*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà kéo tay Lâm Thiển, vỗ vỗ mu bàn tay cô, nhỏ giọng đề nghị: “Cháu theo dì vào phòng nghỉ ngơi nói chuyện nhé?”
“Vậy cũng được sao?” “Không có gì là không được. Đi thôi.”
Người dẫn chương trình: “Mời mọi người nhìn xem món trang sức kim cương này, rất đặc biệt cũng rất tinh xảo đúng không?”
Khi ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn lên đài phát biểu, Trương Hiểu Mạch lặng lẽ dẫn Lâm Thiển rời khỏi hội trường.
Tại phòng nghỉ, Trương Hiểu Mạch nói thẳng vào vấn đề: “Lâm Thiển, người cháu muốn tìm quả thật chính là Hà Hâm, người đã sáng lập nên châu báu XIN. Dì và bà ấy là bạn thân từ nhỏ, hiện giờ cũng là đồng nghiệp. Quả thật bà ấy đang ngồi cách chỗ cháu hai ghế ngồi.”
Trong lòng Lâm Thiển như sực tỉnh: “Chính là bà Kim?”2“Không sai.” Lâm Thiển vừa mừng vừa sợ, đồng thời còn có cảm giác mất mát từng cơn. Quả nhiên, mẹ vứt bỏ cô là đúng, không có gánh nặng là cô thì mẹ mới có thể bắt đầu lại lần nữa tốt hơn. Hơn hai mươi năm, mẹ bỏ đi lúc cô chỉ mới năm tuổi. Năm tháng dài đằng đẵng đã khiến cô không thể nhớ nổi diện mạo của mẹ. Cho dù mẹ đứng trước mặt thì cô cũng không thể nào nhận ra.
Nhưng chủ yếu điều khiến cô vui mừng là dường như chồng của mẹ đối xử với mẹ rất tốt. Thế mới nói, quyết định bỏ cô lại lúc ban đầu của bà là rất chính xác.
Nhưng như vậy Lâm Thiển lại càng khó chấp nhận nổi. Khoảng thời gian có khó khăn đau khổ nhất, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện vứt bỏ7con mình. Lúc cảm thấy cuộc sống gian khổ, cô vẫn cắn răng kiên trì, chưa từng cảm thấy con cái là một gánh nặng, những sao mẹ lại như thế? Thì ra đối với mẹ, cô thật sự là gánh nặng.
Nước mắt của cô không ngừng rơi xuống đất. Kinh nghiệm mấy năm qua đã khiến cô học được cách che giấu cảm xúc của chính mình, nhưng giờ phút này cô chẳng thể che giấu được nữa. Tất cả khổ sở và đau lòng đều viết hết trên mặt. Trương Hiểu Mạch dang đôi tay ra ôm lấy cô giống như một người mẹ hiền. Bàn tay bà nhịp nhàng vỗ về lưng cô, an ủi: “Cháu dừng khóc, nghe dì nói hết đã, mẹ cháu cũng có nỗi khổ của mình.” Lâm Thiển chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, gấp gáp hỏi: “Có phải bà ấy đã9biết cháu là con gái của bà rồi không? Nếu đã biết, tại sao bà không nhận lại cháu?”
“Không phải, hôm nay bà ấy mới xác nhận được thôi.”
“Vừa rồi rõ ràng bà ấy còn hỏi ba cháu có phải Lâm Húc không. Bà ấy đã biết rõ cháu là con gái bà, nhưng vẫn không chịu nhận.” Lâm Thiển giống như một đứa trẻ đòi kẹo mà không được, khóc rất thê lương. “Bà ấy sợ cháu quấy rầy cuộc sống của mình bây giờ sao? Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bà vẫn còn cảm thấy cháu là gánh nặng?” Trương Hiểu Mạch lắc đầu, nói: “Cô bé, cháu hãy nghe dì nói, hãy nghe dì nói trước được không?”
