Chương 34- Tôi là một cô gái yếu đuối.
Một chiếc xe đậu lại một cách hoàn hỏa trước tòa nhà chung cư 188.
Sơ Điều xuống xe trước, mở cửa ghế tài xế, chắc chắn, phải có một chiếc túi nhỏ đã được tìm thấy từ bên dưới.
Có rất nhiều tiền trong đó.
Mặc dù số tiền này khi tài xế nhớ ra sẽ kiểm tra, tất nhiên không nói thì sẽ không kiểm tra, Sơ Điều lấy tiền cái đã.
Giản Kỳ cẩn thận hỏi cô: "Đủ chưa?"
Sơ Điều, tùy ý “ừ” một tiếng.
Lấy tiền xong, cô liền gọi cảnh sát.
Trong căn hộ, Sơ Mễ cắn một miếng bánh mì, lim dim đi xuống nhìn Sơ Điều hỏi, “Chị, chị về rồi hả?”
Sơ Mễ chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, Sơ Điều vội vã đẩy cô bé vào nhà: "Bên ngoài trời lạnh, em vào trước đi.”
Sơ Mễ "Ừ" nói: "Em biết, em chỉ là đói tìm chút gì đó để ăn.”
Giản Kỳ đứng bên cạnh không nhịn được nói: "Ăn lúc nửa đêm là cơn ác mộng để giảm cân."
Cô ấy lại liếc nhìn dáng người mảnh khảnh của Sơ Mễ. "Bây giờ ở tuổi thiếu niên không sao, sẽ rất hối hận khi đi lên đại học."
Xem ra lại là một người phụ nữ điên cuồng giảm cân.
Sơ Điều thờ ơ nói: "Không thành vấn đề, cô bé ăn không mập.”
Cô ấy chưa thấy qua lượng cơm mà Sơ Mễ ăn.
Giản Kỳ: "..."
Nhưng câu này đã gây ra tổn thương đủ lớn cho cô ấy.
Bởi vì cảnh sát chuẩn bị đến, trước tiên Sơ Điều muốn dụ Sơ Mễ đi ngủ trước, sau đó tự mình nấu nước, nấu trà uống.
Nếu bây giờ Giản Kỳ không phải là một linh hồn, nhìn vào tòa nhà chung cư này trong vùng hoang vu, xung quanh là bóng tối vô tận, trông khá đáng sợ, cô ấy đã là một linh hồn nhìn mà còn sợ, “Cô bình thường ở đây không sợ hả?”
Nếu bây giờ cô ấy không phải là linh hồn, thì chắc chắn cô ấy đã nghĩ Sơ Điều là ma chứ không phải người…
Sơ Điều cầm ly trà đỏ lên thổi nhẹ, ngồi trên một chiếc ghế dài trong sân một cách nhàn nhã, thoải mái như một người già đang tận hưởng cuộc sống hưu trí.
"Ma thì có gì đáng sợ chứ? Cô nhìn đi, giữa cô và tên tài xế đó thì ai đáng sợ hơn?”
Bởi vì một người ích kỷ muốn giết một ai đó, một linh hồn đã chết muốn cứu người khác, đương nhiên không đẳng cấp.
Giản Kỳ có chút im lặng.
Chờ rất lâu cảnh sát mới tới, do chỗ này quá xa.
Ngay khi họ đến, họ bắt gặp tên tài xế đang bị trói như bánh bao thịt lợn, khi một số cảnh sát kéo người đàn ông ra khỏi thùng xe, thấy ông ta bị trói chặt và miệng bị chặn bởi giẻ, thật tội nghiệp, xém chút còn nghĩ ông ta bị bắt cóc.
Cảnh sát không dám tin hỏi Sơ Điều: "Đây có phải là tất cả những gì cô đã làm không?"
Sơ Điều nhướn mày, cô đã quen thói diễn xuất bên cạnh Lệ Ti Thừa, cô bật khóc, “Chú cảnh sát, chú nói vậy là có ý gì, là nghi ngờ cháu sao? Cháu không trói ông ta lại, không lẽ phải cung kính ông ta sao? "
Người cảnh sát nói với vẻ bối rối: "Chú xin lỗi, cô bé, là do chú không nói rõ ràng, ý chú là, cháu có thể một mình chế ngự được ông ta sao?”
"Dạ.”
Sơ Điều vẻ mặt yếu đuối, đôi mắt như ngấn lệ: "Chú nghĩ xem, cháu là một cô gái yếu đuối muốn chống lại một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, còn nữa ông ta là tên giết người, ngoài việc đánh cho ông ta bất tỉnh, thì còn cách nào khác sao? Hu hu hu…”
Cảnh sát: "…"
Giản kỳ: "...”
Tên tài xế bị trói tỉnh táo lại, trợn tròn mắt: "..."
Cơn gió thổi qua, lạnh thấu tim, tràn vào lòng mọi người, chỉ vang vọng câu nói.
Tôi là một cô gái yếu đuối...
/1098
|