*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
_ “Em định về nhà sao?”
_ “Dù sao cũng tắc đường, chắc chắn không về kịp giờ ăn cơm, hay là mình ăn ở ngoài đi?” _ “Anh thật sự không hề theo dõi em. Anh chỉ lo lắng cho em thôi. Em gặp Kim Trang Sùng xong lại đi ra khỏi nội thành, nên anh mới vô cùng sốt ruột.” _ “Bà xã?...”
- “Alo, alo, alo, 123 123, em yêu à?..” Anh giả vờ thật dễ thương mất một lúc mà Lâm Thiển nhất định không trả lời anh một câu nào. Anh cũng không thể tự làm mất mặt mình hơn nữa.
“Alo, Nam Hách...” Hết cách, anh đành tìm cứu viện nhờ giúp đỡ, “Đang làm gì thế?”
Cố Nam Hách vừa2nói vừa cười hì hì, “Em đang ở nhà vợ, mẹ vợ nấu cơm cho ăn.” Cố Thành Kiêu: “...” Sao lại có cái thôi thúc muốn táng cho nó một trận qua điện thoại thế này hả?!
“Anh tìm em làm gì? Còn ấp a ấp úng nữa, nhưng em nói trước nhé, hôm nay em nhận lời ở với vợ cả ngày, quan trọng nhất là cả đêm, phải chăm sóc vợ thật tốt. Nên em kiên quyết không nhận lời hẹn tham gia bất kỳ hoạt động vui chơi nào đâu.”
Cố Thành Kiêu nghe không lọt tai nổi, hỏi vặn lại, “Từ trước đến nay chỉ có cậu hẹn anh tham gia máy hoạt động giải trí. Anh hẹn cậu đi7chơi từ bao giờ thể hả?”
Cố Nam Hách cười cười nói: “Ha ha ha, vậy anh có chuyện gì?” “Chị dâu cậu... đang cáu anh!”
“Hả? Cặp vợ chồng già nhà anh cũng cãi nhau à?”
Cố Thành Kiêu vội vàng đính chính, “Không hề cãi nhau, chỉ là... chỉ là... mâu thuẫn nho nhỏ thôi.”
“Vậy còn không phải cãi nhau à?”
“Không phải là cãi nhau!”
“Thôi được rồi được rồi, vậy vì sao hai người lại mâu thuẫn nho nhỏ vậy hả?” “Cậu đừng nhiều chuyện. Cậu mau nói cho anh biết phải làm thế nào để cô ấy bớt giận đi.” Cố Nam Hách có chút hả hê. Trước kia anh Hai và chị dâu không hề nể tình cho anh ăn thức ăn9cho chó. Bây giờ chị dâu giận, anh Hai bị ngược tả tơi, vậy thì phải cho ngược chết thôi, ha ha ha ha.
“Anh, anh, anh bình tĩnh một chút. Bây giờ anh chị đang ở đâu?”
“Đang tắc xe ngoài đường.”
“Chị dâu đang ngồi cạnh anh à?” Tâm trạng Cố Thành Kiêu buồn bực. Tôi cũng chỉ mong cô ấy ở bên cạnh, đến lúc dừng xe chỉ cần làm liều một cái là xong.
“Cô ấy đi một xe, anh đi một xe.” “A, vì vậy nên không thể nào nói chuyện mà anh cũng không biết chị dâu lái xe đi đâu đúng không?”
“Vậy anh đoán chị ấy sẽ đi đâu?”
Cố Thành Kiêu thoáng liếc ra ngoài đường. Bọn họ mới vào5nội thành, đường này là đường chính, anh cũng không đoán được cô sẽ đi đâu, “Có thể về nhà, cũng có thể đi đến công ty.”
“Chuyện này có vẻ không sáng sủa đâu nhé. Mâu thuẫn xích mích, chị ấy không bỏ nhà đi chứ? Không đến quán bar tìm thú vui chứ?”
