*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Đông Quân không thể nhịn được nữa, “Lâm Tiểu, xin hãy chú ý cử chỉ của cô.” “Sao hả?” Lâm Tiêu quần áo trẻ trung, chớp mắt mấy cái nhìn anh ngây thơ, “Em làm sao?” Cố Đông Quân cảm thấy da đầu tê rần, trả tiền xong anh liền đi khỏi: “Được rồi, mua xong rồi, giờ tôi có thể đi được chưa?” Lâm Tiêu bỗng cà nhắc, “Ui da!” Suýt chút ngã nhào xuống đất, cả người cô ta nhào vào lòng Cố Đông Quân
Lần này Cố Đông Quân đã đề phòng, anh nhích sang một bên, phản ứng chớp nhoáng, tránh né cái “ôm ấp yêu thương” của cô ta.
Lâm Tiêu không đạt được mục đích, bèn vội vịn lấy hộc tủ trước quầy tính tiền, hờn dỗi một2câu, “Đỡ em một chút thì sao chứ?”
“Tôi nói này, chân cô bị thương nặng thể thì đến bệnh viện đi, đừng lôi kéo tôi dạo đông dạo tây, tôi phải về nhà.” “Về nhà? Tiểu Du đang chờ anh ở nhà à?”
Trong mắt Lâm Tiêu đầy vẻ ước ao: “Có người chờ ở nhà thật hạnh phúc, em cũng muốn có người có thể chờ em.”
Mấy nữ nhân viên trong cửa hàng thời trang đều hoang mang
Hóa ra bọn họ không phải tình nhân, chẳng trách sắc mặt của người đàn ông này thật kém.
Cố Đông Quân không trả lời, cũng không muốn đối đáp qua lại
Anh nhìn đồng hồ, thật sự không thể kéo dài được nữa, “Nếu cô đến bệnh viện thì cứ ứng trước tiền thuốc men, xong rồi7cầm hóa đơn đến tìm tới thanh toán
Tôi thật sự phải đi.” Nói xong, Cố Đông Quân chẳng thèm nhìn cô ta, bỏ đi thẳng
“Này này.” Lâm Tiêu cầm lấy túi xách và áo khoác từ tay nhân viên bán hàng, vội vội vàng vàng đuổi theo, “Chờ chút đã, bây giờ em đi đúng không tiện.”
Lâm Tiêu lại khoác tay anh, cô ta nắm rất chặt, anh hất hất khuỷu tay cũng không vùng ra được
“Buông ra!” Cố Đông Quân biểu đạt rõ sự tức giận trong lòng.
Nếu như nói sự nhường nhịn trước đó chỉ vì ngại lỡ tay làm cô ta bị thương và phá vỡ mối quan hệ giữa cô ta và Tiểu Du, thì giờ đây lời nói và cử chỉ của cô ta đã vượt quá giới9hạn khoan nhượng của anh.
“Nếu không buông ra, tôi không khách sáo với cô đâu!”
Giọng nói của Cố Đông Quân vừa thô lỗ lại vừa nghiêm khắc vang vọng khắp cửa hàng thời trang, khiến tất cả mọi người trong cửa hàng đều ngoái đầu nhìn lại.
Lâm Tiêu cũng sợ xấu hổ, biết điều buông tay anh ra
Cô ta mang một đôi bốt cao quá gối nên anh không nhìn thấy mắt cá chân dưới giày bốt có bị thương hay không
Cô ta nói chân đau, anh chỉ có thể chấp nhận
Tuy nhiên, anh đã ở trong quan trường nhiều năm, có thể phân biệt người hay quỷ, đương nhiên nhìn ra được thủ đoạn nhỏ của Lâm Tiêu
“Chao ôi, anh đừng hung dữ vậy mà.” Lâm Tiêu nhẹ nhàng nói: “Em tự5đi cũng được, nhưng sẽ đi chậm lắm, tại mắt cá chân đau...” “Lâm Tiêu, thật ra tôi có thể vạch trần rất nhiều lời nói dối của cô, chỉ là tôi không muốn mà thôi.”
Lâm Tiêu: “...”
