là ai nể mặt anh vậy?”
“Ha ha, cuối cùng cũng thấy em cười rồi. Em có biết lúc nãy mặt em đầy sọc đen không? Sao vậy? Có chuyện gì không vui à?” “...” Lâm Thiển sửng sốt, “Làm gì có.” “Cười một cái trẻ ra mười tuổi. Anh cũng ghét phải làm thêm giờ, nhưng vui thì cũng phải làm, không vui cũng phải làm. Vậy sao không vui vẻ mà làm, có đúng không?”
“Ừ, anh nói rất có lý. Nhưng hôm nay muộn lắm rồi, anh không định về sao?”
“À à à, anh về đây. Em vào nhà đi. Ngày mai gặp.” “Ngày mai gặp.” Triệu Húc Nghiêu lái xe đi, Lâm Thiển đưa mắt nhìn theo anh. Sau đó cô quay người, vừa đấm lưng vừa đi vào nhà.
Vào giờ phút này có thật sự nhớ hai đứa nhóc trong nhà, và cả Phạn Phạn đang cách xa ngàn dặm. “Phạn Phạn, cậu mau trở về đi. Tớ không thể thiếu cậu!” “Phạn Phạn, Phạn Phạn ơi, Phạn Phạn yêu quý... Mau về đi! Một mình tớ không chống đỡ nổi đâu. Mau trở lại đi...” Ở khoảng tối phía xa, một chiếc xe quân dụng việt dã đang đỗ bên đường. Cố Thành Kiêu dựa vào cửa xe hút thuốc. Ánh trăng không chiếu rõ lên mặt anh, chỉ có đầu thuốc lá lúc sáng lúc tối.
***
Tốc độ điều tra của Cố Thành Kiêu rất nhanh. Không mất mấy ngày đã tìm ra được chứng cứ Dung Tử Khâm ngược đãi ông nội. Muốn người khác không biết thì chỉ có cách không làm. Nếu đã làm thì kiểu gì cũng lưu lại dấu vết.
Nhà họ Dung xưng vương xưng bá hơn mười năm trong cộng đồng người Hoa ở Úc. Từ sau khi Lâm Húc về nước, nhà họ Dung cũng không phát triển hơn nữa. Tiến không được ắt sẽ lùi, nhà họ Cổ hậu sinh khả úy trở thành tiêu điểm mới trong cộng đồng người Hoa. Cố Thành Kiêu cũng rất nổi tiếng trong cộng đồng người Hoa ở Úc, nhưng không phải với thân phận quân nhân, mà với thân phận thương nhân. Hai anh em nhà họ Cố, Cố Thành Kiêu và Cố Nam Hách là những nhân vật kiệt xuất phi thường đối với người Hoa ở Úc. Cố Thành Quân mang thân phận sĩ quan đặc công, không thể ra nước ngoài điều tra, nhưng Cố Nam Hách thì có thể. Anh ta không tốn nhiều công sức đã tra được toàn bộ.
Vì bệnh của ông nội, cũng vì muốn lấy lòng Lâm Húc, Dung Tử Khâm tốn nhiều tiền để thuê bác sĩ gia đình và y tá chuyên nghiệp ở Úc về chăm sóc ông nội 24/24.
Những năm qua ông nội đều điều trị ở nhà, thuốc thang cũng là do bác sĩ Kim kể cho. Sau này bệnh tình ông nội biến chứng, không cách nào khác đành phải nằm viện. Lúc này gia đình mới đổi bác sĩ điều trị, bác sĩ Kim trở về Úc. Ông nội cầm cự được một năm thì qua đời. Sau đó y tá Phùng cũng về Úc. Bác sĩ Kim và y tá Phùng chăm sóc ông cụ Lâm ba năm. Trong ba năm này bệnh tình ông cụ biến chứng nhanh chóng, bác sĩ Kim và y tá Phùng là những nhân vật quan trọng nhất.
Cô đang bận rộn thì bên ngoài chợt ồn ào lên, trợ lý mở cửa vào, tay cầm theo một hộp mì ốc Liễu Châu, “Lâm tổng, có người gọi đồ ăn ngoài cho mọi người. Mì ốc Liễu Châu ở tiệm của Lão Tôn rất nổi tiếng, tôi không giữ lại cho cô thì mọi người ăn hết mất.” “Là ai mang đến?”
“Không biết ạ. Dù sao anh chàng giao đồ bảo rằng đưa tới Nam Bắc Event, không nhầm được. Đang còn nóng, cô ăn đi.”
