Dưới đại kỳ trong doanh, Đỗ Đức lạnh lùng nhìn quân địch bị vây dưới Tuyết Sơn, mắt không chút biểu tình.
Đỗ Trần lại mở rộng thần niệm tra xét địa phương có thể xuất hiện viện binh của quân địch, còn Francesca lại đang khổ sở suy nghĩ, nếu mình ở vị trí Kinh Ức Cốc, nên đối chiến với Đỗ Đức như thế nào.
Đột nhiên, trên vách núi dưới mộ Thần Hoàng quang mang trắng bạc lóe lên, hơn trăm đạo quang mang của chiến tranh thánh khí bắn ra, đánh thẳng vào quân doanh của Đỗ Trần.
Hơn trăm đạo chiến tranh thánh khí! Ngay cả Đỗ Trần cũng cảm nhận được áp lực tử vong, nhưng lúc này Đỗ Đức lạnh lùng cười, nhả ra hai chữ:
- Hỏa Lân!
Quân chủ lực trong quân doanh sớm đã đợi mệnh lệnh, chợt quân trận bày ra, không trung của toàn quân doanh xuất hiện tầng tầng vảy giáp giống như hỏa diễm, chỉ trong chốc lát, liền làm quang mang của hơn trăm chiến tránh thánh khí biến mất vô hình...
Còn Đỗ Đức sớm đã vung trường kích lên:
- Hang ổ của Kinh Ức Cốc ngay ở sau vách núi, Phong Tập trận, giết!
Ngay lúc này, Ted sau khi dùng chiến tranh thánh khí mở đường, đang soái lĩnh một đội kỵ binh, từ đường ngầm rộng lớn ngày ấy Ziege nhập cốc giết ra, vừa đưa mắt nhìn, doanh trại quân địch được hỏa lân bao trùm, mà một đội chiến sĩ thú tộc trên người phát tán mũi đao sắc bén, đang cuốn tới như cuồng phong bạo vũ!
Hừ, quả nhiên hết thảy đều bị địch nhân nắm trong tay, nhưng dưới tuyệt cảnh, có thể dùng quân tâm cổ vũ!
- Các huynh đệ, huynh đệ của các ngươi ngay ở bên ngoài, cha mẹ của các ngươi đang đợi đón huynh đệ về nhà, giết cho ta!
Ted quát to một tiếng, trường mâu trong tay đưa ra, giết tới đầu tiên! Một dòng chảy mạnh mẽ từ vách núi cheo leo quỷ bí giết ra, trực diện ngạnh tiếp đại quân thú tộc, lao vào một chỗ, đao phong tới người, mỗi nhát đao, đều có một người gục xuống, mỗi tiếng thét, đều có người máu phun năm bước.
Hai nhánh quân triển khai trận chiến sáp lá cà ở dưới vách núi.
Ted người mang trọng giáp, mặt trùm quân khôi, Đỗ Trần không hề nhận ra hắn, chỉ thấy hắn hiệu lệnh quân địch, mỉm cười:
- Đỗ Đức, chủ soái quân định xuất hiện rồi, cần phái Andy tới giết hắn không?
Đỗ Đức nhìn vào quân trận của Ted đột nhiên "Ồ" lên một tiếng:
- Nghĩa phụ, nếu là tướng lĩnh bình thường, Andy có thể giết, nhưng quân trận của người này... Người xem! Kỵ binh giết ra, nhưng chiến tranh thánh khí vừa rồi ở đâu? Tên tướng này cũng có vài phần bản lĩnh, hắn dùng chính mình làm mồi dẫn dụ cao thủ phe ta tới giết hắn. Chỉ cần Andy vừa đi, hơn một trăm chiến tranh thánh khí sau lần đầu chưa từng khai pháo đủ bắn chết Andy, khi thần thú mạnh nhất của phe ta bị trọng thương, sĩ khí nhất định tổn hại rất lớn, mục đích của hắn cũng đạt được...
Đỗ Trần hơi chút gật đầu, trên mặt quân sự, nhãn lực của Đỗ Đức hơn xa mình, mặc hắn thả sức mà làm - Đỗ Đức, Andy giờ phút này nghe con chỉ huy!