“Tôi chỉ biết là, dù cô đối xử với Tiểu Du thế nào thì trong lòng cô ấy luôn xem cô như chị ruột của mình
Chuyện hôm nay, nếu Tiểu Du biết cô tâm kế và thủ đoạn thế này, e rằng cô ấy sẽ rất đau buồn
Tôi không muốn cô ấy suy nghĩ nhiều để rồi buồn hơn
Vậy nên, tôi mong cô tự trọng.” Lâm Tiểu thấy thái độ của anh kiên quyết thì chợt cười khẽ, “Ha, em biết trong lòng anh xem thường em.” Cố Đông Quân lắc đầu: “Không đến nỗi thế,3không để trong lòng thì làm sao đến nỗi coi trọng hay là xem thường?” Sự tuyệt tình của anh và ánh mắt của người xung quanh khiến Lâm Tiêu cảm thấy vô cùng nhục nhã
Mấy năm nay, nhất là mấy ngày gần đây, bên cạnh cô ta có rất nhiều người vây quanh
Được người ta lấy lòng đã quen, đột nhiên bị đối xử lạnh nhạt, lòng tự ái của cô ta bị tổn thương nghiêm trọng.
Nếu như nói những người vây quanh không biết rõ quá khứ của cô ta, chẳng qua chỉ xem trọng nhan sắc và dáng người của cô ta, hưởng thụ sự sung sướng nhất thời, thì cô ta cũng có thể thoải mái đòi lấy những thứ mà cô ta muốn.
Thế nhưng, Cố Đông Quân là người biết rõ quá khứ của cô ta, mà cô ta cũng hiểu rõ tính tình của Cố Đông Quân, cô ta thật sự có tình cảm với anh.
Tuy rằng chính cô ta cũng không biết rốt cuộc phần tình cảm này có chân thành hay không.
Vào lúc cô ta ngây người, Cố Đông Quân đã sải bước đi ra ngoài, không hề ngoảnh lại
Cảm giác đau lòng đã lâu không thể nghiệm quanh quẩn xung quanh cô ta
Cô ta không biết mình đau lòng nhiều hơn, hay lòng tự trọng bị tổn thương nhiều hơn
Tóm lại, cô ta không muốn để Cố Đông Quân chuồn khỏi dễ dàng như vậy.
Dù anh đã nhìn thấu mánh khóe của cô ta từ đầu, nhưng cô ta vẫn muốn lưu lại chút gì đó trên người anh để làm Lâm Du khó chịu.
Những năm gần đây, dựa vào đâu mà cô ta bị người xa lánh lạnh nhạt, còn Lâm Du lại sống hạnh phúc như thế! Nghĩ vậy, Lâm Tiêu bất chấp mọi việc mà đuổi theo, chạy nhanh để đuổi kịp Cố Đông Quân rồi ôm chầm lấy anh
Cố Đông Quân đơ người, lưng như bị kim chích
Anh nghĩ bụng, nơi này là trung tâm thương mại, xác suất chạm mặt người quen tương đối cao
Ngộ nhỡ có ai đó nói đến tại Lâm Du, vậy thì anh nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội
Hôm nay thật là xui xẻo mà!
“Buông ra!” Cố Đông Quân gần nhẹ cảnh cáo, quay lại nhìn cô ta thật hung hãn
Trong lời cảnh cáo còn mang theo vài phần ghét bỏ.
Nhưng Lâm Tiêu lại đắc ý mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy eo anh
Cô ta ngửa đầu, nhìn vào đôi mắt hung hãn của anh: “Em không buông đấy, không buông đấy thì sao nào
Em muốn trên người anh nhiễm phải mùi nước hoa của em, ít nhất cũng phải để Lâm Du đoán ra được.”
Cố Đông Quân nhíu mày, giận dữ mắng một câu, “Đồ thần kinh.”
Lâm Tiêu là người đã từng bị bệnh tâm lý, thế nên rất mẫn cảm với ba chữ “đồ thần kinh” này
Mặt cô ta biển sắc, như cười mà không phải cười, đe dọa anh, “Hoặc là anh đích thân đưa em về nhà, hoặc là ngay bây giờ em sẽ gọi điện cho Lâm Du, nói rằng em và anh đã lén lút ở bên nhau một thời gian dài.”
