Đỗ Trần đánh giá lão Womar trên dưới một lượt, lão đầu tử này mặc dù ở giữa loạn quân may mắn thoát được một cái mạng, nhưng sớm đã chật vật không chịu nổi, trường bào trên người nát tươm, nhìn không rõ sắc mặt vốn có, khuôn mặt già nua đầy vệt khói đen, tóc trắng cũng có chút vết tích cháy xém… bất quá ánh mắt lão Womar vẫn thâm thúy huyền diệu như cũ, làm người ta nhìn không thấy suy nghĩ chân chính của ông.
Đỗ Trần cười nói :
- Bản công tước còn có rất nhiều quân vụ phải xử lý, ngài trước tiên nghỉ ngơi chốc lát, ăn uống no đủ, tắm rửa một phen, ngày mai trong quân trướng sẽ thiết yến để ngài xua đi sợ hãi! Adams, vị lão nhân này là bằng hữu của ta, không được khinh nhờn!
Nói rồi, Đỗ Trần nhìn bóng lưng Adams mời lão Womar rời đi trong lòng nổi lên vai phần nghi hoặc!
Lão nhân giữ mộ này mặc kệ nhìn như thế nào, đều không hề có chỗ nào đặc biệt kỳ lạ, nhưng trong lòng Đỗ Trần luôn cảm thấy ông có chỗ nào đó không đúng, lại không nói ra cụ thể thế nào, loại cảm giác này... rất quái dị!
Công tác sau trận chiến tự nhiên có Đỗ Đức đi làm, Đỗ Trần an bài người nhà, tự mình đóng cửa ở trong đại trướng trong quân, dùng thần niệm sưu tầm tiến cảnh của liên hoa.
Trận chiến hôm nay, có thể nói là thu được toàn thắng, mặc dù chiến quả còn không có thống kê cuối cùng, nhưng trong lòng Đỗ Trần tính toán, như thế nào cũng tiêu diệt được hai ba vạn ngươi Kinh Ức Cốc chứ.
Giết chết hai ba vạn ác nhân, công đức của mình sẽ tích lũy được bao nhiêu đây?
- A a!
Nhưng Đỗ Trần vừa nhìn, đóa liên hoa cuối cùng của quẻ thứ năm chỉ hé ra một chút!
Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ chiến quả của trận đánh hôm nay không lớn như trong tưởng tượng hay sao?
- Truyền lệnh, Đỗ Đức kiểm tra chiến quả thật nhanh, trước hửng đông ngày mai nhất định phải nhìn thấy báo cáo cuối cùng của cuộc chiến!
Liên tiếp thúc giục ba lần, Đỗ Trần cuối cùng cũng lấy được báo cáo - trận chiến này Kinh Ức Cốc xuất động ước chừng năm vạn, cuối cùng bị tiêu diệt hơn hai vạn tám ngàn người. Tù binh một ngàn sáu trăm người, lão Womar là một trong số đó, mà nô quân thú tộc thành Duerkesi tổn thất không quá một ngàn hai trăm người... Đợi sau khi Đỗ Tư dùng thánh quang trị liệu, con số này sẽ còn nhỏ đi một chút!
Quả nhiên là đại thắng vui sướng lâm li!!
Nhưng hai vạn tám trăm người, cho dù tiến cảnh quẻ thứ năm đã là số mười vạn, vậy đại thiện sự tiêu diệt hai vạn tám ngàn người, cũng tuyệt sẽ không chỉ hé "một tí" ít như vậy a?
Đỗ Trần còn đang nghi hoặc, ở ngoài trướng Bairu cười to tiến vào,
- Đại thắng, đại thắng rồi! Lão đệ, ngươi coi chiến báo chưa? Bằng một phần chiến báo này, ba chúng ta ở trên Luân Minh hội cũng lập tức được làm đại nhân vật cấp tướng quân nghị viên rồi! Ha ha, lão đệ, sắc mặt của ngươi làm sao...?
Đỗ Trần cười cười.
- Không có gì, chỉ là có chút thương xót cho binh sĩ bị tổn thất!
- Lão đệ nói gì thế? Chiến tranh còn không có người chết sao?
Bairu an ủi vài câu, đột nhiên hạ thấp giọng :
- Lão đệ, mệnh lệnh của giáo hoàng là không lưu lại người sống, một ngàn sáu trăm tù bình hôm nay…
Đỗ Trần trong lòng nháy lên một cái, chẳng lẽ Bairu muốn giết chiến phu!
Cái này không thể làm được, lão tử thừa nhận mình không phải là thứ tốt đẹp, nhưng không thể làm ra việc đồ sát chiến phu! Liên hoa giảng cứu thiện ác có chừng, Kinh Ức Cốc là ác nhân, hai bên giao chiến tiêu diệt là thiên kinh địa nghĩa, nhưng nếu làm việc giết tù binh... thật sự là thái quá rồi!
Đỗ Trần cười nói :
- Bairu đại ca, ngươi gấp cái gì? Những tù binh này mang về giao cho bệ hạ xét xử công khai chẳng phải là càng tốt hơn sao? Tùy tùy tiện tiện xử trí, sao có thể thể hiện chúng ta xuất binh chính nghĩa, nổi bật cho giáo hoàng bệ hạ?