- Việc chiến trận ta không can thiệp, nhưng hết sức giảm bớt thương vong.
Đỗ Đức nện ngực "rầm" một cái:
- Nghĩa phụ yên tâm! Truyền lệnh cho Adams. Đã xác định vị trí của Kinh Ức Cốc, quân địch bị vây ở Tuyết Sơn giao lại cho Ariza giết chết. Adams dùng Tiềm Sơn trận tới vòng qua quân địch, đánh thẳng dưới thành Kinh Ức Cốc, sau khi nhập cốc, bằng vào hiểu biết của hắn với địa hình tự chọn địa điểm, dùng Thuẫn Mộc Luân trụ vững vị trí, chờ đại quân ta tới phối hợp!
Ted đang ở giữa chiến trường đối quyết cùng quân địch vẫn mặt nhìn sáu đường, vẫn luôn để ý tới quân đang bị vây hãm, nhưng hắn chợt phát hiện, bội đội vây khốn quân mình ít đi một chút. Không lâu sau đó, băng tuyết dưới chân mình khuấy động vài lần, làn sóng khuấy động kia... lao thẳng tới vách núi sau lưng mà đi.
Ted trong lòng nháy lên một cái: "Chẳng lẽ đây chính là bí trận của Thần Thánh liên minh mà Bowness đã từng đề cập tới - Tiềm Sơn?"
"Đợi đã, vừa rồi hỏa lân bao trùm bảo vệ quân doanh của địch! Chiến sĩ thú tộc trước mắt lại thân mang băng nhận, giết tới làm mình từng bước bại lui, nếu vừa rồi dưới chân đích thị là quân địch dùng Tiềm Sơn trận, tiềm nhậm trong cốc lại lấy Thuẫn Mộc trận giữ vững vị trí... băng rơi vào núi lửa, đây chẳng phải chính là Thiên Nguyên sát trận mạnh nhất mà Bowness nhắc đến ngoài tam đại bí trận sao?"
"Nếu là Thiên Nguyên sát trận, mộc thủy hỏa thổ bốn đại nguyên tố đã xuất hiện, như vậy đối thủ chẳng phải còn có một kích mạnh nhất cuối cùng - Thiết Bích Lôi Đình sao?"
Cau mày nhìn quân chính mình soái lĩnh, Ted cắn răng phẫn hận: "Nếu đây là gia binh của gia tộc Brockman ta, cho dù đối thủ có Thiết Bích Lôi Đình, ta cũng dám dùng Thất Tinh Diệu Trận đánh mạnh vào trung quân của đối phương, nhưng... nhưng những quân này căn bản vốn là thuộc về Thomas, nào biết Thất Tinh Diệu Trận? Bỏ đi, gặp phải truyền nhân của Thiên Nguyên Sát Trận, đánh tiếp cũng chỉ là đi bán mạng, vẫn nên bảo tồn thực lực dựa vào tường thành phòng ngự mới là quan trọng."
Nghĩ tới đây, Ted vung mâu quát nhức tai:
- Lui binh, quân địch đã lẻn vào trong cốc, hồi quân cứu viện thành Kinh Ức!
Ở phía đối diện, Đỗ Đức nhìn thấy Ted lui binh, hơi chút gật đầu:
- Nghĩa phụ, tướng này hiểu thời, không thể coi thường! Lệnh, toàn quân từ từ giết tới, sau khi vào cốc, không vội công thành, đợi sau khi hội tụ với đại quân lại lấy Adams làm tiên phong, dùng Thiết Bích Lôi Đình công thành!
Cuối cùng cũng có một đối thủ ra dáng rồi, mặc dù vẫn là không đáng nhắc tới.. nhưng có còn hơn không!
Theo sát quân Ted thối lui, đại quân của Đỗ Trần ùn ùn giết vào Kinh Ức Cốc, khi qua một đoạn đường ngầm, trường kích của Đỗ Đức chỉ vào một đội kị binh đầy đủ đi trong đường ngầm rộng rãi, lắc đầu nói:
- Nghĩa phụ, nội bộ Kinh Ức Cốc không hòa hợp!
Đỗ Trần sờ sờ mũi:
- Ồ? Con làm sao nhìn ra được?
