Từ sau hôm Lâm Sở Thành nói “chỉ cần em” đó, Trình Kiều cảm nhận được bầu không khí giữa bọn họ có chút ngượng ngùng.
Tâm trạng con người đúng là thay đổi một cách kỳ diệu, khiến cho Trình Kiều luôn cảm thấy không thể giữ Lâm Sở Thành lại bên mình, mà có đẩy ra cũng chẳng xong.
Ấy vậy mà Lâm Sở Thành thì hoàn toàn ngược lại, thái độ của đối với chuyện này anh vẫn điềm nhiên như không.
Chớp mắt đã đến tháng 12, thời tiết ở Luân Đôn trở nên lạnh vô cùng, ngày nào cũng vậy, chỉ mới bốn giờ mà trời tối sầm lại.
Lễ Giáng Sinh đến gần, có nhiều sinh viên nước ngoài không thể trở về cùng gia đình nên trường học quyết định tổ chức một buổi tiệc vào đêm Giáng Sinh.
“Tôi hôn cậu, được chứ?” Đêm hôm đó, Trình Kiều đang tám chuyện với MAC, bỗng nhiên cậu bạn học người Ý bước đến hỏi cô.
“Gì cơ?”
“Cậu đang đứng dưới cây tầm gửi.” Bạn học người Ý nói xong, lại mỉm cười hỏi cô thêm một lần nữa: “Tôi hôn cậu, được chứ?”
MAC đứng cạnh cô, hả hê thì thầm:
“Đứng dưới cây tầm gửi thì không được từ chối nụ hôn của người khác đâu. Cậu xong đời rồi, tối nay không ai đảm bảo được nhé.”
Trình Kiều thật sự không để ý những thứ trên đầu mình:
“Chuyện này…”
Cô còn đang suy nghĩ xem phải từ chối thế nào thì một giọng nói khác xen ngang:
“Không được.”
Trình Kiều quay đầu lại, liền nhìn thấy Lâm Sở Thành.
“Ơ! Không phải cậu đi Thuỵ Sĩ trượt tuyết với gia đình à?” Cô thấy anh xuất hiện, ngạc nhiên hỏi.
Lâm Sở Thành “Ừ” một tiếng rồi đi về phía trước hai bước, đứng cạnh Trình Kiều.
MAC vừa nhìn dáng vẻ của Lâm Sở Thành đã lập tức biết ý, cô bước đến gần anh bạn học người Ý kia, nói vội hai câu rồi nhanh chóng kéo người đi.
“Sao còn chưa đi?” Từ lúc anh đến, Trình Kiều đã dời hoàn toàn sự chú ý khỏi “cây tầm gửi”.
Lâm Sở Thành lại “Ừ”, sau đó duỗi tay kéo cô ra ngoài khỏi bán kính của cây tầm gửi.
Ly rượu sâm banh trên tay Trình Kiều suýt nữa đổ, sau khi đứng vững lại cô mới nói: “Sắp giao thừa rồi, cậu mua vé xe lúc nào vậy, không lẽ nửa đêm lên đường…”
Cô chưa kịp nói hết câu, mọi người trên sân bắt đầu đếm ngược theo thời gian trên màn hình rộng: “10,9,8,7…” Xung quanh quá ồn ào, cô đành tạm thời im lặng. Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc cô ngẩng đầu nhìn Lâm Sở Thành, trong mắt anh dường như có gợn sóng thoáng qua rồi hoà tan đi mất.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thời gian đã đếm ngược tới 1 rồi, tất cả ánh đèn đồng loạt vụt tắt, bỗng nhiên có người hôn lên đôi môi cô…
Ba giây sau, đèn lại sáng, có cặp đôi vẫn còn hôn nhau, có đôi lại vừa mới tách nhau ra.
Thực ra, nụ hôn của Lâm Sở Thành chỉ nhẹ như chuồn chuồn đạp nước nhưng lại khiến Trình Kiều như ngừng thở trong giây lát.
Nhạc bắt đầu lên, mọi người bước vào sàn nhảy, chỉ còn lại hai người vẫn đứng yên tại chỗ.
“Cậu…” Trình Kiều thở dốc, nhớ lại những chuyện vừa mới nói cùng MAC, một lúc sau mới chậm chạp mở lời: “Thực sự thích tôi sao?”
Phía sau câu hỏi là một khoảng im lặng kéo dài tựa như nửa thế kỉ, cô chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Ngay lúc cô đang nghĩ mình sắp toang, anh đột nhiên mỉm cười, sau đó cúi người xuống thì thầm bên tai cô: “Ừ.”
