Edit: Kang
Kang: Merry Xmas!!! Dội bom quà nha ~ =)))
Rừng rậm vào ban đêm hoàn toàn khác hẳn với ban ngày. Bởi vì mặc dù ban đêm trời tối đen, nhưng trong rừng có tuyết đọng, khiến cho từng góc của khu rừng đều khúc xạ ánh trăng, khiến cho đêm khuya cũng không hẳn tối tăm. Nhưng ban ngày, vùng tuyết trắng này khúc xạ ánh mặt trời, lại càng thêm nhức mắt, nếu như không cẩn thận phân biệt, sẽ không tìm thấy đường.
Cũng may Diệp Từ dọc theo đường đi đều đã dùng chủy thủ đánh dấu lên thân cây, phòng lúc quay về bị lạc đường.
Cô vừa đi, vừa đem con đường đêm qua mình đi cùng những đặc trưng, dùng bút lông ngỗng toàn bộ vẽ lên bản đồ, nếu cô có thể đem phần bản đồ hoàn hảo này về giao cho NPC, ngược lại có thể thu được không ít tiền vàng, chỉ tiếc mình là game thủ Đông Đại Lục, cho dù có Châm Lừa Dối nghịch thiên nhưng cũng không thể đặt chân vào thành Dũng Sĩ, cho nên, muốn đem phần bản đồ này giao cho đại sư bản đồ hoàn toàn không cần nghĩ.
Ban ngày thì khu rừng này không có gì kỳ quái, Diệp Từ dứt khoát liền chiêu Lão Tứ ra, trèo lên lưng nó, một đường phóng về nơi đêm qua nghỉ lại. Đại khái chạy chừng năm sáu tiếng, Diệp Từ rốt cuộc đi tới điểm dừng chân hôm qua.
Nơi vốn là đống lửa nay đã bị tuyết bao phủ, nếu không phải hai cây khô kia rất đặc biệt, chỉ sợ Diệp Từ ccũng không tìm nổi nơi này.
Ở chỗ cũ đốt đống lửa, bắt đầu nướng thịt gấu, một đêm này cô đã tiêu hao mất quá nhiều thể lực, hơn nữa bụng cũng reo ùng ục rồi. Thừa dịp nghỉ ngơi, cô logout, muốn ăn chút đồ, thuận tiện chỉnh trang lại bản thân, lại nghỉ ngơi một lúc, đến khi chạng vạng tối lại login.
Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên hiển nhiên đã đi ra ngoài mua đồ, ở nhà chỉ có Bạch Mạch, anh đang bưng một chén cơm, ngồi trước tivi xem tiết mục giải trí nhàm chán, ha ha cười, giống như tên đụt vậy. Nhìn thấy Diệp Từ khập khễnh từ trong phòng đi ra, anh để chén xuống, nói với Diệp Từ Anh lấy cơm nóng cho em, em ngồi chờ chút.
Diệp Từ cũng không khách khí, liền trực tiếp ngồi lên sofa, cũng theo chân Bạch Mạch ngồi xem tiết mục giải trí không có hàm lượng kỹ thuật.
Không lâu sau, Bạch Mạch cũng đã đem thức ăn hâm nóng, bưng tới cho Diệp Từ, Diệp Từ cũng không chút khách khí, bưng lên liền ăn, vừa ăn, hai người đồng thời trao đổi về Vận Mệnh.
Công hội phát triển tốt vô cùng, em ở Bắc đại lục thế nào? Nhiệm vụ làm đến đâu rồi?
Làm xong phần lớn nhiệm vụ rồi, bất quá còn có một cái nhiệm vụ chạy chân chưa làm, em còn đang do dự xem có nên làm hay không.
Đều đã đến Bắc Đại Lục rồi, liền thuận tiện làm luôn đi, nếu không em còn phải chạy thêm một lần nữa? Như vậy thật phiền phức. Đối với Bạch Mạch thì chuyện gì có thể làm thì làm luôn mới được, nếu để chuyện đó ảnh hưởng tới những việc khác, đấy mới đúng là phiền.
Em vốn muốn làm, bất quá có chút không tiện.
Cái gì không tiện? Bạch Mạch không hiểu nhìn Diệp Từ: Em đừng nói với anh cái nhiệm vụ chạy chân đó phải chạy vào thành Dũng Sĩ, em căn bản không vào được.
Diệp Từ lắc đầu như trống bỏi: Không phải, chỗ em cần tới giao nhiệm vụ giờ đnag bị 3 đại công hội của Bắc đại lục chiếm đóng, nếu em đi, phỏng chừng là lao đầu vào giữa mấy trăm ngàn cao thủ, mặc dù em có chút mánh khóe, nhưng là, em cũng không có bản lãnh lấy 1 địch vạn. Cho nên, em còn đang suy nghĩ xem có nên đi hay không.
Em nói Già Lam Thần Điện, Ngôi Sao và Huyết Vũ Phiêu Hương? Đối với Bạch Mạch, tình huống các đại công hội anh nắm rõ như lòng bàn tay, không cần biết có phải công hội của Đông Đại Lục hay không, anh đều biết tường tận rành mạch.
Ừ, không họ thì ai vào đây.
Vây họ tới đó làm gì?
Cướp 1 tòa thành hoang. Diệp Từ nghĩ rồi nghĩ: Em phỏng đoán quái trong thành cấp bậc hẳn không cao, chừng 8-90 cấp, nếu không, 3 công hội lớn cũng không bâu vào đó.
Bạch Mạch nghĩ rồi nghĩ, bày tỏ đồng ý, thuận tiện lại nói một lần những chuyện khác trong trò chơi, anh mới vỗ đầu một cái nói: Đúng rồii, còn có một việc, anh thiếu chút nữa thì quên mất, gần đây thật đãng trí.
Cái gì? Diệp Từ vừa nhét thức ăn vào miệng vừa nhìn Bạch Mạch.
Sáng hôm nay anh tan lớp, vừa vặn gặp cô bạn em tên là cái gì Tô ...
Nga, Phương Tô Tô. Diệp Từ gật đầu, bày tỏ biết cái người này(Kang: tmd, nói thừa!!!!), lại lần nữa bày tỏ rằng mình và cô anngf này giao tình không tệ: Cô ấy ở trong trò chơi là người Chiến Thiên Hạ, làm sao vậy?
Cô ấy hỏi chân em khỏi chưa, khi nào thì đi học, bảo em mau đi học lại. Bởi vì không gọi được cho em, cũng không biết em chuyển nhà tới đâu, cho nên không thể làm gì khác hơn là đến tìm anh hỏi một chút. Bạch Mạch cơ hồ nhắc lại chính xác lời của Phương Tô Tô nhắn cho Diệp Từ.
Diệp Từ lúc này mới nhớ tới thân phận của mình, ai, chơi game lâu quá liền quên mất mình mới thành sinh viên năm 2, cha mẹ không nói chuyện này, cô cũng quên mất, đoạn thời gian này, hình như cô đã bỏ qua vấn đề này, hôm nay được Bạch Mạch nhắc, cô cuối cùng cũng nhớ ra.
Anh nói với nó thế nào?
Anh nói chân em bị rất nặng, bây giờ đang ở nhà bà ngoại dưỡng thương, điện thoại di động bị mất rồi cũng quên chưa đi mua, cho nên mới không liên lạc được. Bạch Mạch nhìn Diệp Từ mỉm cười: Lý do này của anh coi như không tệ, bất quá, anh vẫn đi nói với chủ nhiệm của em một câu, xin cho em nghỉ thêm 1 tháng nữa, lão đầu kia ngược lại rất nhân nghĩa, nói được,còn nói, chỉ cần cuối kỳ em có thể thi đạt tiêu chuẩn, cũng không quản em nghỉ bao lâu, anh nói, vậy không thành vấn đề...
Diệp Từ nghe một câu này, đầu liền to như cái đấu. Cô mặc dù là một người trọng sinh, thế nhưng không có trâu bò như mấy nhân vật trong tiểu thuyết, cái gì kmà không cần học cũng đạt loại ưu, cái gì mà nhắm mắt cũng biết được xổ số mỗi kỳ. Cô ngoài có chút nghiên cứu với trò Vận Mệnh này ra, ở những phương diện khác căn bản không chiếm được tí tiện nghi nào liên quan đến người trọng sinh cả! Nói cách khác, nếu như cô không lo đọc sách, năm nay thành tích thi cuối kỳ chắc chắn rụng.
Cô rên một tiếng, ngã trên salon: Hỏng rồi hỏng rồi, hỏng hẳn rồi.
Làm sao?
Anh cho rằng em là máy vi tính, không đọc sách là có thể thi đạt tiêu chuẩn? Em căn bản đã quên mất chuyện thi thố này, cũng quên luôn chuyện em còn đang là sinh viên, bây giờ anh còn nói với em mấy câu này, lòng em a, thật lạnh thật lạnh nha... Diệp Từ bụm mặt, cơ hồ muốn khóc rồi, nếu là năm nay treo rồi, không biết cha mẹ có thể kết hợp lại, tiến hành quá trình giáo dục nam nữ phối hợp hay không a*?
(Kang: * = ??? Mị méo hiểu gì luôn =)) )
Ai nói người trọng sinh có lợi, Diệp Từ thở dài, trong mắt cô, chả có ai trọng sinh mà còn thê thảm như cô.
Bạch Mạch thấy Diệp Từ có cái bộ dáng này, cũng có chút không đành lòng, anh sờ đầu cô: Được rồi, anh dạy bổ túc cho em, xem bài thi những năm trước một chút, hy vọng em có thể vượt qua kiểm tra.
Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Vọng Giang Nam đứng lên, hai tay chống nạnh, hoạt động bả vai và cần cổ đau nhức, liên tục mấy ngày làm thêm giờ đã khiến cho thể lực của anh chống đỡ không nổi nữa. Bây giờ anh thèm một bữa cơm nóng, sau đó tắm nước nóng, cuối cùng nằm ở trên giường ngủ một giấc.
