Trình Kiều đã tỏ ý từ chối khá rõ ràng nhưng anh chàng bạn học người Ý vẫn kiên trì theo đuổi.
Mặc dù đàn ông nước này có tiếng trăng hoa, nhưng về độ lãng mạn thì họ quả là đứng đầu thế giới.
Mỗi buổi sáng đến studio, Trình Kiều đều nhận được một bông hồng còn nguyên sương sớm, kèm với một bài thơ tình của Shakespeare.
Công bằng mà nói, được người khác theo đuổi cũng là chuyện vui, nhưng tâm trạng của Trình Kiều chẳng phấn chấn lên được. Bởi vì “bạn tốt” Lâm Sở Thành của cô không biết đã gặp phải chuyện gì trái ý, dường như lúc nào cũng khó ở.
Chẳng hạn như chuyện ăn uống. Trước đây anh vô cùng hợp tác, chỉ cần cô nói ăn gì, anh đều đồng ý.
Nhưng dạo này thì khác hẳn, cô muốn ăn ở căn tin, anh đòi ra nhà hàng bên ngoài; cô gọi món Trung, anh liền chọn cơm Tây; cô muốn đi hướng Tây, nhất định anh sẽ về hướng Đông.
Cứ giằng co đến gần một tháng, Trình Kiều không thể chịu đựng được nữa, trên đường đi ra nhà ăn, cô thẳng thắn hỏi anh:
“Dạo này cậu làm sao thế, ăn một bữa cơm cũng khó khăn vậy à? Món này không được, món kia cũng chẳng xong, chốt lại cậu muốn thế nào hả? Thần tiên cũng không có loại đãi ngộ này đâu nhé!”
Lâm Sở Thành chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục đi thẳng. Đi được vài bước mới nhận ra người đằng sau không đi cùng mình. Anh quay lại, Trình Kiều vẫn đứng tại chỗ hung hăng lườm anh, rồi xoay người đi về hướng trạm tàu điện ngầm.
Lâm Sở Thành không ngờ thái độ của cô lại như vậy, vài giây sau mới phản ứng kịp, đuổi theo cô trong vô thức. Nhưng anh cũng chỉ đi theo thôi chứ không nói chuyện.
“Cậu theo tôi làm gì?”
Thấy anh đi tới, Trình Kiều cũng chẳng thèm ngó ngàng, nói:
“Hôm nay không ăn cơm nữa, chúng ta tạm biệt thôi.”
Lâm Sở Thành không hiểu vế sau của câu: “Cái gì?”
Trình Kiều bĩu môi dừng bước, nhìn anh hỏi:
“Nói thật đi, gần đây cậu làm sao thế?”
Không hỏi thì không sao, vừa mới hỏi cái, gương mặt kia lại sưng lên.
Trình Kiều nhìn vẻ mặt này của anh liền bực mình: “Thôi được rồi, coi như tôi chưa hỏi, gặp lại sau nhé!”
Cô nói rồi cà thẻ vào trạm tàu điện ngầm, lên tàu mới phát hiện ra anh cũng đi theo.
“Cậu theo tôi làm gì? Đã bảo không ăn cơm nữa rồi còn!”Cô tức giận nói.
Có lẽ là do lần đầu tiên cô nổi nóng, Lâm Sở Thành không thích nghi được, ngẩn người một lúc mới nói: “Tôi đưa cậu về.”
Người đã ngồi trên tàu điện ngầm rồi, Trình Kiều cũng không thể đá anh xuống được. Mặc dù cô có hơi muốn làm như thế.
Thời điểm này, tàu điện ngầm không đông lắm, Trình Kiều kiềm chế thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nữa.
Đi cùng với anh, cô dường như luôn mất bình tĩnh.
“Đó là lý do cậu không có bạn bè đó, cậu có biết không hả? Đâu phải ai cũng như cậu, lúc tâm trạng tồi tệ chỉ biết kìm nén. Có bạn bè để làm gì, không phải để xả hết ra cho nhẹ lòng à? Cậu cứ như vậy, có tức chết tôi cũng không quan tâm nữa…”
Cô cứ lải nhải như vậy suốt cả quãng đường, vậy mà Lâm Sở Thành không phản bác lấy một chữ. Vì vậy nên tới cửa kí tức xá rồi mà cô vẫn chưa giáo huấn xong.
“Trình Kiều”, cuối cùng Lâm Sở Thành cũng ngắt lời cô, chậm rãi nói: “Tôi không cần bạn bè như vậy.”
Trình Kiều bị anh “vả mặt” như vậy, dường như không nói nên lời. Một giây tiếp theo, trong lòng cô hơi khó chịu, mũi cũng chua xót: “Cậu…”
“Chắc là tôi, chỉ cần em thôi.” Không chờ cô nói hết câu, anh lại bổ sung.
Lâm Sở Thành nói xong liền rời đi, để lại Trình Kiều ngổn ngang trong gió, cho đến khi bóng dáng kia biến mất ở lối rẽ đầu đoạn đường, cô mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “Khoan đã, cậu nói vậy là có ý gì?”