“Cô dám bịa đặt tin đồn thất thiệt cho tôi?” “Sao lại không dám chứ? Em còn dám nói chúng ta đã có con với nhau, Tiểu Nguyệt Lượng của nó sắp được làm chị nữa kìa.”
Cố Đông Quân không thể nhịn được nữa, rít lên: “Mẹ nó, cô đang bịa đặt cái gì đấy?”
Lúc này, trong trung tâm thương mại có rất nhiều người qua lại, Lâm Tiêu dây dưa đến cùng với Cố Đông Quân, không màng sĩ diện lớn tiếng kêu la: “Em muốn nói cho Lâm Du biết, em với anh đã lén lút ở bên nhau một thời gian dài, em đã có con của anh!”
Cố Đông Quân: “...”
Người vây xem chỉ trỏ càng ngày càng nhiều.
Với loại chuyện thế này, chỉ dựa vào một cái miệng của Cố Đông Quân thì quả thật không thể giải thích rõ
Người ta kiên quyết muốn giới nước bẩn vào người bạn, dù bạn vô tội thì toàn thân cũng sẽ hôi hám.
Sắc mặt của Cố Đông Quân đỏ bừng lên vì phẫn nộ
Trông thấy xung quanh càng lúc càng có nhiều người vây tới, anh chỉ có thể giải thích: “Lừa đảo, cô ta là kẻ lừa đảo, cô ta là kẻ điên.” Nói rồi anh liền chơi liều bóp lấy cổ tay cô ta, trừ phi cô ta muốn gãy xương, còn không thì phải buông tay
“A...” Lâm Tiêu bị đau, khóc lóc la hét, “Quần áo trên người em là anh vừa mua cho em mà, anh còn ngụy biện cái gì chứ?” “...” Cố Đông Quân thật sự khó lòng giãi bày, có nỗi khổ khó nói ra.
Cố Đông Quân không thể nhịn được nữa, “Lâm Tiểu, xin hãy chú ý cử chỉ của cô.” “Sao hả?” Lâm Tiêu quần áo trẻ trung, chớp mắt mấy cái nhìn anh ngây thơ, “Em làm sao?” Cố Đông Quân cảm thấy da đầu tê rần, trả tiền xong anh liền đi khỏi: “Được rồi, mua xong rồi, giờ tôi có thể đi được chưa?” Lâm Tiêu bỗng cà nhắc, “Ui da!” Suýt chút ngã nhào xuống đất, cả người cô ta nhào vào lòng Cố Đông Quân
Lần này Cố Đông Quân đã đề phòng, anh nhích sang một bên, phản ứng chớp nhoáng, tránh né cái “ôm ấp yêu thương” của cô ta.
Lâm Tiêu không đạt được mục đích, bèn vội vịn lấy hộc tủ trước quầy tính tiền, hờn dỗi một2câu, “Đỡ em một chút thì sao chứ?”
“Tôi nói này, chân cô bị thương nặng thể thì đến bệnh viện đi, đừng lôi kéo tôi dạo đông dạo tây, tôi phải về nhà.” “Về nhà? Tiểu Du đang chờ anh ở nhà à?”
Trong mắt Lâm Tiêu đầy vẻ ước ao: “Có người chờ ở nhà thật hạnh phúc, em cũng muốn có người có thể chờ em.”
Mấy nữ nhân viên trong cửa hàng thời trang đều hoang mang
Hóa ra bọn họ không phải tình nhân, chẳng trách sắc mặt của người đàn ông này thật kém.
Cố Đông Quân không trả lời, cũng không muốn đối đáp qua lại
Anh nhìn đồng hồ, thật sự không thể kéo dài được nữa, “Nếu cô đến bệnh viện thì cứ ứng trước tiền thuốc men, xong rồi7cầm hóa đơn đến tìm tới thanh toán
Tôi thật sự phải đi.” Nói xong, Cố Đông Quân chẳng thèm nhìn cô ta, bỏ đi thẳng
“Này này.” Lâm Tiêu cầm lấy túi xách và áo khoác từ tay nhân viên bán hàng, vội vội vàng vàng đuổi theo, “Chờ chút đã, bây giờ em đi đúng không tiện.”