Nhưng là, nguyện vọng này rõ ràng không thể nào thực hiện.
Bây giờ chính là thời khắc khẩn trương nhất trước khi update, tất cả nhân viên đều làm việc thâu đêm suốt sáng, người người chỉ hận mình không thể biến thành ba đầu sáu tay, hai mươi bốn giờ biến thành bốn mươi tám giờ , làm sao có thể có chuyện xa xỉ như vậy xảy ra đây.
Vọng Giang Nam đánh một cái ngáp, vừa rồi thực sự là quá khốn, liền đổ len bàn ngủ một giấc, chớp mắt đã ngủ mất 4h, tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cả người trên dưới đều không phải là mình rồi. Bây giờ chỉ có thể đứng lên hoạt động một chút. Anh giương mắt nhìn, chỉ thấy tất cả đồng nghiệp đều ở trong phòng làm việc lớn chừng miếng đậu hủ của mình ngây ngô, hoặc là nằm ngủ, hoặc là ăn cái gì đó, hoặc là vẫn còn đang chiến đấu, tóm lại ai cũng tinh thần uể oải, thật sự là đủ thảm.
Bởi vì toàn bộ nhân viên đều làm việc không gnur nghỉ, cho nên, tập đoàn Vinh Diệu cũng không áp dụng quy định Giờ làm việc không thể XXX với yêu cầu công tác của nhân viên.
Bọn họ trên căn bản là làm mệt liền ăn, ăn xong rồi lại làm, quả thực không làm nổi nữa thì gục trên bàn làm việc chợp mắt, căn bản không hề tan làm, cho nên, bình thường nơi này trong giờ làm việc, nếu bạn thấy một số nhân viên đang ăn cơm thì cũng đừng nên kinh ngạc, nếu như lại thấy một số nhân viên đang ngủ thì cũng không cần trợn mắt há mồm. Chuyện này đối với nhân viên tập đoàn Vinh Diệu thì quá bình thường rồi.
Vọng Giang Nam hoạt động chân tay một chút, lại thấy đau nhức lợi hại, quyết định đi tới phòng uống nước làm 1 ly cà phê đặc, lại tắm một chút để tỉnh táo. Anh nghiêng đầu nhìn vị trí bên cạnh của Đại Trương, người này không biết lại chạy đi đâu rồi.
Vọng Giang Nam cầm ly gốm thật to của mình lên, lắc lư đi tới phòng uống nước, rửa mặt, uống cà phê, Vọng Giang Nam cuối cùng cảm thấy mình tỉnh táo hơn một chút, sau đó lại vội vàng quay lại choox của mình. Mà lúc này anh đã thấy Địa Trương trở lại, đang nhăn mặt như khỉ quan sát xung quanh.
Đại Trương anh làm cái quỷ gì thế! Vọng Giang Nam bưng cà phê, nhẹ nhàng huých bả vai Đại Trương, không nghĩ tới tên này lại bị dọa nhảy dựng lên, nếu không phải Vọng Giang Nam lanh tay lẹ mắt giơ ly lên, chỉ sợ ly cà phê này sẽ đổ hết lên người đại Trương.
Ai nha, là cậu, hù chết tôi rồi, sao cậu đi đường không phát ra tiếng a. Đại Trương vừa thấy là Vọng Giang Nam, lập tức thở phào, nhìn như hồn sắp lìa koir xác đến nơi.
Cậu đừng có đùa, tôi đi tiếng bước chân lớn như vậy, cái gì gọi là đi không phát ra tiếng hả! Vọng Giang Nam đi một đôi dép lê, đi đường đủ ồn, anh không giải thiwhs được nhìn Đại Trương: Sao mặt cậu tái vậy, gặp quỷ à?
Không phải gặp quỷ. Đại Trương ngồi xuống, thở dài thật dài, thấy Vọng Giang Nam còn đứng, vội vàng kéo Vọng Giang Nam ngồi xuống: Chẳng qua là gặp phải ông chủ Thiên Địa.
Ông chủ tập đoàn Thiên Địa? Vọng Giang Nam thoáng sững sờ, đó là tập đoàn duy nhất có khả năng cạnh tranh với Vinh Diệu, ông chủ bọn họ không phải gần đây có chút xích mích với ông chủ Vinh Diệu sao? Sao lại để Đại Trương gặp phải? Anh quả thực có chút không tin. Vọng Giang Nam hất đầu một cái, sau đó nói: Tôi nói, Đại Trương, có phải cậu tăng ca nhiều quá, sốt rồi?ông chủ Thiên Địa là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, cậu làm sao có thể nhìn thấy, dù cho cậu có nhìn thấy, cậu còn có thể nhận ra? Có phải cậu nhầm với ai hay không.
Bạn nói bậy gì, tôi vốn là chuyển từ Thiên Địa sang đây, cậu đừng có nói, ngay cả ông chủ của mình tôi cũng nhớ nhầm? Dù cho ông ta không nhớ ra tôi, thế nhưng tôi vẫn nhớ ông ta rõ ràng. Đại Trương thấy Vọng Giang Nam nghi ngờ lời của mình, lập tức bành cổ, ếu không phải đề tài này không thích hợp để rêu rao lúc này, hắn nhất định phải rống to lên cự với VọngGiang Nam, chứ không việc gì phải lí nhí thì thào như thế này.
Vọng Giang Nam gật đầu, anh thật ra đã quên mất chuyện này.
Vậy sao cậu lại gặp phải ông ta? Lại nói, dù cho cậu có gặp phải ông ta thì ucngx không cần phải làm cái bộ dạng như gặp phải quỷ như thế chứ.
Đại Trương thở dài, cười khổ: Tôi cũng muốn như vậy, nhưng là, trên thực tế chuyện koong phải chỉ có như vậy. Sau đó hắn liền bắt đầu kể lại chuyện lúc hắn ra ngoài hút thuốc gần phòng họp nhỏ liền nghe được mẩu đối thoại của ông chủ mình và ông chủ Thiên Địa.
Cậu nói, ông chủ Thư của Thiên Địa muốn hợp tác cùng với chúng ta? Ông ta muốn mua cổ phần Vận Mệnh? Hơn nữa giá cả còn rất cao? Vọng Giang Nam rất kỳ quái nhìn Đại Trương.
Đúng vậy, chuyện xảy ra chính là như vậy.
Cái này không đúng a, cái ông Thư tổng đó cũng không phải ngu, sao lại đi làm cái chuyện không bình thường như vậy, chúng ta làm sao có thể bán cổ phần Vận Mệnh cho ông ta,dù cho giá có cao hơn nữa, đối với chúng ta mà nói, nếu bán cổ phần cho ông ta thì chả khác gì chúng ta đem gà đẻ trứng toàn bộ cho bên kia rồi sao? Chúng ta khổ cực như vậy cũng không phải muốn thay người khác may áo cưới. Vọng Giang Nam lắc đầu: Chủ tịch sẽ không đồng ý.
Nói nhảm, chủ tịch dĩ nhiên sẽ không đồng ý rồi! Bất quá cậu biết sau đó Thư tổng nói gì không?
Nói gì?
Thịnh Thế. Đại Trương nhìn chung quanh một chút, sau khi xác nhận không có ai chú ý tới mình, mới ghé vào tai Vọng Giang Nam, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói. Cậu nói gì! Vọng Giang Nam thất kinh, cơ hồ thốt thành tiếng, rồi sau đó lại hạ giọng nói với Đại Trương: Cậu nói là, cái ông Thư tổng kia thuê Thịnh Thế tiến vào Vận Mệnh?
Không chỉ có như vậy, tôi còn nghe thấy ông nói kiểu như, trong công ty của chúng ta có người của ông ta, cho nên, ông ta biết rất nhiều bí mật của chúng ta. Đại Trương thở dài thườn thượt: Cái ông Thư tổng không biết sợ là gì này,tôi nghĩ tất có hậu chiêu, nếu không phải, thì ông ta thật trâu bò a, tới công ty chúng ta uy hiếp chủ tịch tập đoàn chúng ta, cũng không phải là không muốn sống đâu.
Vọng Giang Nam ngẩn người tại đó không nói lời nào, anh chợt nhớ cách đây không lâu có cuộc nói chuyện cùng với Diệp Từ ở Nam bộ Đại Lục. Lúc ấy Diệp Từ hỏi anh liệu bây giờ update có quá mức vội vàng hay không, anh nói anh cũng không có cách nào, mà anh hỏi Diệp Từ sẽ giải quyết cục diện rối rắm mà Thịnh Thế sẽ gây ra, Diệp Từ chỉ thần bí nhín anh: Cố tìm đường sống trong chỗ chết.
Đối với Vọng Giang Nam mà nói, Diệp Từ là một người rất kỳ quái.
Thứ nhất đây là một game thủ rất ưu tú, thứ hai, anh luôn có một loại cảm giác mơ hồ, người này biết điều gì đó. Dường như những gì phát sinh tỏng tương lai, cô dã sớm biết. Anh biết suy nghĩ của mình rất hoang đường, nhưng là, trong đâiì cuẩ anh bây giờ không thể không nghĩ tới phương diện kia.
Cố tìm đường sống trong chỗ chết. Ý của cô ấy tuyệt đối không chỉ có như vậy, như vậy rốt cuộc là có ý gì chứ? Vọng Giang Nam cảm thấy mình không hiểu được, nhưng nếu phải trực tiếp đi hỏi Diệp Từ lời, cô ấy sẽ nói cho mình sao? Chỉ sợ không thể. Cuối cùng Vọng Giang Nam thở dài, thôi đi, đến khi đó, có lẽ annh sẽ hiểu được ý nghĩa của những lời này.
Đại Trương nhìn thấy Vọng Giang Nam ngốc lăng, vỗ vai anh một cái: Cậu đang suy nghĩ gì đấy?
Không có gì, tôi chỉ bỗng nhiên nghĩ đến, lão tổng Thiên Địa uy hiếp chủ tiichj chúng ta như vậy, chủ tịch sẽ có đọng thái gì sau đó.
