Chương 9- Sơ Mễ
Bây giờ bốn người đều ở đây, bày tỏ hưởng ứng vời lời nói của Sơ Điều.
Gia đình rất ý thức, Sơ Điều rất hài lòng
Nhân tiện, trở về câu hỏi của Năm thứ tư đại học.
Anh Điều người xã hội: Chị không nợ cho vay nặng lãi, nhưng chị gặp một chút rắc rối trong công việc.
Năm thứ tư đại học: Chị đang bắt nạt mục tiêu công việc của mình và bị người khác đe dọa?
Anh Điều người xã hội: ...
Cô bước vào phòng bệnh, Lệ Ti Thừa không ở trên giường.
Tiếng nước phát ra từ phòng tắm, đoán là anh đang tắm.
Sơ Điều thấy vậy, nói thẳng: "Anh yêu, ở nhà có chút việc, em về trước nha~~”
Lệ Ti Thừa không nói, Sơ Điều bất kể anh có trả lời hay không, cũng nhanh chóng ra về.
Ngay khi rời đi, Lệ Ti Thừa bước ra khỏi phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thân trên trần trụi, eo thon, cơ bụng tám muối săn chắc, tóc vẫn còn ướt, tất cả đều toát lên một cảm giác về tình dục, chỉ thở thôi cũng khiến người khác mất đi hô hấp.
Thấy rằng không có ai trong phòng bệnh, anh cười khẩy: "Chạy cũng nhanh đó chứ.”
***
Sơ Điều sống trong một căn hộ nhỏ ở ngoại ô.
Ngôi nhà này đã được lựa chọn sau rất nhiều công việc khó khăn, nó nằm cạnh vùng ngoại ô gần nhất của thủ đô và được nối thẳng với tàu điện ngầm, môi trường xung quanh chỉ kém thịnh vượng hơn một chút, nhưng nó không hoang vắng.
Nhưng vì những tin đồn ma ám lan truyền ở đây nhiều năm trước, ngôi nhà này được cho là đã giết chết nhiều người chỉ sau một đêm và trở thành một ngôi nhà vô chủ.
Sau đó, nó đã được cải tạo bởi một công ty bất động sản, nhưng do vấn đề tin đồn, nên vẫn không bán được và do vị trí địa lý của nó, nên ít người thích nó.
Cho đến khi được Sơ Điều mua, giá 5 triệu nhân dân tệ và diện tích 200 mét vuông thực sự rẻ so với một nơi như Thủ đô Hoàng gia.
Ban đầu, công ty bất động sản đã ra giá 8 triệu, nhưng đã bị em gái thứ hai Sơ Nhuệ kì kèo xuống còn 5 triệu.
Bọn họ chuyển tới đây cũng không còn biện pháp nào khác, chủ yếu là vì một số lý do đặc biệt.
Khi Sơ Điều về đến nhà, chỉ có một người trong nhà.
Ngôi nhà được cải tạo thành tầng trên và tầng dưới, bên trên là nơi ở của ba cô gái và bên dưới là phòng của hai em trai.
Ở trung tâm phòng khách, em năm Sơ Mễ đang ngồi đó ăn mì gạo, trước mặt cô ấy, đã có năm cái dĩa chất chồng lên, còn có một đống đồ ăn nhẹ trên bàn, tất cả đều trong trạng thái bị xé ra.
Sơ Điều hỏi: "Em mới vừa ăn hả?"
Sơ Mễ, người đang bận ăn, nói, "Uh huh".
Cô ấy là người trẻ nhất, năm nay chỉ mới 15 tuổi, vẫn đang học lớp ba.
Tuy nhiên, lý do bọn họ dọn nhà là vì cô ấy.
Họ đã chuyển nhà nhiều lần, từ thành phố đến vùng ngoại ô, tất cả chỉ là bất đắc dĩ.
Bởi vì, Sơ Mễ quá thích ăn.
Những gì cô ấy có thể ăn không phải là thứ có thể ăn theo nghĩa chung, cô ấy có thể ăn không ngưng miệng từ sáng đến tối, không chỉ đơn giản là ăn đồ ăn nhẹ, ăn ít nhất 30 bát mì gạo cho một bữa ăn.
Sơ Điều nghèo như vậy, là bị cô ấy ăn cho tới nghèo.
Phải trả tiền học phí cho mấy đứa em, còn phải nuôi một đứa em có cái bụng không đáy như vậy.
Điều quan trọng là Sơ Mễ cực kỳ kén ăn, những món ăn không ngon một mực không ăn, ngoài ra, gia đình không thể một lúc làm một lượng lớn thức ăn như vậy cho cô ấy, cho nên phải ra bên ngoài mua.
Đặt số lượng cơm hộp cứ như là cho mười cái nhà, tới khi anh giao hàng biết chỉ là đây là do duy nhất một gia đình đặt, khuôn mặt bọn họ hết sức mơ hồ.
Nhà có mấy chục cái miệng, Sơ Điều mượn cớ nhàm chán, lại phải đối mặt với những người hàng xóm tò mò ...
Vì vậy, di chuyển đến một nơi ẩn như vậy ở vùng ngoại ô là lựa chọn duy nhất.
/1098
|