*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Thiển hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nội tâm hỗn loạn rồi theo các khách mời tiến vào hội trường. Cố Nam Hách đã ngồi vào vị trí, hàng thứ nhất, ngay trung tâm, cách đài phát biểu khoảng hai ba thước, có thể nhìn thấy rõ vật đấu giá.
Lâm Thiển vừa đi về phía trước vừa tìm kiếm bóng dáng vị phu nhân kia.
“Chị Hai, bên này. Chị nhìn gì thế?” Cố Nam Hách vẫy tay với cô.
Lâm Thiển bước tới hàng thứ nhất thì cũng phát hiện vợ chồng vị phu nhân đó đã ngồi yên vị bên cạnh Cố Nam Hách, kế đó chính là Kim Trang Sùng.
Lâm Thiển ngồi vào chỗ, bên cạnh cô là một người phụ nữ mặc đồng phục có vài phần tương tự với nhân2viên làm việc ở đây. Cô nghĩ, người này hẳn là người phụ trách châu báu XIN. Quả nhiên, Cố Nam Hách lập tức giới thiệu cô, “Trương tổng, đây là chị dâu của tôi, Lâm Thiển. Chị, đây là tổng giám đốc, đồng thời là người phụ trách của châu báu XIN, bà Trương Hiểu Mạch” Hai mắt Lâm Thiển tỏa sáng: “Chào bà, Trương tổng. Có phải bà rất hay nhận phỏng vấn qua truyền hình hay không? Tôi trông bà quen mặt lắm.” Trương Hiểu Mạch gật đầu một cái, nói: “Đúng là tôi đã từng nhận vài cuộc phỏng vấn. Đâu còn cách nào khác, nhãn hiệu cần phải tuyên truyền mà.”
Hai người thân thiết bắt tay, Trương Hiểu Mạch cũng rất hiếu kỳ đối với Lâm Thiển.
Cố Nam Hách lại giới7thiệu cho cô với người bên cạnh anh. “Hai người này là Chủ tịch tập đoàn Kim thị, ông Kim Bách Minh và phu nhân của ông, bà Kim. Còn đây là vợ của anh Hai Cô Thành Kiểu của tôi, Lâm Thiển.”
Lâm Thiển vô cùng mừng rỡ, vội vã bắt tay bọn họ. Lúc bắt tay với bà Kim, trông cô rất kích động. Tay bà Kim lành lạnh, nhưng cô biết, trong lòng bà rất nóng. Buổi đấu giá bắt đầu, mọi người đều rối rít vào chỗ ngồi. Tuy rằng ở giữa cách hai chỗ ngồi những ánh mắt Hà Hâm vẫn liếc về phía Lâm Thiển.
Trương Hiểu Mạch và Hà Hâm là bạn thâm giao nhiều năm, cùng nhau trưởng thành từ nhỏ đến lớn. Năm đó Hà Hâm đăng ký thành9lập thương hiệu “Châu báu XIN”, bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Bà chỉ phụ trách thiết kế nhưng người thật sự mang “Châu báu XIN” trở thành thương hiệu lớn mạnh như bây giờ lại chính là Trương Hiếu Mạch.
Có thể nói, giữa hai người không hề có bí mật. Hai người đều biết chuyện đã trải qua hơn nửa đời người của đối phương. Hà Hâm là một người rất khiêm tốn. Thậm chí bà không thường xuất đầu lộ diện chứ đừng nói chi tham dự các buổi đấu giá. Ngay cả công ty bà cũng không xuất hiện bao giờ.
Cho nên người bên ngoài chỉ biết người phụ trách châu báu XIN là Trương Hiểu Mạch, chứ không hề biết còn một người góp phần xây dựng thương hiệu là Hà Hâm.
Trương1Hiểu Mạch là người duy nhất biết Hà Hâm đang tìm con gái ruột, nhưng bà cũng chỉ mới nghe Hà Hâm kể hôm qua thôi.
