Sau khi Cố Nam Hách đến Úc, theo hướng dẫn của Cố Thành Kiêu, anh nhanh chóng tìm được bác sĩ Kim và y tá Phùng.
Bác sĩ Kim và y tá Phùng cũng không phải người trung thành gì. Đối mặt với Cố Nam Hách, bọn họ khai sạch. Ngoài ra, Cố Thành Kiêu còn tra ra được kỷ lục ngân hàng Dung Tử Khâm chuyển tiền cho bác sĩ Kim và y tá Phùng, còn có cả biên lai bác sĩ Kim mua vitamin.
Bác sĩ Kim và y tá Phùng vốn có tật giật mình. Tại Úc, Cố Nam Hách là nhân vật có tiếng trong cả hai giới hắc bạch, bọn họ không dám đắc tội, chỉ còn cách khai tường tận.
Nhân cơ hội đó, Cố Nam Hách quay lại cả đoạn bọn họ nhận tội. Như vậy nhân chứng và vật chứng đều được thu thập đầy đủ. “Alo, anh Hai, anh muốn cảm ơn em thế nào đây?”
“Cho em nghỉ ngơi ba ngày, tha hồ vùng vẫy, được chưa?” “... Chỉ ba ngày? Anh có quá đáng thì cũng vừa vừa thôi! Ít nhất cũng phải ba tháng chứ?”
“Thôi đi, nói vào chuyện chính. Lúc nào có thể gặp người?”
“Người đã bị cảnh sát Úc dẫn độ rồi. Bác sĩ Kim còn không có cả chứng chỉ hành nghề. Anh muốn gặp thì chỉ còn cách để Lâm Húc đến nhà tù ở Úc thôi.” “Biết rồi, tạm thời chưa cần.” Ngắt điện thoại, Cố Thành Kiêu lái xe đến thẳng Bất động sản Phong Việt.”
Lâm Húc thầy Cố Thành Kiêu đến thì vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc. Ông còn chưa đi tìm cậu ta để tính sổ chuyện của Lâm Thiển thì cậu ta đã tự vác thân đến rồi.
“Cố Thành Kiêu, cậu đến đây làm gì? Định đánh người à?”
“Ba, con...” “Im ngay! Cậu gọi ai là ba? Đừng có loạn ngôn.” “...” Cố Thành Kiêu bèn sửa lại, “Chủ tịch Lâm.”
Lâm Húc không hài lòng, hỏi: “Có chuyện gì?”
Cố Thành Kiêu không trả lời, chỉ đặt tài liệu lên bàn của ông.
“Đây là cái gì?” “Chủ tịch xem thì sẽ biết.”
Lâm Húc có chút lo ngại, cho rằng Cố Thành Kiêu đã điều tra ra được chuyện Nam Nam và Bắc Bắc chính là con cậu ta.
Vừa nhìn đến thì thấy không phải, nhưng lại làm cho ông kinh sợ.
“Chuyện này... chuyện này...” Tay Lâm Húc cầm tài liệu run rẩy, rất khó tiếp nhận sự thật này, “Cậu lấy đâu ra những tài liệu này? Là thật sao?” “Con chưa bao giờ ngụy tạo chứng cứ.” “Vậy... tôi... tôi...” Lâm Húc không dám tin vào những điều này. Dung Tử Khâm đầu gối tay ấp với ống tròn hai mươi năm. Tuy có lúc tùy hứng quá quắt, nhưng bà ta cũng không ác độc đến mức muốn lấy mạng ông cụ. Ông cụ Lâm chính là ba ruột của ông mà. Quá đột ngột nên Lâm Húc không thể chấp nhận nổi. Ông nặng nề quăng xấp tài liệu lên bàn, người có chút lảo đảo.
“Còn có cả lời khai của bác sĩ Kim và y tá Phùng, Chủ tịch có muốn xem không?” “Tất nhiên rồi.”
“Được.”
Nói rồi Cố Thành Kiêu lấy điện thoại di động ra, mở đoạn phim Cố Nam Hách gửi đến cho ông xem. Đầu tiên là bác sĩ Kim cầu tha tội: “Là do Lâm phu nhân bắt tôi làm. Tôi không có bằng, không có tư cách kê đơn thuốc, những thứ thuốc kia đều là vitamin. Là do tôi nhất thời tham tiền nên hồ đồ, cầu xin tổng giám đốc Cố tha thứ cho tôi.”