Cố Thành Kiêu bực bội không thèm nói chuyện. Cố Nam Hách bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Nếu chị ấy về nhà, trong nhà anh có nhiều người như vậy, không có cách đâu, vì nếu anh cứ thân mật với chị ấy trước mặt hai đứa con, chị ấy không giận cũng sẽ nổi lửa. Còn nếu chị ấy đến công ty... Công ty chị ấy có người3làm thêm giờ không?” “Làm sao anh biết được!”
“Nếu có người thì anh mang cho mọi người ít đồ ăn khuya, cũng cùng lý lẽ, trước mặt nhân viên mà âu yếm, chị ấy không giận cũng sẽ nổi lửa. Còn nếu không có ai thì há há... tốt hơn làm luôn tại chỗ.” Cố Thành Kiêu khinh thường nói: “Cậu chỉ có chiều này thôi à?” “Không cần nhiều chiều, có tác dụng là được.” “Cái chiêu thất bại này mà tôi còn phải hỏi cậu à?”
Cố Nam Hách lại nói: “Vậy thì tăng cấp độ lên, tặng hoa, tặng túi, tặng kim cương để nịnh nọt.”
Cố Thành Kiêu đang muốn dè bỉu Nam Hách thì Lâm Thiển ở đằng trước bỗng nhiên xuống xe chạy vào ven đường. Anh vội vàng ngắt điện thoại rồi lao theo.
Cố Nam Hách ở đầu dây bên kia ngây người. Cái gì đấy hả? Tác dụng của em chỉ là tán gẫu vô vị với anh thôi hả? Cố Thành Kiêu thấy Lâm Thiển vội vàng xuống xe, chạy thục mạng phóng đến một cửa hiệu bên đường. Anh cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cứ đi theo cô thôi. Xe cộ hỗn loạn, người phía sau bị ứ lại còn tưởng có chuyện gì lớn, vội rối rít xuống xe xem thế nào. Lâm Thiển vọt đến một cửa hàng thời trang, hé cánh cửa kính ra rồi lén lút nhìn vào trong. Cố Thành Kiêu không hiểu chuyện gì, “Em nhìn gì vậy?” Lâm Thiển quay đầu lại, một tay kéo anh xuống, “Anh cúi xuống, đừng để bị phát hiện.” “Sao vậy?”
“Anh nhìn xem kia là ai!”
Cố Thành Kiêu nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Thiển, chỉ thấy ở khu dành cho nam giới ngồi đợi, Cổ Đông Quân đang ngồi nhìn điện thoại di động. “Là anh cả.” Cơ hội đây rồi, “Tình cờ lại gặp hai người họ, hay là hỏi xem họ đã ăn cơm chưa. Nếu chưa thì chúng ta cùng nhau đi ăn, mấy khi mới được gặp.” Lâm Thiển vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong, uất hận nói: “Người đi vào thử quần áo là Lâm Tiêu!” “Cái gì?” Cố Thành Kiêu không thể tin nổi, anh cảm thấy như mình đang nghe nhầm.
“Em tận mắt nhìn thấy Lâm Tiêu. Lâm Tiêu khoác tay anh cả đi chọn đồ, còn bây giờ đang đi thử đồ rồi.”
Cố Thành Kiêu: “...”
Lâm Thiển lấy điện thoại ra. Giờ cô đã học được chiêu lưu chứng cứ, muốn lấy điện thoại chụp lại những gì mình nhìn thấy. Cố Thành Kiêu cũng cảnh giác. Anh nín thở trầm ngâm nhìn vào bên trong, chờ đợi khoảnh khắc của phòng thay đồ mở ra. Ít lâu sau, cửa phòng thay đồ mở ra, Lâm Tiêu tươi cười bước ra từ bên trong. Từ khẩu hình có thể thấy cô ta đang nói: “Đông Quân, có đẹp không?” Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển cũng không dám tin vào mắt mình. Lâm Tiêu thì miễn bàn đi, nhưng Cổ Đông Quân không nên xuất hiện ở đây.
Đàn ông đưa phụ nữ đi mua sắm thì chắc chắn quan hệ không hề đơn giản.
