Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Có vẻ như quán cà phê không thích hợp với em.”
Trên gương mặt lạnh lùng của Dịch Trạch Dương phủ một tầng nghiêm nghị nặng nề, mạnh mẽ kéo cô đứng dậy và lôi cô ra ngoài.
“Dịch Trạch Dương! Anh buông tôi ra!” An Hảo hơi cuống: “Anh buông tôi ra! Tôi không muốn đi theo anh!”
Ngay lúc hai người muốn đi ra khỏi quán thì, một người phục vụ vội vàng chạy tới từ phía sau, nói: “Tiên sinh, đá và khăn mặt của ngài!”
Dịch Trạch Dương dừng lại, dùng một tay nhận lấy chiếc khăn, sau đó dứt khoát lôi cô đi ra ngoài.
Nửa phút sau, Cố An Hảo vẫn còn đang lảo đảo, bằng một cách nặng nề anh ném cô vào trong xe, dưới chân có lót lớp đệm mềm mại. Ước chừng cú ném kia mặc dù được đáp lên chiếc ghế da hảo hạng nhưng Cố An Hảo vẫn bị đau, ngay lập tức cô có chút sốt sắng: “Dịch...”
Nhưng chưa kịp nói gì, anh ta đã nhanh chóng đóng cửa xe lại, đi vòng một đường mở cửa tài xế ngồi vào vị trí đó, trong nháy mắt cánh cửa được đóng kín, bên ngoài bao nhiêu mưa gió đổ ập xuống thân xe, khiến bên trong bị hấp thụ âm thanh dội đến bấy nhiêu thanh âm khó chịu.
An Hảo hít sâu hai hơi, bỗng nhiên ngồi lại ngay ngắn muốn mở cửa ra, Dịch Trạch Dương đã mở miệng: “Em còn muốn trốn tôi tới khi nào?”
Động tác Cố An Hảo cứng đờ.
“Mấy ngày trước em sốt cao, bạn cùng phòng của em nói nguyên do là bị mắc mưa, đại khái tôi cũng đoán được nguyên nhân, cũng biết tạm thời em không muốn thấy tôi, cho dù có lo lắng bệnh tình về em cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ tâm tình em tốt hơn mới tiếp tục nói chuyện, nhưng rốt cuộc hôm nay là sao? An Hảo, tôi không ép hỏi em những chuyện khác, nhưng em cần phải nói, trên mặt em là như thế nào? Là ai đánh?”
Bàn tay đã đưa đến cửa xe được chậm rãi thu lại, đột nhiên Cố An Hảo có cảm giác như mình bị mất sức.
Không thể làm gì hơn bằng phải dựa cả người lên chiếc ghế da, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua khung kính bị nhấn chìm trong dòng xe đen đặc cùng với những dải cầu vồng ngập màu sắc treo tít trên cao.
Trên mặt bỗng nhiên tràn tới một cơn đau lạnh buốt, theo bản năng cô muốn tránh đi, bả vai lại bị đè xuống, nghiêng mắt mới thấy Dịch Trạch Dương dùng khăn bọc quanh những viên đá xoa khắp mặt cô, trong một khoảnh khắc có hình ảnh khi bé cô đang chơi đùa thì té dẫn đến bị thương lướt ngang qua đầu, lúc đó đều là Dịch Trạch Dương giúp cô xử lí những vết thương kia, nếu như gặp phải vết thương quá lớn, gần như không nói thêm lời đưa cô tới bệnh viện.
Có người nói rằng, bất kể một người gặp phải đau thương nhiều cỡ nào, đôi khi bạn sẽ không bao giờ khóc. Nhưng nếu lúc đó có một người chịu ngồi bên và an ủi bạn, khẽ vuốt ve lên miệng vết thương bạn, thì nỗi đau đó sẽ bung trào nhân lên con số hàng trăm hàng ngàn, và nước mắt cũng sẽ vỡ tan rồi lăn xuống.
Ngay vào giơ phút này Cố An Hảo chính là như thế, cô liều mạng nhẫn nhịn, tuy nhiên nước mắt vẫn cứ to như từng hạt từng hạt đậu mà trào ra.
Cô lập tức giơ tay đẩy anh ra: “Không cần xoa, tôi không sao, hai ngày nữa là sẽ khỏi.”