- Mới vừa rồi tên tướng kia coi như biết thời cơ, nếu hắn làm chủ, nơi này nhất định bị đá lớn phong tỏa, tuyệt sẽ không để lại đường lớn cho chúng ta tiến binh!
Đỗ Trần gật gật đầu, lời này nói ngược lại chính là, vừa rồi viên đại tướng kia không làm chủ - có bản lĩnh không được làm chủ, không có bản lĩnh chỉ huy loạn, Kinh Ức Cốc nhất định không hòa hợp!
Đang khi nói chuyện, đại quân đã tiến vào trong trong Kinh Ức Cốc.
Nhìn cảnh đào viên thiên động, cỏ xanh um tùm, nước biếc lăn tăn, Đỗ Trần cả kinh đây là căn nguyên của tội ác trong thiên hạ, thiên đường nghịch thần phản bạn - Kinh Ức Cốc?
Cảnh sác quá đẹp, căn bản chính là một nơi thế ngoại đào viên!
Ted rút lui rất nhanh, Đỗ Đức đuổi cũng nhanh, hơn nữa Adams đã giết tới hợp lại, lúc này ba cửa thành Kinh Ức đóng chặt, cửa đối diện với cổng vào lại tựa đóng mà không đóng, dường như đang do dự cái gì.
Ted vừa quay lại đã bị Adams chặn. Adams mặc dù không phải là đối phủ của Ted, bất quá tên tiểu tử này theo Đỗ Đức cũng học được hai thành, biết không thể tham lam, cố ý buông tha quân Ted soái lĩnh, sau đó ngăn lại viện quân chủ lực của Kinh Ức Cốc đang lục tục rút lui.
Ted sau khi soái lĩnh nhóm quân đầu tiên vào thành, cấp tốc lên tường thành:
- Nhị đương gia, Ted có tội…
- Có tội cũng là chuyện sau này!
Thomas lạnh lùng quát:
- Nếu Tam đương gia đã trở lại rồi, như vậy lập tức đóng cửa thành, chuẩn bị thủ thành chiến!
- Chờ đã!
Christian cũng đã trở lại. Bất quá hắn không cứu lại những huynh đệ bị vây khốn, chỉ một mình trở lại, chỉ vào quân ngoài thành còn chưa rút lui hết, còn đang bị người truy sát, vội nói:
- Chúng ta ít nhất còn có gần hai vạn huynh đệ ở bên ngoài đó!
Thomas dậm chân một cái:
- Tráng sĩ quyết đoán! Các phụ lão sẽ hiểu cho chúng ta. Christian ngươi còn dám nói nhàm nữa ta giết ngươi!
Ted nhìn tình hình trên thảo nguyên, trấn tĩnh nói:
- Nhị đương gia, lúc này chúng ta ngàn vạn lần không thể nội chiến. Bình tâm tĩnh khí nghe một câu của ta, xem xem có đạo lý hay không - Kinh Ức Cốc chúng ta có thể vận dụng mười vạn đại quân, hôm nay bên ngoài tổn hao hai vạn. Ta lại dẫn ra ngoài ba vạn, chỉ trở lại hơn hai vạn. Nhưng phần lớn còn ở ngoài thành bị người truy sát! Nếu chúng ta không cứu hai vạn huynh đệ này, vậy trong thành còn lại không đủ sáu vạn người, ngài nói xem. Sáu vạn này có thể giữ vững được thành không?
- Đúng vậy, nếu chúng ta có thể cứu trở lại hai vạn huynh đệ bên ngoài, vậy còn có gần tám vạn đại quân. Nhị ca, ngày thành bị vây, hai vạn đại quân không thể tống táng sạch sẽ như vậy!
Thomas sửng sốt:
- Nhưng chúng ta không đóng cửa thành, quân địch giết tới thì làm sao?
Trong mắt Ted tinh quang lóe lên:
- Ở dưới tuyệt cảnh, binh xuất hiểm chiêu! Ta có một kế có thể tạm thời làm Đỗ Đức không dám vội công thành. Chỉ xem Nhị đương gia dám hay không dám, nguyện ý hay không nguyện ý!
Thomas nghiến răng:
- Nói!