Lúc Trương Hiểu Mạch biết con gái Hà Hâm tên Lâm Thiển, bà liền sực nhớ ra nhà họ Cổ có một cô con dâu cũng tên là Lâm Thiển. Thời gian quá ngắn, không thể điều tra được. Hơn nữa vì liên quan đến nhà họ Cố, nên cho dù có thời gian cũng chưa chắc tra ra, bởi vì cả gia tộc nhà họ Cổ đều là quan chức, được bảo mật thân phận.
Trương Hiểu Mạch nói cho Hà Hâm biết, trong buổi đấu giá sẽ có một người tên là Lâm Thiển đến tham gia, tuổi tác cũng tương đương, nhưng bà không chắc có phải cùng một1người hay không. Dù sao trùng họ trùng tên cũng là chuyện thường gặp.
Vì vậy Hà Hâm ôm tâm trạng tràn đầy hi vọng tới đây. Nhưng thật không may, đúng lúc Kim Bách Minh đi công tác về. Vừa nghe nói bà tham gia thì ông ta cũng muốn đi theo.
Chuyện Hà Hâm tìm kiếm con gái đều là làm lén sau lưng Kim Bách Minh. Dù đã kết hôn nhiều năm nhưng bà hiểu rõ, ông sẽ không để bà nhận lại đứa con gái này. Kim Bách Minh thương yêu bà có thừa, nhưng bởi vì quá mức yêu chiều mà ham muốn chiếm hữu và tính khống chế rất mạnh. Ông không cho phép bất kỳ ai phân tán sự chú ý của bà, cho dù là con gái cũng không được. Vài năm đầu khi mới sống chung, không phải Hà Hâm không phản cảm với chuyện này. Nhưng ngoại trừ điểm đó thì quả thật bà chẳng thể soi mói được tật xấu gì ở ông. Huống chi sở dĩ ông như vậy cũng là vì quá yêu bà, dần dần bà cũng mặc kệ. So với người chồng trước ngoại tình, rồi còn bỏ vợ bỏ con, Kim Bách Minh thật sự tốt hơn rất nhiều. Vì ngồi cách hai chỗ ngồi nên Hà Hâm không thể nói chuyện với Lâm Thiển. Bà ra sức nháy mắt cho bạn thân Trương Hiểu Mạch, hơn nữa còn gật đầu ra hiệu.
Trương Hiểu Mạch hiểu ý, đồng thời cũng kích động theo. Hơn hai mươi năm trước, bà còn từng bế Lâm Thiển bọc trong tã. Sau này Hà Hâm bỏ lại đứa con gái sang nước Anh, bà còn mắng Hà Hâm tại sao lại nhẫn tâm vứt bỏ con gái ruột, đồng thời cũng vô cùng đau xót cho cô. Trương Hiểu Mạch ngồi an vị bên cạnh Lâm Thiển, che giấu nội tâm kích động, cổ bày ra vẻ mặt bình thản, hỏi: “Cổ phu nhân, Thủ trưởng Cổ Thành Kiểu chồng cô đúng thật là một nhân vật truyền kỳ.” Lâm Thiển cười cười, nghe người khác khen chồng mình thì dĩ nhiên cô rất vui, có điều ngoài miệng vẫn khiêm tốn: “Đó là do mọi người còn chưa biết anh ấy, nếu biết rồi thì chỉ thấy anh ấy là một lão già cổ hủ và vô vị mà thôi.”
“Chúng tôi nào có cơ hội để biết được. Nhưng nếu có cơ hội, tôi quả thật cũng muốn được gặp đại anh hùng hàng thật giá thật.”
“Được thôi, vậy chúng ta lưu số điện thoại di.”
“Được.”