Đuổi người? Giảm nhân số? Súc giảm phân ngạch trò chơi? Đại Trương lắc đầu: MẤy kẻ như chũng ta làm sao biết được ý tứ của các lãnh đạo. Chúng ta cũng chỉ là nhân viên, chỉ cần làm tốt vai trò của mình là được, còn phương hướng phát triển của trò chơi,vốn không liên quan gì tới chúng ta. Vừa nói Đại Trương vừa quay đầu tieepps tục làm việc, sau đó lại không yên lòng quay đầu nói với Vọng Giang Nam: Tôi nói, người anh em, chuyện này cậu cũng không thể nói cho người khác biết, nếu như bị người khác biết, khả annwg lớn là tôi sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Vọng Giang Nam gật đầu, đây là đương nhiên, những loại quyết scahs này, dĩ nhiên không liên quan gì đến đám nhân viên quèn bọn bọ. Vọng Giang Nam uống một hớp cà phê, nhớ lại thời điểm vào công ty mình viết lên phiếu nguyện vọng: Tôi muốn trở thành trưởng phòng kế hoạch Vận Mệnh!
Đã qua hai năm rồi, anh vẫn chỉ là một nhân viên quèn, mỗi ngày viết lập trình, mỗi ngày khảo sát tính năng trò chơi, dù cho có ý tưởng hay ho nào, giao lên cũng bị cấp trên vơ hết vào người, căn bản không có một xu quan hệ nào với anh. Ở trong hoàn cảnh như vậy, anh còn phải kiên trì bao lâu? Anh còn phải kiên trì bao lâu mới có thể đến gần giấc mộng của mình?
Hoặc có thể nói đây căn bản cũng không phải là giấc mộng của mình, chẳng qua chỉ là một cái hy vọng xa vời?
Vọng Giang Nam tựa lưng vào ghế ngồi, thở thật dài, lầm bầm lời của Diệp Từ: Cố tìm đường sống trong chỗ chết, cố tìm đường sống trong chỗ chết, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể cố tìm đường sống trong chỗ chết ?
Vì cuộc thi sắp tới, Diệp Từ không thể không cắt giảm thời gian chơi game để đọc sách, cũng may có Bạch Mạch ở một bên hướng dẫn, cô vẫn không quá vất vả, mấy chương trình học của kỳ này cũng không khó lắm, Diệp Từ xem mấy cuốn sách làm mấy tờ đề, cũng có thể học được 7-8 phần.
Đến thời điểm cô online lần nữa, trong trò chơi tời cũng sắp tối rồi, lúc này chính là thời điểm U Linh sắp xuất hiện, Diệp Từ cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng cưỡi Lão Tứ rời khỏi mảnh rừng rậm đầy nguy cơ này.
Sắc trời dần dần tối xuống, trong khu rừng phía sau lưng U Linh lại bắt đầu hoạt động. Mảnh rừng rậm này phân bố đặc biệt lớn, lúc Diệp Từ tiến vào cũng không gnghix rằn nơi này khi trời tối sẽ có U Linh, nghĩ chỉ cần né tránh dã thú, cho nên thâm nhập tương đối sâu, không nghĩ tới lúc đi ra lại biến thành một chuyện phiền toái.
Cô vừa thúc giục Lão Tứ, kêu Lão Tứ nhanh chóng rời khỏi nơi này, trong lòng thầm kinh hồn táng đảm.
Bởi vì đã bắt đầu có U Linh xuất hiện rồi. Vận khí cũng không tốt như hôm qua, bởi vì có Ma Pháp Tinh Linh che chở, lũ U Linh cũng sẽ không công kích cô, bây giờ cô vẫn không ngừng tăng nhanh tốc độ, dù cho lũ U Linh kia giác quan có kém thì cũng nhận ra Diệp Tù đang phóng qua bên người mình. Cho nên những U Linh toàn bộ rít lên, đuổi theo Diệp Từ, trôi nổi bồng bềnh.
Bản thân bọn chúng không có thực thể, đối với Diệp Từ mà nói cây cối hay tảng đá mà cô phải tránh thì đối với U Linh lại không có tí chướng ngại nào, cho nên, tốc độ của bọn chúng càng nhanh hơn. Mặc dù những U Linh đuổi theo một đoạn nhất định sẽ tự thoát chiến, nhưng là, một đoạn nhất định này đối với Diệp Từ mà nói thì chính là muốn lấy mạng già của cô rồi, chỉ có thể không ngừng kêu Lão Tứ tăng tốc tăng tốc lại tăng tốc.
Mà sau khi xuyên qua rừng rậm, phía trước chính là một mảnh Tuyết Miêu reload, Tuyết Miêu này không giống như tuyết Báo dưới chân núi, cấp bậc của bọn chúng là trên 90 cấp trở lên, công kích cũng càng thêm hung mãnh.
Ngay sau khi Diệp Từ lao ra khỏi rừng rậm, liền chân chính rơi vào hoàn cảnh trước có cản trở sau có truy binh, lúc này Diệp Từ càng chạy nhanh thì càng dễ dẫn tới nhiều quái hơn. Không còn cách nào khác, Diệp Từ chỉ có thể nhảy khỏi lưng Lão Tứ, vừa di chuyển theo lộ trình chữ S tránh né U Linh và Tuyết Miêu, vừa mở ra Hệ Thống thị vệ . Thật ra thì theo ý định của Diệp Từ, cô muốn để Ya La Na có thể ở công hội Shaman tại Hồng Hồ Thành học thêm một ít kỹ xảo và kỹ năng, sau đó mới triệu hồi nó, nhưng tình huống bây giờ nếu không triệu hồi tới, chỉ sợ mạng nhỏ của mình phải giao lại chỗ này rồi.
Một chùm ánh sáng lóe lên.
Chỉ thấy một người mặc pháp bào màu xanh, trong tay cầm pháp trượng xuất hiện trước mặt Diệp Từ, hắn một mực cung kính bước lên hành lễ với Diệp Từ: Chủ nhân...
Bất quá Diệp Từ cũng không có thời gian rảnh rỗi chờ đợi Ya La Na thể hiện mấy cái tôn kính vô bổ này, lập tức ra lệnh cho Ya La Na: Ya La Na! Công kích!
Nhận được mệnh lệnh của Diệp Từ, Ya La Na lập tức xoay người, hướng về phía U Linh đang xông đến tung kỹ năng. Trải qua mấy ngày học tập, hắn đã học được không ít kỹ năng, mặc dù những kỹ năng công hội Sha man truyền lại cũng không tuyệt diệu như của Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, nhưng chỗ tốt ở đây là có rất nhiều lựa chọn, điều này khiến cho Ya La Na có thể dựa theo ý tưởng của mình mà phối hợp một số kỹ năng liên kích. Loại kỹ năng liên kích này, công kích mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn, cũng thích hợp cho thực chiến hơn. Hơn nữa bây giờ cấp bậc của Ya La Na đã gần tới 100 rồi, để cho hắn đối phó đám U Linh phía sau quả thật không thành vấn đề.
Ngay sau đó, Diệp Từ liền có thể chuyên tâm đối phó voiws3 con Tuyết Miêu cắn chết không tha đuổi theo mình và Lão Tứ. Bất quá, mặc dù như vậy, ba con quái phổ thông level 90, để cho Diệp Từ và Lão Tứ hai tên level 60 tới kháng, vẫn là hết sức vất vả.
Lão Tứ cấp bậc quá thấp, thường thường không kéo được cừu hận, mà cho dù kéo được cừu hận, Tuyết Miêu quăng lên người nó 1 trảo, máu cũng rớt lợi hại, Diệp Từ vẫn không ngừng chữa trị cho nó, sau đó sẽ nhín thời giờ công kích một chút. Còn Ya La Na, một người kháng 5-6 con U Linh mặc dù không thành vấn đề, nhưng cũng không thể phân thân, cho dù muốn ra tay viện thủ Diệp Từ, cũng thật sự là hữu tâm vô lực.
Ngay tại thời điểm Diệp Từ nghĩ mình sẽ biij 3 con Tuyết Miêu này mài chết, chỉ nghe một trận Viu viu , sau đó từ trên trời hạ xuống tới một mảnh Hàn Băng, khiến cho động tác của 3 con Tuyết Miêu lập tức trở nên chậm chạp. Diệp Từ trong lòng cả kinh, chẳng lẽ là có người đánh lén! Nhưng là, Hệ Thống cũng không nhắc nhở mình hay Lão Tứ bị công kích, xem ra cũng không phải là đánh lén, cô bén nhạy nhìn chung quanh một chút, rất nhanh phát hiện một Pháp Sư mang áo choàng đứng cách đó không xa, hắn đang quơ pháp trượng trong tay giúp Diệp Từ khống chế 3 con Tuyết Miêu.
Người này là ai? Diệp Từ mặc dù rất muốn biết, nhưng hiện tại rõ ràng không rảnh, cô vội vàng chỉ huy Lão Tứ phối hợp với Pháp Sư đó kéo cừu hận, mà mình thì không ngừng công kích, cứ như vậy tầm 3’, ba con Tuyết Miêu toàn bộ đều ngã xuống.
Diệp Từ lúc này lại vội vàng xoay người trợ giúp Ya La Na, mặc dù cô cũng không thể giúp được gì to tát, nhưng chỉ cần khống chế quái thì không có việc gì. Không bao lâu, mấy con U Linh đối phó với Ya La Na cũng bỏ mạng. Diệp Từ biết ở đây còn có người, cũng không tiện nói gì với Ya La Na, trực tiếp mởHệ Thống Thị vệ, đem Ya La Na trả về. Lúc này mới cúi người xuống nhặt hết mấy thứ trên người những con U Linh này rơi ra.