Lâm Tiêu là chị vợ Cố Đông Quân, anh đưa chị vợ đi mua quần áo thì không hề thích hợp đúng không? Trong lòng Cố Thành Kiêu mơ hồ bồn chồn, nhưng anh vẫn nhất nhất không tin Cổ Đông Quân sẽ phạm sai lầm hạ đẳng này, “Có phải Lâm Du cũng ở đây không?”
Hai người nhìn một lượt trong cửa hàng. Không nhìn thấy Lâm Du.
Lâm Thiển tức giận bất bình nói: “Em cứ tưởng anh Cả là người đáng tin cậy nhất đấy.”
“Đừng vội vã quy kết như vậy. Nhìn kĩ rồi hẵng nói.”
Cổ Đông Quân đặt điện thoại xuống rồi đứng lên. Vì anh đưa lưng về phía cửa kính nên họ không nhìn được mặt của anh. Hai người chỉ thấy Cổ Đông Quân gật đầu một cái rồi nhanh chóng bước đến chiếc bàn đằng trước.
Lâm Tiêu mỉm cười bước theo sau, hai mắt sáng như sao nhìn Cố Đông Quân. Đã lâu không gặp, chị Lâm Tiểu thay đổi rất nhiều. Chị ta đã cắt đi mái tóc dài, bây giờ là tóc ngắn nhuộm màu thời thượng, có phong cách thục nữ dịu dàng, lại có phần hoạt bát, vô cùng xinh xắn. Thiếu nữ trẻ tuổi thì lại thích làm ra vẻ chín chắn. Còn phụ nữ lớn tuổi lại thích ra vẻ mình còn non nớt. Lâm Tiêu đang mặc bộ đồ thể thao, áo polo màu hồng có mũ trùm và chân váy ngắn. Nhìn thoáng qua chị ta còn trẻ hơn cả trước kia, ăn mặc cũng như cô gái còn trong độ tuổi đôi mươi.
_ “Em định về nhà sao?”
_ “Dù sao cũng tắc đường, chắc chắn không về kịp giờ ăn cơm, hay là mình ăn ở ngoài đi?” _ “Anh thật sự không hề theo dõi em. Anh chỉ lo lắng cho em thôi. Em gặp Kim Trang Sùng xong lại đi ra khỏi nội thành, nên anh mới vô cùng sốt ruột.” _ “Bà xã?...”
- “Alo, alo, alo, 123 123, em yêu à?..” Anh giả vờ thật dễ thương mất một lúc mà Lâm Thiển nhất định không trả lời anh một câu nào. Anh cũng không thể tự làm mất mặt mình hơn nữa.
“Alo, Nam Hách...” Hết cách, anh đành tìm cứu viện nhờ giúp đỡ, “Đang làm gì thế?”
Cố Nam Hách vừa2nói vừa cười hì hì, “Em đang ở nhà vợ, mẹ vợ nấu cơm cho ăn.” Cố Thành Kiêu: “...” Sao lại có cái thôi thúc muốn táng cho nó một trận qua điện thoại thế này hả?!
“Anh tìm em làm gì? Còn ấp a ấp úng nữa, nhưng em nói trước nhé, hôm nay em nhận lời ở với vợ cả ngày, quan trọng nhất là cả đêm, phải chăm sóc vợ thật tốt. Nên em kiên quyết không nhận lời hẹn tham gia bất kỳ hoạt động vui chơi nào đâu.”
Cố Thành Kiêu nghe không lọt tai nổi, hỏi vặn lại, “Từ trước đến nay chỉ có cậu hẹn anh tham gia máy hoạt động giải trí. Anh hẹn cậu đi7chơi từ bao giờ thể hả?”
Cố Nam Hách cười cười nói: “Ha ha ha, vậy anh có chuyện gì?” “Chị dâu cậu... đang cáu anh!”
“Hả? Cặp vợ chồng già nhà anh cũng cãi nhau à?”
Cố Thành Kiêu vội vàng đính chính, “Không hề cãi nhau, chỉ là... chỉ là... mâu thuẫn nho nhỏ thôi.”