Mặc dù đàn ông nước này có tiếng trăng hoa, nhưng về độ lãng mạn thì họ quả là đứng đầu thế giới.
Mỗi buổi sáng đến studio, Trình Kiều đều nhận được một bông hồng còn nguyên sương sớm, kèm với một bài thơ tình của Shakespeare.
Công bằng mà nói, được người khác theo đuổi cũng là chuyện vui, nhưng tâm trạng của Trình Kiều chẳng phấn chấn lên được. Bởi vì “bạn tốt” Lâm Sở Thành của cô không biết đã gặp phải chuyện gì trái ý, dường như lúc nào cũng khó ở.
Chẳng hạn như chuyện ăn uống. Trước đây anh vô cùng hợp tác, chỉ cần cô nói ăn gì, anh đều đồng ý.
Nhưng dạo này thì khác hẳn, cô muốn ăn ở căn tin, anh đòi ra nhà hàng bên ngoài; cô gọi món Trung, anh liền chọn cơm Tây; cô muốn đi hướng Tây, nhất định anh sẽ về hướng Đông.
Cứ giằng co đến gần một tháng, Trình Kiều không thể chịu đựng được nữa, trên đường đi ra nhà ăn, cô thẳng thắn hỏi anh:
“Dạo này cậu làm sao thế, ăn một bữa cơm cũng khó khăn vậy à? Món này không được, món kia cũng chẳng xong, chốt lại cậu muốn thế nào hả? Thần tiên cũng không có loại đãi ngộ này đâu nhé!”
Lâm Sở Thành chẳng nói chẳng rằng, tiếp tục đi thẳng. Đi được vài bước mới nhận ra người đằng sau không đi cùng mình. Anh quay lại, Trình Kiều vẫn đứng tại chỗ hung hăng lườm anh, rồi xoay người đi về hướng trạm tàu điện ngầm.
Lâm Sở Thành không ngờ thái độ của cô lại như vậy, vài giây sau mới phản ứng kịp, đuổi theo cô trong vô thức. Nhưng anh cũng chỉ đi theo thôi chứ không nói chuyện.
“Cậu theo tôi làm gì?”
Thấy anh đi tới, Trình Kiều cũng chẳng thèm ngó ngàng, nói:
“Hôm nay không ăn cơm nữa, chúng ta tạm biệt thôi.”
Lâm Sở Thành không hiểu vế sau của câu: “Cái gì?”
Trình Kiều bĩu môi dừng bước, nhìn anh hỏi:
“Nói thật đi, gần đây cậu làm sao thế?”
Không hỏi thì không sao, vừa mới hỏi cái, gương mặt kia lại sưng lên.
Trình Kiều nhìn vẻ mặt này của anh liền bực mình: “Thôi được rồi, coi như tôi chưa hỏi, gặp lại sau nhé!”
Cô nói rồi cà thẻ vào trạm tàu điện ngầm, lên tàu mới phát hiện ra anh cũng đi theo.
“Cậu theo tôi làm gì? Đã bảo không ăn cơm nữa rồi còn!”Cô tức giận nói.
Có lẽ là do lần đầu tiên cô nổi nóng, Lâm Sở Thành không thích nghi được, ngẩn người một lúc mới nói: “Tôi đưa cậu về.”
Người đã ngồi trên tàu điện ngầm rồi, Trình Kiều cũng không thể đá anh xuống được. Mặc dù cô có hơi muốn làm như thế.
Thời điểm này, tàu điện ngầm không đông lắm, Trình Kiều kiềm chế thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nữa.
Đi cùng với anh, cô dường như luôn mất bình tĩnh.
“Đó là lý do cậu không có bạn bè đó, cậu có biết không hả? Đâu phải ai cũng như cậu, lúc tâm trạng tồi tệ chỉ biết kìm nén. Có bạn bè để làm gì, không phải để xả hết ra cho nhẹ lòng à? Cậu cứ như vậy, có tức chết tôi cũng không quan tâm nữa…”
Cô cứ lải nhải như vậy suốt cả quãng đường, vậy mà Lâm Sở Thành không phản bác lấy một chữ. Vì vậy nên tới cửa kí tức xá rồi mà cô vẫn chưa giáo huấn xong.
“Trình Kiều”, cuối cùng Lâm Sở Thành cũng ngắt lời cô, chậm rãi nói: “Tôi không cần bạn bè như vậy.”
Trình Kiều bị anh “vả mặt” như vậy, dường như không nói nên lời. Một giây tiếp theo, trong lòng cô hơi khó chịu, mũi cũng chua xót: “Cậu…”
“Chắc là tôi, chỉ cần em thôi.” Không chờ cô nói hết câu, anh lại bổ sung.
Lâm Sở Thành nói xong liền rời đi, để lại Trình Kiều ngổn ngang trong gió, cho đến khi bóng dáng kia biến mất ở lối rẽ đầu đoạn đường, cô mới tìm lại được giọng nói của chính mình: “Khoan đã, cậu nói vậy là có ý gì?”
/8
|