Trương Hiểu Mạch cố ý mượn chuyện Cổ Thành Kiêu để tiếp cận Lâm Thiển, mà Lâm Thiển thì cũng có chuyện riêng muốn nhờ Trương Hiểu Mạch giúp đỡ. Cho nên, hai người nói chuyện hết sức ăn ý. Nhỏ giọng tán gẫu một lát, Lâm Thiển cố ý giả vờ vô tình nhắc tới: “Tôi đã xem qua phỏng vấn của bà, trong phỏng vấn bà có nhắc đến người sáng lập châu báu XIN, tên là Hà gì ấy. Hôm nay bà ấy có tới không?” Lời vừa nói ra, Trương Hiểu Mạch đã thầm hiểu trong lòng, thì ra Lâm Thiển cũng đang tìm mẹ ruột.
Bà nghĩ, dựa vào gia thế nhà họ Cố, muốn truy tìm một người vốn là một chuyện rất đơn giản. Nhưng Hà Hâm lại là người kín kẽ quá mức, nên muốn tra ra Hà Hâm thì quả thật là việc khó vô cùng. Nếu không phải trong lúc phỏng vấn bà vô tình nhắc đến Hà Hâm, lại đúng lúc Lâm Thiển nghe thấy thì làm gì cô gái này lại tìm đến buổi đấu giá này chứ?
Trương Hiểu Mạch là người lãnh đạo kiến thức rộng rãi. Bà chỉ cần liếc một cái đã đoán được suy nghĩ nhỏ nhoi trong lòng Lâm Thiển. Vì vậy, bà cố ý hỏi một câu: “Lúc đó chẳng qua tôi chỉ buột miệng nói thôi, người bình thường chẳng ai chú ý đến, sao cô lại có hứng thú với chuyện này?”
Quả thật Lâm Thiển có chút dao động, “Tôi có một người thân thất lạc nhiều năm, tên là Hà Hâm, phát âm cũng là He Xin’ như bà đã nói. Tôi không biết có phải trùng tên trùng họ hay không, hay chỉ là đồng âm khác chữ, nên muốn hỏi thử xem có phải là người thân của tôi hay không.”
“Người thân? Là người thân thể nào?” Lâm Thiển im lặng mím môi. Một lát sau, cô mới chậm rãi nói: “Là mẹ tôi.”
Lâm Thiển hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại nội tâm hỗn loạn rồi theo các khách mời tiến vào hội trường. Cố Nam Hách đã ngồi vào vị trí, hàng thứ nhất, ngay trung tâm, cách đài phát biểu khoảng hai ba thước, có thể nhìn thấy rõ vật đấu giá.
Lâm Thiển vừa đi về phía trước vừa tìm kiếm bóng dáng vị phu nhân kia.
“Chị Hai, bên này. Chị nhìn gì thế?” Cố Nam Hách vẫy tay với cô.
Lâm Thiển bước tới hàng thứ nhất thì cũng phát hiện vợ chồng vị phu nhân đó đã ngồi yên vị bên cạnh Cố Nam Hách, kế đó chính là Kim Trang Sùng.
Lâm Thiển ngồi vào chỗ, bên cạnh cô là một người phụ nữ mặc đồng phục có vài phần tương tự với nhân2viên làm việc ở đây. Cô nghĩ, người này hẳn là người phụ trách châu báu XIN. Quả nhiên, Cố Nam Hách lập tức giới thiệu cô, “Trương tổng, đây là chị dâu của tôi, Lâm Thiển. Chị, đây là tổng giám đốc, đồng thời là người phụ trách của châu báu XIN, bà Trương Hiểu Mạch” Hai mắt Lâm Thiển tỏa sáng: “Chào bà, Trương tổng. Có phải bà rất hay nhận phỏng vấn qua truyền hình hay không? Tôi trông bà quen mặt lắm.” Trương Hiểu Mạch gật đầu một cái, nói: “Đúng là tôi đã từng nhận vài cuộc phỏng vấn. Đâu còn cách nào khác, nhãn hiệu cần phải tuyên truyền mà.”
Hai người thân thiết bắt tay, Trương Hiểu Mạch cũng rất hiếu kỳ đối với Lâm Thiển.