“Còn có, còn có, ông cụ nhiều lần hôn mê bất tỉnh tại nhà, đều là do bệnh tái phát, có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Lúc đó tôi nói với Lâm phu nhân đưa người đi bệnh viện, tôi không chữa trị được. Nhưng Lâm phu nhân không đồng ý, sợ bị bại lộ chuyện đổi thuốc. Sau này ông cụ phát bệnh đúng lúc Lâm tiên sinh ở nhà, nên mới đưa vào bệnh viện.”
“Ông cụ được đưa đến bệnh viện, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng trở về nước.” Sau đó là đến hình ảnh của y tá Phùng. Y tá Phùng từng chăm sóc ông cụ Dung, cũng quen biết với Lâm Húc, nên khi Dung Tử Khâm nhờ cô ta đến chăm sóc thì Lâm Húc cũng thấy yên tâm. Ông không bao giờ nghĩ làm như vậy là đẩy cha đến vách đá. “Không phải tôi, không phải tôi. Tôi chỉ lo chăm sóc ông cụ Lâm, nhưng tôi tuyệt đối không làm gì ông cụ, người ra tay là... là Lâm phu nhân.” “ông cụ quá đáng thương, quên trước quên sau, cả ngày la hét muốn tìm Lâm tiên sinh và Lâm tiểu thư, tìm không thấy thì ông lại chạy ra ngoài. Lâm phu nhân không cho phép ai dìu đi cả. Ông đi lại không tiện, mỗi lần ra khỏi nhà được một lát thì đã bị ngã xuống. Đây chính là nguyên nhân ông bị gãy chân và chảy máu đâu.”
“Mỗi lần đến giờ Lâm tiên sinh đi làm về, phu nhân đều cho ông cụ uống thuốc ngủ, như vậy thì ông cụ sẽ không nói năng lung tung. Theo tôi thấy, chết là giải thoát cho ông cụ.”
Lâm Húc xem xong thì hai mắt đỏ ngầu, không ngờ Dung Tử Khâm vậy mà ngược đãi ba ruột của ông. Ông đón ba đến biệt thự nhà họ Lâm ở là muốn hiếu thuận chăm sóc, đền bù cho mười lăm năm không thể chăm sóc tận tâm. Thế mà biệt thự nhà họ Lâm lại biến thành mồ chôn của ba mình.
Ông không biết mỗi lần đi qua phòng ba thì Dung Tử Khâm có sợ hãi hay không.
Cố Thành Kiêu nói: “Vì không có chứng chỉ hành nghề nên bác sĩ Kim đã bị dẫn độ. Còn y tá Phùng, nếu như bên này Chủ tịch không báo án thì chỉ bị bắt giam vài ngày rồi được thả. Vụ án xuyên quốc gia này mà không báo án thì cảnh sát Úc sẽ không truy tố.” Trong lòng Lâm Húc vừa đau vừa loạn, cần thời gian để hiểu và chấp nhận. “Ai bảo cậu điều tra?”
“Lâm Thiển phát hiện manh mối trong quyển nhật ký của ông nội. Hơn nữa, thuốc của ông nội bị đánh tráo thành vitamin, nên bảo con điều tra.”
Trong lòng Lâm Húc bối rối, nhưng hiện tại không muốn dính dáng đến Cố Thành Kiêu, nên ông muốn gặp Lâm Thiển để hỏi.
“Thủ trưởng Cố, đây là chuyện gia đình tôi. Tôi hi vọng cậu không can thiệp vào nữa. Nên làm thế nào, tự chúng tôi sẽ quyết định.”
Cố Thành Kiêu gật đầu. Anh hiểu rõ quy trình truy tố còn hơn cả Lâm Húc. Bản thân ông nội có bệnh, dù có khẩu cung của bác sĩ Kim và y tá Phùng thì cũng rất khó định tội Dung Tử Khâm. Dù sao thuốc bà ta đổi cũng không phải độc dược.