Lâm Tiêu lại khoác tay anh, cô ta nắm rất chặt, anh hất hất khuỷu tay cũng không vùng ra được
“Buông ra!” Cố Đông Quân biểu đạt rõ sự tức giận trong lòng.
Nếu như nói sự nhường nhịn trước đó chỉ vì ngại lỡ tay làm cô ta bị thương và phá vỡ mối quan hệ giữa cô ta và Tiểu Du, thì giờ đây lời nói và cử chỉ của cô ta đã vượt quá giới9hạn khoan nhượng của anh.
“Nếu không buông ra, tôi không khách sáo với cô đâu!”
Giọng nói của Cố Đông Quân vừa thô lỗ lại vừa nghiêm khắc vang vọng khắp cửa hàng thời trang, khiến tất cả mọi người trong cửa hàng đều ngoái đầu nhìn lại.
Lâm Tiêu cũng sợ xấu hổ, biết điều buông tay anh ra
Cô ta mang một đôi bốt cao quá gối nên anh không nhìn thấy mắt cá chân dưới giày bốt có bị thương hay không
Cô ta nói chân đau, anh chỉ có thể chấp nhận
Tuy nhiên, anh đã ở trong quan trường nhiều năm, có thể phân biệt người hay quỷ, đương nhiên nhìn ra được thủ đoạn nhỏ của Lâm Tiêu
“Chao ôi, anh đừng hung dữ vậy mà.” Lâm Tiêu nhẹ nhàng nói: “Em tự5đi cũng được, nhưng sẽ đi chậm lắm, tại mắt cá chân đau...” “Lâm Tiêu, thật ra tôi có thể vạch trần rất nhiều lời nói dối của cô, chỉ là tôi không muốn mà thôi.”
Lâm Tiêu: “...”
“Tôi chỉ biết là, dù cô đối xử với Tiểu Du thế nào thì trong lòng cô ấy luôn xem cô như chị ruột của mình
Chuyện hôm nay, nếu Tiểu Du biết cô tâm kế và thủ đoạn thế này, e rằng cô ấy sẽ rất đau buồn
Tôi không muốn cô ấy suy nghĩ nhiều để rồi buồn hơn
Vậy nên, tôi mong cô tự trọng.” Lâm Tiểu thấy thái độ của anh kiên quyết thì chợt cười khẽ, “Ha, em biết trong lòng anh xem thường em.” Cố Đông Quân lắc đầu: “Không đến nỗi thế,3không để trong lòng thì làm sao đến nỗi coi trọng hay là xem thường?” Sự tuyệt tình của anh và ánh mắt của người xung quanh khiến Lâm Tiêu cảm thấy vô cùng nhục nhã
Mấy năm nay, nhất là mấy ngày gần đây, bên cạnh cô ta có rất nhiều người vây quanh
Được người ta lấy lòng đã quen, đột nhiên bị đối xử lạnh nhạt, lòng tự ái của cô ta bị tổn thương nghiêm trọng.
Nếu như nói những người vây quanh không biết rõ quá khứ của cô ta, chẳng qua chỉ xem trọng nhan sắc và dáng người của cô ta, hưởng thụ sự sung sướng nhất thời, thì cô ta cũng có thể thoải mái đòi lấy những thứ mà cô ta muốn.
Thế nhưng, Cố Đông Quân là người biết rõ quá khứ của cô ta, mà cô ta cũng hiểu rõ tính tình của Cố Đông Quân, cô ta thật sự có tình cảm với anh.
Tuy rằng chính cô ta cũng không biết rốt cuộc phần tình cảm này có chân thành hay không.