Cố Nam Hách lại giới7thiệu cho cô với người bên cạnh anh. “Hai người này là Chủ tịch tập đoàn Kim thị, ông Kim Bách Minh và phu nhân của ông, bà Kim. Còn đây là vợ của anh Hai Cô Thành Kiểu của tôi, Lâm Thiển.”
Lâm Thiển vô cùng mừng rỡ, vội vã bắt tay bọn họ. Lúc bắt tay với bà Kim, trông cô rất kích động. Tay bà Kim lành lạnh, nhưng cô biết, trong lòng bà rất nóng. Buổi đấu giá bắt đầu, mọi người đều rối rít vào chỗ ngồi. Tuy rằng ở giữa cách hai chỗ ngồi những ánh mắt Hà Hâm vẫn liếc về phía Lâm Thiển.
Trương Hiểu Mạch và Hà Hâm là bạn thâm giao nhiều năm, cùng nhau trưởng thành từ nhỏ đến lớn. Năm đó Hà Hâm đăng ký thành9lập thương hiệu “Châu báu XIN”, bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Bà chỉ phụ trách thiết kế nhưng người thật sự mang “Châu báu XIN” trở thành thương hiệu lớn mạnh như bây giờ lại chính là Trương Hiếu Mạch.
Có thể nói, giữa hai người không hề có bí mật. Hai người đều biết chuyện đã trải qua hơn nửa đời người của đối phương. Hà Hâm là một người rất khiêm tốn. Thậm chí bà không thường xuất đầu lộ diện chứ đừng nói chi tham dự các buổi đấu giá. Ngay cả công ty bà cũng không xuất hiện bao giờ.
Cho nên người bên ngoài chỉ biết người phụ trách châu báu XIN là Trương Hiểu Mạch, chứ không hề biết còn một người góp phần xây dựng thương hiệu là Hà Hâm.
Trương1Hiểu Mạch là người duy nhất biết Hà Hâm đang tìm con gái ruột, nhưng bà cũng chỉ mới nghe Hà Hâm kể hôm qua thôi.
Lúc Trương Hiểu Mạch biết con gái Hà Hâm tên Lâm Thiển, bà liền sực nhớ ra nhà họ Cổ có một cô con dâu cũng tên là Lâm Thiển. Thời gian quá ngắn, không thể điều tra được. Hơn nữa vì liên quan đến nhà họ Cố, nên cho dù có thời gian cũng chưa chắc tra ra, bởi vì cả gia tộc nhà họ Cổ đều là quan chức, được bảo mật thân phận.
Trương Hiểu Mạch nói cho Hà Hâm biết, trong buổi đấu giá sẽ có một người tên là Lâm Thiển đến tham gia, tuổi tác cũng tương đương, nhưng bà không chắc có phải cùng một1người hay không. Dù sao trùng họ trùng tên cũng là chuyện thường gặp.
Vì vậy Hà Hâm ôm tâm trạng tràn đầy hi vọng tới đây. Nhưng thật không may, đúng lúc Kim Bách Minh đi công tác về. Vừa nghe nói bà tham gia thì ông ta cũng muốn đi theo.
Chuyện Hà Hâm tìm kiếm con gái đều là làm lén sau lưng Kim Bách Minh. Dù đã kết hôn nhiều năm nhưng bà hiểu rõ, ông sẽ không để bà nhận lại đứa con gái này. Kim Bách Minh thương yêu bà có thừa, nhưng bởi vì quá mức yêu chiều mà ham muốn chiếm hữu và tính khống chế rất mạnh. Ông không cho phép bất kỳ ai phân tán sự chú ý của bà, cho dù là con gái cũng không được. Vài năm đầu khi mới sống chung, không phải Hà Hâm không phản cảm với chuyện này. Nhưng ngoại trừ điểm đó thì quả thật bà chẳng thể soi mói được tật xấu gì ở ông. Huống chi sở dĩ ông như vậy cũng là vì quá yêu bà, dần dần bà cũng mặc kệ. So với người chồng trước ngoại tình, rồi còn bỏ vợ bỏ con, Kim Bách Minh thật sự tốt hơn rất nhiều. Vì ngồi cách hai chỗ ngồi nên Hà Hâm không thể nói chuyện với Lâm Thiển. Bà ra sức nháy mắt cho bạn thân Trương Hiểu Mạch, hơn nữa còn gật đầu ra hiệu.