Làm xonghết thảy, Diệp Từ quay đầu lại, nhìn về Pháp Sư vừa rồi đã trợ giúp cô, khi Diệp Từ nhìn về phía Pháp Sư đó, thấy trên người hắn cũng có hồng quang, điều này nói rõ, người này cũng là ngoại lai giống mình. Cô hí mắt, trong lòng dâng lên nghi hoặc, có thể chạy đến nơi này, cũng không phải là người thường a, hơn nữa, lại còn là một Pháp Sư. Lại càng không dễ dàng, người này sẽ là ai?
Không đợi Diệp Từ tiếp tục suy đoán, người đó đã đi tới trước mặt Diệp Từ , thanh âm hắn khá giàu từ tính,trầm thấp cười: Đã lâu không gặp, Công Tử U.
Trong lòng Diệp Từ khẽ trùng, người này rốt cuộc là ai, lại có thể gọi ra tên mình! Phải biết rằng mình cũng mặc áo choàng, dưới tình huống bình thường, căn bản sẽ không có game thủ nào thấy đực thân phận của cô, như vậy Pháp Sư này rốt cuộc là ai, lại có thể mở miệng liền nói ra tên của mình?
Diệp Từ híp mắt lại, trong lòng cảnh giác, cô hơi lui về phía sau một bước, trong tay cũng nắm chặt đoản kiếm bên hông, chỉ cần người này có bất kỳ động tác nào cô sẽ lao tới cắt cổ hắn. Bất kể đối phương có trâu bò bao nhiêu, bất kể đối phương là ai, chỉ cần đối phương là Pháp Sư, tốc độ của hắn tuyệt đối sẽ không nhanh hơn mình. Chỉ cần cô xuất thủ mạnh, hạ thủ mau, tin tưởng Pháp Sư này sẽ không thoát khỏi đoản kiếm trong tay mình.
Làm sao vậy? Công Tử U lại làm như không nhận ra ta thế. Giọng nam từ tính đó lại trầm thấp cười lên, khiến cho Diệp Từ cảm thấy thanh âm này thật sự quen thuộc, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại 1 hồi, cũng không nghĩ ra đã từng nghe qua ở đâu.
Anh là ai ? Diệp Từ hai mắt nheo lại càng nhỏ, mặc dù trên người của đối phương cũng không có khí tức nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là Diệp Từ sẽ buông lỏng cảnh giác, bắp thịt cô căng chặt, chỉ cần có một tia nguy hiểm liền bộc phát sức mạnh lớn nhất có thể.
Xem ra, Công Tử U thật sự không biết tôi rồi, như vậy... Tên mặc áo choàng kia tựa hồ vẫn luôn cười, hắn đưa bàn tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng lấy xuống mũ trùm đầu, sau đó chậm rãi hạ xuống: Như vậy, Công Tử U xem ra cũng không nhớ rằng tôi đã gánh oan uổng giúp cô rồi.
Dưới ánh trăng bàng bạc, mặt tuyết lấp lánh ánh sáng, màu xanh u tĩnh, tia sáng này thẳng tắp dát lên mặt người đàn ông này.
Chỉ thấy anh ta một đầu tóc đen, da trắng như có bệnh, khuôn mặt phuu bày sự nhẵn nhụi và tinh xảo đặc trưng của người phương đông, mắt phượng hẹp dài, bên khóe môi thật mỏng còn mang theotrào phúng.
Người này, không phải Thu Thủy Bất Nhễm Trần thì là ai.
Thời điểm Diệp Từ nghe tới chuyện gánh tội thay, cũng đã nghĩ ra đối phương là ai rồi, bất quá, lúc này cô cũng không muốn thừa nhận, cô nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhún vai: Vị đại ca này, anh rốt cuộc là ai a?
Công Tử U, thời điểm tôi và Già Lam Thần Điện dây dưa , cô lại đứng ngay bên cạnh xem náo nhiệt, cô cho là tôi không có nhìn thấy bạn, lại còn dám cùng tôi giả bộ hồ đồ? Thu Thủy Bất Nhễm Trần cong khóe miệng mỏng, nhìn như là than phiền, bất quá, lại không có ý tức giận.
Diệp Từ thấy đối phương đã nói trắng như vậy rồi, thở dài một cái, cũng không chống chế nữa, cô nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần: Trước không nói tới chuyện gánh tội thay kia,lại nói, sao anh lại biết tôi là Công Tử U?
Hai ngày trước, tôi thấy cô thu thập một tiểu đội bắt ngựa. Thu Thủy Bất Nhễm Trần cười hắc hắc: Lúc ấy tôi đứng trên vách núi, cô ở phía dưới, cho nên tôi thấy rất rõ ràng. Mặc dù cô ẩn tên và thuộc tính, bất quá, cái loại thao tác đó, trừ Công Tử U và Lưu Niên thì không ai có thể, nhưng là... Lưu Niên không phải nữ nhân, như vậy chỉ có một khả năng, Công Tử U, cô cũng tới Bắc Đại Lục rồi.
Diệp Từ trợn mắt, cô cuối cùng cũng biết được tại sao ngày đó cô cảm giác bị người ta theo dõi, nhưng là, đến khi cô kiểm tra lại thì không thấy bóng dáng một ai, hóa ra là người này.
Nga nga, hóa ra là như vậy. Diệp Từ cười khan mấy tiếng, trơ tráo hướng về phía Thu Thủy Bất Nhễm Trần chắp tay: Gặp nhau không bằng hoài niệm, non xanh còn đó, nước biếc còn dài, vậy chúng ta lúc này từ biệt, sau này gặp lại!
Vừa nói Diệp Từ đã muốn chuồn êm, nực cười, tên Thu Thủy Bất Nhễm Trần này nhìn giống như không dễ trêu chọc. NẾu đánh nhau thì bên mình còn có mình, Lão Tứ, YaLaNa, hắn là tuyệt đối không chiếm thượng phong, nhưng trên người hắn Diệp Từ ngửi được một loại mùi vị đồng loại —— đó chính là cái gọi là gian trá.
Cho nên, Diệp Từ lập tức cảm thấy mình không nên ở chung với tên này, nếu không, nói không chừng cuối cùng ai ăn ai cũng không biết được. Dĩ nhiên cô cũng không ngại ăn Thu Thủy Bất Nhễm Trần, nhưng là, nếu để cho cô bị Thu Thủy Bất Nhễm Trần ăn, đây chính là điều mà Diệp Từ ngàn vạn lần không muốn. Huống chi, người này tựa hồ cắn chết không tha chuyện gánh tội thay này, thật là đáng ghét.
Tôi nói, Công Tử U, nói đến vụ gánh tội thay kia, coi như tôi mới vừa xuất thủ tương trợ, cô cũng không thể cứ như vậy ăn xong lau sạch, quay đầu liền đi như vậy được. Quả nhiên, Diệp Từ vẫn chưa đi quá ba bước, thanh âm lương bạc của Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng đã phiêu tới.
Diệp Từ cứng rắn dừng chân, quay đầu nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần hắc hắc cười hai tiếng: Tôi cũng không cầu anh hỗ trợ, chính anh tự ra tay, bây giờ lại tới đòi tiện nghi, nào có chuyện tốt như vậy.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng không tức giận, hắn gật đầu , lại đi tớibên người Diệp Từ, than thở: Được, Khổng lão phu tử nói không sai, duy có nữ nhân và tiểu nhân khó dưỡng, coi như hôm nay ta đã được diện kiến. Dù là đại thần Đông Đại Lục - Công Tử U cũng thoát không khỏi cái vòng này.
Diệp Từ giật giật khóe miệng, lạnh lùng nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần: Anh đừng nhiều lời, có rắm thì phóng, bớt nói linh tinh.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần giơ hai tay lên, ra vẻ trấn an: Được được được, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì? Mặc dù, chúng ta không phải game thủ cùng Đại Lục, nhưng dầu gì chúng ta cũng là game thủ của 2 đại lục liên minh đúng không? Chúng ta dầu gì cũng coi như đồng minh phải vậy không? Cô nói một chút coi, đồng minh như chúng ta lại gặp nhau ở Bắc Đại Lục, không phải là tha hương ngộ cố tri sao? Một chuyện thật tốt đẹo biết bao.
Chăn mày Diệp Từ đã muốn thắt nơ rồi, xem ra tên Thu Thủy Bất Nhễm Trần này cũng là một người nói nhiều. Thật là kỳ quái, làm sao cô quen mấy tên đàn ông đều nói nhiều, chẳng lẽ đầu năm nay không lưu hành châm ngôn “Yên lặng là vàng” nữa sao? Cô mất kiên nhẫn phủi phủi cánh tay, thanh âm âm tình bất định cho thấy co hiện tại rất khó chịu: Điểm chính.
Điểm chính? Thu Thủy Bất Nhễm Trần đang nói đến cao hứng, lại bị Diệp Từ cắt đứt, hơi sững sờ, rồi sau đó, lại nhớ ra cái gì đó: Được rồi, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.
Giúp gì? Diệp Từ vốn đang chơi gõ cánh tay khẽ dừng lại, kỳ quái nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần. Dựa theo thân thủ và cách làm việc của Thu Thủy Bất Nhễm Trần, dựa vào việc hắn có thể bình an đi tới nơi này, hẳn là không có chuyện gì có thể khó dễ hắn, dĩ nhiên không bao gồm tới vụ vây công vừa rồi...
Ở một nơi cách chỗ này 4h đi đường, tôi muốn lấy 1 thứ, nhưng là quái quá nhiều, chính tôi không có cách nào trở lui toàn thân, cho nên, giúp ta đi. Thu Thủy Bất Nhễm Trần cười rất thân thiện, dường như nhiệm vụ này rất đơn giản như những gì hắn nói vậy.
Nhưng là Diệp Từ lại nhạy bén cảm giác ra một tia bất thường: thứ gì lại có thể khiến anh từ Nam Đại Lục chạy đến tận nơi này? Còn chuyện mà anh không giải quyết được đó là chuyện gì?
