Chương 19 Dùng Vân Nam Bạch Dược.
“Ai vậy?”
“Tiểu Chung, người này do anh tìm tới sao?”
Có vài người nghi ngờ nhìn Sơ Điều, trong số đó có một người đàn ông có vết sẹo hình tia chớp ở góc mắt trái cảnh giác nhìn Sơ Điều.
Tiểu Chung vội nói: “Đây chính nhân tài được tôi mời đến, cô ấy có thể giúp mấy anh em trị thương.”
Dứt lời, anh ta nhìn Sơ Điều, “Cô có nhìn ra cái gì không?”
Sơ Điều cẩn thận nhìn mấy người trên giường, im lặng không nói.
Người bên cạnh không quá tin tưởng cô, nói nhỏ: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về loại bện này, cô gái này còn trẻ như vậy....”
Đối phương chưa kịp nói xong, Tiểu Chung huých vào cánh tay người nọ, lắc đầu bảo đối phương không nên nói nữa.
Sơ Điều không thích người khác nghị luận về mình.
Sơ Điều cũng không ngẩng đầu lên, không mặn không nhạt nói: “Không tin có thể tìm người khác, dù sao có tiền tôi mới đến, nếu tôi không trị hết, các người không cần đưa tiền cũng được, nếu đã đưa tiền, tôi sẽ nghĩ biện pháp.”
Người nọ: “...”
Mấy vết thương kia rất kỳ quái, giống như vết thương bị thối rữa, nhưng bên trong lại không ngừng chảy ra chất lỏng màu xanh, còn có thể thấy cả thịt, chất lỏng màu xanh còn có tính ăn mòn, bọn họ dùng dụng cụ đặc thù hứng lấy, tránh cho chất lỏng chảy ra chỗ khác.
Mấy người mặc áo khoác trắng cũng nghi ngờ nhìn cô.
Những người ở đây đều là chuyên gia nổi tiếng trên thế giới, vậy mà cũng bó tay với loại bệnh này, vậy nên nghi ngờ cũng là điều khó tránh khỏi.
Một trong số đó tò mò hỏi, “Cô hiểu y thuật sao? Tây y hay Trung y?”
Sơ Điều: “Không biết.”
Mọi người, “...”
Sơ Điều nói, “Tôi có cách rồi.”
Mọi người đều sốc.
Không ngờ lại nhanh như vậy, cô mới vào đây được một phút.
Nhanh như thể những người này đã bị cô đầu độc ...
Nếu không tại sao cô có thể giải quyết nhanh chóng như vậy?
“Tổng thiệt hại là...”
Sơ Điều lầm bầm một câu, Tiểu Chung không nghe rõ nên hỏi lại, “Cái gì?”
Sơ Điều móc ra một tấm thẻ, “100 vạn phí đến đây, cộng thêm 10 vạn phí treo máy, năm người ở đây, mỗi người 10 vạn tiền chữa bệnh, tổng cộng là 160 vạn, cảm ơn.”
Tất cả mọi người bị động tác của cô dọa sợ.
Đòi tiền tại chỗ sao?
Tiểu Chung hiểu rõ tính cách của cô, anh ta nhìn tấm thẻ của cô, nhanh chóng rút điện thoại ra, “Ách, trong này không được dùng điện thoại, tôi ra bên ngoài chuyển tiền cho cô, sau đó sẽ cho cô xem ảnh chụp màn hình, đã đủ chưa?”
Sơ Điều, “Được, tiền mà không đến thẻ, tôi sẽ lấy mạng chó của anh.”
Tiểu Chung: “...”
Những người khác không tin cô có thể tìm ra cách chữa bệnh nhanh như vậy, trước đây bọn họ đã nghiên cứu rất nhiều cách, nhưng lại không chữa được cho bọn họ, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì mấy người này cũng chết.
Hơn nữa không chỉ có mấy người bị bệnh ở đây.
Bọn họ vẫn không quá tin tưởng Sơ Điều
Làm trong ngành này, không ai dám tin tưởng vào một người không biết một cái gì, trước khi Tiểu Chung tìm cô đến, anh ta cũng không nói bất kỳ điều gì về cô.
Sơ Điều không để ý đến những người này, cô nhanh chóng chỉ huy, “Rửa sạch vết thương bằng nước cất, ít nhất mười phút trở lên, rửa đến khi chất lỏng màu xanh này không chảy ra nữa mới thôi, sau đó bôi thuốc mỡ, Vân Nam Bạch Dược....ừm, để thoa sẹo, hoặc là khử trùng bằng cồn cũng được, cứ làm theo cách này là khỏi.”
“Bang.”
Chiếc kìm giải phẫu trong tay một vị bác sĩ rơi xuống đất.
/1098
|