Lệ Thiếu, Tôi Chờ Kế Thừa Tài Sản Của Anh
Chương 36: Cứ phóng túng đi, kiểu gì cũng sống ít hơn nửa năm
/1098
|
Chương 36: Cứ phóng túng đi, kiểu gì cũng sống ít hơn nửa năm
Sơ Điều tự nhiên cầm lên gần ngửi, vừa lòng gật đầu: “Không tồi, mùi rất thơm, xem ra tay nghề đầu bếp lại tiến bộ.”
Quản gia: “……”
Ông cảm nhận được một búng máu nghẹn ở trong cổ họng, lên cũng không được, mà nuốt xuống cũng không trôi.
Giản Kỳ tò mò nhìn một màn này, trên người quản gia không phải khí chất giàu có, cao quý khiến bản lĩnh công dân nhỏ của cô ta có chút sợ hãi: “Sơ Điều, đây là ai?”
Sơ Điều đương nhiên không kiên nhẫn trả lời: “Ngoài phạm vi nghiệp vụ của tôi, đến lúc đó cô ở bệnh viện lâu sẽ biết.”
Giản Kỳ: “Ừ.”
Cô ta cho rằng Sơ Điều mang mình tới bệnh viện, như vậy bệnh viện tất nhiên cũng có rất nhiều linh hồn giống cô ta.
Kết quả, một cái cũng không thấy.
Lệ Duy Phong không biết đã bay đến góc nào đó để núp.
Giản Kỳ đương nhiên cũng bị mang theo lên tầng cao nhất.
Sau khi nhìn thấy một tầng toàn thiết bị xa hoa, đôi mắt của công dân nhỏ như Giản Kỳ đỏ lên.
“Mẹ ơi, đây là nơi nghỉ dưỡng của đám nhà giàu sao?”
Cô ta vừa đi đường vừa đánh giá, nhịn không được ghen tị: “Thật là có tiền có thể muốn làm gì thì làm, bệnh viện cũng có thể tu sửa thành nơi nghỉ dưỡng.”
Nghĩ lại ngày đó bọn họ ở tộc Ánh Trăng, liều sống liều chết một tháng chỉ vì mấy ngàn tiền lương, thỉnh thoảng mới được một vạn. Đồ trang điểm, tiền thuê nhà, phí sinh hoạt vừa hết một tháng tiền lương, sau đó không còn tiền.
Bây giờ cô ta chết rồi cũng tốt, không cần phải lo lắng mấy vấn đề này nữa.
Chỉ là khi nghĩ lại, khó tránh khỏi một tiếng thở dài: “Bình nước thần tiên tôi mua vẫn còn nửa bình, thật lãng phí.”
Sơ Điều: “……”
Lần này Sơ Điều nhắc nhở cô ta, để cô ta quên bộ mặt trước đây của cô đi, khỏi đến lúc nhìn thấy bộ mặt kia lại thét chói tai như gà.
Vào giây phút xách theo hộp đồ ăn tiến vào phòng bệnh của Lệ Ti Thừa, Giản Kỳ trơ mắt nhìn vẻ mặt vừa rồi còn bình tĩnh của lão đại thay đổi 180 độ, thân mật gọi một câu: “Anh yêu, em tới rồi. Anh đang làm gì vậy?”
Giản Kỳ: “……”
Cô ta thiếu chút nữa gã từ trên không trung xuống.
Sau khi nhìn thấy Lệ Ti Thừa từ trong phòng ngủ đi ra, cô ta đã biết vì sao lão lão lại vứt bỏ liêm sỉ như vậy.
“Trời ơi, đẹp trai quá đi!!”
Giản Kỳ chưng lên bộ mặt hoa si thét chói tai, đây chính là người thật giữa hiện thực, đem đi so sánh với những minh tinh trên mạng có thể quật chết bọn họ.
Mấu chốt là người đàn ông trước mặt này đẹp như vậy, đám minh tinh đó còn kém xa.
Lệ Ti Thừa đi ra mặc rất nhàn nhã như người đã nghỉ hưu, nửa người trên mặc áo thun trắng to rộng thùng thình, viền áo in hoa văn rồng vàng, nửa người dưới mặc quần thể thao màu xám, rõ ràng là tư thế muốn ra cửa vận động.
Phong cách khác hẳn so với ngày bình thường, cảm giác như ánh dương của tuổi trẻ.
Nhìn khác ngày thường như vậy, trông anh thành thục hơn hai ngày trước, có vẻ đã thu lại bớt tố chất thần kinh, mang một chút hương vị phóng túng không rõ, tươi mát sạch sẽ, giống như em trai năm bốn đạo học của cô.
Tuy anh 26 tuổi, nhưng trong vấn đề tuổi này Thượng Đế đúng là không công bằng.
Nói anh 18 tuổi cũng có người tin.
Hai ngày trước người này còn mặc quần áo bệnh nhân.
Nói thật, cho dù nói cơ thể anh có suy kiệt, một trăm phần trăm Sơ Điều không tin.
Cảm thấy anh tung tăng nhảy nhót, một hơi cũng có thể đánh chết một con trâu.
Cô chớp đôi mắt: “Anh yêu, anh muốn ra ngoài sao?”
【 Lại muốn ra ngoài phóng túng, cứ phóng túng đi, kiểu gì cũng sống ít hơn nửa năm】
“……”
Lệ Ti Thừa bắt đầu quen dần với thói hay phun tào của cô, chỉ quăng ánh mắt, liếc cô một cái: “Buổi chiều hẹn bạn đánh một trận bóng rổ.”
Sơ Điều khiếp sợ: “Nhưng cơ thể của anh sao có thể đánh bóng rổ?”
【 Mau đi đi, để tôi ở nhà chơi game vui vẻ. 】
/1098
|