Kang: Merry Xmas!!! Dội bom quà nha ~ =)))
Rừng rậm vào ban đêm hoàn toàn khác hẳn với ban ngày. Bởi vì mặc dù ban đêm trời tối đen, nhưng trong rừng có tuyết đọng, khiến cho từng góc của khu rừng đều khúc xạ ánh trăng, khiến cho đêm khuya cũng không hẳn tối tăm. Nhưng ban ngày, vùng tuyết trắng này khúc xạ ánh mặt trời, lại càng thêm nhức mắt, nếu như không cẩn thận phân biệt, sẽ không tìm thấy đường.
Cũng may Diệp Từ dọc theo đường đi đều đã dùng chủy thủ đánh dấu lên thân cây, phòng lúc quay về bị lạc đường.
Cô vừa đi, vừa đem con đường đêm qua mình đi cùng những đặc trưng, dùng bút lông ngỗng toàn bộ vẽ lên bản đồ, nếu cô có thể đem phần bản đồ hoàn hảo này về giao cho NPC, ngược lại có thể thu được không ít tiền vàng, chỉ tiếc mình là game thủ Đông Đại Lục, cho dù có Châm Lừa Dối nghịch thiên nhưng cũng không thể đặt chân vào thành Dũng Sĩ, cho nên, muốn đem phần bản đồ này giao cho đại sư bản đồ hoàn toàn không cần nghĩ.
Ban ngày thì khu rừng này không có gì kỳ quái, Diệp Từ dứt khoát liền chiêu Lão Tứ ra, trèo lên lưng nó, một đường phóng về nơi đêm qua nghỉ lại. Đại khái chạy chừng năm sáu tiếng, Diệp Từ rốt cuộc đi tới điểm dừng chân hôm qua.
Nơi vốn là đống lửa nay đã bị tuyết bao phủ, nếu không phải hai cây khô kia rất đặc biệt, chỉ sợ Diệp Từ ccũng không tìm nổi nơi này.
Ở chỗ cũ đốt đống lửa, bắt đầu nướng thịt gấu, một đêm này cô đã tiêu hao mất quá nhiều thể lực, hơn nữa bụng cũng reo ùng ục rồi. Thừa dịp nghỉ ngơi, cô logout, muốn ăn chút đồ, thuận tiện chỉnh trang lại bản thân, lại nghỉ ngơi một lúc, đến khi chạng vạng tối lại login.
Tả Hiểu Lan và Diệp Nam Thiên hiển nhiên đã đi ra ngoài mua đồ, ở nhà chỉ có Bạch Mạch, anh đang bưng một chén cơm, ngồi trước tivi xem tiết mục giải trí nhàm chán, ha ha cười, giống như tên đụt vậy. Nhìn thấy Diệp Từ khập khễnh từ trong phòng đi ra, anh để chén xuống, nói với Diệp Từ Anh lấy cơm nóng cho em, em ngồi chờ chút.
Diệp Từ cũng không khách khí, liền trực tiếp ngồi lên sofa, cũng theo chân Bạch Mạch ngồi xem tiết mục giải trí không có hàm lượng kỹ thuật.
Không lâu sau, Bạch Mạch cũng đã đem thức ăn hâm nóng, bưng tới cho Diệp Từ, Diệp Từ cũng không chút khách khí, bưng lên liền ăn, vừa ăn, hai người đồng thời trao đổi về Vận Mệnh.
Công hội phát triển tốt vô cùng, em ở Bắc đại lục thế nào? Nhiệm vụ làm đến đâu rồi?
Làm xong phần lớn nhiệm vụ rồi, bất quá còn có một cái nhiệm vụ chạy chân chưa làm, em còn đang do dự xem có nên làm hay không.
Đều đã đến Bắc Đại Lục rồi, liền thuận tiện làm luôn đi, nếu không em còn phải chạy thêm một lần nữa? Như vậy thật phiền phức. Đối với Bạch Mạch thì chuyện gì có thể làm thì làm luôn mới được, nếu để chuyện đó ảnh hưởng tới những việc khác, đấy mới đúng là phiền.
Em vốn muốn làm, bất quá có chút không tiện.
Cái gì không tiện? Bạch Mạch không hiểu nhìn Diệp Từ: Em đừng nói với anh cái nhiệm vụ chạy chân đó phải chạy vào thành Dũng Sĩ, em căn bản không vào được.
Diệp Từ lắc đầu như trống bỏi: Không phải, chỗ em cần tới giao nhiệm vụ giờ đnag bị 3 đại công hội của Bắc đại lục chiếm đóng, nếu em đi, phỏng chừng là lao đầu vào giữa mấy trăm ngàn cao thủ, mặc dù em có chút mánh khóe, nhưng là, em cũng không có bản lãnh lấy 1 địch vạn. Cho nên, em còn đang suy nghĩ xem có nên đi hay không.
Em nói Già Lam Thần Điện, Ngôi Sao và Huyết Vũ Phiêu Hương? Đối với Bạch Mạch, tình huống các đại công hội anh nắm rõ như lòng bàn tay, không cần biết có phải công hội của Đông Đại Lục hay không, anh đều biết tường tận rành mạch.
Ừ, không họ thì ai vào đây.
Vây họ tới đó làm gì?
Cướp 1 tòa thành hoang. Diệp Từ nghĩ rồi nghĩ: Em phỏng đoán quái trong thành cấp bậc hẳn không cao, chừng 8-90 cấp, nếu không, 3 công hội lớn cũng không bâu vào đó.
Bạch Mạch nghĩ rồi nghĩ, bày tỏ đồng ý, thuận tiện lại nói một lần những chuyện khác trong trò chơi, anh mới vỗ đầu một cái nói: Đúng rồii, còn có một việc, anh thiếu chút nữa thì quên mất, gần đây thật đãng trí.
Cái gì? Diệp Từ vừa nhét thức ăn vào miệng vừa nhìn Bạch Mạch.
Sáng hôm nay anh tan lớp, vừa vặn gặp cô bạn em tên là cái gì Tô ...
Nga, Phương Tô Tô. Diệp Từ gật đầu, bày tỏ biết cái người này(Kang: tmd, nói thừa!!!!), lại lần nữa bày tỏ rằng mình và cô anngf này giao tình không tệ: Cô ấy ở trong trò chơi là người Chiến Thiên Hạ, làm sao vậy?
Cô ấy hỏi chân em khỏi chưa, khi nào thì đi học, bảo em mau đi học lại. Bởi vì không gọi được cho em, cũng không biết em chuyển nhà tới đâu, cho nên không thể làm gì khác hơn là đến tìm anh hỏi một chút. Bạch Mạch cơ hồ nhắc lại chính xác lời của Phương Tô Tô nhắn cho Diệp Từ.
Diệp Từ lúc này mới nhớ tới thân phận của mình, ai, chơi game lâu quá liền quên mất mình mới thành sinh viên năm 2, cha mẹ không nói chuyện này, cô cũng quên mất, đoạn thời gian này, hình như cô đã bỏ qua vấn đề này, hôm nay được Bạch Mạch nhắc, cô cuối cùng cũng nhớ ra.
Anh nói với nó thế nào?
Anh nói chân em bị rất nặng, bây giờ đang ở nhà bà ngoại dưỡng thương, điện thoại di động bị mất rồi cũng quên chưa đi mua, cho nên mới không liên lạc được. Bạch Mạch nhìn Diệp Từ mỉm cười: Lý do này của anh coi như không tệ, bất quá, anh vẫn đi nói với chủ nhiệm của em một câu, xin cho em nghỉ thêm 1 tháng nữa, lão đầu kia ngược lại rất nhân nghĩa, nói được,còn nói, chỉ cần cuối kỳ em có thể thi đạt tiêu chuẩn, cũng không quản em nghỉ bao lâu, anh nói, vậy không thành vấn đề...
Diệp Từ nghe một câu này, đầu liền to như cái đấu. Cô mặc dù là một người trọng sinh, thế nhưng không có trâu bò như mấy nhân vật trong tiểu thuyết, cái gì kmà không cần học cũng đạt loại ưu, cái gì mà nhắm mắt cũng biết được xổ số mỗi kỳ. Cô ngoài có chút nghiên cứu với trò Vận Mệnh này ra, ở những phương diện khác căn bản không chiếm được tí tiện nghi nào liên quan đến người trọng sinh cả! Nói cách khác, nếu như cô không lo đọc sách, năm nay thành tích thi cuối kỳ chắc chắn rụng.
Cô rên một tiếng, ngã trên salon: Hỏng rồi hỏng rồi, hỏng hẳn rồi.
Làm sao?
Anh cho rằng em là máy vi tính, không đọc sách là có thể thi đạt tiêu chuẩn? Em căn bản đã quên mất chuyện thi thố này, cũng quên luôn chuyện em còn đang là sinh viên, bây giờ anh còn nói với em mấy câu này, lòng em a, thật lạnh thật lạnh nha... Diệp Từ bụm mặt, cơ hồ muốn khóc rồi, nếu là năm nay treo rồi, không biết cha mẹ có thể kết hợp lại, tiến hành quá trình giáo dục nam nữ phối hợp hay không a*?
(Kang: * = ??? Mị méo hiểu gì luôn =)) )
Ai nói người trọng sinh có lợi, Diệp Từ thở dài, trong mắt cô, chả có ai trọng sinh mà còn thê thảm như cô.
Bạch Mạch thấy Diệp Từ có cái bộ dáng này, cũng có chút không đành lòng, anh sờ đầu cô: Được rồi, anh dạy bổ túc cho em, xem bài thi những năm trước một chút, hy vọng em có thể vượt qua kiểm tra.
Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Vọng Giang Nam đứng lên, hai tay chống nạnh, hoạt động bả vai và cần cổ đau nhức, liên tục mấy ngày làm thêm giờ đã khiến cho thể lực của anh chống đỡ không nổi nữa. Bây giờ anh thèm một bữa cơm nóng, sau đó tắm nước nóng, cuối cùng nằm ở trên giường ngủ một giấc.
Nhưng là, nguyện vọng này rõ ràng không thể nào thực hiện.