“Được, dì nói đi, cháu nghe.” Lâm Thiển cắn răng. Cô thật muốn nghe thử, cuối cùng là vì lý do gì khiến cho mẹ cô có thể1vứt bỏ đứa con ruột thịt của mình mà bỏ đi, lại còn bỏ mặc nhiều năm không lo. Trương Hiểu Mạch khẩn thiết kế: “Năm đó, chuyện ba cháu và nhân tình đã khiến mẹ cháu chịu đả kích rất lớn. Tuy rằng bà mẹ cháu quen biết nhau qua xem mắt, nhưng mẹ cháu thật lòng yêu ba cháu. Khi cả nhà ông ngoại cháu di dân sang nước Anh, bà ấy một mình ở lại trong nước không phải cũng vì ba cháu sao?”
“Khi đó, bà ấy cũng rất uất ức. Mỗi lần dì đến thăm bà, bà đều khóc. Bà ấy nói chỉ cần nhìn thấy cháu sẽ nghĩ ngay đến ba cháu, sau đó sẽ không kìm được mà khóc. Bà ấy còn nói, ban đêm lúc ngủ, đã nhiều lần bà ấy cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn bóp chết cháu. Dì ép1bà ấy đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng cũng không ăn thua gì.”
“Tên Lâm Húc đó đúng là lòng lang dạ sói, bỏ vợ bỏ con mà đi. Bà ấy vô cùng đau khổ, thậm chí không có cách nào tiếp tục sống như thế, vì vậy đành tạm thời rời khỏi cháu để đi trị bệnh.”
“Nhưng bệnh này đâu phải chỉ một hai ngày là có thể trị khỏi. Bà ấy trị mãi chẳng hết, thậm chí còn nhiều lần tự sát, may mà nhờ người thân kịp thời phát hiện. Trong lần tự tử cuối cùng, bà ấy nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống, may mà mạng lớn không chết. Nhưng khi tỉnh lại, bà ấy đã quên rất nhiều chuyện. Bác sĩ bảo bà ấy mắc phải chứng mất trí nhớ có lựa chọn, phong kín tất cả những chuyện mà mình muốn quên lãng.”
“Khoảng thời gian mất trí nhớ, bà ấy giống như được sống lại lần nữa, không ai dám nhắc đến cháu trước mặt bà. Cũng trong khoảng thời gian này, bà ấy gặp được chồng của mình bây giờ, chính là ông Kim Bách Minh.” “Kim tiên sinh là mối tình đầu của mẹ cháu, nhưng trong lúc mẹ cháu quen với ông ấy thì ông ấy đã kết hôn và có vợ có con rồi. Sau khi mẹ cháu phát hiện liền lập tức chia tay. Có lẽ là do duyên phận chưa dứt, lần gặp lại ấy, ông Kim đã ly hôn, mà mẹ cháu cũng đang độc thân.” “Ông Kim lại theo đuổi bà ấy lần nữa. Ông ấy đối xử với mẹ cháu tốt đến nỗi không thể nào tốt hơn. Hơn nữa ông ấy cũng không ép mẹ cháu sinh con. Vì mẹ cháu tự tử nhiều lần, trong một lần suýt chết đã mất đi khả năng sinh đẻ, sức khỏe cũng kém đi.”
“Mọi người cứ tưởng rằng bà ấy sẽ yên ổn sống qua ngày, nhưng ba năm trước, bà ấy chợt nhớ đến mình đã từng có một đứa con gái, trí nhớ bắt đầu khôi phục. Lúc bà ấy nhớ ra cháu đã toan lập tức đặt vé máy bay về nước, nhưng bị ông Kim ngăn lại.” “Từ góc độ của ông Kim mà nói, ông ấy không muốn mẹ cháu dính líu gì tới những người trước kia. Ông ấy sợ mẹ cháu bị kích thích rồi tổn thương lần nữa. Mẹ cháu cũng rất băn khoăn, đã nhiều năm rồi, không biết tình hình của cháu thế nào. Mà nếu đột ngột đến tìm cháu thì bà lại sợ sẽ khiến cháu tổn thương.”