“Vậy còn không phải cãi nhau à?”
“Không phải là cãi nhau!”
“Thôi được rồi được rồi, vậy vì sao hai người lại mâu thuẫn nho nhỏ vậy hả?” “Cậu đừng nhiều chuyện. Cậu mau nói cho anh biết phải làm thế nào để cô ấy bớt giận đi.” Cố Nam Hách có chút hả hê. Trước kia anh Hai và chị dâu không hề nể tình cho anh ăn thức ăn9cho chó. Bây giờ chị dâu giận, anh Hai bị ngược tả tơi, vậy thì phải cho ngược chết thôi, ha ha ha ha.
“Anh, anh, anh bình tĩnh một chút. Bây giờ anh chị đang ở đâu?”
“Đang tắc xe ngoài đường.”
“Chị dâu đang ngồi cạnh anh à?” Tâm trạng Cố Thành Kiêu buồn bực. Tôi cũng chỉ mong cô ấy ở bên cạnh, đến lúc dừng xe chỉ cần làm liều một cái là xong.
“Cô ấy đi một xe, anh đi một xe.” “A, vì vậy nên không thể nào nói chuyện mà anh cũng không biết chị dâu lái xe đi đâu đúng không?”
“Vậy anh đoán chị ấy sẽ đi đâu?”
Cố Thành Kiêu thoáng liếc ra ngoài đường. Bọn họ mới vào5nội thành, đường này là đường chính, anh cũng không đoán được cô sẽ đi đâu, “Có thể về nhà, cũng có thể đi đến công ty.”
“Chuyện này có vẻ không sáng sủa đâu nhé. Mâu thuẫn xích mích, chị ấy không bỏ nhà đi chứ? Không đến quán bar tìm thú vui chứ?”
Cố Thành Kiêu bực bội không thèm nói chuyện. Cố Nam Hách bắt đầu thao thao bất tuyệt, “Nếu chị ấy về nhà, trong nhà anh có nhiều người như vậy, không có cách đâu, vì nếu anh cứ thân mật với chị ấy trước mặt hai đứa con, chị ấy không giận cũng sẽ nổi lửa. Còn nếu chị ấy đến công ty... Công ty chị ấy có người3làm thêm giờ không?” “Làm sao anh biết được!”
“Nếu có người thì anh mang cho mọi người ít đồ ăn khuya, cũng cùng lý lẽ, trước mặt nhân viên mà âu yếm, chị ấy không giận cũng sẽ nổi lửa. Còn nếu không có ai thì há há... tốt hơn làm luôn tại chỗ.” Cố Thành Kiêu khinh thường nói: “Cậu chỉ có chiều này thôi à?” “Không cần nhiều chiều, có tác dụng là được.” “Cái chiêu thất bại này mà tôi còn phải hỏi cậu à?”
Cố Nam Hách lại nói: “Vậy thì tăng cấp độ lên, tặng hoa, tặng túi, tặng kim cương để nịnh nọt.”
Cố Thành Kiêu đang muốn dè bỉu Nam Hách thì Lâm Thiển ở đằng trước bỗng nhiên xuống xe chạy vào ven đường. Anh vội vàng ngắt điện thoại rồi lao theo.
Cố Nam Hách ở đầu dây bên kia ngây người. Cái gì đấy hả? Tác dụng của em chỉ là tán gẫu vô vị với anh thôi hả? Cố Thành Kiêu thấy Lâm Thiển vội vàng xuống xe, chạy thục mạng phóng đến một cửa hiệu bên đường. Anh cũng không biết có chuyện gì xảy ra, cứ đi theo cô thôi. Xe cộ hỗn loạn, người phía sau bị ứ lại còn tưởng có chuyện gì lớn, vội rối rít xuống xe xem thế nào. Lâm Thiển vọt đến một cửa hàng thời trang, hé cánh cửa kính ra rồi lén lút nhìn vào trong. Cố Thành Kiêu không hiểu chuyện gì, “Em nhìn gì vậy?” Lâm Thiển quay đầu lại, một tay kéo anh xuống, “Anh cúi xuống, đừng để bị phát hiện.” “Sao vậy?”