“Có vẻ như quán cà phê không thích hợp với em.”
Trên gương mặt lạnh lùng của Dịch Trạch Dương phủ một tầng nghiêm nghị nặng nề, mạnh mẽ kéo cô đứng dậy và lôi cô ra ngoài.
“Dịch Trạch Dương! Anh buông tôi ra!” An Hảo hơi cuống: “Anh buông tôi ra! Tôi không muốn đi theo anh!”
Ngay lúc hai người muốn đi ra khỏi quán thì, một người phục vụ vội vàng chạy tới từ phía sau, nói: “Tiên sinh, đá và khăn mặt của ngài!”
Dịch Trạch Dương dừng lại, dùng một tay nhận lấy chiếc khăn, sau đó dứt khoát lôi cô đi ra ngoài.
Nửa phút sau, Cố An Hảo vẫn còn đang lảo đảo, bằng một cách nặng nề anh ném cô vào trong xe, dưới chân có lót lớp đệm mềm mại. Ước chừng cú ném kia mặc dù được đáp lên chiếc ghế da hảo hạng nhưng Cố An Hảo vẫn bị đau, ngay lập tức cô có chút sốt sắng: “Dịch...”
Nhưng chưa kịp nói gì, anh ta đã nhanh chóng đóng cửa xe lại, đi vòng một đường mở cửa tài xế ngồi vào vị trí đó, trong nháy mắt cánh cửa được đóng kín, bên ngoài bao nhiêu mưa gió đổ ập xuống thân xe, khiến bên trong bị hấp thụ âm thanh dội đến bấy nhiêu thanh âm khó chịu.
An Hảo hít sâu hai hơi, bỗng nhiên ngồi lại ngay ngắn muốn mở cửa ra, Dịch Trạch Dương đã mở miệng: “Em còn muốn trốn tôi tới khi nào?”
Động tác Cố An Hảo cứng đờ.
“Mấy ngày trước em sốt cao, bạn cùng phòng của em nói nguyên do là bị mắc mưa, đại khái tôi cũng đoán được nguyên nhân, cũng biết tạm thời em không muốn thấy tôi, cho dù có lo lắng bệnh tình về em cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, chờ tâm tình em tốt hơn mới tiếp tục nói chuyện, nhưng rốt cuộc hôm nay là sao? An Hảo, tôi không ép hỏi em những chuyện khác, nhưng em cần phải nói, trên mặt em là như thế nào? Là ai đánh?”
Bàn tay đã đưa đến cửa xe được chậm rãi thu lại, đột nhiên Cố An Hảo có cảm giác như mình bị mất sức.
Không thể làm gì hơn bằng phải dựa cả người lên chiếc ghế da, ánh mắt ngơ ngác nhìn qua khung kính bị nhấn chìm trong dòng xe đen đặc cùng với những dải cầu vồng ngập màu sắc treo tít trên cao.
Trên mặt bỗng nhiên tràn tới một cơn đau lạnh buốt, theo bản năng cô muốn tránh đi, bả vai lại bị đè xuống, nghiêng mắt mới thấy Dịch Trạch Dương dùng khăn bọc quanh những viên đá xoa khắp mặt cô, trong một khoảnh khắc có hình ảnh khi bé cô đang chơi đùa thì té dẫn đến bị thương lướt ngang qua đầu, lúc đó đều là Dịch Trạch Dương giúp cô xử lí những vết thương kia, nếu như gặp phải vết thương quá lớn, gần như không nói thêm lời đưa cô tới bệnh viện.
Có người nói rằng, bất kể một người gặp phải đau thương nhiều cỡ nào, đôi khi bạn sẽ không bao giờ khóc. Nhưng nếu lúc đó có một người chịu ngồi bên và an ủi bạn, khẽ vuốt ve lên miệng vết thương bạn, thì nỗi đau đó sẽ bung trào nhân lên con số hàng trăm hàng ngàn, và nước mắt cũng sẽ vỡ tan rồi lăn xuống.
Ngay vào giơ phút này Cố An Hảo chính là như thế, cô liều mạng nhẫn nhịn, tuy nhiên nước mắt vẫn cứ to như từng hạt từng hạt đậu mà trào ra.
Cô lập tức giơ tay đẩy anh ra: “Không cần xoa, tôi không sao, hai ngày nữa là sẽ khỏi.”