“Kể từ sau khi khôi phục trí nhớ, không một ngày nào bà ấy không nhớ đến cháu. Lần này là vì ông Kim có công việc trong nước nên rốt cuộc bà ấy mới trở về được. Bà ấy giấu ông Kim, lén lần theo đầu mối tìm cháu. Chúng ta điều tra ra được Lâm thị năm đó đã phá sản, nhà cửa cũng không còn ở chỗ cũ. Về phần Lâm Húc, bà ấy chưa từng đề cập đến, dì cũng không dám hỏi. Nhưng đầu mối có được quá ít, tìm cháu chẳng khác nào mò kim đáy biển.”
“Khi dì tình cờ nhìn thấy trong danh sách khách mời có một người tên Lâm Thiển, dì đã đặc biệt cho người đi điều tra. Nhưng dù không thể chắc chắn được đó có phải là Lâm Thiển mà dì muốn tìm hay không. Dì nói tin này cho bà ấy biết, vì vậy mà một người chưa bao giờ tham dự công khai mọi hoạt động như bà ấy lại phá lệ đến đây.”
“Bà ấy không phải không muốn nhận cháu, chẳng qua bà ấy có quá nhiều băn khoăn. Nói thật cho cháu biết, ông Kim có ham muốn chiếm hữu rất mạnh đối với bà ấy, ngay từ đầu đã phản đối bà đi tìm con gái. Dù sao ông Kim cũng là chồng của bà ấy, bọn họ đã ở bên nhau hai mươi năm, bà ấy cũng phải tôn trọng cảm nhận của ông Kim một chút, cháu nói có đúng không?”
Quá khứ của Hà Hâm rất lận đận, chỉ có người hiểu rõ bà nhất là Trương Hiểu Mạch đây mới có thể tóm tắt chính xác và khái quát được sự bất lực cùng bất đắc dĩ của bà.
Bà kéo tay Lâm Thiển, vỗ vỗ mu bàn tay cô, nhỏ giọng đề nghị: “Cháu theo dì vào phòng nghỉ ngơi nói chuyện nhé?”
“Vậy cũng được sao?” “Không có gì là không được. Đi thôi.”
Người dẫn chương trình: “Mời mọi người nhìn xem món trang sức kim cương này, rất đặc biệt cũng rất tinh xảo đúng không?”
Khi ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn lên đài phát biểu, Trương Hiểu Mạch lặng lẽ dẫn Lâm Thiển rời khỏi hội trường.
Tại phòng nghỉ, Trương Hiểu Mạch nói thẳng vào vấn đề: “Lâm Thiển, người cháu muốn tìm quả thật chính là Hà Hâm, người đã sáng lập nên châu báu XIN. Dì và bà ấy là bạn thân từ nhỏ, hiện giờ cũng là đồng nghiệp. Quả thật bà ấy đang ngồi cách chỗ cháu hai ghế ngồi.”
Trong lòng Lâm Thiển như sực tỉnh: “Chính là bà Kim?”2“Không sai.” Lâm Thiển vừa mừng vừa sợ, đồng thời còn có cảm giác mất mát từng cơn. Quả nhiên, mẹ vứt bỏ cô là đúng, không có gánh nặng là cô thì mẹ mới có thể bắt đầu lại lần nữa tốt hơn. Hơn hai mươi năm, mẹ bỏ đi lúc cô chỉ mới năm tuổi. Năm tháng dài đằng đẵng đã khiến cô không thể nhớ nổi diện mạo của mẹ. Cho dù mẹ đứng trước mặt thì cô cũng không thể nào nhận ra.
Nhưng chủ yếu điều khiến cô vui mừng là dường như chồng của mẹ đối xử với mẹ rất tốt. Thế mới nói, quyết định bỏ cô lại lúc ban đầu của bà là rất chính xác.
