Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“… Quả nhiên tình tiết trong tiểu thuyết và trong phim đều là giả, trên thế giới này căn bản không có Tề thiên đại thánh đạp mây tới cứu người, An Hảo của chúng ta chịu uất ức nhiều năm như vậy, cũng không có ai tới ra mặt cho cậu ấy, đúng là ấm ức mà!”
Thần Thần nhìn An Hảo dùng phấn che dấu đỏ trên mặt, càng nhìn càng giận.
Động tác đánh phấn của An Hảo cứng đờ, nhưng chỉ chốc lát, tiếp tục đánh phấn, không lên tiếng.
An Hảo hiếm có lúc đi học vào 8 giờ sáng, mấy bạn học gần chỗ ngồi của cô đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.
Tựa như cô xuất hiện đúng giờ trong lớp học là chuyện lớn vậy.
Cô cũng không muốn tới sớm như vậy có được hay không, nhưng nếu Tả Hàn Thành đã đáp ứng thi cuối kỳ các môn đạt được điểm tiêu chuẩn, thì tương đương với hạ chiến thư.
Tuy nói chỉ vì một câu cam kết mà về trường học học tập cho giỏi, rất ngây thơ.
Nhưng năm năm nay chưa từng có ai quản cô, cũng không có ai quan tâm thành tích của cô tốt hay xấu, cho dù thành tích của cô tốt, người Cố gia cũng sẽ không coi ra gì, bị xem nhẹ lâu, dần dần chết lặng.
Bất luận Tả Hàn Thành có mục đích gì, ít ra hiện tại có người đang chờ xem thành tích của cô, cho dù Cố An Hảo cô bánh bèo cũng phải tranh chút sức lực.
Không phải chỉ đạt tiêu chuẩn các môn thôi sao! Một tháng không ôm chân phật, đạt tiêu chuẩn mà thôi! Tuyệt đối không làm khó được cô!
Lần đầu tiên An Hảo sau khi tan học vì nghe không hiểu nội dung thầy nói mà đuổi theo đến phòng giáo viên hỏi lại, hành động này dọa các giáo viên trong phòng kinh ngạc.
Đây là sao?
Mặt trời mọc phía tây sao?
Cố An Hảo vậy mà đi học đúng giờ! Thậm chí chủ động học tập hỏi bài!
Đây tuyệt đối là tin lớn nhất trường, cùng lắm tới trưa đã truyền khắp trường học.
Mà nữ nhân vật chính là bạn học Cố An Hảo, lúc này đang ăn trưa ở nhà ăn trường học.
“Cậu thật sự muốn chạy nước rút trước cuối tháng sao?” Buổi sáng. Hoàng Mậu chỉ cho là An Hảo nhất thời nói chuyện hoang đường, nhưng đến trưa, nhìn thấy tình trạng của An Hảo, không thể không tin là cô nghiêm túc.
“… Quả nhiên tình tiết trong tiểu thuyết và trong phim đều là giả, trên thế giới này căn bản không có Tề thiên đại thánh đạp mây tới cứu người, An Hảo của chúng ta chịu uất ức nhiều năm như vậy, cũng không có ai tới ra mặt cho cậu ấy, đúng là ấm ức mà!”
Thần Thần nhìn An Hảo dùng phấn che dấu đỏ trên mặt, càng nhìn càng giận.
Động tác đánh phấn của An Hảo cứng đờ, nhưng chỉ chốc lát, tiếp tục đánh phấn, không lên tiếng.
An Hảo hiếm có lúc đi học vào 8 giờ sáng, mấy bạn học gần chỗ ngồi của cô đều dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.
Tựa như cô xuất hiện đúng giờ trong lớp học là chuyện lớn vậy.
Cô cũng không muốn tới sớm như vậy có được hay không, nhưng nếu Tả Hàn Thành đã đáp ứng thi cuối kỳ các môn đạt được điểm tiêu chuẩn, thì tương đương với hạ chiến thư.
Tuy nói chỉ vì một câu cam kết mà về trường học học tập cho giỏi, rất ngây thơ.
Nhưng năm năm nay chưa từng có ai quản cô, cũng không có ai quan tâm thành tích của cô tốt hay xấu, cho dù thành tích của cô tốt, người Cố gia cũng sẽ không coi ra gì, bị xem nhẹ lâu, dần dần chết lặng.
Bất luận Tả Hàn Thành có mục đích gì, ít ra hiện tại có người đang chờ xem thành tích của cô, cho dù Cố An Hảo cô bánh bèo cũng phải tranh chút sức lực.
Không phải chỉ đạt tiêu chuẩn các môn thôi sao! Một tháng không ôm chân phật, đạt tiêu chuẩn mà thôi! Tuyệt đối không làm khó được cô!
Lần đầu tiên An Hảo sau khi tan học vì nghe không hiểu nội dung thầy nói mà đuổi theo đến phòng giáo viên hỏi lại, hành động này dọa các giáo viên trong phòng kinh ngạc.
Đây là sao?
Mặt trời mọc phía tây sao?
Cố An Hảo vậy mà đi học đúng giờ! Thậm chí chủ động học tập hỏi bài!
Đây tuyệt đối là tin lớn nhất trường, cùng lắm tới trưa đã truyền khắp trường học.
Mà nữ nhân vật chính là bạn học Cố An Hảo, lúc này đang ăn trưa ở nhà ăn trường học.
“Cậu thật sự muốn chạy nước rút trước cuối tháng sao?” Buổi sáng. Hoàng Mậu chỉ cho là An Hảo nhất thời nói chuyện hoang đường, nhưng đến trưa, nhìn thấy tình trạng của An Hảo, không thể không tin là cô nghiêm túc.