- Trong thành còn có sáu vạn đại quân. Sáu vạn đại quân này lập tức đóng ở ba cửa thành còn lại, cửa nam cùng trung tâm thành không đặt một binh một tốt nào...
Christian kinh ngạc nói:
- Cửa nam không đặt binh tướng. Tam đương gia, ngài muốn... thành trống lui địch?
- Không, kế không thành còn chưa đủ. Muốn đánh Đỗ Đức, chỉ có thể liều chết để tìm đường sống! Nhị đương gia, ngài và ta chỉ soái lĩnh một ngàn quân cấm vệ trong thành, đi nghênh tiếp các huynh đệ về nhà!
Dưới sự thống soái của Đỗ Đức, đại quân thế như chẻ tre, như sóng thần ập vào Kinh Ức Cốc. Nhìn Adams ngăn cản tàn binh ngoài thành, Đỗ Đức gật gật đầu:
- Adams không tệ, hiểu thời thiện chiến, đánh không tiếc mạng, có thể nói là đệ nhất mãnh tướng dưới trướng của nghĩa phụ! Truyền lệnh, đại quân hội họp, giết hết tàn binh ngoài thành, lập tức khua trống cổ động, san phẳng Kinh Ức Cốc!
Đỗ Trần nhún vai với Dịch Cốt đi tới, quá dễ dàng rồi, hết thảy đều thuận lợi, có Đỗ Đức ở đây, năng lực quân sự của Kinh Ức Cốc và thành Duerkesi không cùng cấp bậc, có thể không vừa lòng sao?
Bairu đi theo quân cũng cười, nhưng trong lòng còn có chút lo lắng mơ hồ - Đỗ Đức thật sự là quá mạnh, có hắn tọa trấn đại quân, ý tưởng hao tổn thực lực của Francis của giáo hoàng bệ hạ căn bản không đạt được!
Trận đánh hôm nay, thú nhân nô quân của thành Duerkesi tổn thất tối đa hai ngàn nhân mã, cái này so với năm mươi vạn dân cư, gần mười vạn nguyên binh của thành Duerkesi, có đáng kể gì?
Bất quá Bairu vẫn nở nụ cười đắc ý, một trận san bằng Kinh Ức Cốc, tới kỳ Luân Minh hội giám quân mình đây có chỗ để nói rồi, ha ha!
Đỗ Trần hiếu kỳ hỏi:
- Đỗ Đức, Adams là mãnh tướng, còn Ariza thì thế nào?
Đỗ Đức nhạt giọng nói:
- Ariza dũng mãnh vô song, nhưng mềm lòng nương tay, chỉ có thể làm mãnh tướng xung phong hãm trận!
Đỗ Trần gật đầu, đánh giá này thật là đích đáng!
Lúc này tàn binh bị Adams ngăn lại đã chạy tới cửa thành, Adams đuổi tới vừa thấy cửa thành còn chưa đóng, mặc cho tàn binh tiến vào, lập tức mừng rỡ, xua quân muốn giết vào.
Nhưng đột nhiên trong lúc đó, cửa thành Kinh Ức Cốc mở rộng, Thomas và Ted quát lui tàn binh, liên thủ dẫn một ngàn người giết ra.
Một ngàn? Quá ít?
Adams sửng sốt, nhớ tới Đỗ Đức đã nói "Đánh không theo lẽ thường, tất có nội tình!" quát:
- Toàn quân chậm rãi lui khỏi tiền tuyến, hội họp cùng quân chủ lực Đỗ Đức tướng quân chỉ huy!
Đỗ Đức hội tụ đại quân, từ từ ép tới, cũng nhìn thấy nhóm quân nhỏ một nghìn người, đồng thời, cũng nhìn thấy con đường rắc rối phức tạp trong Kinh Ức Cốc...
Trường kích trong tay Đỗ Đức ngừng lại một chút, lúc này mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua Andy trên bầu trời, Andy lớn tiếng nói:
Thành Kinh Ức có hai thành trong ngoài, thành ngoài có bốn cửa thành, trừ cửa nam trước mặt chúng ta, ba toàn thành khác đều có mấy vạn đại quân đồn trú! Tướng quân... cửa nam trống không, chỉ có những tàn quân bị đánh bại và một nghìn người này?