Bairu sửng sốt,
- Nhưng giáo hoàng bệ hạ...
- Lão ca, chiến tranh còn chưa kết thúc, ngươi chẳng phải chỉ nghe không nói sao?
Bairu cười khan hai tiếng,
- Ngươi nói chí phải, chí phải, ha ha. Hôm nay đại thắng, ta trước tiên đi chuẩn bị tửu yến mừng công!
Đáng chết!
Francis không giết tù bình. Chẳng lẽ có lòng dùng những tù binh chịu hàng còn lại này, mở rộng lực lượng của mình? Những tù bình này mặc dù không có sức chiến đấu. Nhưng dù sao cũng là binh sĩ ưu tú thân kinh bách chiến, Francis nếu muốn đem bọn chúng thu vào dưới cờ... không ổn!
Bairu sắc mặt âm u vừa mới ra ngoài, Tuyết Cơ ôm Bối Bối cười khẽ mà tới, nàng nghe được lời Đỗ Trần không chủ trương giết tù binh, trong lòng vui vẻ. Á Lực vẫn là Á Lực kia, mặc dù ngày thường có chút bừa bãi, nhưng phân rõ đúng sai có phong phạm kỵ sĩ của thời đại anh hùng, không giết tù bình, không giết là đúng!
Bất quá Tuyết Cơ vì một chuyện khác mà đến, bất đắc dĩ cười :
- Á Lực, chàng đi xem Alex một chút đi, hài tử này... ài, lại giở chứng rồi!
Đỗ Trần ngẩn ra nói :
- Alex lại làm việc gì rồi?
Bối Bối lắc đầu thở dài, - Ai nha, ba ba đừng nhắc đến nữa! Đệ đệ không chịu vào cốc, lại chạy tới đỉnh Tuyết Sơn để mông trần trầm tư rồi!
- Lại, lại đi rồi?
Ánh mặt trời vừa mới chiếu lên đỉnh Đại Tuyết Sơn, Andy vô vùng chán nản nằm lăn ra ngủ. Trên một khối băng ở đỉnh ngọn núi cao nhất, Alex một tay chống nạnh, một tay chỉ ánh mặt trời phương đông, đứng hứng gió! Lần này, tiểu gia hỏa quả thật nghe theo "kiến nghị" của Đỗ Trần, ngay cả nội khố nhỏ màu đỏ cũng không mặc, nhẵn nhụi đứng như ngây ngốc!
- Xè!!! xè!!!
"Con gà con" chỉ có kích cỡ bẳng nửa ngón út vẫn phóng ra một đạo nước tiểu trong suốt. Theo hướng ngón tay của tiểu gia hỏa chỉ, đón giá lạnh của Đại Tuyết Sơn bắn đi thật xa thật xa... Alex lúc này giống như một vị Đại tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã, lao thẳng tới ánh mặt trời chói trang ở phương đông.
Alex bĩu môi,
- Cao thủ, đón gió đái xa ba trượng!
Con mắt ngái ngủ của Andy linh hoạt:
- Ta, sủng nhi của Nguyệt nhi nữ thần không thể không nhắc tiểu thiếu gia người, cha ngươi tới rồi!
Alex hơi gật đầu chút:
- Ừ, cha, không hiểu được cảnh giới của cao thủ! Bỏ đi, bổn cao thủ đã có sở đắc, chúng ta trở về!
Tiều gia hỏa nhảy xuống khối băng, vừa mới mặc xong nội khố nhỏ màu đỏ, Đỗ Trần đã tới bên người nó.
Đáng tiếc Andy vẫn đang ngủ ở xa, Đỗ Trần lại tới chậm một chút, không có ai chú ý đến, trong nháy mắt tiểu gia hỏa mặc nội khố vào, trên cái mông đã thò ra một thứ giống như cái đuôi nhỏ.
Cái đuôi nhỏ này chỉ lớn bằng ngón tay cái, hình dáng cái đuôi giống như đuôi cá, mà trên chiếc đuối là xếp dầy đặc những vảy giáp màu hoàng kim, trên mỗi chiếc vảy, đều có một đồ án cổ quái kỳ dị, giống như tinh mang pháp trận, lại giống như lời chú cổ xưa… cho dù bị người nhìn thấy, cũng không một ai có thể nghĩ ra đây là đuôi của chủng tộc gì, nó thực sự là quá hiếm thấy, hoặc nói dứt khoát rằng, căn bản không một ai từng nhìn thấy loại đuôi này.
Quắp đứa con trai quái dị trở về, Đỗ Trần thu thập qua, liền bày tiệc khoản đãi lão Womar trong trướng bồng, chỉ có một mình Đỗ Trần ở lại, không có người khác tiếp đãi.
Trong quân không có trang phục thường ngày, chỉ có chiến giáp nhà binh cùng với giáo phục chiến đấu của giáo đình. Lão Womar thay một bộ giáo phục chiến đấu vừa vén rèm bước vào, Đỗ Trần chợt sửng sờ, thầm nhủ, lão gia hỏa này sau khi thay chiến bào có vài phần khí chất thần bí tung hoành ngạo nghễ.
