Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao
Chương 57 - Anh ta yêu sâu đậm duy nhất một người phụ nữ
/60
|
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Đến chỗ sâu trong rừng cây, Dịch Trạch Dương chợt dừng bước, An Hảo cũng dừng lại, căng thẳng lui về sau, ngước mắt lên đối diện với tầm mắt của anh ta.
“Em hy vọng anh hỏi từng câu từng câu, hay là trực tiếp cho anh một lời giải thích?” Dịch Trạch Dương nhìn thấy cô căng thẳng đứng cách xa mình, ánh mắt hơi trầm.
An Hảo ngước mắt lên: “Dịch giáo sư…”
“An Hảo! Anh không có tâm tình đóng kịch với em, em phải biết mấy ngày qua anh ở lại làm giáo sư khách mời chán ghét đó của trường A là vì ai, anh muốn lời giải thích của em, chứ không phải một câu Dịch giáo sư hai câu Dịch giáo sư!”
Thanh âm Dịch Trạch Dương nghiêm túc mà trong trẻo lạnh lùng, An Hảo không nói gì nữa.
“Không chịu nói phải không?” Anh ta nheo mắt: “Được, vậy anh hỏi, em đáp.”
Đối mặt với vẻ mặt đó của Dịch Trạch Dương, An Hảo không thể nào thích ứng, chỉ có thể len lén siết chặt quả đấm trong tay áo.
“Em và Tả Hàn Thành là xảy ra chuyện gì?”
Cô hít sâu một hơi: “Chính là như anh nghe trong điện thoại, em và anh ta kết hôn rồi.”
“Đùa gì thế? Em còn chưa đủ 20 tuổi! Số tuổi được phép kết hôn là 20 tuổi chẵn! Em kết hôn gì?”
Cho dù biết rõ tuổi của cô không thể nào kết hôn, nhưng nghe chính miệng cô nói vậy, Dịch Trạch Dương vẫn nhíu chặt mày.
Ánh mắt An Hảo bình tĩnh, lúc này không còn khẩn trương: “Anh và anh ấy xem như người cùng địa vị, hẳn hiểu rõ Tả Hàn Thành là ai hơn tôi. Đừng nói em đã trưởng thành, cho dù tôi mới 16 tuổi, chỉ cần anh ấy muốn cưới em, vậy có thể được mặt pháp luật cho phép, huống cho emchỉ cách 20 tuổi chẵn mấy tháng mà thôi.”
Hô hấp Dịch Trạch Dương hơi chậm lại.
Nhìn An Hảo mặt không đỏ không thở mạnh, bình tĩnh tự thuật cô lấy thân phận một học sinh lớp 12 kết hôn lập gia đình là sự thật.
“Em nghiêm túc?”
Đến chỗ sâu trong rừng cây, Dịch Trạch Dương chợt dừng bước, An Hảo cũng dừng lại, căng thẳng lui về sau, ngước mắt lên đối diện với tầm mắt của anh ta.
“Em hy vọng anh hỏi từng câu từng câu, hay là trực tiếp cho anh một lời giải thích?” Dịch Trạch Dương nhìn thấy cô căng thẳng đứng cách xa mình, ánh mắt hơi trầm.
An Hảo ngước mắt lên: “Dịch giáo sư…”
“An Hảo! Anh không có tâm tình đóng kịch với em, em phải biết mấy ngày qua anh ở lại làm giáo sư khách mời chán ghét đó của trường A là vì ai, anh muốn lời giải thích của em, chứ không phải một câu Dịch giáo sư hai câu Dịch giáo sư!”
Thanh âm Dịch Trạch Dương nghiêm túc mà trong trẻo lạnh lùng, An Hảo không nói gì nữa.
“Không chịu nói phải không?” Anh ta nheo mắt: “Được, vậy anh hỏi, em đáp.”
Đối mặt với vẻ mặt đó của Dịch Trạch Dương, An Hảo không thể nào thích ứng, chỉ có thể len lén siết chặt quả đấm trong tay áo.
“Em và Tả Hàn Thành là xảy ra chuyện gì?”
Cô hít sâu một hơi: “Chính là như anh nghe trong điện thoại, em và anh ta kết hôn rồi.”
“Đùa gì thế? Em còn chưa đủ 20 tuổi! Số tuổi được phép kết hôn là 20 tuổi chẵn! Em kết hôn gì?”
Cho dù biết rõ tuổi của cô không thể nào kết hôn, nhưng nghe chính miệng cô nói vậy, Dịch Trạch Dương vẫn nhíu chặt mày.
Ánh mắt An Hảo bình tĩnh, lúc này không còn khẩn trương: “Anh và anh ấy xem như người cùng địa vị, hẳn hiểu rõ Tả Hàn Thành là ai hơn tôi. Đừng nói em đã trưởng thành, cho dù tôi mới 16 tuổi, chỉ cần anh ấy muốn cưới em, vậy có thể được mặt pháp luật cho phép, huống cho emchỉ cách 20 tuổi chẵn mấy tháng mà thôi.”
Hô hấp Dịch Trạch Dương hơi chậm lại.
Nhìn An Hảo mặt không đỏ không thở mạnh, bình tĩnh tự thuật cô lấy thân phận một học sinh lớp 12 kết hôn lập gia đình là sự thật.
“Em nghiêm túc?”