Chương 8- Nhóm gia đình.
"Không thể liên lạc sao?
Lệ Ti Thừa cau mày, trái lại, Lệ Ti Thừa rõ ràng vẫn còn nhớ người chú thứ ba này.
Người quản gia có chút không nói nên lời về lỗi lầm của mình, nhưng nói cách khác, mọi người đều bế tắc.
Ông đột nhiên xoay người lại, bí mật hất hất cằm với Sơ Điều.
Sơ Điều nháy nháy mắt, đột nhiên nói, "Ti Thừa, em ra ngoài trả lời điện thoại~"
Lệ Ti Thừa cười khẩy: "Em yêu, đi chậm một chút.”
Sơ Điều: "..."
Lão đại ngạo mạn.
Người quản gia hơi sốc.
Nhưng ông nhanh chóng ổn định, sau khi Sơ Điều ra ngoài, hướng về phái Lệ Ti Thừa nói là giao phó một số việc trong nhà, hầu hết đều bị Lệ Ti Thừa lấy cớ “không biết không nhớ” qua loa lấy lệ.
Khi chuẩn bị ra ngoài, Lệ Ti Thừa đột nhiên nói: "Đúng rồi, quá trình mua lại Công ty Tinh Thụy được thiết lập vào tháng trước như thế nào?"
"..."
Quên một số người thân trong nhà, nhưng vẫn biết rõ quy trình của công ty, dám nói rằng đây không phải là cố ý?
Người quản gia âm thầm thốt lên một câu, vẫn lịch sự và trả lời một cách trân trọng: "90% đã hoàn thành, vấn để còn lại là về việc sa thải nhân viên cũ của Công ty Tinh Thụy.”
Lệ Ti Thừa suy nghĩ một lúc và nói: "Chú ba không có ở đây, chuyện này giao lại cho tôi tiếp quản.”
Quản gia: "Được rồi, tôi sẽ thông báo cho công ty ở đó ngay lập tức."
*
Người quản gia đi ra, Sơ Điều đang ở cửa cắn đường, dựa vào tường với vẻ mặt nhàn nhã.
Trong phòng bệnh thì quản gia dáng vẻ cung kính, tới khi đối mặt với Sơ Điều lại tỏ ra kiêu ngạo hơn một chút: "Trong thời gian này, cô sẽ phải luôn ở bên cạnh cậu ấy, không quan trọng nếu cậu ấy ghét cô, dù sao, cô cũng là cô gái duy nhất có thể tiếp cận cậu ấy, cho nên không cần nóng vội.”
"Ok ok.”
Sơ Điều trả lời qua loa lấy lệ.
Người quản gia liếc nhìn cô lần nữa, với một chút khinh bỉ: "Tốt nhất không nên mưu tính chuyện gì trong lòng, cô biết thân phận của cô vẫn đang được ngụy trang, đừng để cho cậu ấy đoán được.”
Sơ Điều: "Điều đó thật khó khăn, ông nói rằng tôi là con gái của một doanh nhân Trung Quốc giàu có ở nước ngoài, nhưng tôi chưa bao giờ ra nước ngoài."
Đi nước ngoài là một điều xa xỉ.
"Cô không cần phải quan tâm đến điều nhỏ nhặt này." Người quản gia phất tay một cái: "Nếu cần, cô có thể nói với cậu ấy, vì nghe tin cậu ấy bị tai nạn, thương tâm quá độ, chuẩn bị tự tử, đập đầu vào tường, kết quả tự sát không thành, ngược lại mất đi một phần trí nhớ. Cậu ấy có thể mất trí nhớ, sao cô không thể chứ?”
Sơ Điều: "..."
Vậy cũng được sao?
Quản gia: "Việc cần nói tôi đã nói, những thứ khác không cần nói thêm. Cô không muốn mấy đứa em của mình xảy ra chuyện đúng không?”
Lời nói này mang tính chất đe dọa, người bình thường thường thể hiện sự phẫn nộ bằng cách siết chặc nắm đấm, nhưng Sơ Điều lại “Ừ” một tiếng, qua loa lấy lệ.
Quản gia "..." chớp mắt một cái.
Có lẽ cảm thấy một chút khó chịu: "Thôi cô đi vào đi.”
Sơ Điều quay lại phòng bệnh.
Cô cũng đã nhanh chóng gửi một tin nhắn vào nhóm gia đình.
Anh Điều người xã hội: Nếu gặp phải bất kỳ vấn đề khó khăn nào trong công việc hoặc trường học gần đây, hoặc bị đe dọa bị bắt cóc, xin vui lòng báo cáo cho chị kịp thời và không giải quyết vấn đề này một cách riêng tư! Không đủ khả năng!
A Nhuế thân mến (em gái thứ hai): Ừm ... bệnh viện tâm thần chỉ là toàn là bệnh nhân thần kinh, đối với em rất tốt, trước mắt không có vấn đề.
Tôi yêu tổ quốc: OK! Chị gái!
Năm thứ tư đại học: Chúng ta lại thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi hả?
Manh Manh đồ tham ăn (em gái thứ năm): o.o vâng ạ.
/1098
|