Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Cô gái đứng bên cạnh vẫn luôn khoác tay anh cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt anh đang nhìn về phía cửa khách sạn không nhịn được tò mò nhìn theo nhưng không thấy được gì.
Chuyện quan trong trước mắt không phải nên giải quyết đám phóng viên này sao?
Cô gái kia kỳ quái dựa vào người anh, nhẹ nhàng thân thiết hỏi: “Hàn Thành, anh đang nhìn gì thế?”
Tả Hàn Thành thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua cô gái xinh đẹp bên cạnh, sắc mặt không hề có biểu cảm gì hỏi: “Lúc tâm tình phụ nữ không tốt sẽ thường làm gì?”
“Cái gì cơ?” cô gái vãn gắt gao dính lấy anh bị vấn đề này đột nhiên xông tới liền sửng sốt một chút, trầm ngâm giây lát mới nói: “Lúc tâm trạng không tốt thì sẽ đi mua sắm, hoặc là khóc một trận.”
Khóc một trận?
Hiển nhiên Cố An Hảo không khóc.
"Vậy nếu bị người khác đánh thì thế nào?"
"..." cô gái kia ngổn ngang, không biết đột nhiên anh hỏi vậy làm gì.
Nhưng nhìn đám phóng viên đông như vậy, hai người cúi đầu nói chuyện như vậy khiến cô ta không muốn đẩy ra, đành khó xử lắc dầu, nhỏ giọng nói: “Không nghĩ tới vì chưa ai dám đánh em.”
Tả Hàn Thành nhíu mày cười,
Cũng đúng, một cô gái thân thân thế mơ hồi khắp nơi bị người ta bắt nạt, một người là thế gia danh môn người Mỹ gốc hoa tung hoành khắp nước Mỹ, vốn đã không thể so rồi.
……….
Sắc trời mắt đầu tối, tuyết lại rơi.
An Hảo không muốn mình bị cảm sốt một lần nhưng trên đường người đi qua đi lại, lúc này vừa mới tan tầm, xe taxi kín hết chỗ, từ đi trạm bus này đến trạm bus khác còn phải đi 10ph, nháy mắt mưa đổ xuống, cô đành phải tạm thời tìm một quán café nào đó mà tránh mưa thôi.
Đứng trước mái hiên lạnh thấu xương, cô dựa người ra sau, cả người cố gắng không che mất cửa sổ quán café.
An Hảo xoa tay, ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt, mây đen dày đặc, lại nhớ tới lời mẹ từng nói lúc cô 14 tuổi.
“An Hảo, đừng trách mẹ lựa chọn con đường sống cho con. Con còn quá nhỏ, thế giới này cực kì phức tạp, dù Cố gia đối xử thế nào với con, cuối cùng đó là nơi cho con làm chỗ dựa vững chắc tạm thời, so với biến thành một đứa bé lưu lạc khắp nơi, mẹ càng hy vọng con có thể có một mái nhà…”
Cô gái đứng bên cạnh vẫn luôn khoác tay anh cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt anh đang nhìn về phía cửa khách sạn không nhịn được tò mò nhìn theo nhưng không thấy được gì.
Chuyện quan trong trước mắt không phải nên giải quyết đám phóng viên này sao?
Cô gái kia kỳ quái dựa vào người anh, nhẹ nhàng thân thiết hỏi: “Hàn Thành, anh đang nhìn gì thế?”
Tả Hàn Thành thu hồi tầm mắt, nhìn thoáng qua cô gái xinh đẹp bên cạnh, sắc mặt không hề có biểu cảm gì hỏi: “Lúc tâm tình phụ nữ không tốt sẽ thường làm gì?”
“Cái gì cơ?” cô gái vãn gắt gao dính lấy anh bị vấn đề này đột nhiên xông tới liền sửng sốt một chút, trầm ngâm giây lát mới nói: “Lúc tâm trạng không tốt thì sẽ đi mua sắm, hoặc là khóc một trận.”
Khóc một trận?
Hiển nhiên Cố An Hảo không khóc.
"Vậy nếu bị người khác đánh thì thế nào?"
"..." cô gái kia ngổn ngang, không biết đột nhiên anh hỏi vậy làm gì.
Nhưng nhìn đám phóng viên đông như vậy, hai người cúi đầu nói chuyện như vậy khiến cô ta không muốn đẩy ra, đành khó xử lắc dầu, nhỏ giọng nói: “Không nghĩ tới vì chưa ai dám đánh em.”
Tả Hàn Thành nhíu mày cười,
Cũng đúng, một cô gái thân thân thế mơ hồi khắp nơi bị người ta bắt nạt, một người là thế gia danh môn người Mỹ gốc hoa tung hoành khắp nước Mỹ, vốn đã không thể so rồi.
……….
Sắc trời mắt đầu tối, tuyết lại rơi.
An Hảo không muốn mình bị cảm sốt một lần nhưng trên đường người đi qua đi lại, lúc này vừa mới tan tầm, xe taxi kín hết chỗ, từ đi trạm bus này đến trạm bus khác còn phải đi 10ph, nháy mắt mưa đổ xuống, cô đành phải tạm thời tìm một quán café nào đó mà tránh mưa thôi.
Đứng trước mái hiên lạnh thấu xương, cô dựa người ra sau, cả người cố gắng không che mất cửa sổ quán café.
An Hảo xoa tay, ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt, mây đen dày đặc, lại nhớ tới lời mẹ từng nói lúc cô 14 tuổi.
“An Hảo, đừng trách mẹ lựa chọn con đường sống cho con. Con còn quá nhỏ, thế giới này cực kì phức tạp, dù Cố gia đối xử thế nào với con, cuối cùng đó là nơi cho con làm chỗ dựa vững chắc tạm thời, so với biến thành một đứa bé lưu lạc khắp nơi, mẹ càng hy vọng con có thể có một mái nhà…”