Vào lúc cô ta ngây người, Cố Đông Quân đã sải bước đi ra ngoài, không hề ngoảnh lại
Cảm giác đau lòng đã lâu không thể nghiệm quanh quẩn xung quanh cô ta
Cô ta không biết mình đau lòng nhiều hơn, hay lòng tự trọng bị tổn thương nhiều hơn
Tóm lại, cô ta không muốn để Cố Đông Quân chuồn khỏi dễ dàng như vậy.
Dù anh đã nhìn thấu mánh khóe của cô ta từ đầu, nhưng cô ta vẫn muốn lưu lại chút gì đó trên người anh để làm Lâm Du khó chịu.
Những năm gần đây, dựa vào đâu mà cô ta bị người xa lánh lạnh nhạt, còn Lâm Du lại sống hạnh phúc như thế! Nghĩ vậy, Lâm Tiêu bất chấp mọi việc mà đuổi theo, chạy nhanh để đuổi kịp Cố Đông Quân rồi ôm chầm lấy anh
Cố Đông Quân đơ người, lưng như bị kim chích
Anh nghĩ bụng, nơi này là trung tâm thương mại, xác suất chạm mặt người quen tương đối cao
Ngộ nhỡ có ai đó nói đến tại Lâm Du, vậy thì anh nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội
Hôm nay thật là xui xẻo mà!
“Buông ra!” Cố Đông Quân gần nhẹ cảnh cáo, quay lại nhìn cô ta thật hung hãn
Trong lời cảnh cáo còn mang theo vài phần ghét bỏ.
Nhưng Lâm Tiêu lại đắc ý mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy eo anh
Cô ta ngửa đầu, nhìn vào đôi mắt hung hãn của anh: “Em không buông đấy, không buông đấy thì sao nào
Em muốn trên người anh nhiễm phải mùi nước hoa của em, ít nhất cũng phải để Lâm Du đoán ra được.”
Cố Đông Quân nhíu mày, giận dữ mắng một câu, “Đồ thần kinh.”
Lâm Tiêu là người đã từng bị bệnh tâm lý, thế nên rất mẫn cảm với ba chữ “đồ thần kinh” này
Mặt cô ta biển sắc, như cười mà không phải cười, đe dọa anh, “Hoặc là anh đích thân đưa em về nhà, hoặc là ngay bây giờ em sẽ gọi điện cho Lâm Du, nói rằng em và anh đã lén lút ở bên nhau một thời gian dài.”
“Cô dám bịa đặt tin đồn thất thiệt cho tôi?” “Sao lại không dám chứ? Em còn dám nói chúng ta đã có con với nhau, Tiểu Nguyệt Lượng của nó sắp được làm chị nữa kìa.”
Cố Đông Quân không thể nhịn được nữa, rít lên: “Mẹ nó, cô đang bịa đặt cái gì đấy?”
Lúc này, trong trung tâm thương mại có rất nhiều người qua lại, Lâm Tiêu dây dưa đến cùng với Cố Đông Quân, không màng sĩ diện lớn tiếng kêu la: “Em muốn nói cho Lâm Du biết, em với anh đã lén lút ở bên nhau một thời gian dài, em đã có con của anh!”
Cố Đông Quân: “...”
Người vây xem chỉ trỏ càng ngày càng nhiều.
Với loại chuyện thế này, chỉ dựa vào một cái miệng của Cố Đông Quân thì quả thật không thể giải thích rõ
Người ta kiên quyết muốn giới nước bẩn vào người bạn, dù bạn vô tội thì toàn thân cũng sẽ hôi hám.
Sắc mặt của Cố Đông Quân đỏ bừng lên vì phẫn nộ
Trông thấy xung quanh càng lúc càng có nhiều người vây tới, anh chỉ có thể giải thích: “Lừa đảo, cô ta là kẻ lừa đảo, cô ta là kẻ điên.” Nói rồi anh liền chơi liều bóp lấy cổ tay cô ta, trừ phi cô ta muốn gãy xương, còn không thì phải buông tay
“A...” Lâm Tiêu bị đau, khóc lóc la hét, “Quần áo trên người em là anh vừa mua cho em mà, anh còn ngụy biện cái gì chứ?” “...” Cố Đông Quân thật sự khó lòng giãi bày, có nỗi khổ khó nói ra.
/1000
|