Bây giờ chính là thời khắc khẩn trương nhất trước khi update, tất cả nhân viên đều làm việc thâu đêm suốt sáng, người người chỉ hận mình không thể biến thành ba đầu sáu tay, hai mươi bốn giờ biến thành bốn mươi tám giờ , làm sao có thể có chuyện xa xỉ như vậy xảy ra đây.
Vọng Giang Nam đánh một cái ngáp, vừa rồi thực sự là quá khốn, liền đổ len bàn ngủ một giấc, chớp mắt đã ngủ mất 4h, tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cả người trên dưới đều không phải là mình rồi. Bây giờ chỉ có thể đứng lên hoạt động một chút. Anh giương mắt nhìn, chỉ thấy tất cả đồng nghiệp đều ở trong phòng làm việc lớn chừng miếng đậu hủ của mình ngây ngô, hoặc là nằm ngủ, hoặc là ăn cái gì đó, hoặc là vẫn còn đang chiến đấu, tóm lại ai cũng tinh thần uể oải, thật sự là đủ thảm.
Bởi vì toàn bộ nhân viên đều làm việc không gnur nghỉ, cho nên, tập đoàn Vinh Diệu cũng không áp dụng quy định Giờ làm việc không thể XXX với yêu cầu công tác của nhân viên.
Bọn họ trên căn bản là làm mệt liền ăn, ăn xong rồi lại làm, quả thực không làm nổi nữa thì gục trên bàn làm việc chợp mắt, căn bản không hề tan làm, cho nên, bình thường nơi này trong giờ làm việc, nếu bạn thấy một số nhân viên đang ăn cơm thì cũng đừng nên kinh ngạc, nếu như lại thấy một số nhân viên đang ngủ thì cũng không cần trợn mắt há mồm. Chuyện này đối với nhân viên tập đoàn Vinh Diệu thì quá bình thường rồi.
Vọng Giang Nam hoạt động chân tay một chút, lại thấy đau nhức lợi hại, quyết định đi tới phòng uống nước làm 1 ly cà phê đặc, lại tắm một chút để tỉnh táo. Anh nghiêng đầu nhìn vị trí bên cạnh của Đại Trương, người này không biết lại chạy đi đâu rồi.
Vọng Giang Nam cầm ly gốm thật to của mình lên, lắc lư đi tới phòng uống nước, rửa mặt, uống cà phê, Vọng Giang Nam cuối cùng cảm thấy mình tỉnh táo hơn một chút, sau đó lại vội vàng quay lại choox của mình. Mà lúc này anh đã thấy Địa Trương trở lại, đang nhăn mặt như khỉ quan sát xung quanh.
Đại Trương anh làm cái quỷ gì thế! Vọng Giang Nam bưng cà phê, nhẹ nhàng huých bả vai Đại Trương, không nghĩ tới tên này lại bị dọa nhảy dựng lên, nếu không phải Vọng Giang Nam lanh tay lẹ mắt giơ ly lên, chỉ sợ ly cà phê này sẽ đổ hết lên người đại Trương.
Ai nha, là cậu, hù chết tôi rồi, sao cậu đi đường không phát ra tiếng a. Đại Trương vừa thấy là Vọng Giang Nam, lập tức thở phào, nhìn như hồn sắp lìa koir xác đến nơi.
Cậu đừng có đùa, tôi đi tiếng bước chân lớn như vậy, cái gì gọi là đi không phát ra tiếng hả! Vọng Giang Nam đi một đôi dép lê, đi đường đủ ồn, anh không giải thiwhs được nhìn Đại Trương: Sao mặt cậu tái vậy, gặp quỷ à?
Không phải gặp quỷ. Đại Trương ngồi xuống, thở dài thật dài, thấy Vọng Giang Nam còn đứng, vội vàng kéo Vọng Giang Nam ngồi xuống: Chẳng qua là gặp phải ông chủ Thiên Địa.
Ông chủ tập đoàn Thiên Địa? Vọng Giang Nam thoáng sững sờ, đó là tập đoàn duy nhất có khả năng cạnh tranh với Vinh Diệu, ông chủ bọn họ không phải gần đây có chút xích mích với ông chủ Vinh Diệu sao? Sao lại để Đại Trương gặp phải? Anh quả thực có chút không tin. Vọng Giang Nam hất đầu một cái, sau đó nói: Tôi nói, Đại Trương, có phải cậu tăng ca nhiều quá, sốt rồi?ông chủ Thiên Địa là thần long kiến thủ bất kiến vĩ, cậu làm sao có thể nhìn thấy, dù cho cậu có nhìn thấy, cậu còn có thể nhận ra? Có phải cậu nhầm với ai hay không.
Bạn nói bậy gì, tôi vốn là chuyển từ Thiên Địa sang đây, cậu đừng có nói, ngay cả ông chủ của mình tôi cũng nhớ nhầm? Dù cho ông ta không nhớ ra tôi, thế nhưng tôi vẫn nhớ ông ta rõ ràng. Đại Trương thấy Vọng Giang Nam nghi ngờ lời của mình, lập tức bành cổ, ếu không phải đề tài này không thích hợp để rêu rao lúc này, hắn nhất định phải rống to lên cự với VọngGiang Nam, chứ không việc gì phải lí nhí thì thào như thế này.
Vọng Giang Nam gật đầu, anh thật ra đã quên mất chuyện này.
Vậy sao cậu lại gặp phải ông ta? Lại nói, dù cho cậu có gặp phải ông ta thì ucngx không cần phải làm cái bộ dạng như gặp phải quỷ như thế chứ.
Đại Trương thở dài, cười khổ: Tôi cũng muốn như vậy, nhưng là, trên thực tế chuyện koong phải chỉ có như vậy. Sau đó hắn liền bắt đầu kể lại chuyện lúc hắn ra ngoài hút thuốc gần phòng họp nhỏ liền nghe được mẩu đối thoại của ông chủ mình và ông chủ Thiên Địa.
Cậu nói, ông chủ Thư của Thiên Địa muốn hợp tác cùng với chúng ta? Ông ta muốn mua cổ phần Vận Mệnh? Hơn nữa giá cả còn rất cao? Vọng Giang Nam rất kỳ quái nhìn Đại Trương.
Đúng vậy, chuyện xảy ra chính là như vậy.
Cái này không đúng a, cái ông Thư tổng đó cũng không phải ngu, sao lại đi làm cái chuyện không bình thường như vậy, chúng ta làm sao có thể bán cổ phần Vận Mệnh cho ông ta,dù cho giá có cao hơn nữa, đối với chúng ta mà nói, nếu bán cổ phần cho ông ta thì chả khác gì chúng ta đem gà đẻ trứng toàn bộ cho bên kia rồi sao? Chúng ta khổ cực như vậy cũng không phải muốn thay người khác may áo cưới. Vọng Giang Nam lắc đầu: Chủ tịch sẽ không đồng ý.
Nói nhảm, chủ tịch dĩ nhiên sẽ không đồng ý rồi! Bất quá cậu biết sau đó Thư tổng nói gì không?
Nói gì?
Thịnh Thế. Đại Trương nhìn chung quanh một chút, sau khi xác nhận không có ai chú ý tới mình, mới ghé vào tai Vọng Giang Nam, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói. Cậu nói gì! Vọng Giang Nam thất kinh, cơ hồ thốt thành tiếng, rồi sau đó lại hạ giọng nói với Đại Trương: Cậu nói là, cái ông Thư tổng kia thuê Thịnh Thế tiến vào Vận Mệnh?
Không chỉ có như vậy, tôi còn nghe thấy ông nói kiểu như, trong công ty của chúng ta có người của ông ta, cho nên, ông ta biết rất nhiều bí mật của chúng ta. Đại Trương thở dài thườn thượt: Cái ông Thư tổng không biết sợ là gì này,tôi nghĩ tất có hậu chiêu, nếu không phải, thì ông ta thật trâu bò a, tới công ty chúng ta uy hiếp chủ tịch tập đoàn chúng ta, cũng không phải là không muốn sống đâu.
Vọng Giang Nam ngẩn người tại đó không nói lời nào, anh chợt nhớ cách đây không lâu có cuộc nói chuyện cùng với Diệp Từ ở Nam bộ Đại Lục. Lúc ấy Diệp Từ hỏi anh liệu bây giờ update có quá mức vội vàng hay không, anh nói anh cũng không có cách nào, mà anh hỏi Diệp Từ sẽ giải quyết cục diện rối rắm mà Thịnh Thế sẽ gây ra, Diệp Từ chỉ thần bí nhín anh: Cố tìm đường sống trong chỗ chết.
Đối với Vọng Giang Nam mà nói, Diệp Từ là một người rất kỳ quái.
Thứ nhất đây là một game thủ rất ưu tú, thứ hai, anh luôn có một loại cảm giác mơ hồ, người này biết điều gì đó. Dường như những gì phát sinh tỏng tương lai, cô dã sớm biết. Anh biết suy nghĩ của mình rất hoang đường, nhưng là, trong đâiì cuẩ anh bây giờ không thể không nghĩ tới phương diện kia.
Cố tìm đường sống trong chỗ chết. Ý của cô ấy tuyệt đối không chỉ có như vậy, như vậy rốt cuộc là có ý gì chứ? Vọng Giang Nam cảm thấy mình không hiểu được, nhưng nếu phải trực tiếp đi hỏi Diệp Từ lời, cô ấy sẽ nói cho mình sao? Chỉ sợ không thể. Cuối cùng Vọng Giang Nam thở dài, thôi đi, đến khi đó, có lẽ annh sẽ hiểu được ý nghĩa của những lời này.
Đại Trương nhìn thấy Vọng Giang Nam ngốc lăng, vỗ vai anh một cái: Cậu đang suy nghĩ gì đấy?
Không có gì, tôi chỉ bỗng nhiên nghĩ đến, lão tổng Thiên Địa uy hiếp chủ tiichj chúng ta như vậy, chủ tịch sẽ có đọng thái gì sau đó.
