Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mắt thấy chai Brandy bị anh đập vỡ nằm ngổn ngang trong đám chai lọ ban nãy, không biết có phải là do lần đầu tiên nhìn thấy một người xưa nay luôn ôn hòa như Dịch Trạch Dương giờ phút này nổi giận quá độ mà cảm thấy đáng sợ, hay là nguyên do bởi vì trước khi lên xe đã bị dính mưa mà cảm thấy lạnh, tự nhiên rùng mình một cái.
Sau đó anh ta nắm lấy cổ tay cô, đồng thời kéo cả người cô lên, cô vẫn chưa đứng vững đã bị anh dùng một lực lớn kéo lại, đột nhiên ngã nhào vào lồng ngực của anh.
Tuy nhiên rất nhanh Dịch Trạch Dương nắm lấy bả vai đẩy cô cách xa lồng ngực anh một khoảng, đôi ngươi sắc bén ghim cô chặt chẽ.
“Rốt cuộc thì nguyên do nào đã biến em trở thành một con người như thế này! Có phải em muốn hôm nay ở ngay chỗ này uống cho đến chết chứ gì! Em muốn tôi tức chết, chứ gì!”
Bả vai cô bị anh dằn đến đau đớn, cả người cũng vì anh lắc qua lắc lại mà phát đau, bỗng nhiên có chút choáng váng, có lẽ là do men mà say.
Một chai Whiskey cao độ cùng nửa chai Brandy, thật là cô cũng đang tâm phục tửu lượng của bản thân bây giờ có thể tốt đến vậy.
Ít nhất tại thời điểm này Dịch Trạch Dương trước mắt cô vẫn đang là một người, chứ không phải là vô số cái bóng.
Cô không ghìm được mà nở một nụ cười, vừa cười vừa xoay đầu đi, giơ tay lên muốn đẩy anh ta ra: “Em chẳng muốn ai phải tức giận cả, vốn dĩ chỉ muốn trở lại trường ngủ một giấc tỉnh dậy cái gì nên quên thì quên, nhiều năm như vậy cũng không phải em chưa từng bị ai đánh, sao có thể chỉ vì một mụ điên đặt mắt trên đầu mà tự hành hạ bản thân...”
Dịch Trạch Dương đè hai cánh tay đang ra sức chống cự của cô: “Vì vậy nguyên do em đột nhiên muốn uống rượu chính là giận tôi?”
An Hảo lại cười: “Anh đừng nghĩ rằng mình quan trong đến thế, tại sao em lại phải giận anh nhỉ!”
Cô cứ cười ha ha, hình ảnh trước mắt bỗng lòa nhòa: “Có điều đúng là tâm trạng không tốt, vừa hay gặp trúng một đại gia kết xù như anh, nếu như không nhân cơ hội này mà “thịt” anh một lần, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa... Mẹ nó, ai ngờ anh lại dễ dàng cắn câu như vậy, em cũng đâu ép anh theo uống với em đâu...”
Dịch Trạch Dương có cảm tưởng nếu như anh mà còn như thế này với cô nữa chắc chắn sẽ bị cô làm cho tức đến nhồi máu cơ tim mất thôi.
Vừa muốn buông cô ra, nhưng đan thu tay lại thì bước chân An Hảo lại không vững vàng, cả người cô cứ theo quán tính mà đổ nhào vào ngực anh.
Mắt thấy chai Brandy bị anh đập vỡ nằm ngổn ngang trong đám chai lọ ban nãy, không biết có phải là do lần đầu tiên nhìn thấy một người xưa nay luôn ôn hòa như Dịch Trạch Dương giờ phút này nổi giận quá độ mà cảm thấy đáng sợ, hay là nguyên do bởi vì trước khi lên xe đã bị dính mưa mà cảm thấy lạnh, tự nhiên rùng mình một cái.
Sau đó anh ta nắm lấy cổ tay cô, đồng thời kéo cả người cô lên, cô vẫn chưa đứng vững đã bị anh dùng một lực lớn kéo lại, đột nhiên ngã nhào vào lồng ngực của anh.
Tuy nhiên rất nhanh Dịch Trạch Dương nắm lấy bả vai đẩy cô cách xa lồng ngực anh một khoảng, đôi ngươi sắc bén ghim cô chặt chẽ.
“Rốt cuộc thì nguyên do nào đã biến em trở thành một con người như thế này! Có phải em muốn hôm nay ở ngay chỗ này uống cho đến chết chứ gì! Em muốn tôi tức chết, chứ gì!”
Bả vai cô bị anh dằn đến đau đớn, cả người cũng vì anh lắc qua lắc lại mà phát đau, bỗng nhiên có chút choáng váng, có lẽ là do men mà say.
Một chai Whiskey cao độ cùng nửa chai Brandy, thật là cô cũng đang tâm phục tửu lượng của bản thân bây giờ có thể tốt đến vậy.
Ít nhất tại thời điểm này Dịch Trạch Dương trước mắt cô vẫn đang là một người, chứ không phải là vô số cái bóng.
Cô không ghìm được mà nở một nụ cười, vừa cười vừa xoay đầu đi, giơ tay lên muốn đẩy anh ta ra: “Em chẳng muốn ai phải tức giận cả, vốn dĩ chỉ muốn trở lại trường ngủ một giấc tỉnh dậy cái gì nên quên thì quên, nhiều năm như vậy cũng không phải em chưa từng bị ai đánh, sao có thể chỉ vì một mụ điên đặt mắt trên đầu mà tự hành hạ bản thân...”
Dịch Trạch Dương đè hai cánh tay đang ra sức chống cự của cô: “Vì vậy nguyên do em đột nhiên muốn uống rượu chính là giận tôi?”
An Hảo lại cười: “Anh đừng nghĩ rằng mình quan trong đến thế, tại sao em lại phải giận anh nhỉ!”
Cô cứ cười ha ha, hình ảnh trước mắt bỗng lòa nhòa: “Có điều đúng là tâm trạng không tốt, vừa hay gặp trúng một đại gia kết xù như anh, nếu như không nhân cơ hội này mà “thịt” anh một lần, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa... Mẹ nó, ai ngờ anh lại dễ dàng cắn câu như vậy, em cũng đâu ép anh theo uống với em đâu...”
Dịch Trạch Dương có cảm tưởng nếu như anh mà còn như thế này với cô nữa chắc chắn sẽ bị cô làm cho tức đến nhồi máu cơ tim mất thôi.
Vừa muốn buông cô ra, nhưng đan thu tay lại thì bước chân An Hảo lại không vững vàng, cả người cô cứ theo quán tính mà đổ nhào vào ngực anh.