Nhưng như vậy Lâm Thiển lại càng khó chấp nhận nổi. Khoảng thời gian có khó khăn đau khổ nhất, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện vứt bỏ7con mình. Lúc cảm thấy cuộc sống gian khổ, cô vẫn cắn răng kiên trì, chưa từng cảm thấy con cái là một gánh nặng, những sao mẹ lại như thế? Thì ra đối với mẹ, cô thật sự là gánh nặng.
Nước mắt của cô không ngừng rơi xuống đất. Kinh nghiệm mấy năm qua đã khiến cô học được cách che giấu cảm xúc của chính mình, nhưng giờ phút này cô chẳng thể che giấu được nữa. Tất cả khổ sở và đau lòng đều viết hết trên mặt. Trương Hiểu Mạch dang đôi tay ra ôm lấy cô giống như một người mẹ hiền. Bàn tay bà nhịp nhàng vỗ về lưng cô, an ủi: “Cháu dừng khóc, nghe dì nói hết đã, mẹ cháu cũng có nỗi khổ của mình.” Lâm Thiển chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, gấp gáp hỏi: “Có phải bà ấy đã9biết cháu là con gái của bà rồi không? Nếu đã biết, tại sao bà không nhận lại cháu?”
“Không phải, hôm nay bà ấy mới xác nhận được thôi.”
“Vừa rồi rõ ràng bà ấy còn hỏi ba cháu có phải Lâm Húc không. Bà ấy đã biết rõ cháu là con gái bà, nhưng vẫn không chịu nhận.” Lâm Thiển giống như một đứa trẻ đòi kẹo mà không được, khóc rất thê lương. “Bà ấy sợ cháu quấy rầy cuộc sống của mình bây giờ sao? Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ bà vẫn còn cảm thấy cháu là gánh nặng?” Trương Hiểu Mạch lắc đầu, nói: “Cô bé, cháu hãy nghe dì nói, hãy nghe dì nói trước được không?”
“Được, dì nói đi, cháu nghe.” Lâm Thiển cắn răng. Cô thật muốn nghe thử, cuối cùng là vì lý do gì khiến cho mẹ cô có thể1vứt bỏ đứa con ruột thịt của mình mà bỏ đi, lại còn bỏ mặc nhiều năm không lo. Trương Hiểu Mạch khẩn thiết kế: “Năm đó, chuyện ba cháu và nhân tình đã khiến mẹ cháu chịu đả kích rất lớn. Tuy rằng bà mẹ cháu quen biết nhau qua xem mắt, nhưng mẹ cháu thật lòng yêu ba cháu. Khi cả nhà ông ngoại cháu di dân sang nước Anh, bà ấy một mình ở lại trong nước không phải cũng vì ba cháu sao?”
“Khi đó, bà ấy cũng rất uất ức. Mỗi lần dì đến thăm bà, bà đều khóc. Bà ấy nói chỉ cần nhìn thấy cháu sẽ nghĩ ngay đến ba cháu, sau đó sẽ không kìm được mà khóc. Bà ấy còn nói, ban đêm lúc ngủ, đã nhiều lần bà ấy cố gắng kiềm chế suy nghĩ muốn bóp chết cháu. Dì ép1bà ấy đi khám bác sĩ tâm lý, nhưng cũng không ăn thua gì.”
“Tên Lâm Húc đó đúng là lòng lang dạ sói, bỏ vợ bỏ con mà đi. Bà ấy vô cùng đau khổ, thậm chí không có cách nào tiếp tục sống như thế, vì vậy đành tạm thời rời khỏi cháu để đi trị bệnh.”
“Nhưng bệnh này đâu phải chỉ một hai ngày là có thể trị khỏi. Bà ấy trị mãi chẳng hết, thậm chí còn nhiều lần tự sát, may mà nhờ người thân kịp thời phát hiện. Trong lần tự tử cuối cùng, bà ấy nhảy từ cửa sổ tầng ba xuống, may mà mạng lớn không chết. Nhưng khi tỉnh lại, bà ấy đã quên rất nhiều chuyện. Bác sĩ bảo bà ấy mắc phải chứng mất trí nhớ có lựa chọn, phong kín tất cả những chuyện mà mình muốn quên lãng.”