Đuổi người? Giảm nhân số? Súc giảm phân ngạch trò chơi? Đại Trương lắc đầu: MẤy kẻ như chũng ta làm sao biết được ý tứ của các lãnh đạo. Chúng ta cũng chỉ là nhân viên, chỉ cần làm tốt vai trò của mình là được, còn phương hướng phát triển của trò chơi,vốn không liên quan gì tới chúng ta. Vừa nói Đại Trương vừa quay đầu tieepps tục làm việc, sau đó lại không yên lòng quay đầu nói với Vọng Giang Nam: Tôi nói, người anh em, chuyện này cậu cũng không thể nói cho người khác biết, nếu như bị người khác biết, khả annwg lớn là tôi sẽ bị đuổi ra khỏi cửa.
Vọng Giang Nam gật đầu, đây là đương nhiên, những loại quyết scahs này, dĩ nhiên không liên quan gì đến đám nhân viên quèn bọn bọ. Vọng Giang Nam uống một hớp cà phê, nhớ lại thời điểm vào công ty mình viết lên phiếu nguyện vọng: Tôi muốn trở thành trưởng phòng kế hoạch Vận Mệnh!
Đã qua hai năm rồi, anh vẫn chỉ là một nhân viên quèn, mỗi ngày viết lập trình, mỗi ngày khảo sát tính năng trò chơi, dù cho có ý tưởng hay ho nào, giao lên cũng bị cấp trên vơ hết vào người, căn bản không có một xu quan hệ nào với anh. Ở trong hoàn cảnh như vậy, anh còn phải kiên trì bao lâu? Anh còn phải kiên trì bao lâu mới có thể đến gần giấc mộng của mình?
Hoặc có thể nói đây căn bản cũng không phải là giấc mộng của mình, chẳng qua chỉ là một cái hy vọng xa vời?
Vọng Giang Nam tựa lưng vào ghế ngồi, thở thật dài, lầm bầm lời của Diệp Từ: Cố tìm đường sống trong chỗ chết, cố tìm đường sống trong chỗ chết, rốt cuộc phải như thế nào mới có thể cố tìm đường sống trong chỗ chết ?
Vì cuộc thi sắp tới, Diệp Từ không thể không cắt giảm thời gian chơi game để đọc sách, cũng may có Bạch Mạch ở một bên hướng dẫn, cô vẫn không quá vất vả, mấy chương trình học của kỳ này cũng không khó lắm, Diệp Từ xem mấy cuốn sách làm mấy tờ đề, cũng có thể học được 7-8 phần.
Đến thời điểm cô online lần nữa, trong trò chơi tời cũng sắp tối rồi, lúc này chính là thời điểm U Linh sắp xuất hiện, Diệp Từ cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng cưỡi Lão Tứ rời khỏi mảnh rừng rậm đầy nguy cơ này.
Sắc trời dần dần tối xuống, trong khu rừng phía sau lưng U Linh lại bắt đầu hoạt động. Mảnh rừng rậm này phân bố đặc biệt lớn, lúc Diệp Từ tiến vào cũng không gnghix rằn nơi này khi trời tối sẽ có U Linh, nghĩ chỉ cần né tránh dã thú, cho nên thâm nhập tương đối sâu, không nghĩ tới lúc đi ra lại biến thành một chuyện phiền toái.
Cô vừa thúc giục Lão Tứ, kêu Lão Tứ nhanh chóng rời khỏi nơi này, trong lòng thầm kinh hồn táng đảm.
Bởi vì đã bắt đầu có U Linh xuất hiện rồi. Vận khí cũng không tốt như hôm qua, bởi vì có Ma Pháp Tinh Linh che chở, lũ U Linh cũng sẽ không công kích cô, bây giờ cô vẫn không ngừng tăng nhanh tốc độ, dù cho lũ U Linh kia giác quan có kém thì cũng nhận ra Diệp Tù đang phóng qua bên người mình. Cho nên những U Linh toàn bộ rít lên, đuổi theo Diệp Từ, trôi nổi bồng bềnh.
Bản thân bọn chúng không có thực thể, đối với Diệp Từ mà nói cây cối hay tảng đá mà cô phải tránh thì đối với U Linh lại không có tí chướng ngại nào, cho nên, tốc độ của bọn chúng càng nhanh hơn. Mặc dù những U Linh đuổi theo một đoạn nhất định sẽ tự thoát chiến, nhưng là, một đoạn nhất định này đối với Diệp Từ mà nói thì chính là muốn lấy mạng già của cô rồi, chỉ có thể không ngừng kêu Lão Tứ tăng tốc tăng tốc lại tăng tốc.
Mà sau khi xuyên qua rừng rậm, phía trước chính là một mảnh Tuyết Miêu reload, Tuyết Miêu này không giống như tuyết Báo dưới chân núi, cấp bậc của bọn chúng là trên 90 cấp trở lên, công kích cũng càng thêm hung mãnh.
Ngay sau khi Diệp Từ lao ra khỏi rừng rậm, liền chân chính rơi vào hoàn cảnh trước có cản trở sau có truy binh, lúc này Diệp Từ càng chạy nhanh thì càng dễ dẫn tới nhiều quái hơn. Không còn cách nào khác, Diệp Từ chỉ có thể nhảy khỏi lưng Lão Tứ, vừa di chuyển theo lộ trình chữ S tránh né U Linh và Tuyết Miêu, vừa mở ra Hệ Thống thị vệ . Thật ra thì theo ý định của Diệp Từ, cô muốn để Ya La Na có thể ở công hội Shaman tại Hồng Hồ Thành học thêm một ít kỹ xảo và kỹ năng, sau đó mới triệu hồi nó, nhưng tình huống bây giờ nếu không triệu hồi tới, chỉ sợ mạng nhỏ của mình phải giao lại chỗ này rồi.
Một chùm ánh sáng lóe lên.
Chỉ thấy một người mặc pháp bào màu xanh, trong tay cầm pháp trượng xuất hiện trước mặt Diệp Từ, hắn một mực cung kính bước lên hành lễ với Diệp Từ: Chủ nhân...
Bất quá Diệp Từ cũng không có thời gian rảnh rỗi chờ đợi Ya La Na thể hiện mấy cái tôn kính vô bổ này, lập tức ra lệnh cho Ya La Na: Ya La Na! Công kích!
Nhận được mệnh lệnh của Diệp Từ, Ya La Na lập tức xoay người, hướng về phía U Linh đang xông đến tung kỹ năng. Trải qua mấy ngày học tập, hắn đã học được không ít kỹ năng, mặc dù những kỹ năng công hội Sha man truyền lại cũng không tuyệt diệu như của Đạt Lỗ Pháp Nhĩ, nhưng chỗ tốt ở đây là có rất nhiều lựa chọn, điều này khiến cho Ya La Na có thể dựa theo ý tưởng của mình mà phối hợp một số kỹ năng liên kích. Loại kỹ năng liên kích này, công kích mạnh hơn, tốc độ nhanh hơn, cũng thích hợp cho thực chiến hơn. Hơn nữa bây giờ cấp bậc của Ya La Na đã gần tới 100 rồi, để cho hắn đối phó đám U Linh phía sau quả thật không thành vấn đề.
Ngay sau đó, Diệp Từ liền có thể chuyên tâm đối phó voiws3 con Tuyết Miêu cắn chết không tha đuổi theo mình và Lão Tứ. Bất quá, mặc dù như vậy, ba con quái phổ thông level 90, để cho Diệp Từ và Lão Tứ hai tên level 60 tới kháng, vẫn là hết sức vất vả.
Lão Tứ cấp bậc quá thấp, thường thường không kéo được cừu hận, mà cho dù kéo được cừu hận, Tuyết Miêu quăng lên người nó 1 trảo, máu cũng rớt lợi hại, Diệp Từ vẫn không ngừng chữa trị cho nó, sau đó sẽ nhín thời giờ công kích một chút. Còn Ya La Na, một người kháng 5-6 con U Linh mặc dù không thành vấn đề, nhưng cũng không thể phân thân, cho dù muốn ra tay viện thủ Diệp Từ, cũng thật sự là hữu tâm vô lực.
Ngay tại thời điểm Diệp Từ nghĩ mình sẽ biij 3 con Tuyết Miêu này mài chết, chỉ nghe một trận Viu viu , sau đó từ trên trời hạ xuống tới một mảnh Hàn Băng, khiến cho động tác của 3 con Tuyết Miêu lập tức trở nên chậm chạp. Diệp Từ trong lòng cả kinh, chẳng lẽ là có người đánh lén! Nhưng là, Hệ Thống cũng không nhắc nhở mình hay Lão Tứ bị công kích, xem ra cũng không phải là đánh lén, cô bén nhạy nhìn chung quanh một chút, rất nhanh phát hiện một Pháp Sư mang áo choàng đứng cách đó không xa, hắn đang quơ pháp trượng trong tay giúp Diệp Từ khống chế 3 con Tuyết Miêu.
Người này là ai? Diệp Từ mặc dù rất muốn biết, nhưng hiện tại rõ ràng không rảnh, cô vội vàng chỉ huy Lão Tứ phối hợp với Pháp Sư đó kéo cừu hận, mà mình thì không ngừng công kích, cứ như vậy tầm 3’, ba con Tuyết Miêu toàn bộ đều ngã xuống.
Diệp Từ lúc này lại vội vàng xoay người trợ giúp Ya La Na, mặc dù cô cũng không thể giúp được gì to tát, nhưng chỉ cần khống chế quái thì không có việc gì. Không bao lâu, mấy con U Linh đối phó với Ya La Na cũng bỏ mạng. Diệp Từ biết ở đây còn có người, cũng không tiện nói gì với Ya La Na, trực tiếp mởHệ Thống Thị vệ, đem Ya La Na trả về. Lúc này mới cúi người xuống nhặt hết mấy thứ trên người những con U Linh này rơi ra.