Mặc dù xét về luật pháp thì Dung Tử Khâm không phạm tội nặng. Nhưng xét về đạo đức thì e rằng cả đời này Lâm Húc và Lâm Thiển cũng không thể tha thứ cho Dung Tử Khâm.
Cố Thành Kiêu đi ra khỏi Bất động sản Phong Việt thì gọi điện ngay cho Lâm Thiển. Lâm Thiển đang xem báo cáo trong phòng làm việc thì di động vang lên. Dãy số không lưu tên trong danh bạ nhưng lại vô cùng quen thuộc. Trong lòng cô thoáng run lên, tim đập loạn nhịp, chần chừ hồi lâu rồi cuối cùng cũng nghe điện thoại, “Ai cho phép anh điều tra thông tin cá nhân của tôi? Xâm phạm đời từ người khác như vậy, tôi sẽ kiện anh đấy!” “Lâm Du cho anh số điện thoại của em, nếu muốn kiện thì em kiện chị ấy đi.”
“Anh...”
“Được rồi, chúng ta nói chuyện chính. Anh đã điều tra được chuyện Dung Tử Khâm đổi thuốc của ông nội, còn có chứng cứ ngược đãi ông cụ. Anh giao chứng cứ cho ba em rồi. Anh đoán ba em sẽ về nhà tìm Dung Tử Khâm để hỏi
tội.”
“Sao anh không nói trước cho tôi biết?” “Chẳng phải kết quả cũng như nhau sao?”
“Vậy ba tôi có nói sẽ báo án không?” “Ông vẫn chưa nói, cũng không cho anh can thiệp.” “Vốn dĩ không cần anh can thiệp. Chuyện này không liên quan đến anh.”
“Tuy chuyện này với anh chỉ nhấc tay lên là xong, nhưng tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn.” “Ha ha, không cần khách sáo với anh.”
“Được, cảm ơn, chào anh.”
“...” Ở, chẳng phải ít nhất cũng nên mời bữa cơm chứ?
Điện thoại vừa ngắt, Cố Thành Kiêu vội vàng bẩm lại số, nhưng chỉ nghe được âm thanh
xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Không liên lạc được? Không liên lạc được? Bị cho vào sổ đen rồi. A a a a!!!
Bác sĩ Kim và y tá Phùng cũng không phải người trung thành gì. Đối mặt với Cố Nam Hách, bọn họ khai sạch. Ngoài ra, Cố Thành Kiêu còn tra ra được kỷ lục ngân hàng Dung Tử Khâm chuyển tiền cho bác sĩ Kim và y tá Phùng, còn có cả biên lai bác sĩ Kim mua vitamin.
Bác sĩ Kim và y tá Phùng vốn có tật giật mình. Tại Úc, Cố Nam Hách là nhân vật có tiếng trong cả hai giới hắc bạch, bọn họ không dám đắc tội, chỉ còn cách khai tường tận.
Nhân cơ hội đó, Cố Nam Hách quay lại cả đoạn bọn họ nhận tội. Như vậy nhân chứng và vật chứng đều được thu thập đầy đủ. “Alo, anh Hai, anh muốn cảm ơn em thế nào đây?”
“Cho em nghỉ ngơi ba ngày, tha hồ vùng vẫy, được chưa?” “... Chỉ ba ngày? Anh có quá đáng thì cũng vừa vừa thôi! Ít nhất cũng phải ba tháng chứ?”
“Thôi đi, nói vào chuyện chính. Lúc nào có thể gặp người?”
“Người đã bị cảnh sát Úc dẫn độ rồi. Bác sĩ Kim còn không có cả chứng chỉ hành nghề. Anh muốn gặp thì chỉ còn cách để Lâm Húc đến nhà tù ở Úc thôi.” “Biết rồi, tạm thời chưa cần.” Ngắt điện thoại, Cố Thành Kiêu lái xe đến thẳng Bất động sản Phong Việt.”
Lâm Húc thầy Cố Thành Kiêu đến thì vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc. Ông còn chưa đi tìm cậu ta để tính sổ chuyện của Lâm Thiển thì cậu ta đã tự vác thân đến rồi.
“Cố Thành Kiêu, cậu đến đây làm gì? Định đánh người à?”