“Anh nhìn xem kia là ai!”
Cố Thành Kiêu nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Thiển, chỉ thấy ở khu dành cho nam giới ngồi đợi, Cổ Đông Quân đang ngồi nhìn điện thoại di động. “Là anh cả.” Cơ hội đây rồi, “Tình cờ lại gặp hai người họ, hay là hỏi xem họ đã ăn cơm chưa. Nếu chưa thì chúng ta cùng nhau đi ăn, mấy khi mới được gặp.” Lâm Thiển vẫn nhìn chằm chằm vào bên trong, uất hận nói: “Người đi vào thử quần áo là Lâm Tiêu!” “Cái gì?” Cố Thành Kiêu không thể tin nổi, anh cảm thấy như mình đang nghe nhầm.
“Em tận mắt nhìn thấy Lâm Tiêu. Lâm Tiêu khoác tay anh cả đi chọn đồ, còn bây giờ đang đi thử đồ rồi.”
Cố Thành Kiêu: “...”
Lâm Thiển lấy điện thoại ra. Giờ cô đã học được chiêu lưu chứng cứ, muốn lấy điện thoại chụp lại những gì mình nhìn thấy. Cố Thành Kiêu cũng cảnh giác. Anh nín thở trầm ngâm nhìn vào bên trong, chờ đợi khoảnh khắc của phòng thay đồ mở ra. Ít lâu sau, cửa phòng thay đồ mở ra, Lâm Tiêu tươi cười bước ra từ bên trong. Từ khẩu hình có thể thấy cô ta đang nói: “Đông Quân, có đẹp không?” Cố Thành Kiêu và Lâm Thiển cũng không dám tin vào mắt mình. Lâm Tiêu thì miễn bàn đi, nhưng Cổ Đông Quân không nên xuất hiện ở đây.
Đàn ông đưa phụ nữ đi mua sắm thì chắc chắn quan hệ không hề đơn giản.
Lâm Tiêu là chị vợ Cố Đông Quân, anh đưa chị vợ đi mua quần áo thì không hề thích hợp đúng không? Trong lòng Cố Thành Kiêu mơ hồ bồn chồn, nhưng anh vẫn nhất nhất không tin Cổ Đông Quân sẽ phạm sai lầm hạ đẳng này, “Có phải Lâm Du cũng ở đây không?”
Hai người nhìn một lượt trong cửa hàng. Không nhìn thấy Lâm Du.
Lâm Thiển tức giận bất bình nói: “Em cứ tưởng anh Cả là người đáng tin cậy nhất đấy.”
“Đừng vội vã quy kết như vậy. Nhìn kĩ rồi hẵng nói.”
Cổ Đông Quân đặt điện thoại xuống rồi đứng lên. Vì anh đưa lưng về phía cửa kính nên họ không nhìn được mặt của anh. Hai người chỉ thấy Cổ Đông Quân gật đầu một cái rồi nhanh chóng bước đến chiếc bàn đằng trước.
Lâm Tiêu mỉm cười bước theo sau, hai mắt sáng như sao nhìn Cố Đông Quân. Đã lâu không gặp, chị Lâm Tiểu thay đổi rất nhiều. Chị ta đã cắt đi mái tóc dài, bây giờ là tóc ngắn nhuộm màu thời thượng, có phong cách thục nữ dịu dàng, lại có phần hoạt bát, vô cùng xinh xắn. Thiếu nữ trẻ tuổi thì lại thích làm ra vẻ chín chắn. Còn phụ nữ lớn tuổi lại thích ra vẻ mình còn non nớt. Lâm Tiêu đang mặc bộ đồ thể thao, áo polo màu hồng có mũ trùm và chân váy ngắn. Nhìn thoáng qua chị ta còn trẻ hơn cả trước kia, ăn mặc cũng như cô gái còn trong độ tuổi đôi mươi.
/1000
|