Chương 35- Đưa cô ấy đến bệnh viện.
Bây giờ là 2 giờ sáng.
Sơ Điều bị đưa đồn cảnh sát.
Tất nhiên, cô đi vào như một người báo cảnh sát để giải thích ngắn gọn về những gì đã xảy ra.
Cảnh sát: "Như vậy sau khi chế ngự được ông ta cô liền báo cảnh sát, còn gì nữa không?”
Sơ Điều: "Đúng vậy.”
Cảnh sát: "Nhưng về phía bên này, tên tài xế khai báo là cô hù dọa ông ta, nói trong xe có ma, cho nên ông ta sợ hãi mới bị cô chế ngự.”
Sơ Điều: "Chú cảnh sát, sao chú lại đi tin lời nói ngớ ngẩn của ông ta chứ? Trên thế giới này có ma sao? Là chú, chú có tin không? Rõ ràng là bệnh thần kinh nên đầu óc không bình thường, ông ta chỉ muốn ra tay với cháu, nên cháu mới kháng cự thôi.”
Giản Kỳ ngồi bên cạnh: "..."
Tư chất tâm lý của lão đại thật đáng kinh ngạc.
Cảnh sát: "Làm thế nào cô biết rằng ông ta đã giết người? Ông ta còn nói cô biết người ông ta giết mặc quần áo như thế nào, không lẽ cô có quen biết với người chết?"
Sơ Điều: "Cháu không biết, ông ta tự nói điều đó, thật sự. Chính ông ta cũng không nhớ điều đó, chú cảnh sát, loại tội phạm người giết người này chú cũng tin sao? Cháu chọn gọi cảnh sát, có vi phạm luật không? "
"... Tất nhiên là cô không sai.”
Mặc dù trường hợp này có phần không hợp lý, nhưng nó giống như những gì Sơ Điều nói.
Ai bảo tên tài xế là hung thủ giết người, thì sẽ không ai tin những gì ông ta nói.
Sơ Điều được đưa trở về nhà sau khi không còn tra hỏi gì nữa..
Việc tiếp theo là thẩm vấn tên tài xế, sau đó cơ thể của Giản Kỳ đã sớm được tìm thấy, đã đến lúc cô ấy có thể yên lòng.
Cô ấy đi theo Sơ Điều về chung cư, Giản Kỳ vẫn hơi buồn, "Tôi cứ như vậy mà chết, sau này phải làm sao?”
Ngây ngô nhiều ngày như vậy, lại không thấy ai từ địa phủ trong truyền thuyết tới dẫn cô ấy đi, vậy làm sao cô ấy đầu thai được.
Đây là lần đầu tiên, cô ấy làm một linh hồn, tự nhiên không biết phải làm gì.
Trước kia, Sơ Điều đã tiếp xúc với rất nhiều linh hồn, nhưng hầu hết trong số họ có lãnh thổ riêng của mình, có rất ít người chết oan như Giản Kỳ, họ bay lang thang khắp nơi, tạm thời không có nơi nào thích hợp.
Sơ Điều: "Đương nhiên, không thể ở trong nhà, dù sao cô cũng là một linh hồn xa lạ, tương đương với một người lạ, cô phải trả tiền, nhưng cô không đủ tiền thuê nhà.”
Giản Kỳ: "..."
Mặc dù lão đại đang nói thật nhưng những lời không thể giải thích của lão đại rất đau lòng.
T.T.
Sơ Điều suy nghĩ một chút, nghĩ rằng bệnh viện nơi Lệ Ti Thừa ở là quá phù hợp, dù sao, ngay cả Lệ Duy Phong cũng có thể ở đó.
"Tôi sẽ đưa cô đến một nơi, tối nay cô cứ ở tạm đây đi.”
Dù sao, mấy chục ngàn của tên tài xế đó, mà tên tài xế khó thoát tai kiếp, cảnh sát đương nhiên không biết điều đó, vì vậy đó sẽ là tiền thù lao của Sơ Điều.
Giản Kỳ gật đầu như con gà mổ thóc, sau đó Sơ Điều xem ti vi cả đêm.
Hôm sau liền đưa cô ấy đến bệnh viện.
Tất nhiên, cô ấy cũng yêu cầu đưa mình đến nơi làm tang lễ trước, cô ấy muốn gặp gia đình mình. Mặc dù mối quan hệ với gia đình cô ấy không quá thân thiết trong nhiều năm, nhưng cuối cùng cô ấy đã chết, cũng muốn xem phản ứng của gia đình mình thế nào.
Sơ Điều đối với chuyện lúc còn sống của cô ấy không có hứng thú, chỉ là đáp ứng Giản Kỳ.
Khi cô ấy đến nơi cũ, trước tiên nhìn thấy quản gia, giống như người đứng đầu của đặc vụ, người quản gia mang một thùng giữ nhiệt và một hộp thức ăn đặc biệt, một biểu hiện nghiêm túc: "Bên trong là bữa sáng và canh."
/1098
|