“Ba, con...” “Im ngay! Cậu gọi ai là ba? Đừng có loạn ngôn.” “...” Cố Thành Kiêu bèn sửa lại, “Chủ tịch Lâm.”
Lâm Húc không hài lòng, hỏi: “Có chuyện gì?”
Cố Thành Kiêu không trả lời, chỉ đặt tài liệu lên bàn của ông.
“Đây là cái gì?” “Chủ tịch xem thì sẽ biết.”
Lâm Húc có chút lo ngại, cho rằng Cố Thành Kiêu đã điều tra ra được chuyện Nam Nam và Bắc Bắc chính là con cậu ta.
Vừa nhìn đến thì thấy không phải, nhưng lại làm cho ông kinh sợ.
“Chuyện này... chuyện này...” Tay Lâm Húc cầm tài liệu run rẩy, rất khó tiếp nhận sự thật này, “Cậu lấy đâu ra những tài liệu này? Là thật sao?” “Con chưa bao giờ ngụy tạo chứng cứ.” “Vậy... tôi... tôi...” Lâm Húc không dám tin vào những điều này. Dung Tử Khâm đầu gối tay ấp với ống tròn hai mươi năm. Tuy có lúc tùy hứng quá quắt, nhưng bà ta cũng không ác độc đến mức muốn lấy mạng ông cụ. Ông cụ Lâm chính là ba ruột của ông mà. Quá đột ngột nên Lâm Húc không thể chấp nhận nổi. Ông nặng nề quăng xấp tài liệu lên bàn, người có chút lảo đảo.
“Còn có cả lời khai của bác sĩ Kim và y tá Phùng, Chủ tịch có muốn xem không?” “Tất nhiên rồi.”
“Được.”
Nói rồi Cố Thành Kiêu lấy điện thoại di động ra, mở đoạn phim Cố Nam Hách gửi đến cho ông xem. Đầu tiên là bác sĩ Kim cầu tha tội: “Là do Lâm phu nhân bắt tôi làm. Tôi không có bằng, không có tư cách kê đơn thuốc, những thứ thuốc kia đều là vitamin. Là do tôi nhất thời tham tiền nên hồ đồ, cầu xin tổng giám đốc Cố tha thứ cho tôi.”
“Còn có, còn có, ông cụ nhiều lần hôn mê bất tỉnh tại nhà, đều là do bệnh tái phát, có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Lúc đó tôi nói với Lâm phu nhân đưa người đi bệnh viện, tôi không chữa trị được. Nhưng Lâm phu nhân không đồng ý, sợ bị bại lộ chuyện đổi thuốc. Sau này ông cụ phát bệnh đúng lúc Lâm tiên sinh ở nhà, nên mới đưa vào bệnh viện.”
“Ông cụ được đưa đến bệnh viện, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng trở về nước.” Sau đó là đến hình ảnh của y tá Phùng. Y tá Phùng từng chăm sóc ông cụ Dung, cũng quen biết với Lâm Húc, nên khi Dung Tử Khâm nhờ cô ta đến chăm sóc thì Lâm Húc cũng thấy yên tâm. Ông không bao giờ nghĩ làm như vậy là đẩy cha đến vách đá. “Không phải tôi, không phải tôi. Tôi chỉ lo chăm sóc ông cụ Lâm, nhưng tôi tuyệt đối không làm gì ông cụ, người ra tay là... là Lâm phu nhân.” “ông cụ quá đáng thương, quên trước quên sau, cả ngày la hét muốn tìm Lâm tiên sinh và Lâm tiểu thư, tìm không thấy thì ông lại chạy ra ngoài. Lâm phu nhân không cho phép ai dìu đi cả. Ông đi lại không tiện, mỗi lần ra khỏi nhà được một lát thì đã bị ngã xuống. Đây chính là nguyên nhân ông bị gãy chân và chảy máu đâu.”
“Mỗi lần đến giờ Lâm tiên sinh đi làm về, phu nhân đều cho ông cụ uống thuốc ngủ, như vậy thì ông cụ sẽ không nói năng lung tung. Theo tôi thấy, chết là giải thoát cho ông cụ.”