Nói rồi, Andy cũng không tin tưởng chính mình, chủ động đi dò xét dưới đất - vừa rồi Đỗ Đức chứng minh, trên mặt đất không có quân đội, nhưng không đại biểu cho chỗ khác không có, dùng quân trận giỏi, trên trời dưới đất nơi nào không thể giấu quân!
Binh đoàn của Margaret của Thấm Thủy Hồ chính là tông sư phương diện này, người ta ngay cả ẩn hình cũng biết!
Lúc này tiểu Bối Bối còn ở bên ngoài, cao thủ tinh thần lực theo quân tìm kiếm một phen, cũng lắc đầu:
- Tướng quân, hiện tại cửa nam Kinh Ức Cốc có không ít bách tính bình dân, tinh thần lực rối loạn, ta không cách nào sác định có quân địch ẩn tàng trong đó hay không?
Rất nhanh, đại quân tiến bước truy sát tàn binh lao vào chính diện nhóm quân nhỏ một ngàn quân kia!
Thomas mặc dù người mang chiến giáp, nhưng toàn thân băng lạnh khiến Đỗ Trần nhận ra ngay, Đỗ Trần trong đấu hồn lập tức thông tri cho Andy, nhưng không hề nóng lòng ra tay.
Nguyên nhân vừa rồi Đỗ Đức đã giải thích, lúc này không được phạm mạo hiểm!
Thomas quát to:
- Các huynh đệ lập tức vào thành, ta chặn phía sau!
Nói rồi, hắn phi thân lên phía trước, Băng độc nhất thức trong Phong Tuyết Kinh Ức lập tức xuất thủ. Bất quá lần này không chỉ là một mình hắn ra tay, mà là hơn một ngàn người tạo thành quân trận xuất kích - Phong Tuyết Kinh Ức, quân trận băng độc!
Khói độc phát ra đầy trời. đánh thẳng tới quân trận của Đỗ Đức!
Cước bộ quân trận chậm lại, trận hình biến đổi, cường phong phát ra, chỉ chốc lát liền thổi tan khói độc.
Bất quá trong khoảng thời gian này có gần vạn quân địch vào thành, nhưng lập tức có người nói cho bọn họ, lập tức vào thành nghỉ ngơi, không cần hiệp trợ thủ thành!
Thomas thân thể bị thương cố ép vận dụng băng độc, sau khi dùng qua một lần thân hình lập tức suy xụp, dựa vào trên người Ted. Ted lạnh lùng nhìn Đỗ Đức đang soái lĩnh đại quân ép tới gần, quát:
- Các huynh đệ phần lớn đã bình yên rồi, chúng ta lui!
Bọn chúng vừa dừng vừa lui, sau khi mang Thomas và Ted vào thành, cửa thành xầm một tiếng đóng chặt. Bên ngoài chút tàn bình còn lại bọn họ cũng mặc kệ!
Đến đây, cửa thành nam chỉ có Thomas và một ngàn quân cấm vệ tiêu hao quá độ đang lui về, loại thực lực này, có thể nói cửa thành nam cơ hồ là trống không rồi, quân trận của Đỗ Đức thế tới đang thịnh nếu đánh thực sự, chỉ chốc lát có thể giết vào trong thành.
Có thống binh tướng quân đi tới trước mặt Đỗ Đức, vui mừng nói:
- Tướng quân, thành nam đã trống không rồi, mạt tướng nguyện dẫn quân dưới quyền tiến vào thành Kinh Ức đầu tiên!
Đỗ Đức chậm rãi lắc đầu, ngược lại trường kích vung lên, lệnh quân trận ngừng lại.
Adams thúc ngựa chạy tới, vội nói:
- Tướng quân, cửa thành nam bỏ trống, sợ là kế dụ địch, cho nên mạt tướng kiến nghị không truy kích!
Đỗ Đức lại lắc đầu, không ai có thể nhìn thấy biểu tình của hắn dưới mặt nạ sắt!
Lúc này Bairu cười nói:
- Ta có một kiến nghị! Chỉ là kiến nghị! Đỗ Đức tướng quân, cửa thành nam bỏ trống có thể là kế dụ địch, nhưng Thomas ở ngay trước mắt, vả lại thân bị trọng thương, cơ mưu của Kinh Ức Cốc lại lợi hại, cũng sẽ không để nhị đương gia của chính mình dụ địch chứ?