“Khoảng thời gian mất trí nhớ, bà ấy giống như được sống lại lần nữa, không ai dám nhắc đến cháu trước mặt bà. Cũng trong khoảng thời gian này, bà ấy gặp được chồng của mình bây giờ, chính là ông Kim Bách Minh.” “Kim tiên sinh là mối tình đầu của mẹ cháu, nhưng trong lúc mẹ cháu quen với ông ấy thì ông ấy đã kết hôn và có vợ có con rồi. Sau khi mẹ cháu phát hiện liền lập tức chia tay. Có lẽ là do duyên phận chưa dứt, lần gặp lại ấy, ông Kim đã ly hôn, mà mẹ cháu cũng đang độc thân.” “Ông Kim lại theo đuổi bà ấy lần nữa. Ông ấy đối xử với mẹ cháu tốt đến nỗi không thể nào tốt hơn. Hơn nữa ông ấy cũng không ép mẹ cháu sinh con. Vì mẹ cháu tự tử nhiều lần, trong một lần suýt chết đã mất đi khả năng sinh đẻ, sức khỏe cũng kém đi.”
“Mọi người cứ tưởng rằng bà ấy sẽ yên ổn sống qua ngày, nhưng ba năm trước, bà ấy chợt nhớ đến mình đã từng có một đứa con gái, trí nhớ bắt đầu khôi phục. Lúc bà ấy nhớ ra cháu đã toan lập tức đặt vé máy bay về nước, nhưng bị ông Kim ngăn lại.” “Từ góc độ của ông Kim mà nói, ông ấy không muốn mẹ cháu dính líu gì tới những người trước kia. Ông ấy sợ mẹ cháu bị kích thích rồi tổn thương lần nữa. Mẹ cháu cũng rất băn khoăn, đã nhiều năm rồi, không biết tình hình của cháu thế nào. Mà nếu đột ngột đến tìm cháu thì bà lại sợ sẽ khiến cháu tổn thương.”
“Kể từ sau khi khôi phục trí nhớ, không một ngày nào bà ấy không nhớ đến cháu. Lần này là vì ông Kim có công việc trong nước nên rốt cuộc bà ấy mới trở về được. Bà ấy giấu ông Kim, lén lần theo đầu mối tìm cháu. Chúng ta điều tra ra được Lâm thị năm đó đã phá sản, nhà cửa cũng không còn ở chỗ cũ. Về phần Lâm Húc, bà ấy chưa từng đề cập đến, dì cũng không dám hỏi. Nhưng đầu mối có được quá ít, tìm cháu chẳng khác nào mò kim đáy biển.”
“Khi dì tình cờ nhìn thấy trong danh sách khách mời có một người tên Lâm Thiển, dì đã đặc biệt cho người đi điều tra. Nhưng dù không thể chắc chắn được đó có phải là Lâm Thiển mà dì muốn tìm hay không. Dì nói tin này cho bà ấy biết, vì vậy mà một người chưa bao giờ tham dự công khai mọi hoạt động như bà ấy lại phá lệ đến đây.”
“Bà ấy không phải không muốn nhận cháu, chẳng qua bà ấy có quá nhiều băn khoăn. Nói thật cho cháu biết, ông Kim có ham muốn chiếm hữu rất mạnh đối với bà ấy, ngay từ đầu đã phản đối bà đi tìm con gái. Dù sao ông Kim cũng là chồng của bà ấy, bọn họ đã ở bên nhau hai mươi năm, bà ấy cũng phải tôn trọng cảm nhận của ông Kim một chút, cháu nói có đúng không?”
Quá khứ của Hà Hâm rất lận đận, chỉ có người hiểu rõ bà nhất là Trương Hiểu Mạch đây mới có thể tóm tắt chính xác và khái quát được sự bất lực cùng bất đắc dĩ của bà.
/1000
|