Lâm Húc xem xong thì hai mắt đỏ ngầu, không ngờ Dung Tử Khâm vậy mà ngược đãi ba ruột của ông. Ông đón ba đến biệt thự nhà họ Lâm ở là muốn hiếu thuận chăm sóc, đền bù cho mười lăm năm không thể chăm sóc tận tâm. Thế mà biệt thự nhà họ Lâm lại biến thành mồ chôn của ba mình.
Ông không biết mỗi lần đi qua phòng ba thì Dung Tử Khâm có sợ hãi hay không.
Cố Thành Kiêu nói: “Vì không có chứng chỉ hành nghề nên bác sĩ Kim đã bị dẫn độ. Còn y tá Phùng, nếu như bên này Chủ tịch không báo án thì chỉ bị bắt giam vài ngày rồi được thả. Vụ án xuyên quốc gia này mà không báo án thì cảnh sát Úc sẽ không truy tố.” Trong lòng Lâm Húc vừa đau vừa loạn, cần thời gian để hiểu và chấp nhận. “Ai bảo cậu điều tra?”
“Lâm Thiển phát hiện manh mối trong quyển nhật ký của ông nội. Hơn nữa, thuốc của ông nội bị đánh tráo thành vitamin, nên bảo con điều tra.”
Trong lòng Lâm Húc bối rối, nhưng hiện tại không muốn dính dáng đến Cố Thành Kiêu, nên ông muốn gặp Lâm Thiển để hỏi.
“Thủ trưởng Cố, đây là chuyện gia đình tôi. Tôi hi vọng cậu không can thiệp vào nữa. Nên làm thế nào, tự chúng tôi sẽ quyết định.”
Cố Thành Kiêu gật đầu. Anh hiểu rõ quy trình truy tố còn hơn cả Lâm Húc. Bản thân ông nội có bệnh, dù có khẩu cung của bác sĩ Kim và y tá Phùng thì cũng rất khó định tội Dung Tử Khâm. Dù sao thuốc bà ta đổi cũng không phải độc dược.
Mặc dù xét về luật pháp thì Dung Tử Khâm không phạm tội nặng. Nhưng xét về đạo đức thì e rằng cả đời này Lâm Húc và Lâm Thiển cũng không thể tha thứ cho Dung Tử Khâm.
Cố Thành Kiêu đi ra khỏi Bất động sản Phong Việt thì gọi điện ngay cho Lâm Thiển. Lâm Thiển đang xem báo cáo trong phòng làm việc thì di động vang lên. Dãy số không lưu tên trong danh bạ nhưng lại vô cùng quen thuộc. Trong lòng cô thoáng run lên, tim đập loạn nhịp, chần chừ hồi lâu rồi cuối cùng cũng nghe điện thoại, “Ai cho phép anh điều tra thông tin cá nhân của tôi? Xâm phạm đời từ người khác như vậy, tôi sẽ kiện anh đấy!” “Lâm Du cho anh số điện thoại của em, nếu muốn kiện thì em kiện chị ấy đi.”
“Anh...”
“Được rồi, chúng ta nói chuyện chính. Anh đã điều tra được chuyện Dung Tử Khâm đổi thuốc của ông nội, còn có chứng cứ ngược đãi ông cụ. Anh giao chứng cứ cho ba em rồi. Anh đoán ba em sẽ về nhà tìm Dung Tử Khâm để hỏi
tội.”
“Sao anh không nói trước cho tôi biết?” “Chẳng phải kết quả cũng như nhau sao?”
“Vậy ba tôi có nói sẽ báo án không?” “Ông vẫn chưa nói, cũng không cho anh can thiệp.” “Vốn dĩ không cần anh can thiệp. Chuyện này không liên quan đến anh.”
“Tuy chuyện này với anh chỉ nhấc tay lên là xong, nhưng tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn.” “Ha ha, không cần khách sáo với anh.”
“Được, cảm ơn, chào anh.”
“...” Ở, chẳng phải ít nhất cũng nên mời bữa cơm chứ?
Điện thoại vừa ngắt, Cố Thành Kiêu vội vàng bẩm lại số, nhưng chỉ nghe được âm thanh
xin lỗi quý khách, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Không liên lạc được? Không liên lạc được? Bị cho vào sổ đen rồi. A a a a!!!
/1000
|