- Mời ngài ngồi, nào, trước hết uống một chén xua đi sợ hãi!
Đỗ Trần nâng chén một hơi uống cạn:
- Ngài vì sao xuất hiện ở Kinh Ức Cốc này? Nơi này chính là tội phạm chi thành ác nhân tụ tập mà!
Lão Womar không hề uống rượu, ngồi ở phía bàn đối diện mỉm cười, lập tức giải thích cho nghi vấn của Đỗ Trần -giống lời nói của Avril ngày đó như cùng một khuôn, lại cười nói:
- Đại nhân, lão đầu tử làm chiến phu (tù binh) của ngài, chỉ muốn dùng một chút tình hình quân địch đổi lại mạng già của chính mình, ngài có hứng thú mấy lời dài dòng của lão già này không?
Đỗ Trần cười nói :
- Ngài muốn nói cái gì cứ nói đi, vãn bối rửa tai lắng nghe!
Ý nói là, nghe thì nghe, nhưng việc nghe vào bao nhiêu không liên quan đến ngươi!
- Lão có ba cố sự và ba vấn đề...
Lão Worma giơ một ngón tay lên:
- Nếu đại nhân ngài là người Lanning, vậy cố sự đầu tiên lão nói là về Lanning… ngài đã từng nghe tới cái tên Lang Đa Lanning chưa?
- Lang Đa là quân đoàn trưởng hai mươi bảy năm trước của nước ta, mật mưu tạo phản, cuối cùng toàn tộc bị giết, một mình trốn thoát…
Đỗ Trần nhướng mày:
- Chẳng lẽ Lang Đa ở trong Kinh Ức Cốc?
- Đại nhân ngài hà tất phải tự dối mình dối người chứ - Lang Đa tướng quân thật sự là nghịch tướng tạo phản sao? Với kinh nghiệm và nhãn quang chính trị của ngài, còn không nhìn ra Lang Đa vì sao chạy trốn ư?
Lão già đứng lên, nói sang sảng:
- 27 năm trước, biên giới biển của Lanning bất ổn, Lang Đa tướng quân tới bờ biển lập chiến khu, chống lại ngoại địch! Nhưng trong chiến khu hải cương của hắn là lãnh địa của một lễ pháp đại thần, hành động này của Lang Đa tướng quân, dù tạo phúc cho mấy trăm vạn bình dân ven biển, có công lớn với nước, nhưng lại đắc tội với lễ pháp đại thần, cho nên ngài Lang Đa tướng quân sắp khải hoàn lễ pháp đại thần... mới cấp cho hắn một tội danh tạo phản, giết sạch một trăm hai mươi bảy nhân khẩu của Lang Đa tướng quân ở đế đô! Chẳng lẽ không phải là như vậy sao?
Đỗ Trần cười khan hai tiếng.
- Lang Đa tướng quân vì nước vì dân, đắc tội với quyền quý, rơi vào cảnh tan cửa nát nhà vào Kinh Ức Cốc tị nạn, chẳng lẽ hắn không xứng với hai chữ anh hùng sao?
Lão Womar cười khổ nói:
- Nhưng một trận chiến đêm qua, Lang Đa tướng quân chết dưới chiến tranh thánh khí của ngài ở trước cửa thành!
Lão Womar thở dài:
- Cố sự thứ hai...
Đỗ Trần phất tay cắt ngang lời ông :
- Lão nhân gia, ta hiểu rõ ý tứ của lão, Kinh Ức Cốc không phải toàn ác nhân, có lời gì, ngài cứ nói thẳng ra đi…
Đáng chết, khó trách đêm qua tiến cảnh của liên hoa ít như vậy, nguyên lai không phải là toàn ác nhân bị tiêu diệt trong trận chiến.
Lão Womar nở nụ cười,
- Vậy lão liền hỏi đại nhân ngài ba vấn đề - thứ nhất, Kinh Ức Cốc lập cốc nghìn năm, hùng binh chục vạn, nhưng có từng chủ động chêu trọc ai chưa? Còn thứ hai, Kinh Ức Cốc phát triển nghìn năm, hiện nay trong thành có hai mươi vạn nhân khẩu, trong đó ít nhất một nửa là con cháu đời sau của những ác nhân năm xưa, xin hỏi đại nhân, con cháu của ác nhân, cũng nhất định là ác nhân sao? Thứ ba, Kinh Ức Cốc nhận người không hỏi quá khứ, phàm những kẻ đời không dung đều có thể nhận che chở, đại nhân nếu là tiêu diệt Kinh Ức Cốc rồi, thử hỏi, anh hùng hàm oan như Lang Đa tướng quân, đi tới đâu tìm một con đường sống?
Nói xong, lão Womar ôm quyền vái:
- Lão đầu tử chỉ là một người tầm thường lời nói không có trọng lượng, nói tới đây là hết, chỉ mong đại nhân nghe thấy là được!
Liên Hoa Bảo Giám
/522
|