“Được, cảm ơn.” Trợ lý đi ra ngoài, Lâm Thiển cầm đũa lên nếm thử. Mùi vị thật ngon, không hề kém cạnh mùi vị của nhà hàng ở phố ẩm thực lớn của thành phố B.
Làm sao người này lại biết cô thích ăn mì ốc Liễu Châu?
Không lẽ lại là... Cố Thành Kiêu?
Hừ, vô cớ quan tâm, không mưu hèn kế bẩn thì cũng là đổ trộm cắp! Lâm Thiển đặt đũa xuống, gạt hộp mì ốc sang một bên. Thế nhưng mùi thơm này, dư vị giữa răng môi, còn có vị cay vương lại trên đầu lưỡi, cuối cùng cô cũng không cưỡng được sức hấp dẫn của món mì, cầm đũa lên ăn thật nhanh. Đã nhiều năm rồi cô không ăn mì ốc Liễu Châu, ở nước ngoài không có món mì này. Sau khi về nước, cô lại không có thời gian rảnh rỗi đi tìm mì ốc để ăn. Bây giờ đang đói bụng lại có thể ăn được một bát mì ốc nóng hổi như vậy, thật sự rất thỏa mãn. Sau khi tan sở, cô đi xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Cô đang lục túi tìm chìa khóa thì cảm giác có người ở đằng sau. Bãi đỗ xe này vốn là tầng hầm, giờ lại đang là buổi tối, không tránh khỏi vắng vẻ. Tiếng bước chân vang lên có chút dọa người. Đã không làm thì thôi, làm thì phải làm đến cùng, Lâm Thiển lấy hết can đảm quay đầu lại. Nhìn thấy một người đi qua khe hở giữa hai chiếc xe, cô cất cao giọng cảnh cáo: “Ai đang đi theo tôi vậy hả?” Cô thầm chắc chắn đó là Cố Thành Kiêu, nên không kiêng dè mà mắng: “Người đàng hoàng không làm chuyện mờ ám. Chỉ có kẻ tiểu nhân bỉ ổi mới làm chuyện khuất tất sau lưng người khác. Ra đi, đừng để tôi coi thường anh!” Cô vừa nói xong thì người kia đàng hoàng bước ra. Lâm Thiển vốn đã chuẩn bị sẵn một tràng mắng chửi, nhưng vừa nhìn thấy người nọ thì cô méo cả mặt, tâm trạng đột nhiên không vui, “Triệu Húc Nghiêu, sao lại là anh?”
“Vậy em nghĩ là ai?” Triệu Húc Nghiêu nhìn cô cười cười bước đến.
Tâm trạng Lâm Thiển không vui, nhưng lại không thể nổi giận với Triệu Húc Nghiêu. Dù sao bọn họ cũng chỉ là bạn bè bình thường mà thôi. Chỉ có điều cô vẫn không vui nói: “Anh làm em giật cả mình.”
“Xin lỗi em. Anh chỉ đùa một chút, ai ngờ em nhát gan như vậy.” “Anh không thấy đây là đâu sao? Nghe tiếng động là đã sợ rồi, lại còn muộn thế này.” “Đúng vậy, muốn thể này phụ nữ đi đường không an toàn, nên để anh đưa em về.” “Này, đừng làm như em còn non nớt. Em có cảm giác anh đang có mưu đồ với em đấy.” “Ha ha ha ha, chuyện này cũng bị em nhìn ra.”
“Anh đến lúc nào vậy?”. “Lúc mang đồ ăn bên ngoài đến.” Cảm xúc Lâm Thiển lại tụt xuống, càng không vui, “Xem ra anh rảnh rỗi thật! Phạn Phạn nói anh là nhân tài tài chính kiệt xuất, một tiếng kiếm mấy triệu đồng. Vậy mà anh để phí hai tiếng đồng hồ, chẳng phải em hại anh mất mấy triệu rồi sao?” “Đó không phải tiến của anh, hơn nữa không phải như Phạn Phạn nói quá vậy đâu. Đi thôi, anh đưa em về.” “Không cần đâu.”
“Anh không đi xe đến.”
“...” Lâm Thiển nặng nề thở ra một hơi, “Xem như anh lợi hại.” Triệu Húc Nghiêu không cho cô lái xe, tranh ngồi bên ghế lái. Lâm Thiển quá mệt mỏi nên kệ anh, không tranh giành nữa.
Ban đêm ở thành phố B thật yên tĩnh. Mưa xuân tràn thấm vào lòng đất, bớt đi tiếng ồn ào, bớt đi sự nhộn nhịp, mang lại sự bình yên ngắn ngủi cho con người mệt mỏi ở thành phố lớn.