Đỗ Đức lần thứ ba lắc đầu.
Francesca đi theo quân trầm tư chốc lát, cười nói:
- Đỗ Đức tướng quân, đây hẳn là kế dụ địch kép, kế không thành còn chấp nhận được, nhưng chủ soái bị thương một chiêu này thực sự ngoài ý liệu mọi người, ắt là Kinh Ức Cốc sợ ta không tin kế không thành, cố ý xuất động Thomas! Dù sao Kinh Ức Cốc ngay ở trước mắt, quân ta tạm thời lui binh, vây thành phá cửa tấn công!
Đỗ Đức cuối cùng cũng gật đầu:
- Lui binh cắm trại!
Ted đang trốn ở cửa chậm rãi thở một hơi, Thomas suy kiệt giơ ngón cái lên:
- Kỳ mưu của tam đương gia, hôm nay Kinh Ức Cốc tạm thời tránh thoát, tất cả nhờ Tam đương gia!
Bên ngoài, đại quân chậm rãi lùi về cắm trại đồn trú, nhưng Đỗ Đức lại không cử động, cao ngạo đứng trước thành Kinh Ức, đột nhiên cười to, bình sinh đấy là lần đầu tiên Đỗ Trần nghe thấy Đỗ Đức cười thoải mái vui vẻ như thế!
- Vị tướng kia vừa rồi cùng ta giao thủ, có ngươi ở đây, cuộc chiến Kinh Ức Cốc này mới có chút ý tứ, cảnh sắc trong Kinh Ức Cốc không tệ!
Đỗ Đức thúc ngựa về quân doanh!
Trong cửa thành, Ted đột nhiên cả kinh:
- Đỗ Đức đã nhìn thấy mưu tính của ta, biết thành nam quả nhiên là một tòa thành không…
Thomas ngạc nhiên nói:
- Nhìn thấu rồi, hắn vì sao còn phải lui binh, mà không phải là giết vào?
- Cảnh sắc của Kinh Ức Cốc không tệ...
Ted cười khổ:
- Ta hiểu được rồi, khi chúng ta mở cửa thành nam, Đỗ Đức chính mắt nhìn thấy con đường phức tạp trong cốc, hắn lo lắng không phải là có phục binh, mà là sợ phát sinh ra một loại chiến trong chiến tranh, loại chiến đấu này làm tổn thất lớn nhất chính là - hạng chiến! Cho nên mới lui binh đóng trại, tìm cách tránh hạng chiến! Ắt là Francis thương xót binh sĩ, Đỗ Đức bất đắc dĩ mới phải lui binh! (Hạng chiến : chiến tranh trong thành phố )
Nô quân thú tộc của thành Duerkesi rất nhanh đóng quân trong Kinh Ức Cốc, Đỗ Đức không giải thích nguyên nhân lui binh với bất kỳ ai, mà nhanh chóng kiểm tra được mất.
Đỗ Trần nhìn một trường vui mừng đại thắng như hành vân lưu thủy, mỉm cười đi nghênh tiếp lão bà và hải từ. Nhưng khi hắn trở lại, Adams xách một người nhanh chóng chạy tới:
- Ân công, vừa rồi khi ta tập kích cửa thành, bắt được không ít binh dân và chiến phu không kịp vào thành, bất quá trong đó lão đầu này luôn miệng nói là bằng hữu của ngài, muốn nói với ngài mấy câu!
Nói rồi, hắn đem tù binh ném tới trước mặt Đỗ Trần, Đỗ Trần cúi đầu vừa mình, cả kinh nói:
- Lão Womar? Ái chà, ngài sao tới Kinh Ức Cốc, còn làm tù binh của ta?
Tù binh bị bắt chính là lão nhân giữ mộ Womar, lão đầu cười cười:
- Lão đầu là một tù binh, không tiện nói gì, chỉ muốn nói tình hình quân địch trong Kinh Ức Cốc, đổi lại một mạng già của mình…
Liên Hoa Bảo Giám
/522
|