Làm xonghết thảy, Diệp Từ quay đầu lại, nhìn về Pháp Sư vừa rồi đã trợ giúp cô, khi Diệp Từ nhìn về phía Pháp Sư đó, thấy trên người hắn cũng có hồng quang, điều này nói rõ, người này cũng là ngoại lai giống mình. Cô hí mắt, trong lòng dâng lên nghi hoặc, có thể chạy đến nơi này, cũng không phải là người thường a, hơn nữa, lại còn là một Pháp Sư. Lại càng không dễ dàng, người này sẽ là ai?
Không đợi Diệp Từ tiếp tục suy đoán, người đó đã đi tới trước mặt Diệp Từ , thanh âm hắn khá giàu từ tính,trầm thấp cười: Đã lâu không gặp, Công Tử U.
Trong lòng Diệp Từ khẽ trùng, người này rốt cuộc là ai, lại có thể gọi ra tên mình! Phải biết rằng mình cũng mặc áo choàng, dưới tình huống bình thường, căn bản sẽ không có game thủ nào thấy đực thân phận của cô, như vậy Pháp Sư này rốt cuộc là ai, lại có thể mở miệng liền nói ra tên của mình?
Diệp Từ híp mắt lại, trong lòng cảnh giác, cô hơi lui về phía sau một bước, trong tay cũng nắm chặt đoản kiếm bên hông, chỉ cần người này có bất kỳ động tác nào cô sẽ lao tới cắt cổ hắn. Bất kể đối phương có trâu bò bao nhiêu, bất kể đối phương là ai, chỉ cần đối phương là Pháp Sư, tốc độ của hắn tuyệt đối sẽ không nhanh hơn mình. Chỉ cần cô xuất thủ mạnh, hạ thủ mau, tin tưởng Pháp Sư này sẽ không thoát khỏi đoản kiếm trong tay mình.
Làm sao vậy? Công Tử U lại làm như không nhận ra ta thế. Giọng nam từ tính đó lại trầm thấp cười lên, khiến cho Diệp Từ cảm thấy thanh âm này thật sự quen thuộc, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại 1 hồi, cũng không nghĩ ra đã từng nghe qua ở đâu.
Anh là ai ? Diệp Từ hai mắt nheo lại càng nhỏ, mặc dù trên người của đối phương cũng không có khí tức nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là Diệp Từ sẽ buông lỏng cảnh giác, bắp thịt cô căng chặt, chỉ cần có một tia nguy hiểm liền bộc phát sức mạnh lớn nhất có thể.
Xem ra, Công Tử U thật sự không biết tôi rồi, như vậy... Tên mặc áo choàng kia tựa hồ vẫn luôn cười, hắn đưa bàn tay trắng nõn lên, nhẹ nhàng lấy xuống mũ trùm đầu, sau đó chậm rãi hạ xuống: Như vậy, Công Tử U xem ra cũng không nhớ rằng tôi đã gánh oan uổng giúp cô rồi.
Dưới ánh trăng bàng bạc, mặt tuyết lấp lánh ánh sáng, màu xanh u tĩnh, tia sáng này thẳng tắp dát lên mặt người đàn ông này.
Chỉ thấy anh ta một đầu tóc đen, da trắng như có bệnh, khuôn mặt phuu bày sự nhẵn nhụi và tinh xảo đặc trưng của người phương đông, mắt phượng hẹp dài, bên khóe môi thật mỏng còn mang theotrào phúng.
Người này, không phải Thu Thủy Bất Nhễm Trần thì là ai.
Thời điểm Diệp Từ nghe tới chuyện gánh tội thay, cũng đã nghĩ ra đối phương là ai rồi, bất quá, lúc này cô cũng không muốn thừa nhận, cô nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhún vai: Vị đại ca này, anh rốt cuộc là ai a?
Công Tử U, thời điểm tôi và Già Lam Thần Điện dây dưa , cô lại đứng ngay bên cạnh xem náo nhiệt, cô cho là tôi không có nhìn thấy bạn, lại còn dám cùng tôi giả bộ hồ đồ? Thu Thủy Bất Nhễm Trần cong khóe miệng mỏng, nhìn như là than phiền, bất quá, lại không có ý tức giận.
Diệp Từ thấy đối phương đã nói trắng như vậy rồi, thở dài một cái, cũng không chống chế nữa, cô nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần: Trước không nói tới chuyện gánh tội thay kia,lại nói, sao anh lại biết tôi là Công Tử U?
Hai ngày trước, tôi thấy cô thu thập một tiểu đội bắt ngựa. Thu Thủy Bất Nhễm Trần cười hắc hắc: Lúc ấy tôi đứng trên vách núi, cô ở phía dưới, cho nên tôi thấy rất rõ ràng. Mặc dù cô ẩn tên và thuộc tính, bất quá, cái loại thao tác đó, trừ Công Tử U và Lưu Niên thì không ai có thể, nhưng là... Lưu Niên không phải nữ nhân, như vậy chỉ có một khả năng, Công Tử U, cô cũng tới Bắc Đại Lục rồi.
Diệp Từ trợn mắt, cô cuối cùng cũng biết được tại sao ngày đó cô cảm giác bị người ta theo dõi, nhưng là, đến khi cô kiểm tra lại thì không thấy bóng dáng một ai, hóa ra là người này.
Nga nga, hóa ra là như vậy. Diệp Từ cười khan mấy tiếng, trơ tráo hướng về phía Thu Thủy Bất Nhễm Trần chắp tay: Gặp nhau không bằng hoài niệm, non xanh còn đó, nước biếc còn dài, vậy chúng ta lúc này từ biệt, sau này gặp lại!
Vừa nói Diệp Từ đã muốn chuồn êm, nực cười, tên Thu Thủy Bất Nhễm Trần này nhìn giống như không dễ trêu chọc. NẾu đánh nhau thì bên mình còn có mình, Lão Tứ, YaLaNa, hắn là tuyệt đối không chiếm thượng phong, nhưng trên người hắn Diệp Từ ngửi được một loại mùi vị đồng loại —— đó chính là cái gọi là gian trá.
Cho nên, Diệp Từ lập tức cảm thấy mình không nên ở chung với tên này, nếu không, nói không chừng cuối cùng ai ăn ai cũng không biết được. Dĩ nhiên cô cũng không ngại ăn Thu Thủy Bất Nhễm Trần, nhưng là, nếu để cho cô bị Thu Thủy Bất Nhễm Trần ăn, đây chính là điều mà Diệp Từ ngàn vạn lần không muốn. Huống chi, người này tựa hồ cắn chết không tha chuyện gánh tội thay này, thật là đáng ghét.
Tôi nói, Công Tử U, nói đến vụ gánh tội thay kia, coi như tôi mới vừa xuất thủ tương trợ, cô cũng không thể cứ như vậy ăn xong lau sạch, quay đầu liền đi như vậy được. Quả nhiên, Diệp Từ vẫn chưa đi quá ba bước, thanh âm lương bạc của Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng đã phiêu tới.
Diệp Từ cứng rắn dừng chân, quay đầu nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần hắc hắc cười hai tiếng: Tôi cũng không cầu anh hỗ trợ, chính anh tự ra tay, bây giờ lại tới đòi tiện nghi, nào có chuyện tốt như vậy.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng không tức giận, hắn gật đầu , lại đi tớibên người Diệp Từ, than thở: Được, Khổng lão phu tử nói không sai, duy có nữ nhân và tiểu nhân khó dưỡng, coi như hôm nay ta đã được diện kiến. Dù là đại thần Đông Đại Lục - Công Tử U cũng thoát không khỏi cái vòng này.
Diệp Từ giật giật khóe miệng, lạnh lùng nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần: Anh đừng nhiều lời, có rắm thì phóng, bớt nói linh tinh.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần giơ hai tay lên, ra vẻ trấn an: Được được được, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì? Mặc dù, chúng ta không phải game thủ cùng Đại Lục, nhưng dầu gì chúng ta cũng là game thủ của 2 đại lục liên minh đúng không? Chúng ta dầu gì cũng coi như đồng minh phải vậy không? Cô nói một chút coi, đồng minh như chúng ta lại gặp nhau ở Bắc Đại Lục, không phải là tha hương ngộ cố tri sao? Một chuyện thật tốt đẹo biết bao.
Chăn mày Diệp Từ đã muốn thắt nơ rồi, xem ra tên Thu Thủy Bất Nhễm Trần này cũng là một người nói nhiều. Thật là kỳ quái, làm sao cô quen mấy tên đàn ông đều nói nhiều, chẳng lẽ đầu năm nay không lưu hành châm ngôn “Yên lặng là vàng” nữa sao? Cô mất kiên nhẫn phủi phủi cánh tay, thanh âm âm tình bất định cho thấy co hiện tại rất khó chịu: Điểm chính.
Điểm chính? Thu Thủy Bất Nhễm Trần đang nói đến cao hứng, lại bị Diệp Từ cắt đứt, hơi sững sờ, rồi sau đó, lại nhớ ra cái gì đó: Được rồi, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện.
Giúp gì? Diệp Từ vốn đang chơi gõ cánh tay khẽ dừng lại, kỳ quái nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần. Dựa theo thân thủ và cách làm việc của Thu Thủy Bất Nhễm Trần, dựa vào việc hắn có thể bình an đi tới nơi này, hẳn là không có chuyện gì có thể khó dễ hắn, dĩ nhiên không bao gồm tới vụ vây công vừa rồi...
Ở một nơi cách chỗ này 4h đi đường, tôi muốn lấy 1 thứ, nhưng là quái quá nhiều, chính tôi không có cách nào trở lui toàn thân, cho nên, giúp ta đi. Thu Thủy Bất Nhễm Trần cười rất thân thiện, dường như nhiệm vụ này rất đơn giản như những gì hắn nói vậy.
Nhưng là Diệp Từ lại nhạy bén cảm giác ra một tia bất thường: thứ gì lại có thể khiến anh từ Nam Đại Lục chạy đến tận nơi này? Còn chuyện mà anh không giải quyết được đó là chuyện gì?
/457
|