Tâm trạng con người đúng là thay đổi một cách kỳ diệu, khiến cho Trình Kiều luôn cảm thấy không thể giữ Lâm Sở Thành lại bên mình, mà có đẩy ra cũng chẳng xong.
Ấy vậy mà Lâm Sở Thành thì hoàn toàn ngược lại, thái độ của đối với chuyện này anh vẫn điềm nhiên như không.
Chớp mắt đã đến tháng 12, thời tiết ở Luân Đôn trở nên lạnh vô cùng, ngày nào cũng vậy, chỉ mới bốn giờ mà trời tối sầm lại.
Lễ Giáng Sinh đến gần, có nhiều sinh viên nước ngoài không thể trở về cùng gia đình nên trường học quyết định tổ chức một buổi tiệc vào đêm Giáng Sinh.
“Tôi hôn cậu, được chứ?” Đêm hôm đó, Trình Kiều đang tám chuyện với MAC, bỗng nhiên cậu bạn học người Ý bước đến hỏi cô.
“Gì cơ?”
“Cậu đang đứng dưới cây tầm gửi.” Bạn học người Ý nói xong, lại mỉm cười hỏi cô thêm một lần nữa: “Tôi hôn cậu, được chứ?”
MAC đứng cạnh cô, hả hê thì thầm:
“Đứng dưới cây tầm gửi thì không được từ chối nụ hôn của người khác đâu. Cậu xong đời rồi, tối nay không ai đảm bảo được nhé.”
Trình Kiều thật sự không để ý những thứ trên đầu mình:
“Chuyện này…”
Cô còn đang suy nghĩ xem phải từ chối thế nào thì một giọng nói khác xen ngang:
“Không được.”
Trình Kiều quay đầu lại, liền nhìn thấy Lâm Sở Thành.
“Ơ! Không phải cậu đi Thuỵ Sĩ trượt tuyết với gia đình à?” Cô thấy anh xuất hiện, ngạc nhiên hỏi.
Lâm Sở Thành “Ừ” một tiếng rồi đi về phía trước hai bước, đứng cạnh Trình Kiều.
MAC vừa nhìn dáng vẻ của Lâm Sở Thành đã lập tức biết ý, cô bước đến gần anh bạn học người Ý kia, nói vội hai câu rồi nhanh chóng kéo người đi.
“Sao còn chưa đi?” Từ lúc anh đến, Trình Kiều đã dời hoàn toàn sự chú ý khỏi “cây tầm gửi”.
Lâm Sở Thành lại “Ừ”, sau đó duỗi tay kéo cô ra ngoài khỏi bán kính của cây tầm gửi.
Ly rượu sâm banh trên tay Trình Kiều suýt nữa đổ, sau khi đứng vững lại cô mới nói: “Sắp giao thừa rồi, cậu mua vé xe lúc nào vậy, không lẽ nửa đêm lên đường…”
Cô chưa kịp nói hết câu, mọi người trên sân bắt đầu đếm ngược theo thời gian trên màn hình rộng: “10,9,8,7…” Xung quanh quá ồn ào, cô đành tạm thời im lặng. Không biết có phải là ảo giác hay không, lúc cô ngẩng đầu nhìn Lâm Sở Thành, trong mắt anh dường như có gợn sóng thoáng qua rồi hoà tan đi mất.
Cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thời gian đã đếm ngược tới 1 rồi, tất cả ánh đèn đồng loạt vụt tắt, bỗng nhiên có người hôn lên đôi môi cô…
Ba giây sau, đèn lại sáng, có cặp đôi vẫn còn hôn nhau, có đôi lại vừa mới tách nhau ra.
Thực ra, nụ hôn của Lâm Sở Thành chỉ nhẹ như chuồn chuồn đạp nước nhưng lại khiến Trình Kiều như ngừng thở trong giây lát.
Nhạc bắt đầu lên, mọi người bước vào sàn nhảy, chỉ còn lại hai người vẫn đứng yên tại chỗ.
“Cậu…” Trình Kiều thở dốc, nhớ lại những chuyện vừa mới nói cùng MAC, một lúc sau mới chậm chạp mở lời: “Thực sự thích tôi sao?”
Phía sau câu hỏi là một khoảng im lặng kéo dài tựa như nửa thế kỉ, cô chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.
Ngay lúc cô đang nghĩ mình sắp toang, anh đột nhiên mỉm cười, sau đó cúi người xuống thì thầm bên tai cô: “Ừ.”
/8
|