Triệu Húc Nghiêu mở cửa xe cho Lâm Thiển, đưa cô về biệt thự nhà họ Lâm. “Anh lái xe về nhà luôn đi.”
“Ý em là sáng mai anh đến đón em đi làm hả?” “Anh muốn tự đi về thì em cũng không phản đối đâu.”
“...” Triệu Húc Nghiêu nhìn quanh quất, muộn thế này cũng không tiện gọi xe. Lâm Thiển bật cười, chọn cách giải quyết, “Hôm nay anh cứ lái xe về đi, mai đem xe đến công ty của em. Em yên tâm, cũng tiện cho anh.” “Ồ, hóa ra em lo lắng cho anh?”
“... Anh được mặt rồi còn làm tới phải không? Là ai nể mặt anh vậy?”
“Ha ha, cuối cùng cũng thấy em cười rồi. Em có biết lúc nãy mặt em đầy sọc đen không? Sao vậy? Có chuyện gì không vui à?” “...” Lâm Thiển sửng sốt, “Làm gì có.” “Cười một cái trẻ ra mười tuổi. Anh cũng ghét phải làm thêm giờ, nhưng vui thì cũng phải làm, không vui cũng phải làm. Vậy sao không vui vẻ mà làm, có đúng không?”
“Ừ, anh nói rất có lý. Nhưng hôm nay muộn lắm rồi, anh không định về sao?”
“À à à, anh về đây. Em vào nhà đi. Ngày mai gặp.” “Ngày mai gặp.” Triệu Húc Nghiêu lái xe đi, Lâm Thiển đưa mắt nhìn theo anh. Sau đó cô quay người, vừa đấm lưng vừa đi vào nhà.
Vào giờ phút này có thật sự nhớ hai đứa nhóc trong nhà, và cả Phạn Phạn đang cách xa ngàn dặm. “Phạn Phạn, cậu mau trở về đi. Tớ không thể thiếu cậu!” “Phạn Phạn, Phạn Phạn ơi, Phạn Phạn yêu quý... Mau về đi! Một mình tớ không chống đỡ nổi đâu. Mau trở lại đi...” Ở khoảng tối phía xa, một chiếc xe quân dụng việt dã đang đỗ bên đường. Cố Thành Kiêu dựa vào cửa xe hút thuốc. Ánh trăng không chiếu rõ lên mặt anh, chỉ có đầu thuốc lá lúc sáng lúc tối.
***
Tốc độ điều tra của Cố Thành Kiêu rất nhanh. Không mất mấy ngày đã tìm ra được chứng cứ Dung Tử Khâm ngược đãi ông nội. Muốn người khác không biết thì chỉ có cách không làm. Nếu đã làm thì kiểu gì cũng lưu lại dấu vết.
Nhà họ Dung xưng vương xưng bá hơn mười năm trong cộng đồng người Hoa ở Úc. Từ sau khi Lâm Húc về nước, nhà họ Dung cũng không phát triển hơn nữa. Tiến không được ắt sẽ lùi, nhà họ Cổ hậu sinh khả úy trở thành tiêu điểm mới trong cộng đồng người Hoa. Cố Thành Kiêu cũng rất nổi tiếng trong cộng đồng người Hoa ở Úc, nhưng không phải với thân phận quân nhân, mà với thân phận thương nhân. Hai anh em nhà họ Cố, Cố Thành Kiêu và Cố Nam Hách là những nhân vật kiệt xuất phi thường đối với người Hoa ở Úc. Cố Thành Quân mang thân phận sĩ quan đặc công, không thể ra nước ngoài điều tra, nhưng Cố Nam Hách thì có thể. Anh ta không tốn nhiều công sức đã tra được toàn bộ.
Vì bệnh của ông nội, cũng vì muốn lấy lòng Lâm Húc, Dung Tử Khâm tốn nhiều tiền để thuê bác sĩ gia đình và y tá chuyên nghiệp ở Úc về chăm sóc ông nội 24/24.
Những năm qua ông nội đều điều trị ở nhà, thuốc thang cũng là do bác sĩ Kim kể cho. Sau này bệnh tình ông nội biến chứng, không cách nào khác đành phải nằm viện. Lúc này gia đình mới đổi bác sĩ điều trị, bác sĩ Kim trở về Úc. Ông nội cầm cự được một năm thì qua đời. Sau đó y tá Phùng cũng về Úc. Bác sĩ Kim và y tá Phùng chăm sóc ông cụ Lâm ba năm. Trong ba năm này bệnh tình ông cụ biến chứng nhanh chóng, bác sĩ Kim và y tá Phùng là những nhân vật quan trọng nhất.
/1000
|