Trương Hiểu Mạch hiểu ý, đồng thời cũng kích động theo. Hơn hai mươi năm trước, bà còn từng bế Lâm Thiển bọc trong tã. Sau này Hà Hâm bỏ lại đứa con gái sang nước Anh, bà còn mắng Hà Hâm tại sao lại nhẫn tâm vứt bỏ con gái ruột, đồng thời cũng vô cùng đau xót cho cô. Trương Hiểu Mạch ngồi an vị bên cạnh Lâm Thiển, che giấu nội tâm kích động, cổ bày ra vẻ mặt bình thản, hỏi: “Cổ phu nhân, Thủ trưởng Cổ Thành Kiểu chồng cô đúng thật là một nhân vật truyền kỳ.” Lâm Thiển cười cười, nghe người khác khen chồng mình thì dĩ nhiên cô rất vui, có điều ngoài miệng vẫn khiêm tốn: “Đó là do mọi người còn chưa biết anh ấy, nếu biết rồi thì chỉ thấy anh ấy là một lão già cổ hủ và vô vị mà thôi.”
“Chúng tôi nào có cơ hội để biết được. Nhưng nếu có cơ hội, tôi quả thật cũng muốn được gặp đại anh hùng hàng thật giá thật.”
“Được thôi, vậy chúng ta lưu số điện thoại di.”
“Được.”
Trương Hiểu Mạch cố ý mượn chuyện Cổ Thành Kiêu để tiếp cận Lâm Thiển, mà Lâm Thiển thì cũng có chuyện riêng muốn nhờ Trương Hiểu Mạch giúp đỡ. Cho nên, hai người nói chuyện hết sức ăn ý. Nhỏ giọng tán gẫu một lát, Lâm Thiển cố ý giả vờ vô tình nhắc tới: “Tôi đã xem qua phỏng vấn của bà, trong phỏng vấn bà có nhắc đến người sáng lập châu báu XIN, tên là Hà gì ấy. Hôm nay bà ấy có tới không?” Lời vừa nói ra, Trương Hiểu Mạch đã thầm hiểu trong lòng, thì ra Lâm Thiển cũng đang tìm mẹ ruột.
Bà nghĩ, dựa vào gia thế nhà họ Cố, muốn truy tìm một người vốn là một chuyện rất đơn giản. Nhưng Hà Hâm lại là người kín kẽ quá mức, nên muốn tra ra Hà Hâm thì quả thật là việc khó vô cùng. Nếu không phải trong lúc phỏng vấn bà vô tình nhắc đến Hà Hâm, lại đúng lúc Lâm Thiển nghe thấy thì làm gì cô gái này lại tìm đến buổi đấu giá này chứ?
Trương Hiểu Mạch là người lãnh đạo kiến thức rộng rãi. Bà chỉ cần liếc một cái đã đoán được suy nghĩ nhỏ nhoi trong lòng Lâm Thiển. Vì vậy, bà cố ý hỏi một câu: “Lúc đó chẳng qua tôi chỉ buột miệng nói thôi, người bình thường chẳng ai chú ý đến, sao cô lại có hứng thú với chuyện này?”
Quả thật Lâm Thiển có chút dao động, “Tôi có một người thân thất lạc nhiều năm, tên là Hà Hâm, phát âm cũng là He Xin’ như bà đã nói. Tôi không biết có phải trùng tên trùng họ hay không, hay chỉ là đồng âm khác chữ, nên muốn hỏi thử xem có phải là người thân của tôi hay không.”
“Người thân? Là người thân thể nào?” Lâm Thiển im lặng mím môi. Một lát sau, cô mới chậm rãi nói: “Là mẹ tôi.”
/1000
|